Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Của riêng tôi

Dịch: Rín

"North."

Tôi được người trước mặt gọi với một giọng trầm. Khuôn mặt tôi nhăn lại, đôi môi siết chặt, những cảm xúc dâng trào trong lòng tôi hiện tại là: hạnh phúc, buồn bã, ngạc nhiên, sốc, tất cả đều xuất hiện cùng một lúc, khoé mắt tôi ướt đẫm. Tay anh siết lại ở eo tôi, cảm giác như trái tim tôi cũng thắt lại theo.

"Tao không nói ra để làm mày khóc đâu." Anh Johan nói.

Lúc đó, tôi đang ngồi trên đùi anh, với điều kiện một nụ hôn cho một câu trả lời thì tôi đã mất rất nhiều thời gian mới hiểu hết câu chuyện. Tôi nhíu mày và tôi vẫn cảm thấy đau từ nụ hôn vừa rồi.

"Tại sao...?" Tôi hỏi nhẹ nhàng, dần dần nghiêng người về phía anh. Tôi di chuyển để anh Johan ôm lấy tôi và anh đưa tay lên xoa đầu tôi, một cử chỉ rất dỗi dịu dàng.

Tại sao...?

Tại sao anh đã đợi tôi lâu đến vậy?

Mặc dù tôi hầu như chẳng làm gì cho anh nhưng tại sao anh lại tốt với tôi đến vậy?

Ba năm, ba năm đấy... Có một người đã đợi tôi lâu đến thế... Một người luôn ngồi ở bàn đối diện trong quán game, làm bạn với tôi đến tận khuya. Một người luôn nhìn tôi, chỉ có tôi trong mắt, một người luôn nhớ tôi hầu như mọi lúc, một người sẵn sàng làm tất cả chỉ để giữ nụ cười của tôi.

"Hức... huhu..." Tôi nghẹn ngào, nhớ lại những lời anh Johan đã nói.

Tôi chưa bao giờ biết những chuyện này. Tôi sẽ không nói mối tình lúc trước là sai lầm trong cuộc đời vì cuối cùng, cô ấy đã rời bỏ tôi, vì lúc đó, tôi cũng thật sự yêu Jam. Tôi đã đưa ra quyết định bên Jam, nhưng... tôi chỉ nghĩ, tại sao tôi lại không biết có người yêu tôi nhiều đến vậy chứ?

Và bây giờ, tôi yêu anh. Đó chỉ là những gì tôi có thể nghĩ. Chỉ vì thời gian mà chúng tôi không thể gặp nhau sớm hơn.

"Xin lỗi và cảm ơn anh lần nữa." Tôi nói, giọng nghẹn ngào, vẫn tiếp tục nức nở. Tôi có hàng triệu lời muốn nói, nhưng không thể tìm được từ ngữ thích hợp để bày tỏ.

"Haizz... Nếu biết mày sẽ khóc như vậy thì tao đã không nói ra rồi." Anh Johan nói.

"Em làm sao mà không khóc được? Đó là một vấn đề lớn đấy..." Tôi đáp, tiếp tục nức nở.

"Vấn đề quan trọng nhất là mày đang khóc này." Anh Johan nhẹ nhàng nói.

Anh đẩy nhẹ tôi ra khỏi vòng tay để nhìn tôi rõ hơn, nhưng tôi không thể nhìn rõ anh vì nước mắt đã che khuất mọi thứ. Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.

"Anh... tại sao anh lại yêu em nhiều như vậy? Lâu như vậy, chắc anh đau lắm." Tôi nói, vẫn nghẹn ngào.

"Không đau bằng việc nhìn mày khóc như này đâu." Anh Johan nói với vẻ mặt lo lắng, "Thôi mà, đừng khóc nữa."

"Em không ngừng khóc được, em không biết." Tôi đáp, nhăn mặt vì vẫn chưa kìm được những giọt nước mắt, rồi tôi cố gắng siết chặt môi lại, cố nín khóc, "Em không khóc nữa."

"Ừm, tốt." Anh Johan nói trước khi nở một nụ cười nhẹ.

"Thật may là em đã quyết định không đi Mỹ."

"..."

"Nếu em mà đi Mỹ thì anh sẽ thế nào nhỉ? Em cũng không biết nữa."

"Thì chắc tao cũng chỉ sang Mỹ thường xuyên hơn thôi." Anh nói.

Tôi im lặng trước câu trả lời của anh, giờ tôi không nghĩ đến bản thân mình nữa.

Tôi đã bao giờ khóc như vậy chưa? Trong đầu tôi lại vang lên câu hỏi quen thuộc ấy.

Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy nhỉ?

"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh vì đã đợi em suốt thời gian qua. Cảm ơn anh vì đã không thay đổi quyết định."

"North, tao yêu mày. Tao yêu mày rất nhiều."

"Em cũng yêu anh."

Ngay lập tức, tôi cúi đầu khi nghe những lời yêu thương từ người đối diện. Lòng tôi đã run lên dữ dội, nó lắc lư mạnh đến mức khiến tôi ngạc nhiên. Tôi cảm nhận được một cơn nóng chạy lên tận tai. Khi không thể làm gì hơn, tôi chỉ đơn giản là ôm chặt anh và từ chối nhìn vào mắt anh. Tôi ôm anh chặt hơn khi những giọt nước mắt không rõ lý do lại từ từ tuôn rơi.

"North..." Anh Johan gọi tên tôi.

Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn chưa quen... với việc anh Johan gọi tên tôi.

"Anh... anh không cần phải gọi tên của em đâu." Tôi nói nhỏ.

"Hả? Vậy tao phải gọi mày thế nào?"

"À... gọi như nào cũng được." Tôi nghĩ tốt hơn là cứ gọi tôi là "em" theo cách thông thường, đừng gọi tên tôi.

Phải không? Mặc dù chúng tôi đã bên nhau nhưng tôi cảm thấy trái tim mình vẫn chưa thể chịu được những lúc anh gọi tên mình.

"..."

"Bé yêu."

"Ê?!"

"Bé yêu."

!!

"Không phải ý này mà!" Tôi hét lên. Gọi thế còn xấu hổ hơn ấy, đúng không?

Thật đấy! Anh định giết tôi tả? Anh định giết tôi bằng cách khiến tôi đau tim đúng không?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, tôi phát hiện ra rằng trên khóe miệng anh đang nở một nụ cười mãn nguyện. Nhìn kìa, anh Johan rất thích khi thấy tôi xấu hổ. Tôi gần như sắp chết vì thót tim rồi đây này.

"Tại sao?"

"Thì... không muốn đâu." Tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi ôm chặt người đối diện.

Tôi xấu hổ đến mức không biết làm gì cho đúng, trước khi lại bị đẩy ra khỏi vòng tay ấy. Chưa kịp rời mắt đi, đôi môi mềm lại áp xuống, tôi vô tình nghiêng đầu nhẹ vì cơn đau.
Để tôi biết hết về anh Johan, không biết chúng tôi đã hôn bao nhiêu lần rồi...

Cảm giác ấm áp lại xâm chiếm tôi và tôi đáp lại cái chạm ấy. Lưỡi nóng di chuyển qua lại cho đến khi nghe thấy một tiếng rên xấu hổ, lòng tôi vẫn rung lên và càng rung mạnh hơn. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Tôi nhắm mắt lại và một tay anh đặt sau gáy tôi, tôi lại gần anh hơn như thể chúng tôi chưa đủ gần. Tay kia của anh ấy nắm lấy tay tôi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng dành cho tôi, tôi không biết chúng tôi đã ở thế này bao lâu cho đến khi từ từ tách ra.

Chắc hẳn đó là một nụ hôn dịu dàng vì môi dưới của tôi lại bị rách một lần nữa...

"Anh Johan..."

"Hử?"

"À... em không biết phải làm sao, càng nghe những chuyện anh kể..." Tôi nói về sự lo lắng của mình. Tôi yêu anh rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa đủ với những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tôi đã hứa với bản thân sẽ làm hết sức mình trong mọi việc nhưng tôi vẫn cảm thấy nó không đủ.

"Tao đã nói với mày rồi, phải không?"

"..."

"Ở bên tao mãi mãi là đủ rồi."

"..."

"Mày có thể không?"

"Có, em hứa sẽ không đi đâu cả. Em hứa đấy."

Tôi đã thốt ra lời hứa của mình trước khi những giọt nước mắt lại rơi xuống, như thể mọi cảm xúc bị kìm nén trong lồng ngực tôi đều chạy ra ngoài. Từ giờ trở đi, dù có chuyện gì xảy ra, tôi hứa sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ ở lại đây miễn là nơi này còn là của tôi.

...

...

Vài ngày trước, tôi đã chuyển đến sống cùng anh Johan. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi chúng tôi chuyển khỏi ký túc xá. Điều đầu tiên là câu chuyện ngớ ngẩn mà anh Johan kể, rồi chuyện anh đã mua cho tôi rất nhiều thứ, nhưng tôi thích cách chúng tôi đang giải quyết mọi chuyện. Khi đã ổn định, tôi quyết định hỏi anh lý do tại sao anh lại thích tôi với điều kiện là trao đổi là một câu hỏi một nụ hôn.

Ban đầu, tôi định hỏi một câu thôi, nhưng khi biết được, tôi lại muốn biết nhiều hơn nữa. Cuối cùng, tôi đã hỏi tất cả mọi thứ cho đến khi hiểu được toàn bộ câu chuyện. Sau khi biết hết mọi chuyện, tôi đã kìm nén nước mắt cho đến khi không thể giữ được nữa.

Tôi là một đứa trẻ ngông cuồng vì tôi khóc cho đến khi mắt tôi sung húp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ người ngồi trong chiếc Ferrari lại là anh Johan. Hơn nữa, người ngồi ở bàn đối diện đôi khi lại biến mất cũng là anh Johan. Và người đã tặng tôi con vịt đó cũng chính là anh.

Tôi không thể không cảm thấy vui khi phát hiện ra anh Johan chính là chủ nhân của con vịt ngớ ngẩn đó vì tôi đã thắc mắc chuyện này lâu rồi. Thực sự, tôi rất biết ơn và đã trực tiếp cảm ơn anh.

Vì tôi vừa mới chuyển đến nên tôi chưa quen với phòng mới. Tôi cũng không quen khi một số đồ đạc của mình được chuyển vào phòng của anh Johan, tôi không biết chiếc tủ mới ở đây từ khi nào. Anh bảo đó là tủ quần áo mới của tôi, còn có một cái bàn với đồ đạc linh tinh của tôi nữa. Chiếc xe máy thì đã được gửi về nhà tôi vì anh Johan nói anh sẽ đưa đón tôi. Anh đối với tôi rất chu đáo và tôi chẳng thể phản đối gì được.

Và khi nghe câu chuyện, tôi đã hiểu hết mọi thứ, chẳng hạn như anh đã đến đón tôi khi có sự cố ở cửa hàng rượu này. Rồi về món nợ, anh Johan nói anh cố tình không cản tôi khi tôi làm loạn ở nhà anh. Ý tôi là, anh có thể cản tôi, nhưng anh đã không làm vậy chỉ để tôi nhận ra hậu quả của việc uống rượu say một cách ngu ngốc. Thực ra, nó rất hiệu quả, đến tận hôm nay, tôi vẫn chưa dám động đến rượu.

Khi tôi hỏi về món nợ, anh Johan nói tôi đừng lo về tiền bạc. Tôi nghĩ có lẽ anh chỉ dùng nó để đe dọa tôi thôi T^T

Về phần anh James, đó đúng là người xấu mà, suốt ngày thích trêu tôi rằng: "Tao là bảo mẫu của mày đấy, North." Hồi trước, khi tôi còn thường xuyên đến quán game, anh ấy hay rủ tôi đi ăn đồ nướng, bingsu, shabu hay bất cứ loại buffet nào. Ban đầu, tôi thực sự cảm kích anh James, nghĩ rằng anh ấy đúng là người tốt bụng. Nhưng giờ thì tôi đã biết... đó đều là tiền của anh Johan. Chưa kể đến việc ăn miễn phí, anh ấy còn được anh Johan thuê để rủ tôi đi ăn nữa đấy.

Anh James, sao anh lại tồi thế hả?

Mặc dù cả hai học cùng trường đại học nhưng tôi lại rất ít gặp anh ấy. Anh James học trước tôi vài năm và cũng học ở tòa nhà khác. Đến năm 2, anh ấy đã chuyển ngành học, mà ngành đó thì anh ấy không hề quan tâm đến việc học hành. Anh James chẳng muốn lên lớp, chẳng thèm học, chỉ quanh quẩn với bia rượu, ngày nào cũng uống rượu, tán tỉnh con gái.

Gần đây, khi học kỳ mới bắt đầu, anh James gặp tôi ở quán cà phê dưới khoa. Trông anh ấy ngạc nhiên lắm, còn buông một câu: "Ơ, sao bảo là mày đi rồi? Không phải là mày đã đi Mỹ sao? Sao lại lừa tao?"

Tôi lừa anh ấy hồi nào? Tôi đã đi đâu đâu.

Tôi còn phải bực bội với anh James đến mức nào nữa đây?

...

...

"Anh tan học lúc mấy giờ?" Tôi quay sang hỏi người ngồi cạnh mình trong khi chiếc xe sang trọng từ từ đỗ trước Khoa Kỹ thuật. Từ ngày chuyển về ở cùng anh Johan, an đều là người đưa tôi đến trường, ngày nào cũng thế.

"6 rưỡi, mày thì sao?" Anh Johan hỏi lại.

"4 giờ ạ, nhưng em còn phải ở lại phòng làm bài sáng tạo đến 8 giờ tối." Tôi đáp.

"Vậy tao chờ mày." Anh nói.

"Dạ, vậy cũng được." Tôi mỉm cười nhẹ.

"Ừm." Đó là tất cả những gì anh Johan nói trước khi mỉm cười.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại rồi với tay mở cửa. Nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, cánh tay của tôi đã bị giữ lại. Anh tiến đến gần, cúi đầu xuống và hôn tôi nhẹ nhàng. Chỉ là đôi môi chạm nhau trong chốc lát rồi anh liền rời ra.

"Học chăm chỉ nhé." Anh ấy nói, sau đó lại nở nụ cười – một nụ cười mà anh dường như rất thích và tôi thì luôn thấy "dị ứng" với kiểu cười đó. Trái tim tôi lại run rẩy mạnh hơn.

Mặt tôi bắt đầu nóng lên một lần nữa và tôi nhanh chóng mở cửa rồi bước ra khỏi xe.

Chết tiệt...

Anh chưa bao giờ để trái tim tôi được yên mà.

Nhưng tôi thích điều đó, thực sự rất thích cảm giác này. Nó khiến tôi hạnh phúc đến mức... chỉ muốn cảm giác ấy kéo dài mãi mãi.

Trong lúc bước vào tòa nhà của trường, điện thoại tôi bất ngờ reo lên. Tôi liền mở ra xem thì thấy mẹ gọi.

"Con nghe đây." Tôi bấm nút trả lời và nói qua điện thoại.

[North, hôm nay con đi học à?]

"Dạ, con đang chuẩn bị vào học đây."

[À, dì con đã ổn rồi, triệu chứng đã đỡ hơn nhiều rồi.]

Đã một thời gian kể từ khi dì tôi sinh em bé, nhưng mọi thứ không được suôn sẻ vì ngay ngày hôm sau khi sinh, dì cảm thấy không khỏe làm cả nhà đều lo lắng. Tôi cũng rất lo cho dì mình và đến giờ tôi vẫn chưa gặp em trai nữa, chỉ mới thấy qua ảnh mà mẹ và dì gửi để khoe thôi.

"Thật tốt quá. Con sẽ sắp xếp thời gian để về thăm. Có lẽ là thứ Bảy này, được không mẹ?"

[Được chứ, nhưng đừng quên mang theo vàng để tặng em con nhé.]

"Vâng." Tôi đáp. "À, mẹ này, North có chuyện muốn nói với mẹ."

[Nói đi con.]

"Con có người yêu rồi."

[Thật à? Chắc không quay lại với bạn gái cũ đấy chứ?]

"Không đâu ạ."

[Thế thì tốt. Đừng có quay lại với nó đấy nhé, quay lại chỉ tổ dại thôi. Nhớ lúc trước con lúc nào cũng lo cho nó, tặng quà này nọ, lúc nào cũng quan tâm, thế mà nó lại chia tay con ngay vào cái ngày lẽ ra phải là một kỷ niệm đẹp. Thật quá đáng.]

Tôi vẫn nhớ hồi đó mẹ tức giận đến mức suýt nữa tìm đến tận nhà cô ấy để nói chuyện.

Và bây giờ thì sao?

[Người yêu mới của con là ai?]

"Nhưng lần này là con trai, mẹ ạ."

[Ờ, thế là ai?]

"Anh ấy tên Johan, sinh viên năm hai ngành Y, học cùng trường với con. Anh ấy còn từng sống gần nhà mình, trong căn biệt thự lớn nhất khu ấy. Nhà anh ấy sở hữu cả mảnh đất trong khu mình."

[Hả! Thật vậy hả?]

"Vâng ạ."

[Mẹ nghe nói nhà đó có một người cháu trai. Mẹ còn đang tính bọc con lại, để vào mâm rồi đem biếu đây.]

"Thôi nào, mẹ..." Tôi bật cười.

[Đùa đấy! Thế hai đứa yêu nhau bao lâu rồi? Mẹ muốn xem mặt cậu ấy quá, gửi mẹ một tấm hình đi.]

"Chuyện dài lắm, mẹ ạ. Để bữa nào con kể sau, giờ con gửi hình anh ấy cho mẹ xem trước nha."

[Gửi liền đi! Người yêu con đẹp trai không?]

"Đẹp lắm, rất đẹp trai luôn."

[Thật không? Mẹ nhớ hồi quen bé Jam, con cũng khen xinh dữ lắm. Để lần này mẹ xem thử coi sao. Mẹ sẽ là người chấm điểm.]

"Lần này khác mà mẹ!"

[Ừ, thì cứ gửi đi. Mẹ còn khoe với dì con nữa, rồi khoe cả bà hàng xóm luôn. Mẹ thích lắm, con trai mẹ có người yêu giỏi giang cơ mà.]

"Hàng xóm nào cơ? Dì Kaew à mẹ?"

[Đúng rồi. Con gái dì ấy đang quen bác sĩ, ngày nào dì cũng khoe. Rồi lại hỏi: 'Thằng North nhà chị vẫn chưa ra trường hả? Đã có người yêu chưa? Đừng quen kỹ sư nha, lương thấp lắm. Con gái tôi sắp cưới bác sĩ rồi, lương mỗi tháng cả trăm triệu đấy.']

"Thế mẹ trả lời sao?"

[Trả lời gì đâu, mẹ chỉ cười thôi. Nhưng về nhà mẹ gọi thợ xây thêm tường rồi, khỏi nhìn mặt dì ấy nữa.]

"Trời ơi, mẹ con đúng là... Con phục mẹ luôn!" Tôi cười không ngớt. Thật sự, tính cách của mẹ giống tôi đến nỗi tôi chẳng thấy ngạc nhiên. Đúng là "cây nào trái nấy".

[Chứ còn gì nữa! Mà này, thứ bảy con về phải không? Dẫn người yêu con về luôn đi.]

"Con dẫn anh ấy về thật được hả mẹ?"

[Được rồi, dẫn bạn trai con về đây, mẹ sẽ chuẩn bị cơm cho hai đứa.]

"Vâng, để con hỏi anh ấy trước đã."

[Được rồi, mẹ sẽ đợi ở nhà. Nhưng này, nó là cháu bà chủ đất thật hả? Cậu ấy thực sự sở hữu hết mấy mảnh đất đó sao?]

"Dạ, đúng rồi. Sao thế mẹ?"

[Không, mẹ hơi sốc thôi, thật sự sốc đấy. Nghe đồn là nhà đó giàu lắm, ở chợ ai cũng bàn tán cháu bà chủ đất vừa giàu vừa đẹp trai, con gái ở đây ai cũng muốn làm dâu nhà đó luôn mà. Cuối tuần này mẹ sẽ đi khoe khắp chợ luôn. Mà bà chủ đất tốt bụng lắm, mẹ nợ tiền thuê sạp mấy lần mà bà chẳng nói gì cả.]

"Mẹ ơi, đừng nợ tiền nữa."

[Là tiền thuê nhà ấy, mẹ quên chưa trả.] Mẹ nói như thể là một chuyện rất đỗi bình thường.
Cái tính hay quên này cũng giống y tôi.

"Mẹ nhớ đi trả đi, không khéo người ta đuổi cả nhà mình rồi không có chỗ ở đâu đấy."

[Cắt lời mẹ luôn hả? Rồi rồi, mẹ sẽ đi trả.]

"Vậy nhé, thứ bảy con về, chủ nhật con ở nhà với mẹ."

[Được rồi, nhớ dắt bạn trai về cùng nha.]

"Dạ, con yêu mẹ."

[Mẹ cũng yêu con.]

Trước khi mẹ cúp máy, tôi chỉ biết mỉm cười. Mẹ tôi lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, tính tình thật sự không khác gì tôi. Về chuyện người yêu, mẹ tôi chưa bao giờ cấm đoán hay phản đối. Khi tôi quen Jam, mẹ còn hết lòng khuyên nhủ, ủng hộ, coi Jam như con cái thứ hai trong nhà. Nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện Jam chia tay tôi, mẹ lại nổi cáu, y như tôi đã kể trước đó.

Tôi không thể tưởng tượng được cảnh anh Johan đến nhà gặp mẹ và dì sẽ như thế nào. Liệu anh có muốn về thăm nhà tôi không nhỉ? Nếu mọi thứ ổn, mà hàng xóm cũng không có vấn đề gì thì chắc là sẽ tốt đẹp thôi. Còn mẹ và dì thì chắc chắn không sao cả.

Và còn chuyện xảy ra ở nhà bố mẹ anh nữa, không biết anh có cảm thấy thoải mái khi ở nhà tôi không nữa?

Rời khỏi phòng sáng tạo, tôi cảm thấy mệt mỏi. Sau khi bị áp lực công việc quá lâu, tâm trạng tôi khá ủ rũ. Mọi người bắt đầu rời đi từng chút một và một nhóm nữ sinh thì tạo nên tiếng ồn lớn ở gần cửa ra. Tôi cố gắng nhìn quanh, tìm kiếm người đã nói rằng sẽ đợi tôi. Tôi thấy anh Johan đang ngồi cùng với anh James và một đàn anh khác.

Những cô gái trong nhóm đó quay sang nhìn phía các anh ấy, bắt đầu xì xào bàn tán đủ thứ. Tôi cố gắng lờ đi, tiếp tục bước qua đám đông, nhưng cũng không thể không nghe thấy vài câu:

"Anh Johan ngoài đời trông thật sự đẹp trai. Đây là lần đầu tiên mình thấy anh ấy gần thế này. Bình thường chỉ toàn thấy qua ảnh."

"Mình hơi rối đấy, kiểu như ngại trước mặt anh ấy luôn ấy. Sao trai đẹp lại ngồi tụ lại một chỗ thế này? Lại còn đeo vòng tay của khoa chúng ta nữa đúng không? Dù tớ thấy anh ấy mặc áo khoa y rồi."

"Mình thích anh James hơn, nhưng nghe nói anh ấy có bạn gái rồi. Nhìn tay trái anh ấy mà xem, cũng đeo vòng tay nữa."

"Anh bác sĩ mà cũng đeo vòng, chắc bạn gái anh ấy học ở Khoa Kỹ thuật. Trời ơi, ngại quá."

Tôi giả vờ không nghe thấy mấy lời đó. Mặc dù thật lòng trong bụng cũng hơi ngượng, nhưng tôi vẫn cố lách qua đám đông để ra ngoài. Đúng như tôi nói, khi buổi học vừa kết thúc, mọi người ai cũng muốn ra về, làm không gian trở nên chật kín, ai cũng chen chúc.

"Đây rồi." Vừa thấy tôi, anh James liền lên tiếng chào, "Tụi tao đang tám chuyện về hai người đây. Tao còn đang trêu chọc Johan, giờ mày đến rồi thì để tao trêu thêm cho đủ bộ nè."

"Đừng đùa nữa, anh James. Giờ không cần thiết đâu." Tôi thở dài. Chỉ cần như vậy thôi, bạn bè tôi đã trêu đùa tôi đến mức tôi phát ngượng rồi. Tôi quay sang anh Johan, hỏi: "Anh đợi lâu chưa?"

"Tao vừa mới đến thôi." Anh đáp, nở nụ cười nhẹ nhàng, "Giáo viên vừa mới thả bọn tao ra."

"Không phải anh bảo kết thúc lúc 6 rưỡi à?"

"Đúng vậy." Anh Johan gật đầu, "Nhưng cô không cho ra sớm vì vẫn còn nhiều việc phải làm. Tao cũng chẳng hiểu tại sao tự nhiên cô ấy khó chịu như vậy".

"Mày bị bắt làm việc cho khoa à?" Anh James xen vào, nở nụ cười đầy ý trêu chọc, "Hồi nãy nghe mày than thở qua điện thoại rằng giáo viên giận mày dữ lắm nhỉ."

"Ừ, họ muốn làm gì thì cứ làm đi, nhưng đừng mong tao bỏ qua chuyện giáo viên chỉ cho tao điểm B trong học kỳ trước." Anh Johan phàn nàn, giọng có vẻ ấm ức, "Mà cũng chẳng hiểu sao cô lại bực mình, lúc đầu còn vui vẻ lắm mà."

"Mày đã nói gì mà giáo viên giận?" Đàn anh ngồi cạnh anh James tò mò hỏi.

"Tao chỉ bảo tao bận việc và tao cần phải về gấp thôi. Cô hỏi tao tại sao gấp, thế là tao thật thà nói đang định đi nhậu với bạn. Vậy mà cô giận dỗi luôn. Lạ thật!"

"Có khi nào cô giận vì mày không mời cô đi nhậu cùng không?" Anh James bông đùa, nhướng mày cười ranh mãnh.

"Nhưng tao có mời mà! Tao đã bảo: 'Cô ơi, cô đi cùng bọn em đi', mà cô không chịu. Thế thì có quyền gì mà giận chứ?" Anh Johan vung tay ra vẻ bất mãn nhưng lại cười nhẹ, rõ ràng rất thích thú với câu chuyện.

"Chắc cô chỉ thích bia thôi, không uống loại khác."

"Đúng đó, có người chỉ uống bia, không đụng tới rượu mà." Một người khác tiếp lời.

Anh James lắc đầu, tỏ vẻ không tin nổi: "Cái lý do gì nghe buồn cười vậy? Nếu cô thực sự đi nhậu..."

"Nếu cô thực sự đi, tao sẽ làm hẳn một bữa tiệc mời cô luôn!" Anh Johan tuyên bố, nụ cười thoải mái hiện rõ trên khuôn mặt khi anh ngả người tựa vào ghế.

Thật sự định mời một giáo sư y khoa đi uống một ly sao? Uống với sinh viên á? Một giáo sư có thể làm vậy à? T^T

Nhưng... Uống rượu á?

"Vậy anh định đi uống rượu ạ?" Tôi hỏi anh Johan.

"Đúng rồi, tao mời bọn mày." Anh James chen vào trước khi anh Johan kịp trả lời, "Mày đi không? Chúng ta sẽ ăn mừng vì chúng mày đã ở bên nhau rồi, đây thật sự là một chuyện lớn đấy. Frank và tao suýt khóc khi biết chúng mày chỉ thân thiết mà chưa hẹn hò đấy." Tôi quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh nh James. À, anh ấy tên là Frank.

"Giờ chúng mày đã ở bên nhau rồi, tao chẳng giấu nổi sự mừng rỡ này nữa rồi." Anh James nói, mỉm cười.

"Anh dám mời bạn trai em đi uống rượu luôn à?" Tôi nói, giả vờ tức giận.

"'Bạn trai', nghe mày nói mà tôi cười chảy nước mắt này, thằng chó." Anh James nói rồi bật cười, "Đi mà, chỉ một chút thôi, đi liền bây giờ luôn."

"Tao lâu lắm rồi không uống." Anh Johan thừa nhận, "Nhưng tao sẽ đưa em ấy về nhà trước."

"Đừng phá đám thế! Chúng ta phải ăn mừng với thằng em trai này chứ?" Anh Frank phản đối. "Tin tao đi, đi uống với bọn tao đi."

"Đi không?" Anh Johan quay lại hỏi tôi với ánh mắt nghiêm túc.

"Ừ... ok." Tôi đáp sau một chút do dự. Tôi nghĩ không có vấn đề gì cả, dù sao thì tôi cũng lâu lắm rồi chưa uống, "Vậy em có thể mặc như này đi không?" Tôi hỏi, chỉ vào bộ đồ của mình, gồm áo thun Khoa Kỹ thuật và quần thể thao.

"Có sao đâu? Cũng đâu phải đồng phục sinh viên. Được mà, nơi chúng ta đi toàn người mặc áo thun Kỹ thuật thôi." Anh James nói, cũng đang mặc áo thun giống tôi. Còn anh Frank và anh Johan thì mặc áo sơ mi trang trọng hơn, có lẽ là áo trường. Tôi nghĩ có lẽ mình nên về thay đồ.

"Mày chắc chắn là muốn đi chứ?" Anh Johan lại hỏi tôi lần nữa, giọng hơi lo lắng.

"Ừ, sao không được? Không lẽ em không thể đi?" Tôi đáp, hơi bối rối một chút. Tôi nghĩ nếu anh muốn đi uống với bạn bè thì tôi có lẽ không nên làm phiền.

"North, mày nên thay tên đi." Anh James trêu. Tôi quay lại nhìn anh, mặt hơi đỏ vì xấu hổ.

"Không, tao muốn đi." Anh Johan chỉ nói vậy. Và thế là cả bốn người chúng tôi rời khỏi Khoa Kỹ thuật, còn anh James và anh Frank đi đến một chiếc xe khác.

...

...

Chúng tôi vào quán và ngồi ở bàn cuối cùng. Đó là một quán rượu gần trường, có ban nhạc chơi nhạc trực tiếp. Mọi người gọi rượu và thức ăn, còn có nhiều món khác nữa.

"Cuối cùng chúng mày cũng ở bên nhau. Chết tiệt, tao cảm thấy như mình đã đạt được điều gì đó trong cuộc đời này ấy." Đó là câu đầu tiên của anh James sau khi nhân viên phục vụ rời đi, "Chúng ta là nhóm tiên phong luôn đó, Frank."

"Trời ơi, nước mắt tao rơi rồi, Johan. Tao cảm thấy chúng ta đã trải qua rất nhiều thứ luôn, tap đã uống rượu với mày đến mức ngán ngẩm. Tao có nên rút ngân sách để làm một biển hiệu rồi treo một bức ảnh của đôi tình nhân trước trường luôn không? Tao có thể treo nó trước Khoa Y, Khoa Kỹ thuật hoặc cả trước cả trường luôn. Treo hết lên làm triển lãm cho đã đời."

"Quá đáng rồi đấy, thằng chó." Anh Johan nói, cười trước lời của nh Frank. Và cuộc trò chuyện trên bàn tiếp tục chủ yếu xoay quanh chúng tôi. Tôi hỏi anh Frank và anh James về chuyện này vì anh Johan để tôi tự trả lời.

"Vậy là cô ấy chia tay mày à?" Anh James hỏi. Tôi gật đầu, "Sao lại chia tay?"

"Cô ấy nói... cô ấy phải chọn một người có tương lai, rồi chọn người khác đang học ngành y." Tôi trả lời, nhận lấy ly rượu mà anh Frank đưa cho, mùi rượu thật rất khó uống. Cái gì mà lại tạo ra một hương vị nặng nề như vậy chứ?

"Trời ơi, sao vậy? Khoa Kỹ thuật không có tương lai à?" Anh James la lên, "Cô ấy bỏ mày vì lương thấp à? Buồn thật đấy, Johan ạ. Thế lương của bác sĩ bao nhiêu thế?"

"60.000, chưa tính làm thêm." Anh Johan nói, vừa nâng ly rượu lên.

"Chết tiệt, nhiều vậy sao? Vậy lương của kỹ sư trong công ty thì sao?"

"Người mới ra trường kiếm được 20.000."

"Sốc vãi, cách nhau gấp 3 lần lận." Anh James quay lại nói với tôi, vẻ mặt anh ta buồn bã. Anh ấy cũng cảm thấy chán nản vì học cùng khoa, "Nhưng công việc của chúng ta ít, thoải mái hơn nhiều."

"À, nếu so sánh khối lượng công việc thì chắc chắn là chúng ta thoải mái hơn, đúng không?" Tôi hỏi.

"Không, ý tao là giờ việc làm ít ấy nên ít người làm đúng ngành lắm. Mỗi năm có quá nhiều người tốt nghiệp ra trường, tao nản lắm rồi." Anh James nói rồi nâng ly rượu lên uống. Sao mà trông như anh ta đang chịu đựng vậy? "Tao thấy là chúng ta nên hợp tác làm việc, còn North, để Johand đưa mày tiền đi."

"Hợp tác làm gì ạ?"

"Bán cơm gà."

"Vậy đặt tên quán là 'Cơm Gà Kỹ Thuật' đi."

"Tốt đấy, anh James. Em đã có thể tưởng tượng ra cảnh em đứng trước quán, cầm dao cắt gà ngay bây giờ luôn này." Tôi nói rồi vô tình đặt tay lên ngực, cảm giác trái tim mình đau nhói, "Đừng đùa như vậy mà anh. Chúng ta sẽ cùng nhau, hai anh em khoa Kỹ Thuật, cùng sát cánh bên nhau."

"North, tao bị sốc thật. Tao không thể chịu nổi nữa, nước mắt tao sắp rơi rồi." Anh James nói, chuẩn bị làm mặt buồn. Anh ấy lại nâng ly và uống tiếp, "Bọn trẻ trong nhóm chúng ta đã đến ngồi cùng rồi, đi uống với nhau cũng không có vấn đề gì, chúng ta tin tưởng nhau mà. Ê... xong rồi thì sao? Tao sẽ làm gì? Có nên đi làm không? Mày ở bên Johan rồi thì chả cần lo gì cho tương lai nữa." Tôi đưa ly của mình lên để cụng với anh James.

"Tiếc nhỉ." Anh Johan nói, nhìn tôi và anh James khi chúng tôi đã say.

"North, tao sẽ cho nói cho mày một bí mật nhanh để làm giàu." Anh James nói. Tôi quay lại nhìn anh ấy một cách tò mò, "Người ngồi cạnh North có rất nhiều tiền. À, nó có thẻ đen đấy, giới hạn là ít nhất một triệu baht." Tôi thay đổi biểu cảm, tôi có vẻ rất hưởng ứng, đưa tay ra để nghe thêm, hoàn toàn chú tâm.

Anh Johan chỉ nhún vai nhẹ, không quá quan tâm đến lời nói của anh James. Anh nâng ly rượu lên và uống tiếp.

"Vậy Frank, ngành của mày thế nào? Tao thấy họ cứ than phiền mãi." Anh James hỏi.

"Đủ rồi, tao chẳng thấy ánh sáng nào cả, chiết tiệt. Sao tao không học y nhỉ? Ít nhất chắc chắn tôi sẽ có công việc trong tương lai." Anh Frank nghiêm túc nói, "Mày đã có công việc rồi, sao còn học y nữa?" Anh ấy nhìn anh Johan.

"Tao đã nghe câu hỏi này hàng trăm lần rồi đấy." Anh Johan nói, "Nếu có thể chọn, tao đã không học đâu, chết tiệt. Học nhiều quá cũng chỉ phí thời gian thôi."

"Có ai giúp mày không, Tonfah thì sao? Còn Hill đâu? May mà hai người họ học rất giỏi, nếu không có họ thì mày sao đây?" Anh ấy hỏi.

"Chúng nó có giúp, nhưng vấn đề của tao là công việc, tao lười làm việc quá." Anh Johan nói, thở dài một chút, "Nhưng Fah... là người tốt. Cậu ấy làm việc cho tao mà tao chẳng cần phải nhờ vả, nó biết là tao bận rộn."

"Còn Hill?"

"Hill thì giỏi, nhưng sau khi yêu thì nó nghiện bồ luôn rồi, không thèm làm giúp to nữa."

"Ờ, có thể không chỉ Hill là người duy nhất nghiện bồ đâu." Anh James trêu, "À, còn Thit, nó từ Brazil về chưa? Sao trên đời lại có người cuồng nhiệt như thế nhỉ? Tao chả hiểu nổi."

"Nó đã về với cái giấy chứng nhận y tế từ Brazil rằng đã bị cá piranha cắn. Cả nhóm đều rất hoang mang."

Tôi cười trước những lời của người ngồi cạnh mình. Cuối cùng, anh Arthit trở lại và vết thương do piranha cắn là thật.

"Không uống nữa à, Johan?" Anh Frank hỏi sau khi thấy anh Johan chỉ uống một ít.

"Không, vì tao còn lái xe." Anh Johan trả lời.

"Nó chỉ đến đây để chăm sóc người yêu thôi. Ngay từ đầu tao đã biết chắc là mày sẽ không uống để chăm sóc người yêu mà." Anh James đùa, "Nhưng bình thường, mày cứng cổ lắm mà, dù mày uống bao nhiêu, chắc chắn cũng không say đúng không?"

"Tao không say, nhưng tao cũng không muốn say." Anh Johan đáp một câu đơn giản. Câu này khiến tôi mỉm cười trong long, cảm giác như có ai đó đang chăm sóc mình vậy.

Cuộc trò chuyện cứ thay đổi liên tục. Những chuyện chúng tôi nói có phần không hay nhưng tôi chẳng thu được gì và anh James có vẻ say thật rồi.

"North, sao cổ mày cứng vậy? Đây không phải chuyện đùa đâu." Anh James nói. Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng và quay lại nhìn người đối diện.

"Anh, em sắp ngã rồi này."

"Mày ổn không?" Anh Johan hỏi. Tôi quay lại và mỉm cười với người hỏi mình trong khi vẫn còn tỉnh táo, "James, anh có thể ngừng không?"

"Ăn mừng vì hai người đã bên nhau nào."

"Nhưng không kỳ lạ sao, James? Xưa Johan đau lòng vì nó thì chúng ta đến uống rượu cùng. Giờ thì chúng ta lại đến uống rượu để chúc mừng chúng nó đến với nhau." Anh Frank hỏi.

"Thì sao mà làm khác được, trái tim chúng nó thích nhau mà." Anh James nói.

"Đủ rồi." Anh Johan nói, chuẩn bị cầm ly rượu trong tay tôi.

"Em chỉ uống thêm một ly nữa thôi." Tôi bắt đầu cảm thấy nước mắt chực trào ra vì rượu đang chạy trong cơ thể. Anh James thật tài giỏi, anh ấy còn chuẩn bị được đồ uống rõ ngon nữa.

"Đủ rồi, mày thấy khó chịu thì phải làm sao?" Người kia nói với giọng có phần cứng rắn. Nghe vậy, tôi lập tức nhíu mày.

Tôi không phải là người quá cứng đầu, mà rượu mà anh James pha cho chúng tôi, anh ấy bảo là làm theo cách anh ấy vẫn thường làm để anh Johan uống. Nhưng dù anh Johan uống bao nhiêu, anh cũng sẽ không say. Còn tôi, chỉ uống có hai ngụm thôi mà đã bắt đầu mất thăng bằng.

"Loại sự dịu dàng, quan tâm và chăm sóc này là gì thế này? Mày dành cho tao nữa được không?" Anh James lại trêu, "Ôi, tao quên mất, tao không phải North."

Lời nói của anh ấy khiến trái tim tôi siết lại, tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ và quay đầu nhìn về hướng mà anh Frank đang nhìn.

Má... đẹp quá.

"Johan." Một người phụ nữ gọi nhẹ trước khi đứng sau ghế chúng tôi ngồi, từ từ vòng tay qua cổ anh Johan từ phía sau, "Thật trùng hợp. Cậu cũng đến uống rượu à?"

"..." Anh Johan không trả lời, chỉ nâng tay lên, nhưng người phụ nữ ấy đã không cho anh hất tay ra.

"Ôi, sao lạnh lùng thế. Lần trước chúng ta ở trên giường cùng nhau tôi có thấy cậu như vậy đâu." Cô ấy cúi xuống thì thầm vào tai anh, những người khác ở bàn quay sang nhìn nhau ngạc nhiên.

"Grace, em say rồi à?" Anh James hỏi.

Grace...? Đây là người mà anh đã qua lại lúc trước à? Mọi người bảo chị ấy là fan của anh Johan, hình như là sao năm 3?

Chết tiệt, sao tôi lại cảm thấy choáng váng thế này?

"Em không say đâu, James. Em rất ổn mà. Em rất nhớ anh, biết không..." Giọng cô ấy ngọt ngào và đầy quyến rũ. Tôi quay lại và thấy anh Johan bị tấn công bởi cô gái đó, cô ấy áp sát cổ anh, nhưng anh chỉ im lặng và ánh mắt vẫn hướng về phía tôi.

Nụ cười đó có ý gì?

Chờ xem tôi sẽ làm gì à...

"Tại sao Johan lại phải chia tay với tôi? Cậu có biết tôi yêu Johan đến mức nào không? Tôi có thể chấp nhận tất cả mọi thứ mà."

"..."

"Quay lại với Grace đi." Cô ấy lại nói với giọng ngọt ngào rồi vòng qua ghế và cố gắng ngồi lên đùi anh Johan.

Nhưng...

Anh Johan cười nhếch miệng và nhìn tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi. Lúc đó tôi say đến mức gần như không biết gì, chỉ cảm nhận được đây là chỗ của mình trước khi di chuyển và ngồi lên đùi anh. Anh giơ hai tay ôm lấy cổ tôi.

"Thú vị rồi đây." Ai đó trong bàn đùa nhưng tôi không quan tâm.

"Ê!!"

"Hử?"

"Anh Johan là của tôi... Chỉ của tôi thôi." Tôi nhíu mày nhìn người kia. Tôi thậm chí không biết mình đang nói gì nữa, "Chỉ của em, đúng không? Trả lời em ngay đi."

"Đúng, tao chỉ là của mày thôi."

"Johan..." Giọng chị Grace rất sốc rồi bắt đầu hét lên một chút nhưng anh James đã đứng dậy trước.

"Grace, đừng động vào Johan." Anh James nói và cố gắng kéo cô ấy ra. Nhưng chị Grace không chịu buông tay, cô ấy đẩy tay anh James ra và đột ngột vươn tay tính nắm lấy tóc tôi.

Nhưng thay vào đó, nh Johan đã nắm tay cô ấy trước. Anh nhìn cô với vẻ khó chịu và siết chặt cổ tay đến mức người bị bắt kêu lên vì đau. Chị Grace cố gắng rút tay ra trước khi anh Johan thả cô ấy ra.

"Biến đi, đừng gây rối ở đây." Anh Frank đã đưa ra một lời cảnh báo nhẹ.

Chị Grace cắn chặt môi để kiểm soát cảm xúc và bước đi trong cơn tức giận. Âm thanh của đôi giày cao gót đập xuống sàn rõ ràng cho thấy cô ấy thực sự rất tức giận.

"Ừm, tại sao phải có người khác chứ?" Tôi hỏi.

"Tại sao tao phải có người khác hử?" Anh Johan nói trước khi nhìn lại tôi. Chúng tôi nhìn nhau như thể đang bị mê hoặc. Thông thường tôi sẽ không dám nhìn vào đôi mắt đó, nhưng khi rượu đang chảy trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy bản thân dũng cảm hơn.

"Anh không thể chỉ có một người được sao? Anh có thể chỉ có em và chỉ nhìn mình em được không? Nếu em đòi hỏi như vậy thì em phải làm gì mới được?" Tôi thì thầm với giọng trầm.

Khuôn mặt đẹp đẽ của anh hiện lên một nụ cười nhẹ cho thấy anh cực kỳ hài long, anh kéo tôi lại gần. Tôi từ từ nghiêng mặt, anh chạm vào môi tôi một cách chậm rãi. Khi cảm giác ấm áp và mãnh liệt xâm chiếm tôi, tôi đã đáp lại những cái chạm đó, chính anh cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khắp nơi.

Ánh đèn mờ nhẹ của quán rượu cộng thêm âm nhạc có nhịp điệu chậm và tôi cũng đã say vì uống quá nhiều. Âm thanh của nụ hôn thật xấu hổ và cái người đối diện tôi hoàn toàn tỉnh táo lại không có ý định dừng lại. Tôi cảm thấy nóng ran khắp người, đặc biệt là cảm giác nóng rực ở phần dưới cơ thể lan lên đến bụng.

"Ưm." Nụ hôn rất mạnh mẽ. Lưỡi nóng quấn lấy nhau, vuốt ve cả môi trên và môi dưới. Cảm giác trống rỗng trong bụng tôi gia tăng. Tôi vô tình căng cơ đùi khi cơn đau ở trung tâm cơ thể tăng lên. Mí mắt của tôi vẫn nhắm chặt và bắt đầu thở nhanh, tôi gần như không thể thở, như người đang bị ngạt thở.

"Chúng mày bình tĩnh lại được không? Dù không có ai ở góc này nhưng bọn tao vẫn còn ở đây đấy." Một giọng nói vang lên trước khi anh Johan từ từ rời khỏi nụ hôn.

"Ưm." Tôi vô tình rên rỉ mà không nhận ra. Và người vừa rời khỏi nụ hôn đã khá hài lòng với thái độ của tôi.

"Giờ mày về hả Johan?"

"Ờ, tao về đây." Anh Johan nói rồi lấy ví ra và rút ra một ít tiền, anh đặt nó lên bàn.

"Mày trả tiền bữa này à/"

"Cảm ơn chúng mày, James, Frank." Anh Johan nói trước khi tính tiền, tôi vẫn quàng cả hai tay quanh cổ người kia. Khi tôi say như thế này, tôi hầu như không cảm thấy ngại gì.

"Anh ơi..." Tôi gọi người đang đỡ tôi, cảm giác được hình như chúng tôi đang bước ra khỏi quán. Tôi nhớ rằng anh Johan đỗ xe khá xa quán vì không có chỗ đậu xe nên phải đỗ xe ở khu vực không có nhiều người.

"Chúng ta lên xe thôi."

"Em không thích chút nào."

"..."

"Em không thích khi người khác nhìn anh."

"Hửm, thật sao?"

"Phải, anh không tránh được sao? Đừng để người khác nhìn anh như vậy nữa."

"Mày say rồi." Một giọng nói trầm ấm vang lên rồi mở cửa xe.

Tôi ngồi vào ghế và anh điều chỉnh ghế cho tôi ngả người ra trước khi ngồi vào ghế lái.

"..."

"Anh ơi..."

"Làm sao?"

"Anh Johan..." Tôi quay lại nhìn người lái xe. Bởi vì ghế được điều chỉnh để nghiêng nên ưng tôi đặt tôi vào tư thế nằm. Tôi nhìn người kia dù đang trong trạng thái mơ màng. Tay tôi đưa ra, chạm vào mặt anh, "Sao anh lại đẹp trai vậy?"

"..."

"Á!" Tôi hét lên ngạc nhiên khi bị anh kéo lại, ngồi lên đùi anh. Chúng tôi đang cùng nhau ngồi ở ghế lái.

"Say rượu như thế này có bình thường không?"

"Ưm." Tôi lắc đầu, "Em không biết, nhưng em giận lắm. Sao chị ấy lại dám chạm vào anh chứ? Tôi cũng biết ghen chứ bộ."

"Làm sao một người say rượu có thể dễ thương như vậy nhỉ?"

"..." Tôi đã không trả lời và bộ não của tôi không thể xử lý bất cứ điều gì nữa. Trước khi ý thức bắt đầu biến mất, tôi nghiêng người về phía người trước mặt và ôm anh khi tôi cảm thấy thích, bởi vì tôi cũng không còn sức lực.

Mặc dù tôi sắp ngủ thiếp đi nhưng tôi vẫn cảm thấy muốn ôm anh chặt hơn.

"Anh có thể ôm em không?"

"..." Đối phương không trả lời mà chỉ siết chặt cái ôm của mình. Việc gần gũi như vậy khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc. Một bàn tay vươn ra, nắm tay bàn tay còn lại của anh và chạm vào chiếc bánh rang.

"Anh Johan là của em." Tôi nói khác với những gì tôi thường. Tôi say thật rồi mà. Một khi say, tôi càng trở nên bạo gan hơn trước.

"..."

"Em không phải là người hay ghen chút nào. Nhưng khi em ở bên anh, em cảm thấy như em không muốn bất cứ ai nhìn anh. Anh có thích chị Grace chút nào không? Anh là của em, chỉ của mình em."

"..."

"Anh hiểu không? Người duy nhất anh có thể yêu là em." Tôi khẽ rên rỉ.

Sau đó tôi di chuyển ngày càng gần người đối diện hơn. Ngay khi ngửi thấy hương thơm nhẹ, tôi liền muốn đào sâu hơn. Tôi ấn mũi mình về phía trước và lùi lại dọc theo đường cong cổ của người kia.

"North..." Bên kia thì thầm nhẹ nhàng vào tai tôi.

"Vâng?"

"Bé yêu."

"..."

"Nếu mày tiếp tục làm điều này..."

"..."

"Tao sẽ không thể chịu đựng được cho đến khi về đến phòng mất..."

Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng bên tai khiến tôi nín thở. Hai bàn tay anh bắt đầu vuốt ve toàn bộ lưng tôi. Đôi môi của chúng tôi áp vào một nụ hôn mãnh liệt. Lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau và tạo ra âm thanh từ những cái chạm đó. Khi đối mặt với cái chạm nóng của một bàn tay đang xoa khắp người, điều đó khiến tôi cảm thấy nóng hơn.

Tôi không thể nghe thấy âm thanh nào xung quanh chứng tỏ xe đậu ở xa và cách âm tốt. Hơn nữa, toàn bộ chiếc xe còn được phủ bằng một lớp phim đen.

Trong khoảng thời gian mà ý thức sắp biến mất, tôi đã phản ứng với cái chạm mà tôi nhận được. Anh Johan đã kéo áo tôi lên. Khi từ từ rời khỏi nụ hôn, anh đã đặt một nụ hôn lên ngực tôi, giữ tôi bằng cả hai tay.

"Ahhhh..." Tôi rên rỉ khi anh hôn ngực tôi.

Theo một cách vô thức, tôi đã ưỡn ngực để nhận những cái chạm đó. Anh Johan đã cắn tôi mạnh hơn một chút khiến toàn bộ cơ thể tôi co lại. Một cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp ngực tôi và đi xuống đến khoang bụng và trung tâm cơ thể.

Và vì tôi đang mặc quần thể thao nên rất dễ để kéo xuống. Tôi nhăn mặt vì đau khi anh tạo thêm một vết đỏ trên cổ tôi. Hơi thở ấm áp của người kia vuốt ve tai tôi, cơn đau ở giữa cơ thể tăng dần cho đến khi trở thành sự tra tấn.

"Ah! Ahhh!!!!" Tôi đã bất ngờ khi một bàn tay ấm áp chạm vào trục của cơ thể tôi, chạm vào đầu một cách từ từ, di chuyển tới lui cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy hưng phấn hơn trước.

"Ahhh... anh." Tôi gọi anh bằng giọng khàn khàn, hai chân hoàn toàn được tách ra. Ảnh hưởng của rượu đã hại tôi nữa rồi, ý thức của tôi hỗn loạn khi người kia chạy mặt quanh đường cong của cổ tôi rồi đến tận tai tôi.

"Ahhh! Ưmm!" Tôi hét lớn khi những ngón tay anh trượt từ trục của tôi xuống phía sau. Anh dùng ngón tay ấn và di chuyển qua lại.

Anh Johan ngẩng đầu lên một lúc trước khi hôn tôi lần nữa. Sự vachạm của những chiếc lưỡi nóng bỏng chập chờn khắp nơi, nhịp điệu quen thuộc của nụ hôn khiến tim tôi đập mạnh hơn cho đến khi nó gần như vỡ tung. Tôi đã thở khó khăn biết bao và tôi vẫn không thể thở như bình thường được.

Đầu ngón tay của anh ấn vào lỗ ở phía sau. Chỉ riêng cái chạm đó thôi cũng khiến tôi run rẩy dọc theo bụng đến đùi. Tôi nhắm chặt mắt, không dám nhìn mặt đối phương nhưng cũng đủ để biết rằng hơi thở của anh Johan gấp gáp như thể anh cũng bắt đầu phấn khích. Và những ngón tay dài, gầy từ từ trượt vào trong tôi. Cơn đau tôi nhận được ngay lập tức khiến tôi cau mày.

"Anh... Đau! Ức!" Tôi tránh xa nụ hôn của người trước mặt, nhưng sau đó anh ấn vào gáy tôi để anh hôn tôi lần nữa.

Tôi chỉ có thể rên lên trong cổ họng trước khi những ngón tay mảnh khảnh ra vào ngày càng nhanh và tôi vô tình di chuyển hông theo nhịp điệu ra vào của ngón tay.

Hai chân đã không còn chút sức lực nào đã bị đối phương khống chế khẽ nhấc lên. Anh cởi quần của tôi. Còn về phần anh Johan, anh vẫn chưa cởi bỏ một mảnh nào.

Và... Bây giờ chúng tôi đang ở trong xe.

"Ah! Hức!" Tôi khóc nhiều hơn khi thêm một inch nữa được chèn vào. Di chuyển ghế cho tôi nhiều không gian hơn, nhưng bên trong xe vẫn còn quá hẹp. Khuôn mặt của chúng tôi chỉ cách nhau vài inch. Tôi cố gắng nhìn anh nhưng hình ảnh trước mắt vẫn mờ nhoè do tác dụng của rượu.

Tôi đưa tay ra và chạm nhẹ vào cơ thể của người trước mặt, chỉ đơn giản là chạm thôi. Tôi ngồi trên cơ thể anh nên tôi nhận ra rằng anh bắt đầu cứng rồi. Anh Johan không nói gì, chỉ nhìn xem một kẻ say rượu như tôi sẽ làm gì.

Tôi cởi cúc quần của người kia. Tôi vẫn còn sốc mặc dù trước đây tôi đã nhìn thấy nó rồi. Tôi kéo đồ lót của anh xuống và chạm nhẹ vào nó. Tôi vô tình thấy một hình xăm nhỏ trên eo anh nên tôi nhẹ nhàng chạm và xoa hình xăm đó vì hình xăm này làm cho anh trông quyến rũ hơn. Tôi không biết tại sao nhưng ngay lúc đó một ngón tay khác được thêm vào phía sau của tôi và dần di chuyển.

"Đừng nghịch ngợm."

"...'

"Mai mày không dậy nổi thì... đừng giận."

"Ahhh." Tôi nghiêng người về phía trước và dựa vào ngực anh Johan. Lực từ phía sau quá mạnh khiến tôi chỉ có thể ngậm miệng lại vì đau, không lâu sau ba ngón tay mảnh khảnh đã rút ra. Tôi cũng vô thức cử động eo.

"Thử xem."

Một giọng nói trầm ấm thì thầm vào tai tôi, điều đó khiến tôi ngước lên và nhìn vào người trước mặt. Tôi không thể hiểu nổi khi nhìn anh Johan nở một cười tinh nghịch. Trước khi tôi bị bắt lần nữa, anh Johan đã ấn xuống eo tôi, lưng tôi chạm vào trục lớn của cơ thể anh. Và khi anh Johan ấn ngày càng mạnh vào eo tôi, cái trục lớn đó ngày càng đi sâu hơn vào cơ thể tôi.

"Đau! Đau quá, anh!" Một cảm giác đau đớn nảy sinh. Anh cũng cau mày và cố gắng đẩy trục của nó vào hết bên trong tôi. Trong lúc đó, người kia vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi tôi phải quay mặt đi vì tôi không thể kháng cự lại đôi mắt đó.

Ah... sao vậy nhỉ?

Tôi thở hổn hển. Khi tôi cảm thấy sự đụng chạm ở phía sau, tôi thực sự mới có thể tin rằng rằng anh đang ở trong tôi. Tôi vẫn còn rất đau và tôi xấu hổ khi anh nhìn tôi với ánh mắt đó.

"Ah!" Tôi đã bị sốc khi anh đột nhiên cởi áo của tôi. Trong xe khá nóng nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ khi không có quần áo để che thân.

"Ahhh... anh."

"Hửm?"

"Hức... là..."

Tôi không hiểu tình hình lúc này.....

"Anh có thể làm cho em không?"

"Không... North, sao mày không thử đi?"

"..."

"Cố gắng di chuyển đi."

Tôi mím môi xấu hổ và gần như nổ tung, bàn tay mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng giữ eo tôi, cho phép tôi từ từ di chuyển lên xuống.

"Ưm..." Tôi mím môi, một âm thanh thoát ra khỏi cổ họng. Cố gắng di chuyển chậm như thế này đang khiến tôi phát điên. Từ nỗi đau, nó trở thành một cảm giác khoái cảm. Não tôi bắt đầu chuyển sang màu trắng, tất cả ý thức đều bị phân tán nhiều hơn trước do ảnh hưởng của rượu.

"Ahhhhhhh...." Tôi hét lớn khi sự phấn khích tăng lên, cảm giác đau và ngứa ra chạy khắp người. Tôi di chuyển với tốc độ nhanh hơn nữa dựa trên sự hỗ trợ của anh đến khi người trước mặt tôi bỏ tay ra để cho phép tôi dẫn đầu trong trò chơi.

Tôi đã dũng cảm hành động, nhưng bây giờ tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác. Khi đạt đến một điểm nhất định, anh cảm thấy tốt hơn trước và thúc mạnh vào điểm đó nhiều lần.

"Ah..." Tôi sắp phát điên với tất cả những cảm xúc nóng bỏng ngay lúc này.

Cả ánh mắt và biểu cảm của anh Johan...

Địt mẹ...

Sexy một cách điên rồ...

Tôi đưa tay ra và chạm nhẹ vào mặt anh Johan, kéo anh lại gần hơn rồi hấn một nụ hôn lên môi anh. Tôi cảm thấy như thể có thứ gì đó đang tuôn ra từ ngực mình.

"Ưm..."

"Tao gần như phát điên rồi đấy, mày biết không hả?" Anh Johan thì thầm vào tai tôi sau khi tôi rời khỏi nụ hôn, anh cắn nhẹ môi trước khi lan rộng tay.

Anh ấn hông tôi, khiến trụ của anh vào sâu hơn nữa.

Trước khi tôi nắm quyền kiểm soát một lần nữa thì anh đã nắm lấy eo tôi để khiến tôi siêng năng hơn, tôi đã khóc cho đến khi tôi gần như không thể nói được nữa. Anh Johan di chuyển theo nhịp điệu của hai người và làm hai cơ thể va vào nhau mạnh hơn nữa. Điều đó làm cho cảm giác đau đớn lên đến tận bụng cho đến khi nghe thấy tiếng da thịt va vào nhau.

"Ahhhhhh."

Phụt!

"Ưm." Tôi thở hổn hển, thở mạnh đến nỗi ngực tôi phập phồng. Tôi dựa vào ngực anh mà không còn sức lực nào mặc dù trục của anh vẫn còn trong tôi và tác động của rượu cùng những gì vừa xảy ra đã khiến tôi bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường

"... Anh Johan?" Tôi gọi tên người đã đặt tôi lên giường, quần áo của tôi vẫn mặc như cũ. Nhưng những gì tôi cảm nhận được là cơn đau ở thắt lưng.

"Mày tỉnh rồi sao?"

"Á!" Ngay khi được đặt lên giường, anh Johan ngay lập tức hôn lên môi tôi, nghiền nát nụ hôn chặt chẽ như thể không để tôi nghỉ ngơi, trèo lên giường và ngồi trên tôi. Trước khi cơn đau đầu vì rượu quay lại thì chúng tôi làm thêm lần nữa.

"Ức." Tôi phát ra âm thanh trong cổ họng khi miệng tôi ngậm lại. Anh cởi quần tôi, một ngón tay gầy trượt đâm vào nhanh đến nỗi tôi giật mình và nhắm chặt mắt trước những gì chúng tôi vừa làm. Nói thật thì giờ cũng không còn đau như lần đầu nữa.

Chết tiệt...

Ah... Nhưng...

Chúng tôi lại làm tiếp thật hả?

"Ahh! Ưm!"

Hai ngón tay ra vào nhanh chóng, một lúc sau mới chịu rút ra.

Tôi từ từ mở mắt ra một chút và nhìn người kia từ bên dưới.

Anh Johan hơi nghiêng người về phía trước. Tôi nhìn anh trước khi anh tự cởi áo để lộ cơ bắp đẹp và vùng bụng săn chắc, còn cả hình xăm ở eo tôi đã thấy khi ãy nữa.

Tôi sắp phát điên vì nụ cười trên môi anh và cả ánh mắt của anh ấy nữa.

Anh vuốt tóc ra sau thật mạnh, tay trượt vào mép quần của chính mình. Lúc này có một bộ đồ lót nhỏ màu trắng thò ra trước khi cô cởi quần. Tôi cảm thấy mặt nóng bừng nên phải quay mặt đi chỗ khác.

Tôi sắp lên cơn đau tim và chết vì anh luôn rồi đó, anh biết không vậy?

Anh không báo trước mà cởi áo tôi. Một cảm giác đau đớn truyền đến từ trên ngực và cổ, tôi nhận thấy có những vết đỏ ở khắp mọi nơi trên người tôi. Anh Johan nhấc chân tôi lên và ấn trục lớn của mình vào.

"Ahhh! Ưm!" Tôi giơ tay lên che mặt vì xấu hổ, cố gắng kìm nén giọng nói, nhưng rồi cũngvô ích. Lực chuyển động và lực va chạm lớn đến mức cơ thể tôi run rẩy.

"Ah! Ah!" Tôi hét lớn theo nhịp thúc. Tốc độ quá nhanh và dữ dội đến nỗi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tiếng va chạm đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng dập của da thịt, liên tục nhấn mạnh vào điểm đó trong tôi khiến tôi phát điên. Tôi xoay người qua lại dưới thân thể anh.

Tay tôi cào cánh tay anh để trút bỏ cảm xúc của mình.

Tôi không thể chịu đựng được nữa... Tôi không thể chịu đựng được nữa.

"Ahhhh!" Tôi đã đã đạt đến khoái cảm nên thả vụt tay ra.

Anh Johan từ từ dừng lại tốc độ đó khiến tôi từ từ mở mắt ra để nhìn người kia. Nhưng trước khi tôi có thể nhìn thấy bất cứ điều gì, anh đã lật tôi lại để tôi nằm nghiêng.

Sau đó, anh nhấc một chân tôi lên và đặt nó lên vai anh trước khi tiếp tục thúc vào trong tôi lần nữa.

Khi tôi chuyển sang tư thế nghiêng người như này, cảm xúc của tôi đã thay đổi. Tôi nắm chặt tấm ga trải giường và rên to hơn. Khi đã ở vị trí này thì tôi thực sự không thể trốn tránh được. Vị trí cũng quyết định cảm xúc của từng người nhưng tôi vẫn cảm thấy rất tốt... tốt đến nỗi tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

"Ahhh! Hức!"

Sướng... Sướng quá...

Tôi... Tôi chết mất...

Khi bị thúc mạnh, tôi vô tình hét lên. Mặc dù không còn sức lực, nhưng tôi vẫn thở hổn hển cho đến khi mệt mỏi và ý thức của tôi mất dần. Vị trí này đưa trục của anh vào cơ thể tôi hoàn toàn, tôi thấy bụng mình căng đến phát đau.

"Ahhh!"

Tôi đang định buông bỏ thì lại lên đỉnh.

"Anh... anh Johan, em không thể chịu đựng được nữa. Ưmmm."

"Xong chưa?" Người kia trầm giọng hỏi. Tôi khó khăn mở mắt ra và thấy chủ nhân của khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười như thể rất hài lòng.

"Ah, đừng hỏi mà... Ahhhhh!"

Anh Johan quay tôi lại và lại ấn trục của anh vào. Nhịp điệu của cơ thể anh từ từ thả lỏng, như thể anh đang cố khiêu khích tôi.

"Ahhh... Đừng làm vậy."

"Còn chưa xong đâu."

"Không.... Em không thể chịu đựng được nữa... ahhhh" Cơ thể tôi cảm thấy cứng ngắc nhưng anh vẫn thúc sâu vào trong, rút ra rồi lại thúc vào.

"Hửm, sao không thử cầu xin tao xem?"

"Ưm!" Tôi cắn môi, dùng hai tay nắm chặt ga trải giường. Với cú thúc từ phía dưới, trục của an ra vào từ từ.

Tôi không thể, tôi sắp phát điên rồi.

"Xin anh mà."

"..."

"Không... North không thể chịu đựng được nữa."

"Sao mày lại nói thế vậy hử, bé yêu."

"Hức... xin anh di chuyển nhanh hơn đi mà."

"..."

"Em xin đó."

!!!

"Ahhh!!"

Và nhịp điệu ấm áp trở lại, thúc và lặp lại tại cùng một điểm. Chỉ cần một vài cú thúc là tôi đã giải phóng một chất lỏng màu trắng đục ra rồi. Và điều đó khiến ý thức của tôi gần như biến mất. Mặc dù đã kết thúc nhưng đối phương dường như vẫn chưa xong. Tôi đã cố gắng giữ ý thức của mình trong suốt thời gian đó. Tôi cảm thấy cơ thể đối phương co rút nhẹ nhàng, chất dịch nóng ấm bắn vào trong cơ thể tôi. Khi anh rút ra, tôi cảm nhận được chất dịch đó chảy ra dính cả lên đùi tôi.

Anh Johan bế tôi lên và ôm tôi. Anh hôn lên khoé mắt tôi rồi lại hôn lên trán tôi. Mùi hương quen thuộc và hơi ấm khiến tôi tiến lại gần anh hơn một chút. Sau đó ý thức của tôi cuối cùng cũng biến mất.

"Chúc ngủ ngon..."

"..."

"Tình yêu duy nhất của tao."

Rín: ý là đầu chap bảo mn chuẩn bị tâm hồn đẹp nhưng đến cuối chap thì tâm hồn tui cũng đen ngòm rồi, chap này quá dữ dội 555

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro