
Một số trải nghiệm kỳ quặc
Ừ thì toi thường gặp một số thứ rất kỳ quái trong cuộc đời. Không đáng sợ, thề :vv nó còn bi hài theo cách nào đó và khiến toi hightlight vailon.
1.
Toi không giỏi tiếng anh. Ok, chuyện này ai cũng biết mà nhỉ? Thực ra trước đây không như vậy đâu cho tới khi toi gặp giáo viên nọ '-') một giáo viên dạy tiếng anh toi liên tục 4 năm và khiến toi có bóng ma tâm lý với nó. Cô không xấu, chỉ là cách dạy của cô không hợp với toi thôi.
Toi từ không giỏi tiếng anh thành không thích tiếng anh luôn :vv Trong bài thi và bài kiểm tra thường có mục "writing" lấy 2 điểm mà đúng không? Toi chuyên bỏ mục đó :))) đó là lý do trong phòng thi nhìn toi bình thản vaicuc, vì phần lớn điểm nhất đã bị toi bỏ rồi, còn điểm đâu mà lấy 👀
Thói quen này kéo dài lên tới lớp 11, toi va vào giáo viên chủ nhiệm cũ của mình...
Lần đầu toi nộp bài kiểm tra cho thầy và bỏ phần writing, thầy sốc cực kỳ. Thầy từng gọi toi lên để hỏi riêng là: "Tại sao em không làm phần writing? Không đủ thời gian hả?"
Lần đầu toi được hỏi câu hỏi bối rối này. Toi cũng bối rối trả lời thầy rằng: "Dạ tại em không thích làm."
Thầy:
Mặt thầy như kiểu: Có một đứa dám nói không thích tiếng anh kìa!!!
Sau đó toi rơi vào tầm ngắm của thầy, trọng điểm luôn!
Sau đó, trước bất kỳ bài kiểm tra nào thầy cũng chỉ định toi viết cho thầy 3 bài writing với 3 chủ đề khác nhau 🙂
Lần đầu tiên toi được cây 8 tiếng anh trong đời. Toi mừng phát khóc luôn ạ!!!
Nhưng toi vẫn không thích tiếng anh : )
Được một học kỳ thì thầy trả lớp cho giáo viên kia. Cô này dạy cũng rất tốt, do cô giỏi tiếng anh mà, nên cô nghĩ ai cũng giỏi giống cô 🙂
Rồi rồi, tới đây, toi kể cho mọi người nghe cái legend thời cấp 3 này.
Cô này có một đặc điểm là rất thích nói chuyện với học sinh. Cô sẽ kể về những chuyện xa lắc xa lơ mà cô biết, có thể miêu tả tóm tắt như thế này: Cô có thể kể chuyện về bạn cho đời con đời cháu của bạn nghe, kể tới khi bạn xuống mồ cô cũng phải đào mồ bạn lên kể thêm một lần cho bõ ghiền rồi mới cho bạn yên nghỉ.
Toi sau khi nghe bạn mình review: Chắc không có mình đâu ha. Mình sống ẩn vl, sao có thể gây chuyện cho cô chú ý tới mức đó được.
Người xưa có câu, đừng bao giờ tự tiện cắm dead flag lên đầu mình 🙂
Cả lớp toi đã có một học kỳ vui vẻ cùng cô, cho tới 2 bài kiểm tra duy nhất.
Bài kiểm tra đầu tiên, cô đưa ra một tờ bài tập, bảo là bài kiểm tra sắp tới sẽ có hết trong tờ bài tập này.
Toi: *về học hì hục*
Bài kiểm tra: Có cl 🙂
Bài kiểm tra đéo có cái mẹ gì trong đề cương cả ạ!!!
Cô lừa em!
Cả lớp toi phát bài ra, nhìn số điểm te tua mà nước mắt bay trong gió. Cô thì cười hô hố nói rằng: "Đợt kiểm tra này là để cô dạy cho các em một bài học, đó là đừng tin những gì giáo viên nói. Các em học chữ A, đề thi sẽ cho ra 23 bảng chữ cái alphabet còn lại ngoại trừ chữ A. Nên mấy em phải học thiệt là bao quát, thiệt là chăm chỉ..."
Toi: Em ghét cô.
Đợt kiểm tra tiếp theo, giáo viên lại nói "Đề kiểm tra sẽ có trong đề cương".
Toi: Cô lại lừa em chứ gì? Em đéo học!
Đề ra 100% trong đề cương 🙂
Lớp toi điểm cao tới nỗi cô phải nói rằng: "Hay bây giờ mình tính câu sai mình trừ điểm đi? 20 câu, sai một câu trừ một điểm. Mấy em thấy sao?"
Cả lớp: "Dạ!!!"
Toi: run bần bật.
Định luật bánh bơ nói rằng, những điều xui xẻo nhất luôn sẽ đến vào những lúc không cần thiết nhất.
Trong khi cả lớp sai nhiều nhất là 4 câu, cô mặt mày tươi roi rói lật tới BÀI CUỐI.
Vâng, bài của toi là bài CUỐI CÙNG của lớp. Sai 13 câu 🙂
-3 điểm.
Lúc lật tới cô cũng bất ngờ lắm. Cô còn đọc dõng dạc lên: "Bạn Linh là bạn nào?!"
Toi ngồi trước mặt cô: "Dạ em đây ạ."
Cô: "Sao sai 13 câu dữ vậy Linh? Không học bài hả?"
Toi: *cười*
Cô: "Vậy giờ sao đây em? Lấy -3 điểm nhá?"
Toi: *cười* *gật đầu*
Vâng, toi chả quan tâm tới điểm số tiếng anh đâu.
Nhưng là giáo viên (toi cảm thấy cô khá tiếc vì không thể nhập điểm âm vào hệ thống), giáo viên của toi bảo: "Hay bây giờ mình chấm câu đúng đi? Các bạn trong lớp thấy sao?"
Cả lớp: Dạaaa
"Ok, cả lớp đều đồng ý thì cô tính điểm câu đúng cho bạn. Là 3,5 điểm nhá?"
Toi: "Dạ em cảm ơn cô."
Bạn nghĩ tới đây là xong rồi?
Không, tiết sau cô sang lớp bên cạnh - lớp của Địa Ngục, kể về toi 🙂
Cô kể kiểu: "Lúc cô hỏi nó sao không học bài á mấy đứa, nó cười tỉnh bơ à. Thấy thương gì đâuuuu... Há há há."
Toi nghe xong: Trường hợp đó em không cười thì em còn có thể làm gì nữa ạ?
Em không thể làm gì cả!!!
Thế là trong vòng 45', cả cái khối đều biết toi học tiếng anh được -3 điểm. Tới giờ ra về còn có người kéo toi lại hỏi: "Mày là đứa học tiếng anh ra -3 điểm của cô ABC đúng không?"
Toi: "Ừ."
Nó:
Và thế là trong tiết học cuối cùng, toi trở thành legend dạy học của cô 🙂
Mọi người biết plot twist nằm ở đâu không?
Nằm ở chỗ, lúc nhập điểm lên, cô nhập thành 3 điểm 🙂
0.5 của em đâu? Cô hứa rồi mà!!! Dù có làm tròn cũng phải làm tròn thành 4.0 chứ! Cô à!!!!!
2.
Xác suất để một chiếc giày rớt vào đầu là bao nhiêu?
Xác suất để một cái balo rớt vào đầu là bao nhiêu?
Xác suất để bị một cái bánh kem ụp vào mặt, chà theo vòng tròn như đĩa DJ là bao nhiêu?
Xác suất để bị bạn học phun một ly trà sữa machiato vào mặt là bao nhiêu?
Xác suất để trải nghiệm tất cả những thứ trên là bao nhiêu?
Xác suất là Linh (0).
3.
Toi từng nổi danh là người sở hữu bàn tay vàng - lụi không đúng câu nào.
Nhưng ít ai biết rằng, năm đó toi từng tham gia một cuộc thi, vì không mang kính nên nhìn không rõ câu hỏi, toi lụi toàn bộ và đoạt giải nhất 🙂
Có lẽ toàn bộ sự may mắn của toi đã dồn hết vào cuộc thi vô nghĩa này.
4.
Nhắn tin với một người liên tục 4 năm trong mình hoàn toàn không biết gì về người đó (bao gồm cả tên, tuổi, quê quán). Vâng, chính là bà chị của toi 😉
Ngoài ra toi còn có vài người em, Rơm nè, Không Biết Tên nè, Đông Chính (An An đấy) nè,... đều quen qua mạng.
5.
Toi từng trải nghiệm một lần trông thấy Spirit Animal (không phải kinh tế học) của mình.
Đó là con sói xám, một coi sói xám khổng lồ có đôi mắt màu xanh lục, CỰC KỲ LƯỜI BIẾNG 🙂
Dậy và làm việc đi ông già. Tôi từ chối chính sách nuôi thả.
BTW, nó đẹp :vv đó là con sói đẹp nhất toi từng thấy (nghe khá là tự luyến mà thôi kệ).
6.
Toi đoán đây là trải nghiệm về thế giới song song.
Lần đó toi vào ngân hàng để gửi tiền vào tài khoản, muốn gửi tiền thì cần căn cước công dân ấy. Chị tiếp viên hỏi toi là: "Em đọc cho chị số căn cước của mình được không?"
Toi: "Dạ, là 0723..."
Chị tiếp viên: "...Không đúng rồi, em đọc lại giúp chị đi."
Toi: "Dạ, 0723..."
Chị tiếp viên: "...Vẫn không đúng. Để chị đọc lại thử, 0723...?"
Toi: "Dạ đúng rồi ạ."
Chị tiếp viên: "Nó không ra tài khoản. Em cho chị mượn căn cước công dân được không?"
Toi đưa căn cước của mình ra, cũng hơi khó hiểu. Số căn cước công dân của mình toi thuộc nằm lòng, dùng nó để nhập học, đăng ký tài khoản sinh viên, đăng ký số điện thoại đủ thứ cơ mà. Một ngày trước toi còn dùng nó bình thường, sao tự nhiên hôm nay lại không dùng được.
Chị tiếp viên: "A em ơi, số căn cước của mình em đọc sai rồi. Nó là 0273..."
Toi: "...Vâng, vậy chị tra giúp em."
Đúng tài khoản ngân hàng của toi luôn duma 🙂
Nhưng ai cũng biết, căn cước công dân tại Việt Nam lúc nào cũng có 4 số đầu giống nhau, lúc nào cũng là 0723... Tự nhiên đùng một cái chị bảo 0273... là thế quái nào?
Bất ngờ là, lúc toi gửi tiền thì vào đúng tài khoản của toi 🙂
Thế là toi mơ mơ hồ hồ chạy về nhà, đại khái là vẫn còn hơi lag không hiểu tại sao ấy ạ.
Tới nhà, toi vội kiểm tra lại, căn cước công dân của toi vẫn là 0723...
Mọi người biết plot twist ở đây là gì không? Đó là dù ở thế giới song song, toi vẫn nghèo 🙂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro