Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

21.

"Tại sao mẹ lại có một đứa con ngu ngốc như con nhỉ? Đáng lí mẹ nên cưỡng ép con phải tập trung điều trị mới đúng?"

"Con còn dám dùng ánh mắt đó với mẹ? Nếu không phải vì bố mẹ thằng bé không có ở đây phỏng chừng con sớm bị vào trại cải tạo rồi!"

Đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ cùng vết thương ngay trán do bị gạt tàn quăng trúng, Jeno từ đầu tới cuối chỉ biết dùng bộ dáng bảo trì im lặng. Lời mẹ Lee nói đúng, Jeno quả nhiên điên rồi mới gây ra việc tày trời như thế, nhưng sâu trong thâm tâm cậu lại nhủ rằng mình không sai, mình muốn làm thế, dù cho cậu ấy có chống cự bằng cách nào thì bản thân vẫn muốn đem cậu ấy về, khoá kín cậu ấy chỉ có mỗi mình mình nhìn thấy.

Đó là bản năng chiếm hữu cơ bản của Alpha, còn Jeno thì chẳng đơn thuần là mỗi chiếm hữu, mà là độc đoán, ép buộc đầy ác liệt.

Cậu siết chặt tay, gân xanh nổi lên đầy dữ tợn. Cậu nhắm mắt rồi mở mắt để tâm cố gắng bình tĩnh lại. Nếu cứ thế này, sau này Renjun sẽ hoàn toàn biến mất có muốn cũng chẳng thể gặp lại.

Renjun không biết rằng từ lúc cậu ngất đi đến nay vừa vặn tròn hai ngày. Trong suốt hai ngày đó cậu nằm mê man bất tỉnh, không biết có bao nhiêu biến hoá đã xảy đến ở xung quanh.

Thời điểm mở mắt thì trời đã tối hẳn, Renjun chớp chớp làm hàng mi dài mảnh lung lay phe phẩy như cánh quạt mỏng. Cậu đưa tay nhẹ nhàng dụi dụi, dụi mãi chẳng biết sao lại rơi ra một giọt lệ.

Một nơi tưởng chừng lạ lẫm nhưng lại khắc sâu trong trí nhớ của cậu. Phòng Jeno cách bài trí vẫn như xưa, vẫn mang đậm nét của một cậu con trai tựa hồ lạnh lùng ấy lại mang theo chút đáng yêu đơn thuần. Bàn học đặt ngay trước cửa sổ, trên đó cùng ở dưới đất bày la liệt mô hình lắp ráp cùng máy chơi game.

Nhắm rồi lại mở rồi lại quay trái quay phải, cuối cùng Renjun chọn tư thế cong mình hệt như con tôm, co quắp để giảm sự tiếp xúc với mọi vật ở nơi đây một cách tốt nhất.

Căn phòng tràn ngập pheromone của Jeno, hình như cậu ta mới rời khỏi đây không lâu nên có vẻ hơi nồng một chút mà giờ phút này Renjun chẳng muốn quan tâm nữa. Điều cậu để ý bây giờ là làn da rát bỏng của mình, đau đớn tưởng chừng như có ai đang cào cấu và cắn xé trên người cậu vậy.

Renjun cố gắng nghĩ về những chuyện vui trước kia hòng quên đi cảm giác nhức nhối nhưng chẳng tài nào làm được. Ngay khi lúc cậu muốn bỏ cuộc, muốn một lần chạy ra ngoài băng qua cả nhà họ, muốn đánh Lee Jeno cho cậu ta vào bệnh viện luôn mặc kệ cơn đau này có là gì thì luồng ánh sáng mỏng nhè nhẹ thình lình xuất hiện.

Renjun nheo mắt nhìn, muốn biết rằng ai vừa mở cửa.

Là mẹ Lee.

Mẹ Lee đã dán thiếp cách trở, trên người ngoại trừ mùi nước xả vải dìu dịu hương thì không còn bất kì mùi gì khác.

Bà tiến đến, dỗ Renjun uống thuốc rồi sau đó cười cười, từ tốn nói: "Renjun yên tâm nhé, cô đã đánh nó thành cái đầu heo rồi. Thật là, mới vắng nhà có một ngày thôi đã ầm ĩ cả lên."

Renjun sửng sốt.

"Lần này là Jeno sai." Bà xoa xoa đầu cậu. "Jeno không phải ghét con đâu, trước giờ nó chỉ có một mình chẳng nguyện ý chịu chơi với ai nên cảm giác vô cùng nhầm lẫn. Nó bảo là nó không thích con, mong cả hai trở thành bạn bè nhưng lại có ý muốn con cả đời bên cạnh đúng không?"

Câu hỏi khiến đại não Renjun quay về cảnh tượng khi đó, giữa lớp học vắng lặng chỉ còn mỗi bọn họ, từng câu từng chữ mà Jeno nói làm cả người cậu như bị nhấn chìm vào làn nước nơi đại dương lạnh buốt, chới với khó thở, muốn trồi lên lại chẳng thể.

Tức giận, đau lòng, căm ghét.

Renjun căm ghét chính mình là một Omega, hơn thế càng căm ghét việc mình gần mười năm trời chỉ luôn yêu mến một người.

Ánh mắt cậu di chuyển xuống dưới, không gật cũng chẳng lắc mà cứ thế bất động.

"Renjun." Giọng bà trở nên nghiêm túc. "Jeno bị chứng thiếu hụt cảm xúc, ngoại trừ căm ghét, chán nản và buồn bực cùng vô vàn cảm xúc tiêu cực khác, không tính đến cha mẹ, người có khả năng khiến nó nảy sinh sự tích cực cũng chỉ có mình con."

Renjun kinh ngạc ngẩng đầu.

Thiếu hụt cảm xúc?

"Nhưng rõ ràng," Giọng cậu nhuốm đầy sự hoài nghi. "Rõ ràng trước đó cậu ấy không như vậy."

Bà gật đầu. "Ừm, lúc ấy cô cũng thấy bất ngờ vì Jeno lại chơi với con hợp ý đến thế. Có thể là vì chất dopamine sản sinh khiến Jeno nảy sinh hảo cảm với con, cũng có thể hai đứa chính là một đôi trời sinh."

Dopamine vừa là hormone vừa chất dẫn truyền thần kinh vì vậy cũng có liên quan đến sự phù hợp của pheromone. Nhưng cũng không hẳn vậy, Beta bình thường nếu phù hợp với nhau thì dopamine vẫn sẽ dẫn dắt họ đến bên nhau, đồng nghĩa với việc cho dù cả hai nếu chẳng phải là Alpha hay Omega, thì vẫn sẽ là...

Một đôi trời sinh?

Mẹ Lee đưa Renjun đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng chung quy lại vẫn là một người mẹ, nào có ai muốn để con mình bị người khác ghét bỏ, nên nãy giờ bà vẫn đang cố ý bênh vực cho Jeno đây.

Chỉ là Renjun chưa kịp mở miệng thì cuộc trò chuyện đã bị gián đoạn.

Pheromone của Alpha vừa tản đi thì Renjun liền bị pheromone cùng loại đằng xa, dù nhạt nhưng vẫn cực kì mạnh mẽ làm toàn thân bỗng chốc đau rát.

Mẹ Lee tinh ý thấy sắc mặt cậu bé đối diện nhanh chóng tái hẳn đi, bà hiểu chuyện gì vừa diễn ra bèn quát lớn: "Jeno, thu pheromone của con lại và dán thiếp cách trở vào, nếu con còn muốn Renjun tha thứ cho mình!"

Bên ngoài chẳng hề có động tĩnh, dù vậy Renjun cảm giác được pheromone đã nhạt dần đi rồi.

Jeno bước vào, mang theo đó là bản mặt thối hoắc.

Mẹ Lee đanh mặt lùi về sau một bước, khi đi ngang qua con trai thì bà cố ý vỗ vỗ vai hòng cổ vũ cậu.

Renjun ngồi xếp bằng trên giường, lạnh nhạt quay đầu đi tựa hồ chẳng thèm để người kia vào mắt.

"Tôi..." Jeno lên tiếng đánh vỡ sự im lặng. "Tôi xin lỗi."

Trước giờ cậu chưa từng là người phải nhận sai, chưa từng phải dò tâm đoán ý người bên cạnh, cậu cao ngạo như một con khổng tước, đường đời mười bảy năm qua luôn luôn thuận lợi suôn sẻ.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu mãi mãi là kẻ thắng cuộc, mãi mãi là kẻ mạnh.

Renjun của mười hai năm về trước là người đầu tiên giúp cậu cảm nhận được tình bạn, giúp cậu chân chính nở nụ cười thơ trẻ. Mẹ Lee thường hay kể trước khi gặp Renjun, Jeno khi ấy rất ít khóc và chẳng bao giờ cười, chỉ im lặng quan sát mọi thứ như thể mình là kẻ ngoài cuộc.

Còn Renjun của bây giờ lại biến cậu thành một kẻ ích kỉ chỉ khăng khăng muốn biến cậu ấy thành của riêng mình.

Mẹ bảo rằng, đây chính là cách thích của một Alpha thiếu hụt cảm xúc.

Vậy ra nếu Alpha thích một ai đó, họ sẽ toàn tâm toàn ý chỉ yêu người ấy, chỉ muốn người ấy mãi mãi bên cạnh họ, quan tâm lo lắng cho họ suốt cả cuộc đời.

Jeno không nghe thấy câu trả lời thì cũng chẳng quan tâm mà chậm rì rì hỏi tiếp: "Cậu còn đau không?"

Renjun một bụng tức giận, vốn định lớn tiếng đuổi người ta đi rồi xỏ giày về nhà, thế mà luồng pheromone mùi gỗ tuyết tùng nhẹ nhàng bao trùm lấy cả thân thể lại làm cậu cảm thấy được an ủi vỗ về.

Lần đầu tiên kể từ sự cố hôm đó xảy ra, Renjun mới nhìn thẳng vào mắt Jeno. Cậu kinh ngạc khi nó không phải dày đặc một sự lạnh lùng trống rỗng giống mọi lần, thay vào đó nó nhẹ nhàng, trong veo, đơn giản chẳng quá nhiều cảm xúc.

Thật sự vô cùng thoải mái.

Jeno nắm thiếp cách trở trong tay, từng bước cẩn thận tới gần cậu omega bé nhỏ đang mải ngơ ngác. Lúc khoảng cách giữa hai người chẳng còn quá xa, Jeno quỳ một chân lên giường, bất ngờ hơi chồm người về phía Renjun khiến cậu giật bắn.

"Cậu làm gì thế?"

"Mẹ tôi bảo..." Jeno lẩm bẩm trong miệng như lại cố ý nói cho Renjun nghe. "Nếu bản thân tôi muốn dịu dàng với cậu, pheromone tuyệt nhiên sẽ làm cậu dễ chịu. Nó hệt như thứ cảm xúc hữu hình của tôi vậy, tôi như thế nào nó sẽ như thế đó."

Đối diện với gương mặt của người mình thích ở khoảng cách cực gần, mặt nạ bình thản mà Renjun thường xuyên mang theo vô tình nứt vụn, biểu cảm của cậu bây giờ đâm hoang mang rối rắm không biết nên hành xử thế nào, tình cảnh bây giờ đẩy ra chẳng được chạy đi chẳng xong, chỉ đành bối rối gật gật đầu.

Quả nhiên là thế, pheromone của Jeno mang đến cho cậu cảm giác ngọt ngào thơm ngát, thân cận không xa cách, hệt như hương thơm của trái táo cấm dẫn dụ người khác bước chân vào vườn địa đàng.

Đương đà say mê, Jeno quan sát một chút rồi khẽ khàng dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo kia rồi dè dặt thì thầm: "Vậy nên, tôi có thể hôn cậu không?"

Jeno vẫn nhớ cái hôm cậu cắn lên tuyến thể mê người của Renjun. Lúc đó cậu nghĩ có phải môi cậu ấy cũng mềm mại và thơm ngọt như tuyến thể không?

Cuối cùng cậu cũng đã được kiểm chứng rồi.

"Renjun, hãy dạy cho tôi biết cách đối xử tốt và trân trọng một ai khác, hãy dạy cho tôi cách yêu một người, hãy giúp tôi chữa bệnh, cậu đồng ý với tôi đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro