18
Ngồi trên xe chuyên dụng đi tới Lycos, La Tại Dân nhận được lời 'hỏi thăm' từ nghị viên của Đầm Lầy, email dùng lời lẽ gay gắt và chói tai nhất có thể để khiển trách cậu vì đã dám trái lời họ, La Tại Dân bình tĩnh đọc hết nội dung trong mail rồi lẳng lặng bỏ vào hòm thư rác.
Trước ngày lên đường, Lý Đế Nỗ tự nhốt mình lại trong phòng, La Tại Dân biết hắn là đang khổ sở vì điều gì. Lý Đế Nỗ 7 tuổi đã bị ép rời khỏi Sơn Địa đi tới thành phố trung tâm, bao nhiêu lần sinh nhật cũng chỉ có một mình hắn cô đơn trải qua, lần hội ngộ này với gia đình có lẽ cũng không được thân thiết như khi còn nhỏ nữa.
Sói đen to bự nằm dài trên thảm trải trong phòng ngủ, ngắm nhìn tàu tuần tra hết bay lên lại hạ xuống ngoài cửa sổ, cho đến khi La Tại Dân bước vào thì đôi tai vẫn ỉu xìu cụp xuống.
La Tại Dân ngồi xuống ngay cạnh hắn, chạm lên đôi tai to mềm mại, đuôi sói bất mãn đập xuống đất hai lần, Lý Đế Nỗ dường như không hề có ý định biến lại về hình người.
"Anh nhất định phải về," La Tại Dân nhẹ giọng khuyên nhủ, còn sợ Lý Đế Nỗ không nghe thấy, hai tay ép hắn quay đầu về phía mình bốn mắt nhìn nhau, "bọn họ mới là người nhà của anh."
"Em cùng anh về, nhé?"
Mắt sói long lanh hướng về phía cậu, La Tại Dân bị hắn nhìn đến ngại, tay chống xuống định đứng dậy, lại bị con chó bự cao bằng nửa thân người đè xuống, chó sói dí mũi ướt ngửi La Tại Dân, mũi sói man mát chạm lên da thịt khiến cậu chợt rùng mình.
Lý Đế Nỗ chọn một tư thế thoải mái nhất rồi trực tiếp nằm lên người La Tại Dân.
Tỏ ra yếu đuối vẫn là chiêu khiến người ta mê hoặc nhất.
Trên chuyến tàu cao tốc do Lycos phái tới đã có vài người đứng đợi, ngoại trừ hai người họ còn có vài vệ sĩ áo đen, La Tại Dân thoáng nhìn thấy đuôi sói dài phía sau mỗi bộ đồ tây bó sát.
Xem ra Lycos quả thật là hang ổ của loài sói, đúng như lời người ta nói.
Thấy La Tại Dân cứ mãi nhìn chằm chằm vào đuôi của những con sói khác, Lý Đế Nỗ tỏ vẻ không hài lòng. Đuôi là bộ phận thể hiện tâm trạng rõ nhất của loài sói, đuôi của Lý Đế Nỗ buông thõng sau lưng, chóp đuôi thỉnh thoảng lại lắc lư.
"Ông nội của anh là người như thế nào?"
Câu hỏi đột ngột của La Tại Dân khiến đầu óc Lý Đế Nỗ trống rỗng, nhất thời không thể nói ra câu trả lời, bởi hắn và ông nội mới chỉ gặp nhau được vài lần.
Trong ký ức của Lý Đế Nỗ, lão lang vương rất hiếm khi cười, khi cúi xuống sẽ dọa đám sói con sợ phát khóc, còn nhớ hôm đó là ngày lễ cúng bái tổ tiên hàng năm ở Lycos, Lý Đế Nỗ 6 tuổi mặc trên mình bộ lễ phục của hoàng thành Lycos, dáng người gầy còm khiến hắn trông như một chú chó con suy dinh dưỡng, nhưng hắn lại là đứa trẻ duy nhất không khóc.
"Con, tại sao lại không sợ?"
Giọng nói trầm thấp của lão lang vương vang lên bên tai, Lý Đế Nỗ ngẩng đầu nhỏ lên giữa đám trẻ cùng trang lứa đang cúi gằm mặt, đụng phải một ánh mắt vô cùng uy nghiêm.
"Vì mẫu thân con có nói người là hiền chủ, nếu người khiến chúng con sợ hãi thì người quả thật không xứng với danh xưng này."
Lão lang vương sững sờ đôi chút, rồi ngửa cổ cười lớn, bàn tay ông âu yếm vuốt ve mái tóc Lý Đế Nỗ.
"Con nói đúng, trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, vua Lycaon* sẽ luôn bảo hộ chúng ta."
*Vua Lycaon : người sói đầu tiên do thần Zeus tạo ra (thần thoại Hy Lạp)
Lycaon, vị thần được cả Lycos tin tưởng, truyền thuyết kể rằng vị vua vĩ đại này đã sống hàng trăm năm, đời sống của cư dân trên lãnh thổ dưới sự cai trị của ông rất yên bình, nhưng con trai ông bất kính với các vị thần, Zeus vô cùng tức giận vì sự thiết đãi thiếu chu toàn của họ, nên đã biến Lycaon trở thành một con sói.
"Vua Lycaon bảo hộ chúng ta."
Lý Đế Nỗ bước theo sau lão sói vương, nhỏ giọng lặp lại.
Có điều ngày tháng tốt đẹp chưa kéo dài được bao lâu, Lý Đế Nỗ vừa qua sinh nhật bảy tuổi đã bị đưa đi khỏi Sơn Địa. Thành phố trung tâm vừa xây dựng chưa được bao lâu đã cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài để ngăn chặn các cuộc bạo động xảy ra, kể từ đó hắn mất liên lạc hoàn toàn với Lycos, vài năm sau hắn mới nghe được tin Lycos đã thay máu lại hoàn toàn từ người khác, tiền lãnh chủ vì quá mệt mỏi với những cuộc đấu tranh và toan tính không ngừng nghỉ nên đã để con trai ông, tức cha của Lý Đế Nỗ lên nắm quyền.
Cha - một từ ngữ còn xa lạ hơn cả ông nội, người đàn ông bí ẩn này thậm chí còn không đến dự tiệc sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần của Lý Đế Nỗ, nghe nói lão lang vương sợ các con của mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của quyền lực, nên đã hạn chế việc họ tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Tàu cao tốc đã tiến vào lãnh thổ của Sơn Địa, so với vùng Địa Cực tuyết rơi quanh năm, nơi đây thỉnh thoảng sẽ mang hơi ấm của mùa xuân.
"Ông nội là một vị trưởng bối đáng kính," Lý Đế Nỗ đưa mắt nhìn dòng người qua lại ngoài cửa tàu, Lycos được bao phủ bởi cây và hoa màu đỏ, đây là cách thức đặc biệt của họ để đưa tiễn linh hồn người chết, "cũng là một vị lãnh chủ tài đức vẹn toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro