Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 | cotton.

Lee Jeno đè nén vài tiếng trầm thấp dưới cổ họng trước cú thúc cuối cùng vào bên trong Renjun rồi thô bạo rút ra, bắn đầy lên tấm ga trải giường màu đỏ mận bên dưới. Hắn khẽ gầm nhẹ khi cảm thấy đột nhiên cổ họng trở nên khô khốc. Renjun vẫn nhắm chặt hai mắt, Jeno đưa con ngươi đục ngầu nhìn xuống đôi môi đang cắn chặt của Renjun, hàm răng trên vẫn đang cắn lấy môi dưới, hình như có chảy một chút máu rồi. Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, bàn tay Renjun đặt trên lưng hắn khẽ xiết chặt lại một chút, nhưng cậu vẫn không hề có ý định mở mắt ra. Hắn đưa tay gạt lớp tóc mái loà xoà bởi mồ hôi trước trán Renjun rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên đó trước khi xuống giường, bước một mạch về phía phòng tắm.

Chỉ vài phút sau khi hắn bước ra ngoài với chiếc khăn quấn quanh hông, mái tóc ướt sũng vẫn đang nhỏ nước xuống tấm lưng trần, hắn thấy Renjun đã hoàn tất việc lột tấm ga trải giường cũ rồi đáp gọn gàng vào sọt quần áo bẩn ở góc phòng. Hắn đi đến giúp cậu kéo thẳng góc còn lại của tấm ga mới trên giường.

- "Lau khô tóc đi nếu cậu không muốn bị cảm, Mark hyung báo có lịch trình cho sân khấu comeback ở M Coundown vào sáng sớm mai."

Renjun đáp chiếc khăn lên đầu Jeno trước khi hắn kịp bước ra khỏi phòng cậu. Jeno dừng lại trước tay nắm cửa, hắn ngoái lại nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Renjun cùng với chiếc áo thun quá khổ rộng thùng thình của hắn đang được cậu mặc vội trên người.

- "Ừ, tớ biết rồi."

Hắn khẽ hắng giọng, đáp lại bằng tông một tông trầm đục có chút khàn khàn trước khi xoay nắm cửa bước ra khỏi phòng của Renjun.

.
.
.

Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy bởi tiếng thúc giục ngoài cửa của anh quản lí. Mẹ kiếp, 06:18 phút, hắn còn chưa ngủ được đầy 3 tiếng.

Trên xe ô tô đến đài truyền hình, vẫn như thường lệ Mark ngồi cùng Haechan ở hàng ghế trên, Jeno cùng Renjun ngồi sau đó - cùng với một khoảng cách của chiếc - ghế - để - trống giữa hai người bọn họ. Chenle và Jisung ngồi hàng ghế cuối cùng. Tất cả bọn họ đều tranh thủ dành chút thời gian ít ỏi để ngủ bù, cho đến khi Chenle nói với lên bằng cái tông giọng cao vút hào hứng của em ấy cùng với chiếc điện thoại trên tay.

- "Mọi người ơi Jaeminie hyung gửi tin nhắn cổ vũ chúng ta này."

Chỉ vài giây sau khi tất cả kịp tiếp nhận những gì Chenle vừa nói, không khí trong xe dường như đông cứng lại trong vài giây, Ji Sung ngồi cạnh khẽ huých vai thằng bé.

Trên màn hình điện thoại của Chenle sáng lên dòng tin nhắn từ Jaemin <Sân khấu comeback hôm nay hãy làm thật tốt nhé! Hyung sẽ theo dõi đó nha> kèm theo một hình emo mặt cười.

Phải rồi, là Na Jaemin - người yêu bé nhỏ của hắn, Na Jaemin mà hắn không biết phải yêu thương bao nhiêu cho đủ. Na Jaemin của NCT Dream mà đáng lẽ phải ngồi trong chiếc xe này cạnh hắn, tựa đầu lên vai hắn, rồi bọn họ sẽ cùng nhau đứng trên một sân khấu, cùng nhau quảng bá những bài hát mới. Nhưng giờ cậu ấy đang ở đâu?

Mẹ kiếp, hãy xem cái công ty chết tiệt này đã làm gì với cậu ấy. Hắn nhớ nụ cười trên đôi môi xinh đẹp của Jaemin, nụ cười giúp hắn vực dậy giữa phòng tập đầy mồ hôi, nụ cười giúp hắn dẹp đi bao mệt mỏi của những lịch trình dày đặc. Nụ cười của một Na Jaemin thuần khiếp đẹp đẽ, nụ cười nhắc nhở hắn đã yêu Jaemin nhỏ bé của hắn biết nhường nào. Và hắn đã luôn tự hứa với bản thân mình, phải bảo vệ nụ cười ấy bằng mọi giá.

Jeno khẽ nhếch mép cười. Renjun ngồi bên cạnh cùng với chiếc khăn to sụ quấn quanh cổ khẽ liếc mắt nhìn hắn. Jeno kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai đang đội trên đầu xuống ngang mặt, hắn nhắm mắt ngủ suốt quãng đường còn lại cho đến khi xe dừng trước cửa đài truyền hình.

Lee Jeno cùng 5 thành viên còn lại của NCT Dream bắt đầu quảng bá với ca khúc comeback mới <My First and Last> - chỉ 6 người bọn họ, không có Na Jaemin của hắn./

cont.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro