Lãng quên
Norton Campbell phóng tầm mắt ra mặt hồ lặng thinh, nơi đã sớm đóng băng dưới thời tiết đông chí. Hắn hà hơi lên bàn tay lạnh cóng, im lặng nhìn mảng sẹo gặm nhấm những vết thâm tái đỏ loang lổ kia. Hẳn rồi, cái cô quạnh buổi chạng vạng tháng 11 khiến kẻ đào vàng vô thức nhớ nhung gã cựu lính.
"Bởi vì nụ cười của anh chưa bao giờ rực rỡ như nắng xuân, ánh nhìn anh thì luôn làm điên đảo tâm trí..." Norton trông lên áng mây say sưa với bầu rượu, thoắt ẩn thoắt hiện vẻ mặt tím hồng gây thương nhớ kia. Rồi hắn chợt nhận ra, rằng bản thân chẳng còn chút ký ức gì về người yêu dấu nữa.
"Dẫu vậy... Nụ hôn hai ta đã dây dưa chẳng hề nóng nảy như hạ chí..." Campbell từng sến súa với tình nhân lời yêu như thế, hắn mờ mịt trước cánh cửa hồi ức, hoang mang khi không thể thấy khuôn mặt người yêu. Ấy để đáp lại sự chán nản của kẻ đào vàng, gã lính thuê chỉ phá lên cười, "Mày cũng nào có đẹp đẽ gì?"
Câu nói của gã dường như đã khuấy đảo miền ký ức mà hắn quên lãng từ lâu, tiếng cười vụn vỡ vọng trong trí óc tựa hồ giống lời nguyền rủa.
"Này, Norton Campbell..."
Tên đào vàng nọ chợt tỉnh giấc.
Không biết từ bao giờ, hắn lại đứng ngay trung tâm mặt hồ. Campbell ngây người, khẽ run rẩy trước sự lạnh lẽo mon men dọc sống lưng.
"Tên người tình của mày là gì?" Loáng thoáng dưới chân Norton là giọng nói đặc quánh, méo mó biến dạng bởi làn nước lẳng lặng đây. Chẳng để kẻ đào vàng phản ứng kịp, có bàn tay buốt thấu xương xuyên thủng lớp băng dày túm lấy cổ chân hắn.
Và, lập tức lôi mạnh hắn xuống.
Cả cơ thể to lớn của Norton bị vùi sâu vào lòng hồ, thô bạo phá vỡ mặt băng cứng cáp. Áp lực nước mạnh mẽ xâm nhập từ cuống họng nóng ran, đột ngột tấn công vào lá phổi vốn mỏng manh, vô tình gạt phắt màn sương mà kẻ đào vàng thắc mắc hồi lâu.
Tên của người mà bản thân yêu thương nhất: "Naib Subedar!" Rằng Campbell sửng sốt nhìn khuôn mặt gã tình nhân. Thước phim dài tua ngược trong tiềm thức xóa sạch nhận thức hắn, trả lại cho kẻ đào vàng nụ hôn căm căm bòn rút sinh mệnh. Lính đánh thuê tới khi chết vẫn giữ nỗi ai oán hận thù, thế nhưng đôi bàn tay buốt giá mục rữa ấy lại khẽ chạm vào gò má người tình. Nghiền nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro