Chương 4
Trần Lập Nông đã đi được một lúc, Thái Từ Khôn vẫn ngồi yên trên ghế. Những chuyện vừa xảy ra cứ lập đi lập lại trong đầu anh.
Thái Từ Khôn nghĩ, có lẽ em ấy vẫn để ý đến mình, nhưng trong lòng anh cũng không hào hứng. Anh cầm ly rượu trên bàn lên, trút hết vào miệng để nó trôi xuống cổ họng.
Số lượng người trong club ít dần, đèn trên trần nhà lần lượt tắt, chỉ còn một số đèn nhỏ trong góc phát ra ánh sáng yếu ớt.
Thái Từ Khôn uống say bí tỉ, anh lảo đảo đứng lên và mò mẫm đi ra phía sau. Hậu đại cơ hồ đã trống rỗng, chỉ có một vài nhân viên vệ sinh đang thu dọn rác.
Tất Văn Quân và Lý Hi Khản đang muốn tan làm, thấy Thái Từ Khôn say mèm, cả hai liếc nhau, đi lên vây quanh lại.
"Này, August, ngay đầu tiên đi làm lại uống nhiều nhiều như vậy à?" Lý Hi Khản đến gần Thái Từ Khôn ngửi ngửi, cau mày.
Thái Từ Khôn chóng mặt đến gần như đứng không vững, cũng nói không ra lời.
Mắt Tất Văn Quân lóe lên, giả vờ hỏi Lý Hi Khản, trên thực tế là cũng nói với Thái Từ Khôn: "Lạ thật, dựa theo luật nơi này của chúng ta, ngày đầu tiên không được phép uống rượu a."
"Đúng rồi, đêm đầu tiên là đêm đặc biệt để ông chủ "kiểm tra hàng", không ai sắp xếp cho cậu đi à?" Lý Hi Khản giở giọng mờ ám.
"Kiểm tra?" Thái Từ Khôn phát âm không rõ hỏi.
"Nếu không, cậu nghĩ tại sao ông chủ của chúng tôi lại mở một quán nam kĩ?" Tất Văn Quân thì thầm vào tai Thái Từ Khôn "Bởi vì anh ấy thích đàn ông!".
Lý Hi Khản gật đầu rồi lắc đầu. "Vì vậy, mỗi người, anh ta đều đã nếm thử. Nhưng có vẻ như......cậu không phải khẩu vị của anh ấy."
Nghe tới đây, sắc mặt của Thái Từ Khôn lập tức thay đổi, một cơn buồn nôn trào lên, anh đẩy hai người ở phía trước ra, cúi người nôn khan.
Tất Văn Quân và Lý Hi Khản bật cười, kẻ xướng người họa đã đạt được mục đích, hai người họ nhanh chóng biến mất.
Thái Từ Khôn cảm thấy không thoải mái, anh không biết liệu mình bị đau bụng hay là đang đau lòng, anh ôm mình và tiếp tục tiến về phía trước, anh ta không biết mình đang đi đâu, chỉ là không muốn dừng lại, có vẻ như điều này có thể khiến anh thoát khỏi hoàn cảnh không thoải mái này.
Trần Lập Nông tắm rửa xong đi ra, nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang bên ngoài, cậu cảnh giác, lập tức cầm khẩu súng lục trên bàn lên.
Từ lúc không còn tin tưởng bất cứ ai, Trần Lập Nông đã bỏ nơi ở cố định của mình và sống ở những nơi khác nhau mỗi đêm. Mặc dù cậu đã đóng một vai trò then chốt trong thế giới ngầm nhưng vẫn luôn duy trì thói quen này.
Trên lầu của club là một khách sạn tư nhân, chuyên cung ứng phòng cho các khách hàng nghỉ ngơi, gần đây Trần Lập Nông vẫn ở nơi này, chỉ là mỗi đêm sẽ đổi những phòng khác nhau. Hôm nay bởi vì cậu đột nhiên nổi giận, Trịnh Duệ Bân đặc biệt đặt hết nguyên một dãy lầu bỏ trống, đồng thời dặn dò bất luận là kẻ nào cũng không được đến quấy rầy.
Vì vậy, tại thời điểm này, chỉ có kẻ thù mới có thể xuất hiện.
Trần Lập Nông đang nghĩ thì cậu nghe thấy tiếng "Bịch" bên ngoài. Có vẻ như người đó đã ngã.
Trần Lập Nông đi đến cửa, theo mắt mèo nhìn ra ngoài, không có ai ở hành lang, cậu nhẹ nhàng mở cửa, di chuyển nửa người ra ngoài, cậu thấy một hình bóng màu xanh nằm trên hành lang phía trước.
Đó là Thái Từ Khôn, Trần Lập Nông cau mày, vốn định đóng cửa, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được bước ra.
"Này, August." Trần Lập Nông đá nhẹ vào người đang nằm trước mặt, nhưng Thái Từ Khôn không có phản ứng.
Trần Lập Nông có chút bất an, ngồi xổm xuống đẩy vai Thái Từ Khôn: "August?"
"Nông Nông..." Thái Từ Khôn nửa tỉnh nửa mê thì thầm trong miệng.
"Tôi là LEO ..." Trần Lập Nông đột nhiên dừng lại, Thái Từ Khôn, người nằm trước mắt anh, đang khóc, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, làm nhòe đi màu mắt và làm ướt cả thảm.
Tim Trần Lập Nông nhói lên.
Thái Từ Khôn nắm lấy tay Trần Lập Nông, đôi mắt lạc lõng nhìn cậu: "Tại sao, tại sao em không kiểm tra anh?"
"Cái gì?" vẻ mặt Trần Lập Nông ngờ vực, lại nghe thấy mùi rượu từ miệng Thái Từ Khôn: "Anh uống nhiều quá rồi."
"Em thực sự cùng với bọn họ ... Tại sao? Em kiểm tra họ, tại sao em không kiểm tra anh?" Thái Từ Khôn ngày càng trở nên kích động hơn, mười ngón tay nắm chặt cổ tay Trần Lập Nông, gào khóc vùng dậy.
Trần Lập Nông chưa bao giờ thấy Thái Từ Khôn như thế này, cậu bất lực, lại sợ người khác thấy, cậu đành nâng lấy Thái Từ Khôn và mang anh về phòng.
"Đừng khóc." Trần Lập Nông thở dài.
Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt mờ mịt, không ngừng đặt câu hỏi: "Em thực sự đã kiểm tra tất cả mọi người hả?"
"Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
"Tại sao em không kiểm tra anh?" Thái Từ Khôn đột nhiên hét lên. "Có phải chúng ta đã ngủ với nhau quá nhiều lần rồi, em không còn hứng thú với anh nữa đúng không!"
"Anh..." Trần Lập Nông thở mạnh một hơi, cậu đã hoàn toàn hiểu những gì Thái Từ Khôn nói, còn chưa kịp nghĩ rốt cuộc là ai bịa đặt gây chuyện, Thái Từ Khôn lại bắt đầu khóc rống lên.
Thái Từ Khôn khóc to như vậy cũng không làm anh kiệt sức, miệng anh vẫn lải nhải cằn nhằn: "Em kiểm tra họ, không kiểm tra anh, em yêu họ, không yêu anh......em không thương anh...ô ô ô..."
Giây tiếp theo, Trần Lập Nông đã ném Thái Từ Khôn lên giường và hôn anh.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, cả hai hôn nhau rất lâu, Trần Lập Nông ôn nhu ôm lấy đôi môi của Thái Từ Khôn, cậu chuyển động nhẹ nhàng giống như đối xử với một bông hoa xinh đẹp, đầu lưỡi của hai người trong khoang miệng quấn lấy nhau.
Một nụ hôn như vậy, cả hai đã phải nhẫn nại rất lâu.
Tuy nhiên, Thái Từ Khôn vẫn cố nói điều gì đó giữa lúc hai người đang hôn nhau, Trần Lập Nông dừng lại, Thái Từ Khôn mới có thể nói hết câu.
"Mặc kệ em đã kiểm tra bao nhiêu người, anh sẽ không tức giận, vì đây là những gì anh đã nợ em."
"Anh không hề tức giận?" sắc mặt Trần Lập Nông trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Thái Từ Khôn vẫn còn say, tâm trí của không rõ ràng, anh hoàn toàn không biết được mình rốt cuộc đang nói cái gì.
"Đúng a, anh không giận, anh sẽ không tức giận, anh có tư cách gì để giận chứ."
Trần Lập Nông cười lạnh vài tiếng, đột nhiên dùng sức nhấn Thái Từ Khôn xuống
"Anh thực sự không có tư cách"
Trần Lập Nông điên cuồng xé quần áo của Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn bị sốc, vô thức chống cự, nhưng lại bị Trần Lập Nông kiềm chặt hai tay anh.
Trần Lập Nông một tay đem hai tay Thái Từ Khôn đặt lên đỉnh đầu, tay còn lại nhanh chóng cởi áo choàng tắm của mình, hai chân cậu mở phần thân dưới của Thái Từ Khôn ra, không màn dạo đầu, không có bôi trơn, cậu cứ thế tiến vào bên trong Thái Từ Khôn.
"Ah!" Thái Từ Khôn hét lên đau đớn, trong năm năm qua, anh chưa từng bao giờ ân ái với người khác, cửa huyệt ở trạng thái ban đầu vì chuyện này mà bị xé rách ra và chảy máu.
Trần Lập Nông cũng không cảm thấy thoải mái, kiềm chế dục vọng đã lâu, lại bị nội bích khô cạn chật hẹp kẹp chặt đến đau, cậu không có một chút khoái cảm. Nhưng cậu đã không còn là Trần Lập Nông dịu dàng tinh tế của năm đó nữa, sự tức giận và oán hận bị chôn vùi đã lâu đột nhiên trổi dậy khiến cậu tiếp tục hung hăng chuyển động ra vào.
Mỗi một lần, Thái Từ Khôn đều đau đến run rẩy, thậm chí cơ thể còn chảy cả mồ hôi lạnh, sau lưng ướt một mảng lớn, nhưng anh không một lời bất mãn, chỉ cố cắn răng chịu đựng.
Gân xanh Trần Lập Nông nổi lên, thắt lưng trước sau không ngừng di chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
"Thế nào, bị tôi kiểm tra cảm giác tốt lắm phải không?"
Thái Từ Khôn bị đỉnh một cái, nhưng vẫn không trả lời, chỉ quay mặt qua một bên, một vài giọt nước mắt trượt xuống.
Trần Lập Nông thấy Thái Từ Khôn như vậy thậm chí còn tức giận hơn, cậu thúc mạnh vài lần, thấp giọng chế nhạo.
"Đúng rồi, anh chính là đang mắc nợ, vậy anh trả cho tôi đi!"
Trần Lập Nông kéo chân Thái Từ Khôn ra đến góc tối đa, thúc mạnh hơn thêm vài lần nữa, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, bắn một chất lỏng màu trắng sữa lấp đầy toàn bộ bên trong hậu huyệt của Thái Từ Khôn.
Trần Lập Nông cuối cùng đã hồi phục được tâm trí của mình, Thái Từ Khôn đã sớm ngất xỉu, cả người anh ướt đẫm, dưới thân chảy đầy máu.
Trần Lập Nông nhìn vào "chuyện tốt" của chính mình và tự tát một cái vào mặt. Sau đó nhấc Thái Từ Khôn đưa vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ.
"Trần Lập Nông ơi là Trần Lập Nông, mày sớm muộn gì cũng sẽ xuống địa ngục." Trần Lập Nông vừa bôi thuốc cho Thái Từ Khôn vừa tự cười tự nói chuyện với chính mình.
Trần Lập Nông đưa Thái Từ Khôn đến một căn phòng sạch sẽ bên cạnh, đặt anh nằm ngay ngắn rồi đắp chăn cho anh, lúc này cậu mới ngồi trên giường và nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Thái Từ Khôn.
Sau chuyện phát sinh, Thái Từ Khôn mềm yếu tựa như một con mèo con mới sinh.
Trần Lập Nông vuốt ve khuôn mặt Thái Từ Khôn, đôi mắt cậu dịu dàng. Cuối cùng, cậu cúi xuống hôn lên trán Thái Từ Khôn rồi xoay người rời đi.
"Thái Từ Khôn, em vẫn luôn yêu anh. Nhưng chúng ta, đã không thể quay trở lại như trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro