Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Người nói dối tồi tệ

Dịch: Rín

"..."

Tôi không nói gì, để tiếng mưa lấn át mọi thứ, kể cả nhịp tim của mình, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy mạnh mẽ của mình. Người bên cạnh tôi cũng không nói gì cả.

Tôi hít một hơi thật sâu trước khi quyết định nói ra điều gì đó mà tôi đã nghĩ trong lòng từ lâu.

"Em sẽ nhớ anh."

....

Lời nói của tôi khiến anh Johan quay lại. Tôi tự hỏi không biết anh sẽ thể hiện biểu cảm như thế nào.

"Em nghĩ, sẽ tốt hơn nếu chúng ta ở bên nhau."

"Nếu anh cảm thấy áp lực, em sẽ ở bên cạnh anh."

Liệu điều này có thể giúp giảm bớt vấn đề nghiện thuốc lá của anh ấy không?

"Em lo lắng."

Khi nói những lời này, trái tim tôi đập nhanh hơn. Nơi này khá tối vì ban công không có đèn sáng và ánh sáng duy nhất bị che khuất bởi rèm cửa. Tôi hy vọng bóng tối nơi đây có thể giúp che giấu biểu cảm khó xử của mình. Tôi thậm chí không dám quay lại để nhìn biểu cảm của người trước mặt.

"Tao đã nói gì với mày?"

Lời nói của anh Johan khiến tôi quay lại và nhìn anh. Anh xoay người và mỉm cười, đuôi môi anh có vẻ hài lòng một chút.

"Nếu mày muốn yêu cầu điều gì thì phải làm gì nào?"

Cuối câu nói đó, tôi lập tức hiểu ý anh và cũng biết rằng mình không thể trốn chạy hay tránh né vào lúc này. Tim tôi đập mạnh và dường như càng lúc càng nhanh hơn.

Tôi từ từ bước lại gần người bên cạnh và dừng lại, nhìn về hướng khác mà không nói gì.

Tôi đứng trên đầu ngón chân, nâng người lên để mặt chúng tôi gần nhau hơn. Một cách vô tình, tôi nhắm mắt lại, mặc dù tôi không thể làm gì thêm. Một tay anh ôm tôi và đẩy tôi lên một chút trước khi áp môi mình vào môi tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng từ người trước mặt.

Chỉ trong chốc lát, tôi bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, hơi ngạc nhiên cho đến khi tôi mở mắt ra. Từ khóe mắt, tôi thấy ánh sáng đỏ từ điếu thuốc đang tắt. Bàn tay cầm thuốc lá đó thả nó xuống một cách vô tình trước khi tôi được anh nâng lên bằng cả hai tay mà không ngừng hôn môi tôi.

"Á!" Tôi kêu lên bất ngờ khi chân mình bị nhấc khỏi mặt đất.

Anh Johan nhìn tôi rồi đặt tôi lên một chiếc bàn cao dùng để chứa đồ. Tôi nhận ra rằng ở đây cũng có một chiếc bàn đủ cao khiến chân tôi không chạm đất. Điều này làm cho mắt chúng tôi ngang bằng nhau.

Môi anh ghì vào tôi và hôn mạnh hơn. Ngay lập tức, chiếc lưỡi ấm áp của anh chạm vào lưỡi tôi, di chuyển qua lại. Tôi đáp lại sự đụng chạm đó, nhắm chặt mắt lại và nắm chặt áo của người trước mặt bằng cả hai tay. Một tay của anh nắm lấy và ấn vào gáy tôi, như thể cảm thấy chúng tôi chưa đủ gần nhau.

Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của những người khác trong phòng. Biết rằng có người khác rất gần chúng tôi và chỉ được ngăn cách bởi một cánh cửa kính cùng rèm khiến tôi cảm thấy hồi hộp, nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng và không thể đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào để suy nghĩ. Tôi chỉ có thể để cho trái tim mình đập loạn xạ như thể sắp nổ tung. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp ngực tôi. Anh Johan nắm lấy eo tôi bằng cả hai tay và kéo tôi lại gần.

"Ưm!" Tôi vô tình phát ra âm thanh khi anh Johan ấn mạnh hơn. Môi anh dính chặt lấy môi tôi và tôi cảm thấy tay chân mình trở nên rất mềm yếu. Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi cảm nhận hơi thở ấm áp của người trước mặt, nó vuốt ve má và tai tôi.

Cảm giác ấm áp đó khiến tôi càng thêm nóng hơn, bất chấp việc tiếng mưa bên ngoài vang lên hay không khí có lạnh đến đâu. Tôi thở hổn hển để lấy hơi và tệ hơn, tôi không hiểu cảm giác tê dại đang xuất hiện ở dưới bụng mình. Điều tôi biết là trái tim tôi gần như sắp nổ tung vì sự chạm ấm áp mà tôi cảm nhận được. Dường như anh Johan sẽ không dễ dàng dừng lại. Nhịp điệu của nụ hôn mãnh liệt kéo dài gần mười phút, hoặc có thể lâu hơn.

Dù tôi thở nhanh đến đâu thì cảm giác như tôi vẫn không thể lấy lại được hơi thở như trước. Tôi cảm thấy như mình bị ngạt và phải cố gắng để người đó dừng lại. Anh Johan miễn cưỡng rời bỏ nụ hôn, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn vào môi tôi như không muốn rời đi, một lần nữa, tôi không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

Tôi thở hổn hển, qua mũi và miệng. Và như thường lệ, mặc dù chúng tôi đã ngừng hôn, nhưng cảm giác vẫn còn lại. Cảm giác tê dại trên môi và trong miệng vẫn hiện hữu như thể anh vẫn đang hôn tôi. Tôi hơi mím môi để xóa đi cảm giác tê dại và lén lau nó khi cảm thấy môi mình quá ướt.

Tôi hơi ngạc nhiên khi anh Johan nâng tay lên và nhẹ nhàng ấn ngón cái vào môi tôi. Điều khiến tôi cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết, ánh mắt của anh như thể anh đang đánh giá tôi chỉ bằng cách nhìn.

Chúng tôi nhìn nhau như vậy trong một thời gian tiếng mưa và ánh sáng mờ từ bên trong cho đến khi anh từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi. Tôi nhắm mắt lại và để hai tay mình rơi xuống bên hông khi tay anh chạm vào tôi.

Anh Johan lật tay về phía tôi và nắm lấy tay tôi. Anh ấn môi mình lên tay tôi một lúc trước khi thả ra.

Anh Johan nhìn tôi một lúc, cả hai không ai nói gì cả. Tôi bước xuống khỏi bàn, anh tiến lại gần cửa ban công, tôi theo sau một cách chậm rãi sau khi lấy lại bình tĩnh.

Khi anh trở lại phòng, tôi nhận thấy hầu hết mọi ánh mắt đều quay lại nhìn chúng tôi, ngoại trừ anh Arthit và anh Hill, có vẻ như họ không quá quan tâm. Ter, người ngồi bên cạnh anh Hill, nhìn tôi rồi hơi chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Ter... đã bao nhiêu lần tôi nói là không được nhìn tôi như thế rồi? Tôi cảm thấy càng lúc càng xấu hổ hơn T^T.

"Có vẻ như ai đó đã hết thuốc chữa rồi." Anh Arthit trêu, mặc dù anh vẫn đang nhìn vào điện thoại. Anh Johan nhún vai, tỏ ra thờ ơ trước khi ngồi vào chỗ cũ của mình.

"Vậy mày có đem đến không?" Anh Johan hỏi. Tôi bước vào và ngồi cạnh anh vì không biết nên ngồi đâu. Tôi không thể ngồi cùng chỗ với Ter vì cậu ấy đang ở cùng bạn trai

"Cái gì?"

"Kẹo cao su nicotine."

"À, đúng rồi." Anh Arthit nhìn tôi và trả lời, "Cần hả?"

"Ừ." Câu trả lời của anh Johan khiến anh Arthit phải lấy túi của mình ra và tìm kiếm thứ gì đó. Anh ấy lấy ra một gói và ném cho anh Johan.

"Mày sẽ bỏ thuốc lá à?" Anh Tonfah, người ngồi đối diện và bên cạnh anh Arthit, hỏi.

"Ừ, bọn mày giúp được không?"

"Nhìn Thit kìa, cậu ấy dùng suốt nhưng vẫn hút hai hoặc ba điếu mỗi ngày đó thôi. Cách tốt nhất là bỏ hẳn như Hill." Anh Tonfah nói.

"Nhưng cũng giúp được chút ít đấy. Cứ thử là thấy ngay." Anh Athit nói, "Nhưng dù sao thì mày có định bỏ thuốc lá không?"

"Có." Anh Johan trả lời ngắn gọn trước khi lấy một viên kẹo từ hộp. Sau đó, anh cho nó vào miệng.

Khi anh nói về kẹo cao su nicotine, tôi nghĩ nó giống như việc trá hình của hút thuốc cơ.

Anh Johan có ý định bỏ thuốc lá vì tôi đã xin anh khi nãy... Tôi rất vui.

Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa thể bỏ thuốc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh có ý định bỏ thuốc thì đó đã là một dấu hiệu tốt rồi.

"Đây chắc chắn không phải là ý của mày." Anh Tonfah nói, nhướn mày trước khi nhìn tôi.

"Ờ." Anh Johan đáp, miệng nhai kẹo cao su. Anh nhíu mày, mặt hơi nhăn lại, "Vị kinh vãi, thật đấy!"

"Kẹo cao su không giúp nhiều đâu. Tao đã nói tốt hơn là bỏ hẳn như Hill rồi." Anh Tonfah nhắc lại, "Vấn đề là, mày nghiện thuốc lá hơn cả Hill, nên của mày bỏ sẽ khó hơn."

"Ừm, Hill cũng không hút thuốc như tao." Anh Arthit nói, "Thế vị kẹo thế nào?"

"Cái này vị tệ vãi." Anh Johan nói, "Nicotine rõ ràng không thể nhai như này được, nhưng ít nhất điều này giúp một chút cho việc bỏ thuốc."

"Ừ, đây là cách khác để nhận nicotine. Chỉ cần mày không bị ung thư phổi là được." Anh Tonfah giải thích, "Cậu cũng nên giảm bớt công việc lại, nếu không, mày sẽ chết sớm hơn."

"Chết tiệt!"

"Mày biết tao đang nói sự thật mà."

"Ừ, tao sẽ chết sớm hơn."

"Ây, được rồi." Anh Tonfah nói với vẻ mệt mỏi. Sau một lúc, anh Hill trở lại ngồi ở chỗ cũ, báo hiệu thời gian nghỉ của chúng tôi đã kết thúc. Đến lúc tiếp tục buổi học rồi.

Vì vậy, tôi lại ngồi cạnh Ter.

Hiện giờ đã hơn 11 giờ đêm, gần nửa đêm và các bác sĩ đến đây học lúc khoảng 10 giờ. Họ đã đọc sách trong một giờ và sau đó nghỉ ngơi trong mười lăm phút. Sau đó, tôi nghe họ nói rằng không còn nhiều bài nữa nên có thể họ sẽ kết thúc muộn nhất là vào 1 giờ sáng.

"North, mày thực sự xin anh Johan làm vậy à?" Ter hỏi khi chúng tôi ngồi cùng nhau.

Tôi đang ở tư thế nửa ngồi nửa nằm. Trái tim tôi muốn nghỉ ngơi và tôi muốn nằm xuống, nhưng tôi không th, bởi vì đây là ghế treo.

Tôi cảm thấy chóng mặt...

Và càng lúc tôi càng cảm thấy chóng mặt hơn.

"Tao không nói đâu." Tôi trả lời.

"Tại sao mày sợ? Mày lo lắng à?"

"Không, tao cảm thấy... tao cảm thấy hơi chóng mặt." Tôi trả lời theo cảm giác của mình.

Ban đầu, tôi đã tỏ ra rằng ngay cả khi bị dính mưa tôi cũng sẽ không bị cảm, nhưng bây giờ tôi cảm thấy hơi không ổn sau khi dầm mưa quá lâu.

Bởi vì thằng khốn Duen Nao đã hắt hơi vào mặt tôi đấy, nó đã lây tất cả vi khuẩn cho tôi...

T^T Tôi bị bệnh vì ai đó hắt hơi vào mặt tôi!

"Bây giờ mày thấy sao?"

"Chóng mặt, có lẽ còn hơi đói."

"Hả? Mày trông không ổn lắm. Mặt cậu đỏ và môi mày cũng thế." Ter nói, "Hây, có thể mặt cậu đỏ và môi mày đỏ vì..." Nó cố tình không hoàn thành câu và gửi cho tôi một nụ cười mỉa mai.

"Đừng có trêu tao." Tôi nói, làm mặt nhăn nhó.

"Bảo anh Johan là mày đang chóng mặt đi."

"Không, tao ổn." Tôi lắc đầu từ chối.

"Eh, North, suýt nữa tao quên mất. Tao nhớ rồi, tao thấy cảm động lắm." Người đó có vẻ hào hứng, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, "Mày có dùng Instagram không? Tao nghĩ... Ừm, mày nên tự xem. Ôi, tao không thể chịu được nữa rồi đấy."

"Instagram?" Tôi hỏi lại, trong khi suy nghĩ, "Tao lâu rồi không dùng nhưng tao có tài khoản. Sao thế?"

"Mày đã thử xem Instagram của anh Johan chưa?"

"Chưa, tao chưa xem. Sao thế?"

"Cố gắng xem đi. Chết tiệt, tao đã đỏ mặt chỉ vì nghĩ đến nó thôi đấy." Ter nói trước khi quay sang hướng khác như thể nó đang xấu hổ, tay thì chạm vào mặt để giảm bớt sự ngại ngùng, "Đây..."

"Cái gì đấy? Sao mày không nói tao biết luôn đi?" Tôi hỏi trước khi Ter cho tôi biết tên Instagram của anh Johan, "Cái gì thế? Cho tao xem là xong rồi mà."

Tôi nhấp vào trang Instagram của anh. Tôi không phải là kiểu người thích đăng bài trên mạng xã hội, đã lâu rồi tôi không đăng gì. Khi còn bên Ja Jam, tôi nhớ mình thường xuyên đăng nhiều thứ vì cô ấy nói đó là kỷ niệm nên giờ nếu tôi đi du lịch hay ăn món gì, tôi sẽ chụp ảnh lại và đăng lên. Chín mươi phần trăm không gian Instagram của tôi là ảnh của tôi và mười phần trăm còn lại là ảnh ngẫu nhiên. Sau khi chia tay với cô ấy, tôi phải ngồi và xóa ảnh đi. Cuối cùng, chỉ còn lại vài bức ảnh. Sau đó, tôi xóa hết mọi thứ luôn.

"Tài khoản này riêng tư." Tôi nói, đưa màn hình điện thoại cho Ter. Ảnh đại diện của anh là đen trắng. Hơn nữa, nó rất nhỏ nên tôi không biết đó là gì. Anh Johan sao? Gần như không có gì trên trang tiểu sử. Tôi nghĩ là do anh Johan lười biếng. Chỉ có tổng cộng 35 bức ảnh. Ban đầu, tôi nghĩ anh sẽ có nhiều người theo dõi hơn, nhưng vì tài khoản này riêng tư nên số lượng bị hạn chế. Nếu tài khoản công khai, chắc chắn sẽ có nhiều người theo dõi hơn.

"Ủa? Được rồi, để tao cho mày xem." Ter nói trong khi nhấn vào màn hình điện thoại của mình trước khi đưa cho tôi xem, "Đây là bức ảnh mới nhất trên IG của anh Johan."

Đó là ảnh của tôi. Đây là bức ảnh tôi đứng quay lưng lại với camera, trong bếp ở phòng anh Johan.

Đó là lúc tôi đang nấu ăn đúng không? Áo sơ mi của tôi giống như cái tôi bây giờ đang mặc. Rõ ràng bức ảnh đó được chụp vào hồi tối khi tôi đang nấu ăn. Vậy anh Johan ngồi ở bàn và chụp tôi từ phía sau à.

Vì bức ảnh là đen trắng nên không rõ rang lắm. Có vẻ như anh không có ý định chụp bức ảnh đó. Hơn nữa, nó được chụp từ phía sau, nên thật khó để nhận ra.

Tại sao? Tôi cúi đầu và thấy rằng tiêu đề bên dưới bức ảnh chỉ là một emoji.

Và đó là emoji con chó...

Cái gì!? Anh Johan đã đăng bức ảnh của tôi!? Với emoji con chó?

Tôi?!

Có phải anh nhìn tôi như một con chó không T^T?

"Chó nhỏ của anh Johan." Ter nói với nụ cười mỉa mai.

Tôi nhìn nó với vẻ khó chịu, nhưng không trả lời. Trong lòng, tôi vẫn đang nghĩ về bức ảnh hiển thị trên màn hình điện thoại. Thật sự, điều đó... Rất xấu hổ.

Nhưng tôi cảm thấy vui.


Và tôi cũng thích nó.

Thực tế là khi anh đăng ảnh của tôi lên thì chính nó đã nói lên rất nhiều điều.

Ít nhất nó cho thấy rằng anh dám cho người khác biết rằng tôi tồn tại. Và hiện tại còn có chuyện thuốc lá nữa...

Chết tiệt, sao anh không thể làm cho tôi thích anh hơn thế này nữa rồi?

Tại sao lại đối xử tốt với tôi đến vậy?

"Mày cười ngọt ghê." Ter nói và cười tươi.

"Tuyệt thật khi chỉ có mỗi ảnh của mày ở đó, còn lại thì toàn ảnh phong cảnh hoặc gì đó khác." Ter nói, đưa điện thoại cho tôi xem.

Tôi cầm điện thoại và bắt đầu xem các bức ảnh.

Bức ảnh mới nhất là bức ảnh của tôi. Có bức ảnh anh cầm ly rượu vang mà Ter từng cho tôi xem. Ờm... bức ảnh anh cầm ly rượu có viết chú thích "Lo lắng."

Ngày tháng trùng với lúc tôi lén đi làm ở quán bar và biến mất rồi không trả lời tin nhắn của anh... Có phải vì lúc đó tôi biến mất nên anh lo lắng không...?

Tôi rất vui vì anh quan tâm tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy có lỗi vì lúc ấy đã nói dối anh...

Về những bức ảnh khác, như Ter đã nói, đó là những bức ảnh phong cảnh. Ảnh của nhiều thứ khác nhau, bao gồm cả ảnh phong cảnh. Một số trông như không được chụp ở Thái Lan. Nhưng tôi không biết anh đã đi với ai, thậm chí còn chẳng có ảnh chụp người nào khác. Ảnh của tôi là ảnh người đầu tiên anh đăng.

"Đẹp quá." Tôi nói, vừa cầm điện thoại để chỉ cho Ter. Đó là bức ảnh chụp từ góc một quán cà phê. Nhìn ra ngoài có con đường và những tòa nhà rất đẹp, như một thành phố cổ ở đâu đó vậy.

"Đây là đâu? Trông thật đẹp, phải không? Đáng để đến thăm đấy." Ter nói, quay lại nhìn màn hình điện thoại, "Có phải anh Johan thường xuyên đi du lịch nước ngoài không?"

"Có thể." Tôi nghĩ, nhiều bức ảnh có vẻ như được chụp ở những nơi như Boston, Miami, London, Los Angeles, nhưng tôi nghĩ rằng anh đã đi đến nhiều nơi hơn.

"À, nói về việc du lịch." Tôi nói.

"Sao?"

"Mày sẽ đi đâu trong kỳ nghỉ?" Tôi hỏi, nhớ lại những gì anh Johan đã nói. Anh hỏi tôi muốn đi du lịch ở đâu? Nhưng tôi không chắc mình nên đi đâu. Nếu tôi muốn đi đến một nơi xa, tôi không biết liệu anh có giận hay không.

"Kỳ nghỉ tao sẽ đi Nhật Bản với anh Hill. Tao đã nói với gia đình rồi." Ter nói, "Sao thế? Mày sẽ đi du lịch với anh Johan à?"

"Oa, Nhật Bản." Nếu đi du lịch nước ngoài lần đầu tiên, Nhật Bản sẽ là quốc gia đầu tiên nên xem xét, "Nếu muốn, tao có thể đi cùng mày để chúng ta có thể hẹn hò riêng. Nhớ tao là người yêu thứ hai của mày đấy, đừng có quên."

"Mày lúc nào cũng vậy, nhưng không phải mày nên xin phép chủ của mình trước sao, chú chó nhỏ?" Ter nói, vừa nâng tay lên vuốt ve nhẹ nhàng đầu tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương, như thể tôi thực sự là một con chó. Tôi đáp lại ánh nhìn của nó và mở to mắt.

"Tao sẽ cắn mày."

"Úi... dữ dằn quá, mày đã thừa nhận rằng mày là con chó rồi sao?"

"Ừm, vậy kỳ nghỉ là sau khi thi học kỳ xong đúng không?"

"Ừ, vậy mày thực sự sẽ đi du lịch à?" Ter nhướng mày hỏi.

"Ừ, anh ấy nói sẽ đưa tao đi du lịch trong kỳ nghỉ và hỏi tao muốn đi đâu." Tôi thực sự muốn đi du lịch nhiều. Nhưng nếu được hỏi đi đâu trước tiên thì thật khó để trả lời, "Nhưng có lẽ anh ấy có nhiều việc phải làm mà, đúng không? Nên nếu đi đâu thì tao cũng phải thuận theo lịch trình của anh ấy chứ nhỉ?"

"Không biết, hai người nên nói chuyện với nhau thì hơn. À, North, mày có đói không? Tao đói."

"Cũng muộn rồi, nhưng mấy lúc này thì mày hay đói mà." Tôi nghĩ Ter là người ăn nhiều, đặc biệt là món tráng miệng. Cậu ấy nói phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình trước, nhưng khi phải kiểm soát thức ăn cho một người đàn ông thì thật khó, "Có quy tắc nói rằng không được ăn sau 10 giờ tối."

"Sợ béo à?"

"Sợ hết tiền." Tôi nói, thở dài, "Chúng ta khó mà tìm được đồ ăn khi tối muộn mà. Ví dụ, nếu một ngày mày muốn ăn Bua Loy (món tráng miệng Thái Lan) lúc 10 giờ tối thì ai bán cho mày?"

Tôi nhớ lại cái đêm khổ sở khi tôi cố gắng tìm ai đó bán Bua Loy lúc 10 giờ tối. Cuối cùng, tôi đã mua đồ ăn vặt từ 7-Eleven để ăn.

Anh Hill, làm sao anh có thể chăm sóc nó được thế?

"Nhưng chúng ta đang ở trong quán cà phê mà. Có nhiều món ăn được bán ở dưới đấy, tìm gì đó ăn đi. Mày không đói à?"

"Ờ, tao đói." Tôi nói và cũng cảm thấy đói. Nếu để bụng đói thì không hay đâu, nhưng tôi nhớ mình không mang ví, "Tao không mang ví. Nếu mày bao tao thì tao sẽ tìm gì đó để ăn cho."

"North, tao bao được, nhưng hỏi chủ mày trước đi, chú chó nhỏ."

"Tao không muốn." Tôi lắc đầu.

"Đi vẫy đuôi và thè lưỡi ra, chủ của mày chắc chắn sẽ cho mày phần thưởng. Nếu không đủ, mày có thể lấy một cành cây và đưa nó cho anh ấy." Ter nói, cố gắng tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng nó thật là phiền phức. (khoan này tui phải nói, sao Ter ăn nói nó.... >.<)

"Ter điên. Tôi không muốn ăn gì nữa."

"Tiếc ghê. Nhưng tao thì muốn ăn ấy, đi hỏi mau lên."

"..."

"Nhanh lên."

"Được rồi." Tôi trả lời với vẻ khó chịu.

Có ổn không nhỉ? Tôi chỉ sẽ xin mua thứ gì đó để ăn, có thể anh cũng đói. Anh đã ngồi và đọc sách khá lâu rồi mà.

Tôi quyết định đứng dậy, lại gần và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh. Anh Johan quay lại và nhìn tôi một chút.

"Anh... em quên mang ví."

"Mày cần bao nhiêu?"

"Chỉ cần một ít thôi. Em chỉ xuống mua gì đó ăn thôi." Tôi hơi ngạc nhiên khi anh Johan hỏi tôi cần bao nhiêu tiền. Ý tôi là, anh không nghĩ sẽ hỏi gì khác sao? Như thể anh biết ngay rằng tôi đang xin tiền vậy T^T.

Anh Johan không quan tâm, anh chỉ lấy tiền ra và đưa cho tôi. Tôi nhận tiền đó trước khi gửi cho anh lời cảm ơn.

"Anh uống gì không?" Tôi hỏi.

"Americano, cảm ơn." Anh Johan nói trước khi quay lại tập trung vào cuốn sách của mình như trước.

"Johan." Anh Arthit gọi.

"Cái gì?"

"Nhà vệ sinh ở đâu?"

"Tao không biết. Sao mày hỏi tao?"

"Không phải mày là chủ quán sao?"

"Tao không biết."

"Mày là loại chủ gì vậy?"

"Tao chỉ có trách nhiệm ký và trả tiền, chỉ vậy thôi." Anh Johan nói. Không có gì ngạc nhiên, anh đúng như những gì chị Prang đã nói.

"Ở tầng hai đó anh Arthit. Xuống và rẽ trái ở hành lang." Là một nhân viên quán, tôi gần như biết mọi thứ.

"À, ra là vậy." Anh Arthit nói trước khi xuống nhà vệ sinh.

Ter và tôi cũng xuống để mua gì đó ăn. Chúng tôi mỗi người gọi một ly nước và một món tráng miệng nhỏ vì lúc đó đã hết cơm.

"Ờm, liệu em có thể tự làm americano không?" Tôi hỏi khi nhớ đến yêu cầu của anh Johan. Tôi nghĩ có thể không ngon lắm vì anh Arthit nói nó quá đắng nhưng có thể anh Johan thích hương vị đó nên lần trước anh ấy mới bảo tôi làm nó.

"Hửm, có ổn không?" Một nhân viên tỏ ra do dự trước khi quay sang nhìn chị Khim, "Khách hàng có thể tự làm cà phê của mình không, chị Khim?"

"À, cậu Johan gọi hả?" Chị Khim nhướng mày và nói, "Mời em."

"Làm cho chủ quán hả?" Nhân viên đó nói trong khi đứng lên, cô ấy xoay người một cách ngại ngùng, "Ê, anh ấy đẹp trai lắm nha. Không biết có phải anh ấy thích Americano không nhỉ? Nếu đúng thì tao sẽ tập pha mỗi ngày luôn."

"Anh ấy thực sự rất đẹp trai. Làm sao có thể có người đẹp trai như vậy nhỉ? Anh ấy cao hơn một mét tám và có thân hình rất đẹp, cứ như người mẫu vậy."

"Bạn bè của anh ấy cũng đều đẹp trai. Tao đã thấy họ khi họ đi qua."

"Họ đều là sinh viên năm hai ở khoa y, trông quen quen, hình như thấy trên trang rồi. Ý tao là cái trang Cute Boy & Girl 2.0 ấy. Sau khi trang đầu tiên bị sập, tao cảm thấy sốc lắm nhưng admin đã tạo trang mới ngay rồi."

"Ôi, thật tuyệt, tao thích rồi đó. Tại sao không ai làm trang cho FC của anh ấy nhỉ? Tao sẽ là người đầu tiên theo dõi cho xem. Trái tim ai cũng sẽ rung động chỉ với việc nhìn thấy anh ấy đó. Aaaa. Tao muốn trở thành bạn gái của anh ấy và anh ấy sẽ là của tao."

Và còn nhiều lời khen khác vang lên, tôi chỉ cười một nụ cười bí ẩn và ngại ngùng khi nghe chúng. Trong khi chuẩn bị cà phê, tôi tự hỏi, tại sao họ phải khen ngợi anh ấy nhiều như vậy? Anh Johan chắc chắn đã quen với những lời khen như thế này. Nhưng nếu là tôi, nếu được khen như vậy, tôi chắc chắn sẽ bay lên không trung.

Tôi đi lên cầu thang với Ter mang theo đồ ăn nhẹ và một ly nước. Tôi đặt americano lên bàn và quay lại góc của mình để ăn đồ ăn nhẹ. Lúc này đã giữa đêm, gần 1 giờ sáng. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Uh, North, mày nói mày thấy chóng mặt mà, nếu mày uống đồ lạnh thì tình trạng sẽ tệ hơn đấy." Ter nói, mặt nó trông ngạc nhiên như vừa nhớ ra điều gì đó.

"Đã muộn rồi." Tôi nghĩ, tại sao nó không cảnh báo tôi sớm hơn? Tôi đã uống khoảng nửa ly luôn rồi đó, "Nghiêm trọng thế à? Nhưng tao uống nửa ly rồi mà vẫn không sao."

Tôi nói, mặc dù tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe.

Bên ngoài mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn. Chết rồi, sao tự dung tôi thấy không ổn rồi?

"Được rồi. Nhưng, North, mặt mày đỏ quá."

"Thật sao?"

Ter đưa tay ra và chạm vào trán tôi nhưng lập tức rút tay lại. Tại sao cảm giác như nó vừa chạm phải nước sôi vậy? Có thật là nóng như vậy không? Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy bây giờ mình hơi nóng và lạnh rồi.

"Nóng lắm, chết tiệt, mày đừng uống nước lạnh nữa. Nóng lắm rồi."

"Ah... chỉ một chút thôi." Trước khi tôi có thể nói xong, tôi đã ho. Cổ họng tôi ngứa. "Khụ khụ..." và sau đó lại ho khi tôi cố gắng nói. Tại sao cổ họng tôi lại ngứa như vậy? Khi tôi uống trà xanh ngọt và lạnh, cảm giác càng tệ hơn.

"Không ổn đâu, đi nói với anh Johan đi."

"Đừng, đừng nói, anh ấy chắc chắn sẽ mắng tao." Tôi lo lắng nói. Anh chắc chắn sẽ mắng tôi cho xem T^T Tôi tiếp tục chơi và nói một cách tự tin rằng mình không bị bệnh.

"Ây, tao nghĩ là chắc không cần nữa đâu.'" Ter nói, mắt hướng về phía sau tôi.

Có vẻ như có ai đó đang đến đây.

"Sao nói là mày sẽ không bị cảm lạnh?"

Anh Johan...

"..." Tôi không trả lời, chỉ quay lại nhìn người đã quỳ bên cạnh tôi trước khi một bàn tay chạm nhẹ vào mặt tôi, anh thể hiện vẻ lo lắng và khó chịu.

"Em ấy bị bệnh à?" Anh Tonfah hỏi, nhìn về phía chúng tôi.

"Có thể." Anh Johan nói.

"Em bị dính mưa hả?" Anh Tonfah hỏi.

"Không, có thể là do bạn của em." Tôi nói, tôi chưa bao giờ ốm vì bị dính mưa. Chắc chắn tôi bị cảm cúm rồi.

"Đưa em ấy đến bệnh viện đi." Anh Hill nói.

"Ừm."

"Em không muốn." Tôi nhanh chóng cắt ngang khi nghe đến từ 'bệnh viện'. Tôi không muốn đi bệnh viện T^T "Em ổn mà. Em thậm chí không cần phải đi bệnh viện nữa."

"..." Anh Johan không trả lời. Tôi cúi đầu và tránh ánh nhìn đáng sợ từ những người xung quanh trước khi anh Johan đứng dậy và đi. Anh lấy khăn len của anh Tonfah và quấn quanh tôi, "Tao sẽ trở lại ngay."

"Được rồi, mày tính làm gì?"

"Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?"

"Em không muốn đi bệnh viện." Tôi lại cắt ngang. Không phải vì tôi sợ bác sĩ hay bệnh viện, mà vì tôi chỉ bị cảm cúm thôi, thậm chí không cần phải đi bệnh viện nữa. Hơn nữa, anh Johan phải hoàn thành bài tập nữa mà, "Em thực sự không muốn đi, anh cứ làm xong việc đi đã."

Anh Johan không chú ý đến lời tôi nói, anh chuẩn bị bế tôi lên, nhưng tôi đã lùi lại một chút. Điều đó khiến anh trông có vẻ khó chịu hơn trước.

"Anh, em không muốn đi. Em ổn, chỉ là cảm cúm thôi, rồi em sẽ nhanh khỏi ngay ấy mà."

"North."

"..."

Anh Johan thấp giọng gọi tên tôi. Có vẻ như anh đã không thể kiên nhẫn để nghe tôi nói, anh tiến lại gần và bế tôi thay vì chỉ đỡ tôi. Tôi hét lên ngạc nhiên khi đột ngột bị bế khỏi ghế. Tôi vùng vẫy một chút nhưng sau đó bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

"Nhanh lên, em ấy bắt đầu chóng mặt rồi." Anh Tonfah nói.

"Ờ." Anh Johan bế tôi và đưa tôi ra xe.

Những hình ảnh tôi nhìn thấy ngày càng mờ đi. Tôi không hiểu tại sao mình lại cảm thấy buồn ngủ đến vậy. Tôi thấy anh Tonfah cũng đi cùng chúng tôi, mang theo túi và để đồ đạc để vào xe.

"Mày có thể đến bệnh viện gần nhà tao. Tao sẽ gọi điện để báo cho họ biết mày sắp đến và yêu cầu chuẩn bị sẵn phòng luôn." Anh Tonfah nói trong khi mở cửa xe từ phía tài xế để anh Johan nhẹ nhàng đặt tôi vào ghế.

"Ừm, cảm ơn, Fah." Anh Johan nói trước khi nhận lấy túi từ anh Tonfah và đi sang bên kia, ném túi ra phía sau trước khi khởi động xe. Tôi cảm nhận được xe bắt đầu di chuyển. Mưa vẫn còn rơi rất nặng.

Thực ra, trong xe rất lạnh, lạnh đến mức tôi ôm chặt lấy mình hơn trước và thiếp đi.

Rất lạnh...

Tôi không chắc mình đang tỉnh hay đang mơ, cảm giác như tôi đang nửa tỉnh nửa mê vậy. Tôi từ từ mở mắt, thấy ánh sáng mờ ảo và mọi thứ đều mờ nhạt.

Từ trên cao, tôi cuộn mình lại để giữ ấm dưới lớp chăn dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh và tôi cần một cái gì đó ấm áp hơn.

"Lạnh quá." Tôi thì thầm trong cổ họng. Hình như có ai đó đang ngồi bên cạnh tôi, tựa đầu vào thành giường.

"Mày đang đắp 3 cái chăn đấy."

Anh Johan, phải không? Ah, lạnh quá.... Tôi từ từ tiến về phía giọng nói đó.

"Mày đang làm gì vậy?" Người đó hỏi. Giọng nói của anh có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi di chuyển gần lại. Tại sao cơ thể anh lại ấm áp đến vậy?

"..." Anh Johan không nói gì trước khi dùng một tay kéo tôi về phía anh, tay còn lại cầm một cái gì đó. Sau khi tôi tiến lại gần, anh kéo tôi lại gần hơn.

Mùi hương thật dễ chịu. Nó là mùi gì nhỉ? Tại sao mùi hương này lại khiến tôi cảm thấy thoải mái đến vậy? Người đó có vẻ hơi bất lực khi bị tôi cọ mũi vào cổ.

Vừa ấm vừa thơm, tôi muốn ở gần như vậy lâu hơn nữa.

"Ưm, ôm em."

"..."

"Anh Johan, làm ơn ôm em đi."

"Chết tiệt..."

...

...

...

"Ưm." Tôi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được là sự ấm áp, sau đó mới nhận ra đầu mình đang rất đau.

Những hình ảnh tôi thấy là một căn phòng có vẻ khá quen thuộc, giữa bóng tối của căn phòng, có ánh sáng từ đèn ở đầu giường.

Khi tôi bắt đầu cảm thấy tỉnh táo hơn, tôi nhận ra mình đang nằm với lưng tựa vào ngực anh.

Có anh Johan ở đó, ngồi dựa lưng vào giường, một tay ôm tôi trong khi tay còn lại cầm một tờ giấy.

"Anh ơi..." Tôi vô tình gọi người đó rất nhẹ trước khi di chuyển một chút, "Anh có mệt không?"

"Không, còn mày?" Anh ấy hỏi. Người đáng lẽ phải mệt là anh mới đúng, tôi đã ở trong tư thế này bao lâu rồi? "Tại sao em lại ở đây? Ý em là, tại sao em lại nằm như này?"

"Mày nói lạnh mà." Anh Johan nói làm tôi nâng mày ngạc nhiên. Điều đó có nghĩa là tôi đã tự tìm đến anh sao?

"Xin lỗi, có phải anh mệt rồi không? Để em ngồi dậy trước."

"Không sao, mày còn lạnh không?"

"Có ạ."

Tôi được anh ôm gọn trong vòng tay, thực sự rất thích...

Tại sao vòng tay của một người lại ấm áp đến vậy? Tôi cảm thấy rất thoải mái, chưa ai ôm tôi như thế này khi tôi bị ốm cả.

"Cái này là đề cương cho bài kiểm tra ngày mai ạ?" Tôi hỏi khi thấy anh Johan đang đọc tờ đề kiểm tra. Ngoài việc không biết nhiều về nó thì tôi còn không hiểu tại sao toàn bộ trang lại bằng tiếng Anh. Vì tôi rất ốm nên anhkhông thể ngồi ôn vài cùng bạn bè, còn mất công đưa tôi đến bệnh viện, ở bên tôi và tôi đã ngủ suốt thời gian đó T^T.

"Ừm." Đó là câu trả lời của anh, mắt vẫn nhìn vào tờ giấy dù ánh sáng duy nhất đang sáng rất yếu ớt. Tại sao anh lại nằm cạnh tôi? Có phải anh sợ tôi không thể ngủ ngon không? Anh có thể ngồi ở chỗ thoải mái hơn để đọc với đủ ánh sang. Chẳng phải anh vẫn sẽ nhìn thấy tôi hay sao?

"Anh có thể bật đèn lên ạ."

"Yên tâm, cứ ngủ đi." Anh Johan nói trước khi ôm tôi chặt hơn, tôi cảm thấy anh vẫn ấm áp. Chẳng lẽ anh không thấy nóng khi ôm tôi sao?

Tôi cố gắng nhắm mắt và ngủ như lời anh nói nhưng tôi không thể ngủ được.

"Mấy giờ rồi ạ?"

"Ba giờ."

"Ơ, anh không ngủ sao?"

"Chỉ một chút nữa thôi."

"Thường thì anh đọc sách bằng tiếng Anh à?"

"Ừm."

"Anh nói sẽ đưa em đến bệnh viện mà nhỉ."

"Tao đưa mày đến đó rồi, bác sĩ nói tình trạng của mày không nặng lắm." Anh Johan trả lời.

"À... Em đã nói chuyện với Ter về việc đi du lịch rồi, cậu ấy nói sẽ đi Nhật Bản với anh Hill trong kỳ nghỉ." Tôi nói khi nhớ lại. Nhưng tôi chợt nhớ rằng mình không nên nói bây giờ, anh Johan đang đọc sách và tôi không nên làm phiền.

"Mày muốn đi không?"

"Có ạ, sẽ thực sự rất tuyệt khi có một chuyến du lịch ở Nhật Bản."

"Ừ, nhưng tao không muốn đi với Hill. Tao cũng đã đến Nhật Bản nhiều lần rồi."

"Nhưng em không thể nghĩ ra nơi nào để đi cả." Tôi nói, "Thường thì những người chưa bao giờ ra nước ngoài sẽ chọn Nhật Bản. Mà em thì chưa từng ra nước ngoài."

"Aurora Borealis."

"Dạ?"

"Mày muốn đến đó không?"

"Aurora Borealis? Ui, em muốn đến đó. Ngay cả chỉ nhìn ảnh thôi em cũng biết nó rất đẹp rồi. Anh có đi không ạ?" Tôi hỏi với vẻ vui vẻ, tôi cũng muốn đi. Nhưng mà xa quá, chi phí đi chắc cũng không rẻ nhỉ?

"Ừm, mày muốn đi không?"

"Em muốn... nhưng." Tôi nói nhẹ nhàng. Tất nhiên tôi muốn đi. Ai mà không muốn đi chứ? Nhưng có rất nhiều thứ phải lo, đúng không?

"Ừ, cứ kết thúc học kỳ rồi chúng ta sẽ đi."

"Đi đâu ạ?"

"Nga."

Nga á!!

"Nga!?" Tôi vô tình thốt lên với giọng lớn trong sự ngạc nhiên rồi bắt đầu ho. Tôi ngồi dậy trên giường vì sợ anh Johan cũng bị cảm, anh đưa cho tôi một cốc nước mà tôi lập tức nhận lấy, "Cảm ơn ạ."

Tôi nói. Sau khi uống nước đó, tôi cảm thấy khá hơn nhiều.

"Ừm, có phải quá xa rồi không ạ? Em không biết em có được cho đi không nữa." Tôi nói. "Nhưng nếu em xin phép, em chắc chắn mẹ sẽ cho phép em đi thôi, nếu không, bà ấy đã không cho em làm việc bán thời gian rồi. Nhưng liệu bà ấy có cho phép em đi ra nước ngoài không? Tôi phải thử hỏi trước."

"Tao sẽ xin giúp mày."

"Cảm ơn ạ." Tôi lại nói. Anh Johan đặt tờ giấy anh đang cầm xuống và kéo tôi ngồi lên đùi anh, nhìn tôi. Cảm giác như tôi đang ngồi trên anh vậy. Lúc đó, tôi cảm thấy lo lắng khi nghe tiếng mưa bên ngoài vì cửa ban công bên cạnh phòng ngủ hơi mở. Ánh sáng mờ mờ làm khuôn mặt anh Johan hiện rõ.

"Tại sao mày nói sẽ không bị ốm?" Anh Johan hỏi với giọng điềm tĩnh khiến da gà tôi nổi lên. Khuôn mặt anh bình tĩnh, nhưng rõ ràng là anh đang tức giận.

"Ừm... Thực ra em không bị ốm vì mưa. Em ốm do lây từ Duen Nao." Tôi nói, cảm thấy đúng mà.

Khi ngồi như vậy, tôi cảm thấy ngày càng lạ lùng. Cơn nóng trong ngực lan tỏa đến bụng, hơi thở của tôi trở nên ấm áp, tôi không biết liệu điều này có phải do sốt khiến cơ thể tôi nóng bừng không và tại sao tư thế ngồi này lại khiến tôi... nhìn xuống dưới.

"Nhưng mày bị bệnh rồi, không phải à?"

"Xin lỗi... ưm..." Một bàn tay mạnh mẽ ấn vào phía sau cổ tôi, siết chặt trong nụ hôn đầy đam mê. Tôi vô tình nhắm chặt mắt lại, tay tôi nắm lấy áo của anh Johan.

Bàn tay khác ôm chặt tôi, khiến mông tôi dán sát vào anh. Cơn sốt làm hơi thở tôi càng thêm nóng.

Tôi đáp lại sự chạm vào đó một cách táo bạo, lưỡi ấm áp của tôi chạm vào lưỡi anh, quấn quýt như muốn cảm nhận anh hoàn toàn, tim tôi đập ngày càng nhanh, như thể sắp nổ tung, tạo ra cảm giác trống rỗng trong bụng.

Anh Johan nắm tay tôi và đặt lên cổ anh khi nhận ra rằng cả hai tay tôi đang không còn sức lực.

"Á!" Tôi kêu lên bất ngờ và mở mắt ra. Khi anh nâng tay, anh nhẹ nhàng ấn vào giữa đùi tôi. Anh tiến lại gần hơn, chỉ chạm vào tôi nhưng điều đó khiến toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy dâng trào. Anh Johan cũng thở nhanh hơn, bàn tay ấm áp còn lại vén chiếc áo lớn tôi đang mặc lên, ôm lấy eo tôi và từ từ nâng tôi lên.

Cảm giác nóng rực từ sự đụng chạm của anh khiến tôi cảm thấy càng nóng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro