Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Bang Hoa Nghị giống như tuyết trắng hòa tan thành nước rồi bốc hơi mất, bặt vô âm tín.

Đã qua một tuần, không hề có tin tức gì của Thái Từ Khôn, sống chết không hề biết. Tinh thần Trần Lập Nông giống như một con báo bị nhốt trong lồng, chỉ cần có người tới gần, sẽ bật dậy đem người đó xé toạc.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều trầm mặt, ngay cả Vưu Trưởng Tĩnh bình thường hay khuấy động không khí cũng đóng chặt miệng, không phải không dám nói, mà thật sự là không thể nói nên lời an ủi nào được cả, mỗi người trong lòng đều như có một con bọ đang gặm cắn kịch liệt.

"LEO....." Trịnh Duệ Bân đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một hộp chuyển phát nhanh: "Đến đây."

Trần Lập Nông bước hai bước lại, xé mở hộp giấy.

"Leng keng" một chiếc nhẫn trong hộp rơi ra, rớt xuống đất phát ra âm thanh dễ nghe, là nhẫn của Thái Từ Khôn.

Trên nhẫn, có dính chút vết máu.

Trần Lập Nông siết chặt nhẫn, kim loại lạnh như băng tỏa ra trong lòng bàn tay, cứng phát đau. Bàn tay Trần Lập Nông nắm quá chặt khiến màu da chuyển từ trắng sang xanh tím.

Chu Chính Đình tiến lên nhẹ nắm tay Trần Lập Nông, nhỏ giọng khuyên bảo: "LEO, giao cho chúng tôi."

Trần Lập Nông tuy rằng không muốn, nhưng vẫn buông lỏng tay ra, Chu Chính Đình lấy chiếc nhẫn, đưa cho cấp dưới mang về xét nghiệm, hi vọng sẽ phát hiện ra được chút tin tức có thể tiết lộ thông tin về địa điểm.

"Ding ling ling...." Di động Trần Lập Nông đột nhiên vang lên, có một dãy số yêu cầu Facetime.

Lâm Ngạn Tuấn và Tiểu Quỷ cùng bật người mở máy tính, Vương Tử Dị đeo tai nghe, ba người chuẩn bị xong xuôi, gật đầu ra hiệu với Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông hít sâu một hơi, bắt máy trả lời.

"Đã lâu không gặp. Do you miss me?" khuôn mặt của Jeffrey xuất hiện trên màn hình.

Trần Lập Nông nghiến răng nghiến lợi, vào thẳng chủ đề: "Anh ấy đâu?"

"Ai?" không biết Jeffrey nghe không hiểu hay là cố tình giả vờ không hiểu, vẻ mặt ngơ ra.

Trần Lập Nông đã sớm biết tính cách của Jeffrey, vẫn lạnh lùng nhìn.

Jeffrey vỗ đầu: "A, ngươi là đang nói tên tình nhân nhỏ kia à? Hắn ấy hả, rất tốt."

Màn hình lung lay thoáng qua một cái, Jeffrey kéo dài gậy tự sướng ra, trên màn hình liền xuất hiện một thân ảnh.

Thái Từ Khôn bị trói ở trên ghế, đầu rũ xuống, không nhìn rõ được biểu tình.

Trần Lập Nông sốt ruột kêu to: "Thái Từ Khôn!"

Jeffrey lắc đầu, làm ra tư thế chớ có lên tiếng, cười nói: "Ngươi có kêu như thế nào, hắn cũng không nghe thấy đâu a~"

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!"

Jeffrey đi đến bên cạnh Thái Từ Khôn, nắm lấy đầu của anh, đưa mặt anh nâng lên.

Mắt Thái Từ Khôn khép hờ, hô hấp chầm chậm, có vẻ như cả người không tỉnh táo, nửa sống nửa chết.

Trần Lập Nông nắm chặt điện thoại đến run rẩy, màn hình đều nứt ra: "Thả anh ấy ra, anh muốn cái gì tôi đều cho anh."

Jeffrey trầm ngâm nghĩ nghĩ, bộ dáng ngờ nghệch có chút đáng yêu, nhưng ai biết rõ hắn, đều hiểu rằng điều đó nghĩa là hắn đang nghĩ ra một âm mưu ghê gớm gì đó.

"Này? Ngươi rốt cuộc thích hắn ở điểm nào nhất?" Jeffrey lấy lại tinh thần, phớt lờ lời nói của Trần Lập Nông, tay nâng cằm, đánh giá khuôn mặt Thái Từ Khôn: "Là thích khuôn mặt này của hắn sao? Nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"

Ngón tay của Jeffrey để ở trên mắt Thái Từ Khôn, chầm chậm chạy xuống mũi và miệng, mang theo một chút sức lực vuốt ve.

"Không cho phép chạm vào anh ấy!" Trần Lập Nông hét lớn một tiếng, cơ hồ muốn phun ra máu.

Jeffrey cũng không để ý tới, tiếp tục vuốt ve cơ thể Thái Từ Khôn, ngón tay dần dần tới xương quai xanh, ngực, lại chạm đến bụng, vói vào trong quần.

"Đổng Hựu Lâm!" Trần Lập Nông cả người tức giận phát run, như muốn đập bể luôn cả điện thoại.

"A a, thật có lỗi thật có lỗi, hắn thật đẹp, ta nhịn không được." Jeffrey cười cười, khôi phục lại biểu tình ngờ nghệch.

"Ngươi! Rốt! Cuộc! Muốn! Thế! Nào!" Trần Lập Nông gằn từng tiếng, hỏi lại một lần nữa.

Jeffrey rút lại gậy tự sướng, màn hình di động trở về hiện ra một khuôn mặt lớn.

"Người của ta đã chờ ở dưới lầu của ngươi, đến đây một mình" Jeffrey nói xong mặt không chút thay đổi, cúp điện thoại.

"Thao!" Trần Lập Nông mắng to một tiếng, đem điện thoại di động hung hăng nện trên mặt đất.

Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu: "Không thấy dấu vết, máy chủ nằm ở nước ngoài."

Tiểu Quỷ cũng khịt mũi một tiếng: "Tôi bên này cũng tìm không được."

Chu Chính Đình một cước đá lăn ghế ngồi, hiện tại phải gặp mặt, anh căn bản không có cách nào sắp xếp nhân lực.

Trần Lập Nông không để ý đến mọi người đang nói cái gì, đã thu dọn ổn thỏa, chuẩn bị xuống lầu.

Vương Tử Dị giữ chặt cậu: "Cậu thực sự muốn đi?"

"Bằng không thì thế nào?" bước chân của Trần Lập Nông vẫn không dừng lại.

Dưới lầu, một chiếc taxi đang chờ, Trần Lập Nông không hề do dự, mở cửa ngồi lên. Mông vừa đặt xuống, cậu đã bị người đánh ngất. Chờ khi cậu tỉnh lại, trên đầu đã bị bịt một miếng vải đen, không nhìn được cảnh vật xung quanh.

Bên tai có tiếng nước chảy rất nhỏ, xoang mũi có thể ngửi thấy được mùi hôi, Trần Lập Nông yên lặng, trong lòng tính toán xem vị trí của mình. Có người đi lại, giựt đi miếng vải đen trên đầu cậu.

Ánh mắt thích ứng trong vài giây, Trần Lập Nông thấy rõ khung cảnh tối tăm xung quanh, đúng như dự đoán, đây là một trạm trung chuyển trong cống thoát nước.

Jeffrey cười, thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng Trần Lập Nông hiểu được, bên trong cái bề ngoài ngốc nghếch ngờ nghệch kia, là một trái tim bẩn thỉu hơn cả nước thải.

"Tôi đến rồi, nên thả người đi." Trần Lập Nông liếc nhìn Thái Từ Khôn đang ở bên cạnh Jeffrey, Thái Từ Khôn vẫn rũ đầu, không hề có sức sống.

Jeffrey nghiêng đầu: "Hửm? Ta có đáp ứng ngươi cái gì sao?"

Trần Lập Nông không nói gì, chỉ cắn răng, hung hăng trừng mắt với Jeffrey, Jeffrey nhún nhún vai, vẻ mặt nhàm chán.

"Thả người cũng được, ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta." Jeffrey nhún nhún vai, vẻ mặt nhàm chán.

Trần Lập Nông không chút do dự, hai chân quỳ xuống đất, sự ẩm ướt trên sàn bê tông nhanh chóng thấm vào quần áo, đầu gối co rút đau đớn.

Jeffrey cười một cái: "Quyết đoán như vậy? Vậy ngươi dứt khoác bò lại đây đi."

Trần Lập Nông nghe theo, hai tay chống xuống đất, lòng bàn tay bị dính bùn tản ra mùi hôi, từng bước một bò lại, cùng với mặt đất tạo ra hai đường thẳng song song.

Trần Lập Nông đến gần Jeffrey, ngẩng đầu nhìn hắn, đối phương cúi người xuống, vỗ vỗ đầu Trần Lập Nông: "Chó ngoan."

Chữ "ngoan" còn chưa nói xong, Trần Lập Nông liền bắt lấy cổ tay Jeffrey, nhanh chóng đứng lên, xoay một cái, khóa vai Jeffrey lại, đem súng để ngay động mạch cổ của hắn.

"Thả anh ấy ra!" Trần Lập Nông rống to, đẩy chốt súng.

Jeffrey không hoảng sợ chút nào, gật đầu với đàn em của mình. Hai tên thủ hạ nới lỏng dây thừng, Thái Từ Khôn không đứng dậy mà là từ trên ghế ngã xuống đất.

"Khôn Khôn!" Trần Lập Nông cảm thấy mọi thứ không đúng, tay kia nắm lấy cổ Jeffrey: "Khốn kiếp, ngươi đã làm gì anh ấy?"

Jeffrey ho khan vài tiếng, cười nói: "Không có gì a, chỉ là cho hắn thử một hương vị mới mà chúng ta mới phát triển ra........"

"Thao!" Trần Lập Nông đấm mạnh vào má Jeffrey, bắn thêm một phát vào chân Jeffrey.

Jeffrey đau nhưng không kêu, giơ hai tay lên đầu hàng: "Lừa ngươi thôi, hắn chỉ là vài ngày không ăn không uống, hôn mê mà thôi."

"Làm anh ấy tỉnh dậy!"

Một tên thủ hạ xách một thùng nước bẩn ra, trực tiếp đổ lên đầu Thái Từ Khôn.

"Khụ.....khụ khụ......" cơ thể Thái Từ Khôn run lên, tỉnh dậy.

"Thái Từ Khôn! Anh chạy mau!" Trần Lập Nông kéo Jeffrey, đi đến hướng Thái Từ Khôn.

Ánh mắt Thái Từ Khôn có chút thất thần, khi thấy Trần Lập Nông mới thanh tỉnh: "Nông Nông..."

Thái Từ Khôn đang muốn đứng lên, lại bị hai người giữ lại, một người phụ nữ xỏ khuyên mũi đang cầm một ống tiêm nhỏ trong tay, kim được đưa vào cổ Thái Từ Khôn, ngón tay đặt ở phần đuôi của kim tiêm.

"Không được!" Trần Lập Nông chưa bao giờ sợ hãi như thế, giọng cậu trống rỗng, phát ra sự run rẩy.

Jeffrey nhẹ nhàng cầm lấy khẩu súng trong tay Trần Lập Nông, đem đầu súng di chuyển đến miệng mình, cười rộ lên: "Đem vật căm thù nhất của ngươi tiêm vào trong người ngươi yêu thương nhất, sẽ là cái cảm giác gì đây?"

Jeffrey đem họng súng nhét vào miệng mình, dường như có ý khiêu khích Trần Lập Nông nổ súng.

Đôi môi Trần Lập Nông run rẩy, trong mắt đã mất đi tinh thần, giống như người mất hồn.

Jeffrey theo tay Trần Lập Nông nhẹ thoát ra, phất tay bảo thủ hạ buông Thái Từ Khôn ra.

Ống tiêm được rút ra, cổ Thái Từ Khôn chảy xuống một đường máu. Nhưng anh bất chấp, xoay người đứng lên, chạy về hướng Trần Lập Nông. Khi chỉ còn một bước nữa là anh có thể chạy đến bên Trần Lập Nông, Jeffrey đột nhiên lôi ra một ống tiêm lớn, theo phía sau đâm mạnh vào tĩnh mạch trên cổ Trần Lập Nông, đem chất lỏng trong suốt toàn bộ đẩy vào mạch máu.

Gần như cùng lúc đó, Trần Lập Nông kêu lên một tiếng không biết là thống khổ hay là sung sướng. Ngay sau đó, toàn thân cậu bắt đầu run rẩy kịch liệt, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất.

"Trần Lập Nông!" Thái Từ Khôn ôm lấy Trần Lập Nông, Trần Lập Nông không thể tự điều khiển, trợn mắt, miệng sùi bọt mép, trong mũi chảy xuống một dòng máu tươi.

Jeffrey ngửa mặt lên lên trời cười một cách điên cuồng, hỏi: "Cái tư vị này, còn nhớ không, LEO?"

Cách đó không xa truyền đến một trận tiếng súng, Jeffrey khôi phục lại trạng thái ngờ nghệch, mang theo thủ hạ biến mất vào bóng tối.

Trịnh Duệ Bân xông vào đầu tiên, liếc mắt thấy Thái Từ Khôn đang khóc lóc cùng Trần Lập Nông đang nằm trên đất, vội vàng chạy lại, khi thấy cái ống chích bên chân, sắc mặt anh nháy mắt tái nhợt.

"Thao!" Trịnh Duệ Bân dùng báng súng nện vào đầu Trần Lập Nông, Trần Lập Nông hôn mê bất tỉnh, lúc này cậu mới ngưng giãy giụa đau đớn. Trịnh Duệ Bân gọi Bốc Phàm cùng Nhạc Nhạc mang Trần Lập Nông trở về.

Thái Từ Khôn khóc, giữ chặt Trịnh Duệ Bân, hỏi: "Đó là cái gì? Bọn chúng đã tiêm cái gì vào người Nông Nông?"

Trịnh Duệ Bân mặt không chút biểu tình nhìn Thái Từ Khôn, phun ra ba chữ.

"Hê-rô-in"

------------------------

Như Trà đã nói ở chương trước, mọi người thấy sao?  Đã chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị chưa? Chứ Trà là đang nhập viện vì shock tâm lý rồi nhé..... =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro