Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#14

Diệp Hiểu Mạn hiểu , Trương Gia Giai cũng liền yên tâm , nàng không cần nữ nhi mang đến phú quý cho già đình , chỉ cầu nữ nhi một đời bình an vô ưu là tốt rồi.  " Còn nữa , từ khi nào con biết chữ ? "

Diệp Hiểu Nạm nghe như ngũ lôi oanh đỉnh , thì ra trước kia không ai dạy nàng biết chữ , nếu nàng tự cho là đúng không phải sẽ bị lộ hết sao !

" Không nghĩ tới ngươi thông minh như vậy , xem cha cùng bọn họ viết qua nói qua liền nhớ kỹ , xem ra ta nên để cha ngươi dạy ngươi nhận chữ , xem ra nhà chúng ta đã định khuê nữ thật không tầm thường a " Trương Giai Giai nghĩ thông suốt làm cho Diệp Hiểu Mạn khó chịu trong lòng.

" Nương " Nàng không nói gì mà gắt gao ôm chặt lấy Trương Giai Giai , trong nhà nương tâm tư thật là kín đáo , tiếp thu người nữ nhi như nàng. Hai mẹ con đã lâu không nói chuyện bây giờ chỉ nghĩ cảm thụ tình mẫu tử.

" Tốt Tối , ngày mai ngươi còn muốn cùng gia gia bọn họ đi họp chợ thì nhanh ngủ sớm đi ." Trần Giai Giai vuốt đầu Diệp Hiểu Mạn một lúc rồi nói tiếp " Nương trở về , có gì không biết liền tới hỏi nương , biết không ! " Diệp Hiểu Mạn lằng lặng nhìn Trương Giai Giai rời đi , biết cũng nhue không biết hết thảy đều để tự nhiên đi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Diệp Hiểu Mạn đã bị nãi nãi gọi rời giường. Lộ trình từ thôn sơn tới trấn trên đi hết một cach giờ . Vì để tránh gặp người cùng thôn đi họp chợ , bọn họ liền đi sớm một chút. Vội vàng ăn qua cơm sáng , Diệp Hiểu Mạn liền theo sau gia gia cùng cha , trước khi đi ngoài người trong nhà giận dò đủ thứ còn có tiểu bánh bao khóc nháo nữa. Diệp Hiểu Mạn phải hứa trở về sẽ mua đường hắn mới không tình nguyện mà ngừng khóc.

Muốn đi trấn trên có thể thuê xe bò , phí xe cũng không đắt nhưng vì muốn bảo mật hàng hoa nên ba người lựa chọn đi đường. Hơn một canh giờ đi đường đối với người thường leo nói như Diệp Hiểu Mạn là việc nhỏ , đương nhiên đó là ở kiếp trước. Lúc đầu thương lượng gia gia đem nàng ngồi xe bò , một mình cha gánh hàng đi đường nhưng Diệp Hiểu Mạn không muốn. 10 con cá không phải là thực quý , hơn nữa nhóc nhiều như vậy rất nặng , đi đường phải nghỉ tới 3 , 4 lượt mới thấy bóng giáng trấn ở phía xa xa. Diệp Hiểu Mạn thở hắt ra , cuối cùng cũng đến rồi , nếu còn không tới nàng có thể mệt tới mức nằm bò ra đây luôn, xem ra thân thể này thật thiếu rèn luyện a. Chờ bọn họ đi vào trấn trời cũng sáng , ba người tìm một góc bán đồ ăn trong chợ đi vào , tìm vị trí giọn hàng ra.

Sáng sớm mọi người liền tới bày quán , chợ một mặt bận rộn nhưng trật tự , hàng hóa cũng hoa hòe lòe loẹt.

Diệp Hiểu Mạn tròng mắt đảo loạn không ngừng " Gia Gia , cha ta qua bên kia xem được không ?" Ngón tay Diệp Hiểu Mạn chỉ một chỗ khác trong chợ đưa ra đề nghị.

Liếc mắt một cái liền thấy nên Diệp Trung Căn liền gật đầu đồng ý. Diệp Hiểu Mạn cũng bắt đầu đi thăm dò , rất nhanh nàng liền trở lại. Muốn hỏi nàng thấy gì nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ thấy mấy đồ vật giống nhau nên thôi.

" Gia gia , chúng ta liền bán 18 văn đi , ta vừa mới hỏi mấy người phía trước cá nuôi bán 16 văn , chúng ta là cá hoang dại so với bọn nắng khẳng định thơm ngon hơn , bán giá này cũng không sai biệt lắm." Lời này làm hai người chấn động , xem ra Diệp Hiểu Mạn đầu óc làm sinh ý so với bọn hắn tốt hơn , bọn họ trước kia thương lượng chiếu theo giá thịt heo tăng thêm 3 văn bán 12 văn , không nghĩ tới đi tìm hiểu giá cả.

" Cái này , 18 văn có phải hơi cao ! Nếu không giống người khác liền bán 16 văn đi " Lần đầu tiên bọn họ bán không có khách quen còn bán so với người khác quý hơn, cái này không phải đem chính mình lộ tài sao !

" Gia gia , người yên tâm , ta tin chúng ta có thể bán được. Tiền nào của nấy cá này cúng ta cũng ăn qua , tuyệt đối ngon hơn cá trong nhà nuôi "

Diệp Trung Căn nghĩ nghĩ rồi đồng ý , gia này bán không được có thể giảm , nói không chưng thật sự có người mua đâu.  Không lâu sau chợ bắt đầu náo nhiệt lên , Có mấy bà nương nhà giàu đi dạo mua sắm , nhà nghèo nào bỏ được lấy tiền mua đồ ăn đâu a.

Lấy ra cỏ xanh che trên bề mặt lộ ra những con cá tươi roi rói, người mua đồ ăn không ít nhưng không ai dừng lại trước gian hàng của Diệp Hiểu Mạn. Diệp Hiểu Mạn buồn bực nhìn đám người đi qua đi lại 1 lát sau liền biết nguyên nhân.

" Bán cá đây , cá mới mẻ mĩ vị nha , đi ngang nàng lần không nên bỏ qu , cá chúng ta dùng bí phương độc nhất vô nhị nuôi dưỡng , thơm ngon mĩ vị , khai vị lại tốt da , bỏ lỡ muốn mua cũng không có nữa đâu nha." Thanh âm thanh thúy hấp dẫn rất nhiều người chú ý , mỗi người đều sinh ra lòng hiếu kỳ trong lúc nhất thời có thật nhiều người vây xem.

" Bán cá , bí phương độc nhất vô nhị là thật hay giả vậy ?" Bà nương mập mạp hỏi , mọi người đều kéo dài lỗ tai ra để hóng chuyện.

"Tịnh tỷ , ngươi mua về ăn liền biết , lừa ngươi ta cũng không có chỗ tốt gì , lần sau cũng không ai mua của ta nữa. Hơn nữa hôm nay chúng ta lần đầu tiên bán cá , vì để mọi người nhà chúng ta bán cá hảo , cá này vốn 20 văn bây giờ chỉ bán 18 văn ." Diệp Hiểu Mạn nhanh chóng trả lời

Diệp Trung Căn cùng Diệp Vĩnh Hâm sớm biết từ lúc Diệp Hiểu Mạn mở miệng hét lớn. Bán cá là một chuyện nhưng ở giữa phố hét lớn da mặt bọn họ vẫn thực mỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #xk#đại