Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Khoảng không của một góc trời trong thành phố cũ bốc cháy cuồn cuộn như một lá cờ đỏ, đám lửa phập phùng kêu gào không một tiếng động. Ánh trăng không đành lòng nhìn thảm kịch này, lôi từng áng mây xám đen che mắt lại. Cơn gió giận giữ, khàn giọng gào thét thổi những mảnh tro bụi dưới mặt đất cuồn cuộn bay lên rồi tản ra giữa không trung.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Jeffrey cười mất trí, trong con ngươi hiện lên một sự vui sướng điên cuồng: "Ta thắng rồi, ta thắng rồi!"

Trần Lập Nông không còn lòng dạ bận tâm đến tên tiểu nhân tàn ác đó, cậu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới đống đổ nát. Ánh mắt hướng vào ngôi nhà, cậu không còn thấy sự ấm áp đẹp đẽ mười phút trước nữa, sàn nhà bị cháy dính lại sền sệt như giống như dầu mỏ, những đồ dùng bằng gỗ toàn bộ đều đầy lửa, nổ lách tách, các đồ dùng khác cũng đổ nát không có ngoại lệ, cả cơ thể cậu trống rỗng, nén chịu một sự đau khổ to lớn.

"Khôn Khôn......Khôn Khôn......." Trần Lập Nông không sử dụng khí lực, giọng kêu gọi nhẹ nhàng, như thể đang gọi người yêu thức dậy. Khói bụi dày đặt chen lấn bay vào khoang mũi cùng cổ họng khiến Trần Lập Nông liên tục ho khan.

Khói xanh che mờ mắt người đang tìm kiếm, Trần Lập Nông phí công vung tay phất phất cho khói bay đi, cuối cùng cũng tìm thấy một đôi dép lê quen thuộc ở một khoảng trống.

Lớp da phía ngoài bị nhiệt độ cao làm cho gần như chảy ra, phía chỗ gót chân có một mảnh nhớp nháp ẩm ướt, Trần Lập Nông tiến lên, là máu.

"Khôn Khôn! Thái Từ Khôn!" toàn thân Trần Lập Nông run rẩy, xé cổ họng hét lên. Tiếng hét như lẩn trốn vào khoảng không, ngay cả tiếng vọng cũng không chịu vang ra một chút.

"Đừng cố sức." Jeffrey lười biếng tựa vào khung cửa bị cháy xém: "Hẳn là đã bị chia năm xẻ bảy, cháy thành tro rồi."

Một đường hư ảnh thoáng qua, Trần Lập Nông một quyền rắn chắc đấm vào mặt Jeffrey, da cùng bắp thịt lõm vào tận xương, một nửa số răng trộn lẫn với máu văng ra ngoài.

Jeffrey lau lau máu trên khóe miệng, không tức giận trái lại còn cười, đánh trả lại không một chút nương tay.

Trần Lập Nông bị đau thương trói lại, cùng với một trái tim đã chết, đối mặt với cú đấm của Jeffrey cũng không trốn tránh, cứng nhắc tiếp nhận. Jeffrey cũng một lòng muốn Trần Lập Nông phải chết, đem Trần Lập Nông đè lại, từng quyền nện xuống chỗ hiểm.

Jeffrey tàn nhẫn đánh, các đốt ngón tay bị mài chảy máu, một quyền lại tiếp một quyền, sàn nhà chịu lực bị lõm xuống. Trần Lập Nông giống như ngâm mình trong máu loãng, mặt phủ một tầng máu dày đỏ thẩm, mí mắt cũng bị dính lại, chỉ có thể khẽ mở hờ lên, miệng càng không ngừng phun ra nhiều máu tươi, máu bay ra giữa không trung, lại thẳng tắp rơi xuống.

Thân thể đau đớn lúc đầu đã gần như chết lặng, sự chua sót trong miệng cũng tiêu tan đâu mất, tai không nghe thấy âm thanh gì, hình ảnh Jeffrey trước mặt nổi lên một tầng sương mù, sự rõ ràng của những vật trong tầm mắt cũng giảm đi mấy chục độ, màu sắc biến mất, bóng tối từ xung quanh lan ra nhanh chóng.

A, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Trần Lập Nông đã không thể hô hấp bình thường, chỉ có thể mở lớn miệng, mà máu tươi lại chặn lại ở cổ họng.

Trong đầu Jeffrey chỉ có giết chóc, sau cùng đánh một đòn chí mạng, toàn thân Trần Lập Nông co giật một hồi, sức lực nghẹn lại ở ngực, hôn mê bất tỉnh.

Bên kia ngã tư đường, tiếng còi cảnh sát rít gào chạy đến. Jeffrey đứng dậy, đá đá Trần Lập Nông đã không thể nhúc nhích, thấy Trần Lập Nông không phản ứng, lúc này Jeffrey mới nhảy ra khỏi đống đổ nát, lẻn vào trong đêm tối.

Qua hồi lâu, Trần Lập Nông khôi phục được một chút ý thức, lại ho ra một trận máu tươi, có lẽ đúng là trước khi chết có hồi quang phản chiếu*. Trần Lập Nông cảm thấy lạnh, lại cảm thấy buồn ngủ, giống như đang trôi dạt trong một lòng biển sâu tối đen, chậm rãi chìm xuống phía dưới, có lẽ đợi đến lúc chạm đến đáy biển, tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc.

(*)hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời

"Khôn Khôn, vợ của em, chờ em."

Dường như có ai đó nghe được tiếng gọi của cậu, có người giẫm lên những mảnh vỡ của đất đá, bước qua đống hỗn tạp, đi về phía Trần Lập Nông. Trần Lập Nông không thể xác định đó là ai, chỉ cảm thấy có một đôi tay đang nâng mình lên.

Người đó ôm Trần Lập Nông đi ra ngoài, trên đất lưu lại một dấu vết máu rộng nửa mét. Bên ngoài không biết khi nào đã bắt đầu đổ mưa, mưa giội trên mặt Trần Lập Nông, rửa sạch vết máu ngăn cản hô hấp của cậu, chỉ là Trần Lập Nông không còn sức lực, không thể mở mắt.

Trần Lập Nông cảm thấy mình đang dựa vào một vật gì đó, khiến cậu có thể miễn cưỡng ngồi dậy, ngũ quan cũng dần dần khôi phục chức năng.

"Trần Lập Nông, không được chết." người nọ ở trước mặt Trần Lập Nông ra lệnh.

Trần Lập Nông đang trốn tránh bên trong thế giới tăm tối của mình, cậu cô lập hết tất cả tri giác, lại nghe thấy một câu như vậy, mí mắt Trần Lập Nông run rẩy, không có lý do gì nghe theo câu nói kia.

Cậu run rẩy mở mắt ra, trong lúc nhất thời, thị giác còn chưa khôi phục, mọi thứ đều vẫn tối đen, qua vài giây, cậu mới có thể nhìn rõ trước mắt, có một bàn tay dính máu đang cố gắng vươn tới cậu.

Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng mở ra, ngón tay có chút run rẩy, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy được sự an tâm cùng ấm áp, tựa như chỉ cần nắm lấy là có thể có được toàn bộ thế giới.

Trần Lập Nông nâng tay lên, cảm giác đau đớn theo xương cốt truyền đến ngăn cản cậu, nhưng cậu chỉ hơi dừng lại một chút, rồi sau đó dũng khí tăng lên, cậu bắt lấy cái tay kia.

Cùng lúc đó, ánh sáng trắng xung quanh tràn ngập, ngọn hải đăng này chiếu sáng màn đêm mưa gió tối tăm, cũng chiếu sáng luôn người ở trước mặt.

Thái Từ Khôn toàn thân ướt đẫm, cả người bẩn thỉu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhanh chóng hòa lẫn với nước mưa cùng với máu trên mặt anh.

Hai bàn tay siết thật chặt lấy nhau, cảm giác quen thuộc giống như lúc cùng nhau nắm tay xem pháo hoa hôm ấy, tiến vào ý thức của Trần Lập Nông.

"Hóa ra là anh, vẫn luôn là anh." Trần Lập Nông thì thào tự nói.

Buổi tối gặp gỡ lần đó của nhiều năm trước, cùng với tất cả giấc mộng làm cậu thức giấc lúc nửa đêm, đúng là dự đoán về thời điểm cậu gần như sắp chết này. Cái thân ảnh mơ hồ cứu vớt cậu ra khỏi bóng tối, cuối cùng lại cùng người trước mặt chồng lên nhau, trở nên rõ ràng.

Trần Lập Nông ôm chặt lấy Thái Từ Khôn, âu yếm hôn người bên cạnh: "Cảm ơn anh đã tìm thấy em."

Đèn cảnh sát nhấp nháy lóe lên, dừng lại xung quanh khu biệt thự. Vương Tử Dị phủ thêm cho Trần Lập Nông và Thái Từ Khôn hai cái chăn, yêu cầu bác sĩ đi qua rửa sạch miệng vết thương cho Trần Lập Nông.

Chu Chính Đình khoanh tay đứng ở trước mặt hai người, không ngừng lắc đầu: "Cũng may tôi điện thoại kịp thời......"

Quay ngược thời gian lại, lúc Trần Lập Nông ra khỏi cửa, Thái Từ Khôn xoay người chợt nghe chuông điện thoại vang, Chu Chính Đình ở đầu dây bên kia đang hổn hển, nói rằng Jeffrey trên đường đưa đến nhà giam thì đã đào thoát, còn đoạt mất vũ khí, rất có thể sẽ tìm đến Trần Lập Nông để trả thù, bảo hai người nhanh chóng thu thập đồ đạc chạy đến chỗ an toàn.

Thái Từ Khôn tắt máy liền mau chóng thu xếp hành lý, trông thấy Jeffrey đang lén lút ở tầng hai, anh không kịp đi từ cửa chính, liền dứt khoác đi bằng đường cửa sổ, thời điểm anh nhảy ra chính là vừa lúc mọi thứ nổ tung, anh bị sóng xung kích chấn động ngất ở hoa viên.

Lâm Ngạn Tuấn trở về báo cáo, nói Jeffrey đã bị khống chế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện tại làm sao đây? Hai người không có nơi để đi, không thì đến khách sạn hoặc là đến phòng khách nhà tôi ở tạm vài hôm?" Lâm Ngạn Tuấn hỏi.

"Đừng, chúng tôi không muốn làm phiền thế giới hai người của anh cùng Trưởng Tĩnh." Trần Lập Nông bị băng bó thành một cái xác ướp, tay cứng ngắc vẫy vẫy, ôm Thái Từ Khôn qua, nói tiếp: "Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn có một ngôi nhà."

Trên đầu mọi người nhảy ra mấy dấu chấm hỏi, chỉ có Thái Từ Khôn sửng sốt một chút, sau đó liền thông suốt nơi mà Trần Lập Nông nói.

Trần Lập Nông lục một cái hòm báo đã đóng một tầng bụi dày hồi lâu, cuối cùng lấy ra một cái chìa khóa.

Chìa khóa chuyển động, cánh cửa cũ kêu "Két" một tiếng, rung động mở ra. Trang trí trong phòng vẫn giống như trong ấn tượng của Thái Từ Khôn, chỉ là những đồ dùng mộc mạc trong nhà đã bị tro bụi bao trùm mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

"Bà nội, cháu đã trở về." Trần Lập Nông nhẹ giọng nói, như thể bà nội đang đứng trước mặt cậu cười tủm tỉm nghênh đón.

Thái Từ Khôn nắm chặt lấy tay của Trần Lập Nông, trong lòng dâng lên một trận chua xót.

Trần Lập Nông nắm lại tay của Thái Từ Khôn, nói với không khí: "Cháu dâu của bà, cũng cùng cháu trở về này."

Ngọn đèn chiếu xuống di ảnh trắng đen đang mỉm cười của bà trên tủ, tựa như đang cùng hai đứa cháu nói chuyện.

"Hoan nghênh trở về."

Cái gì là vòng tròn? Vòng tròn chính là đi từ điểm xuất phát, đi qua nghìn núi, lội hơn trăm sông, trải qua xuân hạ thu đông, nếm thử những thăng trầm, cho dù từng bị lạc lối, cho dù từng có vết thương, cuối cùng, vẫn là trở về điểm xuất phát.

Hai người ôm nhau chen chúc trên chiếc giường nhỏ của Trần Lập Nông, đệm giường mong manh cũ kĩ, nhưng họ lại cảm thấy được hạnh phúc.

Chiếc giường này, chứng kiến lần đầu tiên của họ trong những năm tháng thanh xuân, cũng sẽ đón nhận lúc tuổi tác của họ dần lớn hơn, dần đến tuổi xế chiều và cuối cùng là mất đi. Trong vài chục năm tới, nó sẽ làm bạn với họ mỗi lần đi vào giấc ngủ, mỗi lần thức dậy, mãi cho đến khi họ tay trong tay nhắm mắt, không còn tỉnh lại nữa.

.......THE END........

----------------------------------

Vậy là chúng ta đã đi đến hồi kết của Bất Lương rồi, haizzz cảm xúc của Trà giờ khó nói quá, đây là tác phẩm edit đầu tiên của mình, con người một chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết, chỉ là do quá ham hố và mê đắm hai em nên đâm đầu vào làm liều, vừa edit vừa sợ mình làm không nổi, sợ không ai thèm đọc, rồi lại drop giữa chừng, vì mình thấy ai cũng edit xong rồi mới đăng, còn mình chơi lớn dịch xong chương nào đăng chương đó, có khi còn không biết chương sau sẽ diễn biến gì, nhưng nhờ sự ủng hộ của mọi người mà mình cũng đã lết được tới đây, mình không ngờ là lại có nhiều người quan tâm đến truyện của mình như thế, cảm ơn mọi người rất nhiều *cúi đầu 90 độ* .

Truyện vẫn còn một phần ngoại truyện nữa, nói về đêm động phòng của hai bé "khụ....khụ....=]]]]", tức là tác giả đại nhân sẽ cho chúng ta ăn thịt lần cuối đấy *tung bông*, mọi người ráng chờ Trà nhé, sẽ xong nhanh thôi, tác giả còn bảo sẽ có những mẩu truyện nhỏ cho 2 cp Trưởng Đắc Tuấn và Hoàng Quyền Phú Qúy nhưng mình chưa thấy chị ấy đăng, khi nào có mình sẽ bổ sung vào nhé!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro