Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08

Tác giả: kunisuke
Biên tập/Chỉnh sửa: serenana

--


Chung Thần Lạc cảm thấy, tuyết rơi giữa tháng sáu đúng là không oan cho cậu. 

Lúc tan làm nhận được cuộc gọi từ sếp đã đủ bực bội rồi, nghe lãnh đạo ở đầu dây bên kia chất vấn công việc của mình càng làm cậu ăn không ngon ngủ không yên. 

Chỉ có điều đây là chuyện quan trọng, Chung Thần Lạc miễn cưỡng lên dây cót tinh thần, chạy đến nhà Lý Đế Nỗ bằng tốc độ nhanh nhất. 

Thao Thiết không biết bay, vẫn phải nhờ Lưu Dương Dương đưa cậu đi, Kim Hống* thua liền ba trận game đã sớm không còn tâm trạng bao dung cho đồng nghiệp, nhét đại Chung Thần Lạc vào ban công nhà Lý Đế Nỗ. 

Qua tấm rèm cửa được đóng một nửa có thể thấy rõ ràng luồng khí đen đang ngưng đọng xung quanh chỉ huy của bọn họ. 

"Dùng phép! Em không thấy! Em không thấy gì hết!" Chung Thần Lạc giơ hai tay đầu hàng, Lý Đế Nỗ hừ lạnh, thu ánh mắt về. 

Các quy định của Cục quản lý Nhân loại Đặc biệt dày và nhiều đến mức cậu nuốt không trôi, Chung Thần Lạc không muốn chép lại nó dù chỉ một lần. 

Trên ghế sofa trong phòng khách còn một người đang nằm, gầy đến mức có thể thấy xương cổ tay buông xuống trên eo, xương quai xanh rõ nét qua cổ áo rộng rãi, làn da gần như trong suốt hiện lên dưới ánh đèn lạnh lẽo. 

"Anh ta vẫn nhớ tôi." Lý Đế Nỗ đút hai tay trong túi quần, đứng ở một bên nói. 

"Không thể nào." Chung Thần Lạc theo bản năng trả lời, "Em đã ăn hết ký ức của ảnh, em thề đó!" 

"Không chỉ mỗi tôi, mà còn có vụ "Con rồng ngọc" và Cục quản lý." Lý Đế Nỗ nói.

Chung Thần Lạc ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, thế nhưng trên lý thuyết, năng lực của cậu so với phương pháp "thanh tẩy" do chính trong cục phát triển thì đáng tin hơn nhiều. 

Máy móc có thể trục trặc, nhưng răng lợi của Thao Thiết thì không. 

"Vậy...em thử lại lần nữa nha?" Chung Thần Lạc chưa từng gặp trường hợp thế này, cậu ngập ngừng nhìn Lý Đế Nỗ, lông mày hắn hơi cau lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. 

"Tôi đã xem qua ghi chép của Hendery." Lý Đế Nỗ nói, "Bác sĩ La nói, ban đầu anh ta muốn mang mặt đá ngọc đến phòng nhận đồ thất lạc ở bệnh viện." 

"Đúng vậy." Chung Thần Lạc khó hiểu nói, "Có vấn đề gì ạ?" 

"Căn cứ vào thông tin từ Mark Lý, người chạm qua mặt đá ngọc, không có ngoại lệ, đều rất trân trọng và luôn đeo nó trên người, đây cũng là một thủ đoạn của con thuồng luồng." 

Chung Thần Lạc hiểu ngay: "Bác sĩ La không bị con thuồng luồng mê hoặc!" 

Mặc dù còn chưa hoàn toàn xác định được lai lịch của con thuồng luồng, nhưng trong cục đã tiến hành đánh giá nguyên thể của nó, chắc chắn là một con quái vật cấp A trở lên. Quái vật cấp C bình thường cũng đã đủ can thiệp vào ý thức của con người.

Anh không bị mê hoặc bởi quái vật cấp A, thậm chí năng lực của Thao Thiết cũng vô hiệu với anh, nhưng Chung Thần Lạc không hề cảm nhận được bất kỳ hơi thở của nhân loại đặc biệt trên người anh. 

Dựa theo quy định của Cục quản lý, nếu như gặp tình huống ngoài ý muốn, bọn họ phải lập tức đưa La Tại Dân về cục để kiểm tra. Nhưng bây giờ việc cậu bị gọi đến nhà Lý Đế Nỗ đã nói rõ thái độ của chỉ huy. 

Lý Đế Nỗ ngồi xổm xuống, đầu gối trái chĩa xuống đất, một tay đặt trên tay vịn ghế sofa, dùng ngón trỏ nhặt sợi tóc đen rơi phía trên của La Tại Dân. Chung Thần Lạc nhìn thấy hình ảnh này, tức khắc nuốt lại những gì mình muốn nói, im lặng rời khỏi nhà của cấp trên. 

Hắc Long vén tóc ra khỏi thái dương bác sĩ, ngón tay lướt nhẹ qua trán, dọc xuống khuôn mặt. Nhiệt độ cơ thể La Tại Dân thấp hơn so với người bình thường, từng chỗ da thịt chạm vào để lại cho Lý Đế Nỗ cảm giác mát mẻ. 

Một cảm giác đã không còn từ lâu.



Lý Đế Nỗ cũng không mạnh tay, sau khi Chung Thần Lạc rời đi không lâu thì La Tại Dân tỉnh lại. 

Nhìn qua cấu trúc căn phòng, cách trang trí tối giản, các khu riêng được tách biệt bằng kính và kim loại, một nơi hoàn toàn xa lạ. 

La Tại Dân lập tức liên tưởng đến một người, anh ngước mắt, nhìn người kia đang ngồi trên cái ghế sofa đơn gần đấy, hắn thấy anh tỉnh lại liền khép cuốn sách trong tay. 

"Anh đột nhiên ngất xỉu." Lý Đế Nỗ giải thích, "Có phải bị hạ đường huyết không?" 

La Tại Dân ngồi dậy day day huyệt thái dương, anh đúng là có tiền sử bị hạ đường huyết, nhưng hôm nay anh nghỉ ngơi ở nhà, cơm ăn ba bữa bình thường, tuyệt đối không có khả năng vừa ăn xong bữa tối đã té xỉu. 

Huống chi Lý Đế Nỗ không biết anh có tiền sử bệnh như thế, nếu hắn thực sự quan tâm anh như biển hiện bên ngoài thì đã lập tức đưa anh đến bệnh viện. 

Chuyện anh bỗng nhiên ngất xỉu hơn phân nửa là tác phẩm của hắn. 

Giữa lông mày La Tại Dân hiện lên nét lạnh lẽo, Lý Đế Nỗ thích thú nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một đường cong khó nhận thấy. 

"Anh Lý, tôi sẽ không nói bất kỳ điều gì về "mấy người"." Giọng nói của La Tại Dân có chút lạnh lùng, thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ "mấy người", "Hy vọng sau này anh đừng thăm dò tôi nữa." 

Lý Đế Nỗ hất cằm, nói với anh: "Tại sao tôi phải tin anh?" 

"Nếu anh không tin tôi, thì sợ rằng hiện tại tôi đang ở trong tòa nhà dưới lòng đất kia rồi." La Tại Dân nói, "Mà tôi thì rất quý trọng mạng sống của mình, sẽ không đi tọc mạch rồi tự tìm đường chết." 

La Tại Dân đứng dậy, anh vẫn còn hơi choáng váng, chẳng qua anh không muốn ở lại nhà Lý Đế Nỗ lâu.

Người đàn ông này nguy hiểm hơn anh nghĩ. 

"Cảm ơn ngài đây hôm nay đã "giúp đỡ" tôi, sau này chúng ta cứ coi như không quen biết thì tốt hơn."

La Tại Dân nói xong, nắm tay mở chốt cửa, nhưng tay nắm cửa trước mặt giống của nhà anh như đúc vậy mà làm thế nào cũng mở không ra. 

Một cánh tay chống lên cánh cửa, ngang qua đỉnh đầu anh, La Tại Dân không cần quay người cũng biết người đàn ông cao hơn anh một chút đang đứng sau lưng mình. 

Khoảng cách giữa cả hai rất sát nhau, toàn bộ lưng anh đều áp vào lồng ngực Lý Đế Nỗ, dường như có một luồng nhiệt nóng bỏng bao vây anh lại, nhưng anh không có cách nào tránh đi. 

"Tôi rất xin lỗi về chuyện ngày hôm nay, sẽ không có lần sau." Hơi thở nóng rực phả vào vành tai La Tại Dân, mặc dù vô lí nhưng tai anh bắt đầu đỏ lên. 

Lý Đế Nỗ đưa tay quét qua ổ khóa cửa kim loại, "cạch" một tiếng, cửa được mở ra. 

La Tại Dân lập tức đẩy cửa, thoát khỏi cái nóng ngột ngạt sau lưng, nhưng thời điểm đứng trước nhà mình mở khóa vân tay, anh vẫn vô thức quay đầu nhìn thoáng qua. 

Người đàn ông cao lớn đứng nguyên tại chỗ, ánh đèn từ trong nhà hắn chiếu sáng lan ra đến gần cửa thang máy, nhưng nửa gương mặt hắn lại rơi vào trong bóng tối. 

La Tại Dân có thể thấy rất rõ, trong đôi mắt đen tuyền của hắn lóe lên một ngọn lửa vàng kim. 

"Sau này xin được giúp đỡ nhiều hơn, bác sĩ La." 


TBC


Cục quản lý Nhân loại Đặc biệt, phòng Hành động đặc biệt. 

Tiêu Tuấn: Siren, có thể tái tạo vây và đuôi cá. 

Lưu Dương Dương: Kim Hống, tổ tiên của loài zombie có cánh. 


Chú thích: 

*Siren: Có thể là nửa người nửa cá hoặc nửa người nửa chim, Siren là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Siren được cho là con gái của thần sông Achelous.Siren thực sự được mô tả là những sinh vật có vẻ đẹp quyến rũ như báu vật và năng lực rộng lớn như biển khơi. Giọng hát của họ khiến cho các thủy thủ gặp nạn. Cũng có khi những cơn sóng mang giọng hát của họ tới các con tàu để dự báo về những hiện tượng thời tiết xấu sắp diễn ra.

*Kim Hống(金犼): Là một loại quái thú thần thoại trong thần thoại và truyền thuyết của triều đại nhà Minh và nhà Thanh. Theo những câu chuyện thần thoại trong lịch sử Trung Quốc cổ đại và một số ít truyền thuyết dân gian, nó xuất hiện muộn hơn hầu hết các loài thú thần thoại, hung thú và thậm chí cả những con thú tốt lành. Lúc đầu nó chỉ là một con thú hình chó, nó là một con quái vật mãi đến thời nhà Minh và nhà Thanh mới thành hình. Trong tác phẩm "Tây Du Ký" là vật cưỡi của Quan Thế Âm Bồ Tát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro