Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6 | hair.

Tất cả những gì Jaemin làm kể từ lúc dọn ra khỏi kí túc xá của NCT Dream là tham gia vào các lớp học diễn xuất của công ty, cậu vẫn được xếp vào các lớp học vũ đạo - nhưng dưới vai trò là backup dancer, nhảy phụ phía sau cho những nhóm nhạc khác của công ty. Ngày hôm đó, sau khi người đại diện của công ty đến và đưa Jeno sang một căn phòng khác, Jaemin cúi thấp đầu và hai tay nắm chặt dưới ngăn bàn trong khi anh quản lí ngồi trước mặt cậu, cố gắng nói bằng một giọng điệu có phần nghiêm túc.

- "Cậu thừa biết Jeno là át chủ bài của nhóm mà, khi Mark đủ tuổi dời NCT Dream thì vị trí leader sẽ là của cậu ấy. Mọi kế hoạch của công ty đều đã được ấn định. Cậu chỉ cần chia tay Jeno và tạm thời dời khỏi nhóm một thời gian, chỉ có vậy mới không ảnh hưởng đến Jeno và hoạt động của nhóm."

Phải rồi, Jaemin biết chứ, Jeno của cậu tài giỏi biết bao. Cậu không thể ngáng chân sự nghiệp phía trước của Jeno được. Cậu không muốn trở thành gánh nặng của Jeno.

Jaemin cắn chặt môi. Đột nhiên, kỉ niệm của những tháng ngày thực tập sinh bỗng chốc ùa về như đoạn phim chầm chậm chạy trong tâm trí của Jaemin. Cậu đã từng rất tự ti vào bản thân mình, bởi cậu được nhận vào công ty chỉ nhờ khuôn mặt có chút ưa nhìn. Những ngày đầu tiên làm thực tập sinh, Jaemin chẳng hề có gì trong tay, cậu không phải là người chiến thắng một cuộc thi ca hát, cũng không phải là người đứng nhất trong cuộc thi nhảy, lại càng chưa từng tham gia diễn xuất. Nhưng Jeno đã giúp cậu chầm chậm tiến đến từng cái đích của sự hoàn hảo.

Cậu nhớ cái lần đầu tiên cậu bước đến bên cạnh Jeno - người mà cậu cảm thấy là thực tập sinh nhảy xuất sắc nhất trong phòng tập hôm ấy để nhờ cậu ấy giúp đỡ. Dù không hề tỏ ra bên ngoài một cách nhiệt tình, nhưng cậu ấy sẽ lặng lẽ ở bên cạnh hướng dẫn cho cậu từng động tác khi cảm thấy cậu đang lúng túng.

Những ngày sau đó, trong căn phòng tập nhỏ bé ngập tràn mùi mồ hôi của gần 30 đứa thực tập sinh giống như bọn họ, Jaemin sẽ luôn đứng bên cạnh Jeno. Thay vì ánh mắt phải dán vào tấm gương lớn trước mặt để điều chỉnh lại góc độ của từng động tác cho chuẩn xác, thì ánh mắt của cậu sẽ luôn hướng về phía Jeno bên cạnh. Mặc dù có thể hoàn toàn nhảy trọn vẹn một bài chuẩn đến từng động tác và nhịp điệu, nhưng Jeno sẽ bỏ ngoài tai nhịp độ của những thực tập sinh khác xung quanh mà thực hiện từng động tác một cách chậm dãi và từ tốn nhất để Jaemin có thể bắt kịp hắn. Tiếng đếm nhịp đều đều từ miệng Jeno ngay bên tai cậu sẽ luôn lệch khỏi nhịp của cả phòng tập, nhưng Jaemin lại có thể nghe rõ hơn bất cứ âm thanh nào khác.

Những ngày đó, phòng tập chưa bao giờ là nơi cậu cảm thấy đáng sợ như lúc này. Tất cả những gì Jaemin phải đón nhận bây giờ là ánh mắt khinh thường của những người xung quanh tới một đứa bị - đuổi - khỏi - nhóm. Jaemin ngồi lẻ loi ở một góc của phòng tập, cúi thấp đầu dưới vành mũ lưỡi trai, hai cánh tay vòng qua đầu gối cố gắng đè nén lại cơn đau đớn ở thắt lưng vì chứng thoát vị đĩa đệm lại bắt đầu tái phát. Jaemin mở điện thoại, ngón tay lướt qua màn hình, cậu chạm vào gương mặt Jeno của cậu trên những tấm ảnh cũ lưu trong điện thoại.

<Giờ này Jeno đang làm gì nhỉ, chắc hẳn cậu ấy đang phải chạy lịch trình cùng các thành viên khác mệt mỏi lắm. Cậu ấy cũng phải tập nhảy, tập hát, tập diễn xuất nữa. Cậu ấy có được ngủ đủ giấc không, có ăn đúng bữa không?>

Khi cảm thấy hình ảnh trên màn hình điện thoại bỗng dưng nhòe đi trước mắt, Jaemin thả rơi chiếc điện thoại xuống đất, úp mặt vào hai lòng bàn tay, giấu đi dòng nước mắt không biết đã từ bao giờ trào xuống hai bên má.

Jaemin nhớ Jeno của cậu.

Cho đến khi gặp được Lee Jeno trong đời, ước mơ của Na Jaemin chính là được mãi mãi ở bên cạnh hắn, cùng nhau đứng chung trên một sân khấu. Và ngay cả khi bước xuống phía sau sân khấu, cũng sẽ mãi mãi được ở bên cạnh hắn, không xa dời./.

cont.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro