Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Bên kia

Dịch: Rín

*Johan*

Khoảng ba năm trước....

"Ưmmm ah..." Tiếng rên rỉ trong cổ họng của người đối diện tôi đã ngừng lại. Tôi từ từ rút cơ thể ra. Lấy bao cao su ném nó vào thùng rác bên cạnh giường trước khi đứng dậy và đi về phía nhà vệ sinh, sự sạch sẽ luôn được ưu tiên hàng đầu. Tôi mặc quần vào và quay lại giường.

Tôi nhìn người phụ nữ da trắng có thân hình đẹp đang nằm trên giường. Không mặc quần áo, mặt đỏ và kiệt sức vì những hoạt động trước đó.

"Johan..." Cô ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi trước khi đứng dậy và ôm tôi, "Thật ấn tượng. Thật sự rất tuyệt."

"Ờ, vậy một lần nữa nhé?" Tôi nói trước khi quay lại nhìn người kia. Cô ấy nhìn lại một lúc trước khi quay đi.

"Đừng nhìn em như vậy, em thấy xấu hổ." Cô ấy nói, làm một vẻ mặt hơi xấu hổ trước khi rời khỏi vòng tay tôi. Thay vào đó, cô ấy ngồi bên cạnh tôi trên giường, quét mắt và nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ. Cô ấy đặt tay lên ngực tôi và xoa bụng tôi một cách chậm rãi.

"Chết tiệt, anh giỏi thật đấy."

Tôi không đáp lại gì cả, chỉ mỉm cười nhẹ. Tôi lấy một điếu thuốc từ gói, giữ nó trong miệng, tôi lấy bật lửa và châm lửa. Hít một hơi cho đến khi tôi cảm thấy một cơn rùng mình lan tỏa qua cổ họng.

"Anh lại hút thuốc à?"

"Em không thích à?"

"Không, em thấy ổn mà, em thích mọi thứ về anh." Cô ấy nói với vẻ sẵn sàng, mỉm cười ngại ngùng, nhưng tôi không cảm thấy gì từ những lời nói hay cử chỉ đó cả. Tôi lấy điện thoại ra và mở nó ra để xem, đã gần 2:00 sáng rồi. Tin nhắn này của ai vậy? Gần đây có khá nhiều người đã nhắn tin cho tôi.

Lúc đầu tôi đã nghĩ đến việc trả lời tin nhắn trước, nhưng tôi phải tắt màn hình khi cô ấy lại gần.

"Anh đang nói chuyện với ai vậy?"

"Không với ai cả." Tôi nói trước khi để điện thoại sang một bên.

"Hưm, thật sao?" Cô ấy nói nhỏ, nhíu mày nhẹ, "Johan." Cô ấy lại gọi tên tôi, trước khi nhìn lên. Đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Ừm."

"Anh đẹp trai ghê đó. Bạn trai của ai đây ta?" Cô ấy nhẹ nhàng chạm vào má tôi bằng tay và vuốt ve từ bên này sang bên kia, "Có phải là bạn trai của em không nhỉ?"

"Em nghĩ sao?" Tôi nghĩ cô ấy nói nghiêm túc, tôi giơ tay để bắt tay vào bàn tay đang chạm vào mặt tôi để hất chúng ra.

"Vậy anh có thể chỉ nhìn em được không? Anh có thể không nói chuyện với người khác nữa không?" Thân hình mảnh mai và trần truồng của cô ấy tiến lại tôi và ôm tôi một lần nữa, giọng cầu xin.

Không chỉ là người này. Tất cả phụ nữ nào liên quan đến tôi đều biết điều đó. Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với một ai cả. Nhưng vẫn có nhiều người quyết định ở bên tôi với hy vọng rằng họ có thể thay đổi điều này. Những người khác đến với hy vọng rằng tôi sẽ chọn họ, điều đó tôi hoàn toàn không quan tâm. Tôi chỉ muốn vui vẻ như vậy mỗi ngày thôi.

"Đó là điều em muốn à?" Tôi hỏi trước khi cô ấy ngồi lên đùi tôi và quàng tay quanh cổ tôi. Đó là ánh mắt và nụ cười quyến rũ hả? Tôi thấy nó quá thường xuyên đến mức gần như phát chán.

Người ngồi trên đùi tôi nhẹ nhàng di chuyển hông. Mùi nước hoa nhẹ nhàng bay lên. Tại sao tôi lại ngửi thấy nó nhỉ?

"Ừm, em dùng nước hoa mới của Gucci đó. Anh có thích không?"

"Cùng bình thường thôi, nhưng mùi cơ thể của em tinh tế hơn nhiều."

Tôi nhận thấy rằng những lời của tôi đã làm cô ấy hài lòng và khiến cô ấy cười.

Nhưng thực sự thì tôi chẳng thích chút nào...

Bởi vì mùi nước hoa sẽ bám vào tôi và những người khác cũng sẽ ngửi thấy nó.

"Thật sao? Vậy thì tốt hơn hết là em nên đi tắm thì hơn." Cô ấy nói trước khi cúi xuống và thì thầm vào tai tôi, "Anh có muốn làm thêm lần nữa không?"

Tôi mỉm cười nhẹ trước những lời đó.

Nhưng bây giờ... tôi thấy chán.

"Tôi phải đi rồi."

"Ơ, tại sao?"

"Tôi đi trước đây." Tôi nói, đưa tay nắm lấy eo người phụ nữ trước mặt và nâng cô ấy ra khỏi đùi tôi, mặc dù tay tôi chạm vào làn da mềm mại và trần trụi, nhưng tôi không còn cảm xúc nào nữa. Phần lớn thời gian, tôi chỉ quan hệ tình dục với những người giống nhau vài lần là tôi sẽ thấy chán.

"Khoãn đã."

"Hôn em đi, từ khi chúng ta bắt đầu hẹn hò, chúng ta chỉ có quan hệ miết thôi. Chúng ta chưa bao giờ hôn nhau cả." Cô ấy nói, sẵn sàng làm mặt cầu xin tôi một lần nữa. Cô ấy nghiêng mặt lại gần và nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, nhưng tôi không phản ứng với những cái chạm đó.

"Tôi không thích hôn. Xin lỗi." Đó là tất cả những gì tôi nói trước khi đẩy người kia ra. Tôi đứng dậy, nhặt áo sơ mi của mình và mặc vào, để cô ấy ngồi một mình trên giường với vẻ mặt thất vọng.

Phải... Tôi không hôn bạn tình của mình.

Và trước đây tôi cũng chưa bao giờ hôn ai.

Tôi không thể tưởng tượng việc hôn ai đó vì tình yêu thì sẽ như nào.

"Johan, anh đi thật sao?"

"Ừ, tôi đi đây, gặp lại sau." Tôi nói và bước ra khỏi cửa.

Tôi đã trả tiền khách sạn cả rồi. Mà gọi là nhà nghỉ thì đúng hơn, nhà nghỉ ở khu du lịch thường chẳng bận tâm đến chuyện kiểm tra tuổi tác. Chỉ cần có đủ tiền trả, họ chẳng thắc mắc thêm gì.

"Đợi đã." Cô ấy vội đứng dậy, khoác áo choàng và chạy theo, nắm lấy tay tôi, "Johan, trước khi anh đi, làm ơn nói rằng anh yêu em, được không? Nói đi, rằng anh yêu em."

"Được thôi."

"..." Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh, Johan." Cô ấy nở nụ cười hạnh phúc, rồi tôi cũng bước ra khỏi phòng.

Tôi có thể dễ dàng nói ra những lời đó, dù chẳng hề cảm nhận được điều gì. Tôi không nhớ nổi mình đã nói câu ấy bao nhiêu lần. Nếu họ muốn nghe, thì cứ để họ nghe, với tôi nó chẳng quan trọng. Dù sâu thẳm trong lòng, tôi biết rõ đó chỉ là dối trá...

"Johan thật may mắn. Sinh ra đã đẹp trai, lại giàu có, cuộc đời suôn sẻ, chẳng cần làm gì cả."

"Giàu cỡ đó thì ai mà không thích chứ? Ngoại hình lại còn hoàn hảo, cô gái nào chẳng mê. Quá đỗi bình thường mà, ai mà không thích người giàu chứ?"

"Tôi ghen tị thật sự. Câuuj ta chẳng cần học hành gì, chỉ việc tiêu tiền bố mẹ đưa là đủ. Tôi thì lo ăn từng bữa còn chẳng xong. Nếu tôi là cậu ta thì tôi bỏ học lâu rồi."

"Sinh ra đã giàu có thì cuộc sống nhẹ nhàng như thế đó. Chẳng cần nỗ lực, lúc nào cũng có tiền tiêu xài."

Mấy kẻ ngu ngốc đó...

Tôi thầm chửi rủa trong lòng, cơn giận trào dâng. Tôi rít một hơi thuốc, nhả khói để xoa dịu cơn bực dọc đang dâng tràn trong ngực. Đêm khuya thế này, những lời nói của thiên hạ cứ ám ảnh, vang vọng trong đầu tôi. Dù đã cố nhưng tôi vẫn không thể gạt chúng ra khỏi tâm trí.

Và điều đó luôn khiến tôi cảm thấy tồi tệ.

Điều làm tôi bực mình hơn cả là những gì họ nói đều đúng. Tôi sinh ra trong một gia đình có thể gọi là "có địa vị". Với các doanh nghiệp về thiết bị điện tử cùng vô số lĩnh vực kinh doanh khác, từ lúc tôi chào đời cho đến khi trưởng thành, ai cũng nhìn tôi như một người đặc biệt. Bởi tôi là con trai duy nhất của chủ sở hữu các tập đoàn lớn trong nước.

"Nhưng có ngoại hình và tiền bạc không đồng nghĩa với việc mày biết mình thực sự là ai. Nghiêm túc mà nói, nếu một ngày nào đó mày chẳng còn gì, thì mày sẽ là ai?"

Câu nói của một người bạn thời thơ ấu chợt vang lên trong đầu tôi khi tôi bước lên xe, chuẩn bị lái về nhà.

Có bị ngớ ngẩn không vậy?

Nếu tôi không có gì cả thì ai sẽ thích tôi chứ?

Tôi không phải kiểu tán tỉnh vì nghĩ rằng mình sẽ được coi trọng. Tôi cũng không thật lòng với bất kỳ ai, nếu ngay cả bản thân họ cũng chỉ thích tôi vì tiền bạc hay ngoại hình, thì tôi cần gì phải nghiêm túc?

Không, việc tôi tán tỉnh ai đó hoàn toàn là tự nhiên thôi.

Tôi chưa bao giờ coi trọng những lời nói kiểu "tôi thích cậu vì cậu giàu có" hay "tôi thích cậu vì cậu đẹp trai". Người ta thích một ai đó vì những điều như vậy cũng chẳng phải chuyện lạ.

Tôi lái xe và dừng trước căn nhà lớn của bà tôi, người sở hữu hầu hết đất đai trong khu vực này. Tôi đã chuyển đến sống cùng bà từ khi học cấp hai vì bố mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn. Sống ở một thị trấn yên bình như thế này khá thoải mái, nhưng vấn đề là trường tôi học nằm ở khá xa và những địa điểm khác cũng không gần.

Tôi bước vào phòng, tắm rửa rồi leo lên giường ngủ. Ngày mai lại phải đi học nữa... Chết tiệt.

...

...

"Cậu chủ... Cậu chủ, dậy thôi."

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng gọi của quản gia, người đến lay tôi dậy vì tôi lại dậy muộn lần nữa. Tôi vội vàng mặc quần áo, tôi khoác lên mình bộ đồng phục chẳng mấy đẹp mắt. Áo sơ mi thì không sơ vin, giày đi cùng tất trắng — tất cả đều trái với nội quy, nhưng ai quan tâm chứ?

"Lại muộn nữa rồi."

Bà tôi lắc đầu nói khi tôi bước ra xe.

"Nhưng mà cháu lại đẹp trai đấy ạ." Tôi nói đùa một chút trước khi ôm và hôn bà.

"Suốt ngày chỉ biết tán tỉnh, y như bố cháu." Bà nhẹ nhàng véo má tôi, "Nhanh lên, cháu đi đi. Không phải lúc nào cũng có thời gian để ăn đâu. Rong sẽ đưa cháu đi."

"Vâng." Chú Rong gật đầu. Tôi quay lại nhìn với vẻ nghiêm túc.

"Chú không thể để cháu tự lái xe của mình được à?"

"Không được, tối nay bà còn phải đi thăm một người và tối muộn sẽ về ăn cơm cùng cháu. Hiểu chứ?" Bà nói. Chú Rong sẽ đưa tôi đến trường và đón về, nhưng chắc tôi sẽ tự tìm cách về nhà.

Tức là ít nhất tôi cũng phải về nhà ăn tối với bà, rồi sau đó mới được đi đâu thì đi. Bà là người rất chiều chuộng tôi, chưa bao giờ phàn nàn về bất kỳ điều gì, đặc biệt là chuyện tiền bạc.

Tôi ngồi ở ghế sau của xe. Chú Rong lái xe qua chợ trước làng rồi dừng lại.

"Chú đừng mua đồ ăn đó cho cháu nữa được không?" Tôi hỏi với vẻ khó chịu, mắt nhìn ra ngoài. Chiếc xe được dán kính đen, người bên ngoài không thể nhìn vào trong, còn từ trong xe cũng không nhìn rõ bên ngoài.

"Không được đâu, cậu chủ. Bà chủ đã dặn rồi."

"Không thể mua của người khác được à?"

"Như thế là thất lễ. Không thể chọn nơi sản xuất được."

"Vậy thì nói với họ đừng làm ngọt quá đi." Tôi nhắc lại câu mà không biết mình đã nói bao nhiêu lần rồi.

"Vâng." Chú Rong đáp trước khi đóng cửa xe và đi mua sữa đậu nành ở quầy hàng trước chợ. Vì tôi luôn dậy muộn nên chẳng có thời gian ăn sáng. Ngày nào cũng vậy, chú đều mua sữa đậu nành cho tôi. Bà tôi bảo sữa đậu nành rất tốt cho sức khỏe.

Nhưng ngọt thế này thì chắc tôi chết vì tiểu đường mất.

Tôi nhìn xung quanh rồi thở dài. Chú Pae, người bán sữa đậu nành, làm đồ uống thực sự rất ngon, nhưng cậu bé đó thì lại làm ngọt quá. Tôi đã nhắc đi nhắc lại rằng mình không muốn uống ngọt, nhưng khi làm sẵn trong túi thì mọi thứ đều ngọt.

Một lúc sau, chú Rong quay lại, trên tay cầm túi sữa đậu nành và bánh quẩy.

Lại ngọt nữa...

Tôi cau mày vì vị ngọt tràn ngập trong miệng. Tôi không thích đồ ngọt, đặc biệt là cái thứ này, nó quá ngọt so với khẩu vị của tôi. Nhưng sáng nào tôi cũng phải ăn nó.

"Tại sao chú lại mua từ cậu bé đó nữa?" Tôi hơi lớn tiếng hỏi.

"À, tôi cũng không muốn mua nữa, nhưng không được đâu, cậu chủ, cậu bé dễ thương lắm, còn cho tôi thêm bánh quẩy nữa này." Chú Rong cười đáp, sau đó nổ máy xe, "Có vẻ như cậu bé nhớ tôi là khách quen, ngày nào cũng đến mua thì phải. Thật sự rất quan tâm đến khách hang đấy."

"Sẽ tốt hơn nếu cậu ta quan tâm luôn đến lượng đường đã cho vào sữa." Tôi gắt gỏng trả lời.

...

...

"Ngày nào cũng đi Ferrari nhưng lại toàn cầm theo túi sữa đậu nành, mày không thấy kỳ cục à?" James, một trong những người bạn của tôi nói khi thấy tôi bước xuống xe trước cổng trường. Vì không kịp uống hết trên đường, tôi luôn phải mang theo vào lớp.

"Sao nào? Tôi không được uống à?"

"Hay là mày bị thu hút bởi người bán sữa đậu nành? Sao ngày nào cũng phải uống thế?"

"Không, nhưng tao phải uống. Mày nghĩ tao có quyền lựa chọn sao?" Tôi phàn nàn.

"Có ngọt không? Để tao thử xem." James nhấp một ngụm rồi cười toe toét, "Quá ngọt, mày chắc sẽ chết vì tiểu đường thôi!"

"Chết tiệt, ăn xong chắc tao phải tiêm insulin." Tôi nói với vẻ khó chịu, vứt túi sữa đậu nành trống rỗng và túi bánh quẩy vào thùng rác trước khi bước vào trường cùng James.

"Mày nên ghé qua tiệm của tao đi. Mày nhớ là tao có mở một tiệm trò chơi, đúng không? Nhiều học sinh hay đến lắm." James đề nghị. Cậu ta có một tiệm trò chơi gần làng tôi, nhưng trường mà tôi đang học cách rất xa khu đó. Dù gần làng cũng có trường học, nhưng trường này tốt hơn nhiều.

"Không được."

"Ngày nào tao chả uống sữa ở đó, mày không nhớ à?"

"Tại sao tao phải nhớ chuyện đó?" Tôi quay sang nhìn James.

"Đến cả tên người mà mày qua đêm cùng tối qua cũng không nhớ nổi, đúng không?" James đùa. Tôi không tranh cãi, bởi thực sự tôi cũng không nhớ.

"À, tao còn mới nhập một thứ hay ho, mày thử không?"

"Cái gì đấy?"

"Đồ của Mỹ."

"Mày thử chưa?"

"Rồi, thực sự rất tuyệt." James đáp.

"Được, chiều nay tao ghé qua." Tôi đồng ý.

Như tôi đã nói, tôi không phải người tốt. Tôi uống rượu, hẹn hò linh tinh và còn làm vài chuyện không hay ho khác. James và Frank cũng chẳng khác gì tôi. Thứ James muốn tôi thử là một loại thuốc lá điện tử nhập từ nước ngoài.

"Này, hai cậu kia." Một giọng nói từ phía sau vang lên khiến cả tôi và James lập tức quay lại. Đó là một giáo viên từ phòng quản lý học sinh, điều mà chúng tôi chẳng xa lạ gì khi thấy họ đi tuần trong hành lang.

"Giày của các cậu đi không đúng quy định, kiểu tóc cũng không ổn. Tại sao áo lại không sơ vin? Còn đôi tất ngắn kia nữa."

"Ôi, cô ơi, bình thường mà." James đáp lại bằng cái giọng chán nản mà chúng tôi thường dùng mỗi khi bị giáo viên la mắng. Thật ra, chúng tôi cũng quen rồi.

"Ai cho phép các em mang giày ngoại đến trường? Đi giày đắt đến để khoe khoang cái gì?" Cô giáo tịch thu hết, "Vi phạm nội quy nhà trường. Cô đã nhắc bao nhiêu lần rồi mà các em vẫn không nghe hả?"

"Nhưng chỉ có hai đứa em thôi mà." Tôi nói, "Cô ơi, cô thấy có thêm ai nữa hả? Em chẳng thấy ai khác cả." Tôi giả vờ nhìn xung quanh như để trêu cô giáo khiến cô càng thêm tức giận.

"Cô đang nói đến cả Frank nữa. Ba đứa các em là nhóm phá luật nhiều nhất trong trường!" Cô giáo nói với vẻ không hài lòng hiện rõ trên mặt, "Đi ngay lập tức đến phòng giám thị!"

"Úi, trong đó mát lắm." Tôi nói, "Có điều hòa mát lạnh, James ạ. Chúng ta không cần phải học nữa."

"Đúng rồi, tao đồng ý với mày, Johan. Còn có cả cà phê nữa, lần trước tôi trốn đi còn mang theo được một ít để pha uống đấy." James thêm vào.

"Thôi ngay, hai em!"

"Nhưng cô bảo chúng em đi đến phòng giám thị mà." Tôi hỏi lại, "Hay cô muốn bọn em quay lại lớp học ạ?"

"Trời ơi, đau cả đầu! Đến giờ nghỉ trưa các em hãy lên đó. Bây giờ mau xếp hàng chào cờ đi!" Cô giáo nói với vẻ bất lực trước khi bỏ đi.

James và tôi nhìn nhau, khuôn mặt cậu ấy hiện lên một nụ cười nhếch mép. Sau đó, chúng tôi bước vào hàng để chuẩn bị chào cờ.

...

...

Đến giờ nghỉ trưa, tôi và hai người bạn đi về phía cổng trường vì đã lên kế hoạch trốn ra ngoài bằng cách leo tường.

"Chắc cô giáo sẽ giận lắm nếu chúng ta không đến phòng giám thị. Thế chúng ta có qua đó không?" James hỏi.

"Chúng ta sẽ quay lại sớm thôi mà, cô giáo yên tâm đi." Tôi đáp, vừa ném cặp qua bức tường, vừa trèo lên hàng rào. Hai người kia cũng nhanh chóng làm theo.

Chẳng mất bao lâu, cả ba chúng tôi đã ở bên ngoài trường.

"James, mày có muốn đi tiệm của tao không?" Frank hỏi khi cậu ta bật xe. James và tôi ngồi ở ghế sau.

"Những món mới về nhanh thế à?"

"Thường thì khách VIP sẽ được nhận hàng trước." James nhướn mày tự hào. Sau đó, chúng tôi quay lại tiệm trò chơi của James. Tiệm này trông rất bình thường, nhưng có một người anh lớn là người kiểm soát lối vào của một khu vực khác bên trong. Ngoài cửa tiệm có một biển hiệu ghi rằng không được phép cho người ngoài vào.

Chúng tôi thường xuyên đến đây khi không biết đi đâu. Các điểm tham quan du lịch vẫn chưa mở cửa vào ban ngày. Nếu bạn hỏi tại sao tôi không đi học, tôi sẽ trả lời là tôi lười. Nhưng không chỉ mình tôi, còn có nhiều người quen khác cũng thích đến đây.

"Này, chuyện gì vậy?" Một bạn cùng lớp năm cuối chào khi thấy chúng tôi vào, "Johan, mày nghe tin về cậu nhóc đó chưa?"

"Tao không biết nhưng tao không còn là trẻ con nữa." Tôi đáp rồi ngồi xuống ghế sofa.

"Hay lắm, thử cái này đi." Cậu ấy nói, đưa cho tôi một điếu thuốc điện tử.

"Một chút thôi." Tôi nhận lấy điếu thuốc từ James, "Ngọt, lạ, nhưng khá nhẹ nhàng, tao nghĩ là vậy sau khi thử cái thuốc lá điện tử mới mà James giới thiệu."

"Nhẹ nhàng à? Đây là món mới của bọn tao đấy."

"Tao không cảm thấy có sự thay đổi lớn, tao vẫn chưa có tâm trạng." Tôi nói theo dòng suy nghĩ của mình, với những lời nói và hành động bộc phát. Nói thật, tôi là kiểu người cứng rắn và những người có tính cách tương tự sẽ tụ tập lại với nhau. Giống như tất cả mọi người ở đây.

Sống cuộc đời vì niềm vui, từng ngày, không phải lo lắng về những gì sẽ đến trong tương lai. Nếu muốn làm gì thì cứ làm. Tất cả những gì bạn muốn đều có thể mua được bằng tiền.

Đúng vậy... không cần phải nói nữa.

Chỉ đơn giản rằng khi sinh ra là con trai của một người giàu có, bạn sẽ luôn bị đánh giá như thế.

Điện thoại tôi reo lên. Tôi nhận ra là bố tôi đang gọi đến. Tôi thở dài nhẹ nhàng trước khi ra ngoài trả lời điện thoại, tay còn lại vẫn giữ điếu thuốc.

[Johan.]

"Dạ."

[Con lại trốn học à? Thầy cô gọi báo cho bố như vậy.]

"À, giờ mà bố đã biết rồi, sao còn hỏi nữa?" Tôi đáp, giọng nói vang lên bên đầu dây bên kia.

Tôi lại hít một hơi thuốc nữa.

[Sao không chịu đi học?]

"Lười thôi mà."

[Khi nào con mới chịu thôi cái thái độ này đi hả? Ok được rồi, bố không quan tâm nếu con không muốn học. Nhưng ngày nào con cũng nhậu nhẹt, hút thuốc và gái gú thì bố không thể không bận tâm. Giờ con cũng đang hút thuốc đúng không?]

"..."

[Bố chưa bao giờ mắng con về việc tiêu tiền bậy bạ. Con muốn dùng bao nhiêu tiền cũng được, nhưng đừng có suốt ngày hành động ngu ngốc như vậy nữa, được không?]

"..."

[Đừng có sống như một con chó thất bại nữa.]

"Bố nói thế bao nhiêu rồi? Bố không thấy chán à?"

[Bố cũng chán cái cảnh này lắm rồi.]

"Vậy thì đừng có than vãn nữa. Con nói xong rồi."

[Khoan đã, Johan, bố còn chưa nói xong...]

Tôi cúp máy mà không cảm thấy vui vẻ gì. Những lời của bố cứ vang vọng trong tai tôi. Khi còn sống chung dưới một mái nhà, chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện với nhau. Nhưng giờ tôi đã về ở với bà, thế mà bố còn gọi đến và nói những lời như vậy. Tại sao lại nhàm chán đến thế chứ?

Kẻ thất bại sao?

Ừ, rồi sao chứ?

Tôi vừa về đến thì James đi ra khỏi phòng.

"Bố mày lại gọi nữa à?" James nhướng mày hỏi.

"Ừ."

"Ra ngoài chơi một trận cho khuây khỏa đi vì sắp có nhiều người đến sau giờ học đấy." Cậu ta nói. Tôi gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài.

...

...

...

*North*

Tôi lái xe máy và đỗ trước một trường học đặc biệt. Khi xe dừng lại, người ngồi sau tôi từ từ xuống và quay lại nhìn tôi một cách nhẹ nhàng.

"Ừ, tớ vào đây, tớ tan lúc 6:30, đừng quên đón tớ nhé."

"Được." Tôi cười rồi nhìn cô ấy.

Đây là người con gái duy nhất tôi đang trò chuyện lúc này. Nói cách khác, tôi đang tán tỉnh, nhưng chúng tôi vẫn chưa là một đôi. Còn khoảng hai tiếng rưỡi nữa là hết giờ học và chỗ tôi hay đến để giết thời gian là tiệm trò chơi của anh James.

"Hôm nay đến trễ nhỉ." Anh James chào khi tôi vào tiệm.

"Em có chút việc." Tôi nói, "Giờ em đã chơi đủ rồi, anh James. Anh bảo em là khi chơi đầy đủ thì sẽ được hai tiếng chơi miễn phí đấy." Tôi chuẩn bị đưa thẻ có dấu tích của tất cả những lần tôi đến chơi. Anh James hơn tôi một tuổi. Chúng tôi học ở hai trường khác nhau. Trường của anh ấy rất sang trọng, học phí cũng đắt đỏ.

"Khách quen đấy." Anh James trêu đùa một chút rồi nhận thẻ của tôi để kiểm tra, "Được rồi, chơi miễn phí hai tiếng nhé. Cùng bàn phải không?" Tôi gật đầu. Tôi thích ngồi ở bàn góc. Tiệm này rất rộng và có vách ngăn cho mỗi bàn, vì vậy rất riêng tư.

Tôi nhận được mã kích hoạt trước khi ngồi xuống cùng bàn.

Mùi thuốc lá...

Tôi hơi nhíu mày vì mùi thuốc lá nhẹ từ những người ngồi ở bàn đối diện. Chắc chắn là ở bàn kia. Vì rào chắn khá cao nên tôi không thể nhìn thấy ai. Dù tôi có nghiêng người cũng chẳng ích gì.

Sau khi bật máy tính một lúc, điện thoại tôi đổ chuông và tôi nhận ra đó là một người bạn sống gần gọi đến, tôi lập tức bắt máy.

[North, mày có ở nhà không? Tao muốn đến.]

"Tao không ở nhà. Tao đang ở tiệm game. Có chuyện gì vậy?"

[Cần tới phụ làm giúp bài tập, mai phải nộp rồi, qua giúp tao chút đi.]

"Palm, tao đang ở tiệm của anh James."

[Tao đến được không? Có làm phiền mọi người không?]

"Chắc không đâu, cũng không có nhiều người lắm. Mày đến nhanh đi." Tôi nghĩ rồi Palm cúp máy.

Lúc đó khoảng 4 giờ chiều. Bình thường tôi đến sớm vì tôi tan học sớm. Trường tôi không quá nghiêm ngặt vì đây chỉ là một ngôi trường nhỏ thôi.

Nhưng trong hai tuần gần đây, tôi không vội vàng đến tiệm game vì tôi phải đưa mập mờ đến lớp học thêm trước. Sau khi lớp học kết thúc, tôi đến đón cô ấy, chúng tôi sẽ ăn cùng nhau rồi lái xe về nhà.

Tôi vào trò chơi và chơi một lúc. Palm vào, ngồi vào ghế bàn gần đó và lấy ra một báo cáo nghiên cứu.

"Ây, chúng ta mau làm thôi North."

"Bình tĩnh, Palm. Tao đang tập trung." Tôi nói trong khi mắt vẫn nhìn thẳng vào màn hình máy tính phía trước, "Đề tài nhóm mày là gì?"

"Đề tài về ý niệm địa vị xã hội. Người giàu, người nghèo, những thứ như vậy ấy."

"Ơ..." Tôi ngạc nhiên nói, "Làm sao tao biết được? Tất cả tùy thuộc vào sở thích của từng người. Chúng ta không thể nói thay cho người khác nếu không phải là họ được."

"Rồi ai chọn đề tài này đấy?" Palm hỏi, cười phá lên.

"Con mẹ Tae."

"Tao đã bảo đây là loại đề tài vớ vẩn rồi mà."

"Đây là thông tin cho những người mới bắt đầu nuôi chó." Tôi giải thích, "Để họ có thể chọn loại thức ăn phù hợp với giống chó của mình, tôi đã mua viên thức ăn theo sở thích của tôi, nhưng cuối cùng, em gái tôi lại bảo thích ăn giòi lợn. Cứ viết thế là xong."

"North, thằng khốn." Người bên cạnh gọi tên tôi và cười đến nỗi tôi phải ôm bụng mà cười theo, "Hôm nay trông mày vui thế?"

"Tao lúc nào chẳng vui." Tôi nói, rồi quay sang hỏi, "Mày đi hỏi người khác đi, sao lại hỏi tao?"

"À, câu hỏi này dành cho những người trong cùng trường và cùng năm với chúng ta. Tao đã hỏi nhiều người rồi, thậm chí hỏi cả người trong nhà, nhưng không nhận được câu trả lời cụ thể nào. Cái này liên quan đến tiền bạc và vàng nên tao nghĩ mày rành đó, North."

"Đúng là tao thích tiền và vàng thật." Tôi nói, nhấn chuột để chơi tiếp, trong khi tai tôi vẫn nghe Palm nói. Cả đầu óc tôi đang cố gắng tách rời hai suy nghĩ cùng lúc, "Còn mọi người nói gì?"

"À..." Palm im lặng một chút rồi mở báo cáo ra xem, "Câu hỏi tao hỏi về người giàu nhé. Nhiều người nói họ ghen tị, đặc biệt là đối với những người sinh ra trong gia đình giàu có. Nếu sinh ra đã giàu thì chẳng phải lo gì cả."

"Ờ, vậy tiếp theo là gì?" Tôi hỏi, lắng nghe nhưng tâm trí vẫn không nghĩ nhiều vì đang tập trung vào trò chơi.

"Những người giàu tự thân thì đáng tôn trọng hơn. Còn những người chỉ giàu nhờ bố mẹ thì chỉ là những người giàu thôi."

"À, sao vậy?"

"Tao đã hỏi rất nhiều người và đây là những gì họ nói. Họ còn bảo những người tiêu xài tiền của bố mẹ mỗi ngày là tệ nhất. Họ sống nhờ bố mẹ, chẳng làm gì mà chỉ chờ nhận tiền."

"Thế hả?" Tôi ngạc nhiên nói.

"North, mày nghĩ sao về điều này? Tao chuẩn bị ghi chú rồi. Là một người, mày có tự đi làm kiếm tiền để tự trang trải việc học không?" Palm hỏi, tay cầm bút.

Nó chuẩn bị ghi, còn tôi thì tự hỏi sao lại chọn đề tài khó như vầy làm gì.

"Cái quái gì thế? Chờ chút, tự dưng hỏi nhiều thế làm gì? Cmn, tao thua rồi này." Tôi vô tình mắng khi bị loại trong trò chơi. Một lúc sau, trò chơi kết thúc.

"Vậy mày nghĩ sao về ý kiến cho rằng người giàu nhờ bố mẹ thì không được coi là giàu có?"

"Ừm." Tôi im lặng một lúc,"Vậy thì nếu không gọi họ là người giàu thì gọi thế nào? Sự giàu có tính bằng tiền mà, không quan trọng là tự kiếm được hay không. Nếu tao trúng số mười triệu, mày sẽ không gọi tao là người giàu chỉ vì đó không phải tiền do tao kiếm được hả? Nhưng nếu nói chuẩn thì mười triệu đó cũng là do tao trúng được còn gì." Tôi nói, tiếp tục suy nghĩ. Vì chủ đề này là về suy nghĩ của con người, tức là họ muốn tìm những quan điểm thực sự từ trong lòng. Không đúng hay sai, chỉ là quan điểm của mỗi người thôi.

"Ừ, đúng vậy." Palm gật đầu rồi cúi xuống ghi chú. Sau đó ngẩng đầu lên hỏi thêm: "Vậy nếu sinh ra đã giàu, gia đình đã giàu sẵn, chẳng cần làm gì cả thì mày nghĩ sao?"

"Hử, mày muốn tao trả lời như nào đây?" Tôi nói rồi tưởng tượng, "Được rồi, nếu tao sinh ra đã giàu thì mày muốn tao làm gì? Cắt đứt quan hệ với bối mẹ xong đi rửa bát thuê để tư nuôi bản thân à? Mày điên à? Bố mẹ nào lại muốn con mình phải chịu khổ như vậy chứ? Họ có tiền thì chẳng lẽ lại để con mình thiệt thòi?"

"North, bình tĩnh lại. Sao mày có vẻ quan tâm thế?"

"Tao thực sự quan tâm đến chuyện này. Tao thực sự quan tâm khi nói đến tiền." Tôi nói rồi bước đi, "Vậy, mày muốn tao làm gì? Ok, tao giàu, được chưa?"

Tôi vừa đi vừa cười nói. Chết tiệt, tôi thật dễ dàng bị cuốn vào những chuyện như thế này. Ý tôi là, những điều như vậy thực sự có thể xảy ra trong cuộc sống.

"À, tao hiểu rồi. Mày dễ bị cuốn theo quá." Người bên cạnh tôi lại cười. Nhưng tôi không thể cười to vì xung quanh còn có người khác, "Sinh ra chẳng phải làm gì cả à."

"Thế mày cần tao giúp gì?" Tôi hỏi.

"À, không biết."

"Nếu mày nói 'con nhà giàu' để hỏi thì có lẽ hơi nặng lời rồi đấy. Dù sao cũng là con người như nhau, ai chả phải xin tiền bố mẹ để tiêu. Tao cũng có xin này, nhưng ít hay nhiều thôi, nói thật giữa tháng mà hết tiền thì buồn vãi ấy."

"Nhưng sinh ra trong gia đình có tiền đã là một điều rất may mắn rồi. Họ thực sự có thể làm bất cứ điều gì, không cần phải học hành. Không cần phải làm việc, phải không?" Palm hỏi, nhướn mày.

"Ừ, đúng vậy, nhưng làm con nhà giàu không có nghĩa là không có năng lực, chắc chắn phải có tài năng gì đó."

"..."

"Chúng ta dùng từ 'Bố mẹ cậu giàu có' mà bỏ qua rất nhiều thứ, mặc dù có thể họ vẫn đang chịu áp lực, nhưng đó cũng là một áp lực mà chúng ta không thể hiểu được. Nếu mày giàu có, nghĩa là mày phải có một hình ảnh tốt để cho gia đình và xã hội thấy, đúng không? Ở trong cái xã hội đó, chúng ta sẽ bị so sánh rất nhiều. Dù có chuyện gì đi nữa, cuộc sống cũng không dễ dàng gì mà. Có lẽ người đó đã cố gắng, nhưng vì không ai nhìn nhận nên mới sinh ra chán nản."

"North, nghe mày nói mà nổi da gà."

"Lời nói của tao nặng thế à?"

"Không nhưng đau thật đấy."

"Đồ ngốc, mấy câu đùa của mày lúc nào cũng chả ra sao." Tôi nói rồi cười một chút, "À, mày còn câu hỏi nào nữa không? Nhanh lên hỏi đi, tao còn chơi tiếp nữa."

"Mày nghĩ sao về những người luôn dùng tiền của bố mẹ họ, chẳng quan tâm gì cả, cứ tiêu hoài tiền của bố mẹ cho đến chết?" Palm cúi đầu đọc lại câu hỏi trong báo cáo.

"Thực ra tao nghĩ đó là chuyện của họ. Nếu họ thấy ổn với cách sống đó thì chúng ta có thể làm gì được mất?"

"Vậy nếu họ thấy ổn thì sao?"

"Thì cũng không sao. Được rồi, tiếp tục đi."

"Mày đã bao giờ nghĩ thế giới này không công bằng chưa? Ý tao là, sinh ra đã giàu có thì coi như đã thành công, chẳng phải làm gì đến lúc chết đi ấy."

"Thế giới này đâu có công bằng, phải không? Vậy thì làm gì được đây? Cứ than vãn mãi nhưng cuối cùng chẳng làm gì cả thì dù có chửi bới những người giàu có, mày cũng chẳng trở nên giàu có hơn đâu." Tôi nghĩ rồi lại nhấn nút để quay lại chơi. Đầu tôi đau quá, sao nó chọn đề tài khó thế không biết?, " Thế giới này chưa bao giờ công bằng... Nếu đã không công bằng thì chúng ta cố gắng hơn là được."

"Vậy đó có phải lý do mà mày đi làm thêm không?"

"Một phần thôi, nhưng thực sự tao muốn đỡ đần một phần cho gia đình. Dùng tiền mình kiếm được sẽ cảm thấy tự hào về bản thân, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Giống như mày nói đó, người giàu muốn dùng tiền của bố mẹ đến chết thì cũng chẳng sao, đó là quyền của họ, nhưng trong lòng họ liệu có thấy bản thân rất vô dụng không? Họ có thật sự chịu được việc bị khinh miệt suốt không?"

"..."

"Tại sao lại phải dùng tiền để chứng tỏ cho người ta thấy cuộc sống của mình như nào chứ? Nó chẳng giúp thay đổi được gì cả. Nếu giàu có, thì phải cực kỳ giàu có hoặc đại loại như vậy. Giàu đến mức những người hay nói xấu sau lưng phải ghen tị. Sau đó đi đến trước mặt họ, cầm đống tiền và nói 'đây là tiền tôi tự mình kiếm ra đấy, có vấn đề gì không', nói xong thì ném tiền vào mặt họ khiến đầu họ nổ tung luôn."

"Chết tiệt, tao bị đánh bằng một tờ tiền thôi đã khiến đầu nổ tung rồi, một đống tiền luôn thì sẽ đến mức nào đây?"

"Ừ, nhưng tao nghĩ điều đó thật sự đã làm tao thỏa mãn. Nếu còn nói tiếp tao sẽ nói 'Coi thường á? Giàu có thì làm sao? Tiền của tôi cơ mà. Cứ nói đi, tôi sẽ mua cả thế giới rồi đuổi các người đến sao hoả sống đấy.' Chẳng có gì phải sợ cả, cho họ thấy sức mạnh của đồng tiền đi." Tôi nghĩ.

"Tàn nhẫn quá đấy thằng chó. Tao sợ rồi nè."

"Ờ, thế thì tốt." Tôi nói, cố nhịn cười cùng với người ngồi cạnh.

..

..

..

*Johan*

Những lời của thằng nhóc bán sữa đậu nành vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi dù đã qua nhiều giờ. Tôi ra ngoài vào buổi tối như thường lệ. Âm nhạc ầm ĩ, tiếng người huyên náo xung quanh tôi, tôi rút một điếu thuốc và châm lửa.

Hít một hơi rồi thở ra làn khói xám.

'Nhưng làm con nhà giàu không có nghĩa là không có năng lực...'

'Có lẽ người đó đã cố gắng, nhưng vì không ai nhìn nhận nên mới sinh ra chán nản.'

'Thế giới này chưa bao giờ công bằng... Nếu đã không công bằng thì chúng ta cố gắng hơn là được.'

Những câu ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như thể ai đó đã phát đi phát lại một cuốn bang vậy. Thế giới này thật sự không công bằng, nhưng điều duy nhất chúng ta có thể làm là cố gắng nhiều hơn. Tuy vậy, từ "cố gắng" chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi. Dù sao, tôi đã là người giàu có rồi mà, tôi không thấy bản thân cần phải cố gắng. Mọi thứ dường như thật dễ dàng và tôi có thể sống như vậy mãi cho đến khi chết đi.

'Giống như mày nói đó, người giàu muốn dùng tiền của bố mẹ đến chết thì cũng chẳng sao, đó là quyền của họ, nhưng trong lòng họ liệu có thấy bản thân rất vô dụng không? Họ có thật sự chịu được việc bị khinh miệt suốt không?'

Ừ... thực sự, tôi không hài lòng với bản thân vì câu hỏi đó – nếu không có tiền của bố mẹ, thì tôi còn lại gì? Câu trả lời là, chẳng còn gì cả.

Nhưng không ai muốn bị coi thường mãi như vậy.

'Tại sao lại phải dùng tiền để chứng tỏ cho người ta thấy cuộc sống của mình như nào chứ? Nó chẳng giúp thay đổi được gì cả.'

'Dùng tiền mình kiếm được sẽ cảm thấy tự hào về bản thân, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.'

Thật vậy sao? Cậu nhóc kia đã tự kiếm tiền rồi à? Dù còn nhỏ và cậu ta không xuất thân từ một gia đình có địa vị nhưng tại sao cậu lại có thể nghĩ được như vậy nhỉ?

"Johan."

"Hửm."

"Sao vậy?" James hỏi khi để ly rượu xuống và vươn tay ôm lấy eo cô gái ngồi gần, "Tối nay mày để ý đến cô gái nào thế?"

"Không ai cả, tối nay tao sẽ về nhà." Tôi đáp trước khi tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.

James thở dài. Tối nay thật sự không vui chút nào vì những lời thằng nhóc kia nói. Mấy câu của nó cứ lượn lờ trong đầu tôi miết.

"Trời ạ, được rồi, không sao."

"Ừ, xin lỗi nhá, gặp lại sau."

"Ừ."

Tôi rời khỏi quán rượu, ngồi lên chiếc xe yêu thích và lái về nhà dù vẫn chưa đến nửa đêm. Chắc bà tôi sẽ bất ngờ khi thấy tôi về nhà sớm như vậy. Trong đầu tôi, những lời đó cứ lặp đi lặp lại.

Chết tiệt, thật là khó chịu.

...

...

"James, mày còn nhớ thằng nhóc bán sữa đậu nành không?" Tôi hỏi James khi chúng tôi đang ở trường trong giờ ăn trưa. Thằng nhóc điên đó làm tôi nghĩ ngợi suốt đêm mà không thể ngủ được.

"Ờ, tao nhớ. Sao thế?"

"Kể cho tao nghe về nó đi."

"North á?"

"Nó tên là North à?" Tôi nhướn mày khi nghe người kia nói.

"À, North là một cậu bé dễ thương. Em ấy sống trong khu phố chúng ta. Mày không biết em ấy à? Em ấy còn làm sữa đậu nành cho em tao mỗi ngày đó."

"Sữa đậu nành mà Johan chê đấy hả?" Frank lên tiếng, "Tao thấy nó không quá ngọt mà."

"Rất ngọt." Tôi phản đối. "Còn James, mày nói tiếp đi."

"Thế mày quan tâm à?"

"Không, hôm qua... Tao nghe thấy nó nói chuyện với một người bạn."

"À, mà em ấy nói đúng nhỉ, cái gì em ấy nói cũng đúng. Mà không may là mày lại ngồi gần đó, đó rõ ràng là nói về mày mà." James nói rồi cười nhẹ,"Tao vẫn thấy vui vì tất cả những gì em ấy nói đều có lý."

"Ờ."

"Nếu mày không bận tâm thì mày đã không nghĩ nhiều về những lời đó, đúng không?" James lại hỏi khiến tôi thở dài một chút, "Thực sự, em ấy là một người khá đặc biệt. Tao nghe nói bố em ấy đã mất từ lâu và em ấy sống cùng mẹ và dì. Gia đình không giàu có gì và em ấy còn đang làm them ở ngoài nữa."

"Thật sao?" Frank nhướng mày và hỏi lại ngạc nhiên. "Một học sinh lớp 4?"

(Phân lớp bên Thái thì lớp Mathayom 4/7 tương đương với lớp 10 bên VN nhé ạ)

"Tao nghe nói là đã đi làm từ hồi trung học rồi." James đáp, "Nếu so với Johan, người sống trong một ngôi nhà sang trọng, đẹp đẽ, không cần làm gì cả thì hai người như hai con người trái ngược nhau vậy."

"Chết tiệt." Tôi nguyền rủa trong tức giận.

"Ơ, mày giận à?" Frank nói, giọng pha một chút chế giễu.

"North là một người lạc quan. Em ấy thoải mái và bình tĩnh đến mức làm cho mọi người cảm thấy dễ chịu khi ở bên." James nói, "Em ấy cũng rất thấu hiểu người khác."

"Thật sao?"

"Ờ."

...

...

...

*North*

"Hôm nay con sẽ ở lại nhà bạn ạ." Tôi nói qua điện thoại với mẹ, giải thích rằng tôi không về nhà tối nay vì ngày mai là thứ Bảy. Và tôi vẫn đang chơi game ở quán net, "Con có bài tập cần làm."

[Bài gì cơ?]

"Bài tập nhóm ạ, con phải giúp Tae và Palm làm."

[Được rồi, mấy giờ con về? Con có muốn mẹ đón không?]

"Con không chắc, nhưng đừng lo, con sẽ tự về."

[Được rồi, con yêu.]

"Dạ." Tôi nói rồi tắt máy.

"Chắc chắn chứ, North? Nếu mẹ mày bắt được thì sẽ là một mớ hỗn độn đấy." Tae nói, nhìn tôi với vẻ lo lắng. Cậu ấy hiểu rõ sự nghiêm khắc của mẹ tôi.

"Không sao đâu. Chúng ta tiếp tục làm báo cáo nhé?"

"Nhưng bài tập đã xong rồi."

"Phải, nhưng tao nghiện trò này rồi, tao muốn chơi lên hạng sao cơ. Tao không hơi ở nhà được vì nhà tao không có máy tính." T^T Tae, Palm và tôi ngồi chơi trong quán net đến khuya.

Chúng tôi mang sách vở theo đầy đủ, dù biết chắc sẽ không dùng đến.

Tôi biết mình nên đi học nhưng lại chọn đến đây chơi cùng bạn bè.

Hơn một tiếng đã trôi qua, và cánh cửa của tiệm game đột ngột bật mở. Một người phụ nữ đứng ngay cửa với vẻ mặt cực kỳ tức giận. Trên tay bà cầm một cành cây phúc bồn tử.

Mẹ tôi...

Chết tiệt!

Tôi phải chạy trốn ngay lập tức!

"Mẹ..." Tôi can đảm kêu lên, cố gắng giữ bình tĩnh trước người vừa bước vào. Tôi nuốt khan, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nhìn thấy "vũ khí" trên tay bà. Hai chân tôi lúc này mềm nhũn ra.

"North, chết tiệt, mày xong đời rồi. Dì sẽ giết mày." Palm vừa run rẩy nói vừa nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

"Cầu nguyện đi." Tôi thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nghe thấy. Nhưng sự sợ hãi vẫn hiện rõ.

"NORTH!! Mày không phải bảo là đang làm bài ở nhà bạn sao? Tae! Palm!"

"Dạ, đúng ạ!" Cả hai đáp ngay lập tức, giọng lí nhí.

"Dì đã gọi cho ba mẹ hai đứa rồi. Họ sẽ đến đón ngay thôi." Mẹ tôi quay sang nói với hai người bạn, giọng nói tuy bình thản nhưng lạnh lùng đến đáng sợ. Mặt của Tae và Palm lập tức tái mét. Cả hai cũng đã nói dối cha mẹ rằng đang làm bài nhóm.

"NORTH!!"

"Dạ... Dạ..."

"Lại đây ngay!"

"Ôi trời, mẹ ơi, đừng nghiêm khắc vậy mà, mẹ ơi!" Tôi lớn tiếng van nài khi bà túm lấy tai tôi kéo mạnh để tôi đứng dậy.

Vì đã muộn nên tiệm game lúc này khá vắng vẻ, chỉ có anh James đứng gần đó nhìn tôi đầy thích thú.

Cười cái gì chứ? Anh ấy đang cười trên nỗi đau của tôi đây này!

"Mày nghĩ mình giỏi lắm hả? Hả!"

"Áaa!" Tôi hét lên khi cành phúc bồn tử quất vào người. Tại sao tay mẹ lại khỏe thế chứ? Đau thật sự luôn T^T. Chưa kịp kêu than thêm, bà đã quất thêm vài phát nữa.

"Làm bài nhóm? Giờ còn dám nói dối mẹ hả? Nghiện game đến mức không thèm về nhà luôn! Mẹ chưa bao giờ cấm mày chơi game, nhưng giờ đến mức này thì quá đáng lắm rồi. Có biết cả nhà lo lắng thế nào không? Đừng có mà sống cẩu thả như vậy nữa!"

"Áaa! Đau quá! Mẹ ơi, đừng đánh con nữa. Đau, đau lắm! Con xin lỗi! Con hứa sẽ không làm vậy nữa!" Tôi xoay người lại năn nỉ nhưng vô ích. Cành cây lại quất thêm một cái nữa, lần này nó gãy làm đôi.

Nước mắt bắt đầu chảy. Đau đến mức không kìm được và thế là những giọt nước mắt "đàn ông" tuôn ra T^T.

"Á, mẹ ơi, đau quá!" Nước mắt cứ thế tuôn rơi, tôi chỉ biết khóc lóc cầu mong mẹ mềm lòng.

"Khóc cái gì?! Hả?"

"Đau mà!"

"Mày có phải đàn ông hay không hả? Cứ khóc nữa đi, khóc nữa xem nào!"

"Mẹ ơi..."

"Gì? Gọi mẹ làm gì?"

"Con... con yêu mẹ lắm... huhu!"

"Không cần phải giở trò nịnh nọt! Mấy chiêu đó cũ rồi, không hiệu quả nữa đâu!"

"Ôi mẹ ơi..."

...

...

*Johan*

Tôi nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi ngạc nhiên. Giờ đã rất muộn rồi đấy.

Ban đầu, tôi định ra ngoài pub một lát vì cả ngày ngồi lì trong tiệm của James. Nhưng vừa bước ra đến góc cầu thang thì dừng lại ngay. Tiếng ồn từ một góc vang lên khiến tôi không thể không tò mò.

Cái quái gì thế này?

Mẹ cậu ta đến tận đây để tìm sao?

Tôi nhìn thấy cậu nhóc bán sữa đậu nành đang bị một người phụ nữ – chắc là mẹ cậu ta – mắng và đánh nhẹ. Có lẽ cậu ta mải chơi quá nên quên giờ về. Đám bạn đi cùng James thì có vẻ thấy tình huống này khá buồn cười.

Chết tiệt...

Nếu là tôi, mẹ mà lặn lội đến tận đây để tìm thì chắc tôi không dám ngẩng mặt lên nữa. Bị mắng rồi còn bị đánh ngay trước mặt bạn bè, có gì xấu hổ hơn nữa chứ?

"Mẹ ơi, nếu mẹ cứ đánh mạnh như vậy, lát nữa lại kêu đau tay cho xem."

"Không sao, tay mẹ đỏ hết cả rồi đây này."

"Con xin lỗi mà, thôi mẹ con mình đi ăn gì ngon ngon nha. Chắc chắn mẹ sẽ vui lên ngay thôi, đúng không?"

...Tại sao cậu ta vẫn có thể vui vẻ như vậy? James nói không sai, cậu nhóc này đúng là kiểu người vô cùng thoải mái. Nhưng thoải mái đến mức này thì hơi quá đáng rồi, phải không? Không lẽ cậu ta không thấy giận hay tủi thân chút nào?

"Con biết mẹ lo mà. Con xin lỗi, con hứa sẽ không tái phạm nữa."

North cười với mẹ, mặt làm vẻ tội nghiệp đến mức bà cũng không nhịn được mà bật cười. Cuối cùng, bà tha cho cậu ta.

"Thấy chưa, mẹ cười rồi kìa. Thôi, tụi mình đi ăn cái gì đi."

North tạm biệt bạn bè, bước đi tập tễnh vì vừa bị ăn đòn xong.

Nhưng điều làm tôi khó hiểu nhất là, dù bị đánh như thế, tại sao cậu ta không hề giận? Cậu ta chỉ chấp nhận rằng mẹ mình lo lắng. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nếu đúng là thế thì James nói rất đúng: bất cứ ai ở bên cạnh cậu ta đều sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.

Chỉ nghe vài câu nói và nhìn thấy cảnh đó thôi mà tôi cũng thấy tâm trạng mình khác đi...

'Nhưng làm con nhà giàu không có nghĩa là không có năng lực...'

Tôi không biết nữa. Đây là những lời mà chưa ai từng nói với tôi trước đây. Bởi vì trong cuộc đời mình, tôi chỉ toàn nghe những câu như: 'Vì cậu sinh ra đã là con của một gia đình giàu có nên cậu chẳng cần phải làm gì cả.'

Chỉ vài câu nói vào ngày hôm đó đã khiến tôi nghĩ đi nghĩ lại và cuối cùng quyết định: Tôi muốn thử làm một điều gì đó cho bản thân mình.

Và chính từ khoảnh khắc nhỏ bé ấy, tôi bắt đầu chú ý hơn.

Điều đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên là...

Tại sao một người có thể toát lên sự rạng rỡ như vậy?

Sao cậu ta có thể tràn đầy năng lượng tích cực như thế? Cậu ta cười rất nhiều— khi bán sữa đậu nành, khi chơi ở quán game hoặc ngay cả khi nói chuyện với người khác. Rồi tôi nhận ra mình ngày càng bị cuốn hút bởi nụ cười ấy.

...

...

"Johan, cậu không đến quán à? Lâu rồi không thấy cậu. Tớ nhớ cậu lắm đó!" Một cô gái mặc đồng phục giống tôi lên tiếng.

"À, thế hả? Cậu nhớ tớ à?" Tôi nhướng mày, hỏi lại.

"Ừ, tớ nhớ cậu lắm."

"Vậy gặp lại sau nhé? Nhớ gọi cho tớ." Tôi ghé sát vào tai cô ấy thì thầm, kèm theo một nụ cười ngọt ngào trước khi quay đi.

Nụ cười đó đẹp thật, nhưng vẫn không thể nào so sánh với nụ cười của cậu ấy.

"Johan, mày đang bị làm sao vậy?" Frank hỏi lớn.

"Đúng đấy, cả tuần nay cậu không ra ngoài với ai cả. Có chuyện gì à?"

"Ờ, tao cũng định hỏi đây." James thêm vào: "Khoảng một tuần nay, nó chỉ ngồi chơi trong quán của tao rồi về luôn. Nhìn chẳng giống nó chút nào."

"Tao không biết nữa, to thấy chán." Tôi nói đúng với cảm giác của mình lúc đó, "Dù một cô gái có xinh đẹp đến đâu, tao cũng bắt đầu thấy chán rồi."

"Đạt đến ngưỡng bão hòa của một kẻ trăng hoa rồi à?" Frank nhướn mày hỏi.

"Chắc vậy, tao cần nghỉ ngơi một thời gian." Tôi đáp.

"Tùy mày thôi." James nhún vai, nói như thể đã chán không muốn bàn thêm.

Đúng vậy... ngay cả tôi cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Chán, chán đến mức dù người ta có đẹp đến đâu, quyến rũ hay dễ thương thế nào, tôi cũng không cảm thấy gì. Có lẽ thật sự như Frank nói, tôi đã đến ngưỡng bão hòa rồi.

Nhưng có một nụ cười của ai đó khiến tôi cứ muốn nhìn mãi mỗi ngày. Nhìn bao nhiêu cũng không đủ, đến mức tôi chỉ muốn "mua" người đó về để giữ riêng cho mình, để ngày nào cũng được ngắm.

Thú thật, chính tôi bây giờ cũng không hiểu nổi bản thân mình. Nhưng mỗi tối ngồi vào chiếc bàn ở góc xa nhất của tiệm game, dõi theo nụ cười của một người và lắng nghe những câu chuyện họ nói với bạn bè... việc này đã trở thành thói quen không thể thiếu của tôi. Tôi không hiểu sao mình lại thích tiếng cười của người ấy đến vậy.

Rồi mỗi sáng, tôi lại thấy người đó đứng ở quầy hàng nhỏ trước chợ bán sữa đậu nành, luôn mỉm cười với bất kỳ ai đến mua, bất kể có mệt mỏi đến đâu. Nhưng điều khiến tôi mãi nghĩ là: 'Khi nào thì cậu ta mới hiểu được câu <tôi không uống ngọt> mà tôi nói nhỉ?'

..

..

"James." Tôi gọi trong lúc cả ba đang ngồi trong một căn phòng ở cuối tiệm game. Lúc này tiệm khá vắng vì còn đang là ban ngày.

"Gì thế?"

"Tao muốn hỏi mày chuyện này." Tôi nói rồi quay sang nhìn Frank, "Mày cũng nghe thử nhé."

"Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?" Frank cười hỏi.

"Nếu tao thích ai đó, nhưng người ấy chưa bao giờ làm gì cho tao cả... thì có kỳ lạ không?" Câu hỏi của tôi lập tức khiến hai người họ quay sang nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.

"Hỏi gì kỳ vậy? Không lạ đâu, mày thích ai đó là chuyện bình thường thôi." James trả lời.

"Thật á? Một người như mày á, Johan?" Frank hỏi lại, nhăn mặt như không tin nổi.

"Một người như tao là sao?" Tôi chau mày hỏi lại.

"Cái quái gì đây?" Frank nhướn mày, "Rốt cuộc là sao? Ai khiến mày thích cơ?"

Ai ư?

"Tao cũng không rõ, nhưng tao biết là tao thích. Còn có nghiêm túc không thì tao không chắc." Tôi nói, cố gắng diễn đạt cảm giác của mình. Nhưng thành thật mà nói, tôi chẳng rõ thế nào là "nghiêm túc," vì tôi chưa bao giờ thực sự nghiêm túc với ai trước đây.

"Là ai thế?"

"Là đàn em." Tôi đáp ngắn gọn.

"Đàn em? À, cậu nhóc hay ngồi ở bàn phía trước mặt mày trong tiệm game phải không? Lúc nào mày cũng nhìn chằm chằm vào nó." James nói, nở một nụ cười như vừa tìm ra điều gì thú vị, "Hóa ra mày thích nó thật à."

"Em North?" Frank nhướng mày hỏi.

Tôi gật đầu xác nhận.

"Ừ, tốt thôi. Nếu thích thì cứ nói là thích thôi, đúng không?"

"Nhưng tại sao mày lại thích?" James tò mò hỏi tiếp.

"Tao cũng không rõ lắm. Thế mới hỏi liệu có kỳ lạ không khi tao thích một người mà người đó chưa từng làm gì cho tao." Tôi nhíu mày nói.

Không, nói rằng người đó chưa làm gì thì không hoàn toàn đúng. Nếu bảo rằng người đó giống như một động lực thúc đẩy tôi muốn thay đổi bản thân thì nói như vậy cũng đâu có kỳ lạ, đúng không?

Càng nghĩ, tôi càng thích.

"Có kỳ lạ không khi tao cảm thấy thế này?" Tôi tự hỏi.

Có khi nào vì người đó, tôi sẵn sàng lao vào đỡ một viên đạn như trong phim không? Đúng là suy nghĩ ngớ ngẩn, đây là đời thực, đâu cần lý do rõ ràng để thích một ai đó đâu.

Vì tình yêu kiểu đó, phải chăng chỉ là yêu một cách chớp nhoáng thì sao?

"Đúng vậy."

"Vậy, mày thích điều gì ở người đó? Hãy giải thích rõ đi."

"Tao thích, muốn nhìn thấy người đó cười. Muốn giữ người đó cho riêng mình để nhìn. Không muốn người đó dễ thương trước mặt người khác. Chết tiệt, tao muốn 'mua' người đó về nhà để chỉ mình tao ngắm."

"Đây không phải là thích nữa, Johan. Đây là ám ảnh luôn rồi đấy thằng chó."

"Ờ, người đó làm tao cảm thấy muốn dừng lại. Là người đầu tiên khiến tao cảm thấy muốn có nhiều đến vậy."

"Vậy nên dạo này mày ít ra ngoài vì lý do này?"

"Có lẽ vậy." Tôi đáp.

"Mày nghiêm túc đấy à, Johan?" James nhíu mày, "Nhưng với một người như mày, chưa bao giờ nghiêm túc với ai thì có làm được không? Tao cảm thấy mày đang mất đi sự cân bằng của mình."

"Ừ, tao cũng thấy vậy."

Có vẻ tôi đang dần mất kiểm soát, đến mức không còn là chính mình. Tôi liên tục nghĩ rằng, nếu có người đó bên cạnh thì sẽ tuyệt vời biết bao. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi: "Liệu một người như tao có thể chăm sóc người ấy không?"

"Tao nghĩ là được." James nói, nụ cười nhẹ nhàng kéo khóe môi cậu ta.

...

...

*North*

"North." Tôi quay lại khi nghe có ai gọi từ phía sau. Hóa ra là anh James. Tôi nhận ra còn có một người khác ngồi cạnh anh ấy nữa.

Hôm nay, tôi lại đến tiệm game. Dù giá mỗi giờ chơi hơi đắt, nhưng hệ thống tích điểm để được chơi miễn phí quả thật rất tốt. Gần đây, tôi đã tích lũy được kha khá giờ chơi miễn phí, nhờ đó có thể ngồi chơi lâu hơn mà không tốn thêm tiền.

"Vâng."

"Anh có câu hỏi này muốn hỏi em."

"A, vâng. Gì vậy ạ?" Tôi lập tức quay lại nhìn người ngồi bên cạnh anh James. Là ai vậy? Anh trai anh ấy à?

"Có người bạn của anh thích em."

"Hả?" Tôi ngạc nhiên và nhướn mày, không thể tin được những lời đó, "Rồi sao ạ?"

"Thực ra, cậu ấy muốn tự mình nói với em, nhưng anh nghĩ anh nên hỏi trước. North, hiện tại em có đang yêu đương với ai không?" Anh James nhìn tôi chăm chú. Anh ấy nói bạn của mình thích tôi. Nhưng tôi chẳng biết ai là bạn của anh ấy cả.

"À... em có bạn gái rồi, xin lỗi ạ."

"..." Anh James có vẻ khá sốc, rồi im lặng một lúc, "Thật sao? Em có bạn gái rồi á? Sao anh không biết thế? Lần trước em nói em không có bạn gái mà?"

"Bọn em mới bắt đầu hẹn hò vào hôm qua ạ." Tôi ngượng ngùng nói.

"Trời ơi, chết mất." Anh James thở dài, đưa tay lên trán, "Thực ra là bạn anh muốn hẹn hò với em. Khi biết chuyện thì cậu ấy bảo muốn tán tỉnh North, nhưng rồi bọn anh khuyên là cứ nói chuyện trước đã nên anh mới muốn giới thiệu cậu ấy cho em."

"Dạ... nhưng em đã có bạn gái rồi."

"Thật sao? Bao giờ thì chia tay?"

"Anh đúng là người xấu đấy." Tôi cau mày nhìn người ngồi cạnh, "Hôm qua em mới đi chơi với cô ấy xong, sao em phải chia tay chứ?"

"Thôi nào, tin anh đi, bạn anh tốt hơn nhiều."

"Tốt hơn nhiều sao? Xin lỗi, nhưng em đã có bạn gái rồi." Tôi khẳng định lại một lần nữa.

Tại sao vẻ mặt của anh James lại khó xử vậy? Bạn của anh ấy chắc chắn sẽ rất buồn cho coi.

"Xin lỗi ạ." Tôi lặp lại lời xin lỗi của mình.

"Bạn của anh giàu lắm đó North. Còn rất đẹp trai nữa, phải nói là hoàn hảo về mọi mặt luôn."

"Anh James sao thế ạ? Anh đang gây áp lực lên em à?"

"Đúng vậy, bạn anh là một người rất tuyệt luôn. Em không muốn làm quen với cậu ấy à?"

"Nhưng em đã có bạn gái rồi, tìm hiểu người thì sẽ là phản bội. Em không muốn như thế." Tôi lắc đầu nhẹ nhàng, tỏ ý từ chối, "Em không phải người sẽ lén lút phản bội bạn gái đâu."

"Bạn gái tên gì thế?"

"Dạ?"

"Có thể bạn anh yêu North nhiều hơn cả người yêu hiện tại của North đấy. Cậu ấy có thể chăm sóc em tốt hơn. Nếu em từ chối cơ hội này, em sẽ mất đi cơ hội gặp ai đó yêu em rất nhiều, phải không? Em không muốn cho cậu ấy một cơ hội sao?"

"Ừm..." Tôi im lặng một lúc, nuốt khan. Tôi hiểu ý của anh James, nhưng vẫn... "Nhưng dù vậy thì anh ấy cũng đến muộn rồi ạ. Có lẽ anh ấy hoàn hảo nhưng lại đến sai thời điểm."

"Thật sao, North? Nói ra điều này làm anh rất khó xử đấy. Bạn anh trăng hoa lắm, nhưng cậu ấy sẵn sàng dừng lại vì em."

"Thật á?" Tôi thì thầm. Nếu những gì anh James nói là thật thì có lẽ tôi thật sự đã khiến người đó thích tôi nhỉ?...

"Nhưng... đã quá muộn rồi ạ."

"..."

"Xin lỗi ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro