Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Bến cảng về đêm, gió biển thổi từng trận, ánh đèn pin của người tuần tra ban đêm ở ngoài khơi như biến thành một con sứa. Một chiếc thuyền dân dụng nhỏ lặng yên không một tiếng động cập vào bờ, trong khoang thuyền tối đen, chỉ có lác đác vài ánh lửa lập lòe.

Trong bóng tối, cuối cùng cũng có người không giữ nổi bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, người bên kia vẫn chưa đến, sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Một đóm lửa nhỏ di chuyển, có người từ trong khoang thuyền đi lên bờ, là một nam nhân tóc dài dáng người gầy gò. Ở phía sau hắn xuất hiện thêm ba bốn đồng bọn.

Biểu tình nam nhân tóc dài ngưng trọng, suy nghĩ một chút, phân phó với người bên cạnh vài câu. Lúc này, có một chùm sáng chiếu thẳng đến, cả bờ biển sáng như ban ngày.

"Kẻ nào?" nam nhân tóc dài nhíu mày cảnh giác, nhìn lần lượt xung quanh.

Một nhóm người từ chỗ tối đi tới, người đi đầu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng vest đen, tất một trắng một đen, vẻ mặt hiện ra tuy rằng thanh tú nhưng khí lực giữa hai hàng lông mày làm cho người ta không thể khinh thường.

Cho đến khi người nọ đi đến trước mặt, nam nhân tóc dài vẫn không nghĩ ra được người này là ai: "Ngài là người của bang nào vậy?"

Thái Từ Khôn cười cười, lảng tránh vấn đề này: "Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là....ta muốn tất cả hàng hóa của các ngươi."

Nam nhân tóc dài lấy làm kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, đối phương lại ném sang một câu.

"Lấy giá gấp ba lần." Thái Từ Khôn hơi cúi người về phía trước, vén vài sợi tóc của nam nhân tóc dài lên: "Ta tin rằng, ngươi trở về lấy hai phần ba báo cáo kết quả công tác, giữ lại một phần ba cho bản thân, lão đại của ngươi cũng sẽ không nói gì nhiều đâu."

Tập thể phía sau nam nhân tóc dài như vỡ tổ, thấp giọng cùng nhau thảo luận, trong lòng nam nhân tóc dài như bị một tản đá đè xuống, thân phận người trước mắt khó lường, thoạt nhìn không hề đe dọa, nhưng hắn có thể ngửi ra được người này cũng không có mùi lương thiện gì.

Thái Từ Khôn nhìn ra sự do dự của nam nhân tóc dài, anh lui về phía sau vài bước, để lại không gian cho đối phương suy nghĩ.

"Nếu ngươi lo lắng về vấn đề chữ tín, ta đây chỉ có thể nói, ngươi lo lắng hơi nhiều rồi." Thái Từ Khôn nói xong, vỗ vỗ tay.

Bốc Phàm khiêng cái bao tải tiến lên phía trước, đặt thật mạnh trước mặt nam nhân tóc dài. Trên cái bao tải màu vàng thô ráp, máu tươi đang không ngừng chảy ra. Nam nhân tóc dài nuốt nước bọt một cái, nhìn Bốc Phàm đem bao tải mở ra.

Bên trong bao tải, là một thi thể đã không còn hô hấp nữa, chính là người nhận hàng mà nam nhân tóc dài chờ từ lâu. Trên ót nam nhân tóc dài nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi.

"Hửm? Thế nào? Cuộc làm ăn này có thực hiện không?" Thái Từ Khôn nghiêng đầu, nở ra một nụ cười vô tội đáng yêu.

Nam nhân tóc dài bị nụ cười này dọa đến mức sợ run người, đành phải lập cập vươn tay ra: "Thành giao."

Thi thể được cột lại vào trong bao tải và bị vứt xuống biển. "Ầm" một tiếng, bọt nước văng tung tóe. Biển cả mênh mông rộng lớn như vậy, bất cứ cái gì cũng đều có thể bị nuốt chửng, dù cho bọt nước lúc đầu có xuất hiện một chút, nhưng rất nhanh liền biến mất, khôi phục lại thành bộ dáng ban đầu như chưa có gì xảy ra.

Thái Từ Khôn nhìn mặt biển, bỗng nhiên có một chút chóng mặt, tựa như mọi thứ tồn tại trước mắt không hề chân thật mà là một thế giới hư vô khác, cho dù anh có nhảy vào cũng chỉ là lơ lửng, vĩnh viễn cũng không chạm đến được.

"Cần phải trở về, LEO lại phát cơn." Bốc Phàm nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ừm, đi thôi." Thái Từ Khôn đá cục đá dưới chân mình rơi xuống dưới, xoay người sánh kịp Bốc Phàm.


Trần Lập Nông đang giơ một chai rượu đỏ lên cao, vừa lúc muốn đập bể nó xuống sàn, Thái Từ Khôn đã trở lại. Trần Lập Nông lập tức dừng động tác, đem chai rượu đưa cho Châu Duệ, người đang bị dọa sợ đứng bên cạnh.

"Bảo bối, anh đã về rồi." Trần Lập Nông kéo Thái Từ Khôn qua, hôn lên trán anh.

Thái Từ Khôn "Ừm" một tiếng, khẽ vuốt hai má Trần Lập Nông, cảm thấy lông tơ chạm vào tay có chút nóng, Thái Từ Khôn nhíu mày, bảo Trịnh Duệ Bân đi lấy thuốc.

"Em lại không uống thuốc à?" Thái Từ Khôn làm bộ nổi giận, nhận lấy thuốc cùng nước từ tay Trịnh Duệ Bân, đưa tới miệng Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông lại né qua, ánh mắt trốn tránh: "Em đã khỏe rồi, không cần uống thuốc."

Thái Từ Khôn hiểu được Trần Lập Nông không thích uống thuốc, nhưng sự hậm hực nóng nảy điên cuồng trong quá trình cai nghiện nếu không có thuốc làm dịu đi, rất có thể sẽ trở lại trạng thái đánh mất lý trí ban đầu.

Lo lắng điều này, Thái Từ Khôn liền đem thuốc nhét vào trong miệng mình, ngậm thêm một ngụm nước, ốm lấy cổ Trần Lập Nông, hôn lấy đối phương, miệng đối miệng đưa thuốc qua cho Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông đành phải nuốt thuốc vào, Thái Từ Khôn vui mừng định dứt ra, lại bị Trần Lập Nông bắt kịp, giữ lấy sau cổ anh, làm thành một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.

"Thật ngọt." Trần Lập Nông cướp đoạt mỗi một tấc da trong khoang miệng Thái Từ Khôn xong, lúc này mới buông ra, lộ ra một nụ cười hài lòng: "Sau này uống thuốc, Khôn Khôn đều phải đút như vậy."

"Được được được...." Thái Từ Khôn bị hôn đỏ mặt, tức giận đánh một quyền vào ngực Trần Lập Nông.

Khi Thái Từ Khôn tắm rửa xong đi ra, Trần Lập Nông đã nửa tỉnh nửa mê. Tác dụng phụ của thuốc chính là như vậy, tuy rằng có thể ức chế được tình hình không tốt, nhưng điều tương tự là thân thể bình thường có thể bị cạn kiệt.

Trần Lập Nông nằm ở giữa giường, chăn thì nằm ở bên cạnh, ánh mắt khép hờ, không có chút tinh thần. Thái Từ Khôn nhìn thấy mà đau lòng, anh trèo lên giường, đối mặt với Trần Lập Nông nằm xuống, đưa đầu của cậu ôm vào trong lòng, anh khẽ vuốt đỉnh đầu Trần Lập Nông.

"Ngủ đi, anh ở đây." *cực thích những câu như này, cứ kiểu mềm mềm, ấm áp mà an toàn thế nào ấy T_T*

Đầu Trần Lập Nông cọ cọ vào ngực Thái Từ Khôn, im lặng thiếp đi. Hơi thở của Trần Lập Nông nhẹ nhàng ổn định, Thái Từ Khôn không ngủ được, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

"Nhanh, rất nhanh sẽ xong thôi." Thái Từ Khôn thu hồi tầm mắt, nhìn người đang nằm trong lòng, đưa cậu ôm chặt thêm một chút: "Nông Nông, em nhất định, nhất định không được làm anh thất vọng."


Một giọt nước nhỏ xuống từ đường ống lâu năm không tu sửa, rơi ngay trên mặt Jeffrey, lạnh lẽo tê buốt. Jeffrey lấy tay quẹt giọt nước, lại đưa ngón tay bỏ vào miệng nhấm nháp.

Xung quanh lộ ra một tình cảnh bi thảm, một thủ hạ mắt nhỏ chạy lại phục mệnh: "Lão đại, bao hàng trắng cuối cùng đã được bán đi, vẫn còn một làn sóng lớn người đang chờ, phải làm sao bây giờ ạ?"

Jeffrey một cước đá ngã người trước mặt: "Làm sao bây giờ? Làm cho bọn chúng cút đi! Cái này còn cần phải hỏi ta?"

Tên thủ hạ xoay người không ngừng gật đầu, nhanh như chớp chạy mất.

Nữ nhân tóc đỏ đưa thuốc lá cho Jeffrey, Jeffrey rít một hơi, mới có chút tỉnh táo lại: "Nước vẫn còn chưa tìm được?"

Nữ nhân tóc đỏ gật đầu, nói tiếp: "Chúng tôi cũng đã thương lượng với cấp trên bên kia, đối phương chê chúng ta phá hủy quy tắc, không chịu cùng chúng ta giao dịch."

Jeffrey không kiêng nhẫn "chậc" một tiếng, nữa nhân tóc đỏ xoa dịu nói: "Ngài đừng vội, chúng tôi đang liên hệ với các chỗ cung cấp khác, trước tiên cái quan trọng để làm vật đó, cũng không phải thiếu đường đi để chúng ta thuận tiện hành sự hay sao......."

Còn chưa nói xong, mấy người trong bang đã trở về, mọi người thay phiên nói nhỏ mấy câu vào tai nữ nhân tóc đỏ, sắc mặt nữ nhân tóc đỏ ngày càng khó coi.

"Làm sao vậy?" Jeffrey cảm thấy có gì đó không thích hợp.

"Lão đại, cảng nội tạm thời không có hàng."

Jeffrey hiếm khi kinh ngạc, đây thật đúng là điều chưa từng thấy: "Như thế nào lại không có hàng?"

"Tất cả đều bị người khác mua độc quyền....."

"Độc quyền? A....Ta lần đầu nghe trừ Bang Hoa Nghị chúng ta, còn có người muốn mua độc quyền." Jeffrey giẫm lên tàn thuốc trong cơn giận dữ: "Là kẻ nào chê mình sống quá lâu hả?"

Nữ nhân tóc đỏ do dự chốc lát mới ngập ngừng mở miệng: "Không biết thân phận thật, chỉ biết được gọi là Bro."

Jeffrey cười khan vài tiếng, ánh mắt ngưng tụ thành một đường sắc bén: "Điều tra rõ, xem hắn là Bro hay là Sis, sớm muộn chúng ta cũng phải đoạt lại."

"Vâng!"


Tiếng chuông điện thoại đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ, Thái Từ Khôn kêu lên một tiếng buồn bực, nhắm hai mắt từ từ lần theo âm thanh để tìm di động, sờ soạng cả buổi vẫn không tìm được.

"A lô......" Trần Lập Nông lấy điện thoại, vừa mơ mơ màng màng trả lời, âm thanh chưa tỉnh ngủ rung động đến dây thanh quản phát ra một giọng trầm ấm lại đầy từ tính.

"Giọng của lão công dễ nghe chết được." trong lòng Thái Từ Khôn nghĩ, mắt tuy rằng nhắm nhưng khóe miệng lại kéo ra một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục co lại trong ngực Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông ôm con mèo nhỏ dính người này lại, hắng giọng, lại a lô thêm một tiếng.

"Đã là buổi chiều rồi, hai người vẫn còn ngủ?" giọng nói của Chu Chính Đình truyền ra khỏi loa, rất không kiên nhẫn: "Để vợ của cậu tiếp điện thoại đi."

"Anh ấy còn chưa tỉnh đâu." Trần Lập Nông ngáp dài, cúi đầu hôn thật sâu vào đầu Thái Từ Khôn.

Sự phẫn nộ của Chu Chính Đình đều theo điện thoại phóng ra một trận lôi đình vào hai người, giọng cũng vang vọng cả phòng: "Cái tên đặc công Thái Từ Khôn nhà cậu, cậu còn muốn làm chính sự nữa hay không? Cá sắp cắn câu rồi, cậu còn ở đó ngủ? Fine, hai người cứ tiếp tục như vậy đi, chúng tôi xong xuôi sẽ liền rút lui, tạm biệt!"

Thái Từ Khôn bị dọa mở mắt, bật người dậy đoạt lấy điện thoại, liều mạng xoa dịu giải thích, cơn giận của Chu Chính Đình mới tiêu tan, cẩn thận xem xét vấn đề. Thái Từ Khôn lắng nghe cẩn thận, thỉnh thoảng đáp ứng vài tiếng.

Bỏ điện thoại xuống, Thái Từ Khôn lại tiến vào trong lòng Trần Lập Nông, lẩm bẩm nói: "Lão công, buổi tối, chúng ta đi xem pháo hoa đi."

"Pháo hoa?" giọng của Trần Lập Nông vẫn còn khàn khàn, lỗ tai Thái Từ Khôn nghe thành một trận tê dại.

Thái Từ Khôn ngẩng đầu lên, môi dán vào cằm Trần Lập Nông, một đường hôn đến miệng.

"Ừm, anh tặng cho em, một món quà."

"Được a, em rất mong chờ nha." Trần Lập Nông xoay người ấn Thái Từ Khôn xuống, ngậm lấy vành tai của người dưới thân. *là tác giả cut H, không phải tại Trà, Trà không biết gì hết 🙈*

-----------------------------

Một chút ngọt ngào, một chút ấm áp và một chút ngược tâm cho những con cẩu độc thân, chẳng hạn như tui :))))), Khôn Nông hai đứa chị bảo này, cẩu độc thân cũng là một loài động vật cần được yêu thương đấy :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro