Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


Người thân của hai nhà thường nói, ở đâu có Jeno, thì bảo đảm Jaemin cũng ở bên cạnh.

Bé con Jeno nổi tiếng với phụ huynh trong khu phố vì luôn ngoan ngoãn ở nhà với bố mẹ, ít nháo khóc, ăn cơm nhanh, so với trẻ con nhà khác luôn khiến người ta muốn dập đầu quỳ lạy thì khác nhau một trời một vực. Một ngày bé con Jaemin chuyển đến sống ở nhà bên cạnh, nên bố mẹ Jaemin đem bé con đi chào hỏi xung quanh. Bé con Jaemin vốn năng động đáng yêu, nghe bé con Jeno cùng tuổi liền sáp lại muốn làm thân. Ban đầu bố mẹ Jeno còn sợ nó sẽ bị sự nhút nhát im lặng của Jeno làm cho phát chán, nhưng bé con Jeno lại lập tức trở nên thân thiết lạ thường với bé con Jaemin, sau đó hai đứa nhỏ tập tễnh kéo nhau lên phòng chơi.

Bố mẹ Jaemin cũng muốn con mình có thêm bạn, nên để bé con Jaemin ở lại với bé con Jeno, sau đó tiếp tục đi chào hỏi hàng xóm. Nhưng sau khi chào hỏi về rồi thì phát hiện hình như không tách hai đứa nhỏ ra được.

Lần đầu tiên bố mẹ Jeno thấy bé khóc vì bạn phải về nhà. Nếu là trước đây, bé sẵn sàng tiễn người khác ra về khi đến giờ đi ngủ dù bé có thích người đó đến mức nào đi nữa. Lần đầu tiên bố mẹ Jaemin thấy bé khóc vì không được ở lại chơi với bạn. Thông thường, nếu thân thiết với ai đó, dù có phải trở về nhà thì cũng sẽ cười thật tươi, vì bé biết ngày mai bé sẽ lại tìm người đó để chơi cùng. Nhưng hôm nay thì bé lại quên mất rằng nhà hai đứa ở cạnh nhau rồi, mà không, cả đứa đều quên hết thảy mọi thứ xung quanh luôn rồi. Hai đứa nhỏ khóc để ửng cả mặt, nức nở như sắp thở không nổi rồi nhưng vẫn cố gắng bập bẹ nói đừng tách tụi con ra, con thích bạn lắm.

Sau đó phụ huynh hai bé đã phải tốn mất gần nửa giờ để dỗ hai bé nín, ai về nhà nấy. Hai bé ra đến cổng vẫn còn gọi níu nhau, móc ngón út là ngày mai phải gặp nhau đấy.

Tầm mười lăm phút sau, bé con Jeno chợt nhận ra ngày mai bé phải đi đến trường mẫu giáo đến tận chiều, còn bạn bé Jaemin mới chuyển đến chưa đi học được lại tiếp tục ôm gối sang khóc rấm rứt với mẹ thêm trận nữa.

=======

Hai bé con thân nhau ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, về sau cũng thế. Tiểu học thì cùng nhau nắm tay nhau đi đến trường, đôi chân ngắn cũn lạch bạch chạy theo nhau. Đứng ngoài cổng mếu máo mè nheo với bố mẹ thế nào, vào lớp lại dỗ dành nhau. Giáo viên trong trường kể, hai đứa bám nhau lắm, gần như là không rời khỏi nhau được. Có lần giáo viên định đổi chỗ ngồi để các bé có thể thân thiết với các bạn khác, vừa nhìn sang bàn của hai bé con Jeno Jaemin thì đã thấy hai cặp mắt ngấn nước, mặt mũi mếu máo, hai tay níu chặt nhau làm giáo viên mủi lòng, cuối cùng vẫn để hai bé ngồi chung.

Trung học thì nhổ giò cao hơn, không đi bộ nữa mà phóng xe đạp tạt ngang con đường. Đứa này đuổi theo đứa kia, một đứa vượt mặt rồi đứa kia bắt kịp, rồi lại tiếp tục chạy đua. Ai đến được bãi xe sẽ thắng cuộc, người thua phải mua đồ ăn trưa cho cả hai. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại một trò, nhưng dường như chẳng bao giờ chán. Jaemin sẽ cười vang nếu hai đứa không nhìn đường mà đâm vào thùng rác, Jeno sẽ khẽ gầm lên vì ghét bẩn, nhưng vẫn thừa cơ người kia cười đến gập cả lưng mà phóng nhanh về trường, cuối cùng vỗ ngực tự hào khi xe mình yên vị trong bãi đỗ. Jaemin chịu thua, dựng xe ngay bên cạnh, rồi khoác vai Jeno đi vào lớp, thỉnh thoảng thừa cơ kẹp cổ bạn mấy cái.

Cảnh tượng này nhìn chẳng khác mấy một đôi bạn thân nghịch ngợm thích đùa giỡn nhau. Một đôi bạn lúc nào cũng dính lấy nhau. Ngồi cùng nhau khi học, khi ăn trưa, trong lúc ôn thi ở thư viện hay những lúc trốn ra khỏi lớp những ngày trống tiết. Chẳng ai biết, quan hệ này đã sớm thay đổi. Chẳng ai thấy, trong góc như thư viện trống trải có hai đôi bàn tay khẽ xoa gò má, hay giây phút vội vàng khi ánh mắt nhìn nhau có chút ngọt dịu.

=======

Một ngày vào năm Jeno bảy tuổi, cậu phát hiện trên mặt mình có thêm một thứ kì lạ. Chúng lấp lánh óng ánh trải dài từ má này sang má kia. Cậu không thể lau hay rửa chúng đi, chúng ở yên trên mặt cậu như thể là một phần cơ thể, không thể mất đi mà luôn được sinh ra.

Trong suy nghĩ non nớt của trẻ con, bố mẹ là chỗ dựa tuyệt vời và vững chắc. Chuyện gì cũng sẽ "bố ơi", "mẹ à", nhưng có Jeno một ngoại lệ, khi người đầu tiên cậu muốn chia sẻ lại là Jaemin.

Cậu đeo khẩu trang chạy đi, đem theo bất ngờ tò mò sang nhà bạn. Cửa phòng bật mở, mang theo hương chăn gối thơm ngát. Ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ, in thứ ánh sáng màu vàng trên nền nhà sáng màu. Có gì đó lấp lánh bay trong không khí, theo trọng lực mà rơi xuống lấp lánh. Jaemin ngồi trước gương trong phòng, đồng phục còn chưa kịp thay, mờ mịt ôm lấy mặt.

Jeno lờ mờ nhìn thấy lấp lánh trên đôi má của bạn.

- Jaemin ơi, chúng ta...

Hai đứa nhỏ cẩn thận đóng cửa phòng, sau đó ngồi ngơ ngẩn nhìn nhau. Jaemin là người động đậy trước, bạn nhích lên một chút, khẽ chạm mặt Jeno. Thứ lấp lánh kia bám vào đầu ngón tay múp míp của bạn. Jeno cũng đưa tay ôm mặt bạn, rồi chúng cũng bám vào lòng tay cậu.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác châm chích như điện giật, hai đứa nhỏ vội vàng tách nhau ra. Nhưng có vẻ đã lưu luyến cảm giác đó, vẫn rụt rè chạm vào má đối phương. Dường như đã quen đến nghiện, bàn tay áp lấy khuôn mặt bầu bĩnh, rồi trượt xuống dưới áp lòng bàn tay vào nhau, khẽ xoa xoa. Hai đứa nhỏ nhưng phát hiện ra điều kì diệu, đôi mắt to tròn phát ra chút hào hứng, ngẩng đầu nhìn nhau.

- Nè Jeno, cậu cảm thấy gì không?

- Có...

========

Sau một thời gian che dấu, cả hai phát ngoài bản thân và người kia không ai có thể nhìn thấy hay chạm vào thứ lấp lánh kia. Jaemin Jeno nhờ vào vệt lạ lùng kì diệu mà ngày càng dính lấy nhau. Thậm chí những hành động cũng không giống những đôi bạn bình thường nữa. Chúng giống một dấu hiệu đặc biệt, được đánh dấu lên con người, như cách để họ tìm thấy, rồi thương yêu nhau.

Đôi tay dưới ngăn bàn sẽ lần mò mà nắm lấy nhau, tự động nghĩ đến đối phương đầu tiên, trong góc phòng vắng nhẹ xoa đôi má đối phương. Jeno sẽ quấn chân mình vào chân Jaemin, cọ cọ bắp chân của bạn. Hay Jaemin sẽ len ngón tay mình vào tóc Jeno khi cậu đang ngủ, và trượt xuống khẽ xoa đôi mày giãn ra.

Cho dù không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được. Cái không khí ngọt ngào, cái cảm giác hoà hợp. Mọi người xung quanh nói rằng, hai người bên nhau rất thích hơp, thích hợp đến mức vượt qua cả cảm giác tình bạn thông thường. Đôi lúc bố mẹ bông đùa, bảo hai đứa như đang yêu nhau. Nói đùa thêm vài năm, cuối cùng cũng thành thật.

Năm Jaemin mười tám tuổi, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp của tất cả mọi người, rốt cuộc cả hai người cũng không còn là bạn nữa.

Một bữa tiệc sinh nhật thứ hai, một bữa tiệc mà Jaemin chỉ muốn cùng Jeno mà chào đón. Khi đó Jaemin tắt đèn phòng, rèm cửa cũng đóng kín, ánh sáng cũng chỉ đến từ nến đang cháy trên bánh kem, và có lẽ là cả ánh sao trong đôi mắt trong trẻo chưa nếm mùi tình. Mùi nến thơm hoà cùng hương đặc trưng của Jaemin lan toả trong phòng.

Jeno thấy trên gò má bạn một dãy lấp lánh diệu kỳ, và sườn mặt được ánh nến chiếu vào, đẹp đẽ tinh xảo. Cả hai nhìn vào mắt nhau, trong con ngươi trong suốt của đối phương, không phải ánh nến lập loè, mà hình bóng của bản thân được in đậm trong đáy mắt. Dấu hiệu trên gò má cả hai như đang lấp lánh hơn bình thường, màu sắc phản chiếu xinh đẹp.

Jaemin ôm lấy sườn mặt Jeno một cách cẩn thận, đầu ngón tay đem theo dịu dàng khẽ lướt trên làn da. Ánh mắt mơ màng đến lạ, tầm mắt hướng đến cánh môi nhau. Tiến dần về phía trước, cho đến khi đầu mũi và cả trán chạm vào nhau. Khoảng lặng trong phút chốc, đến tiếng thở cũng dường như trở nên nặng nề. Bờ môi khẽ chạm, run rẩy đón nhận nhau.

Nếu phải dùng một tính từ để diễn tả cảm giác khi đó của hai người, hẳn đó là tuyệt vời. Còn ngọt ngào hơn cả cái nắm tay dưới ngăn bàn lén lút, còn nóng bỏng hơn hơi thở hoà vào nhau dưới sân bóng rổ ban chiều. Cơ thể không nhịn được run rẩy trước hành động lãng mạn này. Chạy dọc sống lưng những rung động mới mẻ mà mềm mại dịu êm. Hai bàn tay tự tìm lấy nhau rồi nắm chặt. Ngón tay đan nhau, nấn ná từng đốt ngón tay rõ ràng. Cơ thể từ từ áp sát, mong muốn gần gũi cận kề da thịt rõ nét. Giác quan nhạy cảm đến kì lạ, họ có thể nghe thấy tiếng lách tách cực nhỏ của những ánh nến le lói trên chiếc bánh kem. Nhưng nhanh chóng mọi thứ bị đình trệ, chỉ còn xúc giác rõ ràng cảm nhận được ngọt ngào tê dại nơi đầu môi.

Cả hai tách ra khi nến vẫn còn một chút, vừa vặn để Jaemin có thể nắm tay Jeno mà cầu nguyện cho điều ước tuổi thanh xuân. Nến vụt tắt qua một làn hơi từ khuôn miệng xinh đẹp của bạn, đổi lại bằng ánh đèn ngủ cạnh giường Jaemin. Hai đứa ngã lưng nằm trên giường, thân thể thiếu niên cao gầy không vừa chiều ngang, hai đôi chân thõng xuống khẽ vung vẩy, chạm vào nền nhà man mát.

- Không đủ... - Ai đó khẽ nói, nhưng chẳng người nào màng trả lời.

Không phải là hôn chưa đủ, mà là cảm giác chưa đủ. Còn thiếu điều gì đó, khiến cả hai không thể cảm thấy thoả mãn. Tuy lúc nãy có tuyệt vời, nhưng cảm giác ấy không thể lên đến đỉnh điểm được. Sự nóng bỏng ấy đọng ở đáy lòng, âm ỉ một hồi lâu. Đầu giường ánh đèn quả quýt nhẹ phủ lên thứ lấp lánh rơi ra từ cơ thể hai người một màu ấm nóng, đem những suy nghĩ miên man gói vào trong, phóng ra ngoài lấp đầy căn phòng.

=======

Tưởng chừng hành động khi đó chỉ là bồng bột của tuổi trẻ, vậy mà Jaemin Jeno đã thật sự ở bên nhau đến tận bây giờ. Chẳng biết đã bắt đầu tự khi nào, nhưng vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ đây, và sẽ còn đến mãi mãi. Mối quan hệ này không ai ngăn cản, thậm chí đến gia đình cả hai. Chẳng ai phủ nhận, Jaemin đứng cạnh Jeno là thích hợp, là đẹp đẽ. Mọi điều cứ như vậy giống như một định lí được chứng minh từ ngàn đời, không ai phản đối, cũng không ai phá vỡ.

Mối quan hệ yêu đương không ai dám xen vào này cứ thế mà trải qua thời đại học đầy những lí tưởng, qua khỏi thời gian lập nghiệp khó khăn, và vẫn vững chắc cho đến hiện tại, khi mỗi người đều đã có chỗ đứng nhất định trong lĩnh vực mà bản thân theo đuổi. 

Cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc cứ thế mà trôi đi, thiếu đều còn muốn dắt nhau đi làm giấy kết hôn, nhưng không thể nào chối bỏ sự thiếu thốn trong tình cảm. Không phải đối phương yêu nhau chưa đủ, mà luôn có những khoảng trống không thể nào lấp đầy. Dù có cố quan tâm đến mức nào đi nữa, vẫn cảm thấy không đúng. Giống như nhưng quan tâm này không dành cho đối phương, mà lại dành cho ai đó khác. Đến nỗi những hoạt động thường ngày cũng cảm thấy bất thường. Ví như đôi lúc Jeno cảm thấy mình cần lấy một món đồ từ trên cao xuống cho ai đó, nhưng người đó không phải Jaemin. Hay khi Jaemin cảm thấy mình phải nói những lời ngọt ngào đến chảy cả nước vào tai một người, nhưng những lời này lại không dành cho Jeno. Khi nằm chung một giường, ở giữa hai người cứ trống trải một cách lạ kỳ, dù đã chèn một chiếc gối cũng cảm thấy không đúng. Đồ vật trong nhà toàn là đồ đôi, nhưng thể nào cũng không cảm thấy trọn vẹn. Căn nhà có hai người, nhưng đối với họ lại hết sức trống trải.

Giống như là, thiếu đi một người.

Buổi tối vẩn vơ của một ngày từ nhiều năm trước, khi hai người nói về những suy nghĩ dạt dào xung quanh mối quan hệ còn trống trải này, lời nói vu vơ ấy bật ra, rồi như cánh tay dạt hết mọi thứ rối rắm sang một bên, chỉ để lại một con đường, mà họ, vẫn đang đi từng bước mà tiến đến vạch đích.

=======

- Lại nghĩ về cậu ấy?

Jeno vắt tay lên trán, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu vàng cam, chút chút lấp lánh bay bổng. Giọng của Jaemin thì thầm, giường bị lún xuống một đoạn, bên cạnh thêm một chút ấm nóng. Anh quay sang đối diện đối mặt với Jaemin, nhìn nụ cười lúc nào cũng treo trên khoé môi xinh đẹp.

Làm sao anh lại có thể ngừng nghĩ về cậu? Ngừng nghĩ về một người anh chưa từng gặp, chưa từng quen biết, vậy mà lại khiến anh cứ mãi chờ đợi kiếm tìm. Nỗi nhớ ấy trống trải kì lạ, anh chẳng biết mình nhớ về ai, nhưng lại chẳng thể kìm được cảm giác đó.

- Cậu cũng vậy còn gì? Đừng nói như mình là người duy nhất nhớ về cậu ấy vậy.

Jaemin không hay thể hiện mọi thứ ra ngoài, nhưng đôi lúc lại cứ hành động vô thức. Đồ dùng trong nhà lúc nào cũng là bộ ba, từ bàn chải cho đến li tách, từ quần áo cho đến giày dép,... tất cả những thứ vẫn còn là đồ đôi bây giờ chỉ có thể đếm được trên một bàn tay. Jaemin vẫn mong chờ một ngày cậu ấy sẽ xuất hiện, chỉ là Jaemin không hay ngẩn ngơ như người bạn đời của mình.

- Cậu nghĩ xem, có phải cậu ấy sẽ rất đáng yêu hay không? Nhỏ nhắn, sau đó nằm gọn trong lòng chúng mình như thế này.

Jaemin khẽ cười khúc khích, đem gối ôm chôn vào lòng, hai chân hai tay vòng qua, gói gọn áp sát nó vào cơ thể. Jaemin luôn có một cảm giác mãnh liệt, rằng người còn lại này sẽ rất đáng yêu, nhỏ nhắn. Cách cậu ấy nằm gọn trong lòng của hai người mỗi buổi tối, hay đôi tay nhỏ nhắn ấy sẽ bám vào họ mỗi khi đi dạo. Jaemin còn tưởng tượng ra vô số các khung cảnh ngọt ngào mỗi khi cả ba ở bên nhau, chỉ bấy nhiêu đó, cũng đủ làm đôi mắt này phát sáng lấp lánh.

- Phải rồi, sau đó chúng ta sẽ ôm cậu ấy mà ngủ, rồi sẽ cùng nhau thức dậy mỗi ngày.

Jeno và Jaemin sẽ trao cho cậu những ngọt ngào trước đây cậu vẫn chưa nếm thử, sẽ vây quanh cậu. Cậu ấy sẽ là một hành tinh, còn hai người sẽ như vệ tinh của hành tinh đó, ngày ngày xoay quanh. Bằng sự quan tâm tuyệt đối, Jeno và Jaemin sẽ yêu thương cậu bằng tất cả những gì họ có thể. Họ sẽ làm cậu hạnh phúc.

- Chúng ta sẽ tìm ra cậu ấy. Sớm thôi.

=======

Cảm ơn vì đã đọc.

Hết tuần sau là tớ thi giữa kì (个_个)

Up trước để yên lòng đi thi. Một phần nữa là hết Yêu Từ Đâu Ở Đâu rồi, tớ sẽ up nhanh thôi.

Chúc mọi người ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro