Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Được bao bọc trong hơi ấm

Dịch: Rín

~Góc nhìn của Johan~

"Ừ, có lẽ tôi sẽ không đến công ty trong một thời gian."

(...)

"Ừm, gửi nó cho tôi."

(...)

Tôi tắt điện thoại rồi quay lại phòng.

Em ấy đã ngủ chưa?

Tôi nhìn người đã nằm ngủ say trong khi tôi vẫn đang nói về công việc ở công ty, tivi thì vẫn còn sáng. Em ấy thật dễ ngủ, dù chỉ vài phút trước đây khuôn mặt em ấy vẫn còn mang vẻ nghi ngờ tôi.

Tôi bước vào và nhẹ nhàng bế em ấy đang say giấc trên sofa lên. Lần đầu tiên đưa cậu bé từ quán bar về, tôi vẫn còn ngạc nhiên vì không ngờ em ấy nhỏ bé đến vậy. Cảm giác như chỉ một làn gió nhẹ cũng có thể thổi bay em ấy đi mất.

Trước khi nhẹ nhàng đặt em lên giường, tôi nhìn thấy những vết đỏ xung quanh cổ và vai em ấy, đó là những vết do tôi tạo ra chỉ vài phút trước vì chiếc áo sơ mi quá rộng và đôi môi em ấy hơi sưng lên, đỏ hồng. Như lời Arthit nói, tôi thật sự có quá nhiều vấn đề.

Chắc hẳn em ấy rất đau, nhưng tôi không thể ngừng lại. Em không phải người yếu đuối. Nhưng tôi lại quá thô bạo...

Sau lần đầu tiên hôn em, tôi luôn khao khát được hôn em thêm lần nữa. Và mỗi lần như vậy, tôi không thể dừng lại.

Chỉ cần nhìn thấy em ấy, tôi đã muốn ôm chặt lấy, dù em ấy luôn phản kháng đến nỗi cơ thể đầy vết bầm tím.

Tôi ngồi bên mép giường, nhìn em ngủ say mà không hề hay biết gì. Ban đầu, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này. Mọi thứ bắt đầu từ lần đầu tiên tôi hôn em ấy. Tôi thừa nhận mình đã rất tức giận và cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.

Tôi bảo em ấy đi...

Nhưng em ấy vẫn quyết định vào gặp tôi.

Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại của em ấy, dọc theo đường nét khuôn mặt, má em vẫn còn ửng đỏ. Tôi không thể dừng lại mà cúi xuống và hôn em ấy một cách dịu dàng lần nữa rồi lại lùi ra. Nghe tiếng thở đều của em ấy, tôi cảm thấy mình cần phải kiên nhẫn hơn nữa. Tôi cố gắng không để bản thân làm thêm điều gì quá mức.

Liệu tôi có thể chờ cho đến lúc thích hợp không? Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc lắm liệu em ấy có nên ở lại đây, khi chỉ có hai người hay không...

Chết tiệt!!!

Chắc chắn thế này sẽ không ổn... Tôi biết mình phải kiềm chế cho đến khi em ấy tự nguyện, nhưng tôi có thể kìm nén bao lâu nữa?

Cuộc gọi đến: Fah

"Cảm ơn trời!"

(Lạ thật, sao mày trả lời nhanh vậy?)

"Fah, chưa bao giờ tao nhận được cuộc gọi của mày mà vui như lúc này đâu." Tôi lập tức nhận điện thoại và nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ.

(Sao vậy?)

"Chết tiệt... may mà mày gọi."

(...)

"Nếu là Arthit, chắc tao bùng nổ rồi."

(Johan, mày sao thế? Bình tĩnh lại đi.)

"Mày gọi muộn thêm chút nữa thôi là..." Tôi nói, đưa tay lên lau mặt, cố gắng làm dịu bản thân khỏi những suy nghĩ muốn lao vào em ấy, rồi ngồi xuống ghế sofa.

(Bình tĩnh đi.)

"Được rồi..."

(Ờ, thế mày đã đưa em ấy nằm lên giường và hôn em ấy rồi hả?)

"Sao mày biết? Chết tiệt, tao sắp phát điên rồi."

(Tao đoán thôi. Vậy thì, mày tự tát vào mặt mình đi!)

"Ờ, mày nghĩ tao là kiểu người có thể dừng lại chỉ bằng một nụ hôn sao? Chết tiệt, mày không bao giờ hiểu được tao đã cố kìm chế thế nào, đã cầu nguyện bao nhiêu lần để không làm quá trớn. Em ấy... thực sự khiến con thú trong tao thức tỉnh!!!"

(Ừ, may mà tao gọi kịp để ngừng mày lại.)

"Mày nói đúng, nếu mày gọi muộn hơn chút nữa, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tao thậm chí không biết liệu mình có thể kiềm chế được không nữa?"

(Thật khó đấy, bạn tao ạ...)

"Ừ, nó khó hơn mày nghĩ nhiều."

(Có đến mức đó không? Nhưng phải công nhận em ấy đáng yêu thật.)

"Ờ, lúc hôn em ấy á, em ấy còn dễ thương hơn nhiều. Nhưng tao phải kiên nhẫn để em ấy không sợ."

(Vậy thử lúc hôn em ấy mày chỉ hôn thôi, không làm gì quá trớn thì sao?)

"Làm sao được? Tao hôn em ấy đến mức môi em ấy chảy máu mà vẫn cảm thấy chưa đủ nữa này! Chết tiệt, sao tao lại thành thế này nhỉ?" Tôi tức giận, tự mắng mình.

(Johan, tao bảo mày bình tĩnh lại.)

"Fah, tao đang cố mà."

(Mày nguy hiểm thật. Tao muốn em ấy tránh xa mày ra rồi đó.)

"Thử xem, nếu mày dám."

(Chết tiệt, tao cảm thấy tội nghiệp cho em ấy. Sáng nay tao đã thấy em ấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm đại cái lỗ để chui xuống.)

"Tao thật sự không dừng lại được."

(Em ấy trông rất mạnh mẽ, nhưng khi ở bên mày, em ấy lại trở nên rất yếu đuối. Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, phải đối xử nhẹ nhàng với em ấy.)

"Ừ, Hill cũng đã bảo tao như vậy."

(Mày đã làm rồi à?)

"Rồi."

(Mọi chuyện ổn chứ?)

"Ổn."

(Em ấy dễ thương và đáng yêu đến nỗi khiến mày phát cuồng. Thế sao mày không tự lo cho mình đi?)

"Mày không cần can thiệp, hiểu rồi chứ?"

(Nếu tao gặp em ấy, mày sẽ ghen à?)

"Tất nhiên rồi, điên thật chứ!"

(Từ khi nào mày trở thành người chiếm hữu vậy?)

"Tao có như vậy à?"

(Ờ, tao chưa bao giờ thấy mày như thế này với bất kỳ người yêu cũ nào. Ban đầu, khi Arthit kể cho tao nghe, tao còn không tin cơ mà. Thực sự tao không ngờ mọi chuyện lại như thế này.)

"Tao không biết. Tao thật sự không biết."

(Mày đã bình tĩnh chưa?)

"Chưa."

(Tao đang hỏi là trái tim mày kìa, thật đấy!)

"Ờ, mày nghĩ tao đang có ý gì?"

(Ừm, nếu là một người như mày thì hiện tại là đã khá lắm rồi. Mày rất kiên nhẫn và cố gắng chịu đựng đến giờ. Nhưng cứ bình tĩnh và đừng làm gì khác ngoài việc hôn.)

"Tao biết."

(Johan, tao nghiêm túc này. Nếu mày muốn chuyện này thành công, đừng đối xử với đàn em như những người trước.)

"Ừm."

(Thực ra...)

"Làm sao?"

(Như Arthit đã nói, với một người như mày, mày có nghĩ rằng việc để lại dấu vết trên cổ em ấy là bình thường không?)

"Mày muốn tao nói gì?"

(À, nhưng tao sẽ vui nếu người đó là em ấy.)

"Tại sao?"

(Tao nghe Hill nói, mặc dù còn trẻ, nhưng em ấy là kiểu người điềm tĩnh, hiếm khi tức giận với ai, không phải là người suy nghĩ quá nhiều và rất mạnh mẽ. Nếu không, em ấy chả chịu được người như mày đâu.)

"Điều đó không đúng."

(...)

"Đó không phải là vấn đề dễ hay khó. Nhưng vì em ấy trẻ hơn, cảm giác sẽ khác. Chỉ vậy thôi."

(Ừm, được rồi, vậy tối nay mày định thế nào? Kiềm chế nổi không đấy?)

"Tao không biết."

(Ngủ trên ghế sofa đi, để em ấy ngủ trong phòng.)

"Trong phòng tao á?"

(Ừ và mày ngủ ở ngoài.)

"Chết tiệt!"

(À, tao mới nhớ ra lý do gọi cho mày.)

"Vậy có chuyện gì?"

(Mày có thấy tài liệu của tao không? Tờ hôm nay tao mang theo khi học với Hill ấy, tao không tìm thấy nó. Mai tao còn cần dùng nó nữa.)

"Có."

(Ở đâu vậy?)

"Arthit lấy rồi."

(Nó lấy khi nào vậy?)

"Khi đang dọn đồ."

(Nó lấy mà không báo lại á? Nhờ mày bảo nó mai đem qua cho tao nhá, đừng có quên.)

"Mày tự bảo đi."

(Tao lười nói chuyện với nó.)

"Chết tiệt!"

(Nhờ nhắn hộ với nó, đừng quên đấy!)

"Được rồi."

(Có chuyện này tao cần nói với mày, phải nói luôn không tao lại quên mất.)

"Nói đi."

(Trong hai tháng mày nhìn mày có vẻ căng thẳng hơn. Không chỉ vậy, mày còn dễ cáu gắt hơn, mày cũng trở nên nhạy cảm hơn trước. Vậy là, mày có đang làm việc quá sức không đấy?)

"Ừ, đúng như Hill đã nói."

(Mày có cần phải làm vất vả như thế không? Mày thậm chí còn nghỉ học nhiều hơn cả học kỳ trước.)

"Tao phải làm như vậy. Ông ấy nói sẽ giao hết toàn bộ công việc cho tao ngay khi tao tốt nghiệp. Tao chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm vài năm nữa thôi."

(Áp lực nhiều lắm à?)

"Không hẳn, chỉ là tao mệt thôi."

(Nếu mày có nhiều việc ở công ty nhà như thế, sao không học ngành nào dễ hơn? Tao đã hỏi mày nhiều lần rồi, sao không học một ngành gì đó phù hợp và thoải mái hơn?)

"Ngành gì?"

(Chẳng hạn như Quản trị, ngành này sẽ giúp công việc của mày khá nhiều.)

"Tao đã học Quản trị rồi."

(Vậy sao mày còn học y? Đừng nói là vì mẹ mày xúi nhé.)

"Ờ, bà ấy khoe với đồng nghiệp rằng con trai duy nhất của bà đang học y và còn điều hành cả công việc ở công ty, rồi mấy năm nữa, tao sẽ tiếp quản công ty gia đình. Chỉ có vậy thôi, mọi thứ vẫn ổn cho đến giờ. Tao chỉ không biết nó sẽ kéo dài bao lâu thôi."

(Ờ, tao hiểu, Hill cũng trong hoàn cảnh tương tự. Hay là Hill khó khăn hơn nhỉ?)

"Có lẽ Hill khó hơn. Cậu ấy còn bị ép phải học."

(Tóm lại là không ai trong bọn mày muốn làm bác sĩ, đúng không? Vậy mày có nhận ra mình thật sự muốn gì không?)

"Ờ, đó là lý do tao muốn nói chuyện với mày về công việc và học hành."

(Thế còn sau khi gặp đàn em, mày có cảm thấy khá hơn không?)

"Không hoàn toàn, nhưng cũng không phải là xấu."

(Có nghĩa là sao?)

"Tao không chắc."

(Nó giống như tìm được nơi để nghỉ ngơi khi mày mệt mỏi, phải không?)

"Ừ, giống như vậy."

(Được rồi, đó là một lợi thế đấy. Khi mày ở cạnh em ấy, cảm giác như đã tìm được ai đó để an ủi mày lúc mệt mỏi hoặc tuyệt vọng. Giống như có một nơi để trở về vậy.)

"Có lẽ vậy."

(Đúng rồi, đừng quên gọi cho Arthit và bảo nó trả tài liệu cho tao.)

"Ok."

Sau đó tôi tắt máy. Những lời Fah nói cứ văng vẳng trong đầu tôi và tôi thật sự cảm thấy biết ơn vì cậu ấy đã gọi cho tôi. Fah đã giúp tôi nhớ lại rất nhiều thứ.

Tôi gọi cho Arthit như lời Fah dặn.

(Sao mày gọi cho tao muộn thế?)

Ngay khi đối phương nhấc máy, tôi nghe thấy tiếng động của xe đang chạy.

"Mày đang trên đường à?"

(Ờ và tao sắp bắt đầu đua rồi. Nhưng cược không cao lắm. Không chắc có đáng không.)

"Cược bao nhiêu?"

(300 ngàn.)

"Sao ít vậy?"

(Không ngờ khi mày không có ở đó, giá lại tụt nhanh thế này.)

"Mày thường đến lắm à?"

(Tao không đến thường xuyên nhưng do tối nay thấy chán. Mày đến không?)

"Không."

(Đang ôm đàn em đấy à?)

"Tao chưa ngủ, vừa nói chuyện với Fah xong. Mai mày nhớ mang tài liệu qua cho nó."

(Chỉ vậy thôi à?)

"Ừ, Fah bảo tao nói vậy."

(Chán vãi. Mấy cô gái cứ kêu ca là nhớ mày, hỏi sao mày vắng mặt lâu thế, mấy tháng rồi không thấy mày đến đây.)

"Tao bận công việc."

(Tao đã nói với họ là mày bận, còn gần như không có thời gian để ngủ.)

"Đôi khi tao chỉ muốn bỏ hết, ngồi yên một chỗ, làm bộ như người ngốc và chẳng làm gì suốt cả ngày."

(Vậy sao không làm đi?)

"Bởi vì tao sẽ bị North bỏ lại phía sau."

(Ơ vậy là giờ Johan cứng đầu ngày nào đã biến thành Johan cuồng công việc rồi sao?)

"Chết tiệt!"

(Cảm giác thế nào khi đưa cậu nhóc về ngủ chung với mày? Mày có phát điên không đấy?)

"Mày lắm lời không khác gì Fah và đúng là tao điên rồi."

(Tao thấy tội cho mày thật đấy và nếu không chịu được thì đừng cố chịu.)

"Tao biết mày sẽ nói thế và đó là lý do tao vui khi Fah là người gọi đầu tiên."

(Ờ, tao phải quay lại đường đua đây.)

"Được rồi, chúc may mắn, cẩn thận nhé."

(Yên tâm, tao luôn thắng mà.)

"Mày đã bao giờ thua ai ngoài tao chưa?"

(Tao với mày mới đua hai lần và tao thua mày một lần, đừng vội tự mãn.)

"Được rồi, tao cúp máy đây."

(Ờ, chúc ngủ ngon.)

...

...

...

~Góc nhìn của North~

Thật sự không thoải mái chút nào...

Tôi từ từ mở mắt. Cảm giác đầu tiên là sự ấm áp. Khung cảnh trước mặt hiện lên nhòe nhòa trong ánh sáng mờ nhạt, căn phòng thì vẫn tối om. Chắc vẫn còn rất sớm. Nhưng điều lạ là tôi gần như không thể cử động.

Hơn thế nữa...

Khi tôi cố nhúc nhích, tôi cảm nhận rõ cánh tay ai đó đang ôm lấy tôi, vòng tay ấy siết chặt hơn.

Anh Johan...

Anh ấy đang ôm tôi sao?

Tôi cảm nhận được làn gió lạnh từ máy điều hòa phả xuống, nhưng lớp chăn dày giữ cho tôi được ấm áp. Dù vậy, hơi ấm từ cái ôm này lại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tôi cố gắng cử động một lần nữa, nhưng cánh tay từ phía sau vẫn giữ tôi thật chặt.

Không lẽ anh ấy đã ôm tôi suốt đêm?

Chỉ ý nghĩ ấy thôi cũng khiến tim tôi đập nhanh hơn. Hôm qua, tôi thật sự không nghĩ rằng mỗi lần chúng tôi hôn nhau, thời gian lại kéo dài thêm và càng trở nên mãnh liệt như vậy. Điều duy nhất thay đổi chính là sự kiên nhẫn của anh Johan, dường như nó đã vơi dần đi. Nhiều lần anh ấy đưa tay định chạm vào tôi, nhưng tôi đã ngăn lại.

Về những nụ hôn... thật lòng tôi nghĩ như thế đã là quá nhiều, thầm tự hỏi không biết anh ấy có thấy chán không. Nhưng khi vô tình hỏi, câu trả lời nhận lại thì rõ ràng rồi...

Miệng tôi đau...

Không biết môi tôi lại rách nữa hay không? Thực sự, tôi lo lắng, vì vết thương từ lần trước vẫn chưa lành.

Rốt cuộc, anh ấy là kiểu người như thế nào chứ?

Tôi với lấy điện thoại bên cạnh. Bật màn hình lên, tôi thấy còn rất sớm. Liệu có thể ngủ lại được trong khi bị ôm chặt thế này và đầu óc thì vẫn ngổn ngang hình ảnh những gì đã xảy ra trên sofa tối qua không? Chưa kể, hơi thở ấm áp của anh từ phía sau phả lên cổ và tai khiến tôi càng ý thức hơn về sự gần gũi của chúng tôi...

Ôi trời ơi, làm sao mà tôi nhắm mắt ngủ tiếp được đây? Lẽ ra tôi không nên thức dậy... T^T

Không tài nào ngủ lại nổi...

Khi không ngủ được, tôi chỉ biết nằm đó suy nghĩ linh tinh. Tôi không thể cử động, lại chẳng dám đánh thức anh Johan. Nhìn lại điện thoại, tôi thấy có 50.000 baht vừa được chuyển vào tài khoản. Tài khoản của tôi đã đầy. Hôm qua tôi chỉ mới hỏi mượn thôi... Sao lại dễ dàng thế này nhỉ? Số tiền đâu có ít đâu...

Về khoản nợ...

Sao tôi lại phải ngồi tính nhỉ? Ai mà tính nổi chứ? Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi phát điên và muốn biến mất rồi!

Cuộc gọi từ: Anh Hill.

Cơn buồn ngủ vừa ập đến bỗng tan biến khi chuông điện thoại reo. Ban đầu, tôi tưởng sẽ chẳng thể chợp mắt được, nhưng nhờ cảm giác buồn ngủ và hơi ấm giữa căn phòng lạnh lẽo, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Anh Hill gọi sao?

Từ lúc gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên anh Hill gọi cho tôi.

"Alô, anh?" Tôi vội vàng bắt máy.

(Johan có ở đó không?)

"Anh ấy đang ở đây ạ." Tôi đáp rồi quay lại nhìn người vẫn ôm mình từ phía sau và thấy anh Johan đang ngủ say. Tôi lập tức quay lại, bất giác nhận ra cả hai đang ở quá gần nhau.

(Anh cần nói chuyện một chút với nó.)

"Anh Johan đang ngủ ạ. Anh có muốn em đánh thức anh ấy dậy không?"

(Đánh thức nó dậy đi.)

"Anh Johan." Tôi khẽ gọi, "Anh Hill muốn nói chuyện với anh."

Khi nghe tôi gọi, anh Johan dường như đã tỉnh nhưng không chú ý đến tôi.

"Anh Johan..." Tôi gọi thêm lần nữa và khẽ lay lay cánh tay anh ấy.

Anh Johan có vẻ hơi khó chịu, nhưng trước khi kịp phản ứng, anh ấy đã nằm đè lên người tôi, ép tôi nằm ngửa. Anh cúi xuống và đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi tôi.

"Ưm..." Tôi lỡ phát ra âm thanh nơi cổ họng khi anh ấy áp môi lên môi mình.

Nụ hôn ấy kéo dài, dịu dàng nhưng sâu lắng, nhịp tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài. Tôi nhắm mắt chặt lại, cảm giác như khó thở. Khi cố gắng đẩy anh ấy ra thì anh lại càng hôn sâu hơn.

Không lẽ tôi sẽ lên cơn đau tim mà chết mất sao?

(North?)

Giọng anh Hill vang lên từ đầu dây bên kia khiến anh Johan ngừng hôn tôi, dù có vẻ không hài lòng lắm. Được nhìn anh từ cự ly gần trong trạng thái vừa tỉnh ngủ, tôi bất giác thắc mắc sao người mới ngủ dậy lại có thể trông đẹp trai đến vậy?

(Em vẫn ở đó chứ?)

Anh Hill gọi thêm lần nữa, kéo tôi trở về thực tại: "Dạ, xin lỗi, là do..."

"Em có thể bật loa lên không? Anh muốn nói chuyện với nó." Anh Hill yêu cầu.

"Dạ." Tôi bật loa như lời anh Hill dặn.

(Johan.)

"Làm sao?"

(Còn sớm mà.)

"Rồi sao?"

(Vậy mà mày đã hút cạn sức sống của người ta rồi à?)

Hút... sức sống? Tôi quay sang nhìn anh Johan, người trông có vẻ đang bực mình vì bị đánh thức. Ngay lập tức, tôi vội quay đi, cảm giác mặt nóng bừng lên. Tôi không chắc điều gì làm tôi thấy ngượng ngùng đến vậy, nhưng cứ mỗi lần bắt gặp ánh mắt ấy, tôi lại không thể không quay mặt đi.

Vậy ý của anh Hill về việc "hút sức sống" có phải là ám chỉ đến... nụ hôn vừa rồi không nhỉ?

"Thế mày gọi làm gì?" Anh Johan hỏi.

(Không lẽ tao không được gọi sao?)

"Mày phiền quá."

(Nhớ đến lớp.)

"Không."

(Johan...)

"Gì nữa?" Anh Johan hỏi, giọng có phần bực bội.

(Đến trường học đi.)

"Đã bảo là không đi rồi!"

(Mày định ôm cậu nhóc của mình ngủ cả ngày đấy à?)

"Đúng đấy!"

!!!

(Nhanh lên, đồ chết tiệt!)

(Nếu mày không đến, đừng mong tao gánh thay việc hộ mày.)

"Khốn thật... Được rồi, tao sẽ đến."

(Mày có thể nối máy cho tao nói chuyện với Arthit không?)

"Sao mày không tự gọi cho nó?"

(Tao gọi mà nó không nghe. Cả buổi sáng nay Fah than không có tờ tài liệu đâu đấy.)

"Thật à? Tao đã nhắc nó từ hôm qua rồi mà."

(Nó chết rồi à?)

"Có khi thế. Hôm qua nó đến trường đua mà."

(Vậy à, để tao báo giáo sư. Tao cần ký giấy nào nhỉ?)

"Có lẽ nó bệnh rồi. Hoặc cũng có thể là đang ở bệnh viện."

(Tại sao?)

"Có thể là bị tai nạn và tình trạng của nó đang rất nghiêm trọng."

(Chết tiệt, mau đến nhanh lên. Đem đàn em của mày theo nữa.)

"Hả?"

(Để em ấy ở với Ter, hay mày muốn em ấy ở một mình?)

"Mày đang ở đâu?"

(Ở căng tin dưới tòa nhà.)

"Ok."

(Ok.)

Anh Hill kết thúc cuộc gọi. Quá muộn để ngạc nhiên về việc họ đã tự kết luận rằng anh Arthit có thể đang bị thương nặng trong bệnh viện. Thực ra, anh ấy chỉ ngủ quên và dậy muộn... Họ chỉ đang đùa thôi... tôi nghĩ vậy.

Anh Johan dậy khỏi giường. Tôi cũng dậy theo vì thấy là anh sẽ đưa tôi đi cùng.

"Em cũng phải đi sao?"

"Ừ, đi thôi."

"Nhưng hôm nay em phải làm việc ở quán cà phê."

"..."

"Được rồi." Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng, "Dù sao thì chủ quán cũng không muốn em đi mà. Ter cũng đi ạ?" Tôi hỏi lại, như thể tôi không nghe thấy họ bảo rằng sẽ gặp nhau ở căn tin khoa.

"Ừm."

Tôi phải mượn chiếc áo khoác của anh Johan và mặc nó để che đi những dấu hôn quanh cổ. Những gì anh đã làm tối qua thật mãnh liệt. Gần đây, tôi phải luôn mặc áo khoác, mặc dù những dấu vết cũ mới chỉ bắt đầu phai nhưng đã có vết mới chồng lên rồi.

May mà thời tiết không quá nóng, nếu không, tôi có thể sẽ ngất xỉu. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy nóng khi mặc như thế này.

Tại sao anh ấy không nghĩ đến tôi khi làm như vậy nhỉ? Huhu...

"Em thấy nóng." Tôi lầm bầm nhẹ nhàng khi chúng tôi cùng nhau đi bộ trong bãi đậu xe ở tầng dưới.

"Ai bảo mày mặc như thế?"

"Anh, em cũng có muốn mặc đâu. Nhưng cũng do mấy dấu vết anh để lại đấy, lỡ ai thấy thì sao?"

"Bởi vì tao muốn mày nhìn và nhớ cho rõ, vết vẫn còn thấy rõ kia kìa."

Ờ, áo khoác có thể che đi một số dấu vết, nhưng một số dấu hôn không thể che hết được. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy, hoặc nếu cổ áo di chuyển, nó cũng sẽ lộ ra. Điều quan trọng nhất là người làm ra dấu hôn lại không cảm thấy gì cả T^T.

Tôi mở cửa chiếc xe sang trọng và ngồi vào ghế bên cạnh tài xế. Chiếc Audi này vẫn quá sang trọng đối với tôi. Và cách anh Johan vẫn lái xe tôi sợ hãi. Tiger từng nói rằng anh Johan đã từng đua xe trên cùng một đường đua với nó, anh Athit cũng vậy, nhưng sau đó thì anh Johan hiếm khi xuất hiện trên đường đua rồi.

Đã lâu lắm rồi sao...

Điều này chứng tỏ cách lái xe của anh ấy đáng sợ là vì trước đây anh ấy thường lái xe đua.

T^T

Anh có biết mỗi khi tôi ngồi trong xe của anh, tôi phải cầu nguyện không? Ôi, trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi cửa sổ khi chiếc xe sang dừng lại ở bãi đậu xe của khoa Y. Tôi bước ra khỏi xe và thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất tôi vẫn còn sống và đến được đây.

"Đến mấy giờ thì anh có lớp?" Tôi hỏi khi anh đi vào hành lang dưới tòa nhà. Tôi thấy có nhiều ánh mắt nhìn chúng tôi, có lẽ đang nhìn anh Johan. Họ học cùng khoa, sao họ vẫn chưa quen với việc thấy anh ấy nhỉ?

"Lúc 11 giờ."

"Ờ, anh có muốn em ngồi đợi cùng với Ter không?"

"Ừ, rồi nghĩ xem trưa mày muốn ăn gì luôn đi."

"Em hứa là sẽ nghĩ."

Tôi dừng lại trước cầu thang. Chúng tôi phải chia tay ở đây vì bây giờ tôi phải tìm Ter ở căng tin.

"Học tập chăm chỉ nhé ạ." Tôi nói và mỉm cười với anh ấy.

"Ừm."

Tôi nhìn anh Johan đi về phía tòa nhà. Khi tôi quay lại hướng khác, tôi thấy có nhiều người đang nhìn tôi. Tôi quay lại nhìn lần nữa.

Đây là cái gì vậy? Tại sao họ lại nhìn chằm chằm tôi như vậy? Khi tôi nhìn lại, mọi người đều quay đi.

"Mày đến nhanh thật." Ngay khi tôi ngồi xuống bên cạnh, Ter đã chào, "Anh Hill nói có thể mày sẽ đến muộn một chút vì anh Johan thích đến muộn."

"Nhưng tao đã ở đây rồi đó." Tôi nói.

"Mày gọi gì?"

"Tao không có tiền."

"Tiếc thế, nhưng cái này tao lo được. Tao thấy dạo này mày nợ cũng nhiều." Ter nói trong khi lắc đầu, và tôi nhìn nó với lòng biết ơn trong ánh mắt.

"Mày đúng là biết giúp đỡ bạn những lúc khó khăn mà. Chúng ta mãi mãi là bạn nhé."

"Tao mãi mãi là bạn mày chỉ vì mời mày ít đồ ăn á?"

"Tao thực sự cảm kích lắm đấy."

"Haha, thật đấy à."

"Ừ, chỉ cần đãi tao trong hai ngày thôi là đủ rồi. Tao sẽ không quên ơn này đâu." Tôi nghĩ trong khi mở trang thực đơn, gọi đồ uống là đủ, "Có thể ngồi lại căn tin lâu không mày?"

"Có, chủ nhật thì cũng ít người mà."

"Ít người à?"

"Đúng vậy, bây giờ chỉ có lớp bổ sung cho sinh viên năm hai và có thêm một số người đến học thôi."

"Vậy là chỉ sinh viên năm hai thôi à? Dù sao cũng phải hàng trăm người, đúng không?"

"Có thể không nhiều đến vậy, chỉ một vài nhóm thôi."

"Vậy mày thích đến đây hơn là ngủ ở ký túc xá à?"

"Ừ, tao không muốn anh Hill phải vòng lại đón tao. Tao cũng phải ra ngoài để ăn và chờ ở đây với mày nè." Ter nói trong khi cầm điện thoại. Nó đã ngồi đây một lúc rồi, "Chắc chắn mày không muốn ở một mình trong phòng của anh Johan đâu, tao biết mà."

"Mày cũng chẳng hỏi tao trước, lỡ may tao muốn nằm chơi một mình thì sao."

"Nếu mày thật sự ở một mình, mày chắc chắn sẽ khóc."

"Ter, mày coi thường tao quá đấy."

"Vậy mày có thể ở một mình không?"

"Không, tao chắc chắn sẽ khóc."

"Ờ, vậy nên chúng ta mới ở đây cùng nhau đấy, mà ở đây có Wi-Fi, nên cũng khá thoải mái." Ter nói đúng. Tôi là người có thể sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhưng tôi không thích ở một mình vì tôi rất sợ ma. Và tôi cũng không thể ngủ một mình, dù là ban ngày, tôi không thích ở nơi xa lạ một mình.

"Vậy chúng ta sẽ ở đây bao lâu?" Tôi hỏi.

"Cho đến khi lớp học xong, rồi chúng ta sẽ đi ăn. Tao nghĩ là sẽ đi xem phim rồi mới quay lại ký túc xá."

"Xem phim? Xem gì?"

"Tao không biết. Phim nào đang chiếu thì xem."

"Mày có muốn tao đi cùng không? Tao cũng ngại." Tôi nói, giả vờ ngại ngùng, "Nói thật, tao muốn ngồi ở giữa cùng mày và anh Hill."

"Vì lợi ích của mày, tao sẽ coi như tao chưa nghe thấy gì cả."

"Ơ, tao là bồ của mày mà, mày không muốn đi xem phim với tao à?"

"Ngừng làm phiền tao đi, mày không cần đi cùng." Ter nói trong khi thở phào nhẹ nhõm vì thấy người phục vụ đến gần. Tôi đã gọi một tách trà xanh và một chiếc sandwich. Nhân tiện, anh Johan chưa ăn sáng. Vì chúng tôi ra ngoài quá sớm.

Anh ấy không đói đâu, đúng không?

"Mày đã từng xem phim với anh Johan chưa?"

"Chưa, sao vậy?"

"Nhưng hai người đã hôn nhau rồi á?" Ter nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

"Ờ, tao hiểu. Anh ấy chỉ đang trêu tao thôi, đúng không? Tao cũng vẫn còn bối rối. Bọn tao nói chuyện, nhưng chưa bao giờ đi ăn hay xem phim cùng nhau." Tôi nghĩ đó là sự thật. Điều này rất khác so với những cặp đôi khác.

"Rủ anh Johan đi xem phim đi, phim ma mày muốn xem cũng chiếu rồi."

"Thật sao? Chúng ta đi xem nó đi." Tôi vui vẻ nói. Tôi đã chờ bộ phim ma này khá lâu rồi, tôi là người sợ ma vì thích xem và nghe những câu chuyện ma, tôi có thể tưởng tượng ra ma để tự hù doạ chính bản thân mình.

"Không, vì tao sẽ không ngủ được. Lần trước, cả hai chúng ta đều phải bật đèn để ngủ gần một tuần lận, nhớ không?"

"Oi, sao thế hả? Và tại sao mày không muốn xem cùng tao?"

"Chúng ta đi cùng, nhưng sẽ xem ở rạp khác nhau."

"Không, vậy thì làm sao tao có thể ngồi giữa mày và anh Hill được?"

"Đủ rồi. Coi như cảnh cáo lần cuối luôn đấy, North." Tôi cười khi nghe phản ứng của Ter, đùa giỡn cho đến khi nó chán và ghen tuông vui lắm luôn.

"Rủ anh Johan ra ngoài hẹn hò như mấy cặp đôi bình thường đi. Tao nghĩ anh ấy hiếm khi ra ngoài vì bận rộn, phải không?" Ter hỏi.

"Tao nghĩ vậy." Anh Johan có vẻ khá bận rộn vì một khoảng thời gian chúng tôi không hề gặp nhau.

"Mày không kể mọi chuyện cho tao sao?"

"Ờm." Tôi nghĩ về ngày hôm qua khi tôi nói rằng sẽ kể cho nó nghe mọi chuyện. Tôi lại nghi ngờ không biết có nên kể hay không vì... hơi xấu hổ. Tôi cảm thấy ngại khi nghĩ về chuyện đó.

"Tao... tao sẽ kể cho mày nghe hết. Mày ổn chứ?

"Chắc chắn, mọi thứ đều ổn."

"Ờ, đừng kể cho ai biết nhé. Tao tin mày."

"North, tao muốn nhấn mạnh rằng tao không phải là mày. Bất kỳ ai nói với tao điều gì, tao sẽ giữ bí mật đó thật kỹ. Ngay cả khi tao kể cho mày chuyện của tao và anh Hill, tao cũng rất nghiêm túc và lặp đi lặp lại nhiều lần rằng đừng kể cho ai biết."

"Tao không kể cho ai cả." Tôi nói, nhìn nó với ánh mắt bối rối.

"Ờ, nhưng mày đi nói với anh Hill còn gì."

"Nhưng chỉ với anh Hill thôi."

"Mày đúng là ngốc." Ter lại lầm bầm một cách không kiên nhẫn trong khi ăn sô cô la. Tôi đã cố gắng giữ bí mật cho mọi người. Bây giờ tôi chỉ còn bí mật của Tiger là để Duean Nao không biết... Chà, ít nhất là tôi sẽ cố gắng...

"Được rồi, tao sẽ kể cho mày nghe. Mày còn nhớ chuyện về anh Day không? Ngày mà tao không về ký túc xá ấy."

"À, có."

Và sau đó tôi kể tất cả vì tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Thật tốt khi có một người bạn đáng tin cậy luôn lắng nghe mình.

"Đúng là phức tạp."

"Ừ." Tôi nói, lấy chiếc sandwich và ăn nó.

"Chết tiệt, nhưng tap rất vui. Thuyền của tôi di chuyển nhanh đến nỗi tao cảm thấy bối rối. Tao chỉ nhắm mắt một lát và đã đến cảng rồi."

"..."

"Vậy, vết đỏ trên cổ mày..."

Tôi nhanh chóng đưa tay lên che khi Ter giơ tay chỉ vào cổ tôi.

"Thật không ngờ luôn, không ngờ anh ấy lại thích mày. Giờ mày cũng mở lòng rồi, sao không thử hẹn hò với anh ấy đi?" Ter nói, nhíu mày suy nghĩ.

"Không biết nữa, tao vẫn còn bối rối."

"Vấn đề nợ của mày à? Nhưng mày có thể vay 50.000 baht rồi đúng không?"

"Ừm." Tôi gật đầu. "Và anh ấy cho tao vay rất nhanh."

"Tuyệt ghê. Nhưng cũng không có gì ngạc nhiên vì anh ấy giàu và tự kiếm được tiền. Giống như mày vậy."

"Giống cái gì? Tao chỉ làm việc bán thời gian thôi."

"Thì cũng là làm việc hẳn hoi mà. Tao thích mày tự kiếm tiền. Không dễ gì để vừa học vừa làm, điều đó rất truyền cảm hứng." Đột nhiên, Ter khen tôi khiến tôi vô tình làm rơi chiếc sandwich.

"Mày làm tao cảm động quá."

"Mày thích tao mắng mày hơn sao?"

"Vấn đề là, tại sao mày đột nhiên lại khen tao?"

"Ơ, mày không thích tao khen à?"

"Cảm ơn mày, tao thật sự cảm động. Có yêu cầu gì thì mày cứ nói, tao sẽ làm."

"Bây giờ cố gắng tiết kiệm tiền để trả học phí đi."

"Tao biết."

"Vậy tại sao mày lại do dự với anh Johan? Tại sao không thử hẹn hò đi?" Ter hỏi, lặp lại câu hỏi cũ.

"Ờ..." Tôi im lặng một lúc, suy nghĩ về lời nói của mình, "Tao có thể nói gì đây nhỉ? Tao là người không suy nghĩ nhiều, nhưng nếu là về người yêu, tôi phải suy nghĩ một chút."

"Vì sao?"

"Bởi vì... nếu tao và anh ấy ở bên nhau thì tao cần biết nhiều hơn. Chẳng hạn như hiện tại, anh ấy thích gì? Anh ấy không thích gì? Tao thậm chí còn không biết gì cả. Tao thấy anh ấy học và làm việc rất chăm chỉ, nếu bọn tao ở bên nhau, bọn tao cần hiểu nhau hơn. Đó là lý do tại sao tao muốn tìm hiểu anh ấy nhiều hơn."

"..."

"Điều khác là tao vẫn chưa có nhiều tự tin. Tao có thể làm được và trải qua tất cả những điều này, nhưng liệu tao có thể chấp nhận anh ấy hay không thì tao vẫn chưa biết. Chẳng hạn, khi tao hẹn hò với Ja, cô ấy rất nhõng nhẽo và hay khóc, tao có thể chấp nhận sự nhõng nhẽo của cô ấy. Nhưng tao không biết gì về anh Johan cả."

"Vậy khi mày nói mày sẽ đau lòng, điều đó có nghĩa là mày sẽ rất đau khổ nếu mất anh ấy sao?"

"Điều này sẽ tùy thuộc mỗi người. Nhưng trong trường hợp này, tao thích anh ấy và không muốn làm anh ấy tổn thương hay khiến anh ấy cảm thấy tồi tệ. Khi tao có người yêu, tao sẽ cố gắng chăm sóc cho họ, nhưng với trường hợp của anh Johan, tao chưa hiểu anh ấy nhiều, vì vậy phải cho tao một chút thời gian để tìm hiểu đã. Nếu bọn tao đến với nhau thì mối quan hệ này sẽ nghiêm túc hơn."

"À, nghiêm túc hơn hả? Vậy nếu nó kết thúc thì sao?"

"Có lẽ tao sẽ đau khổ thật sự đấy."

"Nếu mày hẹn hò với ai đó, mày có luôn luôn nghiêm túc không?"

"Có. Thôi nào, chúng ta đều trưởng thành rồi đấy."

"Thêm vào đó, tao muốn nói với mày chuyện này, North. Tao nghĩ có thể mày sẽ phải sống cùng anh Johan."

"Cái gì?"

"Ờ, chúng ta không thể ở ký túc xá cùng nhau nữa."

"Tại sao..."

"North, tao không muốn mày nghĩ rằng tao đang bỏ rơi mày."

"Ter, nói rõ hơn đi."

"Thực ra, anh Hill muốn tao chuyển đến sống cùng anh ấy. Anh ấy đã bảo tao lâu rồi, nhưng tao không muốn vì lo lắng cho mày."

"Ờ, tao có vẻ là kỳ đà trong mắt anh Hill nhỉ?"

"Và anh Hill nói rằng anh Johan muốn mày chuyển đến sống cùng anh ấy."

"Không."

"Mày không muốn sao?" Ter nói, "Nghe này, tao không quá nghiêm túc về việc chuyển đến ở với anh Hill, ý tao là... tao muốn sống cùng anh ấy. Nhưng... tao cũng ở cùng mày lâu rồi."

"Đúng đó Ter, mày không thể rời bỏ căn phòng bé nhỏ của chúng ta được."

"Đây là phòng ký túc xá đầu tiên mà tao ở kể từ khi chuyển ra khỏi nhà. Mày là người bạn đầu tiên ở đại học nữa. Nếu chúng ta tách ra, có thể chúng ta sẽ không gặp nhau thường xuyên như trước và trái tim tao cảm thấy đau khi nghĩ về điều đó." Ter nói với khuôn mặt hơi buồn. Tôi cũng cảm thấy giống như vậy vì chúng tôi đã bên nhau suốt một học kỳ.

"Mày nói với anh Hill là mày không chuyển đi chưa?"

"Tao nói rồi nhưng tao không chắc nữa, anh ấy có vẻ không vui lắm. Nếu anh Hill nói chuyện này với anh Johan thì kết thúc thật rồi đấy."

"Tại sao?" Tôi hỏi.

"Thì anh ấy đã mua tất cả các quán mà mày làm rồi, nên anh ấy cũng có thể mua cả phòng ký túc xá của chúng ta..."

"Không, không!!!" Tôi nói trong khi giữ thái dương của mình.

Điều này chắc chắn rất tệ. Anh ấy không thể chỉ đơn giản mua ký túc xá và đuổi tôi đi được, nhưng điều đó cũng không khó với anh ấy T.T

Ôi, thôi nào... Tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại với Ter. Và nếu tình hình trở nên khó khăn hơn, tôi sẽ đến chỗ Tiger. Không, không, không, không, tôi không muốn!!!!

"Tao không muốn, tao không muốn. Mày có thể nói chuyện với anh Hill không?" Tôi nói trong khi nắm tay nó và cố gắng cầu xin cho đến khi nó nhướng mày ngạc nhiên với hành động của tôi.

"North, bình tĩnh lại."

"Terrrrrrr."

"North, bình tĩnh lại. Mày thật sự không muốn chuyển đến sống với anh Johan sao? Tao thấy phòng của anh ấy rất đẹp mà, phải không?"

"Ờ, ở đó thực sự rất đẹp, có cả bếp nữa, phòng tắm cũng rộng rãi nữa. Khác hẳn với không gian và cái giường chật chội chúng ta. Ở đó thậm chí còn có lò vi sóng, tủ lạnh và chảo điện."

"Thấy chưa, khác hẳn cái lò vi sóng hỏng của chúng ta... Dù có cố thế nào cũng chả dùng được."

"Nhưng tưởng tượng đến việc sống cùng anh ấy đã khiến tao cảm thấy rùng mình. Làm ơn... Hãy nói chuyện với anh Hill một lần nữa đi. Mày tìm lý do nào hợp lý hơn được không? Kiểu như mày không muốn bỏ rơi tao ấy, làm ơn đi mà, nghĩ đi mà."

"Anh Hill nói nếu mày sống với anh Johan thì sẽ thoải mái và tiện lợi hơn. Tao đồng ý với điều đó. Chất lượng cuộc sống của mày sẽ tốt hơn." Ter nói với giọng thất vọng.

"Chúng ta luôn bên nhau. Chúng ta ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, thậm chí giặt đồ cùng nhau. Ngay cả khi chúng ta bị ốm, chúng ta vẫn ở bên nhau. Chúng ta đi khắp nơi cùng nhau. Tao buồn khi phải xa mày." Tôi nói, sẵn sàng thể hiện khuôn mặt thất vọng với Ter. Thật sự, nó là người bạn tốt của tôi, dù chúng tôi học ở chuyên ngành khác nhau. Nếu chúng tôi phải tách ra, chúng tôi sẽ xa nhau rất nhiều.

"Mày thật là quá đáng. Dù sao thì cứ nó chuyện với anh Johan xem."

"Không phải tốt hơn nếu nói chuyện với anh Hill sao? Càng không muốn, càng khiến anh ấy muốn ép buộc đấy."

"Thực ra thì..."

"Tao nghĩ, nếu mày nói với thái độ dịu dàng, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu."

"Vậy thì tao cũng sẽ nói chuyện với anh Hill."

"Ừm, được rồi, để anh ấy học xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Tao phải kiềm chế nước mắt thôi." Tôi nói.

"Ê, không cần phải quá sướt mướt như vậy đâu. Mày đang khóc sao?"

"Khoan, mày thấy cái gì thế? Tao không khóc mà?"

"Tao chưa bao giờ thấy mày khóc. Dù có căng thẳng đến đâu, mày cũng không bao giờ khóc. Tao không thể tưởng tượng được lần cuối mày khóc là khi nào."

"À..." Tôi bắt đầu suy nghĩ, "Có lẽ là khi học trung học năm thứ tư hoặc thứ năm?" Tôi nghĩ khi nhớ lại. Đó là một hình ảnh mờ nhạt và khi nghĩ về điều đó, tôi nổi cả da gà.

"Vì sao mày khóc?"

"Vì mẹ tao."

"Mẹ mày đánh mày đến mức phát khóc sao? Mày khóc trong im lặng? Hay khóc trong góc phòng?"

"Không, tao khóc khi bà ấy đánh tao. Tao không muốn khóc, tao thậm chí không xứng đáng để khóc. Nhưng cảm giác đau đớn đến mức tao đã khóc và sau đó không thể ngừng lại. Tao nghĩ mẹ tao sẽ cảm thấy thương xót cho tôi."

"Vậy, bà ấy có cảm thấy thương xót không?"

"Không, đúng hơn là bà ấy nói, 'Tại sao con khóc? Con là con trai mà?' Haha! Trong khi bà ấy đánh tao đến mức gãy cả cây gậy."

"Mày đã làm gì mà mẹ mày đánh mày như vậy?" Ter nói, nhìn tôi với ánh mắt thương hại, nhưng sao nó lại cười thầm thế?

"Tao nói tao đi làm thêm với bạn nhưng tao lại chơi ở quán game đến sang."

"Ờ, vậy mẹ mày đúng đấy."

"Trời ạ, được rồi, đừng cảm thấy thương hại cho tao nữa. Mẹ tao đôi khi rất tàn nhẫn, ởi vì bà ấy nuôi tao một mình."

"Vậy lý do mày mạnh mẽ như vậy là vì mẹ mày à." Ter nói, "Là một người không suy nghĩ nhiều, mày cũng thừa hưởng tính cách đó từ mẹ mình."

"Đúng vậy, ngay cả khi bố tao đã qua đời, mẹ cũng chưa bao giờ khóc. Bà ấy nói bà ấy ổn và đừng cảm thấy thương hại cho những người đã chết. Hãy thương xót cho chính chúng ta, những người còn sống đây này, con à."

"Chờ đã." Ter cười khúc khích. "Có chuyện gì với từ 'con' vậy? Bà ấy gọi mày như vậy sao? Ôi, tao cảm thấy buồn cho bố mày, nhưng mẹ mày nói đúng."

"Ừ, chúng ta mới là người đáng thương nhất."

"Và mẹ mày không cảm thấy buồn một chút nào sao?"

"À, có lẽ mẹ cũng không muốn tao cảm thấy buồn. Vào thời điểm đó, gia đình tao không cảm thấy buồn như mọi người nghĩ. Chờ đã, tao tự dung lại nói về bố tao rồi?" Tôi nghĩ khi nhớ lại.

"Ờ, đúng rồi. Chúng ta đang nói về anh Johan cơ mà. Thế, tao tò mò, tại sao anh ấy lại thích mày?"

"Không biết nữa."

"Ơ, mày chưa biết sao?"

"Chưa." Tôi lắc đầu một chút, "Ờ, tao quên, tao chưa bao giờ hỏi."

"Ơ, vậy mày không muốn biết sao?"

"Tao muốn biết, nhưng tao quên. Mày nói đúng, tại sao anh ấy lại thích tao?"

"Trước đây mày chưa từng gặp anh ấy đúng không?" Tôi lắc đầu để trả lời, "Suy nghĩ kỹ đi, có thể mày giống tao."

"Không thể nào, tao không có câu chuyện buồn cười như mày đâu."

"Chờ đã, mày đang chế nhạo tao à?"

"Không, tao chỉ nói là không thể thôi. Tao nhớ những người bản thân từng gặp và tao chưa bao giờ gặp anh Johan. Lần đầu tao biết anh ấy là lúc anh ấy đến đón mày đi gặp anh Hill, nhưng tao chỉ thực sự quen biết khi anh ấy đón tao ở quán bar thôi."

"Mày có chắc không?"

"Ter, mày làm tao không chắc chắn đấy."

"Ơ, vậy là mày vẫn chưa chắc chắn."

"Lúc mày nói thì tao bắt đầu do dự. Nhưng theo những gì tao nhớ, tao không nhớ đã từng gặp anh ấy trước đó."

"Thế là trước đã từng gặp nhau chưa?"

"Ôi, tao không biết. Ai mà nhớ nổi chứ? Có ai nhớ người khác chỉ vì đã tình cờ gặp nhau không?" Tôi hỏi.

"Có thể. Có thể người ta có thể nhớ nếu có chút hứng thú. Khi mày nhìn thấy anh ấy, mày thích anh ấy, kiểu như vậy."

"Thật sao?" Tôi nhíu mày không tin, "Không, tao không cảm thấy như vậy. Dù cho anh ấy có rất đẹp trai."

"Lừa dối, làm sao mày có thể nhìn thấy anh ấy mà không cảm thấy bị cuốn hút được?" Ter có vẻ không vui, "Trong quá khứ mày đã làm gì để gặp được anh ấy hả?"

"Tao? Ừm..." Tại sao tôi phải hồi tưởng quá khứ làm gì nhỉ?, "Từ thứ hai đến thứ sáu, tao học như bình thường. Vào thứ bảy và chủ nhật, tao giúp mẹ bán rau ở chợ. Đôi khi, tao lén đi đến cửa hàng đồ chơi và không đi học lớp học thêm. Buổi tối, tao về nhà và giúp mẹ, có khi thì đi làm thêm. Vào buổi sáng, tao giúp chú tao làm vườn bên cạnh nhà và bán sữa đậu nành trước chợ."

"Ê, cuộc sống của mày bình thường thật."

"Tao đã nói tao là người bình thường rồi."

"Trước không có quen sao? Là một khách của quán mày làm thêm thì sao."

"Ờ, không phải." Tôi lắc đầu để chối.

"Đàn em..."

"Vâng?" Tôi quay lại khi nghe thấy giọng nói của ai đó vừa đi qua bàn.

Một cô gái với mái tóc dài màu nâu nhạt, mặc đồng phục học sinh và chân váy khá chật. Có vẻ như cô ấy là sinh viên năm cuối. Cô ấy trông cũng không quá vui vẻ.

"Cậu vừa xuống xe với Johan, đúng không?"

"Vâng."

"Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút... một mình."

"Đi." Người phụ nữ đó từ từ rời đi.

Tôi đứng dậy và định theo sau, nhưng Ter đã nắm lấy cổ tay tôi trước, rõ ràng là lo lắng.

"Không ổn đâu, North."

"Ờ, không sao đâu."

"Mày không cần phải đi."

"Yên tâm." Tôi nói trước khi thả tay nó ra.

"Mày có muốn tao nói với anh Johan không?"

"Không, mày không cần phải nói cho anh ấy biết. Tao đi một chút thôi." Tôi thả tay cậu ấy ra và nhẹ nhàng nắm lấy như một dấu hiệu an ủi. Đợi đã, tại sao tôi phải an ủi nó?

"Mày có thật sự ổn không? Mày có muốn tao đi cùng không?"

"Không sao đâu. Tin tao đi, tao sẽ quay lại sớm thôi."

"Tao lo. Nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi cho tao ngay."

"Được rồi." Tôi đồng ý và bước ra khỏi căn tin.

Tôi thấy người phụ nữ đó đứng chờ. Tôi theo cô ấy ra phía sau tòa nhà khoa, nơi không có nhiều người và thấy ba người phụ nữ khác cũng đang đứng chờ.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi khi dừng lại trước bốn người phụ nữ, mỗi người đều khá xinh đẹp.

"Đàn em... tên gì vậy? Cậu là sinh viên năm nhất đúng không? Cậu học khoa nào?"

"Vâng, là North ạ. Khoa kỹ thuật điện."

"Hửm, kỹ thuật? Khi tôi nghe nói có người mới của Johan ở khoa đó, tôi không nghĩ đó lại là một chàng trai. À, tôi tên là Jeer. Tôi là bạn gái của Johan." Cô gái lớn tuổi hơn nói với tôi.

"À, vâng." Tôi gật đầu một chút.

"Vậy cậu muốn làm người yêu của cậu ấy à? Cậu có thật sự chắc chắn không? Cậu nghĩ chỉ vì cậu ngồi trên xe của cậu ấy, cậu ấy sẽ bỏ bạn của chúng tôi sao? Đừng quá tự tin. Johan nghiêm túc với Jeer. Vậy nên sẽ sớm kết thúc với cậu thôi."

Hả?

Tôi nhíu mày vì không hiểu những lời từ các đàn chị này. Sau một lúc, những lời lẽ thô lỗ được phát ra.

Có phải tôi đang gặp rắc rối không nhỉ? Vậy cô ấy gọi tôi đến chỉ để mắng tôi sao? Phụ nữ họ lúc nào cũng cãi nhau như này à?

"Này, cậu không định nói gì sao?" Chị Jeer tiến lại gần và đẩy ngực tôi khiến tôi hơi lảo đảo lùi lại.

"Chị đang kiếm chuyện với tôi ạ?"

"Vậy tại sao không ngừng quấy rầy Johan đi? Cậu ngồi trên xe của bạn trai người khác, cậu không thấy xấu hổ sao?" Chị Jeer nói với giọng đầy cảm xúc.

Tôi muốn nói rằng anh Johan là người liên tục quấy rầy tôi. Tôi thậm chí còn không làm gì cả.

"Đó có phải là tất cả những gì chị muốn nói sao?"

"Ờ, làm sao? Có vấn đề gì à?"

"Chị, tôi nói nhé, khi nãy chị đã đẩy tôi. Nếu chị là con trai thì tôi đã đánh chị rồi." Tôi nói với giọng bình tĩnh. Tôi đã nói trước đó rằng tôi là người khá bốc đồng. Bây giờ tôi cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi. Tôi không phải là người dễ trong những tình huống như thế này.

"..."

"Tôi không hiểu tại sao mọi người nghĩ họ có thể đánh người khác mà không bị đáp trả."

"..."

"Tôi nên làm gì đây nhỉ? Thường thì tôi chỉ đánh đàn ông thôi."

"Cái gì?! Tôi là phụ nữ đấy, đồ khốn. Cậu định sẽ đánh phụ nữ sao?" Chị Jeer lớn tiếng hét lên. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng như thể cô ấy vừa tức giận vừa sợ hãi.

"Ô, vậy tôi trông giống người tốt lắm sao?"

Chị Jeer như một chiếc bình tức giận vừa chạm đến giới hạn của nó và cô nâng tay lên, giả vờ sẽ tát tôi.

"Không sao, nếu chị muốn đánh tôi thì cứ đánh, nhưng tôi cũng sẽ đánh lại chị đấy."

Tôi nghĩ điều đó khiến chị Jeer hạ tay xuống và bạn bè của cô ấy tiến lại để ngăn cản.

Và tôi không đùa đâu. Tôi không tốt đến vậy, nếu ai đó đến kiếm chuyện, tôi sẽ không ngồi yên. Tôi chưa bao giờ thấy phụ nữ nào tự tới kiếm chuyện như vầy. Không cần phải lấy giới tính làm lý do, dù sao thì cô ấy cũng đã đến để làm tổn thương tôi trước mà.

Tôi không muốn tưởng tượng xem khuôn mặt của cô ấy sẽ ra sao nếu tôi đánh cô ấy. Chị Jeer chắc chắn sẽ không dám đến trường trong vài ngày nếu điều đó xảy ra.

"Cậu chỉ dùng đến sức chứ không có đầu óc. Làm sao Johan có thể thích người như vậy được?" Một trong số những người bạn của chị Jeer nói.

"Chị thật sự nghĩ tôi sẽ quan tâm điều đó à?" Tôi đáp lại.

"Quên đi, cậu ấy sẽ sớm bỏ cậu thôi."

"Và nếu chuyện đó xảy ra, chị nghĩ tôi sẽ bận tâm à?"

"Trời ạ, cậu nghĩ là cậu ấy để ý đến cậu thật à?"

"Chị chỉ đến tìm rắc rối với tôi vì cảm thấy sẽ mất anh Johan và điều đó chỉ làm giảm giá trị của bản thân chị thôi. Dù chị thực sự xinh đẹp, nhưng tôi khuyên chị đừng làm vậy nữa. Chị đang học để trở thành bác sĩ phải không? Nếu hồ sơ của chị không đẹp, chị sẽ không có công việc tốt và chị hiểu rõ điều đó mà nhỉ." Tôi nói, truyền đạt tất cả những gì tôi nghĩ trước khi thở dài để xoa dịu sự khó chịu của mình.

Tôi quay lưng và rời khỏi đó trong khi tôi nghe thấy tiếng la hét và chửi bới phía sau.

"Mày thế nào rồi?" Ter hỏi ngay khi tôi trở lại ngồi ở bàn.

"Shiaaa, tao thực sự không hiểu làm thế nào họ có thể khiến tao lãng phí thời gian như vậy nữa." Tôi thở dài khi nhớ lại sự việc trước đó và nhấp một ngụm trà xanh nữa, "Trà xanh của tao hết rồi."

"Họ đến kiếm chuyện à?"

"Ờ, đến và nói nhiều thứ lắm."

"Mày đã nói gì với họ?"

"Tao bảo họ đừng có chọc vào tao. Bây giờ tao không có thời gian cho sự ngu ngốc của họ."

"Họ đã mắng mày à?"

"Ờ, nhưng họ còn chả thèm nghe tao nói, họ chỉ mắng tao và không nghĩ rằng tao sẽ làm gì đó. Vì vậy tao nói là nếu họ đánh tao thì tao sẽ đánh lại. Nhưng thường thì tao chỉ đánh đàn ông thôi."

"Mày đe doạ là sẽ đánh chị ấy à?"

"Không cần đe dọa, chắc chắn tao sẽ đánh chị ta."

"Wow, thật ngầu. Mày rất..."

"Thô lỗ, đúng không?" Tôi nâng lông mày lên, "Mày muốn tao làm gì đây? Trở thành bao cát à? Họ đến tìm người không đúng lúc nên đó là lý do họ trông thật ngớ ngẩn."

"Tao vẫn sợ. Có thể một trong những người yêu của anh Johan sẽ đến và gây sự với mày, điều đó cũng đã xảy ra với tao. Nhưng chị ấy không gọi ra để mắng tao, chỉ là có chút chuyện thôi."

"Vậy mày đã làm gì?" Tôi hỏi.

"Ờ... tao không làm gì cả. Tao có thể làm gì được chứ?"

"Ờ, tiếc ghê."

"Vậy mày không giận à?"

"Tao không giận, chỉ hơi khó chịu thôi, mặc dù tao trông rất điềm tĩnh nhưng tao cũng đã nói với chị ấy là nếu chị ấy là đàn ông, tao chắc chắn đã đánh chị ấy khi chị ấy đẩy tao rồi. Và tao đã nói trước, tao kiên nhẫn khá giỏi."

"Chị ấy đẩy mày à? Có mạnh lắm không?"

"Ôi, không mạnh lắm. Nhưng ai lại thích bị gây sự chứ?"

"Ờ, giờ tao giận anh Johan."

"Không, sao mày lại giận anh ấy? Anh ấy có làm gì tao đâu."

"Thế chuyện gì vừa xảy ra? Không phải người yêu cũ của anh ấy đến gây sự với mày à?"

"Không, đó là chuyện vớ vẩn thôi. Tao không giận, nhưng tao cũng không quá dễ chịu. Tao sẽ nói với anh Johan sau."

"Ai đã đến vậy?"

Anh Hill và anh Tonfah bước vào căn tin. Anh Hill ngồi bên cạnh anh Tonfah, trong khi anh Tonfah ngồi ở đầu bàn vì chúng tôi đang ngồi ở sảnh. Lớp học đã kết thúc nhanh như vậy sao? Tại sao tôi vẫn chưa thấy anh Johan và anh Arthit?

"Tao có thể nói với anh ấy không?" Ter hỏi.

"Ừm." Tôi gật đầu trong khi nhấp một ngụm trà xanh đã nguội.

"Anh... cô gái có tóc nâu dài, thân hình nhỏ nhắn, tên cô ấy là gì?"

"Jeer."

"À, chị Jeer vừa đến kiếm chuyện với North, thậm chí còn đẩy cậu ấy nữa." Ter nói trong khi liếc nhìn anh Hill, người nhướng mày một chút trước khi quay lại nhìn tôi.

"Cô ấy đã đẩy em à?"

"Ờm, nhưng em không ngã." Tôi đáp.

"Fah, mày biết cô ấy không?"

"Hình như có từng thấy cô ấy, chuyên ngành dược phải không?"

"Ơ, dược á? Tao tưởng cô ấy học khoa y. Thế Jeer làm gì vậy?"

"Chị ấy đã mắng em, nhưng em nói chị ấy đừng có kiếm chuyện với em rồi."

"Johan, nó chưa làm rõ chuyện gì à?" Anh Hill hỏi, có vẻ hơi khó chịu.

"Rồi. Có thể Johan đã nói rồi, chỉ là bên kia không chịu nhượng bộ." Anh Fah nói.

"À mà có chuyện gì với anh Johan ạ?" Tôi hỏi.

"Giáo sư gọi Johan và Arthit đến gặp để bàn về lý do họ thường vắng mặt từ đầu học kỳ, nhưng bọn anh lười đợi nên đã xuống trước." Anh Fah giải thích, cảm nhận được sự tốt bụng mà anh ấy tỏa ra. Thật sự khác biệt với anh Johan.

"Em ổn chứ?"

"Không sao ạ."

"Ai làm gì được North chứ?" Ter nói, "Động đến là cậu ấy đánh lại ngay."

"Thật sao?" Anh Fah cười khúc khích.

"Vâng, tại họ tự dưng đến kiếm chuyện với em. Hơn nữa, họ còn muốn em thành bao cát, nhưng không sao nữa." Tôi nói, "Em cảnh cáo họ xong rồi."

"Em giỏi ghê." Anh Fah nói nhẹ nhàng. Tại sao anh ấy lại dịu dàng hơn anh Hill vậy?

"Đừng nghĩ quá nhiều. Tất cả những ai gần gũi với Johan đều luôn ám ảnh về nó. Mặc dù nó đã nói từ đầu rằng không có gì là nghiêm túc cả. Nếu họ không thể chấp nhận điều đó thì nó cũng đã kết thúc với họ rồi. Nhưng một số người vẫn cứng đầu, như thể họ không hiểu những gì nó nói."

"Johan không có lỗi." Anh Fah nói. Tôi gật đầu đồng tình. Tôi cũng nhớ chị May từng nói rằng cô ấy đã khuyên anh Johan không nên làm phiền nhau quá nhiều.

"Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều."

Bất ngờ, anh Johan và anh Arthit, không biết đã ở đó từ bao giờ, hai người đi đến và ngồi xuống. Anh Johan ngồi cạnh tôi, còn anh Arthit ngồi bên cạnh anh Fah.

"Johan." Anh Hill gọi với giọng khó chịu. Anh Johan lập tức nhíu mày.

"Có chuyện gì?"

"Jeer."

"Có chuyện gì với cô ấy?"

"Có chuyện thú vị lắm." Anh Fah nói.

"Cái gì?" Johan hỏi.

"Cô ấy đến tìm North."

"Hả?" Anh Johan nhướng mày bối rối trước khi quay lại nhìn tôi, "Thật sao?"

"Ừ." Tôi gật đầu. Chờ một chút... tại sao anh Johan lại trông đáng sợ vậy? Ôi, tôi sợ quá. Liệu tôi có thể chuyển sang ngồi cạnh Ter không? Bầu không khí xung quanh tôi ngày càng căng thẳng.

"Cô ấy nói gì?"

"Cái gì? Ừm... Chị ấy đến bảo em ngừng quấy rầy anh. Chị ấy cũng mắng em nữa."

"Cô ấy còn đẩy em nó nữa." Anh Hill nói.

"Thú vị rồi đấy." Anh Arthit nói, "Khoa dược sẽ không còn ai tên Jeer nữa."

"Johan, em ấy sợ mày." Anh Fah nói sau khi thấy nếp nhăn trên trán tôi và biểu cảm lo lắng trên mặt tôi, "Cứ bình tĩnh, nhớ mấy câu hôm qua tao nói không?"

"Mày đã nói chuyện với Jeer chưa?" Anh Hill hỏi.

"Rồi."

"Kết quả thế nào?"

"Ừ, mọi thứ đều ổn."

"Cô ấy có hiểu không?"

"Tao nghĩ có."

"Mày có thể bình tĩnh lại một chút không?"

"Tao ổn."

"Đó là lý do tại sao Thit nói mày rất bốc đồng."

"Nhưng vấn đề là gì?" Anh Arthit nói. "Em ấy đâu có quan tâm gì đâu, đúng không?" Anh ấy quay sang hỏi tôi. Tôi gật đầu bối rối.

"À, đúng rồi, em thực sự ổn ạ."

"Em ấy thật sự không quan tâm. Dù sao thì cũng không phải là em ấy đang khó chịu với mày. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Tao sẽ quay lại ngay."

Anh Johan nói như vậy trước khi rời khỏi căng tin. Giữa sự bối rối của mọi người ngồi quanh bàn, tôi thấy anh Johan đang nói chuyện điện thoại.

"Đúng như mày đã nói, Thit." Anh Tonfah nói khi nhìn sang chỗ khác. Vẫn còn những người vừa mới ra ngoài.

"Đó, tao đã nói với mày rồi." Anh Arthit nói, "Cậu ấy rất bốc đồng và chúng ta đã biết điều đó từ khi quen cậu ấy. Nếu Johan im lặng, thì thật sự rất đáng sợ đấy."

"Vậy điều đó có thật không?"

"Thật." Anh Hill trả lời.

"Người này là người đã làm mọi thứ rối tung lên chỉ vì theo đuổi Johan đúng không?" Anh Arthit nói, "Nhưng nếu tao không nhầm, Johan trước đây chưa bao giờ lại gần ai."

"Có thể không." Anh Hill nói.

"Nhưng có thể cậu ấy đã làm như vậy khi say."

"Johan đã từng say sao? Tao đã thấy cậu ấy uống hết cả thùng bia mà không say tí nào ấy." Anh Fah nói.

Chờ một chút. Loại người điên rồ nào mà uống một thùng bia mà vẫn không say vậy? Thật điên rồ.

"Những người tự tìm rắc rối thực chất không hổ báo như vẻ bề ngoài đâu." Anh Arthit nói.

"Vậy còn em thì sao?"

"Ừ, cẩn thận, em đang trong tình trạng nguy hiểm đấy."

"Cái gì vậy chứ?"

"Mày nói cái gì đấy?" Anh Johan hỏi khi ngồi cạnh tôi ở chỗ như trước.

Anh Arthit ngay lập tức lắc đầu như thể muốn chế nhạo anh ấy. Nhưng anh Johan không bận tâm, anh chỉ nhíu mày và đưa tay ra. Một chút trò chuyện diễn ra ở bàn rồi chúng tôi tách ra.

"Vậy mày sẽ đi xem phim à?" Ter hỏi khi chúng tôi đi về phía bãi đậu xe.

"Tao không biết, tao nên làm gì nhỉ?"

"Hỏi anh Johan đi."

"Anh ấy vẫn trông khó chịu." Tôi nói, nhìn anh Johan đang đi phía trước, "Tao sẽ hỏi sau."

Khi kết thúc cuộc trò chuyện với Ter, tôi ngồi vào xe bên ghế lái. Không khí trong xe vẫn yên tĩnh như mọi khi, nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái.

"À, anh Johan."

"Mày có bị đau ở đâu không?"

"À, không, em ổn mà."

Anh Johan đưa tay nắm lấy mặt tôi và nhẹ nhàng vuốt má tôi.

"Lần sau phải nói cho tao biết, hiểu chưa?"

"Vâng."

"Tin tao đi, tao chỉ có mày thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro