Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23


Thái Từ Khôn vuốt ve chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình, ngón tay lướt nhẹ qua ba chữ "C.L.N" được khắc bên trong nhẫn, ngẩn người nhìn về phía trước. Đã một tháng rồi, Trần Lập Nông cũng không đến tìm mình. Thái Từ Khôn không muốn thừa nhận rằng mình thua, trong nội tâm sâu thẳm vẫn có một chút kỳ vọng nhỏ nhoi, kỳ vọng này giúp anh mạnh mẽ chống đỡ, sống một ngày như bằng một năm.

Trời sinh con người luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, cho nên chúng ta sẽ thích hình tròn, sẽ đem khối hình tròn rỗng đó tô đầy màu sắc, nếu có chuyện gì chúng ta chưa hoàn thành, chưa kết thúc hoặc không muốn nó kết thúc, chúng ta sẽ đau lòng, khổ sở, tình cảm cũng như thế, nó làm chúng ta không khỏi nhớ mong người kia, không thể không nhớ đến khoảng thời gian ấy, trong tâm lý học gọi là "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế".

Cho nên, chính là vì điều này, mà nhẫn được làm thành hình tròn, ít nhất thoạt nhìn, nó có vẻ là sự viên mãn.

"Anh, tới giờ hẹn rồi." Tiền Chính Hạo lễ phép gõ cửa nhắc nhở.

Thái Từ Khôn cất nhẫn vào, bảo Tiền Chính Hạo đi chuẩn bị xe trước, hôm nay là lễ kỉ niệm của nhà hàng Z.D.J, Vưu Trưởng Tĩnh mời mọi người đến liên hoan.

Thái Từ Khôn có chút lo lắng, sợ gặp phải Trần Lập Nông, anh không biết nên lấy thân phận gì để đối mặt với đối phương, là một người bạn trai cũ hay là diễn vai một người bạn bình thường.

Vưu Trưởng Tĩnh hiểu suy nghĩ của Thái Từ Khôn, sợ rằng anh không đến, cố ý gửi tin nói Trần Lập Nông sẽ không có mặt. Lúc này Thái Từ Khôn mới để cho tài xế mở cửa, từ trong xe bước ra.

Cổng nhà hàng Z.D.J được trang trí đầy một dãy hoa màu lam kém tinh tế, được thổi phồng lên chói lọi, Thái Từ Khôn không khỏi cười khổ, nghĩ thầm rằng nó thật cũng phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Vưu Trưởng Tĩnh. Trong đại sảnh, đèn đóm rực rỡ, một chiếc bánh ngọt lớn được đặt ở cửa ra vào, một tháp rượu champagne, bong bóng, ruy băng giăng đầy trên trần nhà.

Nhưng trong đại sảnh lại không có ai, Thái Từ Khôn gọi Vưu Trưởng Tĩnh vài tiếng, không có tiếng trả lời. Chẳng lẽ mọi người trốn ở sau bếp ăn vụng? Thái Từ Khôn nghĩ, tiến về phía trước, mới đi được một bước thì có tiếng nhạc vang lên.

Mấy nghệ sĩ đàn vĩ cầm tấu bài "If I ain't got you" chợt xuất hiện bên cạnh, Thái Từ Khôn lập tức thấy có gì đó không ổn, xoay người liền thấy Trần Lập Nông.

Tóc Trần Lập Nông đã để xuôi xuống như bình thường, mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần dài đơn giản, cậu nhìn Thái Từ Khôn cười.

"Xin lỗi, em đến muộn, vẫn còn kịp chứ?"

Thái Từ Khôn giống như đã uống hơn phân nửa bình giấm lớn, mũi, mắt cùng cuống họng đều chua xót, nước mắt rưng rưng, nửa ngày cũng không nói nên lời.

"Quá.....quá muộn rồi!" Thái Từ Khôn hít mũi nói, giọng điệu mặc dù oán trách, nhưng vẫn vươn tay mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn lấp lánh.

Trần Lập Nông thế nhưng lại không nhận lấy, quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp bằng nhung, từ từ mở ra.

"Thái Từ Khôn, anh đồng ý gả cho em chứ?"

Trong hộp, là chiếc nhẫn vàng có hình dáng là một đóa hoa hồng.

"Anh đồng ý, gả cho người trước mặt này, không còn là một LEO một tay che trời, đứng trên vạn người nữa, mà giờ chỉ là một người với hai bàn tay trắng, một Trần Lập Nông thuộc tầng lớp thấp nhất này chứ?"

Nước mắt Thái Từ Khôn chảy ra, anh khóc nấc lên, chỉ có thể từ giữa hai hàm răng thốt lên ba chữ: "Anh....anh đồng ý."

"Bang bang bang" tiếng pháo hoa vang lên cả phòng, đám đông núp ở phía sau xuất hiện bao quanh hai người cười toe toét. Tiểu Quỷ giở trò đùa một chút, cầm pháo hoa nhắm thẳng hai người đang ôm nhau tung ra.

Hai người đeo nhẫn cho nhau, Trần Lập Nông nâng mặt Thái Từ Khôn, tinh tế lau sạch nước mắt trên mặt anh: "Xin lỗi, Khôn Khôn, sau này em sẽ không bao giờ làm cho anh khóc nữa, được không?"

Thái Từ Khôn gật đầu, ôm lấy Trần Lập Nông: "Em cũng vậy, không được khóc."

Hòa cùng với tiếng đàn vĩ cầm, giọng hát của ca sĩ chậm rãi cất lên tựa như một dòng suối đang chảy.

"Some people live for the fortune

Some people live just for the fame

......

Some people want it all

But I don't want nothing at all

If it ain't you baby

If I ain't got you baby

......"

Vưu Trưởng Tĩnh bưng đồ ăn và rượu vang của mình ra, bày biện khắp cả một cái bàn dài. Mọi người vui vẻ ăn uống, bốn phía đều đùa nghịch, thay nhau mời rượu hai vị tân lang.

Phạm Thừa Thừa vắt tay lên vai Trần Lập Nông, hai người cụng ly, một hơi uống hết sạch.

Phạm Thừa Thừa lau miệng một cái, hỏi: "Tôi không hiểu lắm, tại sao cậu không tiếp tục làm LEO, giang sơn cùng mỹ nhân, có thể ở cùng nhau mà."

Trần Lập Nông cười cười, lắc đầu: "Điều này quá tàn nhẫn."

Thấy Justin vẫn lộ một vẻ mặt ngây thơ, Trần Lập Nông đành phải kiên nhẫn giải thích: "80% Bang Lập Tín đều là do công lao của Trịnh Duệ Bân, tôi không đành lòng để anh ấy đi, nếu anh ấy ở lại, cho dù tôi cùng anh ấy không có gì, trong lòng Khôn Khôn cũng sẽ khó chịu, thay vì làm cho cả hai người họ khó xử thì chi bằng tôi tự hi sinh chính mình...mặc dù nói là từ bỏ nhưng nó cũng không phải là thứ quan trọng gì..."

Vưu Trưởng Tĩnh nghe lén mấy người đối diện nói chuyện cười khúc khích ra tiếng đi đến, bưng ly rượu của mình chạm vào ly rượu của Trần Lập Nông.

"Hai người các người nha, thật đúng là một đôi."

Trên đường trở về, Trần Lập Nông uống có chút nhiều, đem cái đầu đã hỗn loạn dựa trên vai Thái Từ Khôn, trong xe hơi xóc nảy, Thái Từ Khôn thuận tay đỡ lấy, để cho cậu ổn định dựa vào.

Những ngọn đèn trôi đi ngoài cửa sổ xe, khung cảnh chợt lóe lên rồi thoáng qua, nhưng Trần Lập Nông vẫn nhận ra đây là đây là thành phố cũ nơi mà cậu đã sinh sống mười mấy năm. Đi lòng vòng loanh quanh, cuối cùng vẫn là về nơi này, Trần Lập Nông nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Khi Trần Lập Nông tỉnh lại, đã là giữa trưa của ngày hôm sau. Gió mát thổi vào mặt, mang lại một chút mùi cỏ xanh giao nhau giữa mùa xuân và mùa hạ.

Trước mắt là trần nhà xa lạ mà quen thuộc, bên dưới là chiếc nệm mềm mại có chứa hương vị của Thái Từ Khôn, người bên cạnh lại lặng yên không thấy đâu, chỉ để lại những đường nhàu hiện ra hình người không rõ ràng trên ra giường.

"Em dậy rồi? Đầu còn đau không?" Thái Từ Khôn từ bên ngoài đi vào, bưng một ly nước, miệng lẩm bẩm không rõ, dường như đang ăn gì đó.

Trần Lập Nông ngồi dậy, vặn vặn cổ, các đốt ngón tay phát ra âm thanh giòn giã: "Tốt hơn nhiều rồi."

Thái Từ Khôn đem ly nước đưa vào tay Trần Lập Nông: "Uống một ít nước mật ong đi, giải rượu."

Trần Lập Nông nói được xong liền ngưỡng cổ đổ hết vào miệng, cậu thấy đôi môi của Thái Từ Khôn vừa ướt vừa bóng, giống như là vừa quét một lớp gel trong suốt thật dày lên.

Người bị nhìn không phát giác ra, miệng vẫn còn chẹp chẹp nhai nhai, dường như có thể nghe thấy tiếng nước bọt kêu ừng ực.

"Anh đang ăn cái gì vậy?" Trần Lập Nông hỏi, đem ly nước đặt ở tủ đầu giường.

"A? Là trái vải a." Thái Từ Khôn nói xong, còn tự nhiên đưa ra một chút hạt cho Trần Lập Nông xem, hạt màu đỏ thẩm nằm giữa răng và môi của Thái Từ Khôn, nước tràn đầy trong miệng, cơ hồ sắp theo khóe miệng chảy ra.

Trần Lập Nông câu khóe miệng lên, kề sát vào mặt Thái Từ Khôn, ngửi ngửi, mùi hương ngọt ngào của quả vải bay vào xoang mũi.

"Em cũng muốn ăn."

"Anh đi lấy cho em." Thái Từ Khôn mới đứng lên một nửa đã bị Trần Lập Nông nắm lấy cổ tay kéo trở lại giường, tiếp theo môi đã bị chặn lại.

Đầu lưỡi Trần Lập Nông linh hoạt tiến vào trong miệng Thái Từ Khôn, dẫn hạt vải tròn ra: "Em muốn ăn cái ở trong miệng anh."

Hạt vải bên trong bị đẩy qua đẩy lại ở đầu lưỡi hai người, khi bị Trần Lập Nông dẫn về miệng mình thì Thái Từ Khôn đuổi sát cướp đoạt, dùng đầu lưỡi đem hạt cuộn lại, lại bị Trần Lập Nông dùng phương thức khác bao vây. Nước bọt không ngừng tiết ra, rồi lại vì sợ lỡ nuốt nhầm hạt mà không dám nuốt xuống, đành phải để nước bọt tùy ý chảy ra, xuống dưới cằm rồi trượt một đường nhanh xuống cổ.

Cuối cùng, hạt vải vẫn là bị Trần Lập Nông cắn đi, Trần Lập Nông hơi đẩy nó ra một chút, ngậm rồi vẽ một đường dọc theo đường cong cơ thể của Thái Từ Khôn. Hạt vải ẩm ướt tròn trịa, không giống với vật thể sống, nó mang theo chút lạnh lẽo cứng rắn, chạm đến chỗ nào đều khơi dậy một tầng da gà trên người Thái Từ Khôn.

Trần Lập Nông đem hạt vải cà thật mạnh vào đầu nhũ của Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn kêu lên một tiếng, kích thích khiến cho anh không tự chủ ưỡn ngực. Phần gồ lên của hạt ma sát điểm nhạy cảm, cảm giác nhoi nhói khiến Thái Từ Khôn thở hổn hển ra tiếng, thân thể theo bản năng lẩn tránh, lại bị Trần Lập Nông dùng hai tay mạnh mẽ siết chặt, không thể động đậy.

"Đừng.......đừng.......Nông Nông......." Thái Từ Khôn rên rỉ từng tiếng, muốn thoát khỏi cảm giác kì quái vừa đau lại vừa thoải mái này.

Trần Lập Nông vẫn không dừng tay, ngược lại còn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp hạt vải lại, luồn vào miệng Thái Từ Khôn: "Xin lỗi Khôn Khôn, tối hôm qua em ngủ say, bây giờ em sẽ trả lại cho anh một đêm tân hôn."

Ngón tay mang theo hạt vải khuấy động trong miệng Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn nói không ra lời, yết hầu bị động tác ép có chút buồn nôn, lúc anh sắp nôn khan thì Trần Lập Nông đúng lúc rút tay ra.

Thái Từ Khôn đang muốn bình tĩnh lại một chút, lại cảm giác sau huyệt bị nhét vào một vật gì đó.

"A!" Thái Từ Khôn bị đau hô lên một tiếng, toàn thân siết chặt lại. Xúc cảm khác thường ở hạ thân khiến huyệt khẩu của anh co rút lại, hai ngòn tay Trần Lập Nông bị kẹp chặt, không thể tiếp tục.

"Vợ ngoan, thả lỏng, em sẽ lấy nó ra." Trần Lập Nông khẽ hôn Thái Từ Khôn, mềm giọng khuyên bảo.

Thái Từ Khôn giận đến đỏ vành mắt, muốn đuổi Trần Lập Nông đi, nhưng chỉ khẽ động một chút liền làm cho cả hạ thân đau đớn, anh đành phải nghe lời hít sâu thả lỏng. Trần Lập Nông cảm nhận được áp lực xung quanh ngón tay giảm bớt, liền rút ngón tay ra, hạt vải rơi xuống đất, nảy trên mặt đất vài cái rồi lăn đi mất.

Thái Từ Khôn nhìn thấy hạt, đỏ bừng mặt. Trần Lập Nông một tay ôm lấy Thái Từ Khôn, đi ra khỏi phòng ngủ.

"Nông Nông, em muốn làm gì?" Thái Từ Khôn theo bản năng cảm thấy được có chuyện xấu sắp xảy ra, giọng nói phát ra run rẩy.

Trần Lập Nông cười không trả lời, đem Thái Từ Khôn ôm đến bên bàn ăn, Thái Từ Khôn không rõ nên bình tĩnh nằm trên bàn. Nhìn Trần Lập Nông khẽ nâng mông anh lên, sau đó, đem toàn bộ trái vải vừa lột nhét vào sau huyệt.

"A! Khốn kiếp!" Thái Từ Khôn thét chói tai, thể xác và tinh thần đều tỏ ra cự tuyệt, hạ thân cũng thuận theo siết chặt lại.

Không nghĩ tới, thịt vải bị huyệt thịt đè ép, tất cả nước đều bị ép ra, Thái Từ Khôn cảm thấy phía dưới có một trận ẩm mát, kích thích tiểu huyệt của mình thắt chặt thêm một chút.

Trần Lập Nông lấy tay lau một ít nước vải, cố ý đưa ra cho Thái Từ Khôn xem: "Vợ anh xem, anh chặt như thế nào."

"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Trần Lập Nông em là cái đồ đại chân heo!" Thái Từ Khôn vừa thẹn vừa giận, hổn hển đánh vào ngực Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông không để ý, đem hai chân Thái Từ Khôn mở ra thêm một chút, cúi đầu liếm "Nước ép từ miệng" đang chảy ra: "Khôn Khôn, anh thật ngọt a~"

"Ô......A........" Thái Từ Khôn nức nở, hai tay nắm lấy tóc Trần Lập Nông, cơ thể vì khoái cảm mà run rẩy không ngừng.

Trần Lập Nông liếm mút một hồi, đợi Thái Từ Khôn hoàn toàn thả lỏng, cầm lấy phân thân của mình đã sớm ngẩng đầu, mạnh mẽ tiến vào.

"A, khốn kiếp, quá sâu rồi!" Thái Tử Khôn bị đỉnh đến gần như trợn mắt lên, cự vật không ngừng ra vào huyệt động kéo theo hạt vải bên trong lăn cuộn khuấy lộng, cướp đoạt từng điểm mẫn cảm mà nó lăn qua. Thái Từ Khôn lần đầu tiên hiểu được "Dục tiên dục tử*" là ý gì.

(*): trạng thái vô cùng sung sướng, sướng muốn chết =]]]]]]]]]

Đồ vật trên bàn ăn vì sự lay động, tất cả đều rơi xuống đất, chén bát vỡ vụn, rổ trái cây nghiêng ngả, toàn bộ vải đều lăn đi, cuối cùng, một xác thịt bị ma sát dính vào hạt được bao bọc bởi một chất lỏng trắng đục rơi xuống đất, bởi vì quá ẩm ướt nên không thể lăn đi, chỉ có thể im lặng nằm đó.

"Bịch" một tiếng, Trần Lập Nông vừa mới định quấn lấy người dưới thân lại hôn một cái thì bị đá một cước ngã trên đất.

"Trần Lập Nông khốn kiếp, không được phép đụng vào anh!"

Trần Lập Nông đành phải cười khổ, trong lòng lẩm bẩm: "Thật đúng là qua cầu rút ván, tá ma giết lừa**."

(**): lợi dụng việc xay (lúa) để giết lừa. cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay, ý Nông bảo em ấy làm Khôn thoải mái như vậy mà anh lại mắng em, không cho em động vào người (Gặp chị chị cho họa mi cưng ngưng hót luôn chứ ở đó mà mắng, chơi gì mất nết hà =.=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro