27
Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana
--
Bảy giờ sáng, vốn là thời điểm nơi thành thị thức giấc, nhưng tại thành phố Vân Sơn chỉ còn sự tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng bay qua lẫn tiếng chim hót đều không nghe thấy.
Tiêu Tuấn cảm thấy mình hành động không chậm, nhưng khi vừa đuổi kịp thì nơi chợ gỗ gần như trở nên hoang tàn.
Không khí trong thành phố tràn ngập mùi gỗ nồng nặc và kỳ lạ, đây chính là nguyên nhân khiến tất cả người dân ở trong phạm vi thành phố Vân Sơn chìm vào giấc ngủ say. Trên đường tới đây bọn họ nhận được tin nhắn từ Lý Đế Nỗ, tiểu đội do Mark Lý đưa đến đều được đeo mặt nạ phòng độc, lúc này mới an toàn đến chợ gỗ.
Hiện tại Đội 7 được trang bị vũ trang đầy đủ, cùng với Tiêu Tuấn và Lưu Dương Dương đang đứng trên tầng cao nhất của một trung tâm mua sắm cách không xa chợ gỗ, mỗi người biểu cảm khác nhau cùng nhìn qua đống đổ nát dưới ánh nắng.
Phải giải thích thế nào đây? Phải bồi thường bao nhiêu đây? Không thì mọi người đừng tỉnh nữa?
Khá may hôm nay là ngày lễ, không ai đi làm ở chợ gỗ, bằng không thì đúng là chết người.
Đương nhiên, "chết người" ở đây không chỉ là những người bình thường làm việc ở chợ gỗ, mà còn có chỉ huy của bọn họ.
Tiêu Tuấn tiện tay vẽ một cái trận pháp nhỏ, đầu ngón trỏ phẩy phẩy trong không khí, quan sát được một hồi thì nói: "Mùi hương này là tà khí, không có thực thể, lan tỏa khắp nơi, rất khó để lọc sạch, việc trước mắt là phải phá hủy đầu nguồn của nó."
"Mấy người...đi xem thử trước đi?" Trong mặt nạ phòng độc có cài thiết bị liên lạc, Tiêu Tuấn có thể cảm nhận được vị Đội trưởng Đội 7 sóng to gió lớn gì cũng từng thấy qua rồi thực ra đang rất muốn chửi tục.
"Được, mấy anh đến đấy cũng không an toàn." Tiêu Tuấn vờ như không nghe thấy, "Bên ngoài chợ có kết giới, đề phòng nhỡ đâu vẫn có thứ cần phải loại bỏ thì có thể di dân kịp thời."
Dù sao bọn họ cũng không biết Lý Đế Nỗ đã đánh nhau xong hay chưa.
"Đã biết." Mark Lý cảm thấy nửa đầu mình sắp ong ong lên, "Này, vậy tôi phải giải thích với công chúng thế nào..."
"Cứ nói là nổ khí gas đi." Lưu Dương Dương lưu loát nói, "Chẳng phải lần nào mấy anh cũng giải thích như thế à."
Khí gas nhà cậu có thể khiến một tòa nhà nổ tung hả? Mark Lý đang rất muốn chửi thề thành tiếng, xua xua tay nói rằng mình sẽ sắp xếp, kêu bọn họ đi nhanh lên.
Anh sợ mình sẽ bị đau tim chết mất nếu cứ nhìn thấy mấy người ở phòng Hành động Đặc biệt như vậy.
Mặt trời đã lên cao hơn trước, Tiêu Tuấn và Lưu Dương Dương đi dọc theo làn xe ở chính giữa đến gần chợ gỗ.
"Khả năng chịu đựng áp lực của Mark Lý mạnh thật." Lưu Dương Dương chợt nói một câu, "Thành ra vậy rồi mà vẫn chưa rút súng."
"Không mạnh thì không làm nổi Đội trưởng Đội 7 được." Tiêu Tuấn nói, "Không riêng gì đội trưởng, thần kinh của mấy người ở Đội 7 đều được làm bằng sắt đá, không thì cũng phát điên từ lâu rồi."
Suy cho cùng mọi người đều được tiếp nhận sự giáo dục vô thần tại trường học, ngay khi bước vào công việc lại nhìn thấy nhiều sự kiện siêu nhiên khó tin như thế, chưa sợ đến điên lên đã là quá tốt.
"Tôi nghe nói, Mark Lý trước đây cũng là người trong cục?"
Bên cạnh im lặng một lúc, Kim Hống quay đầu nhìn, Tiêu Tuấn vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nheo mắt nhìn thẳng về mình.
"Cậu nghe ai nói?"
Lưu Dương Dương cũng dừng bước, y quen thân với Tiêu Tuấn nên cũng cảm nhận được sự cảnh giác trong lời nói của cộng sự.
"Là tôi tự nghĩ vậy." Lưu Dương Dương thẳng thắn thú nhận, "Tôi chỉ nghĩ rằng cho dù Mark Lý là đội trưởng Đội 7 thì anh ta cũng quá quen thuộc với công việc trong cục chúng ta."
Quen thuộc đến mức như là một phần của nó, hay nói đúng hơn là đã từng.
"Còn có thái độ của sếp đối với anh ta." Lưu Dương Dương dứt khoát nói ra hết, "So với quan hệ đồng nghiệp mà nói thì giống với một người bạn cũ lâu năm hơn."
Tiêu Tuấn do dự một chút, dường như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của Lưu Dương Dương.
Lưu Dương Dương nhướn mày, phản ứng của Tiêu Tuấn khá kì quái, chẳng qua đã xác minh được suy đoán của y.
"Tôi thuận miệng hỏi thế thôi." Lưu Dương Dương nói, "Những chuyện xảy ra trong cục trước đây tôi không cần biết."
"Không." Tiêu Tuấn như thể đã nghĩ thông suốt, "Là tôi suy nghĩ nhiều, sếp Lý giao nhiệm vụ bên Tây Hải cho cậu, cậu sẽ sớm biết thôi."
"Cậu đoán không sai, Mark Lý đúng là từng làm việc trong cục, anh ta là cựu chỉ huy của phòng hành động."
Lưu Dương Dương ngây người, Phòng Hành động Đặc biệt là lực lượng tiền tuyến của Cục Quản lí, vậy thì chỉ huy của bọn họ chắc chắn phải là nhân loại đặc biệt.
Tuy nhiên, trên người Mark Lý lại không hề có một khí tức nào từ nhân loại đặc biệt.
"Việc này kể ra rất dài dòng, chỉ vài ba câu không thể nói hết cho cậu rõ." Vẻ mặt Tiêu Tuấn nghiêm túc, "Bây giờ Mark Lý thực sự chỉ là nhân loại bình thường, chuyện anh ta từng làm việc ở cục quản lí thuộc về hồ sơ cơ mật, cho nên những người tham gia sau như cậu không biết cũng bình thường thôi."
Lưu Dương Dương nhanh chóng hiểu được ý nghĩa khác qua lời nói của Tiêu Tuấn, với tư cách là chỉ huy phòng hành động, thân phận của Mark Lý nhất định phải được công khai, nhưng những người gia nhập về sau không biết được chuyện này đều là do những người khác đã giữ kín miệng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến tất cả mọi người biết được một sự thật được công khai phải ngậm miệng giữ bí mật, còn thuộc hồ sơ cơ mật nhất, quan trọng hơn là tại sao Mark Lý lại mất đi năng lực và trở thành nhân loại bình thường?
Đây là chuyện chưa nghe bao giờ, Lưu Dương Dương đã từng chứng kiến nhiều nhân loại đặc biệt vì mất đi năng lực dẫn đến tử vong, chưa từng nghe nói năng lực của nhân loại đặc biệt có thể bị tước bỏ và chỉ còn cơ thể của nhân loại bình thường, thậm chí sống như một con người.
Lưu Dương Dương còn muốn nói thêm, nhưng chợ gỗ cách đấy không xa vang lên một tiếng nổ, khói bụi cuồn cuộn cuốn theo hàng trăm tấn mảnh vụn gạch đá bay ra ngoài, kết giới được bố trí lúc trước qua những lần va chạm liên tiếp sắp sụp đổ.
Thiết bị liên lạc của hai người đồng thời báo vào tai nghe tiếng đường dây được kết nối.
"Tiêu Tuấn, gia cố kết giới." Lý Đế Nỗ nói.
Thực ra thì không cần có lệnh của Lý Đế Nỗ, Siren đã thiết lập một trận pháp đủ để bao trùm toàn bộ thành phố, phủ lên kết giới ban đầu. Kết giới do Kim Hống vẽ không hiệu quả bằng Siren, nên Lưu Dương Dương đã hỏi Lý Đế Nỗ có muốn mình vào hỗ trợ không.
Luận về phương diện chiến đấu thì chỉ huy của bọn họ luôn là một người thất đức, hắn dừng một chút rồi nói: "Không cần, cậu đi giúp Tiêu Tuấn, tôi giải quyết được."
Lý Đế Nỗ lăn ra khỏi chỗ, tiếng hồi đáp của Lưu Dương Dương chìm trong tiếng sụp đổ của trần nhà.
Một mảnh vỡ sượt qua cằm hắn, máu tươi chầm chậm rỉ ra, ở vết thương đọng lại thành một giọt máu nhỏ, chưa kịp chảy xuống thì miệng vết thương đã tự động khép lại.
Vẻ mặt của Hoàng Nhân Tuấn đứng cách đó không xa chợt biến sắc: "Từ khi nào mà anh có khả năng tự chữa lành?"
Lý Đế Nỗ dùng ngón cái lau đi vết máu, hắn cụp mắt nhìn một lúc rồi mới chuyển hướng về phía thanh niên đang nói.
Hắc Long không che giấu sát khí, Hoàng Nhân Tuấn vô thức lùi về sau nửa bước, áp lưng vào con quái vật vừa rút lui và đang cố thủ sau lưng, lúc này mới yên lòng hơn được.
Cậu ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Lý Đế Nỗ, nếu không phải đối phương còn bận tâm đến La Tại Dân đang bất tỉnh và toàn bộ nhân loại bình thường đang ngủ say trong thành phố thì tình hình của Hoàng Nhân Tuấn sợ sẽ còn tệ hơn nhiều.
Lý Đế Nỗ đến nơi quá nhanh, cậu ta và Trịnh Thành Xán đưa một mình La Tại Dân ra khỏi xe buýt, cũng xác định trên người anh không mang theo thiết bị điện tử hay chú thuật theo dõi nào, vậy mà rõ ràng Lý Đế Nỗ đã đến thẳng tận đây.
Điều khiến Hoàng Nhân Tuấn lo lắng hơn chính là Trịnh Thành Xán không tỉnh dậy đúng thời gian đã định. Trước khi vào mộng, Hoàng Nhân Tuấn đã đặt lên người Trịnh Thành Xán một loại chú thuật để đề phòng, cộng thêm tính toán thời gian, cho dù Trịnh Thành Xán không thể thuận lợi lấy được đáp án ở chỗ La Tại Dân thì cũng nên rời khỏi mộng cảnh từ sớm.
Còn có thứ gì khác mà bọn họ chưa phát hiện?
Từ khi ảo ảnh tan vỡ nhưng Trịnh Thành Xán vẫn chưa tỉnh lại, Hoàng Nhân Tuấn đã nhận thức được tình huống đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, mà sau khi La Tại Dân rơi khỏi ban công thì cậu ta cũng không còn thấy được gì, càng không thể biết những chuyện xảy ra tiếp theo.
Lẽ nào bọn họ lại bước vào tầng mộng cảnh kế tiếp? Nhưng ảo ảnh đã vỡ vụn, vậy là ai đang mơ?
Hoàng Nhân Tuấn đè nén nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong lòng, đầu óc không ngừng suy nghĩ, tính cách để tự mình thoát thân khỏi móng vuốt của Hắc Long.
"Cho cậu một cơ hội cuối cùng." Lý Đế Nỗ không trả lời vấn đề trước đó của cậu ta, lạnh lùng nói, "Giải trừ chú thuật của cậu."
Hoàng Nhân Tuấn bình tĩnh lại, khẽ giơ tay lên gọi con quái vật phía sau, nó không lao về phía Lý Đế Nỗ mà lại mò về phía chiếc quan tài gỗ màu đỏ thẫm.
"Đáng lẽ anh nên gặp qua nó trước." Hoàng Nhân Tuấn vuốt ve lớp vây màu đỏ của con quái vật, "Là tôi đã đánh giá thấp các anh, suýt nữa nó không thể chạy thoát."
Lý Đế Nỗ nheo mắt lại— đương nhiên là hắn nhận ra con quái vật sau lưng Hoàng Nhân Tuấn, mặc dù có một ít thay đổi, nhưng khí tức nhơ nhớp và hung ác trên người nó vô cùng quen thuộc.
Chẳng trách Bộ phận Quan hệ không thể tìm ra nguồn gốc của con quái vật kia, trên đầu nó có sừng, phần lưng mọc vây đỏ , tứ chi thì tựa như một con rồng, ngay cả hơi thở cũng có thể tạo ra ảo ảnh, bảo sao Lữ Thụ lại bị nó lừa gạt.
Con Hải Thận* này đặt chân trước lên mép quan tài gỗ, chậm rãi phun một làn sương đỏ vào bên trong quan tài. Gần như tại lúc đấy, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy gò má mình bị bỏng rát, ngay khi vừa phản ứng thì một ngọn lửa rồng tựa như nhát chém xuyên qua chính giữa con Hải Thận và quan tài gỗ, làn sương mù đỏ sậm bị thiêu cháy không còn một mảnh, Hải Thận gào rú một tiếng, nửa bên đầu nó bỗng xuất hiện một vết bỏng.
(Hải Thận/海蜃: Là một loại quái vật biển trong thần thoại Trung Quốc, có thể phun sương tạo ảo ảnh lâu đài, nhà cao tầng.)
Hoàng Nhân Tuấn cắn môi, cố gắng không kêu thành tiếng.
Lý Đế Nỗ thậm chí không thèm nhấc tay.
"Sự kiện "Con Rồng Ngọc" chỉ là để che đậy, mục đích thực sự là đưa con Hải Thận đó vào được Cục quản lí Đặc biệt." Lý Đế Nỗ nói, "Mấy người tìm gì ở nơi đấy?"
Lại một đợt lửa rồng nữa ập tới, lần này đến lượt con Hải Thận bị thương, Hoàng Nhân Tuấn lảo đảo ôm lấy cánh tay trái của mình, quần áo của cậu ta không có bất kỳ tổn hại nào nhưng da thịt bên dưới đã bị đốt cháy.
"Bất kể thế nào thì việc bước vào Cục quản lí là một chuyện nguy hiểm, con Hải Thận cộng sinh cùng cậu, nếu nó chết, cậu cũng không còn sống để đứng đây nói chuyện với tôi."
"Cho nên tôi đoán rằng, mấy người muốn tìm thứ gì đó không tầm thường." Lý Đế Nỗ ngước mắt, trong đôi con ngươi lạnh buốt hiện lên những đường vân vàng kim, "Mấy người đang tìm một thứ ở 'Tuyệt Vực'."
Trong lòng Hoàng Nhân Tuấn chấn động, chỉ bằng như thế nhưng Lý Đế Nỗ có thể liên kết với tất cả manh mối để tìm ra, sự nhạy bén của Hắc Long vượt xa suy nghĩ của cậu ta, vốn dĩ Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn muốn kéo dài thời gian, tốt nhất là cho đến tận cuối.
Cậu ta liếc mắt về vị trí của Trịnh Thành Xán, nửa người đối phương bị chôn vùi trong đống đổ nát, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Không sao cả, vẫn còn một điều mà Lý Đế Nỗ chắc chắn chưa biết. Hoàng Nhân Tuấn tự an ủi chính mình, ngoài việc tạo ra ảo ảnh, Hải Thận còn biết cách thao túng tâm lý.
Cậu ta vỗ về cái đầu đang rủ xuống của con quái vật, lòng bàn tay xoa nhẹ lên vết bỏng của nó không khác gì trên mặt mình. La Tại Dân vẫn còn im lặng nằm trong quan tài gỗ, bị thân thể to dài của con Hải Thận quấn lấy, bất động như sắp ngừng thở.
"Anh kiêu căng thật đấy, Nidhogg." Hoàng Nhân Tuấn loạng choạng đứng dậy, máu theo tay áo chảy dọc xuống qua đầu ngón tay, "Anh cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, không ai lừa gạt được anh đúng không?"
"Mấy ngàn năm trôi qua nhưng vẫn ngạo mạn như thế." Hoàng Nhân Tuấn hạ giọng, âm thanh khơi gợi mê hoặc, Hải Thận sau lưng cậu ta dựng đứng vây lên, mùi hương kì dị trong không khí ngày càng nồng nặc.
"Anh có biết vị bác sĩ La mà anh muốn bảo vệ là ai không? Có biết tại sao lại bị phong ấn ở Vực Sâu Thế Giới hàng ngàn năm? Là ai phong ấn anh? Là ai muốn giết anh?"
"Cái gì anh cũng không nhớ." Giọng điệu Hoàng Nhân Tuấn mang theo vẻ thương hại, "Hắc Long, Chiến Thần Vực Sâu ngày xưa được vinh danh ở Đền Uppsala có địa vị ngang hàng với Thánh Tử, vậy mà mình chết như thế nào cũng không nhớ."
"La Tại Dân biết tất cả mọi chuyện, là anh ta lừa anh."
Lời nói ra chạm xuống mặt đất, trong không khí chỉ còn sự tĩnh lặng. Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm Lý Đế Nỗ, Hắc Long cúi mặt, hơn nửa gương mặt hắn bị che khuất bởi bóng tối, khó nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn.
Thành công rồi? Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thầm, thần kinh căng thẳng tột độ, hô hấp của con Hải Thận cũng gấp gáp. Cậu ta chỉ có một cơ hội, nếu không nhân lúc Lý Đế Nỗ dao động rồi đưa hắn vào trong mộng cảnh thì có lẽ hôm nay cậu ta không có cách nào bình yên rời khỏi khu chợ gỗ hoang tàn này.
Ngay sau đó, cậu ta nghe được một tiếng cười khẽ.
Trong phút chốc, Hoàng Nhân Tuấn có một ý nghĩ vô cùng hoang đường, cậu ta cảm thấy mình mới là người bị đưa vào mộng cảnh, nếu không thì chẳng phải cậu ta đang nghe nhầm sao?
"Nói xong rồi?" Lý Đế Nỗ chắp tay sau lưng giẫm lên đống gạch vụn rồi bước qua, Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn— Cậu ta không nghe nhầm, Lý Đế Nỗ thực sự đang cười.
Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu run rẩy, cái lạnh thấu xương từ mặt đất nổi lên, giam cầm gót chân cậu ta, cũng xông vào cơ thể cậu ta với sức mạnh có thể hủy diệt một tòa thành.
Cậu ta bỗng nhiên hiểu ra, nhưng đã quá muộn. Cơ thể không thể động đậy, bất lực nhìn Lý Đế Nỗ bước từng bước về phía mình, những nơi hắn đi qua để lại năng lượng tử vong lượn lờ trong không khí. Ở sau lưng Hắc Long, một cánh cửa đến từ hư không cao chót vót mơ hồ xuất hiện, trên cánh cửa được điêu khắc những bức tượng quỷ có hình dáng khác nhau.
Điều đáng sợ hơn đó chính là nụ cười trên gương mặt người đàn ông.
"Cậu nghĩ tại sao tôi không để người của mình vào đây?"
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro