04
Tác giả: kunisuke
Biên tập/Chỉnh sửa: serenana
--
Thời điểm chủ nhiệm khoa tuyên bố kết thúc cuộc họp đã là gần mười giờ, La Tại Dân tháo gọng kính xuống, xoa xoa lông mày.
"Sao thế? Gần đây ngủ không ngon giấc à?" Có lẽ vẻ mệt mỏi trên mặt anh quá rõ ràng, đồng nghiệp bên cạnh quan tâm hỏi anh.
"Ừm, nhiều việc quá." La Tại Dân nói.
Đồng nghiệp gật gật đầu: "Chắc chắn rồi, trời mưa lâu như vậy, bên cấp cứu nhận bệnh nhân bị tai nạn giao thông nhiều gấp đôi tháng trước, phòng khám cũng không thoát được vận mệnh bận rộn hơn bình thường."
"Hôm nay anh làm ca đêm?"
"Đúng vậy." Đồng nghiệp cùng anh bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng trệt, "Cậu ngày mai vẫn ở phòng khám?"
"Ngày mai tôi xin nghỉ phép, trong nhà có việc."
La Tại Dân bấm vào tầng B2, trước khi họp anh đã xách theo túi, để vừa tan họp có thể trực tiếp về nhà.
Đồng nghiệp nhìn anh như muốn hỏi gì đó, nhưng khi thang máy dừng ở tầng trệt cuối cùng vẫn ngừng lại câu chuyện, bước ra khỏi thang máy, nói với anh: "Hẹn gặp lại."
Cửa thang máy khép lại, La Tại Dân nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt kính.
Anh không mang khẩu trang, sắc mặt tái nhợt dưới ánh đèn trần thang máy, đuôi mắt xanh xao, đúng thật là dáng vẻ ngủ không ngon.
Đợi ngày mai chuyển nhà xong sẽ tốt hơn, anh nghĩ vậy, ít nhất không cần đã tăng ca đến nửa đêm còn phải thức khuya dọn dẹp đồ đạc.
Anh theo thói quen bật radio trên đường về nhà, đúng lúc đài phát thanh Tân Thành đang đọc tin tức buổi tối, người chủ trì đọc xong tin tức chính trong ngày, sau đó liền đề cập đến vụ án mất tích gần đây.
Không lâu về trước La Tại Dân từng nghe người nhà bệnh nhân nhắc qua, họ kể rằng trong thời gian ngắn mà mất tích tận bảy tám người, đều là người trưởng thành sống một mình, địa điểm mất tích đều nằm ở những chỗ hẻo lánh ít người lui tới, không ai giám sát.
Nam phát thanh viên bổ sung thêm những chi tiết mới nhất được cảnh sát công bố, nạn nhân toàn bộ là nam giới, độ tuổi từ 21 đến 43, quan hệ xã hội tương đối đơn giản, đồng thời nhắc nhở tất cả người dân không lui tới những con hẻm tắt trừ khi cần thiết, đặc biệt là người sống một mình, đề nghị thường xuyên liên hệ với bạn bè người thân, các chủ cho thuê nhà cũng cần chú ý nhiều hơn đến tình hình hiện tại của khách thuê.
Một nữ phát thanh viên khác tiếp lời, nói rằng không chỉ có nhóm người trên mà tất cả mọi người đều phải đề cao cảnh giác, cố gắng ra ngoài theo nhóm và phải báo cảnh sát ngay lập tức nếu phát hiện đối tượng khả nghi...
Nam giới sống một mình, quan hệ xã hội đơn giản, như thế nào cũng thấy anh phù hợp với mọi điều kiện. La Tại Dân nghĩ ngợi, có điều khoa chấn thương đang thiếu nhân lực, anh vô cớ bỏ bê công việc một phút thôi cũng sẽ bị phát giác.
Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu xanh, anh đổi hướng chú ý, bật đèn xi nhan rồi nhả phanh.
Bởi vì ngày mai sẽ phải dọn nhà, đồ dùng trong nhà đều đã được đóng gói, La Tại Dân đi vòng qua bốn thùng giấy cứng lớn đặt ở phòng khách, cởi áo khoác treo lên lưng ghế sofa.
Tiếng lạch cạch vang lên, có thứ gì đó rơi ra.
La Tại Dân do dự chớp mắt, tay anh đang cầm di động, túi áo khoác hẳn là trống rỗng.
Anh đi vòng ra sau ghế sofa quan sát, thực sự có gì đó đã rơi xuống sàn.
Mặt đá làm bằng ngọc màu đen, mặt trước có khắc hình một con vật mà La Tại Dân không rõ tên, trông giống như một con rắn, bốn móng vuốt dài xếp chồng trên tảng đá, hình khắc được chạm trổ tinh xảo, sống động y như thật, ngay cả hoa văn đường viền cũng có thể thấy rõ ràng, mặt sau có họa tiết gợn sóng, phía trên buộc một sợi dây màu đen, đeo được trên cổ.
Tia chớp xẹt ngang đêm đen tăm tối, tiếng sấm sét nổ tung dường như khiến cả tòa nhà rung chuyển theo.
La Tại Dân bình thản cầm mặt đá nhìn một lúc, sau đó cất nó trở lại trong túi áo khoác.
Ban ngày áo khoác của anh được treo trong tủ ở phòng nghỉ, cửa tủ không khóa, có lẽ ai đó đã bỏ nhầm.
Anh dự định ngày mốt đi làm sẽ giao nó cho trung tâm nhận đồ thất lạc trong bệnh viện.
Nói đến đây, anh không biết mặt đá kia làm từ loại ngọc gì, chỉ cầm một lúc mà đầu ngón tay đã lạnh buốt, loại ngọc như vậy thật sự có thể đeo trên người?
Ngoài ra còn có cảm giác nhớt nhát, không biết dính cái gì vào.
La Tại Dân mở vòi nước trong phòng tắm, rửa tay sạch sẽ, quyết định đem chuyện này quên hết đi, anh còn một thùng đồ chưa được đóng gói, chắc là đêm nay không có cách nào ngủ được.
Bốn giờ rạng sáng, giờ phút yên tĩnh nhất ở thành thị, ngay cả phòng cấp cứu cũng yên ổn hơn nửa đêm rất nhiều.
Bác sĩ trực đêm ở khoa ngoại chấn thương nhìn hai người đàn ông trước mặt, đầu óc nhất thời vẫn chưa tỉnh táo.
"Mặt đá màu đen?" Gã chần chừ đáp lại, "Chưa từng thấy qua."
Người đàn ông mới đưa căn cước cho gã, cũng chính là Mark Lý, đội trưởng Đội 7 của Cục điều tra Sự cố an ninh, anh ta quay đầu nhìn người đàn ông đứng phía sau, người kia vẫn luôn im lặng, vóc dáng so với Mark Lý cao hơn một chút, mặc áo khoác đen.
"Làm sao đây?" Bác sĩ nghe thấy Mark Lý nói nhỏ, "Chẳng lẽ không ở trên người anh ta?"
Áo Khoác Đen rút tay ra khỏi túi áo, hắn búng ngón tay, một ngọn lửa vàng chói mắt bắn ra từ đầu ngón tay.
Bác sĩ khoa ngoại: ......
Đây nhất định là một ảo thuật gia, chắc chắn là vậy.
"Nhìn thấy không?" Áo Khoác Đen thu lại ngọn lửa từ đầu ngón tay, chỉ có điều rõ ràng hắn đang nói chuyện với Mark Lý, "Trên tay anh ta có khí đen, chứng tỏ đã tiếp xúc với mặt đá."
Câu này bác sĩ nghe hiểu, "anh ta" trong lời của Áo Khoác Đen hiển nhiên là chỉ mình. Gã vô thức nhìn xuống tay, cởi găng tay ra xem, bàn tay vô cùng sạch sẽ, ngay cả vết bút mực cũng không có.
"Nhưng anh ta không nhớ." Mark Lý cau mày, "Dựa theo những gì chúng ta đã biết, nạn nhân có biết về mặt đá này."
Nạn nhân? Bác sĩ giật mình, gã đương nhiên biết về vụ án mất tích gây xôn xao gần đây, gã đứng dậy, tốc độ lời nói cũng nhanh hơn: "Anh cảnh sát, anh đang nói về vụ án mất tích hàng loạt gần đây đúng không? Anh có manh mối gì không? Tôi cũng sống một mình, tôi...."
"Anh không sao." Áo Khoác Đen chặn lại lời nói của gã, giọng điệu nhàn nhạt, bác sĩ vô thức ngậm miệng lại, "Nhớ lại những người anh tiếp xúc hôm nay, đặc biệt là những người có hoàn cảnh tương tự, nam giới trẻ tuổi, sống một mình."
Bác sĩ nhớ lại tất cả hoạt động của mình trong ngày hôm nay, hôm qua gã nghỉ phép, chỉ ở trong nhà, cơm ba bữa đều gọi thức ăn ngoài, đến tối tham gia hội nghị đến tận mười giờ, sau đó bắt đầu ca trực đêm.
Hầu hết các bác sĩ nam trong khoa bọn họ đã có gia đình, chủ nhiệm khoa cũng sống một mình nhưng tuổi ông đã cao, xem xét như thế chỉ còn lại La Tại Dân.
"Không tính những bệnh nhân tôi trò chuyện trong ca đêm thì có một người, cậu ấy là đồng nghiệp của tôi, nhỏ hơn hai tuổi, hiện tại chắc hẳn là sống một mình." Bác sĩ do dự nói.
"Gọi điện thoại cho cậu ta." Mark Lý đáp lại ngay lập tức.
Cuộc gọi được thực hiện nhưng không ai bắt máy.
"Em và Chí Thịnh đến đấy." Áo Khoác Đen nói với Mark Lý, "Ở đây giao cho anh, gửi địa chỉ cho em."
Bác sĩ cầm di động, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn bước ra ngoài. Một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện, da rất trắng, trên mái tóc đen còn thấy vài sợi tóc được nhuộm đỏ.
"Nhờ em nhé, Thần Lạc." Mark Lý nói với chàng trai, sau đó anh ta cũng rời đi, đồng thời đóng cửa lại.
"Thả lỏng nào." Thanh niên được gọi là "Thần Lạc" híp mắt nhìn gã, "Sẽ nhanh thôi, không hề đau chút nào đâu."
Lời thoại này nghe quen quá, đây chẳng phải là điều thường ngày gã luôn nói với bệnh nhân sao?
Bác sĩ thầm mắng một câu trong lòng, đột nhiên lúc này gã cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng trĩu nặng, bắt đầu mất dần ý thức....
Tiếng gõ cửa đánh thức gã dậy, y tá trực ở quầy lễ tân đến hỏi gã tại sao lại đóng cửa phòng.
Bác sĩ nhìn thời gian, bốn giờ lẻ tám phút, vẫn còn đang trong thời gian ca trực đêm, vì cái gì gã lại đóng cửa?
"Có lẽ là bệnh nhân thuận tay đóng lại, tôi không để ý." Bác sĩ nói, "Có chuyện gì?"
"Bác sĩ Khương, có bệnh nhân đến." Y tá thấy gã không có việc gì, đưa tay mở cửa, ra hiệu cho bệnh nhân đi vào, "Uống nhiều rượu quá nên ngã vỡ đầu, muốn khâu vết thương."
Bác sĩ trả lời lại, lấy một đôi găng tay mới, bắt đầu kiểm tra vết thương cho bệnh nhân.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro