11
Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana
--
Ở phía Nam Tân Thành có một con phố bar nổi tiếng, ban ngày vắng vẻ ít xe cộ qua lại, nhưng trời vừa chập tối thì vô cùng náo nhiệt và sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi hừng đông.
Shura Ghost Road là một quán bar ở phía đông con phố, không nằm ngoài mặt đường, cần phải đi bộ vào phía trong một đoạn mới thấy được bảng hiệu. Theo lý thuyết thì đây không phải là vị trí tốt, nhưng làm ăn tốt đến mức khiếp hồn. Có hai nhân viên ở lối vào chào đón khách, trong 15 phút mà Chung Thần Lạc quan sát, có ít nhất tầm bảy đến tám nhóm khách bước vào con đường dẫn đến quán bar.
"Kinh doanh khá khẩm thật..." Phác Chí Thịnh tặc lưỡi nói, "Hai quán bar bên cạnh bảng hiệu lớn như vậy mà không ai thèm vào luôn."
"Rượu thơm không sợ ngõ sâu*, không cần phải so xem bảng hiệu ai to hơn." Chung Thần Lạc nói.
Phác Chí Thịnh theo bản năng hít mũi một cái, ngay lập tức nhăn mặt: "Thúi quá."
Phố bar là một nơi tốt xấu lẫn lộn, cũng là khu vực khó quản lí nhất ở Tân Thành. Các cửa hàng ngoài mặt tiền con đường còn có thể coi như tuân thủ luật pháp, có vài nhà thậm chí còn nộp thuế lớn. Nhưng khi đi vào sâu hơn, những công trình cũ nát tựa như có từ thế kỉ trước nằm ngang dọc trong những con hẻm nhỏ, ẩn giấu rất nhiều thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Hầu hết mọi người đều không phát hiện ra, nhưng khứu giác của Fenrir cực kỳ nhạy cảm, cho dù không ở trạng thái bản thể nhưng theo bản năng lại không hề thích mùi hương nơi này.
"Mang khẩu trang vào." Chung Thần Lạc bày tỏ sự thông cảm sâu sắc, "Lúc ra ngoài cậu có đem theo cái lọc khí không?"
"Lần trước tớ lỡ làm mất rồi, sếp nói chi phí cao quá không cho làm cái mới." Phác Chí Thịnh khóc không ra nước mắt.
Chung Thần Lạc suy nghĩ một lúc: "Sếp làm đúng rồi còn gì nữa, cái khẩu trang lọc khí mắc như vậy mà cậu còn làm mất, cậu có nghĩ đến quỹ chi tiêu của chúng ta không hả?"
Phác Chí Thịnh còn muốn phân bua thêm, nhưng trong tai nghe của hai người đồng thời vang lên giọng nói của Lưu Dương Dương: "Nhắc nhở cái nè, hai người chưa tắt mic đâu."
Phác Chí Thịnh lập tức câm miệng giả chết.
Chung Thần Lạc rốt cuộc vẫn quan tâm đến đồng nghiệp của mình, kịp thời đổi chủ đề: "Mấy anh bên đấy thế nào rồi? Có phát hiện gì không?"
"Tạm thời chưa, DJ còn chưa ra." Lưu Dương Dương liếc nhìn đám người đang nhảy nhót cuồng nhiệt trên sàn nhảy và sân khấu nhỏ trống rỗng phía trên cùng, "Kết giới đâu?"
"Xong từ sớm rồi." Chung Thần Lạc nói, "Ấn ở trên tay sếp."
Phòng hành động và phòng quan hệ bận rộn suốt hai ngày, cuối cùng cũng điều tra ra chút manh mối. Có một số nhân loại đặc biệt trước khi mất tích đã đến quán bar này, con mèo trong khu chung cư của Lý Đế Nỗ còn nhắc đến tên DJ "Shotaro".
Phác Chí Thịnh đối với điều này tấm tắc kinh ngạc, bây giờ đã khác ngày xưa, đến cả con mèo con biết chơi hơn cậu.
Tân Thành là thành phố quan trọng thuộc khu 8 và là nơi đặt trụ sở của Cục quản lí, số lượng nhân loại đặc biệt nhiều gấp mấy lần so với những thành phố khác. Trong thành phố này, tất cả chủng tộc nhân loại đặc biệt đều có một quy tắc sinh tồn phù hợp với họ, bất kể có khả năng biến hình hay không thì đều có thể hoàn hảo ấn nấp trong xã hội của người bình thường, trở thành một phần tử của đám đông nhộn nhịp.
Tất nhiên, những kẻ không muốn trốn tránh và còn cố gây rối sẽ sớm bị Cục quản lí bắt giữ và trừng trị từ tám trăm năm trước.
Lần này Lý Đế Nỗ dẫn theo Lưu Dương Dương, Kim Hống tự thiết lập nhân vật cho chính bản thân là một tên thiếu gia nhà giàu chơi bời lêu lổng, chưa có một cái quán bar nào trên con đường này mà Lưu Dương Dương chưa chui vào, cách Lưu Dương Dương quét mã gọi rượu thể hiện bản thân từng trải đầy kinh nghiệm.
Lý Đế Nỗ không hay tới những nơi thế này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn chọn một bộ trang phục phù hợp để đến quán bar, phong thái cấm người lạ lại gần cũng không ngăn được đám nam nữ đến đây bắt chuyện với hắn.
Lưu Dương Dương vất vả vô cùng, vừa buồn cười vừa buồn bực, đứng dậy giúp sếp thân yêu của mình từ chối cô gái trẻ thứ tư đang thò đầu vào, kéo lại màn rèm ngăn cách.
Chất liệu của rèm ngăn cách ly tiếng ồn bên ngoài khá hiệu quả, chỉ có sóng âm trầm nặng mới truyền được qua sàn nhà, rất yếu ớt, có thể bỏ qua.
"Thực ra nên đưa Chí Thịnh vào." Lưu Dương Dương ngồi trên ghế sofa, tư thế thoải mái kiêu ngạo, "Có vẻ như ở đây có rất nhiều nhân loại đặc biệt."
"Tám cấp D, sáu cấp C, còn có một cấp B." Lý Đế Nỗ nhàn nhạt nói, "Đó là cô phục vụ mang đồ uống cho cậu."
Mặt mũi Lưu Dương Dương hiện lên hai chữ "á đù": "Vậy là tai thỏ và đuôi của cô ấy không phải giả."
Lý Đế Nỗ bỗng nghi ngờ về khả năng của cấp dưới: "Sao cậu có thể tốt nghiệp lớp huấn luyện nhân viên mới ở phòng quan hệ vậy?"
Lưu Dương Dương hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng: "Ngài là người trực tiếp tuyển tôi đó ngài Lý, ngài quên rồi à, giây trước ngài vừa đánh tôi xong giây sau đã tuyển tôi về làm."
Lý Đế Nỗ không hiểu nổi, tại sao lại có người vui vẻ đến vậy khi nhắc đến quá khứ thua trận của chính mình.
"Thôi nào, dù sao cũng có máy đo lường, không đưa Chí Thịnh theo cũng không thành vấn đề." Lưu Dương Dương cầm chai rượu nho trắng từ thùng đá lên rót cho Lý Đế Nỗ, kỹ thuật nhìn còn chuyên nghiệp hơn cả nhân viên phục vụ.
Lý Đế Nỗ nhìn chai Romanée-Conti có giá trị bằng hai tháng tiền lương của Lưu Dương Dương, đưa tay nhận lấy.
Trong lòng Lưu Dương Dương thầm so đo, y biết rõ công quỹ tháng này đã sử dụng hết, nhưng Lý Đế Nỗ đã uống, nhất định hắn sẽ thanh toán.
Cọ tới cọ lui, Kim Hống rất thỏa mãn, y tự cảm thấy bản thân đã thuộc dạng có tiền trong số nhân loại đặc biệt rồi, nhưng con Hắc Long này bàn về tuổi thọ lẫn độ giàu có thì đều là hạng nhất, ngu gì mà không ăn chực của hắn.
"Vậy quán bar này đúng là nơi nhân loại đặc biệt kinh doanh, nhưng vẫn chưa đăng kí với phòng quan hệ." Lưu Dương Dương sờ sờ cằm, "Nhân viên phục vụ đều là thỏ tinh, ông chủ không chừng là quái vật cấp A."
Nhân loại đặc biệt cũng cần sinh tồn, ở Tân Thành có không ít sản nghiệp thuộc về nhân loại đặc biệt, thậm chí trở thành người dẫn đầu trong ngành. Những thứ này ngoài việc chấp hành và tuân thủ quy trình luật pháp của xã hội loài người bình thường, thì cần phải đến Cục Quản lí Đặc biệt tiến hành đăng kí để trù tính cho việc quản lí tổng thể.
Lý Đế Nỗ không bình luận gì về suy đoán của Lưu Dương Dương, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của quái vật cấp A, thực ra như thế cũng tốt, ngược lại, nếu đối phương mạnh đến mức che giấu được hơi thở trước hắn thì lại là chuyện khác.
"Chỉ có thể đợi DJ xuất hiện rồi mới tính đến hành động tiếp theo." Lý Đế Nỗ nói, "Bây giờ chỉ mới là suy đoán."
Hắc Long bỗng nhíu mày, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về người đàn ông trẻ tuổi vừa kéo màn rèm ra, không còn màn ngăn cách, tiếng nhạc xập xình inh tai nhức óc nện ầm ĩ vào căn phòng. Ánh đèn ở rìa sân khấu rọi đến, xuyên thấu qua chiếc áo sơ mi mỏng trên người anh, vòng eo thon gọn bên trong hiện lên rõ ràng.
Lưu Dương Dương muốn mở miệng lên tiếng thì đã thấy sếp mình đột ngột đứng dậy, một tay kéo người kia vào phòng, một tay đóng lại màn rèm.
"Sao anh lại ở đây?"
La Tại Dân cũng vô cùng ngạc nhiên: "Đây không phải là A07 à?"
"Ấy, đây là A08." Lưu Dương Dương vừa cắt ngang lời nói thì nhận được cái liếc mắt từ Lý Đế Nỗ, tức khắc yên lặng lùi về sofa, làm như bản thân không tồn tại.
"Ngại quá, tôi đi nhầm." La Tại Dân nói xong định đi ra ngoài, nhưng Lý Đế Nỗ không buông tay anh, hắn nâng cánh tay La Tại Dân lên, hơi nới lỏng năm ngón tay sau đó khép chặt lại khiến cho người kia không thể thoát khỏi.
"Sao anh lại ở đây?"
Lý Đế Nỗ lặp lại câu hỏi, giọng điệu vẫn bình thản như trước, Lưu Dương Dương núp trong góc sofa kinh hoàng trừng to mắt. Đây vẫn là vị chỉ huy máu lạnh của bọn họ đúng không? Ác thần số một Nidhogg cũng sẽ bị đoạt xác sao?
La Tại Dân ngẩng đầu nhìn, đối mặt với hắn hồi lâu mới trả lời: "Hôm nay là sinh nhật của đồng nghiệp."
"Đồng nghiệp nào, sinh nhật mà lại tổ chức ở quán bar à?" Lý Đế Nỗ nhìn đồng hồ, "Còn là lúc nửa đêm?"
La Tại Dân ngu ngơ: "Chúng tôi vừa tan ca tối."
Có gì đó không ổn, chắc chắn giữa hai người này có gì đó không ổn! Lưu Dương Dương không tham gia vào sự kiện "Con Rồng Ngọc", nhưng y cũng hóng đủ drama từ cái miệng của Phác Chí Thịnh và Chung Thần Lạc, lập tức nhận ra người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú này chính là "Bác sĩ La" trong lời bọn họ, con rồng già ế ngàn năm sắp có hy vọng thoát khỏi kiếp độc thân rồi.
Nếu điều kiện cho phép, Lưu Dương Dương chắc chắn sẽ dựng hiện trường livestream cho hai người đang ở ngoài kia xem, nhưng trước đấy tại vì mình chê tụi nó nói nhảm nhiều quá nên đường truyền tạm thời bị ngắt, bây giờ đến cả thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói đến phát trực tiếp ngay dưới mí mắt Lý Đế Nỗ.
"Còn anh?"
Chân mày cau chặt từ đầu buổi đến giờ của Lý Đế Nỗ không hề thả lỏng khiến vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm túc, dường như đang mưu toan điều gì đấy, Lưu Dương Dương tự giác co rúc người chặt hơn. La Tại Dân lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, anh hỏi ngược lại: "Không phải mấy người đang điều tra một vụ án à? Sao lại chạy đến quán bar?"
Xu hướng cuộc trò chuyện ngày càng phát triển theo hướng kỳ lạ, giống như một đôi tình nhân nói chúc ngủ ngon với đối phương xong, tưởng rằng người kia đã đi ngủ thì lại va vào nhau tại hộp đêm. Lưu Dương Dương ước gì nhãn cầu của mình có chế độ quay phim lại, y không bỏ lỡ nhìn chằm chằm Lý Đế Nỗ nắm lấy tay La Tại Dân.
Ái chà, bác sĩ La không sợ bị bỏng.
"Chúng tôi thực sự đang đi điều tra."
Trời má, sếp mình cũng chịu giải thích với người ta luôn kìa!
"Ồ? Các anh không phải cán bộ công nhân viên chức à? Phá án mở Romanée-Conti hả?"
Đỉnh vl, có người dám mở miệng khịa sếp mà vẫn còn sống sau năm giây.
"Ở đây không an toàn, anh nên nhanh chóng--"
Bên ngoài vang lên tiếng hò hét chói tai, át đi lời nói phía sau của hắn, Lưu Dương Dương xoay người đứng bật dậy: "Sếp?"
Lý Đế Nỗ nheo mắt, đầu gật nhẹ.
"Đến rồi."
TBC
Chú thích:
*Rượu thơm không sợ ngõ sâu (酒香不怕巷子深): Đây là câu triết lý trong kinh doanh của người xưa hàm ý nói rằng, đã là những gì tốt đẹp thì đặt ở đâu cũng không sợ người đời không biết đến.
*Romanée-Conti: Là dòng rượu vang mắc nhất hiện nay, ở Việt Nam trị giá bán lẻ mỗi chai khoảng 1 tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro