Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 • Bữa tối đầy bất ngờ

"Valerie vừa mới trở về sau tuần trăng mật," Norah cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở Rowdy. "Chắc anh không thực sự muốn tôi kéo chị ấy đến bệnh viện đấy chứ?"

Rowdy có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. "Tất nhiên anh muốn. Valerie và anh có vấn đề chưa giải quyết xong."

Trái tim Norah đau thắt lại như bị gai nhọn đâm phải. Cô đúng là một kẻ ngu ngốc, đứng canh Rowdy suốt cả buổi chiều, bảo vệ anh ta theo cách cô đã hứa. Vội vã đến bên anh khi ca trực của cô kết thúc... Đó là sai lầm đầu tiên của cô. Cô hạ quyết tâm không lặp lại thêm sai lầm nào nữa. Người anh ta si mê trước nay nào phải Norah, thuỷ chung vẫn là Valerie.

"Chị Valerie đã kết hôn. Rowdy à, sẽ không có gì thay đổi được điều đó đâu."

Nỗi đau chợt lóe lên trong mắt anh và cô sẽ không bao giờ nhầm được lý do vì sao. Giờ phút này, hơn bao giờ hết, Norah nhận ra rằng thật là một hiểm hoạ to lớn nếu đánh cược trái tim mình với một người đàn ông đang yêu một cô gái khác. Nhất là khi cô gái đó lại là chị ruột của cô.

Trong phút chốc tâm hồn Norah gần như vỡ vụn. Rowdy đã chuyển cô đến tầng nơi có phòng anh đang nằm, không phải vì mong muốn được ở gần cô, chẳng qua anh cần tiếp cận dễ dàng nguồn thông tin về Valerie. Ngay cả nụ hôn, nụ hôn mà cô trân trọng, chẳng là gì ngoài một 'cú lừa'.

Với trái tim đau nhói, Norah đi vòng sang phía bên kia giường của anh, cẩn thận tránh các thiết bị văn phòng được đặt ở mọi không gian có sẵn.

"Tôi chưa từng hỏi qua anh mong đợi đạt được điều gì khi bay đến Thung lũng Orchard. Tôi nghĩ anh đã hy vọng thực hiện được nhiều thứ hơn là việc chúc phúc cho chị Valerie cùng anh Colby.

"Ồ, không sai ," Rowdy thừa nhận với một tiếng cười bất chợt, "Anh phải chắc chắn rằng Valerie biết cô ấy đang làm gì."

"Anh đâu thể tin vào việc chị Valerie sẽ hủy bỏ hôn lễ!"

"Đó là vấn đề mà anh phải tìm thấy được. Ai cũng có giá trị của riêng mình."

Lời nói của anh khiến Norah choáng váng. "Anh thực sự nghĩ như vậy, thật ư?"

"Tại sao anh không được nghĩ thế? Họ vẫn chưa kết hôn. Anh không muốn mất Valerie, và đồng thời anh cũng không sẵn sàng cho cô ấy làm những gì cô ấy muốn. Vì vậy, anh đã đánh cược. Thật không may, cô ấy đã đánh giá cao anh, và anh đã thất bại, nhưng anh có thể sẽ không thua – nếu như không có vụ tai nạn máy bay.

Norah lắc đầu. "Ý anh là gì, anh không sẵn sàng cho Valerie những gì chị ấy muốn? Đó là cái gì?"

"Kết hôn."

Nếu trước đây cô chỉ bị sốc một chút, thì bây giờ Norah hoàn toàn kinh ngạc. Cô cần phải ngồi xuống trước khi chân khuỵu xuống vì không đứng vững. Cô hạ cơ thể ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường không thốt nên lời. Người đàn ông này, anh ta mất trí rồi. Anh ta cố chấp tin rằng Valerie đã dàn dựng lễ đính hôn của chị ấy với Colby nhằm ý định thúc giục Rowdy cầu hôn.

"Anh không phải kiểu người thích kết hôn, Norah à. Valerie hẳn đã biết điều đó. Anh không thể nói rõ rằng bọn anh đã từng thực sự đề cập về chuyện này, nhưng anh nghĩ bất kỳ ai từng làm việc với anh đều hiểu rằng anh không có thời gian dành cho vợ hoặc gia đình. Anh không cần chúng."

"Tôi tin đó là sự thật," Norah đối đáp chặt chẽ.

Rowdy quan sát cô thật kỹ. "Em đang buồn về vấn đề gì thế?"

"KHÔNG. À, phải!" Cô nhảy dựng lên. "Để xem nào, nếu tôi thật sự hiểu anh một cách tường tận. Anh muốn tôi đưa chị gái tôi đến gặp anh, nhưng theo như tôi thấy, lý do anh muốn gặp chị ấy hoàn toàn là vì lợi ích cá nhân. Anh không hề quan tâm gì đến Valerie và Colby. Người duy nhất anh quan tâm chỉ có chính bản thân anh thôi."

Anh ngập ngừng, lông mày nhíu lại khi nghiền ngẫm những lời cô vừa nói. "Anh sẽ không tranh luận với em về bản chất vấn đề giữa anh và chị gái em, nếu đó là điều em đang muốn hỏi."

"Anh không cần," cô lạnh lùng nói, lờ đi cơn đau dữ dội nơi lồng ngực. "Tôi đã hiểu mọi thứ tôi muốn. Nếu anh muốn nói chuyện với chị Valerie, tôi khuyên anh nên nhờ người khác sắp xếp hộ.

* * *

Valerie, bị rám nắng nhưng lại thư thái sau tuần trăng mật, đang trồng những chậu phong lữ đỏ trên sân hiên ngập nắng bên ngoài ngôi nhà của cô – ngôi nhà mà cô và Colby đã mua ở ngoại ô Thung lũng Orchard. Norah đang nhâm nhi tách trà đá dưới bóng của một chiếc ô lớn, nhìn chị gái cô làm việc. Mùi chanh mới vắt thoang thoảng trong gió. Buổi chiều ngày càng nóng và ẩm ướt, nhưng dường như cả Norah và Valerie đều không để ý.

"Chuyện gì đã xảy ra giữa chị và Rowdy Cassidy khi chị bay trở lại Texas thế ạ?" Norah hỏi.

Valerie dừng lại, tay cô vùi sâu trong bầu đất. "Bọn chị chia tay trong những điều khoản không tốt đẹp lắm. Chị e rằng đó là lỗi của mình."

Norah không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô hẳn đã bộc lộ sự hoài nghi của bản thân.

"Chị nghiêm túc đấy," Valerie nhấn mạnh.

Norah nói: "Em rất tiếc khi chị phải nghe tin về tai nạn của Rowdy trong ngày cưới của mình. "Cha, Steffie và em không biết phải làm gì. Chúng em đã không nói với chị bởi lo rằng chị đang có quá nhiều phiền toái rồi.

Đừng lo lắng. Bố đã nói với chị về việc đó rồi. Em đã làm điều đúng đắn."

Tay Norah nắm chặt ly trà. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc, rồi nhỏ giọng, "Anh ấy yêu chị."

Valerie đội chiếc mũ rơm lớn của mình ra sau và cười. "Rowdy có thể nghĩ là anh ấy đúng, nhưng tin chị đi, Norah, anh ấy không phải đâu. Mặc dù, việc đưa cho anh ấy lá đơn từ chức của chị đã không giúp tình hình khá hơn."

Cô cẩn thận ấn lớp đất ẩm xung quanh một cây phong lữ. "Chị đã đánh giá thấp cái tôi của Rowdy," cô giải thích. "Anh ấy là người không thích thua cuộc. Anh ấy không có nhiều trải nghiệm về vụ đó, đó chính là vấn đề. Rowdy giàu có đến mức có thể sở hữu bất cứ thứ gì anh ta muốn, và vấn đề phức tạp hơn là, anh ta có thể dụ con sâu ra khỏi quả táo khi anh ấy đặt tâm trí vào nó."

"Em – em biết đó vốn không phải là việc của mình," Norah nói, cảm thấy như thể cô đang xâm phạm quyền riêng tư của chị gái mình, "Nhưng chuyện gì đã xảy ra khi chị nhắc với anh ấy về Colby?"

Valerie đứng thẳng dậy, lắc đất khỏi tay. "Chị đã không đề cập ngay đến việc chị đã đính hôn, và đó là một sai lầm. Điều đầu tiên chị đưa ra là nghiên cứu tính khả thi của mình về việc mở rộng CHIPS sang Tây Bắc Thái Bình Dương. Chị háo hức muốn cho Rowdy xem toàn bộ nghiên cứu của mình. Chị đã trình bày dự án một cách thuận lợi và đã thuyết phục anh ấy rằng bây giờ là lúc thích hợp để thực hiện nó.

"Trước khi Rowdy biết tin chị đã đính hôn với Colby," Valerie tiếp tục, "Anh ấy đã cam kết tham gia dự án. Điều đó khiến chị xúc động, tất nhiên, vì chị muốn là người tiếp quản nó."

"Anh ấy rất hiểu biết trong lĩnh vực kinh doanh, phải không? Ý em là, anh ấy thậm chí còn làm việc ngay trên giường bệnh."

"Rowdy rất tài năng," Valerie đồng ý. "Nhưng anh ấy bướng bỉnh và anh ấy thường thích làm theo cách riêng của mình."

"Em nhận thấy điều đó," Norah cười toe toét nói.

Valeri cười. "Chị cá là em cũng thấy."

"Dù sao thì, trở lại với câu chuyện của chị đi."

"Chà, chị đã thúc đẩy dự án, và anh ấy đã cho phép nó tiếp tục — cho đến khi chị nói với anh ấy rằng bản thân muốn tự mình điều hành nó. Rowdy nói rằng anh muốn chị ở lại Texas và làm việc với anh ấy hơn. Sau đó, anh ấy nắm lấy tay chị và chị có cảm giác anh sắp nói điều gì đó...lãng mạn. Chị rất biết ơn vì anh ấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn của mình. Và đó là lúc chị nói với anh ta về Colby."

Trái tim của Norah hướng về Rowdy. "Anh ấy hẳn đã rất sốc."

"Ừ, và cũng rất tức giận nữa." Khuôn mặt của Valerie thắt lại khi nhớ lại. "Anh ấy nói với chị rằng anh ấy nghĩ chị là người thông minh nên sẽ không thể sa ngã vào thứ tình yêu và hôn nhân đó. Anh ấy nói rằng kết hôn với Colby sẽ là một dấu chấm cho sự nghiệp của chị." Ánh mắt của Valerie lướt đi một cách vô thức khỏi Norah. "Chị – chị không biết liệu mình đã từng nói gì với em về Rowdy chưa, nhưng chị đã... bị anh ấy thu hút trước khi gặp Colby. Khi chị mới quay về nhà, ngay trước cuộc phẫu thuật của bố, chị đã bắt đầu tin rằng anh ấy cũng có cảm giác như thế với chị."

"Anh ấy có..."

Valerie cười lắc đầu. "Chị hy vọng mình có mặt để xem chuyện gì đã xảy ra khi Rowdy thực sự yêu. Tình yêu sẽ hạ gục anh chàng tội nghiệp đó chỉ với một cú hit.

"Tiếp tục đi," Norah khuyến khích.

"Chị đã ở đâu... à, phải rồi. Khi Rowdy phát hiện ra chị chắc chắn đã đính hôn với Colby, anh ấy đã cố thuyết phục chị đừng làm vậy. Anh ấy thậm chí còn tuyên bố rằng lấy tư cách là bạn, đồng thời cũng là cấp trên, anh ấy có nghĩa vụ phải ngăn chị phạm phải sai lầm khủng khiếp như vậy."

"Anh ta không hề thiếu tự tin, nhỉ?"

"Ít nhất là không," Valerie nói với một nụ cười toe toét. "Anh ấy cảm thấy theo đánh giá sai lầm gần đây của chị, Oregon là nơi tồi tệ nhất đối với chị, vì thế anh ấy đã đề nghị dự án mở rộng cho Earl Robbins. Trong trường hợp đó, chị nói với anh là chị không có lựa chọn nào khác. Vì vậy, chị đã viết đơn từ chức và đưa cho anh ấy. Rowdy dường như nghĩ rằng chị đang đùa. Anh ấy chấp nhận đơn từ chức, nhưng thẳng thắn thông báo với chị rằng chị sẽ nhận ra sai lầm trong cách làm của mình và quay về CHIPS. Nhưng mà, chị sẽ không làm thế nếu điều đó có nghĩa là rời khỏi Oregon."

"Việc bỏ cuộc như vậy có làm chị sợ hãi không? Chị chưa bao giờ nói. Tất cả những gì em có thể nhớ là lời nhận xét của chị về việc đi nghỉ dài ngày cho đến sau tuần trăng mật."

Valerie gật đầu trầm ngâm. "Thời gian đầu, chị có những kế hoạch cho lễ cưới khiến mình bận rộn, nhưng chị nhanh chóng kiểm soát được chúng. Colby đã rất đáng khích lệ và bọn chị đã thảo luận về một số khả năng. Chị đã nộp CV cho một vài công ty ở Portland, nhưng chị không cảm thấy có nhu cầu cấp thiết phải tìm việc ngay. Thành thật mà nói, chị đang tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi này. Thật tuyệt khi được trồng hoa và ngồi dưới ánh nắng mặt trời."

"Chị nghĩ chị thật sự muốn làm gì?" Norah hỏi.

"Colby và chị đã thảo luận về ý tưởng thành lập một doanh nghiệp tư vấn bên ngoài. Bằng cách đó, chị có thể làm chủ thời gian của riêng mình và làm việc khi chị muốn, điều này hấp dẫn chị. Nhưng chị sẽ thực hiện một số nghiên cứu trước khi đưa ra bất kỳ quyết định chắc chắn nào. Hiện tại chị khá hài lòng."

"Rowdy muốn gặp chị," Norah nói, giọng cô đanh lại. "Anh ấy quấy rầy em suốt kể từ khi nghe tin chị và anh Colby đã về."

Tay Valerie bất động. "Chị cũng nghĩ là mình nên đi thăm anh ấy. Chị đoán mình nợ anh ấy điều đó."

Norah không chắc lắm.

* * *

"Em đã nghe rồi chứ?" Rowdy hỏi tiếp khi Norah gặp anh.

"Về chuyện gì?"

"Cổ phiếu của anh tăng đủ hai điểm và giá vẫn ổn định cả tuần."

Theo cách nghĩ của Norah, sống một cuộc đời bị kiểm soát bởi Chỉ số Công nghiệp Dow Jones hẳn là rất đau khổ, nhưng cô không bình luận gì.

"Chúc mừng anh."

Rowdy chăm chú quan sát cô. "Em có buồn phiền gì về cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng ta không?" Anh liếc nhìn hai nhân viên của mình, giữ thấp giọng.

"Tất nhiên là không," Norah nói dối. "Sao tôi phải buồn? Anh muốn nói chuyện với chị gái tôi, điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Như anh đã nhắc nhở, đó không phải là việc của tôi.

Cô đi quanh cuối giường anh, lấy biểu đồ ra và ghi những ký hiệu cần thiết.

"Lẽ ra anh không nên thô lỗ như vậy."

Đó chỉ là một trong một danh sách dài những lần xúc phạm của anh thôi, nhưng Norah không thèm vạch trần.

"Em không đến thăm anh thường xuyên," anh nói.

"Tôi bận lắm."

"Kể cả với anh à?" Anh dùng giọng điệu trẻ con bị tổn thương khiến Norah không khỏi phì cười.

"Anh sẽ rất vui khi biết tôi đã gặp chị Valerie chiều qua," cô tiếp tục, không dám nhìn lên, sợ những gì cô có thể đọc được trong mắt anh. "Tôi đã giải thích rằng anh muốn gặp chị ấy và chị ấy xác nhận rằng sẽ viếng thăm vào một lúc nào đó trong mấy ngày tới."

"Anh hy vọng chuyện đó sẽ sớm đến vì Tiến sĩ Silverman đã cho phép anh thoát khỏi gian phòng ngột ngạt này. Anh dự kiến ​​​​sẽ xuất viện vào thứ Sáu."

Norah đợi một lúc, cảm thấy khó xác định phản ứng của mình. Từ lúc bắt đầu gặp người đàn ông này, dẫu có sai lầm, tranh cãi hay bất chấp tất cả, anh khiến cô phát điên lên vì anh.

Quan điểm bất đồng khiến cả hai thường xuyên tranh cãi, nhưng điều đó không làm thay đổi cảm giác cô dành cho anh. Và các nhân viên của anh, ít nhất là những người cô đã gặp, họ đều hết lòng vì anh. Phải mất rất nhiều hơn là tiền bạc để đổi lấy lòng trung thành như vậy.

Đồng thời, Norah cũng nhận ra thật nguy hiểm khi ở gần Rowdy. Anh đã khơi gợi lên nhiều loại cảm xúc trong cô: tức giận, xúc phạm, khóc, cười, tự hào và những cảm xúc không thể gọi tên khác. Sẽ thật dễ dàng rung động mà yêu anh ta.... Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng làm cô kinh hãi.

"Em không định nói gì à?" Rowdy hỏi.

"Chúng tôi sẽ luôn nhớ tới anh." Cô nở một nụ cười giả tạo. "Ultr, chúng ta nên làm gì cho sự phấn khích này đây?"

"Em nghĩ về điều gì," anh hỏi.

"Không có gì, nhưng Thung lũng Orchard sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa."

"Hãy ghi lại, thư ký Emerich." Rowdy vẫn tập trung ánh mắt vào Norah. "Các thị trấn nhỏ ở Oregon không còn nằm trong chương trình nghị sự của anh nữa. Chúng là mối nguy cho sức khỏe của anh."

Norah chỉ ra: "Tôi hy vọng anh hiểu rằng một khi xuất viện, anh không thể ngay lập tức quay lại lịch trình làm việc bình thường của mình đâu.

"Anh đã nghe rồi," Rowdy cau mày nói. "Anh sẽ phải vật lộn với nhiều tháng vật lý trị liệu."

"Đừng đánh đổi bản thân vì chuyện khác, Rowdy. Anh cần tập nó."

Cô biết anh không hài lòng lắm về cách đối xử bổ sung này. Rồi cô thở dài; anh thậm chí còn chưa rời bệnh viện mà cô đã thấy lo lắng cho anh rồi. Ừ, phải, cô sẽ nhớ anh nhiều.

Anh hẳn đã nhìn thấy sự hối hận trong mắt cô vì con ngươi anh trở nên đen lại và nghiêm túc. "Em có thể quay lại sau không? " Anh trầm giọng hỏi. "Tối nay. Có điều này anh cần phải hỏi em."

Norah lưỡng lự. "Được rồi," cuối cùng cô thì thầm.

"Khoảng bảy giờ," anh nói nhanh, "và đừng ăn tối."

* * *

Norah không chắc điều gì sẽ xảy ra vào tối hôm đó. Cô mặc một chiếc váy không tay màu hồng nhạt, tông màu tương tự như váy phù dâu của mình. Trong cơn bốc đồng, cô đã đeo đôi khuyên tai vàng lủng lẳng của mẹ cô. Cô chỉ đeo chúng vào những dịp đặc biệt....

Bố không hỏi cô sẽ đi đâu, nhưng vẻ tự mãn của ông cho Norah biết rằng ông biết. "Trông con rất đẹp," ông nói khi cô bước xuống cầu thang. "Bây giờ con sẽ có một buổi tối tuyệt vời."

"Con cũng nghĩ thế ạ." Cô nửa mong đợi ông ta thẩm vấn cô, nhưng ông không hỏi dù chỉ một câu.

"Ta sẽ không đợi con đâu."

"Chúc một buổi tối tốt lành, bố."

"Anh sẽ, em à, anh sẽ," ông nói và rồi ông làm một việc kỳ lạ nhất. Ông ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại và lầm bầm điều gì đó mà cô không thể nghe thấy.

Khi Norah đến bệnh viện, cô phát hiện ra rằng Rowdy đã biến căn phòng của mình thành một căn phòng lãng mạn. Các tấm rèm cửa sổ đã đóng, chỉ cho phép những tia sáng le lói của ánh chiều tà lọt vào bên trong. Những ngọn nến lung linh trên chiếc bàn trải khăn trải giường, và nửa tá lọ hoa tươi được đặt một cách khéo léo khắp phòng. Đồ nội thất văn phòng được đẩy xa vào tường hết mức có thể. Một chai rượu vang trắng ướp lạnh trong một cái xô bạc. Âm nhạc nhẹ nhàng du dương được phát. Trong một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu mình có đang bước vào một giấc mộng không, một ảo mộng.

"Trời ơi." Những từ ngữ được thốt ra trong một tâm trạng thụ sủng nhược kinh.

Rowdy không mặc áo choàng của bệnh viện mà mặc một chiếc áo sơ mi phương Tây màu đen có cà vạt bằng dây và một chiếc quần jean xẻ dọc một bên chân bó bột. Nỗ lực của anh khiến cô cảm động sâu sắc.

"Anh hy vọng em đã đói rồi," anh nói, với nụ cười tươi rói hài lòng của một cậu bé.

"Tôi đói rồi," cô nói với anh và bước tới giường. Căn phòng dường như thật riêng tư, thật ấm cúng. "Có gì trong menu thế?"

"Em có thể tự kiểm tra bữa ăn của chúng ta. Chúng chỉ mới được đưa đến đây một phút trước thôi."

Norah nhấc nắp hình vòm trên hai chiếc đĩa và tìm thấy đế nhồi cua và tôm, một món cơm thập cẩm và bông cải xanh tươi với những lát cà rốt thái mỏng. Hai lát bánh pho mát lớn phủ dâu tây nằm cạnh ly rượu.

"Anh đã nhờ đầu bếp kiểm tra lượng cholesterol, nếu em lo ngại. Cộng với lượng carb, natri và calo."

"Ồ, Rowdy."

"Bằng cách nào đó anh biết em sẽ ngất ngây vì vị bánh pho mát."

Norah cười, bởi vì đó là sự thật, và bởi vì cô ấy gần như bị choáng vì phấn khích – và cảm thấy thật hạnh phúc.

"Giờ hãy lấy món quà ở cạnh bàn và mở nó ra đi."

Norah nhìn thấy chiếc hộp nhỏ được gói bằng vải sáng màu và mang nó đến bên giường anh. Cô ngước đôi mắt thắc mắc nhìn anh. "Đây là gì thế?"

"Em mở ra và xem thử đi."

Norah cau mày. "Không có công cán gì không dám nhận thưởng ." Cô chỉ là một trong những chuyên gia y tế đã hỗ trợ Rowdy hồi phục sức khỏe.

"Đừng tranh cãi với anh nữa mau mở nó ra đi," Rowdy nói. Cuối cùng cô cũng gật đầu và cẩn thận xé giấy gói ra, mở ra một chiếc hộp nhung có tên của một nhà kim hoàn đắt tiền ở Portland được khắc bằng vàng trên mặt hộp.

Cô liếc nhìn anh lần nữa, vẫn còn bối rối.

"Em mở đi," anh lại nói. "Anh tự tay chọn nó đấy."

Gần như không dám thở mạnh, Norah nhấc nắp lên và phát hiện ra một chiếc vòng cổ bằng ngọc bích và kim cương, tinh xảo trong thiết kế đơn giản. Cô thở ra một hơi nhẹ nhàng cảm kích. "Ôi, Rowdy...tôi chưa bao giờ thấy thứ gì đáng yêu như vậy."

"Cho nên, em thích nó?"

"Phải, nhưng tôi không thể nhận nó..."

"Nhảm nhí. Em quay lại đi— Anh muốn nhìn thấy chiếc vòng cổ trên người em." Trước khi cô có thể phản đối thêm, anh đã lấy chiếc vòng cổ ra khỏi chiếc rương sang trọng của nó và mở khóa. Anh cầm bằng cả hai tay, chuẩn bị đeo vào cổ cô.

Norah chậm rãi xoay người và đặt tay chạm vào chiếc vòng cổ khi anh đặt nó lên cổ cô. Cô chưa bao giờ được tặng bất cứ thứ gì có giá trị hay đẹp hơn thế.

"Đây là cách anh cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh, Norah."

"Nhưng tôi-"

"Em là ân nhân cứu rỗi của anh," anh cắt ngang, rõ ràng là mất kiên nhẫn trước sự phản đối của cô. "Tranh cãi với em là điều duy nhất giúp anh vượt qua những ngày đầu đó. Em rất hào phóng và chẳng hề ích kỷ, mặc dù anh cư xử như một đứa trẻ hư. Anh rất biết ơn và anh muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình."

"Vậy thì, tôi chấp nhận. Và...và cảm ơn anh thật nhiều." Norah thấy nước mắt chực trào nơi khóe mắt. "Chúng ta mở rượu nhé?" cô vội hỏi, không muốn Rowdy biết sự hào phóng của anh đã ảnh hưởng đến cô sâu sắc như thế nào. Cô nhấc chai rượu ra khỏi thùng đá và ngập ngừng. "Anh có chắc là anh có thể kết hợp rượu với thuốc của mình không?"

"Anh có sự cho phép của Tiến sĩ Silverman. Nếu em không tin, em có thể tự mình gọi cho cậu ấy. Cậu ấy để lại số điện thoại cho anh phòng trường hợp em có bất kỳ thắc mắc nào."

Rowdy đã nghĩ đến mọi thứ. Mỉm cười, Norah đưa cho anh chai rượu và công cụ mở nút rồi quan sát anh khéo léo mở rượu Chablis. Norah mang kính đến; anh nếm thử rượu, rồi rót đầy cả hai ly.

"Chúng ta nên ăn trước khi cá nguội," anh nói. Norah trở lại bàn ăn tối để lấy đĩa của mình. Nơi đặt chúng được sắp xếp gọn gàng trên đầu giường.

"Lần tới khi chúng ta ăn tối cùng nhau, anh sẽ ngồi đối diện với em," anh hứa.

Norah ngồi xuống và trải chiếc khăn ăn bằng vải lanh khô cứng lên đùi. Trong suốt những năm làm việc ở bệnh viện, cô chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì tương tự thế này. Đương nhiên, cô cũng chưa từng gặp ai như Rowdy Cassidy.

"Tuyệt quá," Norah nói sau miếng cắn đầu tiên. Cô nhắm mắt lại và thưởng thức sự pha trộn tuyệt vời của hải sản, nước sốt duy nhất và nhẹ.

"Ăn ít thôi phòng cho món tráng miệng."

Norah nhìn những quả dâu tây tươi khổng lồ trên chiếc bánh pho mát. "Không có vấn đề gì đâu." Cô cảm thấy hơi ngớ ngẩn khi ngồi vào bàn một mình và sau khi cắn miếng thứ hai, cô đứng dậy và mang đĩa của mình đến tủ đầu giường. "Đứng lên ăn sẽ tốt cho tôi," cô nói với anh. "Tôi sẽ có thể lấy nhiều bánh pho mát hơn."

Rowdy cười. Căn phòng tối dần khi mặt trời lặn, một bóng tối ấm áp, thân mật, và ngọn nến dường như nhảy múa theo điệu nhạc êm dịu.

Phải mất một lúc Norah mới nhận ra cả hai đều đã ngừng ăn. Rowdy chậm rãi, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, đẩy chiếc tủ đầu giường ra xa để không còn gì ngăn cách họ. Tay anh đặt trên eo cô, anh dìu cô đến bên giường.

"Ngồi cạnh anh," anh thì thầm.

Cô liếc nhìn chân anh, cần đánh giá tác động của trọng lượng cô lên các ròng rọc.

"Anh sẽ ổn thôi."

Norah cẩn thận ngồi xuống mép giường. Ánh mắt của cô ngang với Rowdy.

"Thảo nào anh đã nghĩ em là một thiên thần," anh thì thầm. Giọng nói khàn khàn của anh làm cô xúc động. "Em thật đẹp...."

Trước đây chưa từng có người đàn ông nào gợi lên trong cô những cảm xúc như vậy. Cô không muốn rung động với bất cứ gì trong số những điều này, càng không phải với một người đàn ông như Rowdy, nhưng cô không thể ngăn mình lại.

Anh ôm lấy khuôn mặt cô giữa hai bàn tay và xoa một bên ngón tay cái của mình trên đôi môi căng mọng của cô. Cô cảm nhận được một sự khẩn trương hầu như không thể kiềm chế được trong anh, nhưng anh vẫn chưa hôn cô. Sự phấn khích chạy trong huyết quản của cô.

"Rowdy." Tên của anh đã trở thành một lời cầu xin thì thầm.

Cô không hoàn toàn hiểu mình muốn gì ở anh; anh dường như hiểu điều đó hơn chính cô. Anh với lấy cô và kéo cô vào vòng tay mình một cách không khách sáo. Miệng anh chiếm lấy khoang miệng cô, bất cứ sự phòng thủ nào mà cô đã dựng lên chống lại anh trong hai tuần qua, bất cứ nghi ngờ nào mà cô đã nuôi dưỡng, đều bị xua tan dưới sự tấn công mãnh liệt của nụ hôn này.

Ngay khi Norah nghĩ rằng cô có thể ngất đi vì phấn khích khi anh chạm vào, Rowdy đưa môi anh lướt dọc gof má cô đến hõm cổ cô. Cô thở dài và gục xuống người anh, yếu đuối và không còn ý chí.

"Anh đã muốn làm điều này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em," giọng anh khàn khàn thì thầm. "Khi em đứng đó trong chiếc váy dài màu hồng— giống hệt một thiên thần." Anh rên rỉ và lắc đầu. "Anh đã cố gắng kiên nhẫn, cố gắng đợi cho đến khi anh thoát khỏi bó bột này, nhưng anh không chờ được. Không thể chờ đợi thêm được nữa."

Norah vùi tay vào mái tóc đen dày của anh và đặt lên mặt anh những nụ hôn nồng cháy. Cô cũng muốn anh. Tệ thật. Tệ đến mức cô sợ phải thừa nhận điều đó, ngay cả với chính mình.

Anh lại hôn cô, lần này nụ hôn sâu hơn. "Anh chắc chắn rằng mình đã phát điên trong vài tuần qua," anh thì thầm. "Anh không nghĩ đến điều gì ngoại trừ được ôm em lần nữa, hôn em lần nữa. Em đã ở rất gần – nhưng lại cũng rất xa anh.

Norah cảm thấy ấm áp và nhẹ bẫng trong vòng tay anh. Anh hôn cô thậm chí còn nồng nhiệt hơn, và dường như cả đời cô chưa từng trải qua điều gì tuyệt vời hơn thế này. Những cơn rùng mình phấn khích nhảy múa trên da thịt cô và cô thở dài thườn thượt.

"Em hãy đến Texas với anh." Lời nói trầm thấp khẩn thiết. Anh ôm chặt cô vào người.

Phải mất một lúc để những từ ngữ chìm trong làn sương mù khao khát làm mờ đi suy nghĩ của cô. Đến Texas với anh à?" cô nhắc lại. Cô từ từ thả mình ra khỏi vòng tay anh, mắt cô tìm kiếm anh. Lòng cô quay cuồng với bao hi vọng mong đợi.

"Làm y tá riêng của anh."

Norah tự hỏi liệu cô có nghe nhầm không. Y tá riêng của anh. Anh muốn cô làm y tá của mình. Trong một khoảnh khắc bay bổng, cô đã cho rằng, cô đã hy vọng, rằng anh muốn cô cho riêng mình. Luôn luôn kề bên. Cô đã mơ thấy anh muốn cô—gò má ửng hồng khi nhận ra mình đã sai lầm như thế nào. Anh đã từng nói với cô rằng anh không quan tâm đến hôn nhân hay cuộc sống gia đình. Nếu anh không sẵn sàng kết hôn với Valerie, người anh ấy yêu, thì chắc chắn anh cũng chẳng thiết tha gì đến cô. CHIPS là cuộc sống của anh ấy, lý do để anh ấy tồn tại. Chính cô đã chứng kiến ​​cách mà tất cả năng lượng, tình cảm của anh cống hiến cho sự thành công của công ty.

"Anh cần ai đó chăm sóc mình," anh tiếp tục, nắm lấy những ngón tay của cô và siết nhẹ, "Để đảm bảo rằng anh không làm quá mức cần thiết. Ai đó sẽ bắt ép anh phải chăm sóc bản thân mình. Em sẽ bay về với anh chứ, Norah?" Anh nâng tay cô lên môi và hôn lên lòng bàn tay cô. "Anh cần em."

Cô đã khao khát được nghe những lời đó từ Rowdy biết bao, nhưng cô muốn chúng có ý nghĩa gì đó rất khác.

Norah không mất quá một giây để quyết định. "Tôi không thể rời khỏi Thung lũng Orchard."

Mắt anh nheo lại. "Tại sao không?"

"Đây là nhà tôi. Tôi đã sống ở đây cả đời. Cha tôi ở đây, công việc của tôi ở đây, gia đình tôi. Mọi thứ quan trọng với tôi đều ở đây."

"Chút thời gian thôi em lại trở về. Anh không cần em quá lâu đâu... chẳng hạn như vài tháng."

Norah lùi ra xa nhưng chân cô như bị đè nặng bằng đá tảng. Những gì cô ăn trong bữa tối đã nằm yên như một khối bê tông trong dạ dày. Rowdy đã sắp xếp mọi thứ vào buổi tối hôm đó với nỗ lực thuyết phục cô rời đi cùng anh ta. Là y tá riêng cho anh. Chỉ có bấy nhiêu thôi.

Một sự mệt mỏi bao trùm lấy cô.

"Em hãy nghĩ lại đi," anh cầu xin. "Anh hứa với em là sẽ không lâu đâu."

Norah lắc đầu. Đối với cô, không cón gì phải xem xét lại.

Miệng anh mím lại với vẻ bực bội không che giấu được. "Anh sẽ khiến nó xứng đáng với thời gian của em. Anh sẽ tăng gấp ba số tiền mà bệnh viện trả cho em ngay bây giờ.

Cô không nghi ngờ điều đó. Nhưng những lo lắng về tài chính không phải là điều ngăn cản cô. "Tôi...rất vui vì anh đã đề nghị, nhưng nó không có ích gì đâu, Rowdy."

"Tại sao không?" anh ta hỏi lại. "Anh cần một ai đó và anh muốn em."

"Nhưng tôi không phải hàng hoá."

"Anh không có ý đó," anh nổi giận, luồn tay vào tóc một cách thô bạo. Norah có thể cảm nhận được sự thất vọng trong anh. Nó có thể là sự nhỏ nhen của cô, nhưng cô cảm thấy một sự hài lòng thoáng qua. Cô muốn anh nếm trải nỗi thất vọng của chính mình.

"Tôi không hiểu phụ nữ nhà Bloomfield các cô bị sao," anh càu nhàu, đẩy tủ đầu giường trở lại vị trí cũ. "Không có gì làm cô hài lòng, phải không?" Anh hạ giọng. "Tôi chưa từng gặp cặp phụ nữ nào cứng đầu hơn thế trong đời mình."

"Anh sẽ vẫn tốt mà không có tôi." Cô đang dần hồi phục sau ảnh hưởng của sự đụng chạm của anh. Valerie đã đúng; Rowdy Cassidy biết cách sắp xếp một bộ bài có lợi cho mình. Biết rằng cô bị anh ta thu hút, anh ta đã cố gắng thuyết phục quyết định của cô bằng rượu và một bữa ăn ngon – và những nụ hôn.

Rowdy cắt chiếc bánh pho mát của mình với một lực đủ mạnh để làm nứt chiếc đĩa. "Người phụ nữ bất hợp tác," anh bật ra.

Norah không thể nhịn cười, bất chấp cơn đau âm ỉ trong tim. "Nếu anh muốn, tôi sẽ giới thiệu một cơ quan có uy tín cung cấp y tá chăm sóc riêng."

"Tôi không muốn bất cứ ai ngoài em." Anh ta đâm một quả dâu tây và đặt nó trước miệng. "Em vẫn chưa tha thứ cho tôi vì đã thành thật, phải không?"

"Về chuyện gì?"

"Cảm xúc của tôi đối với Valerie. Tôi biết khi tôi nói với em thì tôi sẽ phải hối hận, và tôi đã đúng."

"Chuyện này không liên quan gì đến chị gái tôi."

"Vậy tại sao em không bay về Texas với tôi? Tôi có một chuyên cơ riêng sắp đến. Em không thiếu những thứ xa xỉ đâu, Norah, và nếu cô em lo lắng về sự đàng hoàng, tôi sẽ mời thư ký Emerich chuyển đến ở cùng chúng ta."

"Không phải vậy đâu."

"Đáng lẽ toii nên đoán được là em sẽ cứng đầu thế này. Nó là dòng máu chảy trong huyết thống, phải không?

"Chắc chắn là thế rồi."

Rowdy nghiêng người và bật công tắc để tắt nhạc. "Tôi không nghĩ rằng...bữa tối này sẽ hiệu quả. Thư ký Emerich là người đã gợi ý điều này."

Norah đi ngang qua phòng và mở rèm. "Buổi tối quá đẹp để đóng cửa."

Rowdy khoanh tay và nói điều gì đó mà cô không thể nghe thấy.

Có tiếng gõ cửa lịch sự.

"Vào đi," Rowdy quát.

Cánh cửa từ từ mở ra và Valerie Bloomfield Winston bước vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro