Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49

Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana

--


Từ Anh Hạo vẫn còn nhẹ nhàng khi nói tình trạng của Mark Lý "không tốt lắm", nghĩa là có thể chết bất cứ lúc nào.

"Việc cưỡng chế dung hợp tinh hồn xảy ra phản phệ quá nghiêm trọng, chỉ có thể tạm thời đảm bảo dấu hiệu sinh tồn của cậu ấy hiện tại vẫn chưa biến mất, nhưng không giữ được bao lâu nữa." Từ Anh Hạo dẫn bọn họ đến phòng bệnh ở trong cùng, "Cậu ấy mất máu quá nhiều...may là có Chùy Kim Cương của Ten ổn định, nếu không cậu ta đã chết trong quá trình chuyển hóa rồi."

Mark Lý nằm trong khoang y tế, toàn thân ngâm trong một lớp keo màu xanh nhạt, ở chính giữa xương quai xanh của anh ta có một cái lỗ, đến bây giờ vẫn còn máu chảy ra, hòa tan cùng chất keo sinh học. Giữa hai hàng lông mày có một vết nứt sâu, thay vì là một vết thương thì nó trông càng giống...

"Quang Âm Nhãn* đã..." Lý Đế Nỗ cau mày, tình hình của Mark Lý còn tệ hơn hắn nghĩ rất nhiều.

(*Quang Âm Nhãn: Con mắt thời gian.)

"Đã bị phá hủy hoàn toàn." Từ Anh Hạo tiếp lời, "Sau lần này, có lẽ Mark Lý sẽ mất đi khả năng quay ngược thời gian vĩnh viễn."

Phác Chí Thịnh sốt ruột nói: "Vậy anh ấy có thể sống sót được không?"

Từ Anh Hạo từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn về phía La Tại Dân. Lần cuối bọn họ gặp nhau, bác sĩ La được đưa đến bệnh xá dưới tình trạng máu me đầm đìa, vết bỏng trên cổ tay sâu đến mức thấy cả xương là hậu quả khi dính phải lửa quỷ của Tửu Thôn Đồng Tử, cho dù là Từ Anh Hạo cũng phải tốn không ít sức lực để chữa trị cho anh khôi phục trọn vẹn.

Lúc đấy, Từ Anh Hạo cũng nhận lệnh kiểm tra thân phận La Tại Dân, thậm chí, người đưa ra yêu cầu đầu tiên còn là Lý Đế Nỗ, hắn cảm thấy hoài nghi nên cứ một hai bắt chủ nhiệm Từ phải tiến hành thăm dò cho hắn. Hiện tại xem ra, đó chỉ là một thủ thuật che mắt của Hắc Long để Kim Đạo Anh giảm bớt cảnh giác đối với La Tại Dân. Hơn nữa, La Tại Dân không bị lửa quỷ thiêu rụi, vết thương trên cổ tay còn không ảnh hưởng đến xương cốt, đây không phải là điều may mắn có thể làm được.

Năng lực chữa lành và tái tạo của Jormungandr được kích hoạt vào thời điểm nguy cấp, bảo vệ mạng sống của La Tại Dân khi vẫn là một nhân loại bình thường.

Từ Anh Hạo biết thái độ của Kim Đạo Anh đối với Jormungandr, còn Lý Đế Nỗ sau trận chiến ở Mặc Xuyên thì mang La Tại Dân đi rồi trực tiếp mất liên lạc. Vậy mà bây giờ hắn dám đưa theo người xuất hiện ở Cục Quản lí Đặc biệt, chứng tỏ hắn đã đạt được thỏa thuận với Kim Đạo Anh.

Chỉ có La Tại Dân mới cứu được Mark Lý.

Từ Anh Hạo bỗng hơi đau đầu, hy vọng lát nữa Kim Đạo Anh hãy gọi Lý Đế Nỗ lên văn phòng, Từ Anh Hạo ngàn vạn lần không muốn thấy hắn gây sự ở bệnh xá chút nào.

"Tại Dân?" Lý Đế Nỗ nghiêng đầu kêu một tiếng.

La Tại Dân rời mắt khỏi khoang y tế: "Tôi có thể loại bỏ tổn thương vật lý do cưỡng chế dung hợp tinh hồn gây nên, nhưng tôi không chắc liệu anh ta có tỉnh dậy được hay không."

Từ Anh Hạo không thay đổi sắc mặt khẽ thở phào nhẹ nhõm, kết quả này đã tốt hơn so với dự đoán. Từ Anh Hạo căn dặn một vài nhân viên công tác nghe theo chỉ dẫn của La Tại Dân, sau đó ra hiệu cho Phác Chí Thịnh đứng sang một bên rồi rời khỏi phòng bệnh trước.

Mặc dù trước đó Phác Chí Thịnh bị ánh nhìn của Lý Đế Nỗ làm bản thân vẫn sợ sệt, chẳng qua cậu đã bị tẩy não được hai mươi tám năm, nhỏ giọng đưa ra dị nghị với Từ Anh Hạo: "Đó là Jormungandr đó, giao anh Mark cho anh ta thực sự không sao?"

Từ Anh Hạo nhìn vào phòng bệnh, thấy La Tại Dân đang bàn giao gì đó cho Lý Đế Nỗ, thở dài nói: "Không còn biện pháp nào khác." 



Mong ước của chủ nhiệm bệnh xá không thể thành hiện thực, giây trước Lý Đế Nỗ vừa bước ra khỏi phòng bệnh, giây sau Cục trưởng Kim đã "đại giá quang lâm". Từ Anh Hạo mời thẳng hai người họ đến văn phòng chủ nhiệm, sau khi rót nước bưng trà Từ Anh Hạo nhanh chóng đến phòng bệnh, trước khi đi còn rất có đạo đức nghề nghiệp tận tình nhắc nhở hai người đây là bệnh xá, muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh.

Kim Đạo Anh: ...Mặc dù ai kia rất đáng ăn đòn, nhưng có muốn đánh thì ông đây cũng không thèm động thủ, người đến sẽ là đội cơ động.

Lý Đế Nỗ cực kì thản nhiên, dù sao hắn cũng là người có lực chiến đấu mạnh nhất Cục Quản lí, muốn đánh nhau kiểu gì hắn cũng không sợ.

Lúc này ngay cả một người rất tốt tính như Từ Anh Hạo cũng muốn cho hắn một đấm vào đầu.

"Cậu yên tâm thả một mình bác sĩ La của cậu bên trong như thế?" Cửa vừa đóng lại, Kim Đạo Anh mở miệng nói.

Lý Đế Nỗ bắt chéo hai chân, thoải mái tựa lưng vào ghế: "Có ngài ở đây, tôi cần gì lo lắng?"

Kim Đạo Anh nhìn Lý Đế Nỗ qua cặp kính gọng vàng, sau khi tháo kính, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn.

"Cậu tin tưởng Jormungandr đến vậy?" 

"Phải." Lý Đế Nỗ nói không hề do dự.

"Nếu như tôi không đồng ý điều kiện của cậu, nhất quyết muốn động vào cậu ta thì sao?"

"Ngài sẽ không." Lý Đế Nỗ nói, "Ten đã báo cáo cho ngài toàn bộ chi tiết xảy ra ở Mặc Xuyên, ngài chắc chắn hiểu rõ, Jormungandr không đồng lòng với Agkana."

"Đế Nỗ." Kim Đạo Anh hiếm khi gọi Lý Đế Nỗ như vậy, vẻ mặt anh ta không hề tỏ ra tức giận, nhưng Lý Đế Nỗ vẫn vô thức thẳng sống lưng.

Năm ấy khi rơi xuống Tây Hải hắn đã cạn kiệt thần lực, nếu không có Kim Đạo Anh, có lẽ hiện tại hắn vẫn đang mắc kẹt tại nơi nào đó dưới biển sâu. Từ trước đến giờ Lý Đế Nỗ luôn kính trọng Kim Đạo Anh, cũng biết giới hạn của Kim Đạo Anh ở đâu. 

Những hành vi thường ngày của hắn như "Vô kỷ luật", "Không tôn trọng luật lệ của Cục Quản lí", "Suy nghĩ khác người dọa nạt nhân viên trong cục", những việc như thế chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, còn lần này, hắn đã chính xác giẫm lên ranh giới của Kim Đạo Anh.

Nhưng những việc liên quan đến La Tại Dân, hắn nhất định phải nắm chắc mới có thể tung ra con át chủ bài của mình.

Hắn không thể không làm vậy.

"Hai mươi tám năm trước đã xảy ra chuyện gì, tôi nhớ cậu không hề quên." Giọng điệu Kim Đạo Anh vẫn bình tĩnh, nhưng áp lực lại nặng nề, "Có lẽ cậu chỉ quan tâm đến La Tại Dân, nhưng tôi phải chịu trách nhiệm với tính mạng của toàn bộ người dân quận 8, dù là nhân loại bình thường hay nhân loại đặc biệt."

Lý Đế Nỗ đã cởi bỏ nét mặt đùa cợt, nghiêm trang nói: "Xin lỗi, anh Đạo Anh."

"Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn không có cách nào để hoàn toàn tin tưởng Jormungandr được, mặc dù trong trận chiến Mặc Xuyên cậu ta tỏ ra đối địch với Agkana." Kim Đạo Anh đưa ngón giữa và ngón trỏ lên, ra hiệu cắt ngăn lại lời Lý Đế Nỗ định nói, "Theo quan điểm của tôi, Jormungandr không có lý do nào để đứng về phía đối lập với Agkana, thân phận của Jormungandr ở Đền Uppsala là gì ai cũng biết, nói cậu ta chỉ vì cậu mà đối nghịch với Lời Tiên Tri thì..."

"Tôi cũng không tin."

Lý Đế Nỗ đan tay đặt trên đầu gối, hắn đã hiểu rõ mục đích của Kim Đạo Anh khi tới tìm hắn vào lúc này.

Bề ngoài nhìn như thể Kim Đạo Anh vì chuyện của Mark Lý mà thỏa hiệp, nhưng là người đứng đầu tại Cục Quản lí Đặc biệt, Kim Đạo Anh phải thật thận trọng và không được phạm bất kỳ sai lầm nào.

Lý Đế Nỗ biết, đây là cơ hội cuối cùng Kim Đạo Anh cho hắn. Nếu hắn không thể thuyết phục được Kim Đạo Anh, thì kể cả hắn cùng La Tại Dân có hợp sức thì sợ rằng hôm nay cũng vô phương thoát thân.

Ở điểm này, trước khi khởi hành La Tại Dân đã từng nhắc nhở hắn.

"Trong lòng ngài tồn tại đề phòng với La Tại Dân là bởi vì lời tiên tri cuối cùng mà Agkana để lại. Thời điểm tôi và em ấy ra đời, chúng tôi đều có những lời tiên tri riêng tương ứng. Theo thần lệ trong Đền Uppsala, Lời Tiên Tri của Số Phận là chí cao vô thượng, không thể bất tuân."

Vẻ mặt của Lý Đế Nỗ nghiêm túc và thành thật hiếm thấy.

"Ngài không biết đâu, cả hai lời tiên tri này, đều bị phá vỡ."



Khoảnh khắc La Tại Dân rời khỏi phòng bệnh, Lý Đế Nỗ đã đứng chờ trên hành lang. Hắn đứng sang một bên, đợi La Tại Dân và Từ Anh Hạo bàn xong chuyện rồi mới tiến lên.

La Tại Dân nhìn cực kì mệt mỏi, dù sao thần thức của anh vẫn chưa khôi phục hết, suốt thời gian này anh sử dụng quá nhiều thần lực Jormungandr, tuy rằng không đến mức tổn hại đến cơ thể nhưng không tránh được cảm giác mệt mỏi.

Lý Đế Nỗ ôm anh, từ bỏ ý định bế anh lên trước sự phản đối kịch liệt của anh.

"Vất vả rồi."

"Ngủ một giấc là được." Hai ngón tay của La Tại Dân day day ấn đường, "Anh nói chuyện với cục trưởng xong rồi?"

Dù hiểu rõ Lý Đế Nỗ làm việc chưa bao giờ dây dưa dài dòng, nhưng cuộc trò chuyện với Kim Đạo Anh kết thúc nhanh như vậy vẫn là ngoài dự kiến của La Tại Dân.

"Ừ." Nơi hành lang người người qua lại, Lý Đế Nỗ cũng không muốn nhiều lời, "Về nhà trước đã, em cần nghỉ ngơi."

Nhận được ánh mắt hoài nghi "Sao anh có thể về nhà" từ La Tại Dân, Lý Đế Nỗ cây ngay không sợ chết đứng bổ sung: "Tôi vẫn còn trong kỳ nghỉ phép."

Đây không phải lần đầu tiên La Tại Dân đến Cục Quản lí Đặc biệt, ngoại trừ việc bệnh xá đã gia tăng thêm phòng bệnh, bên ngoài đều là khu vực hoạt động công cộng, thì rõ ràng bầu không khí trong cục đã căng thẳng hơn trước rất nhiều. Trước mắt đã gần nửa đêm, đèn đóm trong cục vẫn sáng, chẳng hề có một chút ý định tan làm. Trên thực tế, vì chuyện Agkana trốn thoát, các phòng ban trong cục đã liên hợp thành lập một tổ điều tra đặc biệt, cũng nâng cao cấp độ canh gác trên toàn Quận 8, do đích thân Kim Đạo Anh đóng giữ, thậm chí cả phó Phòng Quan Hệ Lý Hải Xán khó khăn lắm mới xin nghỉ phép cũng bị bắt trở về, lao đầu vào làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm.

Với cương vị là người phụ trách của bộ phận quan trọng, Hắc Long lại còn dõng dạc tuyên bố mình đang trong kỳ nghỉ phép, nếu để Lý Hải Xán nghe thấy, chắc chắn hắn sẽ bị thêm một người nữa kéo vào sổ đen.

Lúc hai người về tới tòa chung cư đã quá nửa đêm, tiếng động cơ Veneno gầm rú đánh thức bảo vệ chung cư, đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của đối phương nhìn tới chiếc xe thể thao lập tức sáng rực hơn cả ánh đèn trong phòng an ninh.

Lý Đế Nỗ chưa đăng ký biển số xe của chiếc xe này, bảo vệ cũng thức thời không hỏi nhiều, đăng ký thông tin xong thì để bọn họ vào.

Khi tiến vào gara, La Tại Dân nhìn cái thanh chắn qua kính chiếu hậu.

"Trước đây em có một câu hỏi."

Khóe mắt Lý Đế Nỗ liếc ngang qua, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Thánh Tử vẫn lóa mắt rạng rỡ trong bóng tối, lúc nghĩ ngợi còn hơn nhăn nhăn đầu mũi, đáng yêu biết bao.

"Mấy cái xe thể thao này thấp như vậy, không thể chui thẳng qua cái thanh chắn à?"

Trong gara đỗ xe yên tĩnh vang lên tiếng lốp xe ma sát chói tai, con siêu xe đen tuyền điên cuồng lắc lư, La Tại Dân không kịp đề phòng, suýt nữa đập vào cửa sổ xe.

"???"

Hắc Long: "Để tôi chui thử cho em xem." 

La Tại Dân vẫn ôm áo khoác vest của Lý Đế Nỗ trong ngực, hắn mặc áo sơ mi màu đen, tay áo vén lên khuỷu tay, để lộ đường cong cơ bắp cánh tay săn chắc và chiếc đồng hồ đắt giá, thành thạo quay bánh lái kéo hộp số, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở nam tính nồng đậm.

"Không cần..."

Âm thanh phản bác yếu ớt của La Tại Dân bị át đi bởi tiếng động cơ rền vang, ánh đèn đỏ tươi rọi thẳng một đường chói mắt. Chẳng qua khi đi ngang qua phòng an ninh lần thứ hai, La Tại Dân vẫn lựa chọn dùng áo khoác che mặt, chặn lại ánh mắt khó tin của anh trai bảo vệ, làm bộ không quen người đàn ông đẹp trai lại kiêu căng kia.

Chịu hết nổi cái người này.

Dây an toàn trước ngực thắt chặt, đáng lẽ cái anh chàng đẹp trai phải dừng xe lại. La Tại Dân còn chưa kịp buông áo khoác đang che mặt, tài xế làm màu chưa đủ nên cáu kỉnh quay qua, chặn lại những bình luận về hành vi trẻ con của hắn.

"Anh..."

Không gian dưới áo khoác vest chật hẹp, tràn ngập mùi hương nóng bỏng của Hắc Long, La Tại Dân bị ấn vào ghế, đối phương nâng cằm anh lên, Lý Đế Nỗ tựa như đang đe dọa, cắn nhẹ môi anh, sau đó hung hăng đưa lưỡi vào, thô bạo liếm mút môi lưỡi Thánh Tử.

La Tại Dân bị hôn đến hít thở nhọc nhằn, còn thấy buồn cười, nhưng anh không giãy nổi khỏi Lý Đế Nỗ, thừa dịp hắn hôn vào cổ anh thì đẩy hắn ra: "Em phải về nhà nghỉ ngơi!"

"Còn nhiều thời gian để em nghỉ ngơi."

Chỉ huy Lý nói một không nói hai, nửa ôm nửa bế người vào thang máy, tựa vào một góc tiếp tục hôn. Đêm khuya không còn ai đi thang máy, hai người cứ thế dây dưa cho đến tầng 13, áo của La Tại Dân đã bị lôi ra, kéo theo dục vọng mãnh liệt. Anh giống như rắn bám lên người Lý Đế Nỗ, hai tay ôm gáy hắn, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn. Eo nhỏ thon gọn mềm mại như không xương nằm trong cánh tay người đàn ông, hạ thân cọ xát sắp bốc cháy.

Bên kia Lý Đế Nỗ đã quét dấu vấn tay, ngón tay linh hoạt của La Tại Dân lần mò nhanh chóng cởi thắt lưng của cả hai người, để đảm bảo diễn biến tiếp theo khi bước vào cửa nhà được thực hiện liền mạch——

"Meo——"

Tiếng mèo kêu thảm thiết khiến hai người đồng thời đứng hình, tiếng meo meo còn mang theo vẻ lên án gay gắt.

La Tại Dân chợt nghĩ đến điều gì đó, hít vào một hơi lạnh, nhỏ giọng nói: "Anh không nhờ ai cho Chiêu Tài ăn?"

Bọn họ biến mất nửa tháng, đồ dự trữ trong máy cho ăn tự động lẽ ra đã hết từ lâu.

Lý Đế Nỗ nhịn không được, trán nổi gân xanh, mỗi một chữ đều nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có nhờ Tiêu Tuấn và Lưu Dương Dương thường xuyên ghé qua."

La Tại Dân quay đầu, nhìn thấy Chiêu Tài nghiêm mặt ngồi xổm ở phòng khách, căn hộ sang trọng không dính hạt bụi nào của Hắc Long nay lông mèo bay tứ tung, khắp ghế sofa bằng da thật đều có dấu cào khả nghi, mấy cái gối có giá trị không nhỏ bừa bãi dưới đất, những đường chỉ may ngay góc bị đứt toác hở cả lông bên trong, chắc chắn đã hy sinh rất oanh liệt.

Nhưng đây chưa phải điều khủng khiếp nhất, cái mùi thum thủm nồng nặc trong không khí mới là thứ chính thức kích thích dây thần kinh hai người.

"...Không phải em mua nhà vệ sinh tự động cho mèo rồi à?" Răng hàm Lý Đế Nỗ sắp bị cắn nát đến nơi.

La Tại Dân im lặng: "Nhà vệ sinh tự động thì cũng phải kiểm tra định kỳ mà!"

Có vẻ như Siren và Kim Hống không hẹn mà gặp cùng nhau trốn việc, ai cũng không xem cái việc làm công nhân hốt phân là việc quan trọng, dẫn đến không chỉ toàn căn nhà của sếp đều bốc mùi, mà cả sếp và vợ sếp đều bị một con mèo cho ăn mắng.

Hai người một mèo nhìn nhau, mặc dù Chiêu Tài ngồi dưới đất, nhưng rất có dáng vẻ chiếm ưu thế về lí lẽ. La Tại Dân chịu thua đầu tiên, hai mắt anh vừa nhắm lại, quay đầu vùi mặt vào ngực Lý Đế Nỗ. 

"Về nhà nghỉ ngơi thôi." Anh thì thầm. 


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro