Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana

--


Lý Hải Xán vừa gửi tài liệu về thiết bị đầu cuối của mọi người, vừa nói về tình huống vụ án. 

"Nhân viên phụ trách thống kê số lượng yêu quái mèo là người đầu tiên nhận thấy có điều gì đấy không ổn." Lý Hải Xán mở bảng so sánh trên màn hình chiếu, "Bộ phận quan hệ mỗi tháng đều tiến hành kiểm tra nhân loại đặc biệt trong thành phố theo thông lệ, số lượng yêu quái mèo luôn tương đối ổn định, nhưng mấy tháng gần đây lượng đơn trình báo cư trú lại giảm mạnh." 

Tân Thành là thành phố trung tâm của Khu 8, việc quản lí nhân loại đặc biệt rất nghiêm ngặt. Việc ra vào từ các con đường chính quy đều được ghi chép lại, cho dù không phải thì cũng không thể lọt ra được số lượng lớn yêu quái mèo như vậy chỉ trong vài tháng. 

"Chúng tôi đã tiến hành điều tra các loài yêu quái khác." Lý Hải Xán chuyển sang trang kế tiếp, một bảng biến động của các loại yêu quái khác hiện lên, "Ngoại trừ chủng tộc mèo, còn có khuyển yêu, điểu yêu và hồ ly cũng xuất hiện số lượng bị giảm ở mức độ khác nhau." 

"Lâu nhất là đã năm tháng." Tiêu Tuấn ấn vào một dòng trên biểu đồ. 

Lý Hải Xán gật đầu, nói tiếp: "Đúng vậy, sau khi tổng hợp kiểm tra toàn diện, nó đã vượt quá ngưỡng giới hạn cho phép." 

Mỗi tháng từ Cục quản lí Đặc biệt đều gửi mẫu đơn trình báo cư trú vào thiết bị đầu cuối của cá nhân đăng kí, trên đó có một vài câu hỏi đơn giản, nếu có vấn đề gì thì có thể điền vào phần ghi chú và đợi cục quản lí phản hồi. 

Ngoài việc theo dõi lượng dân số trôi nổi cũng như nắm giữ tình hình nhân loại đặc biệt, bộ phận quan hệ sẽ phân loại và sàng lọc ra thông tin được tiếp nhận, đánh giá những cá thể được cho là mối nguy hiểm tiềm tàng. 

Đó là quản lí và giám sát. 

Cơ chế này đã được thực hiện nhiều năm, tất cả nhân loại đặc biệt đã được ký đều hiểu rõ tầm quan trọng của nó. Nếu hành vi cá thể vượt qua ngưỡng giới hạn vi phạm theo cơ chế đánh giá trong cục quản lí, thì sẽ kích hoạt cảnh báo.

Ví dụ như con yêu quái mèo cấp C này đã năm tháng chưa hồi âm, bình thường nó đều sử dụng vỏ bọc mèo nhà sống với con người, tính tình lười nhác lại hay quên, nhận được đơn khảo sát mà mấy tháng mới chịu phản hồi, lỗi vi phạm của nó sẽ khá cao, nếu không có sự đồng thời bất thường của một quần thể cùng lúc, thì cho đến tầm nửa năm nữa cảnh báo mới được kích hoạt; như Lý Đế Nỗ là một ác thần cấp S+, cho dù đang làm việc tại cục quản lí thì chỉ cần nửa tiếng không chịu phản hồi lại đơn trình báo thì cảnh báo sẽ được kích hoạt ngay tức khắc, tín hiệu báo động thẳng đến chỗ Kim Đạo Anh. 

"Anh muốn tìm con mèo này hả? Em cảm thấy mấy con miêu yêu này nhìn chẳng khác nhau lắm." Phác Chí Thịnh bấm vào tư liệu đính kèm, đập vào mắt là hình ảnh một con mèo quýt mập ú, "Ừm...con này vẫn có nét riêng." 

Theo Lý Hải Xán nói, anh đã từng yêu cầu bộ phận quan hệ sắp xếp lại báo cáo của những cư dân mất liên lạc xem có sự trùng lặp nào không, nhưng Kim Đạo Anh có ý muốn đưa Phòng Hành động Đặc biệt tiến hành điều tra cùng lúc tại hiện trường. 

"Tình cờ có mấy ca khó giải quyết gần đây, không thể tìm thấy hướng di chuyển cụ thể nào." Lý Hải Xem mở chi tiết vụ án trên màn hình, "Làm phiền mọi người rồi." 

"Ồ, đây là ở khu chung cư của sếp em mà?" Chung Thần Lạc ngạc nhiên khi nhìn vào một phần tài liệu. 

Lý Đế Nỗ dĩ nhiên cũng nhìn thấy, ngoài tài liệu Lý Hải Xán đưa cho còn bổ sung thêm hình ảnh, một con mèo gừng ngồi liếm láp móng vuốt ngay hàng cây xanh, đốm đen bên tai trái lan rộng đến mắt. 



Cuối cùng, Chung Thần Lạc mang theo máy phiên dịch từ văn phòng cùng Lý Đế Nỗ quay về chung cư. 

Không phải Lý Đế Nỗ không muốn tự mình ra tay, nhưng dù Hắc long có áp chế hơi thở của mình thì còn lâu mới ra được dáng vẻ "giản dị gần gũi". Thao Thiết cũng là hung thú, nhưng mấy khả năng như giả vờ làm mèo tốt hơn so với Hắc long nhiều. 

Lúc này đã gần nửa đêm, Chung Thần Lạc dùng đồ ăn tập hợp mấy con mèo ở hàng cây xanh, cậu đeo máy phiên dịch ngồi xổm trên thảm cỏ, mấy con mèo vây quanh cậu kêu meo meo. 

Lý Đế Nỗ che giấu hoàn toàn hơi thở của mình, hắn đút tay vào túi quần, đứng trên con đường đá cách đó không xa. Cũng may giờ này trong khu dân cư không có ai qua lại, nếu không Chung Thần Lạc ngồi nói chuyện với mèo sẽ bị chú ý. 

Khi có người đến gần, Lý Đế Nỗ quay đầu, hắn thấy người hàng xóm đối diện nhà mình đang vừa gọi điện thoại vừa bước đến hướng này. 

Hắn đổi ý định, phất tay thu hồi kết giới. 

Hình như La Tại Dân mới tan làm, trên tay cầm túi nhựa có in logo của siêu thị trước cổng, nội dung cuộc trò chuyện điện thoại có vẻ liên quan đến công việc. Hiển nhiên anh không ngờ đã trễ thế này vẫn còn người đứng giữa đường đá dẫn đến ổ mèo, thế nên anh quyết định đi đến đấy mà không lên tiếng nhắc nhở hay né tránh. 

Kết quả anh đụng phải một thứ gì đấy, điện thoại trên tay cũng rơi xuống. 

"Xin..." La Tại Dân vô thức muốn mở miệng xin lỗi, nhưng hơi thở nóng bỏng của người này rất quen thuộc, anh ngẩng đầu, điều đầu tiên anh nhìn thấy là xương quai hàm sắc như lưỡi dao của đối phương. 

Anh im lặng, nuốt lời xin lỗi trở về.

Thể nào cũng là do tên này cố ý. 

Lý Đế Nỗ cúi người, nhặt di động lên đưa cho La Tại Dân: "Thật là trùng hợp." 

La Tại Dân nhận lấy điện thoại, không đáp lại hắn. 

Lý Đế Nỗ cũng không để ý, liếc nhìn túi nhựa trong tay anh: "Đến cho mèo ăn à?" 

La Tại Dân khẽ "Ừm" một tiếng, không có ý định tiếp tục cuộc hội thoại với đối phương, anh bước về phía ổ mèo, nhưng lại bị ai đó cầm cánh tay kéo trở về. 

Rốt cuộc người này muốn làm gì? La Tại Dân cau mày nhìn hắn, một tay Lý Đế Nỗ cầm cánh tay anh, tay còn lại đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu giữ im lặng. Đèn đường trong khu dân cư không sáng lắm, nửa gương mặt người đàn ông chìm vào bóng tối, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn chằm chằm anh, ánh sáng mờ ảo khiến cho đường nét sắc sảo trở nên dịu dàng hơn. 

Ma xui quỷ khiến, La Tại Dân không hề né tránh hắn. 

"Mấy người...đang phá án?" La Tại Dân nhớ ra công việc của Lý Đế Nỗ, ngẫm nghĩ một lát, chỉ có thể dùng từ "phá án" để mô tả. 

"Ừ." Lý Đế Nỗ hất cằm về phía Chung Thần Lạc đang ngồi xổm bên kia, nói với anh, "Có một con mèo bị mất tích." 

Trong khu dân cư này không chỉ có một con mèo, La Tại Dân mới chuyển đến đây không lâu, nhưng gần như cũng nhận ra tất cả. Ngày nào anh cũng đến cho mèo ăn, trong đầu chợt nảy số: "Có phải con mèo có đốm đen ngay mắt không?" 

Thấy Lý Đế Nỗ không phủ nhận, anh lẩm bẩm: "Bảo sao, hình như nó rất hiểu con người..." 

La Tại Dân đương nhiên không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Lý Đế Nỗ  rảnh rỗi quan tâm đến một con mèo hoang thất lạc, con mèo kia chắc chắn không phải là một con mèo bình thường. 

Khả năng tiếp nhận của bác sĩ đối với nhân loại đặc biệt khá tốt, gương mặt hơi nâng cao của anh mang theo biểu cảm "Ra là thế", đôi mắt đen láy lấp lánh trong màn đêm, lòng dạ của Hắc long đột nhiên thấy ngứa ngáy. 

Nhưng bây giờ không phải lúc để đùa. Lý Đế Nỗ buông tay anh ra, hắn lùi lại nửa bước, nói: "Anh về nhà trước đi, chúng tôi còn ở đây thêm một lúc." 

Tiếp nhận là một chuyện, nhưng dính dáng vào lại là một chuyện khác. La Tại Dân hiểu rõ chừng mực, đưa túi nhựa trong tay cho Lý Đế Nỗ, bên trong có mấy cây lạp xưởng hun khói và hai hộp sữa bò, là khẩu phần ăn tối thiểu dành cho mèo. 

"Vậy làm phiền anh rồi." 

Sau khi Chung Thần Lạc thu thập được hết thông tin và quay lại báo cáo với Lý Đế Nỗ, cậu nhìn thấy vị chỉ huy của mình mang theo vẻ mặt khó đoán đứng dưới ánh đèn đường, chiếc túi nhựa hắn cầm trong tay không hề hợp với phong cách của hắn chút nào. 

"Ấy..." Vừa nãy Chung Thần Lạc có nhìn thấy La Tại Dân, nhưng cậu không dám nói thẳng, chỉ có thể lân la dò hỏi, "Em cầm nó đi nhé?" 

Lý Đế Nỗ trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn cất túi nhựa đi: "Làm chính sự trước." 

Ẩn ý của hắn chính là để hắn tự làm. Chung Thần Lạc tặc lưỡi lắc đầu, chắc là bác sĩ La không biết đại ca của bọn họ bởi vì quá hung dữ nên trước giờ luôn bị bọn chó mèo ghét bỏ, chưa từng được hưởng thụ cảm giác vui vẻ vuốt ve lông mèo, cũng chưa từng nghĩ đến việc yên ổn ở chung với động vật nhỏ. 

Cậu cảm thấy đúng là không sai, bác sĩ La không phải người bình thường. 


TBC

Thao Thiết: Tui có điều muốn nói....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro