Chương 22: Một triệu lần
Dịch: Rín
Tôi nhớ anh nhiều lắm...
Đã gần một tuần kể từ khi anh Johan bay sang Boston. Chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau. Thật sự là anh không trả lời tin nhắn của tôi, thậm chí còn không thèm đọc. Tôi đoán chắc là anh rất bận rộn. Bây giờ ở Boston là mấy giờ rồi nhỉ? Anh đã ăn cơm chưa hay lại uống cà phê thay cơm rồi?
Anh Johan có một thói quen xấu là rất đam mê công việc. Nếu công việc chưa xong, anh sẽ không nghỉ ngơi, anhkhông thích dừng lại để ăn, chỉ uống cà phê để duy trì năng lượng thôi.
"Chó con lại giận dỗi rồi." Duen Nao ngồi bên cạnh tôi nói đùa.
Tôi không trả lời, chỉ quay đi chỗ khác.
"Gì thế?"
"Chắc nó buồn lắm vì anh Johan không ở đây nhỉ?"
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Haizz..." Tôi thở dài, tựa cằm lên tay, rồi gục xuống bàn, tay còn lại ôm lấy đầu.
Chúng tôi đang ngồi trước khu vực làm việc của đội, nơi các bạn năm nhất đang miệt mài chuẩn bị cho bài tập nhóm kỹ thuật. Công việc này cũng giống như bài tập nhóm mà chúng tôi mới được giao. Ở đó có một sân khấu lớn để tổ chức buổi hòa nhạc, sự kiện chính của ngày hôm đó. Ngoài ra, còn có các gian hàng bán đủ loại đồ.
"Mày nhớ anh ấy thật à?" Ikkyu hỏi.
"Ừ, tao cũng lo nữa. Anh ấy không trả lời tin nhắn nào của tao, tao sợ gọi sẽ làm phiền anh ấy."
Ban đầu, anh Hill nói tôi có thể gọi điện cho anh, nhưng tôi biết anh Johan sẽ chẳng có thời gian để bắt máy đâu.
Dù chúng tôi có nói chuyện bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không dám gọi điện. Còn một tuần nữa anh ấy mới về. Một tuần nữa thôi.
"Vậy là anh ấy không thể kịp tham gia sự kiện Gearti nhỉ. Thường thì mọi người sẽ đi chơi với người yêu trong sự kiện này đấy, tội nghiệp North." Ikkyu nói, nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.
"Ngốc."
"Thực sự tiếc cho mày, giờ mày như một con chó bị chủ bỏ rơi rồi, tai rủ xuống, đuôi thì cụp lại." Duen Nao nói, vừa nâng tay lên xoa đầu tôi một cách trìu mến. Sao mà mọi người lại thích xoa đầu tôi thế nhỉ?
"Ờ."
"North, trong trường hợp này thì mày cứ gọi điện đi."
"Không, anh ấy đang bận."
"Hai tuần lận đấy, khổ sở lắm."
"Aaaaa, còn đau đớn hơn cả vậy nữa." Tôi nghĩ khoảng thời gian khó khăn nhất đời là hai tuần trước khi tôi đi trại RATC. Nhưng bây giờ cảm giác vẫn đau đớn như thế.
"Tao hiểu cái cảm giác nhớ nhưng không làm gì được mà." Duen Nao nói, "Mày lo lắng cho anh ấy cứ như kiểu thú cưng ấy nhỉ? Lo anh ấy ở đó có ăn đầy đủ không? Có thoải mái không? Có bị lạnh không? Dù hai người đang cách nhau hàng ngàn km lận."
"Duen Nao." Tôi gọi, rồi khẽ lắc tay cậu ấy.
"Làm sao? Tao chỉ nói những gì tao biết thôi."
"Ơ, thế mày sống ở Boston à?"
"Anh trai tao sống ở đó, tao nói rồi còn gì?"
"Ờ ha! Vậy ở đây cách đó bao nhiêu tiếng?"
"11 tiếng, bây giờ bên đó đang là 6 giờ sáng."
"6 giờ sáng?" Tôi lặp lại lời cậu ấy, vừa suy nghĩ xem liệu anh đã thức dậy hay vẫn đang ngủ. Đừng bảo anh làm việc suốt đêm chưa ngủ đấy nhé?"
"Vậy mày vẫn chưa phải người yêu của anh ấy à?" Ikkyu hỏi, có vẻ không thể tin vào những gì mình đang nghe. Tôi gật đầu trả lời, "Thật sao? Sao mày vẫn chưa phải người yêu anh ấy?"
"Tao không biết."
"North, có chuyện gì vậy?"
"Sao lại thế?"
"Mày trông buồn quá."
"Thực ra thì..."
"À, cái này lạ thật. Sao mày chưa phải người yêu anh ấy? Hay là mày từ chối?" Sket lại hỏi.
"Không phải."
"Anh ấy không nói gì mày à?"
"Ờ."
"Bạn tao không chịu nổi nữa đâu, Sket." Duen Nao nói, chuẩn bị bật cười, "Cảm giác nhớ nhung của con người là như vậy đấy, chắc tao chết mất thôi."
"Có phải đưa nó đi bác sĩ không?"
"Bác sĩ gì?"
"Bác sĩ Johan."
"Không đùa chút nào đâu, chúng mày." Tôi nói một cách nghiêm túc, vì cả tuần nay tôi đã bị trêu chọc rồi. Chuyện này xảy ra suốt thôi, "Nếu không có gì hay ho thì đừng nói gì cả."
"Bác sĩ Johan á? Anh ấy là người của North à?" Prim hỏi, khuôn mặt cô ấy như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, "Thật à? Johan, sinh viên năm hai, cái người siêu đẹp trai đấy á."
"Không phải bạn trai của North đâu, North vừa nói vậy đấy. Nhưng đó chính là lý do khiến North buồn cả tuần nay đấy." Sket giải thích.
"À, vậy anh ấy không phải người yêu của mày hả? Vậy hai người đã nói chuyện chưa?" Prim lại hỏi.
"Tao không biết nữa." Tôi trả lời thật lòng. Tôi có thể gọi cho ai đó để nói chuyện không? "Có lẽ là vậy."
"Không chỉ gọi để nói chuyện mà còn để làm mọi thứ dần trở nên rõ rang hơn. Tao thật sự không hiểu, sao hai người chưa bắt đầu yêu nhau nhỉ?" Sket nói, lắc đầu thay vì trả lời. Tôi cũng không biết nữa. Vậy sao lại thành vấn đề rồi nhỉ? Đúng là chuyện tình duyên mà.
"Không phải anh Johan là bạn trai của chị Grace ở khoa nha khoa sao?" Prim lên tiếng. Những lời này lại khiến tôi nhíu mày một lần nữa... lại nữa. Tại sao có quá nhiều chuyện như này thế? Tôi đã nghe những tin đồn này từ lần đầu gặp nhau rồi, nhưng sau tất cả những gì tôi đã thấy, tôi nghĩ anh thực sự đã không còn là người hay qua lại với người khác linh tinh nữa. Nhưng tôi tự hỏi, kiểu qua lại của anh là thế nào chứ?
Quan trọng là ai mà anh qua lại cũng đều rất xinh.
"Sao của khoa nha khoa đúng không nhỉ? Chị ấy cũng xinh đẹp đấy." Ikkyu nói, "Chị Grace rất đẹp, tao gặp chị ấy khi tôi đi mua gạo."
"Tao nghe nói họ đang hẹn hò. Nhưng một số người lại nói là không phải, vẫn chưa rõ ràng nữa. North, mày có còn nói chuyện với anh Johan không?"
"À... ờ." Tôi đáp.
"Khó mà trò chuyện với một người vừa đẹp lại có địa vị và được nhiều người yêu mến như thế nhỉ." Prim nói với nụ cười ngượng ngùng, nhìn tôi, "Nhưng anh ấy có thật sự nghiêm túc với North không? Mày phải cẩn thận đấy, bọn tao lo cho mày lắm."
"Ừ, cảm ơn." Tôi nói nhỏ. Tại sao những câu này lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc thế?
"Vậy anh ấy không muốn làm người yêu của mày sao? Tại sao vậy?" Prim lại hỏi. Tôi lắc đầu, không trả lời. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì bị hỏi mãi về chuyện này rồi, "Xin lỗi, nhưng North không nghĩ bản thân nên lùi lại một bước à? Anh ấy không bảo mày làm người yêu mà đúng không? Chắc có lẽ tại xung quanh anh ấy cũng có quá nhiều người đẹp rồi."
"Sao cậu lại nói thế với North?" Duen Nao xen vào, vẻ mặt khó chịu. Duen Nao là kiểu người dễ cáu giận, như tôi đã nói trước đây. Nếu ai đó nói như vậy với bạn của cậu ấy, chắc chắn nó sẽ không dễ chịu đâu, "Prim, mày đến đây để làm North phải overthinking à?"
"Không, tao chỉ nói những gì tao nghĩ thôi. Lý do tao nói thẳng là vì chúng ta là bạn thôi đấy, thư giãn đi. Tao thấy North là người khá thoải mái, nhưng còn anh ấy thì chắc không muốn... ờ, có một mối quan hệ nghiêm túc đâu."
"..."
"Xin lỗi, tao không có ý như vậy. Mày giận à?"
"Không đâu." Tôi đáp lại.
"Ah... Thế thì xin lỗi nhé. Vậy tớ đi chuẩn bị đồ đây." Prim nói, mỉm cười nhẹ nhàng, trông có vẻ hơi áy náy vì đã lỡ nói những lời đó.
"North, mày ổn chứ?"
"Tao ổn. Sao thế?"
"Vậy tại sao mày lại trông buồn thế?" Duen Nao hỏi với vẻ lo lắng, "Rõ ràng là Prim thích mày nên cô ấy mới không muốn mày có người yêu."
"..."
"North, sao mày lại im lặng thế? Mày đang nghĩ về những gì Prim nói à? Không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu. Anh ấy thật lòng với mày, nếu không, anh ấy đã không đeo bánh răng của mày bên người rồi." Duen Nao nói như để an ủi tôi.
"Không, tao không nghĩ về những gì Prim nói. Nhưng tao đang nghĩ đến việc đi gặp anh Hill, biết đâu anh ấy có nói chuyện với anh Johan. Vậy tao có thể hỏi anh ấy tình hình bên kia thế nào. Điểm kiểm tra giữa kỳ đã có rồi, nếu tao đến xin xem điểm của anh ấy thì liệu có ổn không?"
"À, vậy mà tao cứ nghĩ mày sẽ nghĩ quá nhiều về lời người khác nói cơ." Sket thở dài nhẹ.
"Tất nhiên là không rồi."
"Những người được trả 100 bath cho một 1 video thì tất nhiên là phải yên tâm rồi." Duen Nao đùa, có vẻ cậu ấy cũng rất ấn tượng với câu chuyện này.
Hơn sáu mươi nghìn đã được chuyển vào tài khoản. Sau đó, tin tức lan ra rằng có người đã quyên góp 200.000 bits cho kênh khiến nhiều người kéo đến xem hơn. Bây giờ, cậu ấy có hàng chục nghìn người theo dõi. Duen Nao đã đổi 200.000 bits ra, lấy gần 80.000 baht và đưa hết cho tôi.
Người sống cùng cậu ấy chắc chắn sẽ không vui khi nhiều người cứ đến tán tỉnh Duen Nao như vậy.
"Thật sao?" Ikkyu hỏi, nhíu mày như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, "Quá giàu, chết tiệt. Quay 1 video 1 tiếng, là được mười triệu rồi."
"Hả, mười triệu." Tôi lặp lại một cách ngạc nhiên. Mười triệu... "Trời ơi, nhiều tiền đến nỗi tao không thể tưởng tượng nổi. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ không chuyển cho tao đâu. Mười triệu nhiều quá."
"Có khi anh ấy sẽ làm thế đấy, mày thử xem."
"Ai lại muốn quay video hàng giờ đồng hồ chứ? Mày muốn tao phải nói gì đây?" Tôi nói, 20 giây thôi tôi còn không biết phải nói gì nữa là. Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi thấy đã đến giờ rồi, "Tao đi đây."
"Đi đâu vậy?"
"Tao đi gặp Ter."
"Còn bài thì sao?"
"Ở lại cũng không giúp gì được." ôi nói, rồi đứng dậy khỏi bàn đá. Sau đó tôi đi tìm Ter ở khoa Y, cậu ấy bảo đang ngồi cùng anh Hill và anh Tonfah ở một bàn trong khoa.
Tôi đến và ngồi cạnh bàn đá bên cạnh khoa Y, nơi ba đang ngồi. Hai người lớn đang viết gì đó, còn Ter ngồi đối diện với họ nên tôi ngồi cạnh Ter.
"Anh Hill, anh Tonfah, chào hai anh ạ." Tôi chào. Cả hai ngẩng đầu lên và cười với tôi, "Các anh đang làm việc ạ?"
"Chắc cũng có thể gọi là vậy." Anh Hill đáp.
"Vậy anh Athit vẫn chưa về sao?" Tôi hỏi, vì ban đầu anh ấy nói chỉ đi vài ngày thôi mà. Sao đã cả tuần rồi mà vẫn chưa thấy về?
"Vẫn chưa, anh cũng không biết cậu ấy đi đâu." Anh Hill thở dài nhẹ, "Anh đã bảo là đừng để nó đi rồi mà."
"Nó không bắt máy sao?" Anh Tonfah hỏi.
"Không, đôi khi không có song cơ."
"Nó thật sự ở Miami à?"
"Không rõ."
"Anh Hill." Tôi gọi. Anh quay lại ngay lập tức, "Em hỏi chút ạ. Anh có nói chuyện với anh Johan không ạ?"
"À, không, Johan không nói chuyện với em sao?" Anh Hill hỏi và cười nhẹ nhàng. Sao anh ấy lại dễ thương đến vậy nhỉ? Nếu so với anh Johan, người lúc nào cũng cười gượng, thì anh ấy thật khác biệt. Liệu anh ấy có đang trêu tôi không thế?
"Dạ vâng." Tôi gật đầu nhẹ.
"Vậy em gọi điện cho nó đi."
"Em không dám gọi, sợ làm phiền anh ấy."
"Không đâu, nó không làm phiền đâu. Cứ gọi đi, nếu n bận công việc thì sẽ không bắt máy." Anh Hill nói, tôi gật đầu để thể hiện mình đã hiểu. Nhưng bây giờ bên đó vẫn là sáu giờ sáng như Duen Nao đã nói, chắc phải đợi thêm một chút rồi gọi.
"À, anh có thể đưa cái này cho North." Anh Tonfah nói như vừa nhớ ra điều gì đó rồi lấy từ trong túi xách ra một mảnh giấy. Tôi ngạc nhiên nhận lấy, "Điểm giữa kỳ của Johan."
Tôi nhìn vào tờ giấy trong tay. Điểm thi của anh thực sự rất tốt.
Điểm số gần như hoàn hảo ở hầu hết các môn. Có vài ô trống, nhưng nhìn chung kết quả rất ấn tượng.
"Anh Tonfah, những dấu đỏ ở đây là gì vậy?" Tôi hỏi, chỉ vào các điểm đỏ.
"À, là không qua."
"Tiếng Anh á? Anh Johan, anh ấy không qua môn tiếng Anh sao?" Tôi hỏi, nhướn mày. Thật khó tin vì anh Johan giỏi tiếng Anh mà nhỉ? Nếu không, làm sao anh có thể dạy tôi được? Làm sao anh có thể làm việc ở nước ngoài được?
"Ừ, tại Johan chẳng bao giờ đến lớp." Anh Tonfah trả lời, rồi quay sang người ngồi bên cạnh, "Tại sao nó không đi học vậy Hill?"
"À, nó nói là cảm giác như bị coi thường."
"Bị coi thường ạ?" Tôi lặp lại mà vẫn chưa hiểu.
"Thỉnh thoảng nó cũng hay than phiền là mấy kiến thức đó chỉ để dạy cho trẻ con thôi và nó đang học đại học chứ không phải tiểu học."
...
Anh không đi học vì thấy những bài học đó quá cơ bản sao? Chờ đã... đây là chuyện gì vậy? T^T Tôi cũng muốn hiểu hết để có thể nói như anh.
"Không sao đâu. Johan là Johan mà. Tao hiểu là nó thấy dễ, nhưng có cần không đi học? Không đi học thì lấy điểm ở đâu ra?" Anh Tonfah nói, "Nó đã đạt 900 điểm TOEIC mà, chắc chắn là có thể lấy A mà không cần phải làm gì cả."
900 điểm TOEIC...
"Hill, gọi lại cho Thit đi. Tao không chắc là có thể chờ được nữa."
"Ừ, được rồi." Anh Hill đồng ý, rồi lấy điện thoại gọi cho P'Athit. Như P'Tonfah nói, một lúc sau, đầu dây bên kia có vẻ đã nhận máy. P'Hill trông hơi ngạc nhiên, "Anh ấy bắt máy rồi."
"Mở loa ngoài đi, tay tao đang bận."
[Cái gì?] Giọng của anh Arthit vang lên sau khi anh Hill bật loa ngoài. Xung quanh có rất nhiều tiếng ồn, như thể đang ở một nơi sóng yếu vậy.
"Thit, có việc cần giải quyết. Mày muốn tao gửi qua không?" Anh Tonfah hỏi.
[Cứ làm theo ý mày đi.]
"Đang ở đâu thế? Sao lại ồn thế?"
[Fah, tao bị lạc. Không biết mình đang ở đâu.]
"Lạc sao? Mà á?"
[Ừ.]
"Đang ở đâu đấy?"
[São Paulo.]
Mọi người đều ngạc nhiên trước câu trả lời này. Anh Hill và anh Tonfah nhìn nhau, đứng yên một lúc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Sao Paulo? Brazil?"
[Ừ.]
"Vậy sao mày lại ở Brazil? Ban đầu mày bảo sẽ đi Miami mà."
[Tao xuống ở Boston, nhưng trời lạnh quá, thế là tao quyết định qua Brazil, ở đây ấm hơn, còn rất nóng nữa.]
Anh Tonfah đưa tay lên xoa thái dương, thở dài một hơi mệt mỏi.
"Bọn tao đang phải làm việc thay chúng mày đây mày. Johan thì tao hiểu, cậu ấy đi làm, nhưng mày, Thit, mày lại trốn qua Brazil sao?" Anh Tonfah hỏi, giọng đầy thất vọng.
Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên anh Arthit làm chuyện như vậy. Anh ấy giống kiểu người chẳng quan tâm gì cả, rồi anh ấy có tính toán gì khi quyết định đi Brazil không? Có vẻ như mọi chuyện không hề được lên kế hoạch từ trước, cứ vậy mà đi thôi. Anh ấy quyết định qua Brazil vì ở Boston lạnh nên qua Brazil chỉ để có thời tiết hợp ý? Có vẻ khá hợp lý nhưng tính anh ấy kỳ cục ghê.
Tôi ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi không nhịn được mà cười. Kể từ đó Johan từ chối học tiếng Anh vì cho là quá dễ, tôi chẳng hiểu sao họ lại có thể chill như vậy nữa.
[Ban đầu tao tính đi câu cá piranda cơ, nhưng nhìn thấy chúng thì tao thấy không đủ thời gian nữa, tao phải về nhanh thôi.]
"Mày đang lẽ phải nghĩ đến cái chuyện về từ lâu rồi đấy. Còn thời gian đi câu sao? Mày ổn không đấy?"
[Tao biết rồi, phải về nhanh vì cũng sắp hết tiền rồi. Johan đâu?]
"Nó ở Boston, không phải kiểu như mày đâu."
[Giúp tao bảo nó chuyển tiền cho tao đi. Tao không đủ tiền về Thái Lan.]
Lời của anh Athit khiến chúng tôi cười đến đau bụng. Anh ấy đang nói gì vậy? Làm sao lại đến mức không đủ tiền về Thái Lan và phải nhờ anh Hill, anh Tonfah chuyển lời giúp vậy? Họ dường như đã nói đủ nên cũng ngắt máy luôn.
"Vậy gọi cho Johan thôi. Biết đâu nó sẽ có thời gian rảnh và có thể nói chuyện với em North đấy." Anh Hill nói rồi nhấn gọi cho anh Johan. Tôi vẫn không thể ngừng cười vì anh Arthit.
Có thể tôi sẽ ngừng cười một chút được không?
[Cái gì?]
Anh Johan đã nhận máy. Khi nghe thấy giọng anh sau một thời gian dài không gặp, tôi bất giác cảm thấy tim mình rung động.
"Mày đang ở đâu?" Anh Hill hỏi.
[Ở Boston? Mày bị điên à?]
"Để tao nói cho mày biết Thit ở đâu."
[Thit á? Ở đâu cơ?]
"Mày nghĩ cậu ấy đang ở đâu?"
[Nó bảo sẽ đi Miami sau khi bọn tao tách nhau ra ở sân bay.]
"Nó ở São Paulo."
[...]
....
[Sao Paulo? Brazil?]
"Ừ."
[Vậy sao nó lại ở Brazil?]
"Đi câu piranha."
[...]
Im lặng một lúc, rồi bên kia vang lên tiếng cười.
[Đi câu piranha? Nó đang nghĩ gì vậy? Sao lại nói là đi Miami?]
"Nó bảo Boston lạnh quá nên quyết định đi chỗ khác cho ấm."
[Phóng đại vãi.]
"Nó bảo mày chuyển tiền cho nó, nếu không nó sẽ không thể về Thái Lan được, hết sạch tiền rồi."
[Không có tiền thì cái vali của nó phải làm sa? Vé máy bay đã đắt đỏ lắm rồi.]
"Tao không biết, chỉ nghe nó nói vậy thôi."
[Được rồi, tao sẽ chuyển cho nó.]
[Hill, em của tao sao rồi?]
Em?
Anh đang nói về tôi à?
Anh Johan cũng hỏi về tôi sao...
Anh Hill nhìn tôi một lúc rồi lại tiếp tục nói chuyện qua điện thoại với anh Johan.
"Lo lắng thì sao không nói chuyện với em ấy đi?"
[Tốt hơn hết là làm xong việc đã.]
"Không muốn nói chuyện với em ấy sao?"
[Có chứ, nhưng nếu nói chuyện thì tao sẽ muốn về ngay. Chỉ nghe giọng em ấy thôi là tao lại muốn bỏ hết công việc để về rồi. Hôm đó tao suýt ấn nút đặt vé máy bay về Thái Lan luôn.]
"Nó nhớ em đấy."
Thật sao?
"Có vẻ như em không tin nhỉ."
Không, chỉ là tôi nghĩ anh sẽ không nhớ tôi nhiều như tôi nhớ anh thôi, phải không?
Anh Hill quay lại nhìn tôi và mỉm cười nhẹ. Tôi cắn chặt môi để kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong long, chỉ nghe giọng anh thôi mà tim tôi đã mềm ra rồi. Tim tôi lại đập nhanh rồi.
[Hill, sao lại im lặng vậy?]
"Không có gì."
[Ok, nói điểm số bài kiểm tra cho tao nghe cái.]
Tôi nhớ bài kiểm tra Vật lý mà anh Johan làm gia sư cho tôi, kết quả của tôi thật sự rất tệ. Bình thường tôi không quá bận tâm, nhưng vì đã làm phiền anh phải dạy cho tôi nên tôi cảm thấy rất áy náy. Tôi sợ sẽ làm anh giận, dù anh đã cố gắng dạy tôi rất kỹ, nhưng khi vào phòng thi, tôi đã học thuộc hết công thức nhưng cũng chẳng có ích gì.
"Thế thì..."
Đừng suy nghĩ quá nhiều, dù tôi biết bản thân đã không nỗ lực...
Đột nhiên, cảm giác đã bị kẹt trong lồng ngực bỗng trỗi dậy. Tôi cắn chặt môi rồi tựa trán lên vai cậu bạn ngồi bên cạnh, như thể tôi cần một nơi trú ẩn. Ter giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Nỗi nhớ. Tôi cảm nhận được đó là nỗi nhớ. Nhớ giọng nói của anh. Nhớ những cái ôm, nhớ cảm giác chạm vào, nhớ tất cả, đặc biệt là sự quan tâm và sự ấm áp mà tôi luôn nhận được.
Anh Hill nói chuyện với anh Johan một lúc trước khi cúp máy. Ter không nói gì cả. Cậu ấy cứ để tôi tựa vào mình một lúc rồi mới cho phép tôi ngồi lại bình thường.
"Tao tưởng mày khóc cơ." Ter nói.
"Tao không khóc."
"Mày làm mặt như sắp khóc ấy. Ôi, ôi, con chó nhỏ." Cậu ấy nói, đưa tay lên xoa đầu tôi lần nữa, mắt nhìn tôi đầy tình cảm. Cái gì vậy? Cậu ấy thật sự thích xoa đầu người khác lắm đấy.
"Tao không phải là chó."
"Thật ra mày giống chó thật đấy, North. Giống như con chó bị chủ bỏ nhà một mình."
"Chúng mày thống nhất gọi tao như thế đúng không?" Tôi nói, mặt hờn dỗi, giả bộ khó chịu vì không biết họ có dung cùng kịch bản hay không, "Còn mấy ngày nữa thì anh ấy về ạ?" Tôi quay sang hỏi anh Hill và anh Tonfah.
"À, có lẽ khoảng tám ngày nữa. Như kế hoạch." Anh Hill đáp.
"Haizz, còn 8 ngày nữa lận." Tôi thở dài, nghĩ về quãng thời gian phải đợi đến ngày thể thao. Vì chưa bao giờ có ai khiến tôi phải nghĩ nhiều như vậy nên tôi cảm thấy vô cùng khổ sở vì phải chờ đợi. Thực sự, tôi không thích mình lúc này. Tôi không biết phải làm gì, mà thật sự chẳng biết phải làm gì cả.
"Johan cũng muốn về. Em có nghe những gì nó nói không?" Anh Hill nói. Tôi mỉm cười nhẹ, chỉ vậy thôi... Sắp gặp lại rồi.
Khi gặp anh, tôi có thể ôm anh một cái không?
Ba ngày trôi qua...
Cuối cùng, ngày hội chợ thiết bị của khoa kỹ thuật cũng đến. Giờ là khoảng 5 giờ chiều, còn buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu vào khoảng 8 giờ tối. Những người tổ chức buổi hòa nhạc đều có nhiều bằng cấp khác nhau. Và tất nhiên, không phải tôi, chúng tôi phải canh quầy. Thực ra, việc này được quyết định qua việc bốc thăm tên những người phải canh và tôi là người trúng tên. Thế là phải làm, đúng là mớ hỗn độn mà."
"Chúng ta bắt đầu công việc rồi đấy, North. Làm nhanh lên!"
"Ừ, tao biết rồi, làm nhanh thôi. Tao giỏi việc này mà, chúng ta sẽ ổn thôi." Tôi đáp lại. Bây giờ tôi đang ngồi vắt chanh. Sao lại phải bán đậu và nước chanh thế này? Ai là người nghĩ ra cái ý tưởng này vậy? Thật sự, tôi đã vắt chanh cho đến khi tay tôi muốn đứt luôn rồi! "Ai nghĩ ra cái này vậy? Tay tao đau quá rồi nè."
"Mày than thở cái gì hả, North? Nhìn tao này!" Duen Nao la lên từ bên kia. Ngay lập tức, tôi bật cười khi thấy tình trạng của cậu ấy. Duen Nao đang ngồi gọt dừa, "Mày có nhìn con dao sắp đâm vào tay tao luôn rồi không? Cái quái gì đây, sao không thể bán thứ gì dễ hơn thế? Tại sao lại là nước dừa?"
"À, các cô ở chi nhánh của chúng ta cung cấp đồ tự nhiên sẽ tốt cho sức khỏe và giảm cân, nước dừa, đậu xanh, chanh, okra, nước lá dứa." Sket vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, "Thế nên tao phải đi mua trà sữa ở quầy khác nè."
"Vậy sao không để người đề xuất làm cái này luôn?" Tôi nói, giọng đầy bực bội, "Tao chẳng quan tâm đến nước ép tự nhiên đâu. Lẽ ra người nên ở đây mà làm hết mọi thứ mới phải." Trước đây, mùi chanh còn thơm với tôi, nhưng giờ thì nó khiến tôi cực kỳ khó chịu.
"Ơ, sao thế? Không muốn ngồi gọt dừa, đúng không? Cậu nên cảm ơn vì không phải đi lấy chúng đi. Tao cá mày sẽ chẳng muốn sang khoa nông nghiệp để lấy dừa chút nào đâu."
Nếu mà phải làm vậy, tôi sẽ khóc mất.
"Khi biết phải lấy chanh, tao đã lén lút đi lấy ở sau khoa nông nghiệp. Cảm giác khó nói lắm mày, sao khoa mình nó nghèo thế nhỉ?" Tôi nói.
"Duen Nao, cẩn thận tay đấy." Tôi la lên khi thấy cậu ấy cầm dao. Cảm giác như có luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi mỗi lần cậu ấy sắp cắt.
"Duen Nao." Tôi quay lại khi nghe tiếng gọi tên. Hóa ra là Tiger, nó đang cầm một túi đồ ăn KFC rồi đặt lên bàn. "Mua cơm cho mày đấy. Sao rồi?"
"Thanks, còn mày thì sao? Tay tao đau quá, bên mày bán gì vậy?"
"Chả viên."
"Hay đấy, sao không bán cái gì đơn giản như vậy nhỉ?" Mỗi gian hàng đều phải bán đủ loại đồ vì sự kiện cần nhiều quầy. Tôi thấy nhóm Tiger đang bán chả viên, nghe có vẻ hợp lý. Tuyệt thật, tôi chỉ cần mua sẵn chả viên hấp về bán thôi là xong. Trừ khi phải tự làm chả viên thì mới mệt.
"Chúng mày bán nước à?" Tiger hỏi, nhướng mày, "Phải tự làm à?"
"Mấy cô gái mua về đấy." Duen Nao đáp.
"May thật, không phải tự trồng." Tiger nói.
"Trồng à? Của khoa nông nghiệp cả đấy, nhiệm vụ của tụi tao là đi trộm về thôi." Tôi đáp lại.
"Chết tiệt, cần tao giúp không?"
"Shiaaaa."
"Giúp North á? Nó chỉ việc vắt chanh thôi mà."
"Làm sao? Nhìn đi, tay tao khô hết rồi này." Tôi nói, giơ tay lên cho nó xem. Tay tôi thật sự khô rồi, tôi chưa bao giờ vắt chanh đến mức tay thành ra như vậy bao giờ.
"À..." Tiger nhìn tay tôi rồi phá lên cười, "Tao biết là mày đang gặp rắc rối, thế muốn nghỉ không làm nữa không?"
"Có thể chắc." ôi nghĩ.
Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng qua, chắc ai đó đã hút thuốc gần đây. Như anh Johan từng nói, mỗi lần ngửi thấy mùi này, tôi lại nghĩ về anh, một thứ mà tôi thật sự nhớ. Anh Johan đã cố gắng bỏ thuốc, đó là sự thật, nhưng đôi khi anh ấy vẫn hút vì không thể bỏ thuốc lá ngay lập tức được. Hơn nữa anh cũng đã cố giảm bớt, nhưng giờ đây, mỗi lần ngửi thấy mùi này, tôi lại luôn nghĩ về anh.
Tôi nhớ anh nhiều hơn bây giờ. Anh làm tôi nhớ anh nhiều hơn nữa.
Và khi tôi nghĩ về anh, tôi lại nhớ... những lần chúng tôi hôn nhau vì lúc nào tôi cũng ngửi thấy mùi thuốc lá.
Haizzz...
"North."
"Hả!"
"Mày lại đang mơ màng rồi." Duen Nao nói. "Mày hay mơ màng lắm, lại nhớ anh ấy à?"
"Tao không muốn nhớ đâu... nhưng lúc nào tao cũng nhớ." Tôi thở dài đáp.
Tôi đi rửa tay, bỏ vỏ chanh đi và lấy cái bát để đổ nước chanh lên bàn. Khi quay lại, tôi thấy Tiger đang ngồi cùng Duen Nao cắt dừa. Thật là một cảnh tượng kỳ lạ.
Chàng trai cool ngầu trong ngành kỹ thuật này lại đang ngồi cắt dừa cho vợ mình.
Tiger thật sự rất ấn tượng vào ngày thi trăng sao. Tôi cũng đã bỏ phiếu cho nó vì tôi thực sự nghĩ nó là người giỏi nhất, dù là trả lời câu hỏi, biểu diễn, hay là catwalk.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tiger hỏi.
"Mày nghĩ sao?" Tôi đáp lại.
"Chúng ta đang nói về gì nhỉ? Lại đây ngồi đây." Tiger nói, vì vậy tôi đi và ngồi bên cạnh cậu ấy như lời cậu ấy nói. Phía bên kia là Duen Nao đang ngồi, mong là cậu ấy sẽ không một lần nữa nghĩ là Tiger thích tôi.
"Khi anh ấy nói anh ấy nhớ mày, mày đã nói gì?"
"Tao im lặng và dành một chút thời gian để sắp xếp lời nói của mình thôi. Tao muốn nói với anh ấy là tao nhớ anh ấy, tao muốn gặp anh ấy, tao muốn nói chuyện với anh ấy, tao muốn biết anh ấy đang làm gì. Anh ấy có ăn cơm mỗi bữa không? Hay anh ấy chỉ làm việc thôi? Tao thật sự lo lắng. Tao thật sự muốn anh ấy ở bên tao ngay bây giờ. Nếu bọn tao mà được gặp nhau ngay thì sẽ như nào nhỉ?"
"Chỉ có vậy thôi à?" Tiger hỏi.
"Ừ, có vậy thôi. Sao vậy?"
"Thấy rõ là mày nhớ anh ấy rất nhiều mà."
"Rất nhiều, nhưng sao mày lại hỏi vậy?" Tôi lại hỏi.
Chuyện gì vậy?
"Anh nghe thấy hết chưa?"
"Hả?"
Tôi nhìn Tiger một cách khó hiểu rồi đột nhiên nó ấy tháo tai nghe ra và bật loa ngoài khiến tôi nghe được âm thanh từ phía bên kia.
[Ừ, tao nghe rồi.]
Anh Johan!!
Chết tiệt!!!
"Anh..." Tôi vô tình gọi người bên kia. Lúc nghe thấy giọng anh, tim tôi lại run lên và tôi cảm thấy ngại ngùng hơn cả trước đây khi nghĩ lại rằng vừa rồi anh Johan đã nghe hết mọi thứ. Mày làm gì vậy, Tiger?
[Mày nhớ tao đến vậy sao?]
"Anh... sao anh lại... nói chuyện với Tiger?"
[À, có chút việc với nó.]
"À... vâng." Tôi phải làm gì đây? Nói gì đây? "Anh... anh rảnh không ạ?"
[Giờ thì không, tao cúp máy đây.]
"Mày sao vậy, sao khó chịu thế." Tiger nói, chuẩn bị bật cười khi nhìn vẻ mặt tôi. Có nên khử nó luôn không nhỉ? Tôi chỉ muốn nói chuyện thêm một chút nữa thôi mà.
[Tao cúp máy đây.]
"À... Vâng."
Sau đó anh cúp máy. Chúng tôi chỉ nói được mấy câu thôi và điều đó làm tôi càng nhớ anh hơn.
"Vậy sao không nói với tao là mày đang nói chuyện với anh Johan?"
"Sao không nói với anh ấy là mày nhớ anh ấy?"
"Cái gì?" Tôi nói, cố che giấu sự ngượng ngùng. Tôi đã nói với anh là tôi nhớ anh. Nhưng tôi chưa từng nói hết mọi thứ như vậy. Nói ra xấu hổ lắm nhỉ? Hơn nữa, khi nãy tôi còn nói hết vì không biết gì cả. Có điên không cơ chứ?
"Thôi, qua đây làm đi. Đừng nghĩ nhiều quá, anh ấy không thấy lạ khi mày không chịu nói ra đâu. Mày làm anh ấy nhớ mày nhiều hơn đấy."
"Chết tiệt." Tôi nói, mặt buồn bã. Tôi nhớ lại những gì anh đã nói. Liệu giọng nói của tôi có thể khiến anh muốn về nhanh hơn không? Vậy liệu anh có thực sự muốn quay lại với tôi không? Hay chỉ là tôi nghĩ vậy thôi?
Trong khi tôi vẫn còn loay hoay suy nghĩ, nhóm của khoa kỹ thuật bắt đầu hoàn thiện những công đoạn cuối cùng. Người từ trong và ngoài trường vẫn tiếp tục đến mua sắm. Việc bán nước dừa tăng vọt khi các cô gái biết rằng khoa kỹ thuật có bán dừa thì họ ào đến nhiều hơn.
Bắt đầu trời tối và ngày càng có nhiều người hơn. Hầu hết họ đến để chờ buổi hòa nhạc, những ánh đèn sáng lên khắp khu vực gian hàng. Không khí thực sự dễ chịu, tôi thích ánh sáng ấm áp như thế này.
"Ger, mấy cô gái đó xin line của mày." Duen Nao lại gần và thì thầm. Rồi nó bí mật chỉ tay về một nhóm phụ nữ đứng bên cạnh gian hàng, "Mấy cô gái áo trắng đó ấy."
Tôi quay lại nhìn họ. Họ đẹp thật, đúng như Duen Nao đã nói trước. Chết tiệt, quanh tôi toàn là những người đẹp và dễ thương...
Anh Johan cũng vậy.
"Không." Tiger trả lời rồi tập trung vào việc gọt dừa.
"Tao nói thật mà, họ rất xinh đấy."
"Muốn tao bỏ đi không?"
"Xin lỗi." Duen Nao gật đầu rồi bước đến nói chuyện với cô gái đó. Cô ấy làm một vẻ mặt thất vọng trước khi đi cùng nhóm bạn của mình.
Cậu ấy đã từ chối tất cả vì Duen Nao.
"Úi, Duen Nao." Tôi hét lên. "Chơi game livetream sao rồi?"
"Tốt lắm, thành công lắm. Càng ngày càng có nhiều người theo dõi và donate hơn. Nhờ vậy, tao tiết kiệm được tiền để đi Boston rồi."
"Còn những người hay donate cho mày, họ vẫn còn đó chứ? Cái cặp kia ấy?" Tôi hỏi. Đã đến lúc như một thành viên trong nhóm, tôi phải có động thái. Nếu không thể hỏi là Tiger, tôi sẽ hỏi là anh Kan.
"À, họ vẫn ở đó. Hầu như lúc nào cũng có mặt. Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là tao thấy hai người đó có vẻ thích mày lắm. Đặc biệt là người tên Kan ấy, anh ấy donate nhiều lắm." Những lời của tôi khiến Tiger ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Tiger, nhìn đi, tao đang support cho mày hết mình đó!!!
"A..." Duen Nao ngập ngừng, cười mỉa mai, "Chắc là họ thích xem tao chơi game."
"Không, họ thật sự thích mày. Nếu không, sao lại bỏ nhiều tiền như vậy chứ?" Tôi nói, nhìn vào biểu cảm lạnh lùng trên mặt nó là tôi hiểu rồi.
Duen Nao không phải là người chậm tiêu như tôi. Ai mà thích hay tiếp cận nó, chắc chắn nó sẽ nhận ra ngay, chỉ có Tiger là ngoại lệ. Vì nó chưa bao giờ thể hiện gì lạ cả.
Nếu đúng như vậy, thì rõ ràng là Duen Nao biết... nhưng nó cứ giả vờ như không biết. Vì nó không thích họ.
Giống như tôi đã làm với anh Than.
"Ừm... chỉ là họ thấy tao trên màn hình nên vậy thôi. Khi gặp tao ngoài đời rồi thì chắc họ sẽ không thích đâu." Duen Nao nói một cách bình thản, không suy nghĩ nhiều hay cảm thấy buồn bã.
Mối quan hệ giữa Tiger và Duen Nao, tôi thật sự không biết sẽ đi đến đâu.
Với Duen Nao, mối quan hệ của nó với Tiger có lẽ sẽ giống như tôi với anh Than. Chúng tôi chỉ là bạn bình thường, không có gì phải lăn tăn cả. Nó chỉ xem Tiger là bạn tốt mà thôi.
Nhưng Tiger thì có lý do riêng. Nếu vượt ra ngoài vòng bạn bè, ai mà biết được liệu mối quan hệ sẽ ra sap? Đến lúc đó, họ sẽ không thể quay lại làm bạn nữa. Thích một người bạn trong thầm lặng thật sự là điều rất khó khăn, mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu vì bản thân tôi chưa từng trải qua.
Nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục là thành viên của con thuyền nhỏ này, vì không ai sẽ thích Duen Nao như Tiger đâu. Hy vọng một ngày nào đó hai người sẽ ở bên nhau hoặc ít nhất là Tiger sẽ vượt qua được điều này.
"Vậy tại sao mày nghĩ họ gặp mày ngoài đời thì sẽ không thích mày nữa?" Tôi hỏi.
"Tao không biết nhưng tao không phải là người tốt."
"Ừ, tao đồng ý với điều đó."
"North, mày chả an ủi tao gì cả." Duen Nao nói vì nghĩ rằng tôi sẽ nói nó là người tốt.
"Ây, tao không muốn nói dối đâu, mày đúng là người xấu thật. Sao tao có thể nói mày là người tốt được ch?" Tôi nói, theo dòng suy nghĩ của mình, "Có thể có một số người thích kiểu tính cách như mày, họ không nhất thiết phải thích người tốt."
"Tại sao tao lại đau đớn thế nhỉ?" Duen Nao nói, đưa tay lên ngực với vẻ mặt đau đớn, "Tao không biết liệu ai sẽ chấp nhận được mấy thói quen xấu của tao nữa?"
Những thói quen xấu của Duen Nao ở đây là nóng tính, miệng lắm lời và hay cáu kỉnh. Đó là những khuyết điểm duy nhất tôi thấy và tôi cũng có những khuyết điểm đó.
Cậu ta, người mà mỗi ngày đều càu nhàu, còn nói rằng khi đánh vào chân mình thì cảm thấy thỏa mãn. Giống như cái chân của một con mèo vậy.
"Vậy nếu thật sự có người như vậy thì sao?"
"Không có đâu, đừng bận tâm, quay lại làm thôi. Đi lấy thùng đá đi." Duen Nao nói trước khi bảo tôi đi lấy thùng đá.
Cảm giác như cậu ta đang thuê người làm vậy nhưng thực tế, tất cả lợi nhuận sẽ vào túi của khoa. Cũng có người nói với tôi rằng tôi sẽ kiếm được nhiều tiền đấy. Nhưng này, nhìn đi, có ai vắt chanh đến mềm tay mà không có đồng baht nào như tôi không?
"Mệt thật." Tôi càu nhàu, thả thùng đá xuống đất, "Làm thế này thì chúng ta kiếm được bao nhiêu chứ?"
"Tao thấy trên nhóm đặt mục tiêu là 2.000 nhe." Sket nói.
"Mày điên à? Hai 25 baht mỗi ly nước thì tao phải bán đến bao giờ đây?" Duen Nao than vãn, "Buổi ca nhạc sắp bắt đầu rồi, tao muốn đi xem, tao thấy anh Wak cũng đang biểu diễn rồi."
"Tao cũng muốn xem."
Tôi nghĩ, liệu anh Wak có cần dùng micro khi hát không nhỉ? Phải nói là giọng anh ấy hay lắm luôn. Khi thấy buổi ca nhạc sắp bắt đầu, Duen Nao và tôi quyết định ra ngoài xem thử. Sket nói sẽ phải có hai người ở lại để trông quầy.
"North."
"Hả?" Tôi quay lại khi nghe tiếng thì thầm của Tiger, "Tôi muốn đi xem buổi hòa nhạc với Duen Nao, tức là chỉ hai bọn tao thôi."
"Mày không thể đối xử với tao như thế này được." Tôi nói, giọng đầy bực tức. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Khi tôi ở trong phòng, tôi phải gặp nghe Ter và anh Hill tình củm với nhau. Cớ sao giờ đến đây rồi còn phải chịu sự phân biệt đối xử nữa? T^T "Thật sự quá khó chịu cho những người không có người yêu."
"Nếu chồng mày không ở đây, thì cũng hơi buồn đấy." Tiger nhướn mày nhìn tôi nói đầy khiêu khích.
Khó chịu với nó ghê.
"Mày mà vào đám đông cái là bị bỏ rơi luôn đấy."
"Trời ạ, mày ác với tao vãi." Tôi lẩm bẩm, "Thôi được rồi, thế mua gì cho tao ăn để hối lộ đi."
"Tao vừa mua cho mày một hộp cơm đấy."
"Ờ, được rồi, đúng là số phận của người độc thân mà." Tôi càu nhàu.
"Độc thân á? Hai người vẫn chưa chính thức hẹn hò à?"
Lại thêm người nữa hỏi câu đó. Ban đầu tôi chẳng nghĩ gì, nhưng khi người ta cứ hỏi mãi, tôi cũng bắt đầu thấy khó chịu. Có khi phải quay lại hỏi ngược thì hơn.
"Thế này nhé, mày cứ vào buổi ca nhạc đi, rồi từ từ lẻn ra."
"Nhưng tao đi cùng mọi người để không bị nhìn như đang đi một mình mà, rồi cuối cùng mọi người lại bỏ tôi để đi chỗ khác chắc." Tôi nghĩ rằng phải chấp nhận hy sinh để đi buổi ca nhạc một mình rồi. Chuyện này thực sự đã tới mức nào rồi T^T?
Ba chúng tôi cùng bước vào khu vực buổi ca nhạc. Khung cảnh thật hoành tráng, đúng là các đàn anh đã đầu tư rất nhiều. Ánh sáng từ sân khấu kết hợp với khung cảnh xung quanh tạo nên một bầu không khí đẹp mê hồn, người thì đông đúc vô cùng. Càng đến gần sân khấu, số lượng người càng tăng lên. Duen Nao muốn chen vào thật gần để nhìn rõ hơn, thế là cậu ấy tiến thẳng vào đám đông. Tiger cũng đi theo sau. Còn tôi thì...
Thôi, chắc tôi đứng đây vậy T-T.
Tôi chọn một chỗ ở giữa, không quá gần mà cũng chẳng quá xa. Vị trí này khá lý tưởng vì không bị chen lấn nhiều. Đứng đó, tôi nhìn các đàn anh biểu diễn trên sân khấu từ xa. Tiếng nhạc vang vọng khắp không gian, nghe như vậy là đủ rồi.
Tôi thật sự ghen tị với hai người họ và cả những ai có thể đến buổi hòa nhạc cùng người mình thương. Ter nói sẽ đi sự kiện này cùng anh Hill và mhìn quanh đâu đâu cũng là các cặp đôi. Nếu anh Johan ở đây, chắc hẳn tôi sẽ rủ anh đi cùng. Nhưng liệu anh có thích những nơi ồn ào thế này không? Có lẽ anh ấy sẽ từ chối nhưng nếu chúng tôi đi cùng là có thể ở bên nhau nên chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.
Tôi lắc đầu, cố gạt những suy nghĩ đó đi. Vẫn còn năm ngày nữa anh mới trở về, chỉ cần nghĩ đến thôi, lòng tôi đã cảm thấy cô đơn đến lạ thường.
Giữa lúc đang chăm chú nhìn lên sân khấu, tôi bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình. Tôi quay lại, nhưng chẳng thấy ai cả. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai tôi khiến tôi giật mình quay đầu lại.
Anh Johan!!
Gì thế này... Sao anh lại ở đây?
"Ơ..." Tôi còn chưa kịp nói gì anh đã bước tới gần, một tay đặt lên sau gáy tôi. Và rồi... đôi môi anh bất ngờ chạm vào môi tôi.
Tôi mở to mắt, sững sờ nhìn xung quanh. Những người gần đó đều quay lại nhìn, ánh mắt họ tràn đầy kinh ngạc. Tiếng ồn ào từ đám đông xung quanh khiến mọi thứ càng thêm hỗn loạn, nhưng trong khoảnh khắc này, tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Tôi nhắm mắt lại, như muốn tự nhủ rằng không cần quan tâm đến ai nữa. Tay còn lại của anh siết chặt lấy eo tôi, mạnh mẽ và đầy quyết đoán.
Cảm giác quen thuộc ấy, mùi hương quen thuộc ấy kéo tôi trở về những ký ức đầy ấm áp. Tim tôi đập loạn nhịp như muốn nổ tung. Anh cúi xuống gần hơn, hơi thở ấm áp lướt qua gò má tôi. Đôi môi anh áp chặt lấy môi tôi, ngày càng sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi cảm nhận được một hơi nóng lướt qua, như thể anh muốn khẳng định điều gì đó, rồi anh dứt ra, để lại tôi trong sự ngỡ ngàng.
Tôi hoàn toàn bối rối, chẳng thể phản ứng gì. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi, nhưng tôi chỉ cảm nhận được nhịp tim mình đang rung lên từng hồi mãnh liệt. Tay chân tôi như đông cứng, không biết phải làm gì.
"Sao thế?" Anh hỏi, giọng dịu dàng vang lên trước mặt tôi. Nhưng tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh. Người mà tôi nhớ nhung đến phát khóc mỗi ngày đang đứng ngay đây, nhưng tôi chẳng thể làm được gì cả.
"Sao vậy? Mày nhớ tao mà, không phải sao?"
Anh Johan tựa cằm lên đầu tôi, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt quen thuộc, người luôn lảng vảng trong tâm trí tôi. Nhưng lần này, anh không còn chỉ là một giấc mơ nữa. Anh Johan vẫn giữ ánh nhìn ấy, khẽ nở một nụ cười.
"Anh..."
Trước khi tôi kịp nói gì, anh Johan nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Anh kéo tôi theo, rời khỏi sân khấu buổi ca nhạc. Suốt đoạn đường, những ánh mắt tò mò liên tục hướng về chúng tôi, nhưng anh chẳng mảy may để ý. Còn tôi, chỉ biết cúi gằm mặt, lẳng lặng bước theo.
"Ra khỏi đây thôi."
Chết tiệt...
Chúng tôi bước đến một chiếc xe sang trọng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Không phải Audi hay Jaguar như lần trước. Anh buông tay tôi, mở cửa ghế phụ và ra hiệu cho tôi lên xe.
"Chúng ta... chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến một nơi thú vị." Anh đáp rồi bước vào ngồi ghế lái.
Chiếc xe lướt đi, rời khỏi khu vực của buổi hòa nhạc. Anh Johan lái xe qua những cung đường vắng, hướng về phía một ngọn núi gần đó. Hai bên đường tối đen, chỉ có vài ánh đèn lờ mờ, nhưng không đến mức nguy hiểm. Tôi đoán anh định đưa tôi đến đài quan sát trên núi, nơi vẫn mở cửa vào ban đêm. Và đúng là như vậy.
Chiếc xe dừng lại ở đài quan sát. Ngay khi bước xuống, một làn gió mát lành ùa qua khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi đi bộ một đoạn đến khu vực đã được rào chắn. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài còn anh ngồi xuống bên cạnh.
Với chiều cao của mình, anh chắc chắn có thể nhìn rõ toàn cảnh thành phố bên dưới. Còn tôi, đây là lần đầu tiên đến đây. Thành phố ban đêm rực rỡ ánh đèn, đẹp đến mức tôi chẳng thể rời mắt. Ở đài quan sát này, ánh sáng chỉ lờ mờ, làm nổi bật những ánh đèn lung linh của thành phố phía xa.
Phía trên, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng, những chòm sao lấp lánh trên bầu trời trong trẻo. Từ nơi này, bầu trời khác hẳn khi nhìn từ thành phố, rộng lớn và gần gũi đến lạ kỳ.
"Mày thấy thế nào?" Giọng nói của ai đó vang lên bên cạnh tôi.
"Rất đẹp. Cảm ơn anh đã đưa em đến đây." Tôi đáp, chuẩn bị nở một nụ cười với người đối diện. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ, trời tối thế này chắc anh chẳng thấy được đâu.
"Chẳng phải mày từng nói muốn đến đây sao?"
Và tôi chợt nhớ ra...
Đúng vậy, lúc đó tôi chỉ buột miệng nói thôi, khi đang lướt Instagram và thấy vài người bạn đăng ảnh chụp nơi này vào ban đêm, tôi đã kể với anh trong lúc đang làm việc, nghĩ rằng anh sẽ chẳng để ý đâu.
"Dạ, cảm ơn anh." Tôi nói, rồi hỏi thêm, "Nhưng sao anh về sớm vậy? Chẳng phải còn năm ngày nữa anh mới về sao?"
"Vì có người nhớ tao đấy." Anh đáp, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý, "Người đó nói nhớ tao, muốn gặp tao, muốn trò chuyện với tao. Nếu được ở bên nhau, chắc sẽ tốt lắm... Có phải vậy không?"
Tôi thầm cảm ơn trời đất vì bóng tối che giấu được gương mặt đang đỏ bừng của mình. Tim tôi lại bắt đầu rung lên dữ dội. Hai tay tôi nắm chặt vào nhau, cố gắng giữ bình tĩnh. Một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng, như đang tràn ngập và chẳng thể kìm lại được.
"Đúng vậy... Nếu được ở bên nhau, chắc chắn sẽ rất tốt." Tôi nói nhỏ, giọng như bị nghẹn lại. Có quá nhiều thứ muốn nói, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Phải nói gì tiếp đây?
Cả hai cứ thế chìm vào sự im lặng. Chỉ có cơn gió mát thoảng qua, mang đến chút dễ chịu giữa bầu không khí bối rối này. Tôi định đưa tay lên nắm lấy tay anh, nhưng chưa kịp làm thì anh đã nắm lấy tay tôi trước.
Lúc ấy, tôi mới để ý...
Trên tay trái của anh Johan, chiếc vòng tay hình bánh răng mà tôi từng tặng anh vẫn còn đó.
Anh chưa từng tháo nó ra.
Anh thật tuyệt...
Tay anh luôn ấm áp và lúc này cũng vậy. Cảm giác hơi nóng từ tay anh truyền qua, như sưởi ấm cả trái tim tôi.
"Vậy, mọi chuyện ở Boston thế nào rồi ạ?" Cuối cùng tôi cũng lên tiếng hỏi, "Chắc anh toàn uống cà phê thay cơm, đúng không?"
"À không đâu, mày đã bảo tao phải ăn cơm mà, đúng không?" Anh Johan đáp, giọng điềm tĩnh. Đúng vậy, tôi từng nói anh phải ăn uống đầy đủ, không được chỉ dựa vào cà phê nữa.
"Vậy tốt, em đã lo lắng lắm đấy." Tôi nói rồi nở một nụ cười thật tươi.
Mỗi khi người bên cạnh tôi nói điều gì đó như thế, tôi lại thấy bối rối.
"Em muốn gọi cho anh mỗi ngày chỉ để nhắc anh ăn cơm, nhưng em sợ làm phiền anh. Em cứ nghĩ rằng có lẽ em nên ở yên vị trí của mình, nhưng lại lo rằng anh không nghĩ như thế."
Tôi thực sự nghĩ như vậy. Tôi muốn được ở bên anh mỗi ngày, bất kể là ngày nào. Dù tốt đẹp hay tồi tệ, chỉ cần có anh là được. Nhưng tôi không biết liệu anh có muốn điều tương tự không.
"Mày biết công việc ở Boston của tao không?"
"Dạ... có?"
"Thật ra cũng không đến mức khó khăn. Nhưng mỗi khi tao quay đầu lại, tao không thấy mày đâu cả. Mọi thứ với tao đều trở nên khó khăn hơn khi không có mày bên cạnh. Ý tao là... Có tao ở đó thật sự rất tốt."
"Vậy nên, mày có thể ở bên tao mãi mãi không?"
"..."
"Trở thành người yêu của tao nhé."
"..."
Nói rồi, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay tôi, một sự chạm nhẹ nhàng mà ấm áp. Những lời anh nói như thắp lên ngọn lửa trong lòng tôi, làm trái tim tôi như muốn vỡ òa. Tôi cảm nhận được hơi ấm lan tỏa đến khóe mắt mình. Dường như mọi cảm xúc tôi đã kìm nén từ trước đến giờ đều đồng loạt ùa ra.
"Vâng." Tôi khẽ đáp, giọng nghẹn ngào. Những giọt nước mắt không biết từ đâu chảy dài trên má tôi. Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm lại nhưng chẳng thể nào ngăn nổi cảm xúc.
Tôi lao vào ôm chầm lấy anh, như muốn bù đắp tất cả nỗi nhớ nhung chất chứa bấy lâu. Tôi để mặc cho tiếng nấc của mình ngày càng lớn hơn, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác xung quanh.
"Vâng, em đồng ý... đồng ý mà." Tôi liên tục đáp lời, như thể chỉ nói một lần thôi là chưa đủ. Anh Johan ôm chặt tôi vào lòng, bàn tay anh dịu dàng vuốt lên mái tóc tôi.
"Tao biết mà."
"Đồ đáng ghét... Sao anh lại làm thế chứ? Em nhớ anh muốn chết mất. Đúng là đồ gian lận!" Tôi nói, vừa siết chặt vòng tay ôm lấy anh. Tôi nhớ anh biết bao, nhớ cảm giác ấm áp này, nhớ cả mùi hương quen thuộc của anh.
"Tại sao anh lại bảo mình bận? Rồi lại cúp máy. Anh có biết em rất muốn nói chuyện với anh không? Em đã rất mong được nghe giọng của anh."
"Tao biết chứ, nhưng lúc đó tao đang ở sân bay."
"Đúng là gian lận mà."
"Hả?"
"Anh làm em nghiện cảm giác này rồi lại biến mất. Anh có biết Ter đã mắng em mỗi tối không? Dạo này em còn bị nó đuổi xuống đất ngủ nữa."
"Mày vẫn ôm Ter à?"
"Ờ, là tại anh cả đấy."
"Vậy tao sẽ chịu trách nhiệm, được không? Tao sẽ ôm mày mỗi tối."
"Ừm... được."
Tôi ngước lên nhìn anh, đôi môi hơi chu lên, trong mắt vẫn còn sót lại chút dư âm của những giọt nước mắt.
Một lúc sau, anh Johan từ từ buông vòng tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má tôi. Anh làm điều đó thật tự nhiên, như thể việc này vốn dĩ là của anh. Tôi cũng không hiểu sao mình lại như vậy. Nhưng mà... tôi nhớ anh. Tôi thực sự nhớ anh rất nhiều.
Dù đã cố gắng kìm nén, tôi vẫn khóc. Cảm giác như mình thật yếu đuối và mít ướt.
"Mày thật mong manh."
"Đừng có trêu em nữa." Tôi nói, giọng đầy phụng phịu.
"Chúng ta đi thôi." Anh Johan đáp rồi mở đường dẫn tôi trở lại xe. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng chỉ mới ngồi đây một lúc thôi. Nhưng khi nhìn đồng hồ mới phát hiện ra đã ở đây khá lâu rồi. Có lẽ tôi thật sự rất thích nơi này. Đây là nơi mà anh Johan đã ngỏ lời muốn tôi làm người yêu anh. Hơn nữa, khung cảnh ở đây thực sự rất đẹp.
Tôi là người yêu của anh...
Bây giờ chúng tôi là người yêu của nhau.
Thật sao?
Ôi, tại sao nghĩ đến thôi cũng đã thấy ngại thế này?
Tôi đứng dậy và bước lên xe. Anh Johan cũng ngồi vào, bấm bấm gì đó trên điện thoại một lát, rồi cất đi và khởi động xe. Trên đường về, tôi không dám nói gì với người ngồi bên cạnh mình.
Anh cũng không nói gì.
Đột nhiên, điện thoại tôi vang lên thông báo. Là tin nhắn từ Ter.
Easter: Này, này, không bình thường chút nào >-<
Easter: Chúc mừng nhé!
North: Hả?
Easter: Ơ, hai người chính thức yêu nhau rồi mà, đúng không?
North: Làm sao mày biết?
Easter: Thì anh Johan vừa đăng ảnh lên mà.
Easter: Đợi một chút.
Easter: *Gửi ảnh*
Easter: Đây này, anh ấy đăng cái này.
Tôi đã nhấn vào để xem bức ảnh mà Ter gửi. Đó là một bức ảnh chụp từ Instagram của anh Johan. Bức ảnh mới nhất được đăng là một bức ảnh chụp từ một điểm ngắm cảnh cách đây không lâu. Bức ảnh chỉ là một cảnh đẹp của thành phố và không được chỉnh sửa thành đen trắng. Có lẽ đây là bức ảnh duy nhất trên Instagram của anh Johan không phải là ảnh đen trắng với chú thích "Em ấy đã nói 'Đồng ý'".
Tôi vô tình mỉm cười khi nhìn thấy bức ảnh. Liệu tôi có nên đăng một vài bức ảnh không? Vì tôi cũng đã chụp ảnh của cảnh vật tại điểm ngắm cảnh đó lúc trước.
Cuối cùng tôi quyết định đăng những bức ảnh phong cảnh mà tôi đã chụp. Hai bức ảnh tương tự nhau vì chúng được chụp từ cùng một góc độ. Và tôi đã viết "Một triệu lần 'Có' :)"
"Vậy công việc ở Boston thế nào ạ?" Tôi hỏi người đối diện trong khi bước về phía căn hộ. Cuối cùng, tôi lại phải ở lại đây một lần nữa vì không thể từ chối và anh Johan nói tôi phải chuyển đến đây dù thế nào đi nữa.
"Ổn." Là tất cả những gì anh Johan trả lời trước khi quẹt thẻ mở cửa phòng.
"Vì công việc xong nhanh à?" Tôi lại hỏi. Có rất nhiều điều tôi thực sự muốn hỏi. Người đối diện mở cửa và bước vào. Tôi đi theo sau. Khi ngồi xuống ghế sofa, tôi lại bị anh kéo ngồi lên đùi, chưa kịp nghĩ gì thêm, tôi đã bị anh hôn lần nữa.
"Ưmm!" Tôi kêu lên trong sự ngỡ ngàng. Anh Johan hôn tôi mạnh mẽ hơn trước. Một lưỡi nóng bỏng di chuyển và giao nhau với lưỡi tôi. Hai tay anh siết chặt eo tôi, kéo tôi lại gần hơn, tôi đáp lại sự đụng chạm vào đó một cách dũng cảm, nhắm chặt mắt, trái tim tôi bắt đầu run rẩy mạnh mẽ như thể sắp nổ tung.
Đôi tay nóng bỏng của anh bắt đầu vuốt ve toàn bộ cơ thể tôi, từ từ kéo áo tôi lên. Ngay lập tức tôi cảm thấy như theer có những con bướm đang bay trong bụng. Chỉ với sự chạm nhẹ của tay anh thôi, cơ thể tôi trở nên cuồng loạn, tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh hòa vào hơi thở của tôi. Anh Johan dùng một tay để cởi áo tôi và tay kia để nắm lấy quần của tôi.
"Ưm." Tôi đã hét lên, mặc dù không nghe thấy rõ nhiều vì anh Johan vẫn đang hôn tôi. Tôi giơ cả hai tay lên đặt lên ngực anh và nắm chặt áo anh. Bàn tay của anh Johan đã cởi áo tôi và xoa giữa eo và bụng tôi. Sau đó, anh tiếp tục lên trên cho đến khi chạm vào đỉnh ngực tôi, anh chạm vào một cách nhẹ nhàng đến nỗi khiến tôi run rẩy.
"Anh... Ahh..."
Anh Johan dừng hôn và nhìn chằm chằm vào tôi. Cảm giác tê liệt ở bụng và nóng ở ngực càng tăng lên khi một cái chạm nóng ấn vào hông tôi. Trái tim tôi gần như nổ tung...
Người kia tiến lại gần và thì thầm nhẹ nhàng vào tai tôi.
"Thời gian kiên nhẫn đã hết."
!!!
"Ahhh..." Trước khi não tôi có thể nghĩ đến điều gì khác ngoài điều đó thì anh đã cắn mạnh vào cổ tôi, tạo ra những vết đỏ một lần nữa. Tôi nhíu mày vì đau trước khi người kia lia tay mình xuống ngực tôi.
"Ah, ah... anh Johan, ah."
Khi cái chạm nóng của đầu lưỡi vuốt ve phần trên ngực tôi, tôi vô tình nắm chặt tay thành nắm đấm. Bất giác uốn cong ngực mình để đón nhận những cái chạm đó, anh nắm chặt hơn một chút khiến toàn bộ cơ thể tôi co lại, tay còn lại của anh nắm chặt hông tôi và từ từ kéo quần tôi xuống.
Còn về cái thắt lưng? Tôi không biết nó đã bị cởi từ khi nào...
Anh Johan tiến lại gần để hôn tôi thêm một lần nữa. Những chiếc lưỡi quấn lấy nhau cho đến khi tôi phát ra âm thanh xấu hổ. Người kia ấn mạnh vào nụ hôn và nó trở thành một nhịp điệu hôn quen thuộc. Tôi giật mình khi một bàn tay to lớn xoa đùi tôi qua lại bởi vì tôi đang ngồi chồm hổm trên đùi anh. Tư thế tôi đang ở bây giờ không được tốt lắm. Gần... quá gần.
Khóa kéo quần tôi từ từ được kéo xuống. Anh Johan dùng tay để nắm lấy eo quần tôi và kéo xuống, tôi muốn khép chân lại vì xấu hổ, nhưng không thể vì tư thế tôi đang ngồi.
Anh ấy đã sử dụng cả hai tay để nâng tôi lên một chút để dễ dàng hơn trong việc cởi quần. Cảm giác đau ở giữa cơ thể tôi tăng lên đến mức gần như chịu đựng không nổi.
"Ah, a... anh... ah..."
Trái tim tôi rung lên mạnh đến nỗi suýt nữa thì nhảy ra khỏi ngực. Dù tôi có thở mạnh đến đâu, tôi vẫn cảm thấy như mình đang bị ngạt thở. Mỗi lần anh hôn tôi, hơi thở của người kia cũng trở nên nhanh hơn. Điều đó cho thấy anh đang trở nên mất kiểm soát hơn.
Tôi ngạc nhiên khi một bàn tay ấm đột ngột chạm vào trục kích thích của tôi. Sử dụng một ngón tay, anh nhẹ nhàng ấn vào đầu và dùng phần còn lại của các ngón tay chạm vào toàn bộ chiều dài.
"Ah...." Tôi rên quá to.
Anh Johan không cho tôi một chút thời gian để thở, anh cắn mạnh cả môi trên và môi dưới của tôi. Đột nhiên anh ngừng hôn tôi và bắt đầu liếm cổ tôi. Điều đó khiến tôi run rẩy và rung động. Bàn tay của anh bắt đầu di chuyển trục của tôi một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, điều đó khiến tôi phát điên, tôi muốn nó nhanh hơn.
"Nhanh hơn, ah..." Bàn tay còn lại của anh giữ lấy eo tôi, vuốt ve khắp nơi.
Bàn tay của anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Điều đó khiến hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi chưa bao giờ cảm thấy điều gì như vậy trước đây. Tôi thở hổn hển đến mức ngực tôi đập mạnh, cảm thấy như sức mạnh của toàn bộ cơ thể mình đang được bơm ra. Tôi không thể không nghiêng người và chôn mặt vào vai của người kia.
"Ahhhhhhhhhhhhhhh................"
"Em... em không... ah..."
"Uwmmmm..."
"K-không, ah-ah!"
Khi bàn tay di chuyển lên xuống nhanh hơn nữa. Tôi gần như phát điên. Tôi cố gắng nắm chặt tay nhưng tôi vẫn không có sức. Tôi vô tình di chuyển chân, xoay eo về phía trước và phía sau để đáp lại sự đụng chạm mà tôi đang nhận được. Một cảm giác ấm áp ở bụng tôi lan tỏa xuống phần dưới cơ thể. Tôi thở hổn hển mạnh hơn khi tôi sắp đạt đến.
"Anh... Ưm... Ah..."
"Mày cần gì?"
"Ugh, em... sắp... Ah..."
Tôi không thể lấy lại hơi thở khi trái tim tôi đập quá nhanh. Toàn bộ cơ thể tôi nóng lên, anh Johan thì dường như càng hài lòng hơn khi thấy tôi sắp đến giới hạn. Một hơi thở ấm áp vuốt ve gáy tôi, một giọng nói sâu lắng thì thầm bên tai tôi như thể đang chế nhạo tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình mất sức, không thể kiềm chế nữa nên tôi để cơ thể mình tự do. Một vết trắng đục che phủ tay anh Johan. Khi tôi vẫn dựa vào vai anh thì tôi không thể rời ra được nữa.
Chỉ mới thở vài giây thôi nhưng tôi đã cảm thấy có thứ gì đó sưng lên, tôi càng ngạc nhiên hơn khi một ngón tay mảnh mai kia chạm vào một chút vết trắng.
"Ah!"
Tôi mím môi chặt khi một ngón tay mảnh mai từ từ chui vào tôi và tay còn lại của anh siết chặt hông tôi. Tôi nhắm chặt mắt vì sợ hãi.
Là đau... đau rất nhiều.
"Đau à?" Một giọng nói nhẹ nhàng thì thầm. Tôi thậm chí không dám nhìn anh vì ngay bây giờ tôi cảm thấy nóng khắp người.
"Ah! Ah!" Tôi nhanh chóng cắn môi khi vô tình hét quá to. Khi những ngón tay dài vào ra, cơn đau dần chuyển thành cảm giác ngứa ran. Thấy tôi đang cố kiềm chế tiếng, những ngón tay mảnh mai của anh ấy chui sâu vào, "Ưm."
"Rên đi." Ngón tay của anh Johan bắt đầu di chuyển vào ra nhanh hơn và thêm một ngón tay nữa, điều đó khiến tôi rên to hơn trước. Tôi nhăn mặt vì đau đớn với cảm giác mà tôi chưa bao giờ trải qua và giọng nói sâu lắng bên tai khiến ý thức của tôi lại tan biến.
Vâng... tôi đã thua.
Thực sự hoàn toàn bị đánh bại.
Tôi chậm rãi đưa đôi tay run rẩy của mình ra, chạm vào khóa kéo của quần anh Johan và do dự về việc phải làm tiếp theo. Tôi vẫn chôn mặt mình vào vai anh, thậm chí không dám nhìn anh.
"Nhanh lên." Anh ấy nói nhỏ. Một cảm giác trống rỗng và bối rối tràn ngập tôi. Nhịp độ của những ngón tay anh vào ra nhanh hơn. Khi tôi nhận ra cơ thể tôi đã quen với hai ngón tay, người kia từ từ thêm một ngón tay thứ ba.
"Thêm nữa... đau! Đau, đau." Tôi lập tức hét lên khi cảm thấy một cơn đau nhói, nhưng người kia vẫn đẩy ba ngón tay vào. Tôi đau, tôi rất đau.
"Kiên nhẫn đi."
"Nếu không thì tao sẽ không nhịn được mất."
"Ưm,... ahhh." Tôi mím môi thật chặt, nhưng vẫn có âm thanh thoát ra từ cổ họng tôi. Khi tôi kéo khóa của người kia xuống, não tôi trống rỗng và ý thức mất đi, điều này khiến não tôi không thể xử lý thêm gì nữa. Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào trục của anh Johan.
Tôi ngạc nhiên về kích thước của những gì tôi đang chạm vào. Một tay tôi không thể nắm hết được.
Nó lại phình lên khi tôi chạm vào. Sau đó, tôi bắt đầu di chuyển tay mình một cách chậm rãi và táo bạo.
Hơi thở ấm áp của người kia trở nên nhanh hơn khi tôi di chuyển tay nhanh hơn, nhưng không lâu sau, ba ngón tay mảnh khảnh đã rút lui. Tôi cũng vô tình di chuyển hông của mình.
Anh Johan ôm tôi và khiến tôi hơi ngả người ra sau. Trước khi cởi áo phông để lộ ngực rộng và cơ bắp đẹp, bụng phẳng và hình xăm ở eo, anh vò tóc một cách thô bạo và liếm môi. Điều đó khiến tôi cảm thấy nóng trước sự hoàn hảo như vậy.
Chết tiệt...
Tại sao lại... như vậy?
"Ah!" Tôi đã hét lên trong trạng thái sốc khi đột nhiên bị nâng lên và được đặt trên ghế sofa. Anh Johan đã sắp xếp cơ thể tôi và tôi bị nâng hông lên. Anh ngồi sau lưng tôi và tôi cảm thấy anh ấn vào ngày càng nhiều cho đến khi vào được một chút.
"Ah! Chậm thôi, anh..., đau, đau." Tôi nghĩ khi cảm thấy cơn đau lớn nhất trong đời mình ập tới. Nó đau hơn khi anh đâm ba ngón tay vào. Anh Johan cũng hơi nhíu mày khi anh ấn vào hoàn toàn.
"Ah, chặt quá."
"Ah!" Tôi đã rên lớn. Tôi nhắm chặt mắt lại vì cơn đau mà tôi cảm thấy khi nó đã vào hết. Tôi cảm thấy không thoải mái vì kích thước của anh. Tôi có thể cảm nhận được nó đã ở hoàn toàn bên trong tôi.
"Ức, thả lỏng một chút." Anh Johan hạ giọng, rên rỉ một chút khi anh nắm lấy hông tôi và di chuyển lên xuống từ từ.
"Anh... ahhhhhhhh..." Cơn đau đã biến thành cảm xúc. Tôi nhìn người kia với đôi mắt mờ mịt.
Tại sao người đàn ông này lại tàn nhẫn như vậy?
Chắc chắn tôi sẽ phát điên vì anh vào một ngày nào đó thôi.
"Ức, ahhh... anh Johan..."
Tôi lại hét lên với người kia trong sự tuyệt vọng và vô tình di chuyển hông lên xuống theo nhịp của anh. Nó trở nên ngày càng rạo rực cho đến khi nghe thấy âm thanh của thịt va chạm vào nhau. Khi anh đâm vào một chỗ bên trong tôi, tôi vô tình khóc to hơn trước. Cảm giác như anh Johan biết chỗ nào khiến tôi cảm thấy sướng. Vì vậy, any tập trung vào điểm đó lặp đi lặp lại.
"Lại nữa, ah! Em... không thể... không thể chịu đựng được... Ưm..."
Khi tâm trạng lên đến đỉnh điểm, tôi đã xuất tinh nhiều hơn, tôi cũng cảm thấy anh Johan xuất tinh bên trong.
"Ha..." Tôi thở hổn hển, thở nặng nhọc qua miệng và mũi. Anh Johan ôm hông tôi bằng cánh tay, sau đó, anh nâng tôi lên mà không cho tôi nghỉ ngơi, kéo quần tôi xuống và đưa tôi lên giường.
Phịch...
Tôi ngồi trên giường trong khi lỗ của tôi vẫn nhỏ giọt nước trắng như sữa rơi xuống khắp nơi. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy rõ anh Johan.
Thực sự là một hình dáng tuyệt vời, cơ bụng và hình xăm ở eo...
Miệng của anh Johan hơi cong lên thành một nụ cười, như để chế nhạo tôi trước khi hôn tôi nhẹ nhàng và sau đó ấn mạnh hơn. Tôi không có thời gian để chuẩn bị cho bất cứ điều gì khác ngoài điều đó khi anh Johan ấn cơ thể tôi xuống giường. Ngồi chéo chân trên người tôi và từ từ tách chân tôi ra, những ngón tay mảnh khảnh đã chèn vào không sâu lắm trước khi di chuyển qua lại khiến cho nước trắng đục tràn ra.
"Ưm, nữa ạ..." Cái trục lớn của anh lại xâm nhập vào tôi. Tôi muốn di chuyển, nhưng anh giữ tôi lại ở eo để tôi nằm yên. Tôi có thể cảm nhận được cách anh vào và ra từ từ rồi sau đó tăng tốc độ.
"Ah, ah, ah, anh... ah... ah..."
"Khực..." Anh Johan nhẹ nhàng cắn môi trước khi quay mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn vào đôi mắt nửa khép mà luôn khiến tôi cảm thấy như mình đang bị mê hoặc, tôi cảm thấy anh xâm nhập mạnh mẽ đến mức tôi có thể nghe thấy âm thanh của thịt va chạm, chạm vào điểm chính xác khiến tôi phát điên, không biết bao nhiêu lần trái tim tôi làm việc mạnh mẽ đến mức tôi sợ nó sẽ nổ tung.
Tôi xoay người dưới cơ thể của anh.
Tôi giơ tay lên để che mặt khi người ở trên nhìn tôi, nhưng anh Johan đã nắm lấy hai tay tôi và kéo ra. Toàn bộ cơ thể tôi run rẩy chỉ với cảm giác anh giữ chặt tôi như thế nào. Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy? Tôi đang phát điên à.
Trước khi tôi có thể kết thúc, anh lại lật tôi lại và xâm nhập mạnh mẽ. Chỉ vài cú đẩy và tôi đã đạt đến cực khoái, trong khi phần còn lại dường như vẫn chưa kết thúc chút nào. Một lần nữa ở trong tư thế này, cảm xúc của tôi lại bùng lên. Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, nhưng tôi không thể, gần như mỗi lần tôi vô tình rên rỉ to hơn, anh Johan sẽ lại đánh dấu tôi khắp nơi như thể anh đang đánh dấu tôi là tài sản của riêng anh.
Toàn thân tôi đã bị đánh dấu hoàn toàn. Dần dần, toàn bộ ý thức mà tôi có đã mờ nhạt. Tôi cố gắng bám giữ vào ý thức còn lại. Nắm chặt ga trải giường bằng cả hai tay, khi tôi đến giới hạn của mình và điều đó suýt nữa khiến tôi mất trí. Trước khi hoàn toàn ngất đi, tôi cảm thấy cơ thể của anh Johan co lại nhẹ nhàng và di chuyển bên trong tôi. Cơ thể lớn của anh ấy rút lại để ôm tôi.
... Tôi vẫn chưa thể thở bình thường được. Đôi mắt tôi mờ mịt và sẵn sàng nhắm lại bất cứ lúc nào. Nhiệt độ nóng của cơ thể người bên cạnh khiến tôi muốn bỏ trốn nhiều hơn trước.
Anh Johan đã che cơ thể chúng tôi bằng chăn. Một bàn tay mạnh mẽ đã duỗi ra và nắm chặt tay tôi, hôn nó và lau nước mắt của tôi trong khi thì thầm nhẹ nhàng bên tai tôi trước khi ý thức của tôi từ từ biến mất và cuối cùng tôi thiếp đi.
"Tao xin lỗi vì đã quá mạnh bạo, nhưng thực sự tao không thể nhịn thêm được nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro