Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20

Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana

--


Người ta cũng đã cầm đồ của anh đứng trước cửa nhà, không khách sáo một tiếng thì cũng hơi bất lịch sự. 

Kết quả là một mình La Tại Dân bận rộn trong bếp, mà hàng xóm đối diện lại thoải mái ngồi trên sofa nhà anh, mèo con ngồi xổm dưới chân hắn phấn khởi, muốn nhảy lên đùi hắn. 

Tranh thủ thời gian nấu canh, La Tại Dân làm thêm một phần ăn cho mèo, trong nhà không có thức ăn sẵn cho mèo nên anh đã nấu thêm một số món cho nó. 

Không ngờ mèo con đến gần ngửi ngửi một chút, sau đó "meo" một tiếng chạy đi. 

"Bây giờ nó chỉ là mèo bình thường." Lý Đế Nỗ nói. 

La Tại Dân ngẩng đầu: "Không phải mấy anh đã..." 

"Nó là một trong những con đầu tiên bị đám kia bắt linh hồn, lúc đưa trở lại thì phần hồn không còn hoàn chỉnh, sau khi quay về cơ thể thì cũng chỉ là một con mèo bình thường." Lý Đế Nỗ giản lược bớt sự việc, thực tế là vì Quỷ Đồng Hoàn cho linh hồn bọn chúng đánh nhau, Miêu Yêu không phải chủng tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, hồn phách đã sớm bị phân tách thành mảnh trong những trận chiến, chưa tiêu tan đã là may mắn lắm rồi. 

Thậm chí bởi vì linh hồn không hoàn chỉnh, chúng nó còn ngốc hơn cả mèo bình thường, nếu không thì chúng đã không vây quanh Hắc Long. 

"Vậy đợi cơm nước xong xuôi tôi sẽ đi mua thức ăn cho mèo." La Tại Dân cất chén nhỏ vào bếp, nhìn bếp ga, "Ăn cơm được rồi." 

Kế hoạch ban đầu của La Tại Dân chỉ có mỗi cơm chiên, xét thấy trong nhà có một vị khách không mời mà đến, anh nấu thêm một nồi canh rong biển thịt bò. 

Đương nhiên, anh cũng đang suy nghĩ có phải Lý Đế Nỗ thích ăn thịt bò sống hơn hay không, chẳng qua anh lập tức dập tắt suy nghĩ buồn cười này, dù sao anh đã từng đi đến nhà ăn ở Cục quản lí Đặc biệt, ở đấy chẳng khác gì so với nhà ăn ở bệnh viện. 

Người đàn ông đàn ông có tướng ăn tao nhã, mặc âu phục chỉnh tề như đang ở trong một nhà hàng Tây cao cấp, hiện tại lại giống như anh, cầm thìa nhôm mua một tặng một ở siêu thị, ăn một miếng cơm, húp một ngụm canh. 

La Tại Dân chọc chọc hạt cơm trong bát, không nhịn được, hỏi hắn: "Anh ăn được sao?" 

"Tay nghề không tệ." Lý Đế Nỗ nói. 

"Vừa rồi tôi còn định bưng thịt bò sống lên." La Tại Dân nhớ tới ý nghĩ trước đấy của mình, khóe môi cong lên. 

Ngày thường gương mặt La Tại Dân luôn lạnh nhạt, tràn đầy vẻ xa cách, hiện tại khóe môi cong cong tựa như một góc trăng non, đôi mắt đào hoa dào dạt xuân sắc. 

Lý Đế Nỗ ngẩn người, một lúc sau mới mở miệng nói: "Khi chúng tôi hóa hình người, nếu không cố ý thay đổi chức năng cơ thể thì cũng không khác gì người bình thường, bao gồm cả hệ tiêu hóa." 

Lý Đế Nỗ uống xong ngụm canh cuối cùng, cầm khăn tay lau khóe miệng, đứng dậy dọn bàn. 

"Tôi đi rửa chén." 

Rõ ràng Lý Đế Nỗ đang né tránh khỏi chủ đề của anh, làm khơi dậy lòng hiếu kỳ của La Tại Dân, anh đi theo sau lưng Lý Đế Nỗ vào phòng bếp. Người đàn ông cởi áo khoác vest bên ngoài, xắn tay áo sơ mi lên, hai cái khuy măng sét làm bằng đá obsidian được đặt tùy tiện gần bồn rửa.

Vòi nước ào ào chảy, La Tại Dân căng thẳng quan sát một lúc, xác định Lý Đế Nỗ sẽ không làm vỡ chén bát nhà mình thì mới yên tâm. 

Lý Đế Nỗ liếc nhìn anh, cảm thấy buồn cười: "Mặc dù tôi khác với người bình thường, nhưng vẫn biết cách rửa chén." 

La Tại Dân bị hắn nhìn thấu, có hơi xấu hổ, đi đến tủ lạnh mở ra lấy hai quả táo, không ngờ Lý Đế Nỗ lại thuận tay cầm lấy chúng, để dưới vòi nước rửa sạch. 

Bầu không khí vô cùng hòa hợp. La Tại Dân nhìn chằm chằm ngón tay của mình, vừa nãy lúc Lý Đế Nỗ cầm táo có lướt nhẹ qua. 

Hai người họ chẳng giống như hàng xóm lần đầu qua nhà nhau chơi, mà không khác gì đôi tình nhân ở chung với nhau. 

Anh cầm quả táo được Lý Đế Nỗ rửa sạch sẽ, cắn một miếng lớn. 

"Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại đeo cái mặt nạ kia." La Tại Dân nói, "Thần Lạc cũng không chịu nói." 

Lý Đế Nỗ đóng vòi nước, lau khô tay, nói với anh: "Sao vậy, bác sĩ La bắt đầu quan tâm đến chuyện của tôi rồi?" 

La Tại Dân chưa từng bị người ta bắt thóp trong khoảng thời gian ngắn đến hai lần, biểu cảm bây giờ của anh càng hiếm gặp hơn. Lý Đế Nỗ có vẻ vô cùng thỏa mãn, hắn nghiêng người bước về phía trước một bước, La Tại Dân vô thức lùi lại, lưng đụng vào cửa tủ lạnh. 

"Đấy không phải là mặt nạ, mà là rọ mõm." Lý Đế Nỗ chống một tay lên thành bồn rửa, tay kia chạm vào tai La Tại Dân, khoảng cách gần kề nhau như ngày ấy ở bệnh xá. Chỉ có điều hôm đó giữa hai người bị ngăn trở bởi một lớp thiết bị kim loại lạnh lẽo, nhưng hiện tại, La Tại Dân hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông. 

"Đó là biện pháp kìm hãm tôi của Cục quản lí, không có tác dụng thực tế, chỉ giới hạn ở mặt tâm lí." Ánh mắt Lý Đế Nỗ rơi trên khoé môi La Tại Dân, đôi môi nhạt màu thường ngày dường như hồng hào hơn sau bữa ăn, khóe môi còn vương một ít nước táo. 

Ánh mắt của hắn bỗng tối sầm lại. 

La Tại Dân nuốt nước bọt, lần này anh không bị tóm chặt, có thể luồn xuống dưới cánh tay Lý Đế Nỗ rồi chuồn đi. 

Nhưng anh không làm thế. 

"Kìm hãm cái gì?" Anh nghe thấy chính mình hỏi hắn. 

"Không đi cắn bậy." 

Nhịp thở bỗng chốc bị rối loạn, quả táo gặm được một nửa rơi xuống đất, mèo con đói meo trong phòng khách chạy vào, ngập ngừng thăm dò liếm láp quả táo, sau đó nó ngẩng đầu cáu kỉnh kêu "meo" một tiếng, muốn thu hút sự chú ý của chủ nhân. 

Tuy nhiên, không ai quan tâm đến nó, cho đến khi di động trong phòng khách vang lên âm thanh, hai người chủ đang dây dưa lẫn nhau mới tách ra trong sự phản kháng của một trong hai. 

Cảm giác mềm mại và mát lạnh ở lòng bàn tay biến mất, bóng lưng La Tại Dân chạy trối chết. Lý Đế Nỗ tựa vào thành bồn rửa, đầu lưỡi liếm ít nước cốt táo còn sót lại trên môi đưa vào miệng, chậm rãi gắn lại khuy măng sét, lấy chiếc điện thoại vừa rung lên trong túi quần. 

Trên màn hình khóa hiện lên một thông báo đẩy, là tin nhắn đến từ Chung Thần Lạc. 

[LELE: Sếp ơi, anh Côn về rồi.] 


TBC


Hun nhau gòi nên chắc cho chương sau cho anh Jeno đổi xưng hô từ Tôi - Anh thành Tôi - Em nha, nào xác nhận iu nhau rồi thì đổi nữa ạ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro