Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35

Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana

--



"Bác sĩ La? Bác sĩ La, anh...Sếp ơi, bác sĩ La run cầm cập luôn rồi, đúng là kết giới chưa đủ dày..."

"Có lẽ do khoảng cách quá gần..."

"Đúng vậy, dưới đấy sâu quá, không thấy rõ lắm...Không thì để Thần Lạc đưa đi, hoặc ở lại đây..."

"Được, vậy tụi em xuống trước..."

Tiếng nổ ầm bên tai rút đi, âm thanh trò chuyện từ xa vang đến gần, một lúc sau bốn bề rơi vào tĩnh lặng.

La Tại Dân hồi phục tinh thần, phát hiện bản thân đang ngồi tựa vào tường, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi. Bức tường cách đấy không xa đã sụp đổ, sỏi đá và cát bụi chất đống trên mặt đất cao bằng nửa người. Chung Thần Lạc và Phác Chí Thịnh không ở đây, chắc hẳn đã đi trước dò đường.

Lý Đế Nỗ ngồi xổm bên cạnh, hắn gỡ mặt nạ lọc khí trên mặt anh, vặn bình nước đưa cho anh.

"Em..."

"Là tôi không kiểm soát tốt." Lý Đế Nỗ cắt ngang lời anh, "Không nên để em đứng gần như vậy."

La Tại Dân uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống thực quản đi vào dạ dày, anh rùng mình, đầu óc tỉnh táo hơn không ít.

"Đó là gì?"

"Năng lượng tử vong ở Helheim, nếu đạt đến nồng độ nhất định có thể khiến cả một ngọn núi khô cằn."

Vừa rồi La Tại Dân đánh rơi đèn pin, tại đường hầm chỉ còn duy nhất tia sáng trong tay Lý Đế Nỗ. Kiểu đèn pin chuyên dụng này có thể chiếu sáng rất xa, nhưng chùm tia phân kỳ thì khá yếu, ở những nơi gần hiệu ứng ánh sáng lại mờ.

Anh không thấy rõ biểu cảm của Lý Đế Nỗ đang gần trong gang tấc, nhưng anh nghe được giọng điệu đối phương khác với ngày thường.

"Em có sợ không?"

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rát, cả hai đều đeo găng tay hở ngón, từng ngón tay của Lý Đế Nỗ len lỏi vào kẽ tay anh, nhè nhẹ cầm lấy, lúc này La Tại Dân mới ý thức được tay mình đang run lên.

Anh hé miệng muốn nói, nhưng suy xét đến tâm trạng Lý Đế Nỗ có phần kì lạ, anh nên giữ im lặng thì hơn.

Anh mơ hồ cảm thấy Lý Đế Nỗ đang tức giận.

Hắc Long là chỉ huy của Phòng Hành động Đặc biệt, không được, cũng không thể để người khác nhìn ra cảm xúc của mình. Cho dù là Cục trưởng Kim Đạo Anh người quen biết hắn lâu nhất, cũng không dám vỗ ngực nói rằng có thể nắm bắt chính xác logic và hành động của hắn.

Nhưng ở trước mặt La Tại Dân, hắn đã phá lệ rất nhiều lần, có rất nhiều khoảnh khắc hắn bộc lộ cảm xúc tựa như một "con người" thực thụ, chứ không phải là rồng đen tuyệt vọng Nidhogg kéo theo tất cả Tử Linh ở Helheim ra khỏi Vực Sâu Thế Giới.

Khiến hắn hỏi ra câu có sợ hay không, như thế cũng đủ để toàn bộ Cục quản lí xôn xao.

Nhưng La Tại Dân không hiểu những điều này, anh chỉ nhạy bén cảm nhận được cơn giận đang bị đè nén dưới giọng điệu bình thản của Lý Đế Nỗ.

"Cạch" một tiếng, đèn pin rơi xuống đất lăn đến mép tường, hàm dưới của La Tại Dân bị người bóp chặt, bức tường đá lạnh lẽo gồ ghề cấn vào sống lưng anh.

Bây giờ, anh mới nhìn rõ nét mặt của Lý Đế Nỗ.

"Nói cho tôi biết, em có sợ không?"

Giọng nói Lý Đế Nỗ vẫn bình thường, nhưng nếu Chung Thần Lạc và Phác Chí Thịnh ở đây ngay lúc này, nhất định họ sẽ hoảng sợ trước trạng thái hung bạo của Lý Đế Nỗ đến mức gọi Lý Vĩnh Khâm đưa trực thăng tới rước họ về.

La Tại Dân chưa từng thấy một Lý Đế Nỗ như vậy, ở trước mặt anh lúc nào rồng đen cũng giở trò đùa bỡn lưu manh, thỉnh thoảng như khổng tước xòe đuôi khoe khoang phóng ra hormone giống đực, sẽ vì thấy La Tại Dân đi chân trần trên sàn, không nói tiếng nào, trải một lớp thảm thủ công quý giá lên nền đá cẩm thạch còn quý giá hơn, hắn cũng sẽ phớt lờ lời van xin trên giường của La Tại Dân, nở một nụ cười khốc liệt nhưng lại gợi cảm chết người.

Ánh mắt hắn hiện tại như dâng lên cơn thủy triều đen không đáy, hàng lông mày nhíu chặt, gắng gượng ngăn chặn ngọn lửa sắp bạo loạn. Không khí trong không gian thu hẹp bắt đầu va chạm, đá vụn và đất cát nhanh chóng lung lay từ bức từng.

Kỳ lạ thay, trực giác La Tại Dân cho biết cơn giận này không phải nhằm vào anh, mà là nhằm vào chính bản thân Lý Đế Nỗ.

Đá trên đỉnh đầu rơi xuống ngày càng nhiều, lối đi cũng xuất hiện rung chấn. La Tại Dân không do dự nữa, nâng người hôn lên khóe môi đang mím chặt của Lý Đế Nỗ.

"Em không sợ." Trong bóng tối, ánh mắt La Tại Dân trong trẻo sáng ngời nhìn thẳng vào Lý Đế Nỗ, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định.

"Có anh bảo vệ em rồi."

Rung chấn dừng lại, viên đá vụn cuối cùng rơi xuống được giữa chừng thì bị ngọn lửa vàng kim thiêu rụi.

"Tôi sẽ tổn thương em." Lý Đế Nỗ gằn từng chữ một, "Giống như vừa rồi."

La Tại Dân vờ như không nghe, lặp lại một lần nữa: "Anh sẽ bảo vệ em."

Lực bóp ở cằm anh biến mất, ngược lại bàn tay Lý Đế Nỗ luồn ra sau gáy anh, để anh đón lấy cái hôn nóng bỏng từ hắn.

Hô hấp bị người khác cướp đoạt trong nháy mắt, Lý Đế Nỗ hung hăng lao đến, quấn quýt đầu lưỡi thơm ngọt của La Tại Dân, răng nanh sắc nhọn dùng lực nghiền ép đôi môi mềm, ngay lập tức nếm được vị máu tươi như ý muốn.

La Tại Dân sững sờ vì cơn đau nhói ở môi dưới, nhưng anh không giãy giụa, đặt tay lên vai Lý Đế Nỗ, hợp tác nâng cổ, đưa mình nghênh đón hắn.

Em là của tôi. Trong đầu Lý Đế Nỗ vang lên một giọng nói, em ấy có thể chấp nhận mọi thứ của tôi.

Điều này dễ dàng xoa dịu lửa giận sắp bùng phát trong lòng hắn. Hắn lùi ra một chút, dịu dàng liếm vết máu trên môi La Tại Dân, đợi đối phương lấy lại hơi thở rồi phủ kín lần nữa.

Bình thường nếu La Tại Dân không cố ý ngăn cản, thì một khi hai người hôn nhau sẽ không thể kiềm chế nổi, cho đến lúc tai nghe của cả hai kêu lên tiếng thông báo kết nối đường dây mới có thể chặn lại cái tay đang cởi áo khoác La Tại Dân của Lý Đế Nỗ.

Hắn hít sâu một hơi, ngón tay xoa lên đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của La Tại Dân, bật bộ điều khiển tai nghe.

"Nói."

Giọng nói chỉ huy của bọn họ khàn hơn ngày thường, Chung Thần Lạc tưởng đường dây có vấn đề nên không để tâm. Chỉ có Phác Chí Thịnh nghe thấy được ít dấu hiệu, nhưng khát vọng sống nhắc nhở cậu câm miệng.

"Tụi em đang ở bên dưới, thực sự tìm được người dân mất tích." Chung Thần Lạc tiếp tục nói, "Còn bác sĩ La thế nào rồi ạ? Anh đi tiếp được không?"

Lý Đế Nỗ nhìn qua La Tại Dân đang cố gắng lấy lại hô hấp, thản nhiên đón nhận ánh mắt phóng tới như dao găm của anh, trả lời: "Không sao, chúng tôi xuống đây."


Đường đi xuống phía dưới rất dài, hai người đi khoảng hơn mười phút mới đến một nơi trông giống như tiền sảnh, có một cánh cửa đôi bằng đá cao tầm bốn năm tầng lầu, giờ phút này khe cửa đang mở rộng, cơ quan trên cửa đã bị phá hủy.

Trên cánh cửa cũng khắc hình vật tổ rắn ngậm đuôi, nhưng ở vị trí mắt rắn được thay bằng vật liệu đá bạc trắng không rõ nguồn gốc, hoa văn được tạc cũng tinh xảo hơn nhiều so với trên tường đá.

La Tại Dân hỏi: "Nơi này là...lăng mộ?"

"Có thể." Lý Đế Nỗ ra hiệu cho La Tại Dân vào trước, "Nếu không còn cửa ra vào nào khác, thì người nằm bên trong nhất định không phải người."

"Sếp! Bác sĩ La!" Chung Thần Lạc canh giữ bên cạnh cửa, nhìn thấy có người vô thì bước lên đón. La Tại Dân vô thức ngoảnh mặt, sau đó mới nhớ ra trước đi tiếp thì Lý Đế Nỗ đã đeo mặt nạ lọc khí lại cho anh, Chung Thần Lạc sẽ không thấy đôi môi bị cắn rách của anh.

 Kẻ gây chuyện đi từ phía sau lên, nhướn mày không rõ ý tứ.

"Tụi em tìm được mấy người dân bị mất tích." Thao Thiết không chú ý tới dòng sóng ngầm phun trào giữa bọn họ, dẫn đầu bước vào trong, "Có hơi ác độc, nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Cánh cửa đá cao vút, không gian bên trong tối thiểu cũng cao hơn bốn mươi năm mươi mét, tổng thể trông giống một đại sảnh chìm hình tròn, phía ngoài được bao bọc bởi mười hai cây cột, một cây cột to đến mức ba người ôm mới hết. Trước mỗi cây cột đều có một bức tượng điêu khắc một chiến binh, hai tay cầm kiếm, dáng đứng thẳng tắp, thanh kiếm rộng dài che khuất nửa dưới khuôn mặt sau lớp mũ trùm đầu.

Lý Đế Nỗ đi cuối cùng, vì thế không ai nhận ra sự thay đổi trên mặt hắn sau khi nhìn thấy mấy bức tượng điêu khắc.

Những chiếc đèn lồng dọc bờ tường đã được thắp sáng, không cần dùng đèn pin cũng có thể thấy rõ cảnh tượng trong đại sảnh—— Chung Thần Lạc đã nói La Tại Dân phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Hai mươi bảy người dân mất tích tập trung thành một vòng tròn, tất cả đều mặc áo choàng đen dài tay lỡ, ống tay áo rộng lộ ra đôi tay gầy gò sạm đen, mặt bị ép chặt sát đất, hai đầu gối quỳ rạp, xương gáy có dấu hiệu bị gãy với góc độ bất thường, dường như có ngoại lực cưỡng ép bọn họ cúi sấp trên mặt đất.

Phác Chí Thịnh lật một người trong số họ lên, người kia vẫn giữ tư thế quỳ lạy, làn da sẫm màu khô ráp bọc xương đầu , hốc mắt trống rỗng, miệng há to, không thấy răng và lưỡi đâu, cả khuôn mặt chỉ còn ba cái lỗ đen ngòm, thả một ngọn lửa chập chờn lửng lơ trong bóng tối.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro