15
Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana
--
Xích Long trói chặt bình hồ lô, nhưng không chặn lại cái miệng dưới đáy của nó.
Lửa ma bên ngoài hồ lô vốn dĩ đang cuồn cuộn bỗng dưng biến mất, một giây sau, hàng vạn dòng kinh văn hóa thành chất lỏng, phun ra từ cái miệng của hồ lô ma lao vào đống đổ nát tăm tối.
"Cục quản lí đặc biệt Khu 8 mà lại bất cẩn như vậy sao?"
Một người đàn ông được kinh văn nâng lên từ đống đổ nát, lửa ma đụng vào cổ tay để lại vệt cháy màu đen, máu từ vết thương chảy ra, thấm vào vải áo sơ mi mỏng manh. Anh yên lặng cúi thấp đầu, bất tỉnh nhân sự, vết thương nặng trên cổ tay cũng không thể đánh thức anh.
"La--" Tiếng kêu của Lưu Dương Dương còn chưa xong đã nhìn thấy Lý Đế Nỗ đưa tay ra. Trong đầu y vang lên tiếng chuông báo động, y biến thành cự thú lông vàng, vồ lấy Quỷ Đồng Hoàn đang sống dở chết dở nằm trên đất lăn sang một bên.
--May mắn thay, y di chuyển kịp thời, vị trí ban đầu của bọn họ xuất hiện một cái hố, một thanh kiếm đen tuyền từ từ ngoi lên cùng với năng lượng tử vong ồ ạt tràn ra từ cái hố, cho tới khi được Hắc Long nắm trong tay.
"Chung Thần Lạc!!" Lưu Dương Dương hét toáng đến khàn giọng, "Nhanh chóng chồng thêm kết giới--Chỉ huy rút kiếm rồi!"
Khi biết được La Tại Dân vẫn còn trong quán bar từ miệng Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc đã cảm thấy không ổn, hồ lô ma của Tử Thôn Đồng Tử xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, nếu chỉ huy của bọn họ nổi cơn thịnh nộ thì cả con đường nơi này đều xong đời.
Hư ảnh của Thao Thiết không thể khống chế được sức mạnh của Hắc Long, ánh sáng xanh trên hoa văn Thao Thiết giữa trán cậu chuyển động, bàn tay không ngừng làm động tác chồng thêm tầng tầng lớp lớp kết giới, hư ảnh Thao Thiết dường như cũng cảm nhận được gì đó nên không còn giữ được bình tĩnh, cáu kỉnh đi tới đi lui.
Vẫn không đủ, hoàn toàn không đủ! Chung Thần Lạc toát mồ hôi hột, lửa rồng thì thôi đi, cậu cũng không sợ Long Xích, nhưng Lý Đế Nỗ lại rút kiếm!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong?
Không kịp nữa rồi!
Hư ảnh Thao Thiết bị tia sáng vàng đen cắt làm đôi, một bàn tay đặt lên vai Chung Thần Lạc, người sau lưng cậu ném ra một chuỗi vòng tay, vòng tay xoay tròn trong không khí và mỗi lúc một lớn hơn, toàn bộ hạt trên vòng tay là hình đầu lâu, trên đỉnh đầu mỗi hạt đều được khảm một viên đá với màu sắc khác nhau.
"Anh Ten!"
"Nằm xuống!"
Thời điểm hư ảnh Thao Thiết bị xé nát, chiếc vòng đầu lâu cũng tạm chặn lại cú nổ tung của ngọn lửa vàng đen, Phác Chí Thịnh hóa thành bản thể, thân hình to lớn của con sói che chắn cú nổ trước mặt hai người.
"--Đùng."
Nếu như cảnh tượng trước đó hồ lô ma gây ra có thể gọi là "vụ nổ khí gas", thì cũng không quá khi nói sức mạnh đủ sức xé nát hư ảnh Thao Thiết của Nidhogg không khác gì việc thả một quả bom vào con phố này. Mặt đất rung chuyển dữ dội, phần lớn bầu trời được chiếu sáng bởi ánh lửa vàng đen, vòng tay đầu lâu và các lớp kết giới của Chung Thần Lạc miễn cưỡng giam cầm ngọn lửa trong phạm vi hẹp, nhưng không thể ngăn chặn luồng sóng nhiệt ập đến, dùng Shura Ghost Road làm trung tâm, trong vòng một trăm mét vuông có hàng loạt mảnh vỡ thủy tinh bị áp lực đè nát vụn, hai tòa nhà gần Shura Ghost Road trực tiếp bị san bằng.
Cũng may tất cả mọi người trên con phố này đã được giải tán, gần đây chỉ còn Chung Thần Lạc và Lý Vĩnh Khâm, nhưng nếu không có Fenrir che chắn cho bọn họ thì chỉ sợ cả hai đã bị nướng chín.
"Chỉ huy của em--" Đội trưởng đội cơ động Lý Vĩnh Khâm đứng trong luồng gió nóng rực hét to với Chung Thần Lạc, "Nổi điên cái gì vậy--"
"Em cũng có biết đâu--" Chung Thần Lạc sốt ruột muốn chết, từ khi nhiệm vụ này bắt đầu thì chuyện này chuyện kia liên tiếp xảy ra, cậu cảm thấy sau vụ này mọi người ở phòng hành chắc chắn đều ăn phạt.
Cơn gió khiến Fenrir không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố quay đầu tám chuyện: "Chắc do thấy vợ ảnh gặp chuyện--"
"Vớ vẩn--" Lý Vĩnh Khâm bực tức nói, "Ông già ế ngàn năm thì lấy đâu ra vợ--"
"Thế không phải vì vợ thì ảnh rút kiếm ra làm gì?" Chung Thần Lạc mở tai nghe kêu to, "Lưu Dương Dương anh lên tiếng coi, bộ chết rồi hả?"
"...Mấy người câm miệng đi." Ba người đồng thời nghe thấy âm thanh yếu ớt của Kim Hống qua tai nghe, "...Tôi nghĩ tôi xong rồi."
Những rung động trên mặt đất cuối cùng cũng ngừng lại, luồng nhiệt cùng gió dần vơi đi. Phác Chí Thịnh hóa về hình người, đến cạnh Chung Thần Lạc, ba người cùng nhau nhìn về hướng Shura Ghost Road.
Mặt đất nơi đấy đã sập thành một cái hố sâu, trừ một khoảng đất vẫn còn nguyên vẹn. Kim Hống bất lực lật người, bộ lông vàng óng mượt mà ngày thường giờ đã khô và nhem nhuốc. Người được y bảo vệ không nhúc nhích nằm dài trên mặt đất, không rõ sống chết.
Ở giữa hố sâu, đôi cánh rồng đen đang đóng chặt chợt mở rộng, xua đi làn sóng nhiệt cuối cùng trong không khí, thấy được người bên trong.
Lý Đế Nỗ quỳ một gối, tay phải cầm kiếm cắm thẳng xuống đất, tay trái ôm ai đó vào lòng. Mặt của người kia vùi vào cổ hắn, cánh tay buông thõng dính đầy máu, vết thương trên cổ tay bị đốt đến tận xương.
Hồ lô ma của Tửu Thôn Đồng Tử lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ, chẳng qua không còn thấy lửa ma và kinh văn đâu nữa, hoàn toàn trở thành một vật chết.
"Cái này..."
Chung Thần Lạc muốn lên tiếng thì bị Lý Vĩnh Khâm ngăn lại. Trên bề mặt hồ lô ma bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, "rắc" một tiếng, hồ lô ma bị đứt đôi, rơi trên mặt đất.
Hồ lô ma của Tửu Thôn Đồng Tử là một vũ khí cấp S, nhưng nó bị ngâm trong yêu khí của Tửu Thôn hàng ngàn năm, trở thành một tà vật vượt qua đám yêu thú, thậm chí còn có tin đồn hồ lô ma chính là bản thể của vị Quỷ Vương núi Trường Giang, Tửu Thôn Đồng Tử.
Vậy mà thanh kiếm xương rồng của Lý Đế Nỗ có thể xẻ đôi hồ lô chỉ bằng một đòn.
Một thoáng tĩnh lặng, Lý Đế Nỗ ngước mắt, đôi mắt rồng vàng kim không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, hắn xoay cổ tay phải, thanh kiếm tan biến trong không khí. Hai tay Lý Đế Nỗ ôm ngang La Tại Dân lên, đôi cánh rồng dang rộng, vụt bay, biến mất vào màn đêm.
"Tiêu đời rồi..." Chung Thần Lạc tự lẩm bẩm, "Bây giờ đừng nói từ đây đến cuối năm, à không, phải là trong vòng ba năm nữa lấy đâu ra trợ cấp đây."
Lý Vĩnh Khâm nhặt vòng tay đã trở lại kích thước ban đầu, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Lúc này, trong tai nghe truyền đến âm báo kết nối đường dây mới, giọng Kim Đạo Anh vang lên.
"Lý Đế Nỗ đâu?" Làm Cục trưởng Cục quản lí Khu 8 bao nhiêu năm nay, Kim Đạo Anh luôn bình tĩnh giải quyết mọi việc nhưng hiện tại giọng điệu vô cùng tệ, thậm chí có thể cảm nhận được lửa giận bị đè nén.
"Cậu ấy đi rồi." Lý Vĩnh Khâm trả lời ngắn gọn.
Chung Thần Lạc và Phác Chí Thịnh không hẹn mà cùng nhau rụt cổ lại, như thể chính mắt trông thấy dáng vẻ giận dữ của Kim Đạo Anh.
"Triệu tập toàn bộ người trong phòng hành động, đặc biệt là Lý Đế Nỗ." Kim Đạo Anh gằn từng chữ một.
Lý Vĩnh Khâm đeo lại vòng tay: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Tửu Thôn Đồng Tử khu 11 qua bằng đường ngoại giao." Kim Đạo Anh bực tức nói, "Vừa đặt chân tới đất khu 8, Lý Đế Nỗ đã bổ đôi hồ lô của anh ta."
"Nếu Nakamoto Yuta đi bằng đường dân sự đến tìm em trai thì dễ nói chuyện rồi, đằng này mẹ nó lại trở thành vấn đề ngoại giao!"
"Mặc kệ đội cơ động dùng cách gì, mang Lý Đế Nỗ trở về cục cho tôi! Lập tức! Ngay bây giờ!"
Lý Vĩnh Khâm hắng giọng nhắc nhở: "Đạo Anh, nhưng cậu ấy là Hắc Long, mới vừa dùng kiếm Long Cốt Quỷ."
"Tôi biết cậu muốn nói đến cái gì." Kim Đạo Anh sắp nổ tung luôn rồi, "Phía trên cho phép sử dụng "rọ mõm", nếu cậu ta dám phản kháng cứ đánh luôn cho tôi!"
TBC
Ý là nếu tui có năng khiếu vẽ vời thì tui sẽ vẽ 1 cái fanart cho chương này, cảnh anh rồng đen Jeno dang cánh quỳ gối rồi cắm kiếm xuống đất xong ôm em iu trong lòng, xong sau còn bế em kiểu công chúa, trời, nghĩ thôi đã thấy rạo rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro