Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Các anh của tôi

Chào cả nhà, tui là Phác Chí Thành số báo danh 25 của lớp 5-3 *nghiêm nghị* Chí trong chí hướng, Thành trong trưởng thành.

Tui có tận 4 người anh đó.

Đừng hiểu nhầm, không phải là do mẹ tui sinh ra đâu, bốn ổng đều có mẹ của riêng mình. Bởi vì đây là 4 người anh thân thiết nhất của tui, tụm lại thành một nhóm là "Những em bé Đông Phương Thần Khởi." Nghe ngầu chưa, tui còn thấy ngầu vl. Tên này là do anh Đông Hách nghĩ ra, tuy tui không muốn thừa nhận lắm đâu, nhưng mà nghe nó ngầu vl thực sự.

Mà cũng trùng hợp thật, năm người tụi tui lại còn học chung một trường nữa, ngoài anh Mã Khắc học cấp hai rồi thì mấy người kia đều học lớp 6 hết. Tụi tui còn ở chung một khu nhà, vâng, chung một toà nhà luôn đó. Nhiều lúc tui cũng tự hỏi là có phải là cả năm đứa đều do mẹ tui đẻ ra thật hay không. Hồi trước bọn tui cũng chưa biết nhau đâu, chẳng qua là do đi học chung một trường, cứ dần dà vậy mà thành quen. Năm người đứng ngang hàng với nhau trông thật giống cột sóng wifi, là loại sóng wifi siêu mạnh siêu tốt đó nha.

Ngay từ đầu buổi đã thật xấu hổ, tụi tui vào chung một thang máy cũng không dám gật đầu chào nhau. Thẳng cho tới khi một ngày phải giành nhau thang máy ở trường, anh Đông Hách đứng cuối cùng bất đắc dĩ lôi ra một thanh kẹo cao su, sau đó cứ thế chuyền qua cho anh Đế Nỗ anh Tại Dân anh Mã Khắc. Tui cứ nghĩ là tui không biết bọn họ, bọn họ cũng không biết tui, nên cũng âm thầm chìa tay ra xin một miếng kẹo. Ai ngờ anh Đông Hách tựa hẳn vào người anh Mã Khắc mà cười, anh Đế Nỗ và anh Tại Dân cũng cùng nhau quay lại nhìn tui cười, quái lạ, hai người bọn họ cùng híp mắt cười rộ lên trông y chang nhau.

Anh Mã Khắc nhàn nhạt nâng lên khoé miệng, giơ tay xoa đầu tui "Em cũng là học sinh trường S đúng không? Lớp mấy rồi?"

Thời điểm đó tui thấy anh Mã Khắc thật là ngầu, vì sao anh lại biết tui học trường S hay vậy. Tui gật gật đầu, nhỏ giọng trả lời anh "Dạ em lớp 2."

Nhưng mà tui cảm giác có nói cũng như vô ích ý, giống như là tui đang tự nói chuyện với cái mũi của tui hơn. Một hồi sau thang máy đã mở ra mà anh Đông Hách vẫn cười ha hả, tiếng cười của ảnh át luôn cả tiếng nói của tui rồi, cười đến mức như sắp nghẹn tới nơi. Tui thấy mất mặt quá đi, hẳn là bây giờ mặt tui đang đỏ ửng lắm. Tui muốn chạy trốn quá đi! Đi ra khỏi thang máy anh Mã Khắc lại xoa xoa đầu tui lần nữa chào tạm biệt, tui cảm thấy lòng bàn tay của anh ấm áp quá đi, anh đối xử với người khác tốt quá. Nhưng mà ảnh cứ điên cuồng xoa đầu tui, lông mày còn nhướn lên đầy thích thú, bây giờ trông anh Mã Khắc rất giống với Buzz Lightyear năm ngoái mẹ mua tặng tui.

Sau này tui mới biết là vì nhìn đồng phục trường tui đang mặc mà anh ấy mới biết là tui học trường S, tuy nhiên trong lòng tôi thì anh Mã Khắc vẫn luôn rất lợi hại.



Lúc tôi tới trung tâm học thêm lại phát hiện ra bốn người kia cũng trùng hợp học ở đây tiếp. Anh Mã Khắc liếc một cái liền nhận ra tui, lại bắt đầu xoa đầu tui rối hết cả lên. Tui nghĩ là anh ấy thấy xoa đầu tui cứ như xoa lông chó mềm mại ý, ảnh bị nghiện luôn rồi.

Sau đó.......Ây da tui cũng không biết sao lại chơi thân với bọn họ nữa, dù sao thì đó cũng là lý do mà nhóm 5 người tụi tui ra đời.

P/s: Anh Đông Hách bảo anh ấy là nhóm trưởng, anh ấy luôn cảm thấy vậy. Thực ra hôm bỏ phiếu tui là người duy nhất phiếu phản đối anh Đông Hách, bởi vì tui muốn làm nhóm trưởng á, lúc nào anh Đông Hách cũng kẹp đầu tui mà tui không làm gì được ảnh, tức lắm á. Một người khác là anh Đế Nỗ, bởi vì hôm bầu chọn ảnh đã cãi nhau một trận siêu to khổng lồ với anh Đông Hách, á há há cuối cùng thì Chúa cũng đã giúp con. Nhưng mà anh Mã Khắc thì lúc nào cũng yêu chiều anh Đông Hách, anh Đông Hách thì ra giá một thùng đào liền mua chuộc được anh Tại Dân. Thực ra anh Tại Dân cũng mê tui lắm á, nhưng mà giữa đào và tui thì anh ấy đã chọn đào huhu.

Hừ! Anh muốn thì cho anh hết đấy, mấy ông anh trứng thối huhu.



Bởi vì nhóm của tụi tui mang một tinh thần không thể chia cắt của quê hương và đất liền, nên đã đề ra nguyên tắc rằng nếu một trong số anh em không về nhà thì tất cả cũng sẽ không về nhà. Cho nên tình huống tan học mỗi ngày chính là tui là người đầu tiên tan học, sau đó sẽ chạy đến sân thể dục của trường ngồi vẽ tranh mất nửa giờ. Rồi lúc đó tui sẽ chờ luôn ba người anh Đế Nỗ Đông Hách Tại Dân tan học. Ba người bọn họ học chung một lớp, anh Đế Nỗ và anh Tại Dân còn ngồi chung một bàn. Tui thực sự cảm thấy hai người bọn họ cứ như là anh em sinh đôi vậy. Cười lên thì giống nhau lắm, lúc tui mới quen cứ toàn gọi nhầm anh Đế Nỗ thành anh Tại Dân, rồi nghe xong ổng sẽ xách cổ áo tui lên cười theo kiểu cà khịa đầy mùi thuốc súng "Vậy là anh Đế Nỗ hay anh Tại Dân nào?"

Tui, xin thề, Lý Đế Nỗ là người khủng bố nhất trong "Những em bé Đông Phương Thần Khởi."

Tại ảnh có cơ bắp đó mọi người!

Okay thôi mình quay lại vấn đề chính nhé *che giấu biểu tình*

Đợi cho tới khi bọn họ tan học xong, tụi tui sẽ tới quán McDonald ở cạnh trường, mỗi đứa một gói khoai tây chiên ngồi bên cạnh cửa sổ chờ anh Mã Khắc tan học. Ngồi ở đấy là để cho anh ấy có thể dễ dàng nhìn thấy tụi tui, anh Đông Hách còn mua giúp anh Mã Khắc một ly cacao nóng, nhưng cũng có bữa ảnh không mua vì bảo để quên ví ở nhà. Tuy nhiên, anh Đông Hách không mua thì cũng sẽ có anh Đế Nỗ và anh Tại Dân mua hộ. Sau này tui mới biết được, số ít tình huống là vì anh Đông Hách quên đem theo ví thật, còn lại đa số những lần không mua là tại vì anh Mã Khắc làm anh Đông Hách giận dỗi đấy.

Cho nên là ngày nào mà anh Mã Khắc không được uống cacao nóng ý, là ảnh sẽ đi xách giùm cặp sách cho mọi người. Anh Mã Khắc tốt bụng lắm, lúc nào cũng bảo sẽ xách cặp giùm tui. Cộng thêm ngày hôm đó anh Đông Hách giận ảnh nữa, vậy là hai vai anh Mã Khắc hai cái cặp sách rồi trên tay còn lủng lẳng một cái nữa, trông buồn cười dữ tợn.

Tụi tui ngày nào đi học cũng bằng tàu điện ngầm hết, chờ anh Mã Khắc tan học là đã sáu giờ rưỡi, là giờ cao điểm tan tầm của tất cả mọi người. Trong lúc chờ tàu tới, anh Mã Khắc sẽ ôm tôi, còn anh Đông Hách thì sẽ đi trước tìm chỗ ngồi. Anh Đông Hách vẫn là thông minh khôn ngoan lắm, ảnh tìm được chỗ ngồi xuống rồi liền đặt hai cái túi sang hai bên mình, vậy là liền chiếm được đủ chỗ cho ba người ngay. Anh Đế Nỗ thì không ngồi đâu, tui nghĩ là ảnh đang cố tình làm màu ra vẻ đẹp trai đó. Anh Đế Nỗ sẽ đứng cầm lấy tay nắm phía trên, ép anh Tại Dân vào một góc rồi đứng nhìn chằm chằm ảnh. Tui cũng không hiểu sao lúc nào anh Đế Nỗ cũng nhìn anh Tại Dân như vậy, mặc dù tui phải công nhận là anh Tại Dân đẹp trai vcl thật.

Anh Mã Khắc ngồi xuống bên cạnh anh Đông Hách, sau đó lại vỗ vỗ lên đùi ý bảo tui ngồi xuống với ảnh. Anh Đông Hách sẽ lại bày trò trêu tui rồi ba người kia lại lăn ra cười, tức quá tức, mình tui là học sinh tiểu học hay gì? Mấy người cũng thế mà, lớp cao hơn tui mà cứ trêu tui á!!!



Có một điều mà tui thấy thần kì lắm, là lúc nào anh Tại Dân cũng có rất nhiều đồ ăn vặt. Mặc dù đang ở trên tàu điện ngầm lén ăn là không đúng luật cho lắm nhưng mà đói quá mà, một gói khoai tây chiên McDonald sao đủ được? T_T Thú thực là mỗi ngày tan học xong là tui chỉ mong chờ nhất phần được anh Tại Dân chia sẻ đồ ăn vặt cho mà thôi hihi.

Món mà anh Tại Dân hay đem đi nhất chính là snack khoai tây Lays, tụi tui ăn nhiều đến độ vị nào cũng đã từng ăn thử rồi, mà thích nhất vẫn là vị chanh. Anh Đông Hách mỗi lần ăn là nắm một nắm thật to, rồi sau đó thì làm nũng đòi anh Mã Khắc đút cho ảnh ăn. Anh Đế Nỗ thì lấy vài miếng đút cho anh Tại Dân, bản thân cũng ăn vài miếng rồi còn lại đương nhiên sẽ là phần của tui hết. Nhưng mà anh Đông Hách thực sự là oan gia với tui mà, ảnh toàn lấy miếng to ăn hết còn lại mấy miếng nhỏ nhỏ cho tui thôi, quá đáng thật sự >///< Anh ấy còn cười đùa với tui, trêu tui là "Chí Thành à anh không có ý đâu là tại cái tay với cái miệng anh á."

Tức ghê luôn á, tui sẽ chờ tới lúc anh Đông Hách ăn nhiều quá khát nước, rồi nhân lúc ảnh uống nước tui sẽ thúc tay làm cho ảnh ho sặc sụa, ho xong liền trừng mắt lên nhìn tui. Lúc đó tui đã sớm chạy trốn sau lưng anh Mã Khắc, anh Đông Hách thì gào lên "Lý Mã Khắc anh tránh ra cho em, em phải xử tiểu tử này một trận mới được!" Sau đó sẽ là một màn anh Đế Nỗ và anh Tại Dân ôm nhau cười, anh Mã Khắc một bên che chắn cho tui một bên dỗ dành anh Đông Hách xù lông, còn tui á hả, rõ ràng là sẽ đứng sau lưng anh Mã Khắc lè lưỡi trêu chọc rồi haha.

Xung quanh mọi người đều đã trải qua một ngày mệt mỏi liền bị tụi tui chọc cười, anh Đông Hách nghe thấy tiếng cười thì mới chịu dừng tay lại, lấy tay nhay trán tui bảo tui phải cẩn thận đấy ảnh sẽ báo thù. Thực tế thì chỉ nửa tiếng sau thì ảnh đã quên sạch mọi chuyện rồi.

Hãy giúp tôi chống đỡ với mấy ông anh phiền toái này đi! Arigatou gozaimasu!

*câu này là anh Đế Nỗ dạy tui đó cả nhà*



Thật ra thì tui thích Lays vị cà chua hơn, vị chanh cũng ngon, cho nên tui cũng đồng ý theo mọi người là chọn ăn vị chanh. Nhưng không biết bằng cách nào mà anh Tại Dân lại biết tui thích cả vị cà chua nữa, sau khi xuống tàu điện ngầm ảnh liền dúi vào tay tôi một gói vị cà chua be bé. Ảnh bảo tui là "mau lén ăn đi chứ đừng để Đông Hách nhìn thấy, cậu ấy sẽ lại giành giật với em đó."

Quả nhiên, anh Tại Dân vẫn là số 1, anh Tại Dân thương tui nhất *haha*

----

T/N: Nhật kí em Thành và 4 người anh của ẻm =)) Dễ thương quá đúng chuẩn bộ 5 mình yêu thích nên edit cho mọi người đọc chung :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro