Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Nếu như tôi không say

Dịch: Rín

Tôi mở mắt một cách khó khăn và tôi thề, tôi chưa bao giờ đau đầu đến mức này. Tôi vô thức nghiến chặt răng để kìm nén cơn đau đang xuyên qua người. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là trần nhà màu trắng mờ ảo.

"Ưm..."

Tại sao tôi cảm thấy toàn thân nhức nhối và khó chịu như vậy nhỉ?

"North."

Hả?

Tôi quay về phía có tiếng gọi.

"Ter?" Tôi đã gọi chủ sở hữu của cái tên đó. Dù tỉnh dậy với thân hình đầy vết thương nhưng người đầu tiên tôi nhìn thấy mặt vẫn là thằng Ter, "Ưm..."

"Sao lại đánh nhau như vậy hả? Nhìn cơ thể của mày đi, tốt nhất là mày chớ có ngồi dậy đấy."

"Tao không đứng dậy, tao chỉ định di chuyển thôi. Ôi mẹ ơi, toàn thân tao đau quá." Mặc dù vết thương ở khóe miệng tôi vẫn còn đau nhưng tôi vẫn có thể phàn nàn được.

"Ờ, tao đã thấy tình trạng của mày nên tao không muốn mắng mày đâu. Nhưng làm ơn đi, hiện tại tao không biết phải bắt đầu chửi mày từ đâu nữa rồi." Ter nhíu mày và làm vẻ mặt căng thẳng với tôi.

"Cứ chửi tao đi. Và cảm ơn mày đã đến vác xác tao về." Tôi không nhớ gì nhiều, tôi chỉ nhớ rằng tôi đã rất say và đã đánh nhau với tên bác sĩ thôi. Còn chuyện gì xảy ra tiếp theo thì tôi không nhớ nữa.

...

"Tao không phải là vớt vác xác mày về, mày mở mắt ra nhìn cho kỹ xem." Thằng Ter nói. Tôi nhướn mày ngạc nhiên trước lời nói của cậu ấy trước khi đưa mắt ra chỗ khác và nhìn xung quanh.

Đây không phải phòng của chúng tôi....

"Mày bối rối rồi chứ gì?! Làm sao tao có thể đón mày nếu mày không liên lạc với tao hả?!" Ter nói rồi lấy chiếc khăn ướt ném vào mặt tôi, "Chết tiệt!!!"

"Có chuyện gì với tao vậy?"

"Còn phải nói cho mày biết sao? Xem ra tao phải đấm một phát vào mặt mày thì mày mới tỉnh được!" Sau đó nó dùng ngón tay cái ấn mạnh vào vết thương ở khóe miệng tôi.

Chết tiệt, nó nói và nó làm được ạ!

"Ôi! Sao mày có thể làm thế hả? Tao đau đấy!" Tôi hét lên trước khi quay đi và nhìn thấy anh Hill đang ngồi trên ghế sofa cạnh mình. Vẻ mặt anh không còn chán nản như thường lệ nữa.

"Chào anh Hill." Tôi nói. Anh Hill khẽ mỉm cười. Wow, điều đó thật tuyệt vời.

"Vậy đây là phòng của anh Hill à?" Tôi hỏi và đoán đó có thể là phòng của anh Hill. Căn phòng rất sang trọng và nó khác hoàn toàn với ký túc xá của chúng tôi.

"Đây là phòng của người ngày hôm qua đã bất chấp cơn bão để vác xác mày về đấy." Ter nói rồi thở dài một tiếng, nó lấy một chiếc khăn nhỏ và đặt vào chậu như trước.

Lời nói của nó càng làm tôi sốc hơn.

Người đã bất chấp giông bão để đến vác xác tôi...?

"Mày bối rối cái gì? Ôi, nhìn thấy mặt mày là tao lại bực. Càng nhìn vết thương của mày thì tao càng thấy khó chịu hơn. Đã say rượu thì thôi đi, mày lại còn tự rước hoạ vào thân nữa chứ cái thằng North này. Tao đã rất lo cho mày đấy, khốn kiếp. Lúc 11 giờ đêm, Ikkyu gọi điện cho tao và báo rằng mày say rượu và gây rối ở quán bar, nó bảo là loạn lắm rồi. Khi đó, nếu anh ấy mà không đến thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây hả?!!"

"Ter..."

"Ngậm cái miệng lại!"

Tôi không thể làm gì khi bất ngờ bị nó mắng. Với cả, nó còn làm vẻ mặt như sắp khóc nữa. Tôi biết Ter là người luôn quan tâm đến người khác. Nó rất lo lắng khi nhìn thấy tôi như này. Tôi nhớ dù bận đến mấy nó cũng không bao giờ để tôi trong phòng một mình vì biết tôi sợ ma.

"Chết tiệt!!! Điều gì sẽ xảy ra nếu tên khốn đó tấn công đánh mày đến mức phải vào phòng ICU hả?! Giá như mày biết dùng cái đầu để kiểm soát cảm xúc thì đã không đến mức này rồi."

"Mày mong chờ gì ở tao chứ?" Tôi hít một hơi thật sâu, "Tao xin lỗi. Lần sau tao sẽ bình tĩnh hơn."

"Lần sau? Sẽ không có lần sau đâu!!" Ter nói.

"Lần sau tao sẽ bình tĩnh hơn." Tôi cãi lại.

"Ờ, dù thế nào đi nữa thì cũng cấm mày uống rượu nhiều như thế, tao cảnh cáo mày rồi đấy."

"Tại sao? Chờ đã, chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy? Mày có thể kể cho tao nghe được không?" Tôi nghĩ vậy trước khi nghiêng người nằm xuống chiếc giường êm ái.

"Ờ thì, tối qua có bão, trời mưa suốt từ chiều nên tao không đón mày được." Ter bắt đầu kể, "Tao ngủ với anh Hill từ khi trời bắt đầu mưa, tao có gọi cho mày nhưng mày lại không trả lời."

"A nè nè, tao không có ở đó nên mày có gan ngủ cùng người yêu luôn à..." Tôi vô tình trêu chọc khiến người đang kể chuyện lập tức cảm thấy khó chịu.

"Đây là lúc đùa à?"

"Xin lỗi, kể tiếp đi."

"Ikkyu gọi cho tao và bảo tao đến đón mày. Cậu ấy nói mày bất tỉnh vì đánh nhau và mày là người chủ động kiếm chuyện bằng cách đánh người kia trước. Hai người bạn còn lại của mày cũng say rượu và cũng bị đánh đập vì có liên quan. Ikkyu phải xử lý tàn cuộc nên không đưa mày về được."

"Ờ, vậy tao về kiểu gì?"

"Anh Hill nói anh ấy sẽ lo việc đó." Thằng Ter nói, quay về phía anh Hill. Người nó nhìn không nói gì, "Trời vừa sáng là tao đã vội nhờ anh Hill đưa tao đến gặp mày rồi đấy."

"Sáng rồi à? Đã sáng rồi à?"

"Đã 4 giờ chiều rồi, mày ngủ mà tao tưởng đâu mày chết luôn rồi ấy!!"

"Vậy anh Hill đã đón tao à?" Tôi nhíu mày hỏi lại. Chuyện Ter kể chưa đủ rõ ràng hay do tôi vẫn còn hơi mê man nhỉ?

"Không, nhưng là bạn của anh Hill đón mày."

"Hả?" Tôi phát ra một âm thanh dài trong khi nhướng mày và trông rất ngạc nhiên. Vậy tại sao bạn của anh Hill lại đến đón? Lúc đầu tôi tưởng là anh Hill đến đón cơ, lạ thật đấy.

"Anh Johan, mày còn nhớ không?" Ter nói, vẻ mặt nó cũng sốc như tôi thôi.

"Tao nhớ rồi. Nhưng tại sao thế? Tại sao anh ấy lại đến đón tao? Hơn nữa tình trạng của tao... chết tiệt!!! Đừng nói với tao là tao đã nôn vào người anh ấy nhé." Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Ôi, tôi thấy xấu hổ khi nghĩ về chuyện đó đấy.

"Chứ còn gì nữa."

"Mẹ kiếp..." Tôi giơ tay lau mặt.

"Mày không nhớ gì à?"

"Tao chỉ nhớ một chút thôi."

"..."

"Nhưng dù sao thì tao cũng đã nôn vào người anh ấy rồi cho nên tao cũng không biết phải làm sao nữa."

"Này thì nghĩ!" Nó giơ tay định ấn vào vết thương của tôi lần nữa nhưng tôi giơ tay ngăn nó lại.

"Ok, tao đùa thôi." Tôi nói, "Vậy tao nên làm gì đây? Việc này khó quá. Anh ấy còn đưa tao về, hơn nữa, tình trạng của tao ngày hôm qua dường như đã khiến anh ấy gặp rắc rối rồi."

"Ừm, anh ấy thực sự rất tức giận đấy." Thằng Ter nói, điều này khiến tôi càng khó chịu hơn.

"Vậy tại sao anh Johan lại đến đón tao?" Tôi hỏi nhưng Ter chắc không biết và anh Hill trả lời.

"Căn hộ của nó ở gần vị trí của em."

"Hả? Nhưng đây là ở nhà anh Jo phải không?" Ter hỏi ngược lại.

À, giờ chúng tôi đang ở nhà anh Jo à?

"Tình trạng của North có thể hơi nghiêm trọng. Vì vậy, tốt hơn hết là đưa em ấy về ký túc xá đi." Anh Hill nói.

"À đúng rồi. Sáng nay tao nhìn thấy dì quản gia đang lau người cho mày. Và nếu dì hết giờ làm thì anh Jo sẽ phải chăm sóc mày một mình, vậy nên tốt nhất vẫn là đưa mày về thì hơn."

Đúng rồi... may mắn là anh ấy đã đưa tôi về đây đấy, nếu mà về chung cư rồi để anh ấy tự mình lau người cho tôi thì thực sự không hay đâu.

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì điện thoại của anh Hill reo lên. Người này xin phép trả lời điện thoại và rời khỏi phòng, chỉ còn lại Ter và tôi trong một căn phòng mà tôi hoàn toàn không quen thuộc.

"Tao không hiểu." Tôi nói, vì bây giờ trong đầu tôi đã đầy rẫy những câu hỏi. Ngoài những nghi ngờ khác nhau thì vẫn còn một ít rượu đọng lại trong đầu. Anh ấy đón tôi vì tôi đang ở gần căn hộ của anh ấy, đó là điều dễ hiểu. Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không sẵn lòng đến đón một người lạ đang say rượu và ây rối đâu.

"Tao cũng thấy bối rối. Ban đầu, khi anh Hill nói sẽ sắp xếp cho mày thì tao không nghĩ anh ấy sẽ gọi cho anh Jo và bảo anh Jo đến đón mày. Hơn nữa, càng khiến tao khó hiểu hơn là anh Jo lại đồng ý chứ. Mày cũng biết hôm qua có bão rất mạnh còn gì."

"Ừm...nhưng đêm qua kết thúc thế nào đấy?"

"Tao cũng không biết rõ. Mày hỏi Ikkyu xem."

"Điện thoại di động của tao đâu?" Tôi hỏi trong khi tìm kiếm điện thoại di động của mình. Tôi cầu nguyện trong lòng và mong nó vẫn ổn.

"Đây." Ter quay lại và lấy nó cho tôi.

Nó vẫn ở đây nhưng nó không ổn chút nào...

"Trời ơi..." Tôi nhìn màn hình điện thoại di động của mình đã bị hỏng và bị vỡ nát hoàn toàn. Chết tiệt, trái tim tôi lập tức tan nát ngay tại chỗ. Tôi không có tiền để mua cái mới, mà cũng không có chi phí sửa lại nó nữa, "Tao phải làm sao đây?"

"Lúc đầu nó không bị hư thế này đâu."

"Hả?"

"Cho đến khi anh Johan ném nó vào tường."

"Hả?!" Tôi thở hổn hển, sốc trước câu trả lời của thằng Ter, "Anh Johan ném điện thoại của tao?!"

"Ờ, anh Johan nói là anh ấy ném đấy. Anh ấy nói anh ấy khó chịu vì có người gọi điện trong lúc anh ấy đang bận chăm sóc mày."

"Chết tiệt, nếu anh ấy giận tao thì tao chấp nhận, nhưng tại sao anh ấy lại trút giận lên điện thoại của tao? Tao không có tiền để sửa điện thoại đâu. Nhìn đi, bị hỏng nặng lắm đấy, tao thậm chí còn không khởi động được lên nữa nè."

"Anh Hill biết chuyện thì anh ấy cũng không bận tâm. Lúc đầu tao còn tưởng anh ấy sẽ giận chuyện điện thoại của mày cơ."

"Anh ấy không quan tâm à?" Tôi hỏi.

"Ờ..."

"Có chuyện gì vậy, North..."

"Mày có nghĩ điều đó buồn cười không? Tao không phải anh Hill và tao không phải lúc nào cũng mua được điện thoại mới như anh ấy đâu."

Tôi thở dài và đặt chiếc điện thoại đã chết của mình xuống, thực sự, tôi rất tức giận vì anh ấy đã ném chiếc điện thoại của tôi khiến nó thành ra như thế này. Tôi đã làm điều gì khiến anh ấy phải khó chịu đến vậy chứ? Chúng ta không thể nói chuyện hẳn hoi trước được sao?

Nhưng liệu điều đó có khả thi vào thời điểm đó không? Huhu.

"Nhân tiện, anh Johan đi đâu rồi? Sao tao không thấy anh ấy?" Tôi hỏi.

"Anh ấy có chút việc vặt nên nhờ tao canh chừng mày."

"Canh chừng tao?" Tôi lặp lại những lời đó.

"Anh ấy lo mày nổi khùng lên."

"Cái gì?"

Câu nó của nó khiến tôi dừng lại một lúc, như thể tôi vừa nhớ ra điều gì đó vậy Ter bước ra khỏi phòng, không lâu sau nó quay lại với một tờ giấy trên tay.

"Tao nên nói gì với mày để mày không dám uống nhiều rượu như vậy nữa nhỉ?"

Tôi cầm tờ giấy và nhìn vào thì thấy đó là một danh sách dài những thứ tôi không hiểu.

Tôi xem mãi mà vẫn không hiểu gì. Lúc tôi đang định hỏi thì chủ phòng đã quay lại...

Anh Johan mở cửa phòng ngủ bước vào mà không nói một lời. Sau đó, anh ấy ngồi trên chiếc ghế sofa mà anh Hill đã ngồi. Chẳng bao lâu, anh Hill lại quay lại và ngồi ở chỗ cũ.

Anh Johan quay sang và nhìn tôi. Trong mắt anh không có chút cảm xúc nào dù lúc đầu tôi tưởng anh ấy dễ nói chuyện.

Có gì đó không ổn và dù sao thì tôi cũng không biết rõ về anh ấy lắm. Lần cuối cùng tôi gặp anh Johan là khi anh ấy đến đón thằng Ter.

Và rồi cả căn phòng chìm vào im lặng...

Cảm tưởng như hiện tại ở đây chỉ hai người là tôi và anh Jo vậy.

Tôi, người vẫn đang ngồi trên giường cảm thấy khó chịu vì mình đã gây rắc rối cho anh ấy.

Tôi quay lại nhìn Easter với ánh mắt cầu cứu.

Tại sao anh ấy không nói điều gì đó như: "Ồ, mày tỉnh rồi à? Mày ổn không?" hoặc mắng tôi về chuyện tối qua nhỉ.

Tại sao bầu không khí lại im lặng thế này? Hay tôi nên là người nói trước?

"Ừm... được rồi, em xin lỗi." Tôi nói nhẹ nhàng.

"...?" Anh Johan quay sang tôi. Có vẻ như anh ấy đang chờ đợi điều tôi sẽ nói tiếp theo.

"Xin lỗi về chuyện hôm qua và cũng cảm ơn anh."

"Hửm..."

Tại sao đột nhiên anh ấy lại có vẻ khó chịu nhỉ?

"Em rất xin lỗi. Em không cố ý... ừm..."

"Vì nôn?" Anh Johan vừa nói vừa nhướng mày.

"Dạ." Tôi cúi đầu, cảm thấy tội lỗi.

"Ừm, không sao đâu, mày chỉ cần trả tiền thôi."

"Trả tiền?"

"Mày có thấy chi phí thiệt hại kia không?" Anh Johan vừa nói vừa chỉ vào tờ giấy trên tay tôi. Tôi nhìn nó và sau đó quay lại nhìn anh một lần nữa khi cần một lời giải thích rõ ràng hơn.

"Danh sách những gì mày đã phá, mày phải trả tiền cho mấy thứ đó." Ter đã trả lời thay.

"Mày điên à?! Con số này là vài trăm nghìn đấy. Tao đã làm gì mà khiến nó rối tung lên thế này chứ?" Tôi nói nhưng lại vô tình hét lên thành tiếng. Bình thường thì tôi sẽ không như này đâu, nhưng con số được viết trên giấy thực sự quá dài!

"Không, sáng nay tao đã giúp quản gia kiểm tra thiệt hại rồi. Mày thực sự gây lên chuyện rồi đấy." Thằng Ter nói một cách nghiêm túc trong khi cảm giác xấu hổ khiến mặt tôi bất giác đỏ bừng.

"Và danh sách rượu này là gì? Tao không nhớ mình đã từng gọi món như thế này."

"Không phải mày gọi mà là đồ mày lấy trên bàn để đập. Dù lấy gì đập vỡ cũng phải tránh mấy thứ đó chứ. Đó là đồ uống đắt tiền đấy, thế mà mày còn đập vào đầu người khác chứ, phí vãi."

"Hả?! Sao như vậy được?"

"Nó ở trên bàn của người khác. Và mày lấy nó từ đó qua." Anh Johan nói, chỉ ngắn gọn như vậy nhưng tôi lại hiểu hết. Thực sự là nó loạn đến thế sao?

"Vậy là anh đã thanh toán hết hả?"

"Đúng, bao gồm cả tiền bịt miệng nhân viên và những người ở quán. Nếu trường phát hiện ra thì mày sẽ bị đình chỉ học và nặng hơn là đuổi học đấy."

"Còn chi phí điều trị thì sao ạ?"

"Họ lấy phí điều trị rất cao, mày muốn biết chi phí là bao nhiêu không?" Anh Johan nói, giọng nói thể hiện sự mệt mỏi và cảm giác như anh không biết phải mắng gì.

"Tiền đồ này là như nào? Tại sao lại đắt như vậy chứ, giá đến mấy chục ngàn lận á?"

"Đó là chiếc áo của anh Jo mà mày đã nôn vào đấy."

"Điên rồi, chỉ một chiếc áo cũng có giá 10.000 baht á?" Tôi nói nhỏ để anh Johan không nghe thấy. Nhưng tại sao tôi phải trả tiền cho nó? Chỉ là quần áo thôi, tôi có thể giặt sạch rồi trả lại cho ảnh mà.

"Lúc đánh nhau mày còn đổ cả lên đồ của người khác nữa." Thằng Ter nói và chỉ vào dòng cuối cùng, từ "người khác" ở đó cũng đau lắm đấy.

"Vậy tại sao tao lại phải trả? Họ cũng đánh tao mà phải không?"

"Họ trả tiền rồi!" Anh Johan nói.

Khốn kiếp... cái lũ nhà giàu...!!!

"Còn cái này là sao? Bình rượu, bộ đồ ăn, v.v."

"Mày đã làm vỡ rất nhiều đồ đạc trong nhà anh Jo. Từ việc nôn mửa trên sàn nhà, làm vỡ những chiếc bình đắt tiền và tất cả những thứ đó đều được dì quản gia đều dọn dẹp và kiểm tra hết rồi. Dì quản gia nói hồi đêm mày thức dậy và đi tìm phòng vệ sinh, mày đi loanh quanh trong nhà và hất đổ hết mấy thứ trên đường đi luôn."

Chẳng có gì để nói vì nó thực sự khiến tôi không nói nên lời rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi hy vọng đây chỉ là một giấc mơ nhưng điều đáng buồn là, đây thực sự là thật... Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Tôi không kịp chuẩn bị tâm lý và ngày hôm qua cũng là lần mà tôi say nhất từ trước đến giờ. Và... có một vấn đề nhỏ đã xảy ra... ừm... ý tôi là có một vấn đề khá lớn đã xảy ra, để rồi khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi đã trở thành con nợ với số nợ hàng trăm nghìn baht.

Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên làm như thế mới phải!!

Mẹ kiếp North ơiii!

Khi liếc nhìn lại những con số trên tờ giấy ấy, tôi liền phải quay mặt đi vì không dám đối mặt với thực tế.

Có rất nhiều con số ở đó. Ý nghĩ phải kiếm tiền để chi trả cho việc này khiến tôi rùng mình luôn. Ôi cuộc đời tôi.

"Ờ... và điện thoại của em bị hỏng rồi." Tôi nói. Nếu tôi có thể giảm số nợ của mình xuống một nghìn hoặc hai nghìn thì cũng tốt.

... Nhưng, một ngàn hay hai ngàn cũng chẳng thay đổi được con số trên giấy đâu.

Anh Johan nghe tôi nói vậy thì liền ném chiếc túi đựng thứ gì đó vào tay tôi. Tôi không kịp nhận lấy nên bối rối nhìn xuống chiếc túi được ném vào lòng.

"Cái này không bao gồm trong khoản nợ." Anh Johan nói.

Khi tôi mở nó ra và nhìn vào bên trong thì mới biết hóa ra đó là một chiếc điện thoại mới toanh.

Anh ấy thậm chí còn chưa tháo bóc seal nó nữa.

Anh ấy mua cái này vì anh ấy thấy nó đơn giản chỉ là một chiếc điện thoại thôi nhỉ?

Tại sao bây giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu nhỉ?

"Anh chỉ cần trả tiền sửa là được rồi ạ." Tôi nói, kể cả khi anh ấy có làm hỏng thì tôi vẫn sẽ cân nhắc đến việc để anh chi trả khoản sửa chữa, chứ anh không cần phải mua cái mới luôn như này.

"Không..." Anh nói với vẻ khó chịu.

"Ơ."

"Chỉ là điện thoại thôi, em cứ cầm đi." Anh Hill nói khi thấy vẻ mặt khó chịu của tôi. Nhưng những lời đó của anh khiến tôi và Ter quay lại nhìn nhau khi anh ấy dùng từ 'chỉ là'.

Anh ấy không thể dùng những từ như thế này cho một chiếc điện thoại trị giá hàng chục nghìn được....

Tôi im lặng một lúc, tập hợp những từ ngữ trong đầu mình lại. Tôi phải nói thẳng với anh Jo rằng thực ra tôi không có nhiều tiền đến thế.

Ai lại nhiều tiền như thế chứ cơ chứ? Tôi chỉ là một sinh viên, không...mặc dù tôi có làm thêm nhưng tôi không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu. Có lẽ tôi không thể yêu cầu được tha hay giảm bớt khoản nợ của mình vì tất cả những điều này xảy ra là do tôi và anh Johan đã trả trước hết mọi thứ rồi.

"...Em có thể trả góp được không?"

"...."

"Khoảng, một ngàn một tuần...?"

"Ờ, nhưng sẽ có lãi."

!!!

"Hả...? Bao nhiêu ạ?"

"Không nhiều... có lẽ là..." Anh Johan nói trong khi giả vờ suy nghĩ, "20%?"

"Không được!" Tôi hét lên trước khi anh ấy nói xong. Anh ấy bị điên rồi à? 20%! Anh ấy có phải bọn cho vay nặng lãi không vậy?!

Cho vay như này có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Anh Johan cười nhạt, có vẻ hài lòng khi thấy tôi tức giận như vậy. Những lúc như thế này anh ấy còn cười được á?

"Em có thể suy nghĩ trước được không?"

"Tự nhiên đi!" Anh nói rồi rời đi.

"Tao có cần rời đi không?" Anh Hill hỏi sau khi người ngồi cạnh anh đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Cần." Anh Johan trả lời trước khi rời khỏi phòng.

"Có chuyện gì với anh ấy vậy? Tại sao anh ấy lại đột ngột rời đi...?"

"Cậu ấy bận công việc, em có muốn về không?" Anh Hill hỏi.

"Có!" Tôi gật đầu nhanh đến nỗi anh chàng không khỏi bật cười.

"Khiếp, vội vậy."

"Mau về thôi. Tao đã nợ nhiều lắm rồi, ở lại để gây hoạ tiếp chắc?"

"Hahaha, xin lỗi, nhưng mày có thể cười được không? Đừng làm vẻ mặt buồn bã như vậy."

"Mày có muốn thức dậy và mắc nợ trăm ngàn như tao không?" Tôi mím môi khó chịu với nó trước khi từ từ đứng dậy. Cơ thể tôi vẫn còn tác dụng của rượu nhưng vẫn chưa bằng cơn đau đang lan toả khắp người này.

"Mày còn đứng được không? Tao nghĩ sẽ hơi khó đấy." Ter nói và nhìn tôi từ đầu đến chân. Dựa vào cảm giác thì đoán được rằng trên môi và lông mày của tôi chắc chắn có vết thương, cũng như có thêm vài chỗ bị bầm tím nữa.

"Bình tĩnh nào anh bạn." Tôi nói rồi nhướng mày nhìn người trước mặt, "Quần áo này là của ai vậy?"

Tôi hỏi sau khi kiểm tra bản thân mà không hỏi quần áo cũ của tôi đã đi đâu. Tôi hỏi quần áo này của ai để sau này giặt rồi trả lại nữa.

...Còn về việc ai đã thay quần áo cho tôi thì...

Ter kể có người giúp việc đến lau người cho tôi. Nghĩa là, dì đó chắc chắn đã thay quần áo cho tôi... Chết tiệt, nghĩ đến chuyện đó thôi tôi cũng thấy xấu hổ rồi. Vậy nên tốt nhất là đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.

"Có lẽ là của anh Jo. Mày có thể hỏi anh ấy sau."

"Ờ, nhưng có lẽ nó là của chú quản gia. Chú ấy còn cho tao mặc những bộ quần áo đắt tiền nữa chứ."

"Mày thật giỏi mỉa mai đấy!"

"Chỉ cần nặng thêm chút nữa thôi là tao sẽ không thể làm được gì cả đấy!" Tôi nói và cả ba chúng tôi bước ra khỏi phòng.

Đây không còn được gọi là nhà nữa, tôi có thể gọi nó là dinh thự hay lâu đài thì mới chuẩn. Tôi biết anh Johan giàu nhưng tôi không biết anh ấy lại giàu đến thế. Tin đồn về anh chứng tỏ không phải bịa đặt mà thực sự là anh giàu thật. Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh và phải tập trung vào hành lang, nếu không, tôi sợ bản thân sẽ bị lạc và lại làm rối tung mọi thứ lên mất.

Trên đường đi, chúng tôi gặp quản gia và chú tài xế. Mọi người quay sang nhìn tôi với đôi mắt mở to. Tôi xấu hổ đến mức phải trốn đằng sau Ter. Trong tâm trí tôi chỉ có thể nói những lời như 'Xin lỗi vì đã gây rắc rối' thôi.

Chiếc xe sang trọng của anh Hill từ từ lái tới. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã trở lại ký túc xá. Tôi để đôi tình nhân tạm biệt một lúc rồi tôi và thằng Ter trở về phòng.

"À, thêm Line anh Jo nữa." Thằng Ter nói sau khi tôi mệt mỏi nằm xuống giường. Chết tiệt, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần luôn.

"Hả?"

"Mày đang là con nợ còn gì."

"Cái quái gì vậy?" Tôi rên rỉ một chút rồi nhấc chiếc điện thoại mới lên, nó khiến tôi bối rối và lạ lẫm vô cùng. Tôi chưa bao giờ sử dụng thứ gì đắt tiền như thế này nên tôi không biết phải làm gì cả.

"Trông mày không có vẻ căng thẳng chút nào nhỉ. Lúc đầu tao còn tưởng mày sẽ khóc lóc chứ." Thằng Ter nói.

"Không có gì phải khóc cả, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi mà. Nhưng tao stress, tao stress lắm. Ai mà không stress cho được chứ hả? Thế mà lòng tao vẫn không muốn tin vào điều đó một chút nào đây."

"Tao cũng không muốn tin. Nhưng khi tao đến thì tình hình ở phòng khách nhà anh Jo làm tao cứ tưởng có Godzilla đến tấn công cơ."

"Khủng khiếp thế à?"

"Ừ. Thường thì khi say mày sẽ hành động như thế này à?"

"Không đến mức đó đâu. Tại lúc đó tao nóng máu quá, tao chưa bị nóng máu như thế lần nào nên mới như vậy."

"Khi chơi game mày cũng nóng nảy còn gì."

"Cái đó khác." Tôi thở dài với nó, "Giờ tao gây ra chuyện lớn vãi, thực ra tao có thể đi mượn tiền, mượn của chú tao... nhưng nó nhiều quá."

"Mày định làm gì? Chuyện tiền nong cũng không phải nói cho vui đâu."

"Nếu bạn của bạn trai mày tử tế và không tính lãi thì tao sẽ trả cho anh ấy một nghìn một tuần."

"Có thật không?"

"Này, tao nói thật đấy. Chỗ tao làm thêm khá ổn đó nhe."

"Một nghìn một tuần thì mày tốt nghiệp là trả hết nợ rồi đấy." Thằng Ter lắc đầu nhẹ trước suy nghĩ của tôi, "Nhưng còn lãi suất, nếu mày trả thêm một chút thì cũng không sao mà. Mày cũng phải biết là số tiền đó không hề nhỏ, anh ấy cũng phải làm việc thì mới kiếm ra được. Hàng trăm nghìn USD đột nhiên chảy ra khỏi tài khoản và không thu lại được gì thì đối với một doanh nhân mà nói, đây là lỗ đấy."

"Anh Hill nói với mày chứ gì?" Tôi hỏi không do dự. Nó nói vậy nghe giống lời của anh Hill hơn.

"Ừ, anh ấy còn giải thích dài hơn nhiều. Nhưng tao chỉ tóm gọn từng đó thôi, nói hết chắc mày phát điên mất."

"Ờ, tao hiểu rồi. Này, lấy chiếc điện thoại này đi bán lại có phải là ý kiến ​​hay không? Ít nhất cũng có được mấy chục nghìn, cái áo này nhìn cũng đắt, bán đi chắc cũng được một ít."

"Mày tệ vãi North ạ. Cứ dùng điện thoại đó đi, anh Jo đã mua nó còn gì, còn quần áo thì giặt sạch rồi trả lại đi." Thằng Ter nói.

"Ừ, tao biết, tao chỉ đùa thôi." Làm sao tôi có thể bán chiếc điện thoại anh ấy mua cho tôi và trả lại tiền cho anh ấy được, "Nhưng tại sao anh Hill lại phải nhờ anh Johan đến đón tao? Vấn đề này vẫn chưa giải thích nữa mà!!"

Tôi hỏi câu hỏi mà tôi vẫn băn khoăn.

"Tao nói thật, tao không biết. Nhưng để tao đoán nhé, có lẽ vì anh Johan có thể bảo vệ cho mày chăng?"

"...?" Tôi làm vẻ mặt bối rối với nó sau khi nó nói từ 'bảo vệ'.

"Đó chỉ là suy đoán của tao thôi. Tao không biết tất cả mọi thứ, tốt hơn hết mày nên hỏi Ikkyu đi. Nhưng theo tao đoán thì chính anh Jo là người đứng ra giải quyết tranh chấp. Mày có biết là còn có chi phí y tế và phí im lặng không? Anh ấy cũng lo liệu mọi việc đấy luôn đó."

"...."

"Đừng chửi tao. Từ lúc lên đại học thì đến giờ có vấn đề gì xảy ra đâu, tự dưng đụng chúng tụi kia ấy chứ."

"Bây giờ mày có uống nữa không?" Ter hỏi, giọng điệu có chút giễu cợt, hay do tôi tưởng tượng thôi nhỉ?

"Ok. Tao sẽ không uống rượu nữa." Tôi vừa nói vừa giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

"Được rồi, tao sẽ gọi cho Nao và những người khác trước. Chắc họ đang lo lắng lắm." Thằng Ter nói, điều này khiến tôi nhận ra rằng mình cũng nên hỏi xem họ thế nào rồi. Khi tôi mở Line và đăng nhập lại bằng ID cũ của mình thì ngay lập tức có rất nhiều thông báo tin nhắn mới gửi đến.

Nhưng điều quan trọng là...

(Ja Ja) - (Thông báo mới : 120 tin nhắn)

Khi tôi nhấn vào đọc thì tiếng tin nhắn gửi đến ngày càng nhiều hơn. Có phải do tin nhắn của cô ấy liên tục gửi đến nên anh Johan mới ném điện thoại của tôi vào tường như Easter đã nói không?

Anh Jo, sao anh lại tức giận vì tin nhắn đến mức đập nát điện thoại của tôi và mua cái mới chứ? Vậy thì lý do để làm như vậy là gì hả? Và, Ja Jam đang làm cái quái gì vậy? Chúng tôi chia tay rồi nhưng cô ấy vẫn gửi tin nhắn cho tôi là thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro