Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Mới năm sáu giờ sáng, trong căn phòng tầng trên của Nine club, truyền ra một âm thanh khiến người khác phải mặt đỏ tim đập.

Thái Từ Khôn cảm giác mình giống như một cái bánh rán, bị Trần Lập Nông không ngừng xoay qua trở lại. Miệng vết thương của Trần Lập Nông cuối cùng cũng khép lại, Trần Lập Nông đã nhịn một thời gian, thể lực kéo dài dọa người.

Giờ phút này, Trần Lập Nông đang đem hai chân Thái Từ Khôn đặt lên vai của mình, eo không ngừng ra vào liên tục.

Thái Từ Khôn nhắm mắt lại rên rỉ, thân thể bị thao khiến anh vô cùng thoải mái, nhưng giây tiếp theo, Trần Lập Nông quay anh sang một bên, nâng một chân anh ra sau lưng, nghiêng người tiến vào. Ở tư thế này đâm xuyên vài chục lần, Trần Lập Nông lại đem mông Thái Từ Khôn nâng lên, làm cho anh nửa nằm sấp nửa quỳ, từ phía sau thâm nhập vào.

Mỗi lần Thái Từ Khôn đều nhanh lên đến đỉnh, Trần Lập Nông do không ngừng biến đổi tư thế trở nên phí công nhọc sức, trong lòng không khỏi dồn nén một hơi.

Chờ lúc Trần Lập Nông lại đưa mình xoay người, Thái Từ Khôn thừa dịp, xoay người cưỡi lên lưng Trần Lập Nông.

"Em như thế nào còn không bắn, lão tử phải làm!" tuy rằng Thái Từ Khôn đang phát hỏa, nhưng giọng điệu lại giống như làm nũng.

Trần Lập Nông cười, cầm dục vọng đang trương lên của Thái Từ Khôn, giọng khàn khàn: "Sao nào? August muốn ở trên?"

Thái Từ Khôn khom người xuống, liếm cắn lưu lại dấu răng trên vai Trần Lập Nông, chậm rãi nói: "Anh sẽ làm cho em thoải mái."

Thái Từ Khôn đem ngực tiến đến gần, dung đầu vú của mình chuyển động ma sát vào đầu vú của Trần Lập Nông, trong nháy mắt hai người tiếp xúc, cả người Trần Lập Nông căng thẳng, cổ họng thốt ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

Thái Từ Khôn duỗi tay vuốt ve bên kia, lúc này mới phát hiện dáng người Trần Lập Nông cảm giác như khác nhau với thời niên thiếu, thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng đã có những đường cong cơ thể rõ ràng, sờ lên cảm thấy rất đầy đủ và săn chắc.

Nhưng cơ thể xinh đẹp này, lại đầy những vết sẹo lớn nhỏ không đồng đều, đủ các vết thương cũ và mới.

Thái Từ Khôn vuốt ve những vết sẹo này, có chút xúc động, trong nhất thời lại quên tiếp tục.

Trần Lập Nông hiểu được tâm sự của Thái Từ Khôn, cậu nắm lấy tay Thái Từ Khôn, đưa nó hướng xuống phía sau.

"Sao lại dừng, không phải nói muốn cho tôi thoải mái sao?"

Thái Từ Khôn bị gọi trở về, ngón tay cứ như vậy tiến đến sau huyệt của Trần Lập Nông. Thái Từ Khôn từ từ nhẹ nhàng hôn lên cơ bụng của Trần Lập Nông, ngón tay bắt đầu luồn vào trong.

Cả người Trần Lập Nông vừa run lên, Thái Từ Khôn liếm thẳng tắp từ trên xuống trên người Trần Lập Nông, đồng thời ngón tay ở trong huyệt động chậm chạp khuếch trương.

Chờ lúc Thái Từ Khôn tiến vào, Trần Lập Nông phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, kể từ khi cậu lấy cái chết để chạy trốn, biến thân thành LEO tới nay, không có ai có thể làm toàn thân cậu thả lỏng, hai chân cũng chưa từng mở ra một cách uy nghiêm (??? Tui không hiểu khúc này nha, theo suy đoán của tui thì chắc ý tác giả là từ lúc thành LEO tới giờ em ấy chưa lên giường với ai nên chân không mở ra thì phải, chắc là vại =]]]).

Thái Từ Khôn không nhanh không chậm chuyển động, mười ngón tay hai người nắm chặt vào nhau, mặt kề sát mặt, Thái Từ Khôn thở gấp khêu gợi, Trần Lập Nông ôm chặt cổ Thái Từ Khôn, nhẹ nhàng hôn lộn xộn lên người mình yêu quý, hạ thân cũng không tự chủ kẹp chặt lại.

Thái Từ Khôn hít một hơi sâu, bắn ra.

Trong lúc Thái Từ Khôn đang còn run rẩy trong dư vị của sự cao trào, Trần Lập Nông bỗng giữ lấy thắt lưng Thái Từ Khôn, hung hăng áp xuống, cùng lúc đó nhấc đỉnh hạ bộ chính xác không sai một li thâm nhập vào cơ thể Thái Từ Khôn.

"A.....a......"

Trần Lập Nông nhanh chóng nâng hông đẩy vào, mỗi một lần đều điểm đến chỗ sâu nhất. Thái Từ Khôn bị xóc nảy nâng người lên, ở phía trước mời vừa bắn ra, phía sau huyệt lại bị kích thích đến lớn tiếng rên rỉ.

Nửa người trên Trần Lập Nông ngồi dậy, ôm lấy Thái Từ Khôn, nhẹ nhàng lật lại, đem Thái Từ Khôn đặt ở dưới thân, lần này cậu không hề cọ xát, tìm được nơi nhạy cảm của Thái Từ Khôn, nhắm ngay mục tiêu thúc mạnh.

Thái Từ Khôn phát ra những âm thanh dâm mĩ khó kiềm chế: "A a....Thật thoải mái, không được, anh không được, muốn tới......"

Ánh mắt Thái Từ Khôn mơ hồ, mặt anh đỏ ửng, cơ thể dần dần căng chặt. Trần Lập Nông biết Thái Từ Khôn sắp đạt tới cao trào, lại đột ngột dừng lại, nhẹ nhàng từ từ ra vào.

"Không được, đừng có ngừng, nhanh lên, mau một chút." Thái Từ Khôn cảm thấy trong người như có một đàn kiến bò, cảm giác trống rỗng làm cho anh không tự chủ được xiết chặt Trần Lập Nông, ở dưới thân cậu vặn vẹo thở dốc.

Trần Lập Nông vẫn như cũ không nhanh không chậm, lộ ra một nụ cười xấu xa: "Gọi tôi đi."

"LEO~" Thái Từ Khôn nghe lời gọi Trần Lập Nông.

"Không đúng." Trần Lập Nông thúc người một cái, Thái Từ Khôn bị đâm cả người run lên.

"Nông Nông?"

"Không đúng."

"Ân a..." Thái Từ Khôn đảo mắt, ngập ngừng nói ra hai chữ: "Lão công."

Trần Lập Nông nở nụ cười, cậu nhanh chóng ra vào, lại đem Thái Từ Khôn lên đến đỉnh. Thái Từ Khôn lần thứ hai bắn ra, phun lên người Trần Lập Nông, ngay sau đó Trần Lập Nông cũng gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ bắn vào bên trong Thái Từ Khôn.

Sau vài phút, chờ được một lúc Thái Từ Khôn cảm giác được dục vọng của Trần Lập Nông bên trong mình lần nữa lại trương lên, cái này làm anh có chút hốt hoảng.

"Không được, anh bỏ cuộc, anh chịu không nổi." Thái Từ Khôn đẩy Trần Lập Nông, đối phương lại không nhúc nhích, ngược lại còn mạnh mẽ chặn miệng Thái Từ Khôn.

Sau đó, lời thoại của Thái Từ Khôn được chuyển từ "Không được, không cần." sang "Lão công, nhanh một chút." *thành khẩn thắp cho tiết tháo của bạn Thái một nén nhang :v *

Hai người giày vò nhau đến giữa trưa mới rời giường, bữa sáng cũng tự nhiên biến thành cơm trưa sớm.

Lúc Thái Từ Khôn xuống giường, chân có chút mềm nhũn, suýt nữa té xuống đất, nhưng vì mặt mũi nên anh không đi nhà hàng dùng cơm, Trần Lập Nông mặt mang ý cười, nhìn Thái Từ Khôn giống như một cụ già đang đi từng bước chậm chạp.

Tay Thái Từ Khôn cầm dao nĩa có chút run rẩy, thức ăn đều không ăn được.

Trần Lập Nông đem ghế mình kéo đến bên cạnh Thái Từ Khôn, gắp một vài đồ ăn ngon đưa đến miệng anh: "Nào, vợ."

Thái Từ Khôn đỏ bừng, giẫn dữ nói: "Cái gì mà vợ, anh là nam!"

Trần Lập Nông nghiêng đầu giả bộ nghĩ nghĩ: "Vậy thì.....chồng nhỏ?"

"Em mới nhỏ!"

--------------

Tự cảm thấy mình edit mấy chương H nó cứ như sh!t ấy nhỉ =]]]]], thiết nghĩ mình không có thiên phú dịch H, chỉ có thiên phú đọc thôi a~ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro