Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương bảy

Biểu cảm trên gương mặt của Hoàng Nhân Tuấn thoáng chốc đổi sang một chút dịu dàng cùng với ngượng ngùng. Lí Đế Nỗ lần đầu tiên thấy một người dễ ngượng đến vậy, vừa khen cậu ấy một câu đã liền đỏ mặt, hai cái tai còn hơi rung rung. Hoàng Nhân Tuấn như thế này đáng yêu quá.

"Cậu sao vậy? Tôi mới chỉ khen một câu thôi đó. Nhưng tôi không phải là khen giả vờ đâu, tôi thực sự cảm thấy cậu có tài đó."

Hoàng Nhân Tuấn biết mình đều bị Lí Đế Nỗ nhìn thấu rồi, bàn tay khẽ vuốt nếp áo đồng phục sau đó từ tốn nói với Lí Đế Nỗ một câu cảm ơn.

"Này, ngồi ở dưới này rất chán, cậu có muốn lên xem qua phòng tôi không?"

Phòng của Lí Đế Nỗ ở tầng hai, khác với phòng khách bài trí đơn giản, phòng của Lí Đế Nỗ dán đầy những poster thể thao cùng với mấy túi đựng đồ thể thao chuyên dụng.

"Cậu thấy sao? Tôi mất cả một ngày mới trang trí xong đấy."

"Không ngờ người như cậu còn thích trang trí..."

Lí Đế Nỗ choàng lấy cổ Hoàng Nhân Tuấn chất vấn.

"Tôi biết trang trí thì làm sao? Ai mà chả có sở thích cá nhân. Cậu không có à?"

Hoàng Nhân Tuấn ngưng lại mấy giây sau đó nói với Lí Đế Nỗ.

"Tôi không có đặc biệt thích thứ gì."

Lí Đế Nỗ dừng động tác đu bám trên người Hoàng Nhân Tuấn sau đó gãi đầu.

"Không có...không có thì cũng không sao. Cậu là chính cậu là được rồi."

Sự trầm mặc bao phủ lấy hai người họ. Lí Đế Nỗ không biết làm thế nào mới phá bỏ bầu không khí này giữa hai người bèn ngồi xuống bên bàn học, lấy ra cuốn sách vật lí của Hoàng Nhân Tuấn.

"Sách ghi Vật lí của cậu tôi đã xem hết rồi, còn nữa cậu đừng giận, tôi đã lén copy hết công thức của cậu, sau này cũng không cần giải một cách dài dòng."

Hoàng Nhân Tuấn nhận lấy cuốn sổ, bàn tay khẽ vuốt mấy cái, coi cuốn sổ như bảo bối vô cùng trân quý.

"Sau này có công thức mới lại cho cậu biết."

Lí Đế Nỗ vui mừng ra mặt, bàn tay không tự chủ được mà xoa đầu Hoàng Nhân Tuấn.

"Tốt lắm, cậu chính là người bạn tốt của tôi. Sau này sẽ đưa cậu đi khám phá nhiều hơn."

Câu này nghe thì có vẻ bình thường nhưng hình như chủ thể nói có vẻ hơi nhầm rồi. Hoàng Nhân Tuấn là người sinh ra ở mảnh đất này, có muốn khám phá cũng là Hoàng Nhân Tuấn đưa Lí Đế Nỗ đi. Nhưng người ở trước mặt Hoàng Nhân Tuấn lúc này cười thật rạng rỡ nói sẽ đưa Hoàng Nhân Tuấn đi khám phá. Rõ ràng là nói ngược nhưng Hoàng Nhân Tuấn không chấp nhặt. Thứ cậu để ý được ở Lí Đế Nỗ là sự phóng khoáng của cậu ta. Hoàn toàn không giống với trúc mã cùng nhau lớn lên từ bé, cơm ăn cùng một bát, ngủ chung với nhau bao nhiêu lần Lí Khải Xán, lại càng không giống mối quan hệ bạn bè thân thiết với La Tại Dân ở lớp bên cạnh. Lí Đế Nỗ giống như ốc đảo trong sa mạc của Hoàng Nhân Tuấn, vô cùng đặc biệt.

Hai người họ di chuyển ra ban công nhà Lí Đế Nỗ, bây giờ là ba giờ chiều, Hoàng Nhân Tuấn ở ngoài ban công có thể đọc sách, hít thở khí trời, đây vốn là thói quen của cậu. Lí Đế Nỗ đưa mắt nhìn dáng vẻ chăm chú đọc sách của người kia, trong lòng lại nảy lên ham muốn trêu chọc. Trong phòng của Lí Đế Nỗ có rất nhiều đồ vật lạ, có cả mấy loài sinh vật khó coi mà cậu tìm được trên các sàn thương mại điện tử. Một con gián được thả xuống trang sách của Hoàng Nhân Tuấn, Lí Đế Nỗ đã kì vọng rằng Hoàng Nhân Tuấn sẽ giật mình mà hét toáng lên, nhưng trái lại, Hoàng Nhân Tuấn chỉ điềm tĩnh lấy con gián nhựa ra khỏi trang sách, đặt xuống bên thành ban công.

"Tôi còn tưởng một người như cậu sẽ sợ mấy loài này cơ."

"Tôi không sợ, khi còn bé trong nhà có rất nhiều gián, tôi thấy chúng liền đi trốn, nhưng tôi không trốn được cả đời nên phải đối mặt với chúng."

Hoàng Nhân Tuấn vừa nói xong liền nở một nụ cười. Rõ ràng là có những thứ khiến cậu rất để tâm, thế nhưng trải qua một thời gian đã không còn quá nhiều ảnh hưởng. Đây có thể coi là tập quán thích nghi. Cũng giống như sự tồn tại của Lí Đế Nỗ lúc này, chẳng mấy chốc sẽ trở thành thói quen của cậu thôi. Cậu nhìn Lí Đế Nỗ đang cười một cách vô tư bên cạnh, cậu ấy quả thật là một trong số ít những người có thể làm cho Hoàng Nhân Tuấn này thoải mái mà nói chuyện, ngay cả bạn thân như Lí Khải Xán hay La Tại Dân cũng chưa từng khiến Hoàng Nhân Tuấn thoải mái trò chuyện đến vậy. Hoàng Nhân Tuấn chìm đắm trong suy nghĩ của cậu, tới tận khi Lí Đế Nỗ lấy cuốn sách trên tay cậu ra mới bừng tỉnh.

"Này, tôi thấy người ở nhà cậu còn lâu mới về, tối nay cậu có muốn ăn ké cơm nhà tôi không?"

"Nhà cậu không có người lớn sao? Nếu có ba mẹ cậu cùng ăn cơm ở nhà thì tôi ngại..."

Lí Đế Nỗ lắc đầu một cái, trong lòng cậu ta có một thứ thúc giục rằng phải sớm nói cho Hoàng Nhân Tuấn biết thật ra hoàn cảnh nhà bọn họ tương đối giống nhau, đều không trọn vẹn.

"Tối nay nhà tôi không có người, cậu có muốn ở lại không?"

Câu trả lời không trực tiếp được nói ra nhưng trong lòng bọn họ tự có đáp án. Hoàng Nhân Tuấn không nghĩ một người như Lí Đế Nỗ còn biết nấu cơm. Dáng vẻ cậu ta trong bếp không tệ. Chí ít là chưa cháy bếp. Nhưng không, hình như cậu đã bỏ qua điểm nào đó rồi.

Trong khi Lí Đế Nỗ loay hoay với đám nguyên liệu dưới nhà bếp, Hoàng Nhân Tuấn quan sát rất kĩ căn phòng khách. Người phụ nữ bế Lí Đế Nỗ rất quen mắt, nhưng sao lại quen mắt được kia chứ? Lí Đế Nỗ vừa mới chuyển tới thôi mà. Hơn nữa Hoàng Nhân Tuấn phải công nhận một điều, ba mẹ của Lí Đế Nỗ quá kín tiếng đi. Từ ngày gia đình bọn họ chuyển tới, trừ con trai của bọn họ là Lí Đế Nỗ, ngay cả bóng dáng của người khác cũng chưa từng thấy.

"Hoàng Nhân Tuấn, cậu có đặc biệt muốn ăn món gì không?"

"Không cần đâu...cậu cứ nấu bất cứ thứ gì cậu muốn."

Gian bếp nhà Lí Đế Nỗ rất nhỏ, đồ gia dụng không có nhiều, thứ Hoàng Nhân Tuấn thấy nhiều nhất chắc là mấy thùng mì tôm đủ vị trong góc phòng đi.

"Lí Đế Nỗ, mấy ngày chuyển đến đây cậu ăn mì à? Thật là nhiều..."

"Ừ. Tôi ngại nấu ăn, phiền phức. Với cả cũng không có người."

Cậu ta cũng trải qua một mình sao? Nói như vậy thì Lí Đế Nỗ cũng thật sự khổ quá.

"Nấu cơm xong cậu nhất định phải giúp tôi giải bài tập vật lí đó."

"Còn phải xem đồ ăn do cậu nấu ra có ăn được không..."

Trong gian bếp của nhà họ Lí, bỗng chốc tươi sáng hơn, vui vẻ hơn mấy phần.

End chương sáu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro