
4 | blow (2).
Chỉ vài phút sau khi cảm thấy bên ngoài phòng khách đã trở nên im ắng, hắn nghe thấy hai tiếng gõ cửa
- "Jeno à, tớ vào được không?"
Vài giây im lặng trôi qua và hắn nghe thấy tiếng chốt cửa đẩy ra, một ít ánh sáng theo khe cửa lọt vào trong. Renjun đóng lại cánh cửa, trả lại bóng tối tĩnh lặng trong căn phòng của hắn.
- "Xin lỗi. Tớ chỉ muốn ở một mình."
Hắn vẫn tiếp tục duy trì tư thế áp mặt vào lòng bàn tay, và khuỷu tay chống lên hai bên đầu gối. Từ phía cửa ra vào, Renjun đưa mắt nhìn tấm lưng rộng lớn đang gục xuống của hắn. Cô đơn đến cùng cực.
Bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi của Jeno, Renjun không hề có ý định sẽ bước ra ngoài. Hơn ai hết, cậu hiểu hắn và cậu biết thứ mà hắn cần nhất lúc này là gì.
Renjun bước từng bước đến gần chiếc giường nơi hắn đang ngồi, cậu nhặt lên chiếc áo khoác bị hắn tuỳ ý đáp xuống sàn nhà. Và trong không gian tăm tối tĩnh lặng của căn phòng nhỏ, Renjun cảm nhận được mùi rượu và thuốc lá hoà quyện rõ ràng hơn bao giờ hết từ trên người của Jeno.
- "Sao cậu lại uống nhiều như vậy?"
Jeno cảm thấy một phần giường bị lún xuống, và hơi thở của Renjun nhè nhẹ gần ngay cạnh hắn. Hắn đưa hai bàn tay đang úp lên mặt kéo lên một đường, vuốt lại mái tóc lộn xộn ra sau đầu.
- "Tớ nhớ Jaeminie, rất nhớ cậu ấy."
Jeno nói ra từng chữ rất rõ ràng, bằng tông giọng hơi khàn dưới cuống họng. Renjun nắm chặt lấy chiếc áo khoác của hắn trên tay cậu. Có những khung cảnh tưởng chừng như Renjun đã phải trải qua rất nhiều lần, nhưng mỗi khi qua đi rồi lại chẳng thể mãi mãi kết thúc ở đấy. Cứ mỗi một lần tua lại khung cảnh ấy, Renjun biết lại một lần nữa cậu sẽ rơi xuống một cái hố sâu tưởng như không có đáy vậy. Cậu sẽ rơi mãi, rơi mãi.
Giả sử như khung cảnh lúc này, cậu ở bên cạnh Jeno, nghe hắn gọi tên của Na Jaemin - cái tên đã từng quen thuộc với cậu biết bao, nhưng rồi suốt hơn mấy tháng qua lại trở thành điều mà cậu muốn chôn vùi xuống nhất. Thế mà cứ hết lần này đến lần khác, mỗi một lần nghe được cái tên này từ miệng của Lee Jeno, trái tim Renjun như một lần lại một lần bị hắn liên tiếp tự tay bóp nghẹt.
Ấy vậy mà Huang Renjun ngốc nghếch vẫn cứ bất chấp giao trái tim mình ra cho hắn tuỳ ý chà đạp.
Jeno thở hắt ra một hơi, hắn thấy cổ họng mình bỏng rát, có lẽ là hắn đã uống quá nhiều - hắn nghĩ vậy. Jeno chống một tay ra phía sau giường, một tay còn lại vòng qua đè Renjun xuống bên cạnh.
- "Hoặc là cậu ngay lập tức ra khỏi phòng của tớ, hoặc là tớ sẽ lại làm tình với cậu ngay bây giờ."
Từ ánh sáng của những bóng đèn cao áp ngoài đường rọi vào căn phòng tăm tối của hắn qua ô cửa sổ, hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Renjun gần ngay gang tấc, cùng với đôi mắt trong suốt như muốn nhìn xuyên qua con ngươi hắn. Renjun khẽ nở nụ cười nhẹ, rồi vòng tay qua đầu kéo hắn xuống.
Jeno không biết mối quan hệ giữa hắn với Renjun đã bị hắn phá hỏng thành cái thứ chết tiệt gì. Chỉ là từ khi bắt đầu rơi vào, hắn thấy Renjun như một liều thuốc giúp hắn quên đi thực tại đáng căm ghét mà hắn phải đối mặt. Và hết lần này đến lần khác, dù biết là sai trái nhưng hắn vẫn lao vào Renjun cùng với tất cả sự bao dung của cậu ấy.
Hơn ai hết, Jeno biết hắn lại một lần nữa tự mình lún xuống một cái hố sâu do tự tay hắn đào giữa cái thế giới đầy khắc nghiệt này. Nhưng hắn không hề sợ hãi, hắn sẽ đánh đổi tất cả để bảo vệ nụ cười của Na Jaemin mà hắn luôn yêu thương./.
cont.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro