Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Đêm hôm nay hơi lạnh một chút, Chu Tinh Kiệt đứng ở cửa tiệm hút một điếu thuốc, rùng mình một cái, đang định kéo cửa cuộn đóng tiệm thì thấy Thái Từ Khôn chạy tới.

"Quỷ, Tiểu Quỷ có ở đây không?" tóc Thái Từ Khôn ướt đẫm mồ hôi, tản ra một luồng khí nóng vào trong đêm đông, toàn thân loang lổ vết máu.

Chu Tinh Kiệt lắc đầu: "Cậu ấy đi nhập hàng rồi."

Mắt Thái Từ Khôn tối lại, quỳ xuống tại chỗ.

Chu Tinh Kiệt nhìn ra trong lòng Thái Từ Khôn có vấn đề, bảo anh vào trong tiệm, đem cửa khóa lại, mới bắt đầu hỏi anh xảy ra chuyện gì.

Thái Từ Khôn cắn cắn môi dưới, trầm mặt một lúc lâu mới nói: "Các anh có thứ kia không?"

"Thứ gì?"

"Hê-rô-in."

Chu Tinh Kiệt không có biểu lộ kinh ngạc như trong lòng Thái Từ Khôn dự kiến, anh ta chỉ liếc nhìn Thái Từ Khôn một cái, liền xoay người đi đến phía sau quầy, sột soạt một lúc, ném ra một gói bột màu trắng nằm trong túi nhựa.

"Cảm ơn." Thái Từ Khôn xem cũng không xem, nắm nó trong tay, lấy ra vài tờ tiền mặt từ túi áo. Thái Từ Khôn không biết thứ này bình thường giá bao nhiêu, lại ngại mở miệng hỏi, dứt khoác đem tất cả tiền mặt đặt trên bàn.

"Cần cái này không?" Chu Tinh Kiệt lấy ra một món đồ khác và đặt nó trước mặt Thái Từ Khôn.

Là một ống chích dạng nhỏ, đầu kim nhỏ xíu lóe sáng, Thái Từ Khôn vô thức lùi lại một chút, sau lưng từng trận co rút, lông tơ dựng thẳng dậy.

"Không.......không cần." Thái Từ Khôn đẩy cửa ra tháo chạy, biến mất trước mặt Chu Tinh Kiệt.

Gió theo cửa thổi vào cửa hàng, ánh sáng từ điện thoại di động chiếu lên mặt Chu Tinh Kiệt. Anh đang soạn một tin nhắn ngắn, người nhận là Tiểu Quỷ.

"Xem ra, thứ cậu giấu, anh ấy đã cần biết rồi."

Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm vào túi bột màu trắng nhỏ, vô cùng lo sợ, nó giống như một ngọn lửa bị bao bọc trong giấy. Gió đêm thổi làm anh thanh tỉnh ít nhiều, anh bắt đầu tự hỏi liệu mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng anh thật sự không nỡ nhìn người kia thống khổ như vậy.

Đứng dưới lầu khách sạn anh do dự trong chốc lát, cuối cùng ngồi xổm trước miệng cống thoát nước, đem hơn phân nửa túi bạch phiến đổ xuống đó, chỉ để lại một lượng nhỏ bằng móng tay.

"Nông Nông, em vẫn ổn chứ?" Thái Từ Khôn đẩy cửa bước vào.

Căn phòng nguyên vẹn không tổn hao gì ngoài ý muốn, Trần Lập Nông đã được xử lý miệng vết thương, thay một bộ đồ ngủ bằng vải bông rộng thùng thình, im lặng nằm trên giường. Khi Thái Từ Khôn đến gần, anh mới phát hiện toàn thân Trần Lập Nông toàn là mồ hôi, lông mày cau lại, biểu tình cực kì thống khổ.

Thái Từ Khôn gọi cậu vài tiếng, nhưng Trần Lập Nông lại không có phản ứng.

Cả người Trần Lập Nông sốt cao, Thái Từ Khôn lấy khăn bông ướt lau mồ hôi trên trán và cổ của cậu, nhưng mồ hôi vẫn cứ tiếp tục đổ ra. Thái Từ Khôn thay khăn mới, tay tiến vào trong áo ngủ của Trần Lập Nông, lau thân thể cho cậu.

Khăn mặt thô ráp lướt qua ngực Trần Lập Nông, không biết là vì lạnh hay đau mà Trần Lập Nông phát ra một tiếng rên rỉ.

Thái Từ Khôn thấy cơ thể cứng ngắc của cậu thả lỏng một chút, thấy có hiệu quả, liền dùng tiếp khăn ướt giúp cậu hạ nhiệt độ, khi chà sát bụng dưới, Trần Lập Nông lại rên rỉ một tiếng.

Trần Lập Nông nắm lấy tay Thái Từ Khôn, kéo anh xuống gần. Thái Từ Khôn nhìn thấy bộ dáng này, biết rằng dục vọng của cậu đã đến, nhưng lần này.......Thái Từ Khôn có chút do dự.

"Khôn Khôn, em muốn anh." Trần Lập Nông khẽ mở mắt, siết chặt tay Thái Từ Khôn.

Nghe thấy lời này, Thái Từ Khôn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bàn tay tiến vào trong quần Trần Lập Nông, cầm lấy vật hình trụ nằm giữa những tán lông rậm rạp kia, di chuyển lên xuống, Trần Lập Nông phát ra tiếng thở thoải mái, chỉ là bình thường hạ bộ trong tay Thái Từ Khôn kia rất nhanh liền có thể đứng lên nhưng hiện giờ thì nó lại không có một chút gì muốn trương ra cả.

Thái Từ Khôn đem quần của cậu kéo xuống một nửa, lấy phân thân của Trần Lập Nông ra, đem đầu lưỡi liếm xuống. Phun ra nuốt vào ma sát một lúc lâu, cự vật bình thường hùng vĩ to lớn như rồng lúc này lại giống như đã chết, không có lấy một chút sức sống.

Thái Từ Khôn nhất thời không biết nên làm gì vào lúc này, trong lòng vừa chật vật vừa khó chịu, Trần Lập Nông lại nắm chặt hai vai Thái Từ Khôn, đáng thương cầu xin: "Em muốn bắn, Khôn Khôn, làm ơn."

Thái Từ Khôn bất chấp, đem quần Trần Lập Nông cởi đến mắt cá chân, liếm ướt hai ngón tay, vói vào phía sau huyệt của Trần Lập Nông, bắt đầu ấn vào. Cả người Trần Lập Nông run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, phân thân phía trước rốt cuộc cũng có xu hướng ngẩng đầu.

"Mau, mau một chút." Trần Lập Nông đá văng chiếc quần vướng víu, chủ động mở hai chân ra, ý bảo Thái Từ Khôn tiến vào.

Thái Từ Khôn giống như người máy chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, anh cởi quần áo, tay cầm phân thân của mình động vài lần, đợi sau khi nó đứng thẳng, anh nhắm ngay huyệt khẩu đẩy vào.

Vào thời điểm sáp nhập, trong đầu Thái Từ Khôn thoáng qua hình ảnh những vết thương tràn đầy trên người Trịnh Duệ Bân. Hai người bọn họ, cũng đã làm qua chuyện này sao?

Đây là lần "yêu" thống khổ và khó khăn nhất mà Thái Từ Khôn đã làm, nước mắt từng giọt rớt xuống vỡ trên phần bụng dưới của Trần Lập Nông. Thân thể máy móc di chuyển trước sau, tinh thần cùng cơ thể không có chút cảm giác sung sướng. Đầu anh choáng váng, lộ vẻ chán ghét buồn nôn. Người dưới thân thì hào hứng tràn trề, khẽ thở dốc và bắn ra.

Giây tiếp theo sau khi Trần Lập Nông bắn xong, Thái Từ Khôn liền theo thân thể cậu rút ra.

Trong cả quá trình, Thái Từ Khôn không nói một câu nào, trên mặt cũng không có biểu tình, ánh mắt trống rỗng, con ngươi thất thần.

Thái Từ Khôn đem Trần Lập Nông lau qua sạch sẽ, chính mình cũng mặc xong quần áo.

"Anh vẫn còn yêu em chứ?" Trần Lập Nông nằm đưa lưng về phía Thái Từ Khôn, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thái Từ Khôn không trả lời.

"Em như thế này, anh vẫn còn yêu em chứ?"

Trả lời câu hỏi của Trần Lập Nông chỉ là âm thanh của tiếng cửa đóng lại.

Ngay khi cánh cửa sau lưng đóng lại, Thái Từ Khôn không thể đứng vững được nữa, anh dựa vào cửa và trượt từ từ xuống đất, sợ bị Trần Lập Nông nghe thấy, anh cắn chặt mu bàn tay của mình, nước mắt mãnh liệt trào ra.

Anh khóc tựa như đất rung núi lở, hai vai run rẩy kịch liệt, hai mu bàn tay bị cắn đến máu chảy đầm đìa.

Bên kia cánh cửa, Trần Lập Nông vẫn nằm tư thế ban đầu, nhưng cậu cũng đã bật khóc, nước mắt rơi đầy mặt.

-------------------------------------------

Vẫn là một chương đau lòng T_T, nhưng mà tôi mừng là Khôn không đưa túi thuốc phiện đó cho Nông, ôi tạ ơn trời, amen T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro