Chương 16: Ở đó vì tôi
Dịch: Rín
Có phải chuyện này đang nói về tôi không?
Tôi ngồi xuống, siết chặt hai tay. Khi bộ não tôi tiếp nhận xong những lời của người đó, cảm giác hỗn độn trào dâng khiến tôi thực sự bối rối. Tôi ngồi im lặng để tiếng đập thình thịch của trái tim mình vang lên, hy vọng rằng chỉ mình tôi nghe thấy.
Hạnh phúc...
Tôi cảm thấy hạnh phúc.
Và tôi gần như phát điên vì điều đó.
Chiếc xe sang trọng vẫn đỗ trước khoa Y. Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Anh Johan là người có thể khiến tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực. Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần rồi nhưng cả hành động lẫn lời nói của anh đôi khi khiến tôi cảm thấy như mình không còn là chính mình nữa.
Có lẽ tôi thật sự đã phát điên rồi.
"Ừm... em..."
Tôi nói nhỏ. Tuy nhiên, trong chiếc xe rất yên tĩnh, giọng tôi trở thành âm thanh rõ nhất. Thành thật mà nói, tôi muốn nói lời cảm ơn. Tôi thật sự rất vui vì anh đã nói như vậy, cảm ơn anh đã nghĩ đến cảm xúc của tôi. Mặc dù tôi không nghĩ nhiều về nó, nhưng khi có ai đó quan tâm đến cảm xúc của mình, đó thật sự là điều rất tốt, phải không?
Và quan trọng hơn... Cảm ơn anh đã khiến tôi cảm thấy như là người duy nhất...
"Cảm ơn." Cuối cùng tôi nói lời cảm ơn. Ít nhất tôi cũng phải nói ra những gì tôi cảm nhận trong lòng.
Người kia không đáp lại. Tôi thậm chí không dám ngẩng đầu lên vì cảm thấy không đủ dũng cảm nên tôi quyết định thay đổi chủ đề để phá vỡ sự im lặng.
"Ờ, anh Johan, Ter và anh Hill sẽ xem phim." Tôi nói. Tôi không biết anh Johan có thường xem phim không, nhưng như Ter đã nói, sẽ tốt nếu chúng tôi có thể đi cùng nhau một lần, "Chúng ta có thể đi cùng không ạ?"
"Xem phim?"
"Vâng."
"Mày muốn đi xem phim à?"
"Dạ."
"Được rồi." Anh Johan trả lời mà không suy nghĩ nhiều. Tôi nâng lông mày, vô cùng ngạc nhiên, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
"Thật không ạ?" Tôi nói một cách vui vẻ, "Em muốn xem phim kinh dị, nhưng nếu anh không muốn thì không sao. Hay em thử mời Ter đi xem cùng nhé? Nó nói là không có phim gì đặc biệt muốn xem cả, hay có phim gì anh đặc biệt muốn xem không?"
"Gì cũng được..."
"Ah, vậy thì thôi."
"Nhưng nếu mày muốn tao đi cùng, mày phải làm gì?"
"..."
Tôi ngẩng đầu lên và quay sang nhìn người ngồi cạnh mình, cảm thấy bối rối.
"Sao ạ?"
"..."
Những lời ấy lập tức khiến tôi nhớ lại chuyện chiều hôm qua. Dù tôi có cầu xin hay cố gắng tránh xa anh bao nhiêu, anh Johan vẫn không dừng lại cho đến khi đầu tôi quay cuồng.
Anh bảo tôi phải kể chuyện, nhưng anh đã hôn tôi bao nhiêu lần rồi? Có lẽ tôi không thể đếm được cho đến khi tôi nhớ lại lời anh Johan nói, nếu tôi muốn yêu cầu gì, thì tôi phải là người hôn anh ấy trước.
"À, tốt hơn là đừng ạ." Tôi nói, trong lòng nhíu lại khi hiểu được ý định của anh Johan. Tôi nhìn người ngồi cạnh mình rồi quay đi chỗ khác. Chỉ nghĩ đến thôi, tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ rồi.
"Nhanh lên." Anh Johan nói với giọng trầm. Biểu cảm của anh dường như không liên quan gì và anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Sao tôi lại lo lắng thế này? Tất nhiên, tôi xấu hổ đến mức gần như chết ngất. Chỉ với điều này thôi, tim tôi gần như ngừng đập rồi!
"Mày để tao tự làm thì tao không chắc môi mày có bị rách hay không đâu."
!!!
Chết tiệt!
Tôi chỉ có thể thầm nguyền rủa trong lòng, than vãn và ép mình phải làm. Tại sao mọi thứ lại thế này? Bây giờ tôi chẳng biết làm sao để thoát khỏi đây. Dù sao thì, có lẽ tôi phải làm thôi...
Tôi khẽ nhắm mắt lại, cơ thể hơi căng thẳng rồi tiến lại gần, tôi mỗi lúc một gần hơn với khuôn mặt của anh. Anh Johan nhìn thẳng vào mắt và môi tôi mà không chớp mắt. Tôi nhắm mắt lại khi môi chúng tôi gần như chạm vào nhau...
Khi đôi môi mềm mại của tôi vừa chạm nhẹ vào, tôi định dừng nụ hôn ngay lập tức. Nhưng khi tôi định ngừng lại, một bàn tay mạnh mẽ ấn sau cổ tôi, kéo tôi lại gần hơn, tiếp tục nụ hôn và môi anh hạ xuống mạnh mẽ. Anh giữ tôi như vậy một lúc trước khi buông tôi ra.
Tôi quay lại vị trí lúc đầu. Hơi thở của tôi hơi gấp gáp và tôi vô thức cắn môi. Cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực tôi và bắt đầu mặt tôi nóng lên. Mặc dù điều hòa trong xe rất lạnh nhưng tay tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Tôi đang dọn dẹp lại suy nghĩ thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa xe. Tôi nhìn thấy anh Hill đang gõ cửa xe ở bên cạnh anh Johan.
Chết tiệt...
Liệu anh Hill có thấy chúng tôi không?
Ah... nhưng chiếc xe này có cửa kính tối màu, nên khả năng cao là không.
Anh Johan hạ cửa kính xuống. Anh Hill nhìn chúng tôi rồi thở dài một hơi: "Tính làm gì tiếp?"
!!!
"Làm sao?"
"Mày muốn đi xem phim không?"
"Được rồi." Anh Johan nói khi gật đầu nhẹ, "Mày muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được, tùy North." Anh Hill nói. Tôi nâng lông mày ngạc nhiên trước lời nói của anh ấy. Ngay lập tức, tôi nhìn ra ngoài thấy Ter. Tại sao anh ấy phải nói như vậy?
"Em á?"
"Đúng." Anh Hill nói, "Vậy chúng ta gặp nhau ở trung tâm mua sắm được không?"
"Ok." Anh Johan nói trước khi hạ cửa sổ xe và chúng tôi rời khỏi bãi đậu xe của khoa. Điều hòa trong xe không thể làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Tôi biết anh Hill nhận ra điều gì đã xảy ra vì mặt tôi rất đỏ.
Dù có hôn anh hàng trăm lần, tôi có lẽ sẽ không bao giờ quen được với điều đó. Tôi không biết tại sao mình phải làm như vậy, anh luôn muốn tôi là người bắt đầu nụ hôn trước. Điều duy nhất tôi biết là anh Johan dường như rất thích điều đó.
Và tôi... thực sự xấu hổ khi làm vậy. Chết tiệt...
Tôi xấu hổ đến mức muốn khóc T^T.
"Lâu rồi tao với mày mới ăn cùng nhau, kể từ lần cuối đó." Anh Johan nói với anh Hill ngồi ở đối diện chúng tôi. Giờ đây, chúng tôi có bốn người đang ngồi trong một nhà hàng thịt.
Tôi không biết nên ăn gì. Vì vậy, tôi đã chơi trò kéo-búa-bao khá lâu và cuối cùng chọn nhà hàng này. Tôi cũng không thường xuyên đến đây. Nhưng nhìn cách bày chí của nhà hàng này, có lẽ chúng tôi chỉ ăn ở đây một lần vì nếu không, tôi sẽ hết tiền ăn trong cả tháng mất.
"Cũng lâu rồi, có lẽ từ năm ngoái." Anh Hill nói trong khi mở thực đơn của nhà hàng. Tôi cũng nhìn vào thực đơn. Liệu Ter có thường ăn những món đắt tiền với anh Hill không? Tôi rất ghen tị, thật tuyệt khi có một người bạn trai giàu có như vậy.
Ừm, nhưng nói về điều đó, khi tôi đi đâu đó với Ter và anh Hill, anh ấy cũng đối xử tốt với tôi.
"North, mày ăn gì?"
"Tao không biết, tự dưng lại không thấy đói. Tao có thể gọi khoai tây nghiền không?" Dù đó là món có thể ăn ở phòng, "Còn mày thì sao?"
"Không biết." Ter nói trong khi lắc đầu.
"Nếu em không thích, chúng ta có thể đổi chỗ khác." Anh Hill nói. Ter mỉm cười một chút, cảm thấy được quan tâm, "North, đừng nghĩ quá nhiều làm gì." Anh Hill nói với tôi.
Tôi gật đầu, nhìn cách anh ấy chăm sóc tôi kìa.
"Anh Hill lúc nào cũng chăm sóc em, anh thật chu đáo. Cảm ơn anh ạ." Tôi nói, sẵn sàng dành cho anh ấy một nụ cười.
"Em cảm ơn sai người rồi." Anh Hill nói trước khi lấy ra một cái thẻ đen. Sau đó, anh ấy đưa thẻ đó cho anh Johan. Tôi thấy anh Johan nhận thẻ. Đó là thẻ gì vậy?
"Ngậm mồm lại!" Anh Johan nói trong khi lắc đầu, anh nhận lấy thẻ và cho vào ví, "Mày nhìn cái gì?"
Anh Johan quay lại hỏi tôi. Có lẽ anh nhận ra rằng tôi đang nhìn anh.
"À... anh Hill nói em cảm ơn sai người."
"Ờ, đúng rồi, em nên cảm ơn Johan kìa. Tất cả tiền mà anh dùng để đưa em đi ăn đều là tiền của Johan."
!!
"Hả!?" Tôi mở to mắt trong trạng thái bất ngờ. Tiền đó là của anh Johan? Vậy thẻ đó là thẻ của anh Johan và anh Hill đã dùng nó suốt thời gian qua? Ý tôi là, nhìn xem, anh ấy đã sử dụng nó vài tháng rồi. Anh ấy mời tôi mỗi khi anh ấy và Ter đi đâu đó, trả tiền cho mọi bữa ăn và cũng mua rất nhiều đồ mà tổng cộng số tiền cũng phải lên đến hàng chục nghìn lận.
"Đó là của anh ạ?" Tôi hỏi, nâng lông mày và quay sang anh Johan.
"Ờ, mày ngạc nhiên làm gì?"
"Em..."
Tôi khá bất ngờ vì ban đầu tôi nghĩ rằng anh Hill là người chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Điều đó có nghĩa là, nếu đó là tiền của anh Johan, vậy thì... anh đã thích tôi từ lâu rồi sao? Và ngoài ra...
Anh ấy còn mua cho tôi mọi thứ tôi muốn.
"Có vẻ như anh sắp gặp chuyện vì đã nói với em đấy, North." Anh Hill nói, thở dài nhẹ nhõm, "Nhưng em cần được biết chủ của số tiền và người đã bắt anh dùng nó suốt thời gian qua là ai."
Anh ấy nói trong khi nhìn sang anh Johan với vẻ lo lắng.
Ờ... Anh Hill đã từng hỏi tôi xem tôi có muốn một ngôi nhà hay căn hộ không, nhưng cái đó thì hơi quá rồi...
"Ừm, cảm ơn ạ." Tôi nói và nhớ lại rằng trước kia bản thân đã được bao ăn rất nhiều món ngon. Nếu tôi có cơ hội và tiền, tôi muốn chăm sóc anh Johan coi như một cách để đền đáp. Tôi nhắc lại, nếu tôi có cơ hội và tiền.
"Ừm." Anh Johan nói mà không mấy quan tâm.
"Mọi người đã sẵn sàng để gọi món chưa ạ?" Người phục vụ hỏi khi dừng lại ở bàn. Tôi quyết định gọi món đơn giản thôi. Sau khi gọi món xong, người phục vụ đi khỏi.
"North." Anh Hill gọi.
"Vâng?"
"Chườm ấm sẽ đỡ hơn đấy." Anh Hill nói. Tôi nghiêng đầu nghi ngờ thì nhìn thấy anh ấy chỉ vào cổ mình. Điều đó khiến tôi ngay lập tức hiểu ra...
"...Vâng." Tôi trả lời, nghiêng đầu với vẻ ngại ngùng, "Cảm ơn ạ."
"Ờ, Hill..." Anh Johan đột nhiên gọi anh Hill như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
"Chuyện gì?"
"Tao hoàn thành hết việc nên chắc đến lúc tao phải đi rồi."
"Thật sao? Bao lâu?"
"Khoảng một tuần, tối đa là hai tuần."
"Lâu vậy sao? Mày không thể vừa làm vừa thi được." Anh Hill nói. "Họ không thể cho mày nghỉ được à?"
Họ có vẻ hơi lo lắng. Theo những gì tôi nghe, có vẻ như anh Johan sẽ đi đâu đó.
"Bố tao không cho đâu. Để tao nói mày nghe, nếu khoa y có một tòa nhà mới, thì tất cả đều là tiền của tao đấy." Anh Johan nói với vẻ bực bội.
"Nó dễ với mày mà, chỉ cần ký giấy thôi."
"Giấy gì vậy?"
"Đơn xin từ chức."
"Thằng chó!!"
"Vậy Fah và mày sẽ làm thế nào để có thể xử lý chuyện này, Johan? Hỏi thật." Anh Hill cũng hỏi với giọng điệu nghiêm túc. Tôi cảm thấy bầu không khí ở bàn đã trở nên nghiêm trọng, "Còn một kì thi khó khăn nữa đấy."
"Tao sẽ làm tất cả những gì tao có thể." Anh Johan đáp. "Tao sẽ quay lại và tự mình xử lý mọi chuyện."
"À, khi nào mày đi?"
"Sau kỳ thi giữa kỳ." Anh Johan trả lời.
"Vậy có cuốn sách mà mày phải xem qua đấy."
"Có nhiều việc phải làm vãi, khó chịu thật." Anh Johan nói với vẻ không mấy hứng thú, "Tao có thể chết ở đó mất, quay lại còn phải thi cuối kỳ nữa chứ."
"Đem theo cậu nhóc của mày theo đi." Anh Hill nói, quay sang nhìn tôi.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Cuối cùng tôi quyết định hỏi. Dựa vào những gì họ đã nói, tôi có thể hiểu, nhưng tôi cũng muốn biết thêm một số chi tiết.
"Mày vẫn chưa nói với em ấy à?" Anh Hill hỏi, có chút ngạc nhiên.
"Chưa." Anh Johan đáp nhỏ nhẹ trước khi quay sang nhìn tôi, "Tao sẽ làm việc ở ngoài trong gần hai tuần." Anh Johan nói.
"Vâng." Tôi gật đầu, cho thấy tôi hiểu. Dựa vào những gì tôi nghe, tôi có thể hiểu được. Thế là ok rồi.
"Anh đi đâu ạ?" Tôi hỏi.
"Boston."
"Dạ." Tôi nói với vẻ hơi ngạc nhiên. Boston à? Có phải Boston ở Mỹ không? Hai tuần lận à. Vậy không ảnh hưởng đến việc học của anh ấy sao? Nghỉ tận hai tuần, lại còn là ở khoa y nữa.
"Anh có thể nghỉ nhiều vậy ạ?" Tôi hỏi.
"Trước khi có thể đi, Johan đã phải nói chuyện rất nhiều lần với bố của Fah." Anh Hill giải thích.
"Tại sao lại là bố của anh Tonfah ạ?" Ter hỏi.
"Ừm, bố của Fah là trưởng khoa của khoa y."
"Hả?"
!!NGẠC NHIÊN!! Ấn tượng quá, trưởng khoa của khoa Y? Anh Tonfah thực sự là một người đặc biệt, tôi nghe nói nhà anh ấy địa vị rất lớn, nhưng không nghĩ rằng lại lớn đến vậy.
"Vậy, mày làm gì rồi?" Anh Hill hỏi.
"Có rất nhiều việc phải làm. Tao phải đi thương lượng rất nhiều. Hơn nữa, bọn tao đã nói chuyện hàng giờ liền, chủ đề là về các khoản quyên góp. Quyên góp cho đến khi có thể xây được một toà khoa mới. Tất cả bọn mày đều có thiết bị mới là cũng nhờ vậy đấy."
Anh quyên góp để xây một toà nhà khoa mới luôn sao? Vậy là đã quyên góp bao nhiêu thế? T^T
"Tao sẽ thấy một tòa nhà mới mang tên mày, đúng không?"
"Có thể, nhưng tao đã quyết định quyên góp một cách bí mật."
"Vậy thì họ sẽ đặt tên bố mày lên đó."
"Không nhá." Anh Johan nói trước khi đồ ăn mà chúng tôi gọi được mang ra bàn, "Hai tuần sau kỳ thi giữa kỳ là ngày thể thao, đúng không?"
"Có lẽ vậy. Tao cũng sẽ tham gia thi đấu."
"Làm việc này không đáng."
"Quầy của khoa anh nằm cạnh khoa kỹ thuật." Anh Hill nói trong khi đang nhai. Anh nhìn lên trong khi miệng vẫn đang nhai thịt bò. Nếu nói về ngày thể thao, tôi cũng phải đi đến khu vực cổ vũ vì đó là nhiệm vụ của tôi năm nay. Tôi vẫn đang suy nghĩ về nó lắm đây, sao mà tôi sống sót được cơ chứ?
"Thật ạ? Quầy của khoa em nằm cạnh khoa y sao?" Tôi hỏi.
"Ừ, theo như anh biết là vậy."
"Dạ."
"Mày sẽ phải lên sân khấu với đội cổ vũ à?" Cậu bạn hỏi.
"Tất cả sinh viên khoa kỹ thuật đều phải lên."
"Sao mày không tìm lý do để khỏi phải lên?"
"Tao thử rồi. Tao đã nói rằng tao sẽ tham gia thi thể thao, nhưng họ bảo tao cũng phải đến để tập cả cổ vũ lẫn thể thao. Làm sao tao có thể làm cả hai việc được? Tao chỉ là một con người thôi mà." Tôi phàn nàn với nó.
Sau khi nói chuyện ngày thể thao, tôi phát hiện ra rằng anh Hill và anh Johan ở đó vì câu lạc bộ bóng rổ, anh Arthit tham gia câu lạc bộ bóng đá. Còn anh Tonfah thì ở câu lạc bộ quần vợt. Có vẻ như tôi đã biết điều đó nhưng quên mất. Sinh viên năm hai sẽ là người giám sát. Sinh viên năm nhất sẽ phải tham gia một cách năng nổ. Và anh Johan phải học, đọc sách, tham gia hoạt động và phải làm việc nữa.
Thực sự, tôi bắt đầu lo lắng. Có lẽ đây là lý do tại sao anh Johan lại nghiện cà phê đến vậy. Liệu có quá nặng rồi không?
"Mày muốn xem gì?" Anh Johan hỏi khi chúng tôi dừng lại trước rạp chiếu phim. Anh Johan lại trả tiền cho tôi, tôi muốn nói rằng tôi tự trả cũng được, nhưng thực ra tôi cũng không tự trả được đâu TɅT.
"Phim ma ạ."
"Mày muốn xem cái gì đáng sợ à?"
"Dạ vâng."
"Ngốc quá."
TɅT
Có vấn đề gì đâu? Có rất nhiều người sợ ma nhưng vẫn muốn xem phim ma đó thôi.
"Em muốn xem gì?" Anh Hill hỏi. Chờ đã, sao anh ấy lại hỏi như vậy? Chúng ta sẽ xem cùng một bộ phim mà, đúng không?
"Em không đặc biệt muốn xem gì. Chúng ta có nên xem phim ma cùng North không?"
"Được, nhưng em sẽ không sợ chứ?"
"Em sợ, nhưng vẫn muốn xem."
"Nếu em sợ, em có thể ôm anh."
Chết tiệt!
Đưa tôi ra khỏi đây T^T
"Ở đó có phòng VIP kìa." Anh Hill nói, chỉ vào biển hiệu phía trên. Đúng vậy, nhưng tôi vào phòng VIP bao giờ.
Tại sao không ai hỏi tôi thế? Có phải ai cũng đem đủ tiền đâu mà.
"Vậy thì tao sẽ đặt chỗ." Anh Johan nói. Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều xem một bộ phim ma, điều này thật tuyệt.
Tôi đã từng xem những bộ phim ma mà chỉ có mình tôi trong rạp. Nhiều lần tôi mời bạn bè đi xem cùng, nhưng không ai có thời gian. Khi phim đã ra rạp, việc xem một mình trong rạp thật cô đơn. Hơn nữa, tôi thường khóc vì sợ khi xem phim kinh dị.
"Mày có muốn mua bỏng ngô không?" Ter đấm nhẹ vào tôi và chỉ vào biển hiệu bỏng ngô, "Giá cũng rẻ."
"Không, lần trước tao mua bỏng ngô thì giá ngang bằng với giá vé phim."
"Vậy mày mua nó à?
"Ừ, nhưng khi tao sợ và hét toáng lên thì tao làm đổ nó vào người ngồi ngay bên cạnh."
"Tiếc đấy." Ter cười nói.
Khi chúng tôi vào rạp chiếu phim, đó là một trải nghiệm tôi chưa quá quen. Có dịch vụ đồ ăn và đồ uống đầy đủ ở phía trước, giá cả cũng hợp lý. Khi vào, chúng tôi nhận thấy rằng không có ai khác mà chỉ có chúng tôi thôi.
Phòng VIP khá xịn, không khác mấy so với những gì tôi tưởng tượng. Đặc biệt là có rất nhiều sự riêng tư và được cung cấp ghế sofa cùng vài chiếc khăn. Anh Johan và tôi ngồi trên chiếc ghế sofa đôi. Ter và anh Hill ngồi cạnh nhau.
Ánh sáng trong rạp chiếu phim giảm đi một chút trước khi quảng cáo bắt đầu chiếu. Tôi không nghĩ về điều đó, nhưng ngồi xem phim như vậy cùng anh Johan thật khác biệt.
"Anh có hay xem phim không?" Tôi hỏi nhỏ, vì xung quanh không có ai khác.
"Không."
"Anh không hay đến rạp chiếu phim à?"
"Ừ, lần cuối cùng là cách đây nhiều năm rồi."
"Ồ, anh làm việc chăm chỉ nhỉ?"
"Ừm."
Tôi im lặng vì không biết nên hỏi gì nữa. Khi bộ phim bắt đầu, tôi ngồi thoải mái trên chiếc sofa, thực sự nó rất dễ chịu, nếu không phải là phim ma, có lẽ tôi đã ngủ mất rồi.
"Chết tiệt." Tôi cố gắng kiềm chế tiếng thét của mình. Thật đáng sợ. Tại sao âm thanh lại to như vậy? Tôi vô tình co chân lên vì sợ ai đó sẽ giật chân tôi, như trong những bộ phim khác ấy. Tôi nhìn sang ah Johan, người có vẻ rất bình tĩnh bên cạnh tôi.
Âm nhạc đột ngột dừng lại và được thay thế bằng tiếng thở của các nhân vật.
Nữ chính mặc áo thun trắng dính máu, cầm một chiếc đèn pin trong tay, từ từ bước vào phòng lưu trữ.
"Tại sao lại vào đó? Chết tiệt. Ra ngoài đi."
Tôi hét lên khi một bóng dáng lạ xuất hiện bất ngờ bên cửa sổ và không biết sao tôi lại túm lấy tay anh Johan thật chặt, anh vẫn không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Sau đó, anh bế tôi lên và đặt tôi ngồi lên đùi mình. Anh quấn chăn quanh tôi và ôm tôi từ phía sau. Vì chiếc sofa khá rộng nên tôi có thể giơ chân lên và đặt chúng lên người anh. Tôi sợ bị rút chân T^T.
Tôi không nghĩ đến gì khác ngoài việc hy vọng nữ chính có thể ra khỏi đó. Đừng vào đó, đó là một căn phòng dùng để thực hiện nghi lễ. Tại sao lại vào? Con trai của cô không ở đó.
"Áhhh!" Tôi lại hét lên khi một cái gì đó xuất hiện. Nhưng tôi không kịp nhìn thấy rõ. Cái gì vậy? Khi tôi lấy lại tinh thần, tôi nhận ra mình đã quay lại và chúi vào vòng tay của anh Johan. Anh không để ý, chỉ lặng lẽ che mắt tôi bằng chăn và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi không hiểu tại sao...
Chúng tôi có phải bạn không? Nếu người khác nhìn thấy chúng tôi, họ sẽ nghĩ chúng tôi có mối quan hệ nhiều hơn mức bạn bè, mặc dù tôi có thể chắc chắn rằng chúng tôi chỉ là bạn, nhưng trong tình huống này, tôi không thể nói được như vậy nữa.
Bộ phim kéo dài hơn một tiếng. Bình thường tôi sẽ tức giận nếu anh bắt tôi ngồi lên đùi anh. Nhưng vì chúng tôi đang xem phim này nên tôi không suy nghĩ nhiều về nó nữa. Anh Johan cũng không nói gì. Anh chỉ ôm tôi và an ủi khi tôi sợ. Nhưng thỉnh thoảng anh lại trêu tôi khi tôi hỏi liệu con ma đã đi chưa. Anh Johan nói nó đã đi rồi, nhưng mỗi khi tôi mở mắt ra, con ma vẫn còn trên màn hình T^T.
"Phù...." Tôi thở phào nhẹ nhõm khi ra khỏi rạp chiếu phim. Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc. Cả một giờ đồng hồ adrenaline bị chảy ngược.
"Mày hét to quá." Ter nói.
"Vì không có nhiều người đấy." Tôi thật lòng nói. Vì không có ai khác nên tôi có thể la hét thoải mái, vì nếu có nhiều người thì có lẽ chỉ là tiếng ồn bình thường thôi, "Nhưng tao không hiểu rõ lắm về bộ phim."
"Mày không xem thì hiểu làm sao được?" Anh Johan nói. "Mày toàn nhắm mắt suốt."
"Vì nó đáng sợ mà." Tôi thì thầm.
"Thật à?"
"Vậy tại sao cô con gái của nhân vật nữ chính cuối cùng lại biến mất?" Tôi hỏi anh Johan, người ngồi xem phim một cách bình tĩnh. Anh không hề có biểu hiện kinh ngạc hay sợ hãi, dù đó có là cảnh cao trào. Anh xem như đó là một bộ phim bình thường.
"Thật ra, nhân vật nữ chính không có con gái. Những gì cô ấy thấy chỉ là ảo giác."
"Ơ, thật sao? Vậy là con búp bê à? Cô ấy nói con gái của cô ấy rất yêu con búp bê đó."
"Đó là hình ảnh tượng trưng cho đứa con bị phá bỏ thôi."
"Vậy là cô ấy không có con sao? Em cứ tưởng cô ấy thật sự có con gái cơ."
"Vậy mày đến để xem phim hay là để tao giải thích phim cho vậy?"
..
..
..
Sau khi ăn và xem phim xong, tôi về phòng với Ter. Biểu cảm của anh Johan có vẻ hơi vội vã, nhưng tôi không hỏi gì.
Trong suốt đoạn đường về, Ter cũng không nói nhiều như mọi khi nữa.
"Ter." Tôi gọi nó khi đang lấy đồ trong túi, "Vừa rồi, khi chúng ta xem phim, mày có ôm anh Hill không?"
"..." Ter nhìn tôi một cách ngạc nhiên. "Sao mày lại hỏi vậy?"
"Trả lời tao đi."
"Vậy... nếu tao ôm thì sap? Mày hỏi làm gì?" Ter nói, có vẻ hơi xấu hổ vì tôi hỏi một câu kỳ lạ.
Từ lần đầu tiên tôi bị anh ôm, tôi cảm thấy có chút lạ lẫm, nhưng dần dần tôi không còn cảm thấy kỳ lạ nữa. Đến bây giờ, hóa ra tôi bắt đầu thích cảm giác đó. Nó làm tôi cảm thấy dễ chịu, ấm áp, tôi muốn được ôm thêm lần nữa. Cảm giác này chắc chắn không tệ đúng không?
"Mày có cảm thấy... muốn anh ôm anh ấy lần nữa không?" Tôi hỏi khiến nó càng thêm bối rối. Trước khi rời mắt khỏi chiếc túi, nó ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, rồi mỉm cười nhẹ.
"Ý mày là gì?"
"Trả lời trước đi, đừng có trêu tao nữa."
"Ừ, tao muốn anh Hill tiếp tục ôm tao. Mày có cảm thấy thế không? Và mày cũng muốn anh Johan ôm mày đúng không?" Ter nói, nheo mắt lại, "Vừa nãy hai người cũng ôm nhau còn gì." Một nụ cười khẽ cong lên trên môi nó, có chút chọc tức.
"Không nói chuyện với mày nữa, mày làm tao bực mình." Tôi nói và đứng dậy khỏi ghế, nhưng nó đã giữ tay tôi lại.
"À, thôi tao không trêu mày nữa. Tao đã nói rồi mà. Tao cảm nhận được rõ ràng luôn rằng, nó... ấm áp."
Ừm... Và tôi thích cả lúc anh ấy xoa đầu tôi.
Dù là người khác xoa đầu tôi, tôi cũng không thích lắm. Ví dụ, khi anh Than xoa đầu tôi, tôi đã hét lên trong lòng và suýt nữa chết vì ngượng.
"Như vậy cũng tốt. Nó có phải cảm giác nảy sinh khi hai người ở bên nhau không nhỉ?"
"Là như nào cơ?"
"Đó là sự gắn kết."
"Là sao?"
"Giống như là ôm, nắm tay, chạm vào nhau ấy."
"À." Nếu như cái mà Ter nói về skinship là như vậy thì anh Johan có lẽ là kiểu người thích sự tiếp xúc cơ thể. Tôi không biết có phải anh như vậy với tất cả mọi người không, nhưng nếu chỉ có mình tôi, thì cũng không sao.
Rất ổn...
"North, sao vậy?"
"Không có gì đâu." Tôi đáp.
"Mặt mày đỏ lắm rồi này." Ter nói rồi giơ tay lên và nhẹ nhàng xoa mặt tôi. Những gì tôi nghĩ lúc nãy có nghĩa là tôi thích anh hơn rồi đúng không? Trước đây tôi đã mở lòng rồi, giờ thì tôi càng thích anh ấy nhiều hơn.
"Khoan đã, cho tao một chút thời gian." Tôi nói, giơ tay lên để ra hiệu là không sao. Tay còn lại đưa lên che mặt rồi cúi đầu xuống. Hít một hơi sâu để bình tĩnh lại.
"Mày xấu hổ nhìn dễ thương ghê." Ter nói.
"Không cần phải khen tao đâu, nhưng cảm ơn nhá." Tôi đáp rồi thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Ter như mọi khi, "Được rồi."
"Buồn cười thế." Ter nói và cười nhẹ về thái độ của tôi, "Vậy mày xấu hổ vì cái gì?"
"Tao không biết." Tôi trả lời.
"Có vẻ như tao không phải người mày cần lúc này." Ter nói tiếp, vẻ mặt như thể đang than thở, "Tao đã muốn hét to lên khi ở quán khi thấy anh Johan nhận lại thẻ đã đưa cho anh Hill để chăm sóc mày. Nhưng nhìn mày xấu hổ nên tao đã phải kìm nén lại."
"Mày vẫn còn nghĩ về chuyện đó sao?" Tôi vẫn còn nhớ là lúc đó nó đã đá vào ghế tôi. Tôi thật sự rất sốc.
"Chứng tỏ là anh ấy thích mày lâu rồi."
"..."
"Mày lại xấu hổ nữa kìa."
"Đủ rồi, đừng trêu tao nữa." Tôi nói lớn. Nghĩ lại chuyện đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ. Tôi đã nghĩ anh Hill luôn đối xử tốt với tôi, nhưng thật ra là anh Johan mới phải.
Ôi trời ơiiii!
"Trông mày xấu hổ như vậy nên tao phải tranh thủ thôi."
"Muốn trêu tao à? Vậy thì cứ trêu đi."
"Thôi không đùa nữa. Anh Johan sẽ đi làm ở Boston, vậy mày định làm gì?" Ter hỏi.
"Làm gì cơ?"
"Đi cùng anh ấy đi."
"Mày điên à? Tao còn phải học nữa!" Tôi nghĩ đã hơn hai tuần từ khi bắt đầu học kỳ mới. Việc vừa học vừa làm việc khiến đầu óc quay cuồng, anh Johan chắc cũng mệt lắm.
"Anh Johan vừa phải học vừa phải làm việc như thế này không phải là rất nhiều sao? Thật ra, nếu anh ấy vừa làm cả hai việc đó thì cũng đâu cần phải làm nhiều như vậy nhỉ?" Ter nói, vẻ mặt trầm tư, "Anh ấy không nghỉ ngơi à?"
"Có lẽ không đâu." Tôi lắc đầu. Dù tôi lo anh kiệt sức, nhưng tôi cũng không dám bảo anh nghỉ ngơi. Tôi nghĩ những người làm việc chăm chỉ thế này chắc phải có động lực rất lớn, nếu tự nhiên bảo họ nghỉ ngơi, e là sẽ làm họ mất tinh thần.
"Nếu anh ấy không chịu nổi nữa thì anh ấy sẽ nghỉ ngơi thôi. Cứ để anh ấy tự quyết định đi." Tôi mỉm cười nói, "Nhiệm vụ của tao là ủng hộ anh ấy mà."
"Thật là một người ủng hộ tuyệt vời. Dù làm gì cũng không bị ngăn cấm, lúc nào cũng sát cánh ở bên. Mày sẽ sẵn sàng ở bên ủng hộ anh ấy chứ?" Ter nheo mắt nhìn tôi, nụ cười như trêu đùa. Thật đáng ghét, lúc nào cũng tìm cách chọc tôi, "À đúng rồi, North, tao quên chưa nói với mày chuyện này."
"Sao thế?"
"Tiền phòng ký túc xá đã đóng rồi."
"Hả? Tao còn chưa đưa tiền cho mày mà?"
"Hôm qua, dì chủ nhà đến bảo nếu không trả tiền phòng sớm thì sẽ bị cắt nước cắt điện nên tao phải chuyển khoản ngay lập tức."
"Ừ, vậy cũng được. Tao sẽ trả lại cho mày sau." Nghĩ lại thì, có lẽ đây là lý do Ter nói cậu ấy hết tiền. Chuyển khoản trước để khỏi bị cắt điện, cắt nước kiểu này cũng khó.
"Không cần đâu. Mày trả lại cho anh Johan ấy."
"Hả? Ý mày là sao?" Tôi hỏi, hơi nghiêng đầu thắc mắc.
"Hôm qua gấp quá, không có tiền, tao nhắn line cho anh Johan. Chỉ mới nói cần đóng tiền ký túc xá thôi, anh ấy liền chuyển luôn cho tao 7 nghìn baht." Ter giải thích rồi lấy ví đưa tôi ít tiền thừa, "Đây, phần dư của mày này."
Tôi nhận tiền thừa mà vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
"Khoan đã, Ter... Nếu mày mượn anh Johan 7 nghìn baht để trả tiền ký túc thì sao phải mượn thêm 50 nghìn baht nữa? Tao cần 10 nghìn baht là đủ đóng tiền kí túc xá rồi."
"Còn tiền học phí thì sao?" Ter hỏi lại.
"Không sao, tiền học phí tao có đủ rồi."
"Ừ thì, hôm qua đúng gấp thật. Cô quản lý ký túc đến lúc tám giờ tối, bảo nếu không chuyển ngay sẽ cắt điện, phải đợi vài ngày mới có lại."
"Nhưng số tiền này lớn quá mày ơi."
"Cứ nhận đi mà."
"Tao không nhận đâu, tao sẽ ghi lại khoản này coi như là nợ thêm." Tôi nói, tay xoa xoa thái dương. Sao nó không hỏi tôi trước khi vay chứ? Nợ cũ còn chưa trả xong, giờ lại thêm 7 nghìn baht nữa. Sau khi vay, anh Johan sẽ không chấp nhận việc trả nợ bằng tiền đâu.
"Xin lỗi, lúc đầu tao cũng không biết sẽ trả lại thế nào... cứ nghĩ chắc mày sẽ trả được thôi. Không ngờ là anh lại không nhận tiền." Ter nói nhỏ rồi vỗ nhẹ vào tay tôi.
"Này, sao lại đánh tao?"
"Điều kiện để trả nợ là gì? Trời ơi, ngại chết đi được. Sao không nói thẳng với anh ấy cho xong?" Ter vừa nói vừa lắc tay tôi, chọc cho tôi càng thêm ngượng. Nó lắc mạnh đến nỗi tay tôi cũng bắt đầu đau nhức rồi.
"Mày có đếm xem mình đã trả được bằng bao nhiêu nụ hôn chưa không? Đã trả hết chưa thế?"
"Ờ thì..." Tôi lắc đầu nhẹ, "Tao làm sao mà đến được?"
"Anh Johan chắc là đếm rồi đấy."
"Gì cơ?"
"Thật luôn, sao mày không tự đếm chứ?"
Tôi mở to mắt khi hiểu ra. Đúng thật, anh Johan có lẽ đã biết là tôi chẳng có tâm trí mà đếm. Ai mà lại đi đếm cơ chứ? Khi đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Mỗi lần xong lại quên béng đi, chẳng nhớ nổi bao nhiêu cả.
Trời ơi... đúng là chơi ăn gian.
...
...
...
"Duaen Nao, nhanh lên!" Tôi vừa đi vừa quay lại gọi, giọng bực bội. Duean Nao đang đứng đợi sẵn với chiếc xe máy.
"Chính mày mới là người chậm ấy, cứ lề mề mãi!"
"Nhanh lên, nếu không mình sẽ muộn giờ tập bóng đấy!"
"Đúng là đồ khó chiều!" Duean Nao nghe tôi nói thế thì cắm đầu phi tới, tôi liền giả vờ lùi lại để chọc nó.
"Nhanh lên, đến bao giờ mới xuất phát đây?"
"North, đồ đáng ghét, đứng lại ngay!"
"Tao đang vội đây! Mày chậm quá đấy! Hay để tao ra sân bóng đợi trước luôn nhỉ?"
"Muốn chọc tao vì chuyện này hả?" Duean Nao hét lớn khiến tôi bật cười. Cậu ấy không đội mũ bảo hiểm nên phải đi bộ vào vì bảo vệ không cho vào khi không đội mũ. Đến giờ cậu ấy vẫn đang chậm rãi bước tới, thật là lâu lắc.
"North, đó là xe của tao đấy!"
"Biết rồi! Nhưng mày nhanh lên chút đi, không thì tao đi trước đó."
"Đồ đáng ghét!" Duean Nao hét lại, cuối cùng cũng đến nơi và nó vỗ vào đầu tôi một cái thật mạnh. Dù có đội mũ nhưng tôi vẫn thấy đau. Tiger từng bảo Duean Nao có sức mạnh rất ghê gớm và đúng là không sai chút nào.
Hôm nay là thứ hai, từ sau buổi xem phim đó, tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện lại với anh Johan. Đây cũng là ngày đầu tiên bắt đầu giai đoạn chuẩn bị cho ngày hội thể thao. Sẽ có các hoạt động như tập luyện thể thao, cổ động, rồi ôn thi giữa kỳ. Sau khi thi xong, khoảng hai tuần nữa, ngày hội thể thao chính thức sẽ diễn ra. Và khoảng thời gian đó cũng là lúc anh Johan chuẩn bị đi Boston.
Ban đầu tôi cũng thắc mắc tại sao thời gian chuẩn bị cho ngày hội thể thao lại dài thế, nhưng khi xem lại sự kiện năm ngoái mới hiểu, nó thực sự rất hoành tráng. Từ sáng sớm đến tối muộn, cả ngày ngập tràn trong các hoạt động thể thao và cổ động.
Cũng may tôi là cầu thủ bóng đá nên không cần vào hội cổ động của khoa kỹ thuật. Các khoa khác có thể chọn tham gia hoạt động khác, nhưng ở khoa kỹ thuật thì ai cũng phải tham gia. Dù là chơi thể thao thì vẫn phải có mặt. Nhưng tôi nghĩ, nếu mình biết mềm mỏng chút, lại còn chơi cả thể thao, chắc sẽ dễ trốn thoát hơn.
Tôi đậu xe gần sân bóng lớn, còn Khet vừa đến cùng nhóm bạn chơi patin. Hôm nay là ngày tuyển chọn thành viên của câu lạc bộ bóng đá, tìm ra đội hình chính và dự bị cho giải đấu sắp tới. Ai không được chọn sẽ phải quay về hội cổ động. Hôm nay chỉ có Duean Nao đăng ký, còn Khet và tôi thì chỉ ngồi xem thôi.
"Ơ, North!" Tôi quay lại khi nghe thấy tên mình, thì ra là anh Arthit. Anh ấy đang ở cùng đội bóng của khoa Y. Để đến chỗ tuyển chọn, tôi phải đi ngang qua khu vực của khoa mình. Vậy là khu vực tuyển chọn của khoa Y và khoa kỹ thuật ở gần nhau à? Có vẻ như cuộc cạnh tranh gay cấn đã bắt đầu ngay từ khâu tuyển chọn rồi.
Tiger, đội trưởng của đội kỹ thuật, luôn bảo rằng không muốn đối đầu với khoa Y vì họ rất mạnh. Đội trưởng của họ chính là anh Arthit. Hai khoa này đã đấu với nhau để tranh chức vô địch suốt nhiều năm nay rồi.
"Anh Arthit, chào anh!" Tôi lập tức chào, anh ấy đang mặc đồng phục thể thao, trông còn phong độ hơn trước. Đồ thể thao thực sự rất hợp với anh ấy.
"Em cũng tham gia đá bóng à?"
"À, không. Em chỉ đến xem bạn thôi."
"Không vào đội cổ động sao?"
"Không vào nữa, haha." Tôi đáp lại bằng một nụ cười ái ngại, rồi để nhóm bạn tôi đi trước, "Vậy đội Y đã bắt đầu tuyển chọn chưa ạ?"
"Hôm nay là ngày tuyển chọn, bọn anh đang đợi các sinh viên năm nhất."
"À." Tôi gật đầu. "Mà... còn anh Johan thì sao ạ?" Tôi hỏi một cách vô thức, chỉ muốn biết anh đang làm gì. Đã lâu rồi không liên lạc, tôi cũng không dám chủ động nhắn tin cho anh ấy.
"Hả?" Anh Arthit nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên một chút, "À, bố của Fah vừa gọi cho nó. Nếu nói chuyện xong thì chắc cũng về lại câu lạc bộ bóng rổ rồi."
"À... vâng." Bố của anh Fah là trưởng khoa nhỉ? Vậy mà chuyện xin nghỉ phép của anh vẫn chưa được giải quyết sao?
"À, tiện đây anh chụp ảnh với em được không?" Arthit hỏi làm tôi ngạc nhiên. Tôi thoáng bối rối, tại sao tự nhiên lại muốn chụp ảnh cùng tôi chứ?
"Ừm... vâng." Tôi đồng ý dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi vẫn cười khi anh ấy chụp ảnh.
"Anh đăng lên được chứ?"
"Vâng."
"Vậy anh sẽ gắn thẻ em trên Facebook nhé."
"Dạ." Tôi liền đưa cho anh ấy tên Facebook của mình. Sau đó, anh Arthit đăng bức ảnh chúng tôi vừa chụp và gắn thẻ tôi vào, "Nhưng sao anh lại chụp ảnh với em?"
"Hả?"
"Không có gì. Chỉ muốn trêu mọi người thôi."
Ôi không, thật là rắc rối...
Tôi mở Facebook lên và quả nhiên thấy ảnh có gắn thẻ tôi. Trong bức ảnh, anh Arthit trông rất bảnh bao, còn tôi thì trông chẳng đẹp gì cả. Chú thích dưới ảnh viết:
Arthit Sw vừa thêm một bức ảnh mới - với North Natchanan.
@Johan Ct.
Anh ấy còn gắn thẻ cả anh Johan nữa...
Lượng "like" và bình luận tăng lên nhanh chóng. Đợi chút, có phải tôi không vậy? Ngoài việc tôi thấy mình xấu xí ra thì chả còn gì, chắc sẽ bị chửi đây.
Anh Tonfah cũng vào bình luận:
Powarut Tf.: Mày làm vậy để trêu chọc người ta đấy à, lại còn gắn thẻ nữa chứ.
Arthit Sw: @Powarut Tf. Tao chỉ muốn xem ai đó nổi khùng thôi mà.
Rồi lại có nhiều bình luận hỏi tôi là ai và mọi người cũng gắn thẻ anh Johan nữa. Tại sao lại thế này nhỉ? Nhưng có quá nhiều bình luận khiến tôi chẳng buồn đọc tiếp.
"North, lại đây!" Tôi nghe thấy tiếng Duean Nao gọi. Ban đầu, tôi định hỏi anh Arthit điều gì đó, nhưng phải xin lỗi anh ấy rồi chạy qua chỗ Duean Nao trước. Tôi thấy anh Arthit nhìn vào điện thoại và cười khẽ, sau đó nhấn nút nghe và đưa điện thoại lên tai. Anh ấy đi rồi, tôi không biết là ai đã gọi anh ấy.
....
....
~Arthit~
Tôi nhận được cuộc gọi từ: Johan
(Xóa đi.)
"Không muốn."
(Xóa bức ảnh đi.)
"Không xóa."
(Mẹ kiếp Thit, mày ở đâu?)
"Mày chắc sẽ ra sân bóng chứ nhỉ?"
(Không đi được. Trưởng khoa là một con quái vật phiền phức.)
"Sao vậy?"
(Ông ấy bắt tao phải đợi và tao chán.)
"Vậy mày đang ở văn phòng của bố Fah à?"
(Ông ấy đang họp, tao đang chờ đây.)
"Hai người không phải gặp để nói chuyện à?"
(Thế thôi. Nếu mày vẫn chưa hiểu là tao đang nói gì thì đừng nói nữa. Đây là kiểu tao tự nói chuyện hoăc bố tao sẽ đến đây.)
"Nếu bố mày đến thì sẽ có chuyện đấy."
(Được rồi, nếu mày không muốn tao bung bét lên thì làm theo lời tao nói. Chờ tao mà qua được thì mày liệu hồn.)
"Mày giận à, tao làm mày giận hơn rồi đúng không?"
(Ờ, xóa đi, thằng chó.)
"Không xóa."
(Mày đúng là...)
"Gì?"
(Thằng chó.)
"Nếu mày muốn tao xóa thì trả tiền đi."
(Mày cần tiền đến mức phải lấy của tao rồi sao?)
"Không, tao không cần tiền. Nhưng nếu mày muốn tao xoá thì trả tiền đi."
(Bao nhiêu?)
"Hai mươi."
(Hai mươi nghìn?)
"Hai nghìn, hai mươi nghìn, hai trăm nghìn cũng được."
(Thằng khốn.)
"Được rồi, tao sẽ xóa. Đã tìm ra cách kiếm tiền rồi."
(Bây giờ làm việc với mấy tên lừa đảo quá nhỉ.)
"Johan, mày nghĩ tao là lừa đảo à?"
(Mày cũng chẳng khác gì. Mày đang ở đâu đấy?)
"Sân bóng."
(Làm gì ở đó?)
"Tao đang đợi mấy đứa sinh viên năm nhất đến thi tuyển."
(Tao không hỏi mày. Đừng có mà tự kiêu.)
"À, người quan trọng ấy à."
(...)
"Em ấy đang ở với bạn bè. Em ấy bả không còn ở hội cổ động nữa, chỉ đến để gặp một người bạn thôi. Thế mày không định hỏi về tao à?"
(Cút!)
"Mày đang cười thầm đúng không?"
(Mày nói cái quái gì vậy? Chụp ảnh em ấy đi, không cần thêm cái mặt mày vào đâu.)
"Mỗi tấm bao nhiêu tiền?"
(Thit này, nếu chúng ta không quen biết nhau, tao sẽ nghĩ mày rất ham tiền đấy.)
"Mày trả bao nhiêu?"
(Bao nhiêu thì mày làm?)
"Ba nghìn một tấm, tao sẽ gửi cả album cho mày."
(Ờ, nhưng phải là ảnh đẹp đấy.)
"Ok."
...
...
~North~
Thời tiết hơi lạnh dù chỉ mới 4 giờ sáng và không có nhiều ánh nắng. Thật sự giống mùa đông, mặc dù không quá lạnh. Nhưng ở Thái Lan, khi trời như vậy, cũng là một điều tốt.
"Có vẻ như sẽ mưa." Phoon nói khi Duean Nao và Khet đến. Chúng tôi thay giày.
"Mày lạ thật đấy, North. Ngày lạnh thì không mặc áo len mà ngày nóng thì lại mặc." Khet nói.
Thật ra, lý do tôi mặc áo phông không phải vì thời tiết, mà vì anh Hill bảo dùng túi chườm nóng sẽ giúp tan vết đỏ nên tôi đã trườn suốt đêm. Và vết đỏ trên cổ thực sự đã biến mất. Cảm ơn anh Hill vì đã cho tôi lời khuyên.
Anh Johan chắc chắn biết những thứ như vậy. Nhưng sao anh không nói cho tôi biết?
"Ờ, Duean Nao." Tôi gọi và đột nhiên nhớ ra, "Anh trai mày sống ở Boston, phải không?"
Tôi nhớ Duean Nao từng nói rằng cậu ấy có một người anh sinh đôi. Nó đã mang ảnh ra khoe và giới thiệu anh nó tên là "Duean Nan", người anh sinh đôi đã đi du học ở Mỹ.
Tôi thích hai cái tên này. Duean Nan và Duean Nao. Cả hai tên nghe rất hợp nhau, dù có thể gây chút nhầm lẫn.
"À, đúng rồi. Sao thế?"
"Anh Johan sẽ đi làm ở Boston."
"Thật á? Xa thật đấy." Phoon có vẻ hơi ngạc nhiên, "Vậy có ảnh hưởng gì đến việc học của anh ấy không?"
"Tao nghĩ xin phép trường được rồi." Tôi trả lời.
"Anh ấy sẽ ở đó bao lâu?" Khet hỏi.
"Có thể là hai tuần."
"Thế thì sẽ mệt mỏi lắm cho xem. Anh ấy không phải kiểu làm việc như siêu anh hùng chứ?"
"Hôm trước Daniel có gọi cho tao, nói là ở Boston dạo này lạnh lắm, còn có tuyết nữa. Nhiệt độ còn xuống dưới 0 độ cơ." Duean Nao nói.
"Daniel?" Tôi lặp lại câu hỏi. Daniel là ai vậy?
"Duen Nuea, khi ở đó mọi người gọi anh ấy là Dan. Rồi tao mới hiểu là Dan là viết tắt của Daniel. Thường hay gọi là Daniel để trêu anh ấy, giờ thành thói quen luôn."
"Ơ nghe hay đấy. Với cái tên này, chắc chắn cậu ấy sẽ dễ dàng khi học ở nước ngoài hơn." Tôi nghĩ thầm, "Boston cách Thái Lan bao nhiêu tiếng?"
"Mười một tiếng, ngày và đêm thay phiên nhau."
"Tao vẫn chưa gặp anh trai mày. Chỉ mới thấy ảnh thôi. Cậu ấy chưa về Thái Lan sao?" Tôi hỏi. Tôi mới nghe Duan Nao kể về người anh đó thôi chứ chưa có cơ hội gặp mặt.
"Chưa, nhưng tao nghĩ tao sẽ tiết kiệm tiền và bay qua đó thăm anh ấy. Anh ấy sẽ rất ngạc nhiên cho coi."
"Thật sao, khi nào mày đi?"
"Tao sẽ đợi đến kỳ nghỉ và đợi có tiền rồi tính. Nhưng tao chưa bao giờ ra nước ngoài, không biết có đi được không." Duen Nao nói với vẻ mặt hơi lo lắng.
"Thử mời Tiger đi cùng đi. Nó hay đi nước ngoài mà, đúng không?" Tôi nói. Tôi đã âm thầm hỗ trợ cho mối quan hệ nhỏ này từ lâu. Nhiều lần tôi giúp đỡ một cách kín đáo, giúp nó tiến triển từng chút một. Tuy nhiên, người ta nói rằng thuyền trưởng không chịu thì cũng chịu thôi. Thôi thì, tốt hay xấu, có thể nó sẽ không đi đến đâu, ngay từ đầu có lẽ chỉ mình tôi đang bơi một mình.
"Tao đã rủ rồi, nhưng nó nói không có thời gian. Chán thật."
"Thật sao? Nó bảo bận á?"
"Ờ, haha."
Tôi nhăn mặt, như thể không thể tin vào những gì mình nghe. Cái tên ngốc đó có thể bảo bận với người khác, nhưng với Duen Nao thì không thể nào. Chắc chắn có lý do: có thể là nó không còn thích nữa? Liệu có thể như vậy không? Dường như nó vẫn thích. Còn mua cơm cho cậu ấy nữa cơ mà.
"Thử rủ lần nữa đi." Tôi nói.
"Tại sao?"
"Nó có thể nghĩ mày chỉ mời cho vui thôi. Thử nài nỉ đi, thêm tí điều kiện vào. Lần này xem Tiger có chết vì đau tim không."
"Nói gì vậy, sao tao phải nài nỉ chứ? Nhưng tao sẽ thử rủ lần nữa." Duen Nao nói, "Tao nhớ Dan quá. Tao lo có chuyện gì đó xảy ra với Dan vì anh ấy ở xa quá. Càng lo hơn khi anh ấy ở đó một mình. Không biết có ai bắt nạt anh ấy không."
"Vậy hai người có gọi điện thoại suốt không?" Tôi hỏi.
"Suốt luôn, dạo này anh ấy còn khóc và nói nhớ nhà mà. Tim tao như muốn vỡ vụn, anh trai ơi, trời ạ!" Duan Nao thở dài một hơi thật lớn. Tôi thật sự không hiểu các mối quan hệ giữa anh em. Có phải vì tôi không có anh em không? Làm anh em sinh đôi có nghĩa là họ đã ở bên nhau từ lúc sinh ra, vì vậy chắc chắn họ phải yêu thương nhau rất nhiều.
Chúng tôi nói chuyện một lúc và huấn luyện viên đã gọi các cầu thủ lại lại. Chỉ còn lại Phoon và tôi ngồi đây chờ đợi. Tôi đã nhờ Tiger đưa tôi và Phoon vào danh sách dự bị. Nếu các đội cổ vũ đến xem, họ sẽ thấy tôi gần sân. Vậy tôi sẽ bảo rằng mình đến để tập luyện và không có vấn đề gì cả.
Khi tôi đang ngồi đó thì điện thoại của tôi đột nhiên reo.
Có cuộc gọi đến từ: Chị Prang
Dù là tin nhắn hay cuộc gọi đến, nếu là tên chị Prang, tôi luôn nhận cuộc gọi.
"Vâng, chị Prang."
(North, số mã sinh viên của em là gì?)
"Số sinh viên của em à? 249 ạ."
(À, khoa điện đúng không? Khoa kỹ thuật đó hả?)
"Vâng, sao vậy ạ?"
(Chị đang ở đây để đóng học phí. Gần hết giờ rồi, suýt chút nữa là bị rút tín chỉ rồi đấy. Em không biết sao? Johan bảo chị đến đây nhanh đấy.)
"Hả? Học phí á?"
(Chị sẽ gọi lại ngay, chị đi đóng trước đã.)
Chị Prang cúp máy. Tôi hoàn toàn quên mất việc đóng học phí. Hôm qua tôi đã nói chuyện với Ter về chuyện này, nhưng hôm nay tôi lại quên mất. Nói vậy thì cũng sắp đến lúc tôi phải thanh toán học phí rồi. Nhưng chị Prang nói là chị ấy đang đóng giùm.
Mười phút sau, chị Prang lại gọi lại. Tôi lập tức ấn nhận cuộc gọi.
(Được rồi, chị đã kịp đóng học phí. Nếu bị rút tín chỉ thì sẽ tệ lắm đấy.)
"Xin lỗi, em quên mất." Tôi nói với cảm giác có lỗi. Sao tôi lại hay quên thế này?
T_T Tôi cần phải cải thiện điều này gấp.
(Không sao đâu. May mà sếp trả lương chị cao đấy.)
"Anh Johan trả học phí cho em ạ?"
(Ừ và cộng thêm vào nợ của em luôn nhé.)
"À, như vậy thì hơi tệ chút." Tôi thầm nói và thở dài thật sâu.
(Chị tính hỏi em trước cơ nhưng gấp quá nên không kịp hỏi.)
Nó giống như câu chuyện về tiền phí ký túc xá của Ter. Tại sao mọi thứ đều có vẻ gấp gáp như thế này T_T?
"Học phí bao nhiêu ạ?"
"Mười nghìn sáu. Chờ một chút. Để chị tính lại." Chị ấy nói như vậy rồi nghe thấy tiếng chị ấy tìm kiếm gì đó trong túi.
(Tổng cộng là hai trăm bảy mươi chín nghìn chín trăm ba mươi ba baht.)
(Còn lại bảy mươi ba baht, thì sẽ là hai trăm tám mươi baht. Em có thể trả tròn số không?)
"Không, không, bảy mươi ba baht thôi." Tôi vội vàng nói. Giờ thì, bao nhiêu baht có còn quan trọng không nhỉ?
(Vậy em dùng điện thoại tính dùm chị nhé? Tròn số cho dễ tính, mấy cái con số này khó quá.)
"Dạ chị Prang." Thật sự là tổng nợ của tôi lên đến hai trăm tám mươi nghìn baht rồi, sao mà lại nhiều thế?
(Em có được giảm nợ không?)
"Dạ? Giảm nợ như thế nào ạ?"
(Em có được giảm nợ không á? Kiểu như... trời ạ, chị xấu hổ quá.)
"Chị Prang... chị cũng biết sao?"
(Ừm, chị suýt chết khi hỏi câu đó. Quá nhiều, thật sự quá nhiều, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy khá hay.)
"Chị Prang, đừng làm em xấu hổ nữa, em xin đó." Ôi trời, xấu hổ đến mức tôi muốn cúi xuống và để cho đất hút tôi biến mất cùng với dung nham dưới lòng đất luôn.
(Em tin chị, không cần xấu hổ. Như này tính dễ hơn đấy.)
"Chị Prang, aaaaaaaaaaaaaaaaa." Tôi kéo dài giọng thật lâu vì không biết phải nói gì. Tôi có nên chết đi không? Nói không xấu hổ thì là nói dối đó.
(Được rồi, em đang ở đâu? Chị sẽ đến đón em. Chị đang ở khuôn viên trường đây rồi.)
"Hả? Chị định đưa em đi đâu ạ?"
(Chúng ta sẽ đi tìm Johan. Cậu ấy bảo chị đến đón em qua chỗ cậu ấy.)
"Em đang ở sân bóng đá, trước trường. Sân bóng lớn ấy ạ."
(Được rồi.)
Ngay khi biết chị Prang sẽ đến đón tôi, tôi lập tức cho đồ vào túi. Khi thấy một chiếc xe đen đậu gần đó, tài xế hạ cửa sổ và tôi nhận ra chị Prang. Tôi lập tức chạy ra tìm chị.
"Đợi đã, North, mày đi đâu đấy?" Phoon kéo tôi lại và hỏi ngạc nhiên.
"À... ờm."
"..."
"Tao đi gặp bác sĩ."
"Hả? Mày bị ốm à?"
"Ừ, gặp sau nhé." Tôi nói rồi nhanh chóng chạy đi. Thật ra tôi không hề nói dối. Tôi thật sự đi gặp bác sĩ. Nếu tôi nói là đi gặp anh Johan, chắc chắn mọi người sẽ trêu chọc tôi không ngừng cho coi.
Tôi bước vào chiếc xe của chị Prang. Chị ấy mỉm cười với tôi một cách thân thiện. Một lúc sau, cơn mưa từ sang bắt đầu rơi nặng hạt. Vì là giờ tan học và trời mưa nên giao thông trong khuôn viên trường rất tắc nghẽn.
"Khi mình đi thì sao cứ phải gặp mấy chuyện này chứ?" Chị Prang than thở một chút, "À, đúng rồi, đây là những gì chị viết. Xem thử xem có đúng không."
Chị ấy lấy một mảnh giấy nhỏ đưa cho tôi. Tôi nhìn vào tờ giấy mà chị Prang đưa cho và nhận ra chị ấy ghi trên đó là về khoản nợ của tôi.
Học phí, phí ký túc xá, phí sửa xe máy. Cộng thêm năm mươi nghìn tôi đã vay, hai trăm tám mươi nghìn...
"Nhiều ghê đó." Chị Prang nói.
"Dạ, nhiều thật." Tôi thở dài.
"Vậy còn điều kiện trả nợ... Em thế nào rồi? Em có giận chị nếu chị nói là chị thấy vết nứt ở môi và vết đỏ ở cổ của em không? Trời ạ, dù bao nhiêu tuổi đi nữa thì chị cũng không thể hết ngại với mấy chuyện này mà." Chị Prang nói rồi giơ tay lên chạm vào má.
"Ôi, chị Prang!" Tôi nhanh chóng giơ tay lên che mặt. Đúng là vết đỏ ở cổ tôi đã biến mất, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có vài dấu vết mờ mờ, nhưng tôi nghĩ chỉ là một chút thôi.
"Được rồi, được rồi, chị không nói nữa. Tiếp theo, ừ... viết ra số nợ em cần giảm đi."
Tôi nhìn tờ giấy trước mặt mình một cách khó khăn. Bao nhiêu nhỉ? Chắc đoán đại thôi. Khi tôi viết xong, tôi đưa lại tờ giấy cho chị Prang.
"Ơ, em chỉ viết 10.500 baht à? Không phải đùa chứ, ôm nhau cũng tính đúng không?"
"..."
"North, đừng đỏ mặt và giận dỗi với chị. Chuyện này đều khiến em và chị xấu hổ đấy."
"Chị Prang đừng trêu em nữa mà." Tôi nói, chuẩn bị làm mặt giận với chị ấy.
"À, đúng rồi, chị còn nhiều việc để nói lắm. Đầu tiên là chúng ta cứ phải đi trước đã. Còn về việc em làm thêm ở quán thì chị thấy dạo này chúng ta không có nhiều nhân viên hay có nhiều hoạt động, nhưng nếu em muốn, em cứ đến làm, lương sẽ trả theo ngày."
"À, vâng." Tôi gật đầu như thể mình đã hiểu. Nhưng tôi vẫn lo lắng. Sắp tới kì thi rồi, tôi không đi làm được.
"Nếu em cần thêm tiền tiêu vặt, có thể hỏi Johan. Điều kiện giống như khi trả nợ đấy."
"..."
"Trời ạ, chị không ngừng trêu em được, buồn cười quá." Chị Prang nói, chuẩn bị phá lên cười. Chị ấy vỗ nhẹ lên đầu tôi một cách âu yếm, "Một chuyện nữa là em không cần phải chuyển nợ cho chị đâu. Chị không nhận tiền nợ, em biết mà nhỉ?"
Tôi gật đầu chậm rãi.
"Và một chuyện nữa... rất quan trọng."
"Dạ?"
"Johan sẽ đi Boston, em biết không?"
"Dạ."
"Sẽ đi sau kỳ thi. Cả làm việc và học đều rất mệt rồi xong còn làm việc cả đêm đến mức không ngủ được. Hôm qua còn có nhiều việc gấp, cậu ấy phải đi làm từ sáng sớm, sau đó học bổ sung vào buổi trưa. Lúc về làm việc tiếp thì trời cũng tối mịt và khi công việc xong thì đã gần sáng."
"Cậu ấy không chăm sóc bản thân chút nào, công việc làm cậu ấy quá bận rộn."
"Thật tệ quá..."
Khi đưa tôi về kí túc xá xong thì anh liền rời đi, tôi không thể không cảm thấy...
Tôi cảm thấy có lỗi. Lẽ ra tôi không nên rủ anh đi xem phim. Nếu anh có công việc, anh có thể nói với tôi, tôi không phải là người ngốc nghếch. Anh như thế rồi lại phải nhanh chóng quay lại làm việc đến mức không thể ngủ được nữa.
"Trước đây, Johan không hay cáu kỉnh hay khó chịu như vậy. Cậu ấy còn vui vẻ hơn một chút. Thỉnh thoảng cậu ấy có vẻ trầm lặng và ít nói vì áp lực công việc, căng thẳng từ nhiều phía, cộng với mệt mỏi. Một người sao có thể chịu đựng được bao nhiêu đây ở độ tuổi này đây? Nhưng Johan lúc nào cũng kiên nhẫn."
"Thời gian gần đây, mọi thứ khó khăn hơn nhiều. Trước khi gặp North, chủ tịch muốn giao hết công việc cho Johan trước khi tốt nghiệp. Chị đã khuyên ngài ấy nên đợi đến khi tốt nghiệp. Nhưng Johan khẳng định cậu ấy ổn. Chị không hiểu sao cậu ấy lại đam mê công việc đến vậy." Chị Prang nói tiếp, trong khi tôi đang lắng nghe chăm chú. Bên ngoài trời mưa, giao thông tắc nghẽn, có lẽ vì vậy mà chúng tôi có nhiều thời gian để trò chuyện hơn.
"Johan thực sự rất giỏi. Chị chưa từng thấy ai làm việc tận tâm như cậu ấy. Cậu ấy còn đang học để trở thành bác sĩ. Những người bình thường đã học y rồi thì chẳng làm gì thêm được, nhưng Johan thì khác. Như em thấy đó, cậu ấy hiếm khi đi học, thường xuyên vắng mặt vì công việc. Điều này cũng không có gì lạ. Cậu ấy làm việc ở công ty gia đình mà."
"Thật sao ạ?"
"Thực ra, những người như Johan dễ bị nghiện công việc. Ban đầu chị nghĩ việc tán tỉnh em chỉ là mấy trò chơi đù như cũ, em cũng như mấy người khác, dễ dàng chấp nhận mọi điều kiện. Nhưng giờ khác rồi đó, em có dùng chiến thuật gì để chinh phục cậu ấy không vậy?" Chị Prang hỏi, vẻ mặt lo lắng trước khi chuyển sang đề tài khác khi xe bắt đầu di chuyển.
"Không, em không làm gì cả." Tôi lắc đầu.
"Mấu chốt đó. Nếu là những cô gái trước đó mà Johan quen thì chẳng ai có thể chịu được cậu ấy như em đâu. Dù em có thể chịu được thì chắc cũng chẳng dễ gì. Nhưng dù thế nào thì Johan vẫn sẽ luôn ở bên em."
"..."
"Ý chị muốn nói là, chị rất vui khi đó là em, North ạ. Johan cũng đã kể cho chị chút chuyện, nhưng chỉ một chút và chị gần như không biết gì cả."
"Anh ấy nói gì về em ạ?" Tôi hỏi. Tôi thực sự muốn biết anh Johan đã kể gì?
"Chị sẽ không nói cho em biết đâu nhưng em chỉ cần biết rằng đó là em thôi, North. Mặc dù Johan không phải là người cần được chăm sóc, nhưng... chị có thể nói gì đây nhỉ? Giống như việc có North làm cho cậu ấy cảm thấy tốt hơn... làm cho cậu ấy cảm thấy tốt hơn vậy."
Bây giờ tôi mơ mơ hồ hồ, vậy có tốt không nhỉ?
"Nếu anh ấy có em bên cạnh và dần trở nên tốt hơn, vậy thì em sẽ không đi đâu cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro