Chương 20: Until you
Dịch: Rín
Hình phạt!?
"Anh... Không! Á!" Tôi cố gắng phản đối, nhưng đôi môi tôi lại bị khóa chặt trong một nụ hôn khác, lần này mãnh liệt hơn trước. Như thể mọi giới hạn kiên nhẫn đều đã đứt gãy. Tim tôi đập thình thịch, như muốn bật khỏi lồng ngực. Nhiệt độ cơ thể tôi mỗi lúc một tăng lên, cả do cơn sốt lẫn hơi thở ấm áp của anh. Nhịp độ tăng dần, báo hiệu rằng người kia cũng đang bắt đầu kích động, điều này khiến tôi gần như phát điên.
"Ư!" Cảm giác tay anh siết chặt hơn, di chuyển từ đùi lên dần đến lưng tôi làm tôi cảm thấy choáng váng. Ở trung tâm cơ thể, tôi bắt đầu cảm nhận một cơn đau nhói. Tôi thở gấp qua cả mũi và miệng, không còn chịu nổi những cảm giác mãnh liệt trỗi dậy từ trong mình. Một chiếc lưỡi nóng bỏng di chuyển khắp nơi, chẳng màng rằng tôi sắp không chịu đựng nổi.
"A!" Tôi hét lên vô thức khi đột nhiên bị đẩy nằm xuống giường, anh Johan ở ngay phía trên tôi. Không để tôi kịp thở, anh lại tiếp tục trao một nụ hôn mãnh liệt. Bàn tay ấm áp trượt lên từ eo tôi, vuốt ve chậm rãi, kéo cả áo tôi lên. Tay kia giữ lấy eo tôi, ép chặt tôi vào hông anh.
Ý thức của tôi dần tan biến. Mỗi cái chạm như cuốn tôi đi. Là không cưỡng lại được hay không muốn cưỡng lại nữa? Tôi thực sự đang phát điên.
Tại sao anh lại làm vậy...
"Ah!" Tôi bật ra tiếng rên khi anh rời môi tôi và di chuyển xuống cổ.
Ở cổ, anh dùng đầu mũi chạm nhẹ, rồi di chuyển tới lui. Tôi vô thức nín thở khi hơi thở ấm áp phả lên đường cong cổ và đôi tai. Tôi giật mình khi anh ép môi tạo nên những dấu đỏ rải khắp và còn sốc hơn khi anh Johan...
Anh tiếp tục hôn từ cổ xuống đến xương đòn, rồi lướt xuống ngực, hôn hết lần này đến lần khác.
"Ah! Anh... em... không muốn." Tôi cố đẩy anh ra, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào. Tôi cảm thấy chóng mặt, nhưng cơ thể vẫn đáp lại từng cái chạm của anh. Cơn đau đầu ngày càng tăng lên vì cơn sốt ngày càng nặng.
"Anh... ah, em... em không chịu nổi nữa, làm ơn dừng lại." Tôi cố gắng nói, giọng yếu ớt vì kiệt sức. Anh Johan chậm rãi dừng lại rồi di chuyển lên trên và ngồi đối diện tôi. Anh chạm nhẹ vào môi tôi rồi từ từ rời đi. Đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn tôi chăm chú. Trong ánh sáng mờ nhạt, tôi vẫn có thể nhìn thấy anh.
Lần này, kỳ lạ là tôi không muốn né tránh ánh mắt của anh như những lần trước. Tôi dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, nhưng là lần đầu tôi đủ can đảm nhìn anh thật sâu.
Đôi mắt của anh thật đẹp.
Sống mũi của anh cũng vậy.
Đôi môi của anh nữa.
Toàn bộ con người anh đều đẹp đến lạ. Nhìn anh gần thế này lại khiến tôi thêm tự tin.
"Mày muốn tao dừng lại không?"
Giọng nói trầm ấm của anh cất lên. Nụ cười nơi khóe môi anh lại làm tim tôi nhảy loạn nhịp lần nữa. Ai cũng nói rằng có thể lạc lối trong nụ cười của anh Johan, tôi chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ lạc lối như vậy.
Có lẽ tôi đã mất hết lý trí rồi...
"Ư..." Tôi khẽ đáp.
"North?" Anh Johan thì thầm vào tai tôi. Giọng nói trầm khàn ấy khiến tôi hơi giật mình.
"Mày phải làm gì nếu muốn tao dừng lại..."
"..." Tôi quay mặt đi, bối rối không biết phải làm sao. Bất ngờ, anh nhấc tôi lên và đặt tôi ngồi trên đùi khiến tôi ở rất gần khuôn mặt anh. Đôi mắt chúng tôi gần sát nhau đến mức tôi không thể tránh né ánh nhìn của anh được nữa. Tôi ngơ ngác giơ tay đặt lên vai anh Johan.
"Ah!" Tôi hơi giật mình khi anh nắm chặt lấy eo tôi khiến tôi ngồi sát vào anh hơn nữa làm sự ngượng ngùng trong tôi lại tăng lên, "Ưm... thực ra, chuyện anh đang cố làm là... là..."
"..." Anh Johan không trả lời. Chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi cũng thấy rõ sự ranh mãnh đầy tinh quái rồi. Tôi không biết phải làm gì. Tôi muốn rời khỏi tư thế ngồi thế này vì cảm giác ngượng ngùng, nhưng nhịp tim tôi vẫn đập mạnh không ngừng.
Làm sao bây giờ... anh muốn tôi chủ động sao?
Cuối cùng, tôi cúi xuống, hơi nghiêng người về phía anh và chạm nhẹ vào môi anh. Lần này anh đáp lại, nhưng không chủ động như mọi lần, mà có vẻ như đang chờ tôi tiến thêm một bước.
Nhưng... tôi thực sự không biết phải làm thế nào.
"Ah!" Tôi khẽ kêu lên khi bị anh cắn nhẹ vào môi dưới, nhưng anh Johan vẫn để tôi vụng về hôn anh. Tôi dừng lại và từ từ rời khỏi môi anh.
"Vậy thôi?" Anh nhướng mày hỏi. Hai cánh tay ôm lấy eo tôi và khi tôi nhìn anh như vậy, tôi thấy vẻ mặt đắc ý của anh khiến tôi không khỏi ngượng ngùng. Tôi hơi ngẩng đầu lên để nhìn anh thêm một chút. Có vẻ anh ấy rất hài lòng khi thấy tôi lúng túng thế này.
"Em... không biết nữa." Tôi nói, quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh. Sao lại có thể ngượng ngùng đến thế này chứ?
"Một lần nữa đi."
"Dạ?"
"Hôn tao thêm lần nữa. Tao vẫn chưa hài lòng đâu."
...
...
*Johan*
Đẹp quá...
Tôi nhìn vào người đối diện, người đang cố hôn tôi dù em đang cảm thấy ngượng ngùng đến không thể làm được. Liệu có ổn không? Khuôn mặt em đỏ lên vì cơn sốt, càng nóng hơn khi tôi chạm vào. Nhiệt độ cơ thể của em cao hơn khoảng hai độ so với người bình thường và mỗi lần tôi chạm vào lại khiến em càng nóng hơn.
Tôi biết em đang ốm nên phải kiên nhẫn... Nhưng tôi không kiên nhẫn được. Em tiến lại gần và xin tôi một cái ôm và người như tôi không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu đâu. Miệng em bảo tôi dừng lại, nhưng ánh mắt ấy, làn da trắng mịn của em lại mời gọi tôi chạm vào từng inch cơ thể em, mùi hương dịu nhẹ và giọng nói ngọt ngào thì thầm vào tai tôi, gọi tên tôi.
Chính tôi mới là người đang dần mất kiểm soát.
Em có vẻ hài lòng với những vết đỏ tôi đã để lại.
Chúng nổi bật trên làn da trắng của em. Những dấu vết lan rộng khắp cổ em và kéo dài xuống ngực, nhiều hơn trước. Tôi gần như không nhận ra mình đã để lại nhiều dấu vết như vậy.
Và đó cũng là dấu hiệu của quyền sở hữu.
"Ưm anh... không thể chịu đựng được nữa sao?" Người kia nói khẽ. Hai tay em đang giữ vai tôi giờ dần di chuyển xuống, như thể em sắp mất hết sức lực. Ánh mắt em hơi nheo lại, em thở hổn hển, phả hơi ấm vào tai tôi.
Mọi cảm giác khi em ôm tôi, hôn tôi, hoặc làm gì khác đều khiến tôi muốn tiếp tục làm điều đó nhiều hơn. Đó là lý do tôi muốn khiến cơ thể em tràn ngập dấu vết.
Ah, nhưng giờ cơ thể em đã đầy vết đỏ rồi...
"Không." Tôi đáp, rồi lại nhìn vào đôi mắt ấy. North lại tránh ánh mắt của tôi một lần nữa. Tôi cảm thấy như em chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Chỉ có vài lần em dám nhìn tôi, nhưng cũng không kéo dài lâu.
Người kia táo bạo tiến gần lại và hôn tôi một lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn nhưng lại cảm thấy nóng hơn bình thường. Một cái lưỡi ấm áp tìm cách xâm nhập vào trong. Khi tôi không phản ứng nhiều, em không dám làm gì thêm, cho đến khi lại ngừng hôn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên và cắn chặt môi.
"Ưm..."
"North."
"Ưm... anh ơi, em không biết phải làm thế nào... Thật sự đấy." Em nói khẽ, dù vẫn còn chút bối rối. Đôi mắt em hướng về phía khác.
"Anh... không thể làm trước sao?"
"Làm gì?"
"Hôn em."
"..."
"Xin anh làm nhẹ chút."
Tôi cười một chút khi nghe thấy câu đó. Vì tôi hiểu em đang muốn gì, chỉ là tôi muốn nghe em nói ra mà thôi.
"Rồi sao?"
"Anh... em có thể hôn anh không?"
...
...
*North*
Những vết hôn rải rác...
Tôi tỉnh dậy bởi ánh sáng mặt trời chiếu qua rèm cửa. Cảm giác đầu tiên là một cơn đau đầu nhẹ do sốt.
Với những vết hôn còn lại từ đêm qua...
Miệng tôi đau...
Anh nói rằng nếu tôi muốn yêu cầu điều gì, tôi phải là người hôn anh trước. Dù nói vậy, mỗi khi anh chủ động hôn lại tôi, tôi lại không biết phải làm sao... Và tôi thực sự rất ngượng ngùng.
Rất may là tôi đã có thể làm được nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh hôn tôi trước.
Này, thế thật là tàn nhẫn, tôi đang ốm mà. Tại sao anh lại không bao giờ khoan dung với tôi vậy?
Tôi không thấy chủ phòng phòng đâu, nhưng tôi nhớ là anh đã nói có buổi thi sớm, vào khoảng 9 giờ. Tôi cũng có lớp, nhưng có lẽ tôi sẽ không thể tham gia được. Cơn sốt của tôi có vẻ đã giảm một chút vì tôi đã được nghỉ ngơi, nhưng sẽ tốt hơn nếu tối qua tôi không... ah, thôi, đừng nhắc lại nữa T^T.
Tôi từ từ đứng dậy khỏi giường để rửa mặt. Mặc dù tôi cố gắng không nghĩ về nó, nhưng hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Ôi trời, tại sao lại thế này? Một ngày nào đó tôi sẽ bị nhồi máu cơ tim mất. Tôi có nên làm gì không nhỉ? Tôi sợ bản thân sẽ chết mất.
Khi nhìn vào gương, tôi thấy những vết bầm đỏ trên cổ, kéo dài xuống tận ngực và tôi cảm thấy hơi đau ở vài chỗ. Sao lại dữ đội vậy?
Rửa mặt xong, tôi ngồi xuống ghế sofa, cảm giác hơi chóng mặt. Ban đầu tôi định ra ngoài tìm gì đó ăn, nhưng khi ngồi xuống sofa, tôi lại lười biếng. Tôi không muốn đứng dậy hay đi đâu cả, chỉ muốn ngồi đây và cảm thấy khá buồn chán. Tôi ngồi xuống và xem tivi, cứ thế trôi qua khoảng 15 phút.
Bỗng nghe thấy một tiếng gõ mạnh ở cửa. Tôi lập tức đứng dậy và mở cửa. Có phải anh Johan về rồi không?
Sao bài thi kết thúc nhanh vậy?
À không... Là chị Prang.
"Chờ đã, sao mặt em lại như vậy? Trông em có vẻ thất vọng khi nhìn thấy chị đấy." Chị Prang nói và làm mặt giận dỗi.
"Chị Prang, chào chị. Ừm, anh Johan không có ở đây, anh ấy đi thi rồi ạ."
"Chị biết mà. Johan bảo chị tới đây. Chị mua đồ ăn cho em rồi này." Chị Prang vừa nói vừa giơ một túi đồ trong tay lên cho tôi thấy, có bột yến mạch, vài món ăn vặt và mấy viên thuốc, "Ây, đợi một chút."
"Dạ?"
"Đây là...?" Chị Prang im lặng một lúc, rồi nhìn vào cổ tôi, "Oái, khoan khoan..." Chị Prang hét lên trong sự hoảng hốt. Tôi lập tức giơ tay lên che cổ mình, vì tôi không nghĩ sẽ có ai đến, nên tôi đã không che chắn cổ lại.
Chết tiệt, chuyện này tệ quá T^T
"Đây là do Johan làm sao?!"
"Dạ... Vâng." Tôi gật đầu, cảm thấy xấu hổ lắm.
"Ây, sao cậu lại làm vậy, Johan. Em ấy đang ốm mà, sao lại đối xử như thế? Sao lại thô bạo vậy? North sẽ phát điên với một người như vậy mất." Chị Prang nói, quay qua quay lại, "Quá dữ dội, người bệnh cũng không tha... Và đừng bảo là... em có bị ép không?"
"Không, không, tuyệt đối không." Tôi lập tức lắc đầu phủ nhận.
"Thật không? Dù trên cổ em có vết như vậy à?" Chị Prang nói rồi lùi lại. Chị ấy đi về phía bếp, lấy một chiếc cốc và rót cho tôi một chút bột yến mạch, "Thật sự là không có gì giấu giếm chứ? Chị đã bảo em đừng xấu hổ khi nói với chị mà."
"Chị Prang, em không nói dối đâu." Tôi kéo dài lời nói. Tại sao lại phải hỏi những câu như thế này chứ? T^T. Tôi cảm ơn chị ấy vì đã mua cháo cho tôi, nhưng tôi không thể ăn được.
Miệng tôi đau quá...
"Ơ, miệng em bị đau à? Em không ăn được đâu, môi em nứt rồi kìa. Sao Johan lại thô bạo thế?" Chị Prang nói rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Khoan đã, chị Prang, giờ em thành trẻ con rồi sao?"
"Úi, trông dễ thương quá. Nhìn kìa, vết đỏ trên cổ em nhiều thế này, môi em còn bị nứt nữa. Hai người thực sự chỉ hôn nhau à?" Tôi không dám trả lời chỉ gật nhẹ, "Trời ơi, chị ngất xỉu mất. Hôn đến mức môi em bị nứt luôn, Johan thật sự phải làm đến thế sao... và theo chị biết thì Johan bình thường không như này đâu. Em đã làm gì khiến cậu ấy mất kiên nhẫn vậy?"
"Mất kiên nhẫn?" Tôi nâng cao lông mày trước lời nói của người kia.
"Đúng vậy, cậu ấy hẳn là đã rất kiên nhẫn, nhưng có chuyện gì đó xảy ra khiến cậu ấy không nhịn được nữa rồi." Chị Prang nói, vẻ mặt đầy hào hứng trước khi cắn một miếng đồ ăn nhẹ mà chị ấy mua. Ờ, vậy là chị ấy mua đồ ăn để ăn cho mình sao?
Nhưng...
Anh đã kiên nhẫn sao?
Này, tôi bị thương đầy người rồi đây T^T
"Hai người yêu nhau bao lâu rồi?" Chị Prang hỏi khi tôi đang cố ăn cháo, mỗi muỗng đều làm tôi đau. Không giống lần trước, lần này ăn nó khiến tôi đau hơn.
"Bọn em chưa yêu nhau." Tôi trả lời thật lòng và câu trả lời của tôi khiến chị Prang cực kỳ ngạc nhiên.
"Đợi đã, các em vẫn chưa yêu nhau à? Các em có thích nhau không? Hay là không?"
"Ừm... thì em thích anh ấy." Tôi trả lời theo cảm xúc của mình. Vâng... tôi càng ngày càng thích anh hơn, có thể nói là tôi bắt đầu mê mẩn anh rồi.
"Vậy thì tại sao lại chưa?"
Đúng rồi...
Tôi chưa bao giờ nói với anh, tôi nghĩ anh có thể biết rồi. Dù không nói ra, chắc chắn là anh đã hiểu, nhưng tôi lại mãi không có cơ hội nào tốt để nói cả.
"Em chưa bao giờ nói với anh ấy."
"Ờ, vậy nói chị biết, hai em là gì của nhau?" Chị Prang hỏi.
"Bọn em là gì của nhau sao?" Tôi tự nói thầm. Thật sự là chúng tôi không phải một cặp, tôi không biết liệu sau này chúng tôi có thay đổi không, "Chắc là bọn em vẫn chưa là gì của nhau cả." Tôi nói rồi lắc đầu nhẹ.
"Ý em là gì?"
"Quan hệ của bọn em chắc cũng không có gì hơn đâu. Bây giờ anh ấy cũng bận rộn lắm rồi." Tôi nghĩ bài thi và công việc đã khiến anh quá bận rồi.
"Trời ơi, sao em không hiểu vậy? Chị không có ý định hỏi hay thúc giục gì cả. Chị đến đây một mình mà cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, cái chị không hiểu là sao em không hỏi hay nói gì về chuyện này?" Chị Prang nhíu mày và nói, chị có chút bực bội, "Nhưng thật sự, nếu em bảo cậu ấy dừng lại hoặc làm ầm lên, Johan chắc chắn sẽ ngừng quấy rầy em."
"..."
"Nhưng chị nghĩ em không thấy phiền đúng không, North?" ChịPrang nói trước khi lại vỗ nhẹ vào đầu tôi.
"Thật sao? Nhưng em không sợ anh Johan giận đâu. Nhưng em cảm thấy... dù sao thì, cũng không sao nếu như bây giờ, miễn là anh ấy cảm thấy thoải mái." Tôi nghĩ vậy. Thật ra, tôi thấy thế. Công việc và học hành khiến anh đau đầu và mệt mỏi đến gần như sắp kiệt sức. Tôi không muốn anh phải lo lắng về tôi nữa. Tôi chỉ muốn tôi là người anh thấy thoải mái mỗi khi ở cạnh, "Nhưng sau này nếu có thể thì em sẽ hỏi..."
"Vậy em sẽ hỏi về chuyện hẹn hò à?"
"Dạ, em nghĩ em phải đợi đến thời điểm thích hợp."
Tôi cũng nói thêm: "Chị Prang, kể cho em nghe về anh Johan đi, em nghĩ chị Prang hiểu anh ấy hơn em. Tốt hơn là em nên hỏi chị Prang những gì mà em không biết, ít nhất nhờ chị Prang mà em biết được thêm về công việc của anh ấy."
"À, vậy... em muốn chị kể gì? Em biết hết về công việc rồi, chuyện công ty rồi, còn gì nữa nhỉ? Johan là sinh viên năm thứ hai khoa y này."
"Em đã biết rồi. Chỉ cần kể cho em nghe chuyện em chưa biết thôi ạ." Tôi nói rồi đưa miếng cháo cuối cùng vào miệng. Thật sự ăn cháo khó quá.
"Ừ, vậy còn gì nhỉ? Một điều thực sự ấn tượng thì Johan là con trai của ông chủ và cũng là người kế nhiệm chức chủ tịch công ty, đã được đứng trước tất cả nhân viên công ty. Em biết đấy, chị thực sự sửng sốt khi nhìn thấy cảnh đó, thế là những người làm việc ở đó đều rất lễ phép với cậu ấy."
"A, thật vậy sao?" Tôi nói, không phải là tôi không tin, nhưng có hơi ngạc nhiên. Quả rất thật ấn tượng, đó là suy nghĩ của tôi khi tôi lấy gói thuốc mà chị Prang đã mua và nhìn vào.
"Những loại thuốc này là Johan kê đơn nên em cứ uống đi. Còn gì nữa nhỉ? Thực ra, công việc của chị lúc đầu khá bận rộn, không còn chỗ trống nữa nhưng Johan đã nhét thêm tiền thưởng cho chị. Dù công việc có khó khăn đến đâu, chị vẫn cố gắng làm tốt nhất có thể. Chị phải ngờ đồng nghiệp ở bàn bên cạnh làm giúp ít công việc thì mới có thời gian đi giải quyết thêm mấy việc khác cho cậu ấy, nói chung là vất vả lắm."
"Vậy ạ."
"Nhìn đồng hồ đi, Johan sẽ thi xong nhanh thôi, em đừng giận cậu ấy nhé."
"Em không giận đâu. Dù chị Prang có không đến, em cũng không giận. Chỉ là em sẽ đi tìm chút đồ ăn do đang bị sốt thôi." Tôi nghĩ, sao tôi lại phải giận vì chuyện này? Người ta có việc học mà, có kỳ thi mà.
"Ừ, vậy thì thật tốt. Còn gì chị có thể kể cho em không nhỉ? Thật ra, có một chuyện chị chưa bao giờ nói với North, chị nói được không?"
"Dạ." Tôi gật đầu.
"Ban đầu, khi chủ tịch định chuyển chị thành thư ký, mẹ của Johan thường xuyên đến nói chuyện với chị, bà là một người mẹ rất xinh đẹp và cũng rất hiền hậu, nhưng chủ tịch thì khá nghiêm khắc. Vì là chủ tịch công ty nên ông ấy khá đáng sợ. Johan lúc nào cũng giống như bố cậu ấy. Sau đó, bắt đầu có thái độ ngày càng giống bố."
"À." Tôi gật đầu như thể đã hiểu. Thật sự đáng sợ, tôi có thể tưởng tượng được, tôi cũng muốn xem mẹ của anh Johan đẹp như thế nào. Phải đẹp đến mức nào mới sinh ra một người con đẹp như thế chứ?
"Johan là con trai duy nhất và là hy vọng của chủ tịch. Áp lực lắm đấy, chị đã nói với em rồi. Trước kia Johan đâu có ở đây đâu, từ lúc vào đại học..."
"Thật ạ?"
"Nhà ở đây là nhà chủ tịch và vợ ông ấy sống, nhưng thực ra còn một ngôi nhà lớn khác, nơi ông bà sống." Chị Prang nói, "Ngày trước, lúc Johan còn học trung học, cậu ấy sống với ông bà vì bố mẹ bận rộn, thi thoảng mới ghé thăm."
"À..." Vậy là vì bố mẹ bận rộn nên anh sống với ông bà.
"Vậy hai em gặp nhau lần đầu khi nào?"
"Khi em say đó á. Trước đó em cũng đã gặp anh ấy vài lần vì anh là bạn của bạn trai bạn em."
"Bạn của bạn trai em á..." Chị Prang nhắc lại câu nói của tôi rồi suy nghĩ một chút, "À, vậy trước đây hai em chưa từng gặp nhau sao?"
"Em không biết."
"Em từng hỏi cậu ấy chưa?"
"Có rồi, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không nói đâu." Tôi nghĩ chắc là vậy.
"Có thể là em đã gặp rồi, nhưng không nhớ thôi."
"Bạn em cũng nói vậy, nhưng em thực sự không nhớ gì cả." Tôi đã cố gắng nghĩ lại, nhưng sau khi Ter hỏi đi hỏi lại, tôi tự nghĩ chắc mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Cứ thế này, có lẽ tôi phải tháo não ra xem xét mất. Thực sự là tôi không nhớ gì, lần đầu tiên nghe đến tên anh Johan là khi tôi vào đại học.
"Chắc là Johan đã biết em từ trước rồi."
"Thật sao ạ?"
"Có vẻ như cậu ấy đã biết em trước rồi. Nhà em ở đâu? Không phải ở đây, đúng không?"
"Không, nhà em ở tỉnh khác. Nhưng cũng không xa lắm."
"Ê này, nhà ông bà của Johan cũng ở một tỉnh gần đây. Hai em chắc chắn đã quen nhau từ lâu rồi, nếu không thì cậu ấy đâu có thích em như vậy đâu, North." Lời của chị Prang làm tôi hơi bất ngờ. Lúc đầu, tôi thật sự không thể nghĩ ra làm sao mà chúng tôi quen được nhau trước đó, bởi vì nhà của an ở đây, còn nhà tôi thì ở tỉnh khác, "À, đợi chút. Chị có một bức ảnh trong nhóm chat của chủ tịch, có người đã đi qua nhà ông bà Johan, họ chụp ảnh rồi đăng lên nhóm. Mọi người đều ngạc nhiên về sự hoành tráng của ngôi nhà, nó lớn hơn cả nhà của chủ tịch nữa."
"Lớn hơn á?"
Tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện ra như vậy.
"Đây, là ngôi nhà này." Chị Prang nhìn điện thoại một lúc rồi đưa cho tôi.
Tôi nhìn vào màn hình.
Khoan đã.
Ngôi nhà này...
Ê!!!
"Em thấy quen không?" Chị Prang hỏi.
"Không chỉ quen thôi đâu."
"..."
"Em đi qua đó mỗi ngày để đến trường luôn."
"Ái chà, thật sao? Nhà em có gần đây không? Sao em lại không biết cậu ấy được vậy?" Chị Prang la lên đầy phấn khích. Tôi cũng đang rất sốc. Cái quái gì đây? Chuyện này thật khó tin.
"Không, nhà em cũng không gần nhau lắm đâu."
Tôi có thể nói đây là một ngôi nhà rất đẹp và lớn đến mức có thể gọi là lâu đài. Khuôn viên xung quanh nhà được trang trí rất đẹp từ cửa vào đến khu vườn phía trước. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã rất bất ngờ vì có một người giàu có ở khu phố của chúng tôi. Có cả tá xe sang đậu ở đó. Có bao nhiêu người vậy? Sao lại có nhiều xe đến vậy?
Lúc đầu tôi biết có một ngôi nhà lớn và đẹp ở con phố khác. Mọi người trong khu này đều biết cả. Tôi thậm chí còn trò chuyện với bạn bè về ngôi nhà đó và tự hỏi chủ nhân của nó là ai. Họ có phải cháu chắt của hoàng tộc hay không? Sao lại giàu có thế? Mẹ tôi bảo rằng ông ấy là chủ sở hữu tất cả đất đai ở đây. Dường như mảnh đất này đã thuộc về ông ấy từ lâu rồi, sau đó ông ấy xây dựng cả một khu dân cư để mọi người có thể mua hoặc thuê, đến giờ mẹ tôi vẫn đang trả góp tiền nhà nữa mà. Tất cả mọi thứ trong khu là của ông ấy, kể cả khu chợ mà mẹ tôi đang bán hàng.
Chết tiệt...
Cả nhà của tôi cũng thuộc về ông ấy sao? T^T
"Lúc đầu em đi qua một con phố khác." Tôi bắt đầu kể với chị Prang, "Em đi bằng xe để về nhà chứ không đi qua khu đó. Nhưng có một hôm chú Maen, người sống ở đầu phố, mang theo con chó tên Kluay về, nó ghét em nên cứ gặp em là xồ ra cắn. Vì vậy, mỗi khi đi học, em phải đi qua con phố khác." Thật phức tạp khi phải đi đường vòng, nhưng ngày nào tôi cũng phải đi qua trước ngôi nhà đó.
"Ui, thật sao, thế em chưa từng gặp cậu ấy à? Hay là em từng nghe về cậu ấy chưa? Cùng một khu phố cơ mà."
"Chưa ạ, tôi chưa bao giờ nghe ai nói về con cái hay cháu chắt của ngôi nhà đó. Thậm chí mẹ em, người bán hàng ở chợ cũng không biết nhiều về họ. Anh ấy sống ở đó từ khi nào vậy?"
"À, chị cũng không biết cậu ấy sống ở đó từ lúc nào. Vậy em nghĩ tại sao Johan thích em? Có phải do cậu ấy hay thấy em đi qua nhà không?" Chị Prang hỏi rồi làm một biểu cảm như không thể tin nổi.
"Cái đó nghe buồn cười lắm đó chị Prang. Chị nghĩ có bao nhiêu người đã đi qua căn nhà đó chứ? Cũng có biết bao nhiêu tài xế đi qua đi lại căn nhà chứ? Chắc chắn anh ấy sẽ không để ý đến em đâu." Tôi đáp một cách thành thật. Nếu như vậy, thì điều chị Prang nói có thể đúng, tôi có thể đã quen với anh từ trước. Nhưng vấn đề là tôi chưa bao giờ gặp anh từ trước luôn ấy.
"Có thể cậu ấy đã thấy em ở đâu đó."
"Có thể ạ." Tôi thở dài, vẫn còn ngạc nhiên vì ngôi nhà đó không ngờ lại là của ông bà anh Johan. Nếu đúng như vậy thì những chiếc xe sang mà tôi thấy đậu ngoài đó có thể đều là của anh.
"Nhưng chị nhớ mẹ của cậu ấy từng nói với chị là khi còn học trung học, Johan là một đứa trẻ khá nghịch ngợm."
"Thật sao?" Tôi hỏi, nhướng một lông mày lên.
"Ừ, lúc nhỏ cậu ấy không ngoan lắm. Vì là con nhà giàu, cậu ấy thích tiêu tiền một cách hào phóng. Thực ra, giờ cậu ấy vẫn tiêu tiền như thế, chỉ là giờ cậu ấy dùng tiền tự mình kiếm được thay vì tiền của bố mẹ. Bà ấy nói điều đó khiến họ đau đầu lắm. Cậu ấy chỉ bắt đầu thay đổi chút ít khi vào trung học vì nhận thức được công việc mà bố mẹ đang phải làm, nhưng vẫn còn nhiều thói quen xấu lắm."
"Thói quen xấu?"
"Ví dụ như rượu, thuốc lá, phụ nữ... đại loại vậy. Thậm chí khi vào đại học cậu ấy còn tồi tệ hơn, bố mẹ cậuấy cũng không nói gì vì cậu ấy rất có trách nhiệm với công việc và học hành, nhưng sau giờ làm việc thì lại sa sút đến mức không thể kiểm soát được. Nhưng từ khi em xuất hiện trong cuộc đời cậu ấy, cậu ấy có vẻ đã kiềm hãm lại một chút."
"Dạ." Tôi gật đầu như thể đã hiểu.
"Vậy em nghĩ sao? Em có nghĩ cậu ấy đã thích em từ trước không?"
"Ừm, nếu chị hỏi tôi về vấn đề này thì em không nghĩ vậy." Tôi im lặng, suy nghĩ một lúc, "Lúc đầu, em cảm thấy anh ấy không thích em lắm. Thực sự em đã cảm thấy như thế, nhưng dần dần anh ấy lại thể hiện tình cảm nhiều hơn."
"Vậy em có thích cậu ấy như vậy không?"
"À, có lẽ là có." Tôi trả lời, cảm thấy hơi xấu hổ. Tôi thật sự vui vì đã hỏi chị Prang, nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện về anh Johan. Người đó không bao giờ kể gì cho tôi nghe. Tại sao lại như vậy? Chỉ là một chuyện bình thường thôi hay có điều gì đó khác mà tôi không biết? T^T
"Ôi, chị xấu hổ quá. Ai mà ngờ hai em lại gần gũi như vậy chứ?" Chị Prang trêu tôi. Tôi chỉ có thể mỉm cười ngại ngùng.
Người kia nhìn đồng hồ đeo tay.
"Chị muốn nói thêm một chút nữa, nhưng đến giờ làm việc rồi. Em có thể ở lại một mình không?"
"Được ạ." Tôi gật đầu.
"À này, Johan bảo chị mang cho em một cái thẻ dự phòng, đây, cầm lấy. Nhớ giữ cẩn thận và đừng làm mất nhé." Chị Prang nói khi đưa cho tôi thẻ dự phòng.
Thẻ dự phòng của phòng anh Johan?
"Cảm ơn ạ." Tôi nói rồi nhận thẻ. Anh thật sự tin tưởng tôi. Chắc là thẻ này rất quan trọng nên anh mới giao cho tôi. Ý là tôi có thể đến gặp anh bất kỳ lúc nào sao?
"Chị nói trước, không ai có thẻ dự phòng này đâu, Johan bảo vệ không gian riêng tư của mình khá chặt chẽ. Cả phòng của cậu ấy, cậu ấy cũng không thích ai vào làm phiền." À, đúng rồi, tôi nhớ bác Da đã nói một lần là không cho ai có chìa khoá dự phòng của phòng anh.
"Vậy chị đi trước đây. Em đừng bỏ đi nhé, Johan sẽ về sớm thôi. Nếu không thấy em, cậu ấy sẽ giận, chị nói thật đấy. Uống thuốc và nghỉ ngơi đi, Johan sẽ xong bài thi vào khoảng 3 giờ chiều. Nếu không có việc gì thì cứ ngồi đợi cậu ấy ở đây."
"Vâng, em biết rồi." Tôi đồng ý. Thực ra, tôi chẳng định đi đâu cả vì tôi là một người lười biếng. Tôi không thể đi học vì đang bị bệnh, nếu phải chọn giữa học và ngủ, tôi chắc chắn sẽ chọn ngủ. Tôi vẫy tay chào chị Prang khi chị ấy bước ra khỏi phòng.
Tôi đứng dậy, lấy cốc vừa dùng xong rồi rửa ở bồn rửa. Cả những chiếc đĩa và bát từ hôm qua nữa. Bình thường sẽ có người giúp việc làm việc này, nhưng không sao, tôi sẽ tự rửa.
Chẳng có gì làm, tôi nghĩ đến việc kết nối LINE để hỏi Duen Nao xem nó có khỏe không. Liệu cậu ấy có đi học không? Khi tôi mở LINE lên, tôi thấy nhóm kỹ thuật lớp tôi đang trò chuyện nhiều hơn bình thường. Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì đang xảy ra không. Chắc chắn không phải là phòng sinh viên đang gặp sự cố đâu nhỉ. Nhưng tốt nhất là nên đọc trước trong nhóm xem có gì quan trọng không.
Tai họa cứ đuổi theo tôi thế!
Tôi chỉ biết thốt lên "đậu má" sau khi đọc xong tất cả các tin nhắn trong nhóm chat. Cuối cùng chỉ có một kết luận đơn giản:
Hôm nay là ngày phát hộp dụng cụ...
Mọi người phải có mặt ở phòng hoạt động trước 1 giờ chiều. Có vẻ sẽ có một sự kiện gì đó và chắc là phòng sẽ đông vui nhộn nhịp tới tối. Cuộc hẹn bắt đầu vào đầu giờ chiều. Giờ tôi phải làm sao đây? Nếu không đến hôm nay thì sẽ không nhận được đồ.
Tôi thật sự không muốn đi đâu vì chị Prang đã dặn tôi đừng ra ngoài, nếu không anh Johan sẽ nổi giận. Nhưng tôi cần bộ dụng cụ này. Tôi quyết định nhắn hỏi trong nhóm.
[North♣️']: Nếu hôm nay tao bị ốm, liệu có thể đến lấy sau được không?
[Primmm]: Sao thế North? Hôm qua không thấy mày ở phòng hoạt động.
Tôi gõ tin nhắn, trả lời ngay lập tức.
[North♣️']: Tao bị sốt. Liệu có thể đến vào ngày khác được không?
[Primmm]: Có mấy bạn khác cũng bị sốt nhưng vẫn tới mà. Chắc phải có lý do nghiêm trọng lắm mới cho phép đấy.
[North♣️']: Nếu là tai nạn thì mới được đến sau à?
: Vậy vừa bị xe đụng lúc nãy nè.
[Primmm]: Xin lỗi, nhưng mày nên cố gắng đến trước đã. Nếu thực sự không chịu nổi thì có thể về sớm, nhưng ít nhất hãy thử.
[North♣️']: Thật sự tôi không thể đến được. Sốt cao đến mức suýt ngất, giờ nằm liệt giường rồi.
[Sketch]: @North♣️' Tao cũng bị ốm từ chiều hôm qua, phải đi bác sĩ để chích thuốc đây.
[North♣️']: @Sketch Sketch, đúng là lắm chiêu.
[Primmm]: North, cố đến nhé. Nếu không thì sẽ không được vào Đội đâu, hôm nay là ngày rất quan trọng đấy.
[North♣️']: T-T
Vừa nhắn thế thôi. Nhưng thật sự tôi phải đi, nếu nhanh chóng thì có thể xong hết mọi việc trước khi anh Johan về. Như vậy sẽ không bị anh la. Nếu anh biết tôi lén trốn ra ngoài thì chắc chắn lại giận, không chỉ giận mà còn lo lắng nữa, tôi không muốn thế chút nào.
[North♣️']: Duen Nao, chiều mày có đi không?
[🌙]: Mày không phải đang bệnh sao?
[North♣️']: Ờ, đúng thế thật.
[🌙]: Tất cả là tại mày mà tao phải dầm mưa, nhưng... mày muốn đi à? Tao đang xem nên nhờ ai lấy đồ giúp nè.
[North♣️']: Thật sự thì tao không muốn đi đâu. Nhưng nếu không đi thì sẽ không nhận được bộ dụng cụ.
[🌙]: Được rồi, tao sẽ lết thân đi. Prim bảo là có thể xin phép các anh chị cho mình về trước nếu không khỏe, vậy có thể lấy đồ vào ngày khác.
[North♣️']: Thật à? Có chắc là được về trước không?
[🌙]: Tao nghĩ là được, không lẽ để bọn mình ở lại trong tình trạng thế này, ác quá mà.
[North♣️']: Các anh chị thường đối xử tốt với năm nhất vậy hả?
[🌙]: Tao nghe nói mấy anh chị chuẩn bị cho buổi họp mặt từ sớm lắm rồi. Họ có vẻ cũng không quá hào hứng đón tiếp bọn mình lắm. Thật ra tao cũng bận việc riêng nên ít khi tham gia hoạt động, việc đi cổ vũ cũng hơi mệt.
[North♣️']: Hay thôi tao không đi luôn? Cũng không cần bộ dụng cụ lắm đâu.
[🌙]: Đi thôi, ít nhất có mặt một lát xem tình hình thế nào, rồi sẽ tìm cách về sớm.
: Nhớ gửi lời chào đến anh Johan nhé.
: Sắp tới chắc phải chia xa, mày biết rồi nhỉ? Anh ấy cũng sắp đi Boston rồi.
[North♣️']: Ừ, tao cũng mong anh ấy về sớm.
: Lúc nào thì đi đây?
[🌙]: Họ dời lịch lại đến 12:30 trưa rồi.
[North♣️']: Ok, gặp lại sau.
[🌙]: OK.
Mình quyết định mặc áo của anh Tonfah mà anh Johan cho mượn hôm qua để giữ ấm. May mà trời hôm nay không nắng gắt, nếu không có khi tôi sẽ choáng váng trên đường đi mất. Thời tiết se se lạnh, rất dễ chịu nên tôi vội vàng rời khỏi phòng và đón xe buýt nhỏ về ký túc xá để thay đồ thể thao của khoa.
Nếu không phải vì hôm nay là ngày phát bánh răng, tôi đã chẳng đi đâu. Không hiểu tại sao mọi người lại háo hức với cái bánh răng đến vậy. Biết là anh ohan mà biết được chuyện tôi trốn ra ngoài, chắc chắn sẽ giận, nhưng như Duen Nao nói, buổi phát bánh răng mang tính gắn kết rất lớn, nó như một món quà tinh thần vậy.
Tôi sẽ chỉ đi một chút rồi về ngay. Anh Johan thi xong vào khoảng 3 giờ chiều, chắc tôi sẽ có đủ thời gian về trước khi anh phát hiện.
...
...
Tới nơi, tôi thấy mọi người đang mặc đồng phục của khoa kỹ thuật, đeo khẩu trang, ai nấy trông đều có vẻ ốm yếu. Tôi tiến đến nhóm bạn đang xếp hàng nhận bánh răng, lúc này có một anh sinh viên năm hai tiến lại gần hỏi:
"Em là sinh viên mới đúng không? Mã số của em là gì?" Rồi anh ấy bảo, "Em có thể cởi áo khoác ra được rồi."
"Mã 249, ờ... em không cởi áo khoác được đâu anh, em bị ốm." Tôi thật sự rất ốm. Dù trời không đến nỗi lạnh nhưng cổ tôi chi chít những vết đỏ.
"Ơ, em bị ốm à? Em có sao không?"
"À, thực ra là không ổn lắm. Em nghĩ sẽ về sớm một chút, bạn em bảo có thể về trước, nhưng em phải xin phép các anh chị trước." Tôi giải thích, giọng khàn vì đau họng. Chiếc khăn che miệng vì môi tôi bị nứt.
"À vậy hả? Để anh hỏi xem thử nhé, không chắc là các anh chị có cho không. Nhưng em cứ xếp hàng với bạn bè trước đi nhé. Giờ anh đi vào phòng cổ vũ chút." Đàn anh nói rồi dẫn mình vào hàng. Mã số của tôi ở ngay cạnh Duen Nao nên cũng thấy cậu ấy cũng mặc áo khoác và đeo khẩu trang giống tôi.
"Mày ổn chứ?" Cậu ấy hỏi.
"Mày cũng bị cảm luôn à?"
"Ờ thì, mày nhìn đi, cả hai đứa đều đeo khẩu trang với mặc áo khoác mà."
"Tao mừng chưa nổi đâu. Trước khi về, chúng ta phải xin phép anh Wak trước để được duyệt nữa." Tôi nói.
"Nhưng tao hỏi một đàn anh khác rồi, ảnh nói là tụi mình có thể về được, nhưng phải đợi tí nữa rồi vào phòng cổ vũ."
"À, vậy thì ok."
Tôi vào phòng cổ vũ, đưa thẻ sinh viên và được biết phải tắt điện thoại để các anh chị cất đi. Tôi dán mã số của mình lên điện thoại và đưa cho họ.
"Mọi người sẽ nhận lại điện thoại sau sự kiện, vui lòng tắt hết máy đi." Một đàn anh nói lớn đến mức cả đám hơi giật mình. Sao nói to vậy nhỉ? Tôi còn đang đau họng đây này.
Khi mọi người vào hết phòng cổ vũ và ngồi xuống, luồng gió lạnh từ điều hòa làm tooi run rẩy. Đêm qua khi ngủ, tôi không bật điều hòa vì thấy lạnh. Nhưng...
Anh Johan có lẽ đã không ngủ ngon được. Tôi lại làm khó anh rồi.
Các anh chị khóa trên bắt đầu nói về các nhiệm vụ mà tân sinh viên sẽ phải làm. Có một hoạt động mỗi năm, giống như một buổi biểu diễn của khoa. Mọi người chia thành từng nhóm và bàn bạc ai sẽ làm gì. Từ dựng gian hàng bán đồ vào buổi tối cho đến chuẩn bị sân khấu và biểu diễn - tất cả đều phải tự tổ chức.
Một lúc sau, các đàn anh đàn chị bắt đầu hô to, điều này cũng khá quen thuộc trong khoa kỹ thuật. Mọi người ngồi im, cúi đầu và nhắm mắt lại nghe họ nói về trách nhiệm và nhiều điều khác để dạy dỗ đàn em. Sau đó, đến lượt mọi người xếp hàng theo mã số của mình.
Tôi phải đợi gần một tiếng mới đến lượt.
"Mấy giờ rồi?" Tôi thì thầm hỏi Duen Nao bên cạnh vì không có đồng hồ.
"Gần hai giờ chiều rồi."
"Nhận được bánh răng rồi thì tao có thể về chưa nhỉ?" Tôi nhìn chiếc bánh răng trong tay, đúng kiểu tôi từng thấy. Tôi thật sự muốn xin phép về sớm, nếu không thì rắc rối to. Tôi nhờ khẽ đàn anh đứng cạnh xin cho về trước vì bị ốm, nhưng anh ấy bảo đợi mọi người nhận xong rồi hãy về, cố chịu thêm chút nữa.
Giờ thi của anh Johan sắp kết thúc rồi, căng thật T-T
"Đang tới mã nào rồi?" Tôi lại thì thầm hỏi Duen Nao.
"312."
"Một khóa có hơn chín trăm người, đợi đến bao giờ mới xong đây?" Tôi thở dài. Liệu tôi có thể về trước không nhỉ? Nếu đợi đến lúc mọi người nhận xong thì tiêu mất.
"Sao mày trông gấp gáp vậy? Phòng này có lạnh lắm đâu, đàn anh đã chỉnh điều hòa rồi mà."
"Tao có việc gấp." Tôi nói, cảm giác như đang chạy đua với thời gian để về kịp căn hộ của anh Johan vậy. Tôi chỉ còn khoảng 15 phút để có mặt ở đó trước khi anh về, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt gặp.
"Sao mày gấp thế? Có phải là đi gặp anh Johan không?" Duen Nao hỏi.
"Tao trốn đi đấy. Anh Johan dặn tao không được ra ngoài và phải ở nhà nghỉ ngơi." Tôi đáp.
"Ơ, thế anh ấy đang ở đâu?"
"Anh ấy đang thi, khoảng 3 giờ chiều là xong." Tôi nói.
"Mới có 2 giờ thôi mà. Mà liệu anh ấy có giận không?"
"Ừm, chắc chắn sẽ giận lắm luôn."
"Thì anh ấy lo lắng cho mày đang ốm thôi, nếu không đã chẳng cấm đoán thế. Sao mày cứng đầu thế chứ." Duen Nao nói khiến tôi lập tức quay sang nhìn cậu ấy.
"Tao đâu có cứng đầu, tao chỉ muốn có được bánh răng này thôi mà. Chính mày cũng bảo đây là món quà đặc biệt rồi, không phải à?" Tôi phản đối, cố thanh minh. Chứ mà hẹn hôm khác đến lấy thì tôi không chịu đâu.
"Đúng là tao nói thế, nhưng tao nghĩ anh ấy có thể hiểu đây là thứ quan trọng với tụi mình. Bản thân tao cũng ốm, nhưng vẫn cố gắng tới đây để lấy bánh răng đó thôi."
"À, nhưng tao không nghĩ anh ấy sẽ thông cảm đâu, anh ấy sẽ nổi giận nếu không thấy tao ở nhà." Tôi cố nhịn không nói thêm vì bắt đầu muốn ho. Cơn sốt đã đỡ hơn nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi, có thể gọi là ổn, nhưng vẫn mệt mỏi lắm...
"Anh ơi, em thật sự không thể về trước được sao?" Tôi hỏi lại đàn anh đứng bên cạnh lần thứ mấy rồi không rõ. Lúc này tâm trí tôi đã bay đi mất. Bây giờ là 2:30 rồi, nếu không nhanh lên chắc chắn tôi không về kịp.
"Không, em không thể đợi mọi người xong đã sao?" Đàn anh nói với giọng nặng nề. Ban đầu anh ấy đã nói là tôi có thể về trước rồi, "Em không thấy việc này quan trọng à?"
"Nhưng em đang ốm mà." Tôi nói với giọng cáu kỉnh. Cái này có liên quan gì đến sự quan trọng của việc này chứ? Mà người này thì không ốm nên họ đã điều chỉnh điều hòa để làm mát phòng vì có người phàn nàn là nóng. Điều đó khiến tôi cảm thấy càng lạnh hơn và cơn sốt của tôi lại nặng thêm.
"Không phải mày nói là có thể về trước sao?" Tôi quay sang hỏi Duen Nao, nói khẽ.
"Đàn anh kia nói là chúng ta có thể về trước, nhưng đàn anh này không chịu cho chúng ta về." Duen Nao nói rồi ngồi xuống, run rẩy vì lạnh trong phòng, "Chết tiệt, tao sẽ chết mất!"
"Cái quái gì thế này?" Tôi nói nhỏ, "Tiger đâu rồi? Tại sao lại để vợ ngồi đây mà run rẩy thế này? Mấy giờ rồi?"
"14:42 rồi."
"Chết tiệt, chắc chắn tao sẽ chết mất." Tôi nói thầm, "Sao mấy chuyện này lại xảy đến với tao chứ?"
...
Khi chúng tôi gần xong việc thì đã gần 17:00. Điện thoại tôi đã tắt. Anh Johan chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi. Không biết nữa, nhưng chắc chắn anh sẽ giận. Tôi phải làm sao đây? Xin lỗi, tôi không muốn khiến anh lo lắng chút nào đâu.
"Ai nói là không thể về? Sao lại phải xin phép chứ?" Duen Nao nói với giọng khàn khàn, "Chúng ta đến lấy đồ, nhưng đổi lại là sức khỏe của mình, vậy có đáng không? Đúng không?"
"Đến lúc này, chuyện này có giúp thay đổi cuộc đời của chúng ta không? Chết tiệt, lạnh quá."
"Sao thế?"
"Tao không nói mày, chỉ là tao đang nói là tao lạnh thôi."
"Thằng này, sao không vào nhà vệ sinh đi? Vào nhanh đi rồi trốn đi." Duen Nao gợi ý.
"Tao xin đi vệ sinh nhưng họ bảo không được."
"Đàn anh bảo không cho mày đi à? Cái này quá đáng rồi nha." Duen Nao nhíu mày nói. Tôi nghĩ họ không cho tôi đi vệ sinh vì nghi ngờ tôi sẽ trốn đi.
"Em nào số 249?" Anh Wak hét lên từ phía trước sân khấu. Cả phòng im phăng phắc. Tôi giật mình khi nghe gọi mã của mình, nhưng ngay lập tức đứng dậy, "Lên phía trước đi."
Tôi có chút bối rối nhưng vẫn đứng dậy và bước về phía trước như đã được bảo. Tôi lắc nhẹ đầu khi Duen Nao hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Dạ?"
"Phụ huynh em đến đón em rồi, em có thể về."
Phụ huynh của tôi?
Ai thế? Mẹ tôi đến đón sao? Sao họ lại cho tôi đi dễ dàng vậy, trong khi tôi phải vật vã xin phép mãi mới được đi? Tôi nhìn người kia với vẻ mặt hơi bối rối trước khi rời đi, trong khi nghe những tiếng xì xào từ mọi người xung quanh.
!!!
Anh Johan...
Trái tim tôi rơi xuống đất khi nhìn thấy anh Johan mặc đồng phục sinh viên đang đứng đợi bên ngoài phòng sinh hoạt, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào cột. Khi anh nhìn thấy tôi bước ra, ánh mắt anh bình tĩnh nhưng lại lạnh lùng nhìn tôi.
Chết tiệt...
Cảm giác thật đáng sợ...
Đôi mắt anh ánh lên sự giận dữ. Tôi không thể làm gì ngoài việc đứng im khi anh tiến lại gần. Không biết tại sao, anh Johan khi giận lại đáng sợ đến vậy.
Hai bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi nhẹ. Tim tôi đập mạnh trước khi anh Johan nắm lấy một cổ tay tôi và kéo tôi về phía anh.
"Mày nghĩ tao làm tất cả chuyện này là vì cái gì?"
"..."
"Mày có biết khi tao về phòng và không thấy mày đâu, tao đã lo lắng đến mức nào không?"
"..."
"Không cho phép mày biến mất khỏi tầm mắt của tao thêm lần nào nữa!"
...
...
...
Tôi ngồi im trong xe của anh Johan mà không nói gì. Bầu không khí trong xe đầy sự khó xử. Chỉ đến khi chúng tôi đến chung cư của anh, tôi mới theo anh vào phòng mà vẫn không dám nói gì. Như mọi khi, tôi không thích khi anh giận. Anh rất đáng sợ và khiến tôi cảm thấy không thoải mái, không biết phải nói gì cả.
"Anh...!" Tôi đi về phía người đang ngồi trên sofa và ngồi lên đùi anh. Nhưng không biết đã thử bao nhiêu lần, tôi vẫn chưa quen và cảm thấy căng thẳng. Mỗi lần, mặt anh không có nhiều biểu cảm, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự giận dữ, mặc dù anh cố gắng kìm nén nó.
Anh Johan kéo khẩu trang che miệng tôi xuống và nhẹ nhàng chạm vào môi tôi bằng ngón tay.
"Ư, đau." Tôi vô thức nói, nghiêng đầu một chút và nhíu mày vì đau. Lúc này miệng tôi đau lắm còn người kia thì vẫn không nói gì.
"Anh ơi... xin lỗi ạ, hôm nay là ngày nhận hộp dụng cụ. Nếu em không đi, em sẽ không có được món đồ đó." Tôi cố gắng giải thích, "Em không muốn làm anh lo lắng đâu. Em xin lỗi." Tôi nói, cảm thấy sự hối hận dâng lên trong ngực.
Anh Johan không nói gì, như thể đang suy nghĩ. Nhưng có vẻ như anh đang chờ đợi điều gì đó từ tôi. Tôi tiếp tục nói, cắn môi rồi nắm tay anh, đặt chiếc bánh răng vào lòng bàn tay anh.
"Em cho anh."
"..." Người kia không phản ứng nhiều. Anh chỉ liếc nhìn nhanh vào thứ tôi đang cầm trên tay.
"Em nghe các sinh viên ở khoa kỹ thuật nói rằng khi họ giao bánh răng của mình cho ai đó thì giống như là trao trái tim của mình cho người đó vậy." Tôi nói, hơi lo lắng, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Liệu anh có thể giữ nó không?"
"..."
"Em thích anh."
"Em thực sự thích anh. Xin lỗi và cảm ơn anh vì luôn ở bên em. Chưa một ai chăm sóc em như anh cả. Trước đây, em nghĩ mỗi ngày trong đời mình đều ổn, nhưng kể từ khi anh bước vào cuộc sống em, em cảm thấy mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn."
"..."
"Cảm ơn anh rất nhiều."
"Mày..."
"Tại sao mày lại dễ thương thế?"
...
Until You - Shayne Ward
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro