07
Tác giả: kunisuke
Biên tập/Chỉnh sửa: serenana
--
Bởi vì là vụ án cấp A hiếm hoi, nên sau khi nhận được kết quả điều tra, Hendery đã đích thân đến phòng Hành động Đặc biệt một chuyến.
Thụy thú* Lữ Thụ không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy, Hendery đương nhiên nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Lưu Dương Dương và Tiêu Tuấn vừa mới chấp hành nhiệm vụ trở về cũng đặc biệt niềm nở, kéo ghế rót trà liền mạch lưu loát, còn hỏi Hendery có cần phục vụ xoa bóp không.
Phác Chí Thịnh: "Hai người này đi Tây Hải về xong nổi điên rồi à?"
Chung Thần Lạc: "Nghe nói chuyến đi đấy đặc biệt xui xẻo, phần lớn vây đuôi của Tiêu Tuấn đều bị rách."
Phác Chí Thịnh tặc lưỡi: "Chỉ là nhiệm vụ giám sát cấp B thôi mà..."
Chung Thần Lạc nhún vai: "Cụ thể tôi cũng không rõ, bây giờ sếp vẫn đang ở văn phòng cục trưởng, chắc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Ở bên khác, Hendery thường xuyên thấy tình huống thế này, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến: "Đừng có mơ lấy đi của tôi một sợi tóc."
Lưu Dương Dương và Tiêu Tuấn không thèm nói nhảm nữa, trực tiếp ra tay, lúc Lý Đế Nỗ đẩy cửa bước vào thì thấy ba người đang đánh nhau thành chùm, Thần Lạc Chí Thịnh ở một bên cắn hạt dưa, còn đưa cho hắn một nắm hỏi hắn có muốn cắn chung không.
Lý Đế Nỗ đứng yên, kim quang trong mắt lóe lên, năng lượng chết chóc rò rỉ ra ngoài, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy tiếng xiềng xích kéo vang.
Kẻ đánh nhau, kẻ cắn hạt dưa xem kịch vui, toàn mấy người rất thành thật.
"Ngài Lý." Dù sao cũng có khí tức tốt lành che chở, Hendery là người đầu tiên tỉnh táo lại, đưa bảng điện tử mà mình đem theo đặt lên bàn, "Kết quả điều tra của vụ án "Con rồng ngọc"."
Hendery vừa vuốt lại tóc tai vừa nói, đương nhiên là vẫn còn muốn giữ hình tượng. Lưu Dương Dương cùng Tiêu Tuấn liếc mắt nhìn nhau, mạnh ai nấy làm nhét tóc vào túi.
Đây là lông của thụy thú Lữ Thụ đó, tác dụng đổi vận trừ tà còn hơn cá koi!
Lý Đế Nỗ ngồi bên đầu kia tại bàn dài, ra hiệu cho Phác Chí Thịnh bật máy chiếu. Hendery sử dụng bảng điện tử, nói: "Chúng tôi đã kiểm tra chất liệu của mặt đá ngọc, ngọc là ngọc tốt, nhưng có thể tìm thấy ở khắp nơi, số lượng sản xuất hàng năm cũng không nhỏ, xuất hiện ở tất cả địa điểm có bán ngọc, rất khó để tìm hiểu xuất xứ. Con thú được khắc bên trên cũng vô cùng kỳ lạ, mặc dù trước mắt gọi nó là "thuồng luồng", nhưng chúng tôi vẫn nghiêng về ý kiến nó thuộc loài rắn."
Hendery chỉ vào hình ảnh chi tiết xuất hiện trên màn chiếu: "Ngoại trừ có thêm bốn móng vuốt, đặc điểm cơ thể và thói quen hành động hoàn toàn phù hợp với loài quái vật rắn, nhưng bên bộ phận quan hệ đã tìm kiếm thông tin về tất cả loài rắn có tồn tại, lại không hề phát hiện những đặc điểm giống loài phù hợp."
Lưu Dương Dương: "Biến dị?"
Hendery lắc đầu: "Cần phải điều tra thêm. Những tình huống khác so với suy đoán trước đấy của chúng ta khác biệt không lớn, con thuồng luồng thông qua mặt đá dẫn dắt tiếp xúc với nạn nhân, sau đó tìm cơ hội ra tay. Mặc dù đã khai mở trí khôn, biết tìm cách tránh người, nhưng cũng chỉ là bọn ác linh cấp thấp nhất, sau khi nuốt linh hồn người cần trở về mặt đá để "tiêu hóa", tiện thể tìm kiếm mục tiêu tiếp theo."
Chung Thần Lạc giơ tay lên: "Dựa trên suy luận về các nạn nhân trước, người trước vị bác sĩ La kia cũng phù hợp với điều kiện, tại sao mặt đá lại từ bỏ mục tiêu ban đầu và chuyển hướng sang bác sĩ La?"
Hendery nói: "Đây cũng là điều chúng tôi muốn biết, chẳng qua cần thêm thời gian, nếu anh Côn ở đây thì sẽ nhanh hơn."
Con thuồng luồng không nói được tiếng người, hệ thống phiên dịch trong cục cũng không có ngôn ngữ của giống loài này trong thư viện, Lữ Thụ có thể điều tra được đến đây không phải chuyện dễ dàng.
"Anh Côn đi công tác lâu rồi." Lưu Dương Dương hỏi, "Khi nào mới về được?"
"Tôi không biết." Hendery thả lỏng tay, "Anh Côn không chịu tiết lộ nội dung công tác, ngay cả đi đâu cũng không nói."
Hendery cất đi phần tài liệu còn lại và bảng điện tử. Vài người khác cũng đi làm việc của mình, Chung Thần Lạc lịch sự tiễn anh ta ra cửa.
"À, bác sĩ La đó đó, chưa "thanh tẩy" đã rời khỏi cục." Hendery làm như vô tình nhắc đến.
"Sếp Lý có nói cho em rồi, bảo em đợi ở căn hộ của anh ấy." Chung Thần Lạc tự biết Hendery muốn nói đến điều gì, để nhân loại bình thường lưu giữ ký ức có liên quan đến nhân loại đặc biệt là sự cố vô cùng nghiêm trọng, cậu trả lời anh ta trôi chảy, "Sếp của tụi em tuy thuộc phái hành động nhưng độ cẩn trọng không hề thua một vị chỉ huy nào ở cục đâu."
Hendery dường như chỉ đang tán gẫu, cười cười: "Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng anh ta có cái gì đặc biệt, khiến cho sếp Lý quan tâm như vậy."
Chung Thần Lạc nghĩ ngợi một lát: "Nói đến điều đặc biệt, công nhận bác sĩ La đặc biệt đẹp trai thiệt."
Hendery: ?
Chung Thần Lạc ngây thơ chớp mắt: "Đại ca của tụi em rất thích mấy thứ xinh đẹp lấp lánh, trong cục còn có người không biết hả?"
Hendery nghĩ đến nguyên thể ban đầu vị chỉ huy của đội hành động đặc biệt, cảm thấy điều Chung Thần Lạc nói rất hợp lí.
Trước khi Tiền Côn trở về, vụ án "Con rồng ngọc" tạm thời không có gì tiến triển, Lý Đế Nỗ về sớm sau khi kết thúc cuộc họp chiều.
Sau gần nửa tháng đổ mưa liên miên, người dân Tân Thành cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời, người chủ trì bên trong đài phát thanh không ngừng than thở, nói rằng không bao giờ thích nghi được với những ngày không có ánh nắng.
Bởi vì liên tục mưa dầm, lượng mèo hoang bên dưới garage ngầm nhiều hơn so với thường ngày, Lý Đế Nỗ khóa xe đi đến thang máy, một con mèo gừng ngồi xổm ở lối đi nhìn hắn, bên lỗ tai trái còn có một đốm đen dễ thấy, gần như lan rộng đến mắt trái.
Trong khu dân cư có rất nhiều người hảo tâm thường xuyên cho những con mèo này ăn, ở góc nơi hàng cây xanh dài còn có chỗ chuyên dựng ổ mèo. Mấy con mèo này cũng không sợ người, có những con gan lớn còn tới làm nũng xin ăn.
Dù thế, loài mèo thường khá nhạy cảm với khí tức, trước giờ chưa từng có con mèo nào dám đến gần Lý Đế Nỗ, ngoại trừ con trước mặt.
Lý Đế Nỗ vén một bên tay áo khoác lên, dừng bước chân, cùng con mèo gừng ngồi xổm ở đấy nhìn nhau một lúc, con mèo kêu "meo" một tiếng rồi xù đuôi bỏ chạy.
Lúc trước hắn đã chú ý đến con mèo có đốm đen bên tai trái này rồi, chỉ có điều trong mắt hắn, con mèo này đen như mực, sau lưng có hai cái đuôi, hai hàm răng lộ ra ngoài có răng cưa.
Là một con Nekomata*, tu luyện đến một trình độ nhất định có thể thay đổi hình dạng.
Lý Đế Nỗ giơ tay quẹt thẻ vào thang máy, mọi ngóc ngách ở thành phố lớn như Tân Thành đều ẩn náu đủ loại yêu quái và quái vật, không biết bọn chúng có đăng kí cư trú không, nhưng những điều này đều thuộc về trách nhiệm của bên bộ phận quan hệ, chỉ huy phòng hành động như hắn không phải người đi lo dùm đồng nghiệp.
Thang máy lên tới tầng 13, Lý Đế Nỗ lập tức nhận ra mình có hàng xóm mới. Căn hộ đối diện nhà hắn đã bỏ trống từ lâu, hiện tại trước cửa xuất hiện một đôi giày xanh đậm, bên cạnh còn có một tủ giày trắng đóng kín.
Hắn không để ý nhiều, dù sao hắn cũng không cần duy trì mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm. Chẳng qua hắn đang chuẩn bị mở khóa vân tay thì cánh cửa đối diện lại mở ra.
Dù đã từng là con rồng đen hủy diệt thế giới thì cũng phải tuân theo lễ nghi cơ bản của xã hội loài người.
Lý Đế Nỗ xoay người, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Hàng xóm của hắn là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao gầy, làn da rất trắng, mái tóc đen xõa tùy ý vuốt ra đằng sau, để lộ gương mặt quá đỗi đẹp đẽ chỉ to bằng bàn tay, áo thun trắng rộng rãi đóng thùng trong quần jean, thắt lưng màu đen buộc quanh vòng eo nhỏ hẹp đến không tưởng.
Cách đây không lâu hắn đã ôm lấy vòng eo đấy.
Bây giờ mà nói "Trùng hợp thật" thì đúng là không thích hợp, Chung Thần Lạc hẳn là đã ăn sạch ký ức của anh kể cả việc hắn đến bệnh viện.
Nghĩ đến đây, Lý Đế Nỗ nghiêm túc nói: "Chào anh, tôi ở nhà số 1301, tôi là——"
Không ngờ lời nói của hắn bị cắt ngang bởi người hàng xóm cũng đang ngạc nhiên hết sức.
"Anh Lý? Anh ở 1301?"
Lý Đế Nỗ: ...
Cùng lúc đấy, Chung Thần Lạc, người đang chơi game trong cục lớn tiếng hắt xì một cái, tay trượt trên nút bấm, Lưu Dương Dương đang online cùng bị cậu bịp chết.
Lưu Dương Dương giận tím mặt: "#$%@$% đệt!"
Chung Thần Lạc không quan tâm đến cậu ta, vứt điện thoại xuống, ôm chặt cơ thể mình: "Mấy người có tự nhiên thấy lạnh không? Chính là cái lạnh thấu xương, thấm nhuần bên trong linh hồn, lạnh lẽo âm u ấy?"
Phác Chí Thịnh chu đáo đưa cho cậu chiếc áo khoác kẻ sọc của mình, mặc dù tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Chung Thần Lạc chỉ giả vờ thôi, mục đích để giấu đi tội lỗi chơi game trượt tay của cậu.
Hung thú Thượng cổ Thao Thiết, trừ vị chỉ huy đã sớm trốn việc về nhà, thì chỉ có cậu mới khiến người khác run sợ.
Tuy nhiên, bọn họ không hề biết rằng, ngài chỉ huy uy nghiêm lẫy lừng và khét tiếng của bọn họ, một mặt đang xấu hổ nhưng vẫn lịch sự nói "Đúng thế bác sĩ La, thật là trùng hợp", mặt khác âm thầm tính toán trong lòng trừ sạch hết phần đồ ăn vặt nửa năm tới của Thao Thiết.
TBC
Thao Thiết: Tui ăn rùi mà, tui thực sự ăn rùi *khóc thút thít*
Chú thích:
*Thụy thú(瑞兽): Thuỵ thú là tên gọi những con thú mang lại điều phúc lành ở thời cổ đại Trung Hoa, sinh vật cát tường.
*Nekomata: Nekomata là một loài yêu quái trong thần thoại Nhật Bản, được miêu tả là mèo có khả năng biến hình và thường được coi là linh hồn của mèo đã sống lâu. Chúng được cho là có khả năng gây ra tai họa và thường được sợ hãi trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro