Chương 23: Chờ đợi em
Dịch: Rín
Cảm giác đầu tiên tôi nhận được là cơn đau... Đặc biệt là toàn thân tôi đau nhức. Xung quanh vòng eo và hông, sau đó là miệng, tôi có thể đoán chắc miệng tôi lại bị thương lần nữa. Tôi nhăn mặt vì cảm thấy cơn đau lan tỏa khi tôi chỉ di chuyển nhẹ. Một lúc sau, cơn đau đầu ùa đến như thể tôi đang bị sốt.
Tôi mở mắt một cách khó khăn, nhìn xung quanh và thấy một căn phòng khá quen thuộc, nhưng không thấy dấu hiệu của chủ nhân căn phòng. Khi nhìn lại chính mình, tôi nhận ra mình đang mặc áo của anh Johan, nhưng không mặc quần, dù nó không cần thiết vì chiếc áo đã rộng dài và che phủ hoàn toàn đến đùi tôi.
Ah... ngày hôm qua...
Tôi cố gắng xua tan những suy nghĩ đó, nhưng không thành công. Nhiều hình ảnh và sự kiện lại hiện lên trong đầu tôi. Từ lúc tôi quay lại phòng đến ánh nhìn của anh Johan....
Chết tiệt, anh...
Giờ tôi phải làm gì? Làm sao đối mặt với anh đây? Nghĩ đến đó, trái tim tôi run rẩy. Dù sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi không nên cảm thấy như vậy.
Vậy sao cổ họng tôi lại khô thế nhỉ?
Tôi cố gắng đứng dậy khỏi giường, nhưng không làm được. Tôi không có sức để đứng lên.
Hông tôi đau lắm. Nhưng cũng là lỗi của anh, anh đã quá mạnh bạo với tôi, đó là lần đầu tiên của tôi và anh không hề thương xót chút nào. Tại sao anh chưa bao giờ đối xử nhẹ nhàng với tôi nhỉ?
"Dậy rồi?" Đột nhiên tôi nghe thấy giọng anh Johan, tôi quay lại về phía âm thanh phát ra. Anh bước vào phòng ngủ, vừa tắm xong và không mặc áo.
Cái gì... sao anh không mặc áo?
Tôi lập tức quay đầu đi. Không chỉ không dám nói chuyện với anh mà tôi cũng không dám nhìn anh. Thật xấu hổ... quá xấu hổ. Tôi đã từng thấy anh cởi áo một lần khi thay đồ ở phòng gym, nhưng khi thấy anh như thế này, thật sự là...
"Sao vậy?" Anh Johan hỏi sau khi tôi quay đi trước khi ngồi xuống giường bên cạnh tôi. Tim tôi muốn tránh xa, nhưng lại không thể.
"Hừ, em không muốn nói chuyện với anh nữa." Tôi nhẹ nhàng nói rồi kéo chăn lên che mặt vì xấu hổ. Anh có thể mặc áo vào trước không?
Tôi bất ngờ khi anh đột ngột ôm tôi từ phía sau, lưng tôi đụng vào ngực trần của anh và anh Johan dùng mũi và miệng nhẹ nhàng ấn vào má tôi, thì thầm vào tai tôi.
"Mày sao vậy, hử?"
Tôi mím môi lại thật chặt rồi mới thả ra vì đau. Ngay lập tức, tôi cúi người vì giọng nói trầm ấm thì thầm vào tai khiến tim tôi thắt lại. Chết tiệt, sao anh lại thích trêu chọc tôi đến vậy chứ? Nhìn thấy tôi xấu hổ hình như lại làm anh càng vui hơn.
"Anh có thể mặc áo vào trước không?" Tôi nói nhỏ. Tôi vẫn bị anh ôm và có vẻ như anh không có ý định buông tôi ra, tôi cảm thấy mặt mình lại nóng lên. Tôi xấu hổ đến mức muốn khóc, thật sự có người như thế này sao...
"Tại sao?" Anh Johan hỏi rồi ấn mũi vào cổ tôi. Chỉ vậy thôi mà tâm trí tôi như bị tê liệt rồi. Tôi không biết phải nói gì nữa, tối qua thì tôi suýt phát điên. Khi tỉnh dậy, anh lại trêu chọc tôi như vầy, anh không để tôi có thời gian thở sao?
"Sao anh lại như vậy chứ?"
Tại sao anh lại luôn như vậy?
Tôi từ từ quay lại và anh Johan buông tay ra để tôi có thể di chuyển. Tôi nhìn anh, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt ấy, tôi lại nhớ đến những chuyện tối qua. Tôi nhắm mắt lại khi thấy anh đang từ từ nghiêng người lại gần. Anh nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, chỉ một chút thôi rồi lại rời đi.
"Sao nào?" Anh Johan nhướn mày và hỏi, làm vẻ mặt như vẫn chưa hài lòng.
"Anh... North đau miệng."
"Ưm!" Đột ngột, anh Johan đặt tay lên gáy tôi và hôn tôi mạnh đến mức môi tôi đau. Một chiếc lưỡi ấm áp khẽ lướt vào miệng tôi. Vì đau, tôi cố dùng tay đẩy anh ra. Một lúc sau, anh ngừng hôn và cảm nhận được mùi máu nhẹ từ miệng mình.
"Anh... tệ lắm." Tôi nói, định làm mặt giận với anh. Anh Johan khẽ cười.
"Mày muốn tao dịu dàng hơn à?"
"Vâng, em xin đó."
"Nhưng nếu điều đó lại có tác dụng ngược, tao sẽ không xin lỗi đâu."
Không! Tuyệt đối không, kết quả phải ngược lại chứ! Tại sao anh lại thích trêu tôi thế nhỉ? Lẽ ra anh phải quan tâm tôi chứ không phải trêu tôi kiểu này.
Khi tôi xưng tên như kia, tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy thương hại tôi chứ không phải hôn tôi kiểu đó.
Mặt tôi nóng bừng, tai tôi cũng đỏ ửng, tim tôi thì đập nhanh. Anh từ từ buông tôi ra rồi lấy chiếc áo gần đó mặc vào. Lúc này tôi mới để ý thấy có một hình xăm trên hông nhô ra từ mép quần.
Chết tiệt...
Như tôi đã nói, chắc chắn một ngày nào đó tôi sẽ phát điên vì anh.
Anh Johan lại tựa vào đầu giường. Có vẻ như anh thật sự thích thế này mà tôi cũng không thể phủ nhận là tôi cũng thích. Anh rất ấm áp và có thể đặt cằm lên đầu tôi một cách hoàn hảo.
"Đau không?" Giọng anh vang lên từ phía sau.
"Ừ, đau lắm."
"Thoa thuốc vào sẽ đỡ hơn đấy. Sốt thì sẽ khỏi ngay thôi."
Thoa thuốc...
Anh thoa thuốc cho tôi ở đó.
"Dạ, cảm ơn anh."
Một tay anh rời khỏi eo tôi, duỗi ra nắm lấy tay tôi. Tôi thật sự rất thích bàn tay của anh, nghĩa là, tôi thích nhìn tay chúng tôi nắm chặt nhau. Tôi nhìn cánh tay của anh Johan một lúc lâu, nhưng mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra anh có một hình xăm.
"Chữ gì vậy?" Tôi mới để ý tới điều đó.
Tôi thực tế còn đến mức mơ về những điều không thể.
Tôi là người chấp nhận thực tại. Mơ về những điều không thể...
Có phải vậy không?...
"Hình xăm này..." Tôi nói, ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt trên hình xăm trên cánh tay anh, "Mơ về những điều không thể là gì ạ?"
"Tao không biết, chỉ là tao thích câu này thôi."
"..." Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ tiếp tục chạm vào nó. Cánh tay anh đầy những mạch máu, chứng tỏ sức mạnh của anh. Nó thật quyến rũ và tôi biết phụ nữ rất thích những điều như vậy.
Và thực sự, anh đẹp đến mức không thể tin được. Anh Johan có tất cả những gì phụ nữ mong muốn: đẹp trai, giàu có, thông minh và một thân hình tuyệt vời. Sao một người lại có thể có tất cả những thứ đó chứ?
"Tại sao anh lại thích North?" Tôi nói ra những suy nghĩ trong đầu. Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại để ý đến tôi, tại sao lại là tôi khi xung quanh anh có rất nhiều người tốt hơn? Tôi biết anh có thể thoải mái chọn bất kỳ ai mà anh muốn.
"..." Anh Johan im lặng. Anh không trả lời gì cả.
"Thật khó tin."
"Tại sao?"
"Ừm, thật lạ khi anh thích em. Có rất nhiều người khác thích anh, nhưng sao lại là em chứ? Mấy hôm nay, em suy xét mãi và chẳng thấy bản thân có điểm nào tốt." Tôi nói câu cuối cùng với một tiếng cười khô khan. Tôi chỉ là một người bình thường, tôi hiểu rằng tôi có thể thu hút sự chú ý vì không phải là người trong thế giới của anh, nhưng tôi thật sự không hiểu.
Anh thở dài nhẹ nhàng.
"Tao đã yêu mày từ rất lâu rồi. Mày biết không?"
Vậy... tại sao anh lại có vẻ như đang bực bội thế này? T^T
"Ừm..." Tôi nhăn nhẹ môi để cố giữ cảm giác bên trong đang sắp trào ra. Thực sự tôi không phải là người suy nghĩ quá nhiều nhưng tôi không thể chuyện này cứ vậy mà lãng quên được.
"Làm ơn, nói cho em biết đi."
"Cái gì?"
"Tại sao anh lại thích em?" Tôi hỏi.
"Nếu tao nói cho mày biết, tao sẽ nhận được gì?"
"Anh hỏi gì vậy chứ? Anh sẽ không nhận được gì đâu."
"Vậy thì tao sẽ không nói gì cả."
"Ơ... gì cơ?" Tôi nói một cách nghiêm khắc, "Nói cho em biết đi."
"Một nụ hôn, một câu hỏi." Anh Johan nói, tôi nhận ra anh chắc hẳn đang tự cười thầm. Anh thật sự thấy vui khi trêu tôi như vậy sao?
"Ờm..."
"Mày không muốn biết sao?"
"Anh đúng là giỏi thương lượng." Tôi nói, hơi bực mình, làm mặt giận với anh.
"Vậy mày không muốn biết nữa à?"
"..."
"Nếu mày không muốn thì tao cũng chẳng ép được."
Chết tiệt, người này...!
Tôi im lặng, nhận ra mình đã thua. Tại sao anh Johan lại như vậy? Càng nhận ra tôi đang thua cuộc, anh lại càng trêu đùa tôi nhiều hơn. Ah, trái tim tôi sẽ vỡ ra mất.
"Vậy... Vậy anh đã thích North lâu chưa? Bao lâu rồi ạ?" Tôi hỏi câu hỏi mà tôi muốn biết. Ban đầu tôi định hỏi tại sao anh lại thích tôi, nhưng thôi, cứ hỏi từ từ đã. Tôi quay sang nhìn anh Johan, người đang mỉm cười nhẹ và không rời mắt khỏi tôi.
"Mày còn nhớ lời đề nghị lúc nãy không?" Anh Johan hỏi.
"Em hôn anh rồi anh trả lời câu hỏi ạ." Tôi lặp lại lời anh nói, giọng nhỏ nhẹ. Tại sao anh lại bắt tôi phải nói ra như vậy chứ? Tại sao tôi phải hôn anh thì anh mới chịu trả lời vậy?
Tôi do dự một chút, nhưng khi anh không nói gì them thì lại như thể đang chờ tôi làm gì đó, tôi quyết định từ từ đứng dậy rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh. Anh Johan đáp lại với một nụ hôn nhẹ. Anh dũng cảm lướt lưỡi vào trong trước khi tôi kịp rút lui.
Anh tiến vào, ấn chặt và hôn mạnh. Cánh tay anh ôm lấy eo tôi. Chúng tôi dừng lại khi tôi cảm thấy tê dại và mùi máu nhẹ bốc lên.
Trước khi anh Johan rời nụ hôn ra, anh làm một vẻ mặt hơi hối hận.
"Em lại bị rách môi rồi sao?" Tôi đưa tay lên chạm vào miệng mình. Có một chút máu trên đó. Tại sao anh lại không có vẻ gì là có lỗi vậy? Môi tôi bị rách rồi, vậy mà anh vẫn muốn hôn tôi?, "Ah, là tại anh đấy. Trả lời câu hỏi đi."
"Đã lâu rồi, có thể là 3 năm."
"3 năm? Anh sống ở đây từ lúc nào thế?"
"Đó là câu hỏi khác."
"Chết tiệt..." Tôi nói, cảm thấy tức giận. Tôi không thể chịu nổi nữa, môi tôi đau lắm. Nếu cứ hỏi những câu như vậy, tôi chắc chắn sẽ chết mất, "Hưmm, vậy thì sao?" Tôi hỏi, nhướng nhẹ mày. Nhưng anh vẫn cười.
Chết tiệt.
"Anh đưa ra điều kiện như vầy rõ ràng là gian lận mà."
"Mày muốn biết, thì cứ hỏi nhưng chỉ cần biết là tao thích mày từ rất lâu rồi là đủ rồi."
"Chờ đã... chờ đã..." tôi phản đối. "Anh... nói là thích em từ lâu rồi, nhưng... tại sao lại là bây giờ?"
"Câu hỏi khác à?"
"Ừ, đúng rồi."
Trước khi tôi kịp trả lời hết, anh lại nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Lần này nụ hôn không mạnh mẽ như trước mà nhẹ nhàng và từ tốn, tạo ra một cảm giác ngứa ngáy ở trong bụng. Mất một lúc lâu anh mới chịu rời môi tôi.
"Trả lời đi ạ."
"Ừm..."
"Mày là người đã từ chối tao, không phải à?"
Tôi nhìn anh, không hiểu gì cả. Cố gắng nhớ lại xem mình đã từ chối anh lúc nào. À... nếu là hồi trung học thì có lẽ đúng. Lúc đó tôi từ chối tất cả những ai đến gần, ai hỏi tôi cũng đều bảo là tôi có người yêu rồi. Tôi không bao giờ cho ai cơ hội để tán tỉnh mình, nên có lẽ lúc đó anh Johan cũng không tán tỉnh tôi.
Anh Johan ôm tôi thật chặt như mọi khi. Tôi vô tình ngả người về phía anh, hỏi anh. Để chúng ta giải quyết chuyện này trước đi. Cảm giác ở bên anh khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, mùi hương quen thuộc khiến tôi luôn cảm thấy thoải mái mỗi khi gần anh.
"Cảm ơn."
"Mày hài lòng chưa?"
"Ừ, vậy... anh vẫn luôn thích em ạ?"
"Thật ra tao đã cố quên mày rất nhiều lần rồi."
"Vậy sao..." Tôi im lặng, "Vì sao anh lại không quên được? Vì sao anh vẫn ở đây?"
"Mày là người khiến tao cảm thấy rằng dù tao là ai thì tao vẫn cần phải yêu ai đó. Vì thế tao mới ở đây với mày."
"..." Trái tim tôi như thổn thức trước những lời này. Dù là hành động hay lời nói, anh Johan luôn thể hiện rõ cảm xúc của mình. Tôi quay lại mỉm cười và ôm chặt anh thêm một chút.
"Em yêu anh."
"Ừ, tao cũng yêu mày."
...
...
Bất ngờ có tiếng gõ cửa. Anh Johan buông tôi ra và đứng dậy đi về phía cửa. Tôi cảm thấy mình có thể cử động một chút. À, bây giờ không còn đau nhiều như khi tôi vừa tỉnh dậy nữa. Tôi lập tức nhớ ra và tìm điện thoại. Hôm qua tôi đã rời khỏi sự kiện, liệu có chuyện gì xảy ra không?
Tôi bất ngờ trước số lượng thông báo nhiều như chưa từng thấy, đặc biệt là trên Facebook. Bình thường, Facebook của tôi khá trống vắng vì tôi thích dùng LINE để trò chuyện với bạn bè hơn. Nhưng hôm nay có rất nhiều người thêm tôi vào danh sách người nhắn tin cũng rất nhiều. Hầu hết các tin nhắn đều kiểu như: "Cậu có phải fan của anh Johan không?" hay "Cậu là bạn của Tiger à?"
Anh Johan thật sự rất nổi tiếng...
Một lúc sau... khi tôi đang nghĩ về nụ hôn, tôi nhận được một thông báo.
Nếu không phải tin tức từ trường thì chắc chắn là có chuyện gì rồi. Tốt hay xấu, có lẽ ai đó đã chụp hình tôi. Tôi nghe nói trang "Cute Boy & Girl" của trường tôi đã quay lại. Đây là phiên bản 2, nhưng giờ tôi không còn quan tâm lắm. Trước đây tôi hay theo dõi và chú ý đến những người đẹp trai, nhưng giờ thì không cần nữa.
Tôi đã chặn thông báo trên Facebook mà không để tâm lắm, rồi trước khi vào ứng dụng LINE, tôi nói chuyện một lúc với Sket. Cậu ấy kể rằng có một vấn đề nhỏ với tiền bạc và Duen Nao đã nhận nhiều lời phàn nàn vì số tiền tổng cộng bị thiếu khá nhiều. Nhưng Tiger đã thanh toán xong rồi.
Tiger... thật sự mày là người tốt mà T^T
Easter: North
Easter: Mày đang ở đâu vậy?
North: Ở phòng của anh Johan, sao vậy?
Easter: Khi nào mày về phòng mình?
North: Tao cũng không biết nữa.
Easter: Xin lỗi TɅT
Easter: *Gửi ảnh*
Easter: To sẽ giặt nó cho mày.
Tôi hơi nhíu mày khi thấy cậu ấy gửi một vài bức ảnh. Gì thế? Tôi lập tức hiểu ra khi những bức ảnh tải xong.
North: Đồ khốn.
North: Mày đã làm gì với bé vịt ngu ngốc của tao vậy TT^TT?
Đó là chú vịt ở ảnh đại diện của tôi. Một con thú bông có khuôn mặt ngớ ngẩn và khó chịu. Nhưng tôi nghĩ nó rất dễ thương, đó là con thú bông duy nhất tôi yêu thích. Tại sao Ter lại đổ cacao lên nó và làm thế này với nó chứTɅT
Easter: Tao đã giặt nó rồi.
Easter: *Gửi ảnh*
Đó là bức ảnh của con vịt ngốc của tôi, ướt sũng và đầy bọt xà phòng.
North: Đừng quên xả hết xà phòng đi.
Easter: Được rồi, haha.
North: *Gửi sticker
Trước khi rời điện thoại, tôi nghe thấy có vẻ như mọi người đang tranh cãi với nhau. Có ai đó ở ngoài cửa phòng. Tôi không thể nghe rõ, nên tôi quyết định đứng dậy và lại gần cửa để xem. Ngay khi tôi đứng dậy, một cơn đau nhói từ hông khiến tôi hơi chao đảo, nhưng tôi vẫn có thể đứng vững, nên tôi từ từ bước đến cửa.
"Anh Johan..." Tôi gọi người ở trước cửa bằng giọng thấp. Người đó ngay lập tức quay lại. Anh nhíu mày và nhìn tôi một lúc trước khi nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.
"Sao lại đứng dậy?" Anh ấy nói lớn và lập tức tiến lại gần tôi.
"..."
"Lỡ mày bị ngã thì sao?" Anh Johan đưa tay ra để đỡ tôi. Tôi cảm thấy đau, nhưng vẫn có thể đi được và giờ thì cơn đau cũng đỡ rồi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh Johan, tôi không thể cãi lại hay nói gì nữa.
"North, Johan không cho chị vào... Úi!" Chị Prang cúi người qua cửa và thấy anh Johan và tôi. Người kia lập tức đưa tay lên bịt miệng lại, "Cảnh tượng ngọt ngào này là gì thế?"
"Chị đi được rồi đấy." Anh Johan quay lại và nói.
"Ơ, thì tôi cũng mua cơm đến rồi, không cho tôi vào được à?" Chị Prang nói. Chị có vẻ khó chịu trước khi nhìn tôi từ đầu đến chân. Sau đó, chị lại đưa tay lên bịt miệng, "Ôi trời, sao em lại quyến rũ thế này?"
Tôi nhìn mình, không hiểu. Hiện tại tôi đang mặc chiếc áo phông của anh Johan, một chiếc áo rộng che qua đùi tôi, không mặc quần. Và tôi đoán chắc là có một vết đỏ khắp cổ tôi.
"Chị Prang." Anh Johan gọi. Giọng anh thấp đến nỗi nghe có chút đáng sợ, điều đó khiến chị Prang ngay lập tức mỉm cười.
"Được rồi, không đùa nữa." Chị Prang ngay lập tức nhăn mặt trước khi anh Johan bế tôi lên và đưa tôi trở lại phòng ngủ. Tôi nghe thấy giọng chị Prang hét lên từ phía sau, "Được rồi, tôi có thể vào không? Tôi hứa sẽ không nhìn North đâu."
"Ờ, vào đi."
Tôi bước ra từ phòng tắm một cách chậm rãi, ban đầu anh Johan bảo sẽ tắm cho tôi cơ nhưng tôi không đồng ý.
Cuối cùng tôi tự tắm và mặc bộ đồ mà chị Prang đem đến cho tôi, vừa vặn với kích cỡ của tôi.
"Mày có thể đi được không?" Anh Johan hỏi khi anh đến giúp tôi đi vào bếp, "Lẽ ra mày nên để tao tắm cho mày để còn kiểm tra xem mọi thứ có ổn không."
"Không, không cần đâu ạ." Tôi nói nhỏ và chu môi với người kia. Tôi sợ mình sẽ xấu hổ đến mức muốn nổ tung ra luôn.
Tôi ngồi xuống bàn ăn với anh Johan ngồi bên cạnh và chị Prang ngồi đối diện tôi. Chị Prang cũng đã mua đồ ăn cho tôi. Thỉnh thoảng, chị lại nhìn chúng tôi, đưa tay che mặt rồi nhắm mắt lại. Sau đó, chị lại nhăn mặt rồi nhìn chúng tôi lần nữa.
"Ôi Johan, cậu làm gì mà khiến North không thể đi được vậy?"
"..." Lời của chị Prang khiến tôi lập tức cúi đầu xuống để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng. Chị đã nói là không trêu tôi mà? Tôi quay sang nhìn bên cạnh và phát hiện anh Johan đang nhìn tôi, anh có vẻ rất vui khi thấy tôi đỏ mặt.
"North, em sao thế? Mặt với tai em đỏ hết rồi kìa."
"Chị Prang..." Tôi kéo dài giọng, gọi tên chị.
"Thì cũng tại em dễ thương quá đó, em đỏ mặt thì sao chị không nhìn được?" Chị Prang lại tiếp tục trêu chọc, tay thì vẫn đang múc cháo cho chúng tôi, "Ôi, chịxấu hổ quá, không chịu nổi, đứa em của chị bị ăn thịt mất rồi. Chị có thể lấy lại em North từ tay Johan không?"
"Không." Anh Johan lập tức can thiệp. Anh đưa tay lên cằm và nhìn chị Prang.
"Nhìn xem cậu đã làm gì với cơ thể của em ấy đi." Chị Prang nói, đưa tay véo nhẹ má tôi như thể đang trêu đùa. Tôi nhíu mày vì chút đau đớn, má tôi không sao, nhưng miệng tôi thì bị rách.
Anh Johan đưa tay đẩy tay chị Prang ra và nhìn chị bằng ánh mắt sắc lạnh.
"Úi, cậu ghen rồi hả?"
"Đó là người yêu tôi đấy."
Ah... anh nói gì vậy? Không cần phải nói như thế đâu, đáng ra anh phải nghĩ đến tôi, người đang xấu hổ tột độ nè. Nhưng anh lại cứ nói mà không hề ngần ngại gì.
Dưới đây là bản dịch mượt mà hơn nữa:
"Cậu nghĩ tôi sẽ không nhân cơ hội này mà trêu cậu à? Ai đó dường như rất yêu thương người yêu của mình kìa." Chị Prang trêu chọc rồi đưa cho tôi một cốc cháo yến mạch. Tôi thật sự phải ăn cháo yến mạch như thế này sao? Miệng tôi đau nên ăn nó thật không ngon chút nào, "Ơ em ơi, miệng của em lại bị rách rồi."
Anh Johan đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào môi tôi bằng ngón cái.
"Đau không?"
"Ưm, đau lắm."
"Lần sau, tao sẽ nhẹ nhàng hơn."
Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Liệu tôi có thực sự nên tin vào lời anh không? Sao tôi thấy thật khó tin thế nhỉ? Nhưng dù sao thì tôi cũng không thể phản kháng trước những lời nói ngọt ngào như vậy. Một lúc sau, điện thoại của anh Johan reo lên, anh nhìn màn hình rồi bắt máy và bước ra ngoài để nói chuyện.
"North, chị có điều này muốn nói với em, chị mới nhớ ra." Chị Prang thì thầm. Giọng chị nhẹ nhàng rồi nghiêng mặt lại gần tôi.
"Dạ?"
"Về nụ hôn mà chị vừa nhắc đến lúc nãy..."
"Dah, có chuyện gì vậy?"
"Johan không hôn mập mờ hay người yêu của mình đâu." Chị Prang nói. Câu này khiến tôi phải ngước mắt lên, bất ngờ khi nghe thấy, "Em đã từng nghe nói về những người hay ve vãn xung quanh cậu ấy chưa? Thật ra có nhiều người không hôn người yêu của họ, có thể là do một phản ứng tự nhiên của cơ thể."
Tôi gật đầu như hiểu ra. Tôi cũng từng quen một người như vậy.
Sex là bản năng con người, nhưng hôn không phải chỉ dành cho tình yêu, mặc dù nhiều người chọn dành nó cho người đặc biệt.
"North có thể là nụ hôn đầu tiên của Johan."
Dưới đây là bản dịch mượt mà hơn:
"Dạ." Đó là tất cả những gì tôi đáp lại trước khi cúi đầu và đưa cháo lên miệng. Tôi lại cảm thấy mặt mình nóng lên, tim tôi đập nhanh hơn khi tôi suy nghĩ dần về những lời của chị Prang.
Nếu điều đó là sự thật thì thật tốt.
Nhưng nếu không phải vậy... thì cũng chẳng sao...
"Chị Prang." Anh Johan nói khi quay lại vào bếp, "Chị có rảnh không?"
"Tôi còn nhiều việc phải làm lắm. Có chuyện gì vậy?"
"Phiền chị ở lại với North. Tôi sẽ ra ngoài một chút."
"Phải ra ngoài à?"
"Ừ, đến trường."
"Đến trường ạ?" Tôi hỏi khi nghe nói anh Johan sắp ra ngoài. Anh khẽ gật đầu, "Sao lại phải qua đó ạ?"
"Đi giúp Hill với công tác chuẩn bị cho Ngày Thể thao. Và còn chuyện Thit chưa về nữa."
Anh Arthit vẫn chưa trở về sao?
"Em có thể đi cùng không ạ? Nếu anh Hill đi thì Ter chắc chắn cũng sẽ có mặt, phải không?" Tôi hỏi.
"Ter đi, nhưng mày phải ở lại đây, mày không được đi."
"Em đi với, chị Prang cũng nói là bận rồi mà. Em không muốn làm phiền chị ấy và cũng không muốn ở một mình. Đi cùng Ter sẽ tốt hơn."
"Chắc chứ?"
"Vâng."
"Ờ, vậy thì được rồi."
Chúng tôi tạm biệt chị Prang, cảm ơn chị vì bữa ăn và những bộ đồ mà chị đã mua cho tôi.
...
...
...
Anh Johan và tôi đi đến khoa y. Tôi mặc một chiếc áo len có khóa kéo cao đến tận cổ và đeo khẩu trang để che miệng. Cơn đau ở hông dần dần thuyên giảm. Tôi có thể đi lại bình thường, nhưng vẫn phải chịu một chút đau đớn.
Chiếc xe sang trọng dừng lại ở bãi đỗ xe của khoa y. Trước đó, khi chúng tôi rời khỏi căn hộ, tôi đã thấy chiếc Audi và Jaguar của anh Johan ở bãi đỗ xe. Anh là người duy nhất đỗ xe ở dưới căn hộ.
Khi đến khoa, chúng tôi nhận ra có rất ít người ở đó. Điều quan trọng là mọi người nhìn tôi với ánh mắt tò mò, điều này khiến tôi không cảm thấy thoải mái. Trước khi đi thang máy lên tòa nhà y khoa, chúng tôi vào quán cà phê ở dưới. Khi vào quán, có một khu vực phòng riêng, chúng tôi nhìn thấy anh Hill ngồi cùng Ter ở đó.
"Chuyện gì vậy?" Anh Johan hỏi ngay lập tức.
"Giờ mày sẽ đi cùng tao tham gia cuộc họp về Ngày Thể thao, sau khi xong sẽ gặp hiệu trưởng và nói chuyện về Thit. Nếu không, nó sẽ bị đình chỉ học." Anh Hill nói.
"Chết tiệt."
Anh Hill đứng dậy khiến anh Johan cũng đứng dậy và theo anh ấy. Chúng tôi bị bỏ lại trong phòng, chỉ còn Ter và tôi. Tôi vẫn đang nghĩ tại sao trong tòa nhà y khoa lại có những quán như thế này, nó quá xa xỉ, ghế sofa thì cực kỳ êm ái và thoải mái nữa.
"Úi, North." Ter thì thầm. Nó không có vẻ gì là thoải mái lắm, "Ây... tình trạng của mày giống như... Hai người đã... làm chuyện đó hôm qua đúng không?"
"Ter, đừng nói về chuyện đó nữa." Tôi nhớ lại khi chị Prang trêu tôi lúc nãy, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi chỉ muốn biến mất hoặc để đất nuốt chửng mình thôi. T^T "Nếu mày ở với nh Hill thì làm sao mày lại làm bẩn con vịt ngu ngốc của tao vậy?"
"Tao về ký túc xá để lấy đồ, lúc đó tôi đang cầm cốc cacao, nhưng không may nó tuột khỏi tay tao." Ter nói.
"Chết tiệt, con vịt ngu ngốc của tao. Mày giặt nó chưa?"
"Rồi, tao đã giặt và phơi nó rồi. Mong là nó sẽ nhanh khô."
"Con vịt của tao đúng là đáng thương." Tôi nói, người kia thì buông một tiếng cười nhỏ, "Vậy anh Arthit vẫn chưa trở về sao?"
"Vẫn chưa." Ter lắc đầu. "Anh ấy đã ra nước ngoài lâu hơn cả anh Johan nữa. Anh Arthit không thông báo hay làm gì cả, chỉ nói là sẽ đi cùng anh Johan, nên hiệu trưởng đã gọi và họp ba người lại nên mới biết anh ấy chưa về."
À...
"Về Ngày Thể thao, đội ngũ y tế thấy có vấn đề."
"Vấn đề gì vậy?"
"Thiếu tiền cho các hoạt động. Và tiền đó đứng tên anh Johan, gần như là một nửa luôn. Anh Hill là lớp trưởng, buộc phải mở họp lớp và gọi anh Johan đến." Ter giải thích. Tôi đã nghe một số thông tin về Ngày Thể thao. Đội ngũ y tế có đủ tiền để tổ chức rất nhiều hoạt động. Tin đồn nói rằng số tiền đó gần một triệu baht. Mọi thứ từ gian hàng, đồ cho sự kiện mỗi năm đều rất hoành tráng.
Và một nửa số tiền đó là tiền của anh Johan à?
So với khoa của tôi thì không thể so được T^T
Khoa y là một khoa có ngân sách rất cao. Vì vậy mọi thứ ở đây đều xa xỉ và cao cấp, từ các tòa nhà cho đến thiết bị học tập. Cả các quán xung quanh khoa cũng vậy, nhìn đâu cũng thấy xịn, phía bên này hoàn toàn khác so với các khoa lân cận. Một điều làm tôi chú ý là tòa nhà khoa y có bốn thang máy cho mỗi tòa nhà, nhưng khoa kỹ thuật không có thang máy. Tôi phải đi bộ lên tòa nhà mỗi ngày, dù học ở tầng nào, tôi cũng phải leo cầu thang. Đầu gối của các sinh viên đều bị mài mòn cả rồi đó.
Dù các kỹ sư là người lắp đặt thang máy...
Nhưng tại sao khoa lại không có thang máy để dung?
"Lúc gọi anh Johan ấy, anh ấy bảo không đến, lười đi và bảo kệ đi."
"Khoan đã, chết tiệt, nửa triệu baht cơ mà." Tôi nhăn mặt nói, tôi không hiểu. 500.000 baht mà anh không bận tâm sao?
"Anh ấy bảo hôm nay chỉ muốn ở cạnh mày thôi, không muốn ra ngoài."
"Thật sao?" Tôi thốt lên. Chết tiệt, sao lúc nào vậy thế? T^T
Một lúc sau, có ai đó vào. Chúng tôi quay lại và thấy là anh Tonfah.
Chúng tôi giơ tay chào, anh ấy mỉm cười và đáp lại.
"Hill và Johan đang họp à?" Anh Tonfah hỏi.
"Vâng ạ."
"Vậy sẽ xong sớm thôi." Anh Tonfah nói rồi quay sang tôi,"Và North, em đã đồng ý làm người yêu Johan rồi đúng không?"
"Ah... vâng." Tôi đáp, gật đầu với anh ấy.
"Chúc mừng hai người đã bên nhau nhé. Nếu có gì cần giúp đỡ, em cứ nói, anh là bạn của người yêu em đấy, nhớ nha." Anh Tonfah nói rồi mỉm cười thân thiện.
Anh Tonfah... T^T
Anh ấy có một cái gì đó thật đặc biệt. Anh ấy thật tốt bụng.
"Fah." Anh Hill gọi. Cả hai anh quay lại chỗ của mình.
"Chuyện gì vậy?"
"Chết tiệt Johan."
"Sao lại nổi giận?" Anh Tonfah quay lại hỏi anh Johan, người ngồi bên tôi và trông có vẻ không vui, có thể thấy rõ từ biểu cảm trên mặt anh.
"Mẹ nó, phiền phức, chó thật chứ. Tao đã nói rồi mà, đừng nói chuyện với mấy người ngu ngốc đó nữa. Chỉ có vài trăm nghìn baht thôi mà, bọn họ đang làm cái quái gì mà lại đi ăn cắp tiền vậy? Đưa tay ra và xin tao còn dễ hơn."
"Không phải là nó giận vì bị lừa, mà là nó giận vì phải đến cuộc họp. Chết tiệt." Anh Hill nói, cố gắng làm mặt buồn rồi đặt tài liệu trên bàn, "Vấn đề không phải là số tiền. Vấn đề là nếu chúng ta để chuyện này trôi qua, nó sẽ trở nên nghiêm trọng hơn."
"Tao biết nên tao mới đến buổi họp đấy." Anh Johan thở dài một chút.
"Dễ giận là dấu hiệu cho thấy hôm nay mày đang có tâm trạng tốt." Anh Tonfah nói. Anh Johan nhún vai như thể không quá quan tâm. Sau đó, anh ấy tiến lại gần tôi, tôi ngồi lên đùi anh và vòng tay qua eo tôi, tựa vào tôi như anh hay thích.
Nhưng mà, thế này...
Không phải là hai người quá tự nhiên rồi sao...
"A... Anh."
Mắt tôi mở to trong sự sốc khi anh đột ngột áp mũi và miệng lên má tôi. Tôi quay đầu một chút, khiến anh có vẻ không hài lòng.
"Ngồi yên đi."
"Tao muốn rút lại những lời tao đã nói trước đây." Anh Hill nói, "Johan, có thể chú ý đến tao và mọi người xung quanh chút không?" Những lời của anh Hill khiến anh Johan cười.
"Nó đã yêu em rồi. Nhưng bây giờ em là người yêu nó thì nó càng yêu em hơn." Anh Tonfah nói đùa. Điều này khiến mặt tôi càng nóng hơn, vì vậy tôi rời khỏi vòng tay anh và quay lại chỗ ngồi của mình.
"Đến đây ngồi đi." Anh Johan ra lệnh.
"Em không muốn." Tôi nhẹ nhàng đáp.
"Anh thấy tội nghiệp cho em đó, nhìn người toàn vết đỏ kìa." Anh Tonfah nói, "Johan, mày chăm sóc em ấy cẩn thận chút đi. Mày là người yêu đầu tiên của em ấy đấy."
"Tao không phải người yêu đầu tiên của em ấy." Anh Johan nhướn mày, mỉm cười nhẹ.
"Nhìn mày cười kìa, có giống như là đang tức giận không hả?" Anh Tonfah giả vờ làm mặt cực kỳ khó chịu, "Còn Thit thì sao? Bố tao nói sẽ cho nnos thêm thời gian, nhưng chắc chắn sẽ phải bị phạt."
Lời nói của anh Tonfah khiến anh Hill và anh Johan nhìn nhau rồi thở dài.
"Johan, mày đã chuyển tiền cho nó chưa?" Anh Hill hỏi, như vừa nhớ ra điều gì.
"Chuyển rồi, chuyển từ lúc mày bảo tao ấy." Anh Johan đáp.
"Bao nhiêu? Đủ để mua vé chưa?"
"Tao đã chuyển cả triệu rồi. Nó bảo sẽ dùng để chi trả vé và các chi phí khác còn." Anh Johan nói, giọng có vẻ tức giận, "Nếu nó còn chưa về thì nó đã làm gì với số tiền đó của tao?"
"Tao nghĩ chắc giống lúc nó đi Mông Cô rồi." Anh Hill nói.
"À..." Anh Johan gật đầu rồi bật cười, "Hòa mình với thiên nhiên à? Hay lại đi giao du với mấy người bản xứ rồi? Sao thằng này dễ đoán vậy?" Những lời của anh khiến tôi cũng phải bật cười.
Anh Arthit sao lại thích lối sống của người bản xứ đến thế nhỉ, đến nỗi không chịu về Thái Lan luôn.
"Trước đây anh ấy từng làm thế rồi ạ?" Ter quay sang hỏi anh Hill.
"Ừ, nó thích đi tìm cái mới khi hơi chán. Một khi đi rồi, nó khó lòng quay lại được. Nhất là giờ Johan đã cấm không cho nó đi nữa chứ."
"Tại sao lại cấm? Nếu nó vui thì cứ để nó đi, nhưng mấu chốt là nó đang dùng tiền của tao." Anh Johan phàn nàn, "Rồi nó tiền của tao đi du lịch, 1 năm nữa, nó bế con về và nói rằng số tiền một triệu baht trước đây tao cho nó, nó đã dùng để kết hôn và sống ở Brazil đấy."
"Không thể nào. Nhưng nếu là Thit thì đúng là không gì là không thể nhỉ?" Anh Tonfah nói, vẫn cười trước lời của anh Johan.
"Mày đã thử gọi cho nó chưa?" Anh Johan hỏi.
"Tao đã gọi rồi, nhưng không kết nối được. Tôi thử lại, nhưng trong khi kết nối thì sóng cứ rớt hoài."
"Haizz." Anh Johan lắc đầu nhẹ, có vẻ buồn chán rồi lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau, anh Arthit bắt máy. Anh Johan bật loa ngoài để mọi người đều nghe thấy. Cứ như mọi khi, chỉ toàn tiếng ồn.
"Thit." Anh Johan gọi.
[Ờ, Johan.]
"Mày đang ở đâu vậy?"
[Manaos.]
"Vẫn chưa rời khỏi Brazil à?"
[Vẫn chưa.]
"Mày làm gì ở Manaos vậy?"
[Đang bắt piranha] Âm thanh bên kia làm mọi người trong bàn đều ngạc nhiên. Loại giải trí gì vậy? Tại sao lại đi bắt piranha?
"Manaos? Mày đang ở rừng Amazon à?"
[Ờ.]
"Mày sao rồi?"
[Ổn.]
"Ổn thì nhanh về đi, cầm tiền của tao rồi về ngay. Nhờ mày mà hiệu trưởng gọi tao lên gặp luôn đấy."
[Sao lại gọi mày?]
"Sao không về đi? Muốn bị đình chỉ học à?"
[Ây, tao sẽ về trong hôm nay... có thể, không chắc là tôi có về hay không.]
"Gì cơ?"
[Một chút nữa. Đến lượt tao rồi.]
"Lượt mày?"
[Cô y tá gọi tao.]
"Mày đang ở bệnh viện à? Mày bị sao vậy?" Anh Johan hỏi với giọng nghiêm túc.
[Ờ, tao đang ở bệnh viện.]
"Chuyện gì vậy? Tại sao mày lại phải vào bệnh viện?"
[Một con piranha cắn tao.]
Cả bàn đều phá lên cười khi nghe anh Arthit nói. Làm sao mà lại xảy ra chuyện này được? Ăn ở kiểu gì mà bị piranha cắn thế? Cơ bản là anh ấy chỉ đến Amazon thôi mà.
"Mày sao rồi? Có bị thương nặng không?"
[Có thể phải khâu bảy mũi. Tay tao đầy máu luôn.]
"Được rồi, mau về đi."
[Ok, để tao đi khâu trước đã.]
Và rồi anh Arthit cúp điện thoại giữa những tiếng cười trong bàn, anh Arthit kiểu gì ấy nhỉ? Cứ như thể sống mà không có kế hoạch gì, cái gì muốn làm thì làm thôi. Anh Hill nói anh ấy là người nhàm chán, nhưng tôi lại thấy người như anh ấy mà nhàm chán á? Dù có buồn chán đến đâu, tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi ra sông Amazon rồi để bị piranha cắn đâu.
Rồi cuộc trò chuyện trên bàn tiếp tục thay đổi trong khi mọi người chờ hiệu trưởng quay lại. Khoảng nửa tiếng sau, như lời anh Tonfah đã nói, mọi người bắt đầu đi. Chỉ còn lại hai người trong phòng: Ter và tôi.
"North, mày muốn ăn brownie không?" Ter hỏi, vừa đẩy một đĩa brownie về phía tôi. Cậu ấy rất thích đồ ngọt. Tôi có thể ăn hoặc không, nhưng khi tôi chuyển đến sống cùng Ter, tôi đã bị bệnh võng mạc tiểu đường.
"Không, cảm ơn." Tôi lắc đầu. Không phải là tôi không muốn ăn, nhưng miệng tôi đau. Tôi không thể ăn được T^T
"Lại bị nứt môi à?"
"Ừ." Tôi gật đầu, dù lúc này tôi đang đeo khẩu trang che miệng, nhưng Ter chắc chắn cũng đoán ra.
"Nhìn cái cách hôm qua thì có vẻ hai người đã rất cuồng nhiệt nhỉ." Ter nói, vẻ mặt đầy hào hứng, "Anh ấy tỏ tình mày ở đài quan sát à?"
"Ừ, vì tao đã nói là muốn đi."
"Thật tuyệt, cái cap ở ảnh cũng ngọt ngào nữa. Nhưng trạng thái quan hệ trên facebook vẫn chưa đổi. Facebook cũng không đăng bức ảnh chụp chung gì đó lên à?"
"Không biết nữa, nhưng liệu tao có nên thay đổi không? Chỉ là một trạng thái trên Facebook thôi mà. Nhưng có nhiều người bắt đầu gửi lời mời kết bạn cho tao, giống như khi mày bắt đầu hẹn hò với anh Hill ấy. Lúc đó mày cũng bị mọi người bàn tán nhỉ?" Tôi hỏi, nhưng thực ra tôi đã biết câu trả lời.
"Vậy, tóm lại, mày có biết tại sao anh Johan thích mày không?"
"Không biết." Tôi lắc đầu, "Anh ấy sẽ không nói cho tao đâu."
"Chắc phải chờ thôi."
Không phải là anh không nói, nhưng câu hỏi này có kèm theo điều kiện. Tôi nói chuyện với Ter một lúc rồi các đàn anh quay lại thì chúng tôi tạm biệt nhau.
Điều lạ là anh Johan đã đến để đưa tôi về lại ký túc xá.
"Chúng ta về ký túc xá hả?" Tôi hỏi người ngồi ghế lái. Con đường này rõ ràng là đang đi về ký túc xá của tôi. Bình thường, anh Johan sẽ để tôi ở lại với anh.
"Ừ." Anh Johan chỉ trả lời như vậy trước khi nhìn về phía trước. Tôi nhìn thấy xe của anh Hill đang theo sau. Ter cũng về ký túc xá.
Tôi cảm tưởng bản thân đã bị tim vì đã ở bên anh Johan quá nhiều. Xin cho tôi một chút thời gian để thở đi T^T.
"Ơ, sao anh lại đỗ xe ở đây?" Tôi ngạc nhiên hỏi. Bình thường, anh Johan sẽ đỗ xe ngay trước ký túc xá rồi lái đi. Nhưng giờ anh lại đỗ xe dưới bãi đỗ của tòa nhà rồi mở cửa và bước ra. Điều này có nghĩa là anh Johan cũng sẽ lên phòng tôi sao?
"Anh Hill cũng lên cùng ạ?" Tôi nghe thấy giọng của Ter hỏi anh Hill với vẻ mặt bối rối, quay lại nhìn tôi mà không hiểu gì cả.
Cả bốn chúng tôi đi về phía ký túc xá. Dù Ter và tôi vẫn chưa hiểu sao anh Johan và anh Hill lại đi cùng nhau, nhưng tôi càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện cửa phòng của chúng tôi đang mở.
Ê... đợi một chút!
Tại sao họ lại đem đồ đạc của tôi và Ter ra ngoài?
"Đây là thế bào?" Tôi lập tức quay sang anh Johan và hỏi.
"Mày sẽ chuyển đến ở cùng tao."
"Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Tôi kêu lên, hơi hoảng hốt.
"Tao đã bảo mày rồi mà." Anh Johan chỉ trả lời đơn giản trước khi bước vào phòng, tôi theo sau. Căn phòng giờ có vẻ rộng rãi hơn hẳn. Có vài người đang chuyển đồ, đóng gói những thứ của chúng tôi, "Sao phòng lại chật vậy?"
"Tao đã bảo rồi." Anh Hill nói khi bước vào phòng, "Mày từng đến rồi còn gì."
"Lúc đó tao không để ý." Anh Johan nói rồi ngồi xuống chiếc ghế gần bàn.
"Ter, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh Hill có nói gì với mày không?" Tôi lại đi đến gần Ter, thì thầm hỏi. Ter im lặng, quay sang lắc đầu. Mặt cậu ấy cũng đầy vẻ bối rối, có lẽ không hề biết gì về chuyện này.
"Anh Hill, North và em chưa thể đi được vì còn tiền cọc nữa." Ter nói, "Hoặc là anh phải làm như những gì chúng ta đã bàn chứ." Có thể thấy Ter đang cảm thấy không thoải mái với tình huống này T^T
"Bao nhiêu?" Anh Hill hỏi.
"5.000 mỗi người."
"Bọn anh sẽ chuyển cho hai em mỗi người 10.000." Anh Johan nói.
"Anh, nhưng anh không thể ép bọn emrời khỏi ký túc xá như vậy được." Tôi cau mày nói. Nhân viên quay lại nhìn chúng tôi một lúc rồi tiếp tục đóng gói.
"Tại sao?"
"Vì đây là phòng của em."
"Ừ, nhưng bây giờ nó là ký túc xá của tao."
!!
Tại sao lúc nào cũng như thế này vậy T^T?
"Xin lỗi, cậu có muốn tự mình thu dọn đồ đạc không? Hay để chúng tôi thu dọn giúp?" Một trong những nhân viên dọn dẹp hỏi.
"Chúng tôi sẽ tự thu dọn." Ter và tôi nói gần như đồng thời trước khi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình một cách bất lực. Tôi xếp đồ cá nhân và quần áo vào hộp. Làm sao tôi có thể làm gì hơn được chứ?
Cuối cùng họ cũng mua lại ký túc xá này và đuổi chúng tôi đi.
Vậy là...
Tôi thật sự bất ngờ T-T
"North, chúng ta làm gì với cái bàn này đây?" Ter hỏi tôi. Đây là cái bàn mà chúng tôi đã cùng nhau góp tiền mua. Giờ chúng tôi phải tách ra, vậy chúng tôi phải làm gì với nó?
"Tao không biết."
"Mày cần không Hill? Cần đem gì theo nữa không?" Anh Johan quay lại hỏi người ngồi bên cạnh tôi.
"Không cần."
"Vậy thì vứt nó đi, giữ đồ đạc cá nhân lại thôi." Anh Johan nói. Lúc đầu tôi nghĩ rằng tôi không cần phải chuyển đi nhưng giờ thì tôi không thể tưởng tượng được sẽ thế nào khi tôi phải sống cùng anh.
Khi mọi thứ xong xuôi, nhân viên bắt đầu mang đồ xuống cầu thang, chia chúng ra thành đồ của Ter và đồ của tôi. Vẫn còn phải vứt giường đi nữa, giường của chúng tôi đã hỏng luôn rồi T^T
"North, đừng quên con vịt ngu ngốc của mày, nó đã khô rồi."
"À, đúng rồi." Tôi nghĩ. Làm sao mà tôi lại quên được nhỉ? Đó là một món đồ quan trọng và tôi phải để nó trên bàn đầu giường. Tôi đi ra ban công và lấy con vịt ngu ngốc đang treo ở đó lên. Nó là một con thú bông nhỏ, thậm chí không đủ lớn để ôm nữa.
"Đừng mang nó theo." Anh Johan nói khi thấy tôi bước vào phòng và cầm theo con vịt, anh mắng tôi như cái lần đầu tiên thấy ảnh đại diện của tôi T^T, "Vứt nó đi, đừng để nó trong phòng tao."
"Em không vất đâu, nó quan trọng với em lắm, nó cũng dễ thương nữa. Làm ơn hãy cho nó một cơ hội đi mà." Tôi nói trong khi giơ con vịt lên trước mặt anh Johan.
"Quan trọng à?" Anh Johan hỏi, nhướn mày một chút.
"Dạ."
"Tại sao?"
"Ừm... thì... nó là món quà sinh nhật."
"Và?"
"Ờm, em không biết phải nói gì... nó như thể đã cứu lấy cuộc sống của em vậy." Tôi nhìn con thú bông trong tay và nhớ lại những chuyện ngày xưa. Hôm đó là ngày tốt nghiệp của tôi, tôi nhớ đó là ngày mà thế giới của tôi như sụp đổ. Dù đáng lẽ nó phải là một ngày vui vẻ bên bạn bè, nhưng thực tế, đó là một ngày mà tôi cảm thấy rất buồn. Cho đến khi có ai đó mang món đồ này đến và nói rằng có người đã gửi nó cho tôi. Khuôn mặt của họ khi đó trông có chút bực bội và bên trong có một mảnh giấy viết:"
'Cười lên đi'
Khi tôi nhìn thấy tin nhắn đó, tôi vô thức mỉm cười. Cảm giác như có ai đó vẫn đang chờ đợi nụ cười của tôi vậy. Khi nhìn thấy con vịt ngốc nghếch này, tôi cảm thấy dễ chịu mà không hiểu lý do tại sao. Tôi đã cố gắng tìm hiểu xem ai là chủ nhân của nó. Nhưng dù tôi có tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm ra. Tôi muốn nói với người đó rằng cảm ơn rất nhiều vì đã làm cho một ngày buồn của tôi trở nên tốt đẹp hơn.
"Không thể giữ nó ạ?" Tôi hỏi với giọng điệu trêu chọc.
"Thích nó đến vậy à?" Anh Johan hỏi.
"Dạ."
"..."
Anh thở dài.
"Được rồi."
"Tao mua cho mày rất nhiều thứ nhưng sao mày lại thích con vịt ngu ngốc này chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro