Phần 1
Beta: ancauluongmoingay
Thứ Sáu, 01:38 PM.
"Hẹn hò đôi?"
Renjun hỏi, cậu cần cảnh giác với đề xuất mà người bạn thân nhất vừa đưa ra. Đây chắc chắn không phải là "Ân huệ lớn" mà cậu mong đợi khi Donghyuck đã nhắn tin trước đó hỏi cậu có rảnh tối nay không.
"Đúng vậy. Nhưng giống một bữa tối với bạn bè hơn." Donghyuck nhanh chóng giải thích: "Mark thực sự muốn gặp cậu và tớ cũng tò mò muốn tìm hiểu xem người bạn thân nhất của anh ấy là người như thế nào."
"Để xem nào. Cậu muốn tớ ăn tối và uống rượu với cậu, bạn trai của cậu và bạn thân của bạn trai cậu." Renjun ho vài tiếng.
"Đúng." Lee Donghyuck gật đầu thật mạnh.
"Donghyuck, đó là định nghĩa của một cuộc hẹn hò đôi?"
Bạn thân của cậu thở dài ở đầu dây bên kia.
"Được rồi, cậu muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng đây không phải là tớ cố gắng gài bẫy cậu, tớ thề!"
Donghyuck rõ ràng đã phủ nhận nhưng Renjun không muốn nghĩ quá nhiều. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy cố gắng gài bẫy cậu với ai đó, bất kể Renjun có nói với cậu ấy rằng cậu thích độc thân và không thực sự muốn hẹn hò vào thời điểm này. Bởi vì Donghyuck là kiểu bạn thích làm trái ý muốn của người khác nếu cậu ấy thực sự tin rằng điều đó là vì lợi ích của người đó.
Renjun biết cậu ấy có ý tốt nhưng đôi khi cậu ước bạn mình sẽ tin tưởng để biết cậu muốn gì và cần gì - mặc dù phải thừa nhận rằng Renjun không phải lúc nào cũng chắc chắn về điều đó.
Tuy nhiên lần này, Donghyuck thực sự có vẻ như muốn Renjun gặp bạn trai mới của cậu ấy - Mark Lee đến từ Canada, đó là những gì cậu ấy đã gọi cho cậu cả tháng chỉ để thuyết phục Renjun cho đến khi cậu đồng ý đi chơi với họ, nếu như không đồng ý thì Donghyuck kia sẽ làm cậu nổi điên mà đồng ý thôi.
Mark và Donghyuck chính thức bắt đầu hẹn hò gần đây, cho đến nay hai người họ vẫn chỉ đi chơi riêng. Gặp gỡ bạn bè của nhau là bước hợp lý tiếp theo trong mối quan hệ của họ và sẽ là nói dối nếu Renjun nói rằng cậu không tò mò về chàng trai mà bạn thân của cậu đã theo đuổi trong một thời gian.
Không, đây chắc chắn không phải là cách cậu mong đợi để trải qua đêm thứ Sáu của mình nhưng trước khi Donghyuck có thể bắt đầu quấy rầy cậu bằng aegyo, Renjun đã đồng ý với đề xuất có vẻ bình thường nhưng lại không bình thường lắm này.
Giá mà Renjun biết được người mà cậu sẽ phải đối mặt vào cuối đêm hôm đó.
******
07:02 PM.
Renjun cảm thấy không khí mùa thu se lạnh phả vào má khi bước ra màn đêm. Ngắm nhìn hơi thở của chính mình trong ánh đèn đường le lói khiến cậu nhận ra mùa hè đã trôi qua nhanh như thế nào, những hơi thở cuối cùng của không khí mùa hè đã bị nuốt chửng bởi cái lạnh âm u và nặng nề của tháng mười.
"Cảm ơn." Cậu nghe thấy Donghyuck nói sau lưng mình trong khi đưa tiền cho tài xế. Cậu ấy đã đồng ý trả tiền cuốc taxi này, hy vọng sẽ thuyết phục được Mark và bạn của anh ấy chở họ về nhà.
Một lúc sau chiếc xe lao đi, người bạn của cậu nhẹ nhàng đặt một tay lên vai cậu.
"Đi thôi." Donghyuck phấn khích bằng giọng nói của mình, một nụ cười nở trên môi.
Renjun cũng cười. Đã một thời gian khá dài kể từ lần cuối cậu đi chơi, mặc dù không thực sự vui vẻ khi Donghyuck lần đầu tiên nói với cậu về cuộc hẹn hò đôi này nhưng Renjun đã thuyết phục bản thân cố gắng trở nên tích cực và mong chờ bữa tối này.
"Đây rồi." Donghyuck nói khi dừng lại, Renjun cố nhìn thoáng qua cửa sổ của nhà hàng Ý. Đó là một nơi nhỏ ấm cúng ngay giữa trung tâm thành phố, được chiếu sáng thưa thớt và đầy ắp những người từ khắp nơi trên thế giới đến đây dùng bữa.
Renjun chưa biết bạn trai của Donghyuck, nhưng cậu đã khá hài lòng vì nhà hàng mà anh ấy chọn.
"Cậu đã thấy họ chưa? Họ chắc ở đây ngay bây giờ." Donghyuck hỏi khi nhìn xuống đường, cố gắng tìm bạn trai của mình trong không gian đông đúc kia.
Donghyuck để mắt mình lang thang, nhanh chóng phát hiện ra hai bóng người trong bóng tối, cả hai đều cao mảnh khảnh, và mặc đồ đen. Cậu ấy kéo Renjun về phía họ, cố gắng thoát khỏi cái lạnh càng sớm càng tốt.
Trong khi đôi uyên ương kia bắt đầu quấn lấy nhau, Renjun chỉ thoáng nhìn thấy mái tóc nâu sáng của người đó. Nhưng hình ảnh chiếc quần jeans đen bó sát và chiếc áo khoác da vừa vặn của anh ấy hoàn toàn phù hợp với bức tranh về người mẫu bán thời gian chuyên ngành xã hội học thời trang mà Donghyuck đã mô tả cho cậu trước đó.
Suy nghĩ của Renjun bị gián đoạn khi nghe thấy tiếng Donghyuck hắng giọng, khiến cậu quay lại, lúc này cậu đang đối mặt với người đàn ông đã được bạn thân của cậu ôm vào lòng lúc nãy.
"Renjun, đây là Mark." Giọng Donghyuck rưng rưng vì phấn khích, chắc chắn là rất vui vì cuối cùng cậu ấy cũng có thể giới thiệu hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình với nhau.
Mark nở nụ cười rạng rỡ nhất khi Renjun bắt tay anh ấy: "Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp em! Donghyuck đã kể cho anh nghe rất nhiều về em!"
Nếu ai đó nói những lời chính xác đó với cậu, Renjun sẽ nghĩ rằng người đó chỉ tỏ ra lịch sự và không thực sự muốn làm quen với cậu. Nhưng vì đến từ Mark, nó có vẻ rất chân thực khiến cậu không thể không mỉm cười đáp lại anh ấy. Mọi thứ về Mark Lee thực tế đều chứng tỏ rằng "Tôi là một người tử tế", nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to, vầng trán hơi to, chiếc mũi nhỏ nhăn lại khi cười, thậm chí cả cặp lông mày hải âu. Renjun có thể hiểu tại sao mọi người thích anh ấy và tại sao Donghyuck lại yêu anh ấy ngay lập tức.
"Đó là niềm vinh dự của em." Renjun trả lời, chính cậu cũng thấy nó nghe có vẻ quá lịch sự: "Em cũng đã nghe rất nhiều về anh."
Thật là một cách nói nhẹ nhàng. Donghyuck không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để nói cho Renjun biết bạn trai mới của cậu ấy dễ thương như thế nào bằng cách luôn kể về những cuộc hẹn hò của họ, đôi khi bao gồm cả những chi tiết Renjun không yêu cầu và không cần biết.
"Anh hy vọng em chỉ được nghe những điều tốt đẹp." Mark bật ra một tràng cười lo lắng trước khi tiếp tục: "Anh đang mong chờ đêm nay. Ồ, nhân tiện, đây là... "
Anh ấy không nói hết câu của mình vì người kia đã quay lại ngay lúc đó. Renjun nín thở khi đối mặt với người đó. Những đặc điểm đó quen thuộc đến mức kỳ lạ nhưng lại trông hơi xa lạ đối với cậu vì cậu đã không nhìn thấy chúng trong nhiều năm. Tuy nhiên, Renjun nhận ra anh ngay lập tức.
"Jeno?" Cậu há hốc mồm ngạc nhiên.
Đó là một cái tên mà Renjun đã không nghe thấy trong một thời gian nhưng nó vẫn rất quen thuộc trên môi cậu, dễ dàng cuốn lấy đầu lưỡi cậu. Anh là người cuối cùng mà Renjun đã mong gặp tối nay, thực tế thì cậu không chắc lắm, mong vậy thôi chứ không nghĩ rằng mình có thể sẽ gặp lại anh ở đây.
Đó không ai khác chính là Lee Jeno. Người yêu những năm trung học của Renjun.
***************
07:07 PM.
"Renjun?"
Jeno cũng ngạc nhiên như cậu, nhướng mày bối rối trong khi xem xét khuôn mặt của Renjun, giống như anh cần chắc chắn rằng đó thực sự là cậu. Renjun cảm thấy da mình bỏng rát dưới cái nhìn mãnh liệt của đôi mắt sắc sảo thuộc về Jeno, sau đó liền không chịu nổi mà quay mặt đi. Nhưng Renjun nghĩ mình phải nhìn lại anh để có thể thấy được biểu hiện của Jeno.
"Em... Đang làm gì ở đây?" Jeno hỏi, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, Renjun thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên. Bản thân cậu cũng sắp nở một nụ cười, nhưng may mắn thay, Donghyuck đã làm gián đoạn khoảnh khắc nhỏ vụng về của họ.
"Chờ đã, hai người biết nhau?" Cậu ấy và Mark nhìn đi nhìn lại giữa hai người họ, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Renjun và Jeno.
"Ừ." Jeno nói, vẫn nhìn cậu. Trong một khoảnh khắc, dường như anh muốn nói thêm nhưng lại không thốt ra được lời nào nữa.
Anh chỉ tiếp tục nhìn Renjun trong im lặng, cậu cảm thấy miệng lưỡi khô lại khi bị nhìn chằm chằm như vậy, cố gắng tìm kiếm một chút ý nghĩa trong ánh mắt của người kia.
Bởi vì Renjun bối rối. Cậu không biết cảm giác như thế nào khi gặp lại Jeno, không biết hơi ấm lan tỏa trong lòng cậu có ý nghĩa gì hay tại sao cậu lại cảm thấy mặt mình nóng lên giữa đêm tháng Mười lạnh giá. Renjun không chắc những điều trên mang ý nghĩa gì, cậu có một chút linh cảm nhưng không rõ ràng nên chọn cách phớt lờ và cố gắng tìm câu trả lời trong mắt Jeno.
Những gì Renjun tìm thấy là một cảm giác quen thuộc khiến cậu bồi hồi. Đôi mắt nâu dịu dàng với hàng mi dài, mũi thẳng, đôi môi thanh tú, gò má cao ráo; cậu đã từng biết rõ tất cả những đặc điểm này, giờ đây chúng lại trông hơi xa lạ với cậu. Khuôn mặt Jeno có vẻ sắc nét hơn lần cuối cùng cậu nhìn thấy anh, sự mạnh mẽ của anh tương phản với những lọn tóc màu nâu nhạt mềm mại phủ trên trán, mái tóc khiến cậu nhớ lại những năm tháng trung học.
Lee Jeno trông còn bảnh bao hơn những ngày còn là trái tim của trường trung học Neo Seoul. Tất nhiên anh luôn đẹp trai nhưng nhìn thấy anh bây giờ - ba năm sau khi họ chia tay nhau vào ngày tốt nghiệp, trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường, hơi thở lạnh lẽo để lại trên đôi môi khô kia...
Renjun không nói nên lời.
Suy nghĩ bị ngắt quãng, Renjun nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng. Donghyuck đã cứu lấy cậu một lần nữa từ sâu trong mắt Jeno. Người bạn thân nhất của cậu nhướng mày, rõ ràng là đang chờ câu trả lời chi tiết hơn cho câu hỏi mà gần như đã bị lãng quên mất.
"À đúng rồi." Renjun phá vỡ sự im lặng khó xử xung quanh nhưng không biết phải giải thích tình huống này như thế nào với Donghyuck mà không làm mình xấu hổ trước mặt Jeno "Bạn học thời trung học." là tất cả những gì cậu cố gắng nói ra.
"Bạn học thời trung học..." Donghyuck lặp lại, nhướng mày, rõ ràng là cậu ấy không hài lòng với câu trả lời của Renjun nhưng cậu lại nở một nụ cười yếu ớt, thầm cầu xin bạn mình đừng làm cho tình hình thêm khó xử nữa.
Trong khi họ giao tiếp bằng ánh mắt và cái nhướng mày, Renjun nhận thấy một chuyển động nhỏ từ khóe mắt của Jeno. Có lẽ anh muốn mở miệng một chút, như là đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó, nhưng một lần nữa, anh đã lại không nói.
"Được rồi, chúng ta nên đi vào chứ?" Lần này chính Mark là người đã cứu hai người khỏi sự im lặng đáng ghét kia.
*********************
07:18 PM.
Renjun đang hoảng loạn. Đó không phải là một cuộc tấn công khiến cậu khủng hoảng thực sự nhưng nó đủ để cậu phải viện cớ đi vệ sinh ngay trước khi cả nhóm gọi đồ ăn. Cậu đang ngồi trên bệ toilet, khom người nhìn điện thoại, hít thở sâu và suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Renjun không hề mong đợi điều này. Cậu không trông mong sẽ gặp lại Jeno. Cậu không thể ngờ rằng anh sẽ xuất hiện với bạn trai của người bạn thân nhất của mình, giống như một nhân vật trong phim truyền hình nào đó. Và chắc chắn cậu cũng không mong trái tim mình phản ứng theo cách mà nó đã làm: đập nhanh và mạnh ngay khi đối mặt với Jeno.
Thấy chưa, Renjun không phải kiểu người chạy trốn. Cậu thích đối mặt với những tình huống khó khăn trước khi chúng biến thành những vấn đề nan giải hơn gấp nhiều lần.
Đây là ngoại lệ.
Jeno không phải là điều mà cậu sẵn sàng đối diện. Renjun không thể làm gì hơn là đi ra khỏi phòng vệ sinh và rời nhà hàng ngay lập tức.
Một tiếng chuông đột ngột khiến cậu thoát khỏi ý nghĩ muốn trốn ra khỏi đây của mình. Với đôi tay run rẩy, Renjun nâng điện thoại lên và trả lời cuộc gọi.
"Renjunnie, cậu có sao không?" Giọng nói lo lắng của Donghyuck vang lên dội vào bức tường lát gạch của phòng vệ sinh.
"Ừ." Renjun trả lời với một tiếng thở dài, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nhất có thể. Đột nhiên cậu cảm thấy thảm hại khi chạy vào nhà vệ sinh. Mark và Jeno sẽ nghĩ gì về cậu bây giờ?
"Thật sao? Nghe không ổn lắm." Donghyuck hỏi lại, rõ ràng là không ăn nhập với câu trả lời trước đó của mình: "Có chuyện gì sao? Ý tớ là với Jeno."
"Tớ đoán cậu sẽ nghĩ gì đó về tớ và Jeno." Renjun nói, cắn chặt môi.
"Chà, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?" Donghyuck có vẻ thông cảm nhưng đồng thời cũng có chút mất kiên nhẫn.
Renjun lại thở dài, không thực sự háo hức chia sẻ câu chuyện này qua điện thoại: "Cậu muốn phiên bản dài hay ngắn của câu chuyện?"
Donghyuck cười khúc khích: "Tớ chỉ lấy cớ ra ngoài để gọi cho cậu trong cái thời tiết lạnh cóng này vì cậu đã đi quá lâu để người khác không nghi ngờ, cho nên tớ muốn nghe ngắn gọn nhất có thể."
"Được rồi, cậu đúng là nhiều lý lẽ." Renjun rủa thầm. Cậu biết Donghyuck nói đúng, họ thực sự không có thời gian để thảo luận chuyện này. Mặc dù câu chuyện quá phức tạp để kể trong vài phút nhưng cậu đã phải cắt ngắn nó đi.
"Hồi trung học, tớ từng thích Jeno và... Ừm, tớ đoán gần như có chuyện gì đó đã xảy ra giữa chúng tớ nhưng chúng tớ chưa bao giờ hẹn hò. Có một đêm..." Cậu dừng lại, ngập ngừng khi nói về kỉ niệm mà mình mong ước sẽ trở thành hiện thực, nhưng giờ đã biến mất khỏi tâm trí cậu.
"Chúng tớ say và mọi thứ trở nên căng thẳng, sau đó thì chỉ có vài lời nhắn kỳ lạ được để lại."
"Dù mơ hồ nhưng tớ hiểu được một phần những gì đã xảy ra." Đó tất cả những gì Donghyuck đã nói.
"Tốt." Renjun nghiến răng lẩm bẩm. Đây không phải là cách cậu muốn cuộc trò chuyện này diễn ra nhưng thời gian đang trôi qua và Renjun nghĩ mình cần quay trở lại bàn ăn chứ không phải rời khỏi nhà hàng.
"Xin lỗi." Donghyuck giờ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Tớ biết điều này hẳn là kỳ lạ đối với cậu, gặp lại Jeno và tất cả, nhưng..." Cậu ấy dừng lại để hít một hơi trước khi tiếp tục: "Hãy nói với tớ là cậu sẽ cố gắng đi. Vì tớ?"
"Donghyuck..." Cậu định nói, nhưng ngay lập tức bị cắt ngang.
"Chỉ tối nay thôi." Donghyuck vội nói thêm: "Cậu không cần phải gặp lại anh ta nếu cậu không muốn. Chỉ cần ở lại tối nay thôi! Làm ơn!"
"Tớ sắp đồng ý rồi." Renjun gần như bật cười trước vẻ lo lắng của bạn mình: "Tớ sẽ không đi đâu cả. Tớ có thể xử lý được, chỉ cần một phút để điều chỉnh bản thân thôi. Hơn nữa tớ cũng không nỡ từ chối bữa ăn miễn phí này."
"Tuyệt vời, tớ nghĩ cậu đã làm việc tốt rồi." Donghyuck giả vờ hờn dỗi nhưng Renjun có thể nghe thấy cậu ấy cười.
"Cảm ơn vì đã lắng nghe, Hyuck."
"Luôn luôn như vậy."
Renjun mỉm cười đáp lại. Có Donghyuck bên cạnh, rốt cuộc bữa tối nay có lẽ sẽ không tệ như cậu nghĩ.
"Hãy nhanh chóng trở lại đi, tớ sắp chết cóng rồi này."
*******************
08:26 PM.
Trước sự ngạc nhiên của Jeno, bữa tối diễn ra tốt đẹp, ít nhất là cho tới thời điểm này. Anh vẫn còn đang lo lắng, ngồi đối diện với Renjun, cậu đã chủ động né tránh ánh mắt anh từ khi trở ra khỏi phòng vệ sinh. Jeno cố gắng không nhìn chằm chằm vào cậu như trước đó nhưng anh không thể kiềm chế việc thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cậu.
Trước đó, khi Renjun rời đi, Jeno đã nói với Mark rằng đừng nhắc đến các câu chuyện thời trung học trong bữa tối vì anh không muốn Renjun và bản thân có một chuyến đi ngược dòng ký ức, điều đó sẽ khiến buổi tối của họ thậm chí còn khó xử hơn ban đầu.
Mark đã không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào và Jeno rất biết ơn vì điều đó. Jeno nghĩ mình sẽ kể cho Mark nghe về quá khứ của họ nhưng nó không nhất thiết phải ở đây và bây giờ, trong lúc anh vẫn đang cố gắng đối phó với tình hình hiện tại.
Hai người họ đã gọi rượu, Jeno ít nhiều đã vô thức chọn Chardonnay - món yêu thích của Renjun, sau đó đã tiến hành gọi món mì ống khi Donghyuck và Renjun trở lại. Jeno thầm tự hỏi điều gì đã khiến hai người kia rời đi lâu như vậy nhưng anh không nói, Mark cũng vậy.
Những phút đầu tiên ngồi cùng nhau vô cùng lúng túng, nhưng may mắn thay, bạn trai của Mark đã biết cách phá vỡ sự lúng túng này. Jeno nghĩ Donghyuck là một anh chàng giải trí thực sự, khi cậu ấy gọi đến nhiều loại mì ống khác nhau. Ngay sau đó, một cuộc thảo luận sôi nổi về món mì ống nào ngon nhất đã bắt đầu làm sáng bừng bàn ăn của họ.
Khi bữa tối trôi qua, Jeno nhất định sẽ chú ý đến những điều nhỏ nhặt về Renjun, những điều mà anh nhớ được từ thời đi học của họ. Thói quen dùng lưỡi làm ướt môi khi cảm thấy nó bị khô, tiếng cười ngọt ngào của cậu vang vọng bên tai Jeno. Cách đôi mắt cậu lấp lánh khi thể hiện mình thực sự quan tâm đến một cuộc trò chuyện.
Jeno không thể tin là anh lại được nhìn thấy điều này.
Khẩu vị rượu cũng không thay đổi, Jeno nhận ra điều đó khi nhìn Renjun gọi thêm một ly Chardonnay. Rượu trắng luôn là món khoái khẩu của cậu.
Jeno cảm thấy bụng mình quặn lên khi chứng kiến cảnh Renjun đùa cợt Donghyuck vì không nhận ra tình cảm mà Mark dành cho cậu ấy bấy lâu nay. Anh nhận thấy Renjun có lẽ thích cãi nhau với Donghyuck vì đó là cách cậu thể hiện tình cảm với người khác.
Đây từng là chúng ta, phải không. Anh nghĩ.
Mặc dù họ chưa bao giờ là bạn thân giống như Renjun và Donghyuck bây giờ nhưng hai người cũng thường cãi nhau qua lại cả ngày. Jeno thực sự không phải kiểu người thích tìm niềm vui khi làm phiền người khác nhưng anh thích trêu chọc Renjun với những điều nhỏ nhặt như nỗi ám ảnh về Moomin hay niềm đam mê của cậu với vũ trụ. Một điều gì đó về cậu đã làm khai sáng khía cạnh trêu chọc của Jeno. Thêm vào đó, Renjun rất dễ thương khi tức giận. Nhanh nhẹn, dễ nổi nóng nhưng vẫn dễ thương.
Chúa ơi, anh đang nghĩ gì vậy? Jeno cảm thấy mình phải đập trán xuống bàn khi suy nghĩ của mình đang vẩn vơ ở đâu.
Chính lúc đó anh cảm thấy có một cặp mắt tò mò đang dồn về phía mình. Donghyuck. Ánh mắt họ chạm nhau chỉ trong một giây nhưng Jeno biết người kia đã bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm. Tuyệt vời.
Điều đó giống như thời trung học phổ thông một lần nữa, ngồi đó và nhìn Renjun, những suy nghĩ trôi đi khi anh đang nghĩ về cậu, cảm giác xấu hổ khi ai đó bắt gặp anh đang mơ mộng - như thể anh vừa phát hiện ra tình cảm của mình với bạn nhỏ kia.
Một nỗi nhớ ùa về trong Jeno khi ấn tượng của những buổi đi dạo dưới ánh bình minh, những đêm chiếu phim và những bữa tiệc mùa hè bắt đầu lướt qua tâm trí anh, những hợp âm của cây đàn guitar vang vọng trong đầu anh. Đắm chìm trong ký ức về những việc đối với anh giống như từ kiếp trước nhưng ngay sau đó mạch suy nghĩ liền bị cắt ngang bởi Mark Lee.
"Anh bạn, cậu ổn chứ?"
Jeno chậm rãi gật đầu, bối rối: "Ừ, tất nhiên. Tại sao lại không?" Anh cố gắng cười trừ để che dấu đi sự gượng gạo của mình. Mark có vẻ vẫn hơi lo lắng nhưng hài lòng với câu trả lời đó, anh ấy nhẹ nhàng vỗ vai Jeno.
Bạn trai của Mark vẫn muốn những câu chuyện được vui vẻ tiếp tục.
"Tôi đang tự hỏi liệu cậu có thích ăn tráng miệng hay không. Renjeonnie của chúng tôi đã mong chờ món Tiramisu yêu quý của cậu ấy cả bữa tối hôm nay." Cậu ấy nói thêm với một nụ cười nhếch mép trêu chọc trên khuôn mặt.
Jeno nhướng mày khi nghe thấy biệt danh kia, anh thấy Renjun rất nhanh quay mặt sang cau có với Donghyuck. Anh biết cậu dễ nổi cáu như thế nào khi mọi người phát âm sai tên của mình. Nhưng anh cũng biết nó vui như thế nào khi trêu chọc cậu, suýt nữa thì anh không thể kìm lòng được nữa. Jeno cảm thấy mệt mỏi khi phải suy nghĩ kỹ về mọi thứ mình muốn nói và mọi hành động được thực hiện tối nay, vì vậy mà anh tiếp tục phá bỏ lệnh cấm mà mình đã tự đặt ra.
"Chà, nếu Injunnie muốn Tiramisu thì chúng ta sẽ lấy Tiramisu."
*********
08:59 PM.
Mặc dù lời nói của Jeno có giống như một trò đùa nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đều gọi Tiramisu cùng cà phê Espresso.
Jeno không biết cái gì ngọt hơn, món tráng miệng trên đĩa của anh hay nụ cười nở trên mặt Renjun khi cậu xắn một miếng bánh.
***************
10:31 PM.
Renjun thở dài nhìn cặp đôi trước mặt mình uống thêm một chai soju, cười khúc khích với nhau. Họ đã như thế này kể từ khi bước vào quán bar, hôn môi nhau, mắt nhìn nhau, càng uống nhiều, họ càng bám nhau chặt hơn.
Jeno đã rời đi để lấy đồ uống mới, Renjun phải ở một mình với Mark và Haechan, điều này thậm chí còn khó xử hơn cả lúc nãy, bởi vì bây giờ cậu không bị phân tâm bởi sự hiện diện của Jeno, nhưng phải chứng kiến cặp đôi... chậc... cãi nhau, điều đó về cơ bản là cách tán tỉnh của họ. Cuộc đối thoại diễn ra như thế này:
"Donghyuck, anh nghĩ bây giờ chúng ta đã uống đủ rồi."
"Đừng phá đám, Mark. Nó chỉ là rượu Soju thôi."
"Anh chỉ muốn nói chúng ta nên uống ít đi chút thôi."
"Đừng lo lắng, tình yêu. Em biết giới hạn của em và của anh."
"Nhưng..."
"Không nhưng Mark, nếu không em sẽ không về nhà với anh tối nay."
Khi Donghyuck chuẩn bị đứng dậy, Renjun nghĩ mình đã có cơ hội trốn thoát. Cậu đề nghị đi lấy đồ uống cho họ, cậu ấy đồng ý, dúi vào tay cậu thêm vài nghìn won.
Khi đi đến quầy bar, Renjun không tự chủ mà đánh mắt tìm Jeno, tự hỏi anh đã đi đâu. Anh đã rời đi mười phút, mười phút là quá dài khi cậu phải ở một mình với Mark và Donghyuck. Renjun kiểm tra toàn bộ căn phòng, quét mắt qua quầy bar, rung cảm của quán bar này đến từ sự pha trộn kỳ lạ giữa nét tinh tế truyền thống của Hàn Quốc và một quán rượu Ai-len, thì ra nó chính là trông như vậy, nhưng Jeno thì không có trong này.
Cuối cùng Renjun đành ngồi xuống một mình, ngay bên cạnh người phục vụ và gọi đồ uống cho mình. Mark và Donghyuck sẽ sống sót trong vài phút nếu không có cậu, cậu tin là vậy. Trong trạng thái hiện tại thì họ thậm chí có thể quên mất Renjun ở đó và cũng có thể bí mật rời đi như Jeno.
Tuy rằng khó xử nhưng Renjun vẫn phải thừa nhận rằng nó cũng rất vui. Trên thực tế, cậu không biết đã bao lâu rồi cậu mới có được một bữa tối vui như thế này. Renjun nhận thấy sự hiện diện của Jeno ngày càng có ích hơn, thậm chí còn thấy thoải mái, đặc biệt là sau khi người kia không nhắc đến biệt danh cũ của cậu. Điều này giống như có một bức tường vô hình về khoảng cách và sự cẩn trọng giữa họ đang dần sụp đổ.
Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Jeno đã gặp khó khăn trong việc phát âm chính xác tên của Renjun, vì vậy cậu đã bảo anh gọi bằng tên tiếng Hàn của mình. Sau khi họ đã hiểu nhau hơn một chút, người kia bắt đầu gọi cậu là "Injunnie" và tiếp tục sử dụng tên tiếng Trung phát âm sai để trêu chọc Renjun.
Renjun mỉm cười với khi nghĩ về những điều đó nhưng nụ cười đó lại biến mất ngay lập tức khi cậu cay đắng nhìn xuống ly rượu của mình, nghĩ về nơi cậu đang ở, những việc cậu đang làm. Cậu cảm thấy mới đơn độc làm sao.
"Hy vọng buổi tối của anh thật thú vị." Cậu lầm bầm vào ly của mình.
"Hy vọng em cũng vậy." Một người nào đó bật cười bên cạnh.
Renjun xoay người nhìn xung quanh, suýt chút nữa hất ly đồ uống ra khỏi tay vì bất ngờ.
"Anh!"
Jeno nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên thích thú: "Vậy ý em là anh?"
Trong một khoảnh khắc ngắn, Renjun nhìn chằm chằm vào anh với vẻ hoài nghi, trước khi cậu lắc đầu, cố gắng rũ bỏ sự ngạc nhiên và cười lớn.
"Không." Cậu nói, giọng gấp gáp: "Dĩ nhiên là không."
"Tốt." Jeno cởi áo khoác và ngồi xuống bên cạnh Renjun.
"Anh ấy vừa từ ngoài vào à?"
"Bởi vì buổi tối của anh thường không thú vị."
"Có thật không?"
"Ừm. Vì anh phải tăng ca." Jeno cúi đầu cười.
Renjun đảo mắt, cậu đang bận cố gắng che đi cơn nóng bừng bừng trên má và thay vào đó lại uống một ngụm rượu khác.
"Anh đã ở đâu?" Sau đó Renjun hỏi, cố tỏ ra bình thường và để trông không giống như là cậu vừa nguyền rủa người đàn ông kia vì đã bỏ mình lại.
Jeno không nói gì, chỉ im lặng đưa hai ngón tay lên môi , ý muốn nói anh ra ngoài để hút thuốc.
"À, ra vậy." Renjun nói, tự trách bản thân vì đã không nhận ra sớm hơn, sau đó cậu liền phạm sai lầm khi để mắt mình sượt qua Jeno, người ấy cũng đang nhìn cậu.
"Gì?" Anh hỏi với một cái nhướng mày, một nụ cười trêu chọc trên môi: "Em nghĩ rằng anh sẽ để em một mình với đôi uyên ương kia?"
Cảm thấy như bị bắt quả tang, Renjun nhìn đồ uống của mình một lần nữa, nhưng chỉ còn là một chiếc ly rỗng.
Jeno bật cười.
"Bên ngoài không lạnh sao?"
Renjun tự trách bản thân khi câu hỏi vừa rơi ra khỏi miệng. Cậu muốn thay đổi chủ đề, điều tốt nhất mà cậu có thể nghĩ đến là thời tiết. Tuyệt vời.
May mắn thay, Jeno đã đi theo hướng câu chuyện của Renjun.
"Không lạnh như chiều nay đâu." Anh trả lời một cách thờ ơ: "Thật ra là một đêm đẹp trời."
Renjun chỉ gật đầu đáp lại và kìm nén ý muốn tự tát vào mặt mình một cái khi thấy bản thân có suy nghĩ "Anh cũng đẹp."
Khi ngẩng lên lần nữa, cậu thấy Jeno đang nhìn mình chằm chằm với nụ cười nhếch mép.
Thì tất nhiên là cậu có thích thú với điều này. Nhưng rồi đầu óc Renjun trở nên trống rỗng, khi nhận thấy Jeno đang rướn người về phía trước và đột nhiên anh ở rất gần, Renjun có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên da cổ mình.
"Này." Anh thì thầm bên tai, giọng nói trầm khàn vang vọng lướt trên làn da của Renjun, âm hưởng khiến cậu rùng mình: "Muốn ra khỏi đây không?"
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro