🐶🐱
- Một thằng đồng tính như cậu mà cũng đòi giữ mình trong sạch sao?
Gã đàn ông thoạt nhìn cao sang, đắp lên người một bộ quần áo đắt tiền nhếch môi liếc nhìn cậu, cả gương mặt tỏ vẻ khinh thường. Gã bất ngờ lao sang, thô bạo nắm lấy cằm cậu, bắt cậu ngẩng mặt lên đối mặt với ánh nhìn kinh tởm của gã.
- Tôi cho cậu một cơ hội nữa, nếu đồng ý với tôi, cậu sẽ không thiệt thòi đâu.
Gã kề sát gương mặt ám hơi rượu vào tai cậu thì thầm, rồi lại rời đi, trở về với chiếc ghế đối diện, thoải mái ngã lưng như vừa nắm thóp được con mồi của mình.
- Năm nghìn đô, cùng với sự đảm bảo cho cậu được đá chính ở tất cả các trận đấu. Vả lại, chẳng phải cậu đang cần tiền để phẫu thuật cho đứa em gái bé nhỏ của mình sao?
Cậu chẳng buồn liếc mắt sang nhìn hắn, đôi hàng mi dài cụp xuống vài phần bất lực, vài phần cay đắng.
Cậu là Na Jaemin, một tiền đạo trẻ mới nổi gần đây với những thành tích đáng nể của một cầu thủ trong độ tuổi hai mươi hai. Những chuyện thế này xảy đến với cậu khi Jaemin công khai mình là người đồng tính ngay sau khi giành giải Cầu thủ xuất sắc nhất của giải vô địch toàn quốc. Cậu đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng công khai như vậy sẽ tránh được những lời tán tỉnh của các quý bà có tiền, có quyền thầm mến một cầu thủ nhỏ bé như cậu. Nhưng sau đó là những chuyện Jaemin không thể nào ngờ tới. Ông chủ của đội bóng cậu đang thi đấu liên tục sắp xếp những buổi gặp gỡ thân mật cho cậu với những người đàn ông lắm tiền nhiều của khác, với lý do chỉ đi gặp một buổi thôi, người ta sẽ tài trợ cho đội, bảo cậu vì đội mà chịu thiệt một chút đi, mặc cho Jaemin có từ chối từ khéo léo đến thẳng thừng bao nhiêu lần đi nữa. Lần này là một chính trị gia.
- Theo lời ông, một thằng đồng tính như tôi thì có gì để ông hứng thú vậy? Dừng lại đi, trước khi tôi không còn dành sự tôn trọng cho ông nữa.
Gã đàn ông cười lớn, hai tay xua xua trước mặt như thể lời cậu nói ra có gì vui vẻ lắm. Gã ngừng cười, lại ngồi thẳng dậy chồm người về hướng cậu, ánh nhìn quét một lượt từ trên xuống dưới cơ thể cậu, rồi dừng lại trên đôi mắt đã sớm nhen nhóm vài ngòi lửa.
- Ngủ với tôi một đêm thôi mà, nghĩ kĩ đi, làm gì có ai đề nghị thỏa mãn cậu, lại cho cậu tiền như vậy chứ. Huống hồ chi, những người như cậu chẳng phải đều thích được nằm dưới thân đàn ông sao?
Một quả bóng trên sân, hai mươi hai người tranh nhau đoạt lấy, rốt cuộc khi có được rồi cũng chỉ để đá nó đi.
Một Na Jaemin, biết bao nhiêu người tò mò tìm đến, rốt cuộc dù có được cậu hay không, người ta cũng sẽ vứt sang một bên, sau khi chẳng còn giá trị, hoặc không thể lợi dụng được nữa.
Trái bóng không có quyền lựa chọn cuộc đời của mình, còn Na Jaemin thì có.
Jaemin tạt thẳng ly rượu trên bàn lên bộ vest sang trọng trên người gã, kèm theo một cú đấm vào bên má trái khiến gã phải ôm mặt đau đớn. Cậu quay lưng bỏ đi, bỏ lại sự sỉ nhục của gã sau lưng, và cậu cũng biết rằng, có thể sắp tới đây sẽ còn bỏ cả đam mê của mình nữa.
Sáng hôm sau, tin tức cầu thủ Na Jaemin vi phạm kỉ luật đội bóng, nhận tiền hối lộ để làm thay đổi kết quả trận đấu được truyền đi, cậu bị đuổi khỏi Gangwon FC, và cậu cũng biết, có lẽ mình chẳng thể tiếp tục với con đường bóng đá này được nữa. Bởi lẽ, sẽ chẳng có đội bóng nào nhận về một cầu thủ đầy tai tiếng như cậu, và cũng chẳng có ai dám cưu mang một người mang danh bán độ.
Người ta dễ dàng tin vào cái tin tức chết tiệt ấy mà chẳng mảy may nghi ngờ. Jaemin chẳng trách họ được, một tiền đạo đang nổi với lối chơi đầy thanh thoát, đột nhiên hơn 5 trận đấu rồi chưa có lấy nổi một bàn thắng, phong độ sa sút một cách đột ngột như vậy, có thể không tin cậu bán độ sao? Jaemin thừa nhận phần nào, chuyện em gái cậu - Eunha - đột ngột bị hở van tim, cần một số tiền lớn để phẫu thuật gấp, trong khi vừa lo cho em, vừa tìm cách trang trải mọi thứ, khiến cậu stress rất nhiều và không còn có được phong độ vững vàng như trước. Nhưng sẽ còn ai tin tưởng cậu nữa đây, khi mà sức mạnh đang thao túng mọi thứ xung quanh cậu là quá lớn để cậu có thể phản kháng được nữa.
Jaemin rảo từng bước chân nặng nề trên con phố quen thuộc gần sân vận động. Seoul hoa lệ, đẹp đẽ như vậy, cớ sao lòng người lại đáng sợ quá; Seoul to lớn nhường này, cớ sao chẳng có nơi nào để cậu dừng chân?
Bên kia đường vang lên tiếng leng keng của chiếc chuông gió được treo trước cửa một quán cà phê, thu hút sự chú ý của Jaemin. Quán được trang trí theo một kiểu cách nhẹ nhàng, đơn giản bằng gỗ, mang lại ánh nhìn thiện cảm cho một người mới gặp lần đầu như cậu. Rồi chẳng biết điều gì thôi thúc bản thân, cậu bước sang bên kia đường, rẽ lối vào quán. Có lẽ Jaemin cần một chút cà phê, và cả đồ ngọt nữa, để bản thân có thể tươi tỉnh một chút trước khi vào viện gặp Eunha.
Quán chỉ vừa mới mở cửa nên chẳng có ai khác ngoài cậu. Ngay khi vừa mở cửa vào, mùi hương cà phê thoang thoảng hòa cùng chút gỗ đàn hương dường như khiến cậu dễ chịu hơn. Jaemin bước đến quầy gọi món, nhận đơn cho cậu là một người con trai nổi bật với mái tóc màu vàng sáng chói, gương mặt sắc sảo, cương nghị trông thật khó gần, nhưng ngay khi cậu ta cười lên đã khiến Jaemin lập tức thay đổi suy nghĩ đó.
- Một americano 8 shots và một choco tiramisu.
Jaemin chọn cho mình một góc khuất trong quán, lặng nhìn ra dòng xe cộ vội vã lướt qua ngoài kia. Điện thoại trong túi cậu rung lên vô số lần, Jaemin tiện tay tắt nguồn rồi để sang một bên trên bàn. Cùng lúc đó, đồ uống và bánh ngọt cũng đến. Jaemin ngước nhìn lên chàng trai trên người vẫn còn đeo chiếc tạp dề của quán, giọng nói xen đôi phần khó hiểu.
- Tôi gọi americano.
Chàng trai không rời đi, cũng không xin lỗi. Anh mỉm cười với cậu, để lộ đôi mắt như hai mảnh trăng non với nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt, bày ra gương mặt khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy thiện cảm, dù là người đang không thoải mái như Jaemin.
- Là cầu thủ thì không nên uống cà phê nặng đô như vậy đâu, trà sen sẽ tốt hơn cho cậu.
Jaemin không ngạc nhiên khi người khác nhận ra mình. Cậu đã quen với điều này từ khi cánh nhà báo liên tục tốn bao nhiêu giấy mực để viết về những thành tích mà cậu đạt được rồi.
Chàng trai đẩy tách trà về phía Jaemin, tự nhiên kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, vẫn không ngừng hướng gương mặt cún con ấy về phía cậu.
- Nếu cậu không phiền, tôi có thể nói chuyện với cậu, trông cậu mệt mỏi lắm.
Người kia chỉ tay về phía một tấm bảng nhỏ treo bên góc tường. "Ở đây thu về mọi ưu phiền, trả lại một nụ cười cho bạn".
- Quán tôi có cho thuê người tâm sự.
Jaemin bật cười trước chàng trai nhiệt tình này. Đây sẽ là một dịch vụ tuyệt vời, nếu như đối phương không biết gì về cậu, nhưng người trước mặt đã biết cậu là ai, Jaemin không nghĩ mình có thể thoải mái trò chuyện được trong trường hợp này. Còn đang định mở lời từ chối, thì người kia đã lên tiếng trước cậu.
- Tôi thích những cú sút xa của cậu lắm.
Lòng Jaemin có chút dao động. Cậu nhìn thẳng vào mắt chàng trai trước mặt bằng đôi mắt ánh lên vài phần cảm kích. Thật buồn cười khi một cầu thủ lại thấy cảm động khi nghe người khác nói về những cú sút của mình, nhưng với Jaemin thì khác. Cậu cũng không hiểu do cậu cố gắng chưa đủ, hay rằng cậu chưa đủ giỏi để được nghe những câu như vậy trong lần gặp đầu tiên của người khác với mình, mà trước đây, mỗi khi người ta gặp cậu, câu đầu tiên sẽ thường là ngợi khen, nhưng là ngợi khen về vẻ ngoài của cậu. "Cậu Jaemin đây đẹp trai hơn tôi nghĩ đấy", "Gương mặt này không làm diễn viên thì đáng tiếc quá", "Trên sân bóng đã rất đẹp trai rồi, ngoài đời cậu còn ngầu hơn thế nữa". Cậu là cầu thủ kia mà, sao người ta chẳng thèm quan tâm đến cách cậu đá bóng, cách cậu nỗ lực trên sân thế nào, mà chỉ mải bận tâm đến gương mặt cậu?
Jaemin đột nhiên muốn nói chuyện với người này nhiều hơn một chút. Cậu cởi mở hơn, và dần chia sẻ những chuyện phiền lòng ảnh hưởng đến tâm trạng mình.
- Cảm ơn anh, nhưng có lẽ sau này tôi chẳng còn cơ hội sút xa nữa rồi...
Jaemin cười chua xót, hai tay vân vê tách trà sen còn ấm nóng trên bàn.
- Ai mà nhận một cầu thủ mang danh bán độ như tôi nữa chứ.
- Cậu từ bỏ dễ dàng như vậy sao?
Jaemin có hơi kích động, cậu ngồi thẳng người dậy, đôi mày hơi nhíu lại nhìn vào anh.
- Anh nghĩ là dễ dàng lắm sao?
- Tôi không rõ cậu phải trải qua những gì, nhưng Na Jaemin mà tôi biết là một người dù cho hoàn cảnh có khó khăn đến đâu cũng không bao giờ từ bỏ, là một cầu thủ dù đầu chảy máu vẫn quyết ở lại sân chiến đấu cùng đồng đội đến phút cuối cùng, là một Na Jaemin tiêm thuốc giảm đau liều mạnh để được vào sân trong lúc đội không đủ người do bị chấn thương, là Na Jaemin dù bị chuột rút nhiều lần, dù bước đi tập tễnh, vẫn sẽ dốc hết sức mình mà đuổi theo trái bóng, như thể đó là trận đấu cuối cùng mà cậu ấy có thể đá.
Chàng trai kể rõ từng cột mốc đẹp đẽ đáng tự hào trong sự nghiệp của cậu khiến Jaemin một lần nữa dao động. Người này theo dõi cậu, bằng những đường bóng trên sân, bằng những cố gắng, nỗ lực của cậu.
- ...
- Huống hồ chi lần này chỉ là một tin đồn vô căn cứ từ một phía. Cậu dư sức để gạt phăng nó đi bằng tài năng của cậu mà.
- Anh tin tưởng tôi sao?
- Cầu thủ Na Jaemin mà tôi biết chắc chắn sẽ không vì tiền mà bán đứng lương tâm nghề nghiệp.
Jaemin không rõ cảm giác này là gì, chỉ là cậu thấy bản thân mình dần thoải mái hơn, cảm giác như có ai đó vỗ về tâm hồn đang dậy sóng của cậu, một cảm giác được người khác tin tưởng, cảm giác rằng cậu không cô đơn trên thế giới này.
- Cảm ơn anh...
Đến cuối cùng, ngoài lời cảm ơn cậu cũng chẳng còn biết nói thêm gì nữa.
Quán dần dần đông khách hơn, chàng trai kia cũng không thể ngồi cùng cậu mãi được. Anh đứng dậy, gửi lại cậu một câu rồi nhanh chóng ra quầy nhận khách.
- Sau này có buồn phiền hãy nhớ đến nơi này, ở đây luôn chào đón cậu. À, dù cho không buồn phiền, vẫn có thể đến tìm tôi.
Jaemin mỉm cười nhẹ nhàng với anh trước khi anh hoàn toàn quay đi. Cậu lại nhìn ra đường phố ngoài kia, ánh nắng dìu dịu của những ngày cuối thu nhẹ nhàng rọi xuống khiến mọi thứ trong mắt Jaemin dường như cũng ấm áp hơn. Jaemin cầm lên tách trà sen đã sớm chẳng còn hơi nóng, cậu hớp vào một ngụm, cảm giác sảng khoái len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng, lại tự mỉm cười với bản thân mình phản chiếu trên mặt kính, chẳng cần cà phê, cậu cũng có thể tỉnh táo và thoải mái hơn rồi.
---
Jaemin dốc hết sức chạy đến bệnh viện sau khi được bác sĩ gọi đến, bảo rằng có một nhà hảo tâm đồng ý tài trợ toàn bộ số tiền phẫu thuật cho Eunha. Ở bệnh viện vẫn thường có những quỹ hảo tâm để hỗ trợ cho các bệnh nhân không đủ điều kiện chữa trị, thật may mắn, lần này Eunha là người đủ điều kiện nhận. Jaemin không giấu được vui mừng, cậu ôm chầm lấy Eunha vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao của cô bé.
- Eunha sắp khỏe rồi, Eunha sẽ không còn đau nữa.
- Anh hai cho em thở với, ôm em chặt thế này ~
Giọng nói non nớt trong lòng Jaemin cũng không giấu được niềm vui vẻ. Một cô bé năm tuổi, vẫn đủ để hiểu được những vất vả mà anh hai phải chịu kể từ khi em bị bệnh, bởi thế, Eunha luôn luôn ngoan ngoãn, luôn luôn nghe lời để không khiến anh mình phải phiền lòng thêm.
- Bác sĩ nói tuần sau em sẽ được phẫu thuật, từ giờ phải ráng ăn uống nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị nha.
Eunha ngoan ngoãn gật đầu với cậu, không quên kèm theo nụ cười tươi tắn mà Jaemin luôn muốn giữ mãi trên gương mặt em mình.
- Ngoan lắm, dải ngân hà nhỏ của anh.
Tiếng chuông điện thoại trong túi lại kêu lên, Jaemin xoa đầu Eunha mấy cái rồi ra ngoài nghe điện thoại. Là một số máy lạ.
- Alo?
- Anh Na Jaemin?
Jaemin thắc mắc nhìn vào điện thoại một lần nữa, để chắc chắn người này gọi vào số cá nhân của cậu, chứ không phải vào số điện thoại cậu thường dùng để liên hệ công việc.
- Phải, là tôi. Cho hỏi cậu là ai vậy ạ?
- Chào anh, tôi là Park Jisung, thư kí của giám đốc công ty J, cũng là người phụ trách của Seoul FC. Tôi được biết anh vừa kết thúc hợp đồng với Gangwon FC, nên ngỏ ý muốn mời anh về đội bóng của chúng tôi, không biết anh có thể dành chút thời gian cho tôi không nhỉ?
Công ty J, cũng là nhà tài trợ độc quyền rất nhiều năm cho Seoul FC, một đội bóng giàu thành tích và có tiếng trong làng bóng đá. Jaemin đã từng nhận được lời mời kí hợp đồng từ rất nhiều đội bóng, với số tiền lót tay nhiều hơn rất nhiều so với ở Gangwon, trong đó có cả Seoul FC, nhưng cậu đều từ chối, vì muốn một lòng cống hiến cho nơi đào tạo mình từ những ngày còn chưa biết gì về bóng đá, và bây giờ cũng chính là nơi đã bỏ rơi cậu.
Nhưng những điều may mắn cứ liên tục đến như thế này, khiến Jaemin không khỏi nghi ngờ.
- Cậu chưa nghe những tin đồn gần đây về tôi sao?
- Ồ, đó không phải vấn đề anh Jaemin ạ, ở đây chúng tôi xem trọng tài năng hơn là những điều tiếng từ một phía.
Đây thật sự như một chiếc phao cứu sinh cứu lấy cuộc đời đang trên đà chìm xuống của Jaemin, nghi ngờ trong lòng cậu không thể hoàn toàn xóa bỏ, nhưng cậu vẫn muốn nắm lấy tia hy vọng này, không muốn dễ dàng từ bỏ.
- Vậy phiền cậu nhắn cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến đúng giờ.
Mọi thứ đến với cậu vào lúc Jaemin tuyệt vọng nhất, khi cậu đã mang ý định từ bỏ, đầu hàng trước số phận, như một bàn thắng vào phút chín mươi thay đổi hoàn toàn cục diện trận đấu, lóe lên trong Jaemin những niềm hy vọng mới, về một tương lai mà cậu có thể sống với đam mê, có thể bên cạnh những người mà cậu trân quý. Cậu chọn nhẹ nhàng chấp nhận nó, như một điều may mắn mà ông trời mang đến cho cậu, sau những tháng ngày nỗ lực không ngơi nghỉ của bản thân mình.
Jaemin bỗng dưng lại nhớ đến anh chàng ở quán cà phê ban sáng, có vẻ một tách trà sen sẽ là khởi đầu ngày mới không hề tồi tệ chút nào với cậu, từ hôm nay trở đi.
---
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn Jaemin nghĩ, thư kí Park đến gặp cậu với một tinh thần thiện chí vô cùng, thật sự muốn mời cậu về đội, với một mức lương mà Jaemin cho rằng khá phù hợp. Phía Seoul FC không vì những điều tiếng của cậu mà có ý định chèn ép, hay có ý gì khác với cậu. Hai bên đi đến thỏa thuận kí hợp đồng chỉ sau hai lần gặp mặt, với một điều kiện duy nhất từ họ, là Jaemin phải nhanh chóng ổn định bản thân, lấy lại phong độ của mình và đưa đội bóng lên ngôi vô địch trong giải đấu sắp tới. Jaemin còn lời nào để từ chối khi đó cũng chính là mục tiêu mà cậu đã đặt ra cho mình.
Về ca phẫu thuật của Eunha, tuy thời gian phẫu thuật kéo dài hơn dự kiến, nên Jaemin và Jeno phải ở ngoài hồi hộp lâu hơn một chút, lo lắng nhiều hơn một chút, còn lại vẫn là vô cùng mỹ mãn. Eunha cũng hồi phục rất nhanh, bác sĩ nói chỉ cần hai tuần nữa con bé có thể xuất viện.
Phải, là Jeno, cùng cậu chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau tại quán cà phê, hay nói đúng hơn là lần đầu tiên cậu gặp anh, thì xuất phát từ một người đến tên còn chưa kịp hỏi, Jaemin đã dần thân thiết hơn với Jeno qua những cuộc trò chuyện của hai người. Jeno mang cho cậu một cảm giác bình yên lắm. Anh biết cách dẫn dắt những câu chuyện với cậu, biết nói những câu không sáo rỗng, nhưng lại dễ dàng vỗ về được những bất an trong lòng cậu, khiến Jaemin mở lòng đón nhận sự quan tâm của anh nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn, thoải mái nói về những khó khăn của mình với sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Jeno. Cậu cũng không rõ tại sao nữa, nhưng có lẽ cậu rõ một điều, nhịp đập trái tim mình đã thay đổi dần theo từng cử chỉ quan tâm, từng lời nói ân cần ôn nhu của Jeno mất rồi.
- Đang nghĩ gì đấy?
Jeno mỉm cười nhìn người đang ngây ngốc ngắm anh từ lúc anh đứng ở quầy pha chế đến giờ, không phải anh không thấy đâu nhé.
- Nghĩ linh tinh thôi.
Jaemin đón lấy tách trà sen từ tay Jeno, ngón tay đã chạm đến quai cầm, chạm đến cả ngón tay Jeno đang đặt ở đó nhưng Jeno vẫn không buông ra.
- Nóng, để anh đặt xuống cho.
Jaemin lại nhìn về người trước mặt, lòng nhộn nhạo không thôi. Chính vì những lần anh ôn nhu với cậu như vậy, khiến cho Jaemin cứ mãi ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người ta.
- Anh đối với ai cũng dịu dàng như vậy nhỉ.
Jeno nhướng mày nhìn cậu, ánh mắt nửa đùa nửa thật của một người đàn ông hai mươi bảy tuổi trải đời khó đoán khiến cậu không nhìn rõ được anh có đang nghiêm túc hay không.
- Nếu anh nói chỉ với em anh mới dịu dàng như vậy thì sao?
Jaemin trong lòng chẳng yên, bên ngoài lại cố bọc cho mình một lớp bảo vệ cứng rắn.
- Em nghĩ anh cũng biết, gieo cho người khác hy vọng rồi không đáp ứng được hy vọng của người ta sẽ khiến người ta đau đớn hơn nhiều lần lắm đó.
Jaemin trong chuyện tình cảm trước giờ đều là một người thẳng thắn, cậu dám yêu, dám nói, và dám chịu trách nhiệm với lời nói của mình, cậu luôn muốn mọi thứ rõ ràng, cậu tin vào cảm giác của mình, và trong từ điển của Jaemin không bao giờ có sự xuất hiện của hai chữ mập mờ.
- Em thích anh.
Jaemin dửng dưng nói ra, như nói một câu chẳng phải về mình, nhưng trong ánh mắt luôn là một vẻ chân thành không che giấu, chân thành đến mức xuyên thẳng mọi thứ, chạm vào tận đáy lòng Jeno.
- Anh thích em trước.
Jeno mỉm cười vui vẻ sự thẳng thắn của Jaemin, anh nhận ra cậu cũng thích anh, nhưng không ngờ cậu lại là người mở lời trước như vậy.
- Anh thích em từ 5 năm trước kìa, khi em lần đầu đá cho đội U17 Quốc gia, anh đổ em ngay từ khoảnh khắc em sút thành công quả luân lưu quyết định, rồi chạy khắp sân ăn mừng với một nụ cười rạng rỡ đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ.
Jeno nói ngày một nhanh hơn, như thể họ đang trong một cuộc đua xem ai yêu ai lâu hơn, ai thích ai nhiều hơn vậy.
- Đó không gọi là thích được, anh lúc đó chỉ là... chắc là say nắng, hoặc ngưỡng mộ như một người hâm mộ bóng đá bình thường thôi, không thể tính là thích được.
Jaemin hôm nay làm Jeno bất ngờ thật, anh tưởng rằng nói về chủ đề tình cảm, anh biết Jaemin sẽ không đến mức ngại ngùng, nhưng cũng không phải là hăng như thế này chứ? Jaemin thế này càng làm sự hiếu thắng trong anh trỗi dậy nhiều hơn.
- Jaemin à, em nghĩ có cái gọi là say nắng tồn tại đến tận 5 năm sao? Em không tin vào tình yêu sét đánh à?
- Có, nhưng mà...
Jaemin biết mình đuối lý rồi, đành phải dùng chiêu thôi.
- Nhưng mà anh cứ nói thích em vậy thôi sao? Em thích anh, anh thích em, rồi chúng ta tiếp tục làm bạn vậy nhỉ? Bạn trà?
Jeno bật cười xoa đầu cậu, Jaemin ở bên cạnh anh thật khác với một Jaemin mạnh mẽ trên sân bóng. Bên cạnh Jeno, cậu thoải mái thể hiện nhiều khía cạnh khác của mình hơn, có thể yếu lòng, cũng có thể giận dỗi, cũng có đôi lúc lại ngang ngạnh, ương bướng nhưng vẫn hiểu chuyện và đáng yêu như vậy.
- Vậy Jaemin có đồng ý hẹn hò với anh không?
- Em còn có thể không đồng ý sao?
Jeno tươi cười dang rộng vòng tay chờ Jaemin bước qua rồi vòng tay ôm trọn cậu vào lòng. Cảm giác hạnh phúc len lỏi vào trái tim cả hai khiến nó rộn ràng hơn trong từng nhịp đập. Ngoài kia, tuyết đầu mùa đã rơi, người ta hối hả hẹn nhau ra ngoài cùng ngắm những hạt tuyết đầu tiên, với mong muốn được cùng bên nhau mãi mãi; trong quán, hai người mải chìm trong biển tình của họ, chẳng có ai mảy may để ý đến phía bên kia đường, một ống kính hướng về bóng dáng hai người bên quán, nháy thật nhanh rồi nhanh chân lên xe đi mất.
---
Jeno cùng Eunha chen chân qua dòng người tấp nập trên khán đài, trên tay cầm hai tấm vé mà Jaemin đã gửi tặng anh, là tấm vé trận đấu đầu tiên của Seoul FC cho mùa giải mới. Sau khi đã ngồi yên vào vị trí, Eunha dáo dác nhìn khắp nơi tìm xem anh hai ở đâu, lại luôn miệng trò chuyện với Jeno về việc Jaemin giỏi như thế nào, còn dặn dò Jeno phải yêu thương anh hai của con bé, như một bà cụ non vậy. Jeno xoay đầu nhìn theo cái chỉ tay và đôi mắt sáng rực của Eunha đang hướng đến. Jaemin đang khởi động ở dưới sân, cả người cậu nhễ nhại mồ hôi, dưới ánh đèn của sân vận động trông cậu như đang phát sáng. Dưới sân, Jaemin cũng hướng mắt lên khán đài tìm kiếm bóng dáng hai người, sau khi ánh mắt chạm nhau, họ trao cho nhau một nụ cười vội vã, rồi Jaemin lại tiếp tục tập trung cho việc khởi động trước trận của mình.
Jaemin hòa nhập rất nhanh với đồng đội ở Seoul FC, thật may vì ở đây không ai có ánh nhìn kì thị đối với cậu, và họ cũng chẳng quan tâm những chuyện tai tiếng ngoài lề, cả đội giữ vững tinh thần rất tốt và phối hợp rất ăn ý với nhau.
Trận đấu bắt đầu trong tiếng reo hò cổ vũ của các khán giả trên khán đài. Đội bạn biết khá rõ về Jaemin, nên cả hiệp một không để cho cậu có một khoảng trống nào. Hai đội ngang tài ngang sức, hiệp một kết thúc với tỉ số hòa 0 đều.
Sang hiệp hai, trận đấu vẫn ở thế cân bằng, cả hai đội dần đuối sức hơn, tốc độ trận đấu cũng không còn cao như lúc đầu trận nữa. Điểm khác biệt, và cũng là điểm sáng duy nhất cho trận đấu này là Jaemin. Từ một pha phòng ngự bên phần sân nhà, Jaemin đọc được ý đồ của cầu thủ đội bạn, cắt được đường chuyền nhanh của họ, rồi một mình dẫn bóng lắc léo đi qua hai cầu thủ đối phương nữa. Cậu quan sát thấy thủ môn đội bạn dâng lên khá cao, từ hơn một phần hai phần sân đối phương, Jaemin tung một cú sút xa đẹp mắt đánh tung lưới đội đối thủ trong tiếng hò reo vang dội khắp khán đài. Vẫn là một màn ăn mừng chạy khắp sân với một nụ cười rạng rỡ trên môi, Jaemin hướng đến khán đài nơi Eunha và Jeno đang ngồi ở đó, cậu vẫy tay về phía họ. Eunha phấn khích đến nỗi đứng thẳng dậy, vừa vỗ tay vừa bật nhảy reo hò. Jeno một tay bật ngón cái hướng về phía cậu, cũng chẳng biết cậu có nhìn thấy hay không, một tay giữ hờ sau lưng Eunha, đề phòng con bé nhảy nhót phấn khích quá mà trượt chân ngã.
Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Seoul FC, Na Jaemin, người lập công duy nhất, cũng chính là cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu đang nôn nóng trả lời phỏng vấn, để còn ngó lên khán đài tìm gặp người thân.
- Cậu nghĩ sao về màn trình diễn của mình hôm nay?
- Hôm nay em nghĩ mình và cả đội đã chơi tốt, giữ nhịp được trận đấu và thi đấu đúng với đấu pháp mà ban huấn luyện đề ra.
- Cậu có những tai tiếng với đội bóng cũ, ngay sau đó lại đầu quân cho đội bóng mới và chơi thăng hoa như vậy, cách mà cậu lấy lại tinh thần cho mình là gì?
- Em chỉ nghĩ mình cần tập luyện và thi đấu hết mình thôi ạ, những chuyện ngoài lề không ảnh hưởng quá nhiều đến em.
Jaemin đã lường trước được những câu hỏi kiểu này, nên cậu cũng đã có chuẩn bị tinh thần, Jaemin không hề do dự mà trả lời rất rõ ràng, rành mạch.
- Cách đây 5 phút có người tung tin cậu hẹn hò kèm theo ảnh chụp thân mật của cậu và giám đốc công ty J, cũng là nhà tài trợ của Seoul FC - Lee Jeno, quan hệ của hai người là gì và có phải đó là lý do cậu gia nhập Seoul FC ngay khi vừa kết thúc hợp đồng với Gangwon FC không?
Jaemin nghe bên tai mình nổ đoàng một tiếng, cả người cậu cứng đờ, không thể tiếp thu nổi lượng thông tin mình vừa nghe được. Lee Jeno thì cậu biết, cái tên đã quá đỗi quen thuộc với cậu, nhưng giám đốc công ty J? Nhà tài trợ của Seoul FC? Jaemin cảm giác cổ họng mình khô khốc, cậu nuốt nước bọt, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.
- Em là cầu thủ, mong mọi người sẽ chỉ quan tâm đến phong độ của em trên sân cỏ thôi ạ. Em cảm ơn.
Jaemin nhìn lên khán đài, không thấy Jeno và Eunha đâu nữa cả. Cậu chạy nhanh vào phòng thay đồ, mở điện thoại lên đã thấy một loạt những tiêu đề báo, cùng với hình ảnh cậu ôm lấy Jeno trong quán, vào ngày tuyết đầu mùa rơi. "Kẻ bán độ Na Jaemin có quan hệ mờ ám với ông chủ câu lạc bộ mới?", "Thực hư chuyện tình yêu đồng tính của cầu thủ Jaemin", "Na Jaemin trở lại với sân cỏ bằng quan hệ ngầm?",...
Jaemin thẫn thờ ngồi thụp xuống, ngẫm về những thứ mà trước giờ cậu vẫn luôn nghĩ là may mắn ông trời ban xuống cho cậu, hóa ra mọi thứ chỉ là sắp đặt, hóa ra Jeno lừa dối cậu.
Từ ngày vào đội đến giờ, cậu không nghe ai nhắc về ông chủ, cậu cũng không tò mò muốn biết người đó là ai, chỉ chuyên tâm làm tốt phần việc của mình. Nào ngờ người đó lại là Jeno, lại là người cậu hết mực tin tưởng.
Jaemin mở điện thoại, cùng lúc nhận được cuộc gọi từ Jeno. Cậu bắt máy nhưng cả hai đều im lặng một lúc lâu không nói gì.
- Em ra ngoài đi, anh với Eunha đợi em ngoài cổng.
- Anh không có gì muốn nói sao?
- Về nhà anh sẽ giải thích với em sau.
Jaemin tắt điện thoại, lòng cậu bây giờ rối ren lắm, cảm giác như bị Jeno lừa dối, nhưng lại chẳng thể trách được anh, cũng không hiểu mình đang tức giận như vậy là đúng hay sai. Cậu mở tin nhắn, gửi cho Jeno một câu "Anh đưa Eunha về trước, em muốn yên tĩnh một lúc" rồi khóa điện thoại, một mình đi dạo ngoài bờ sông vắng.
Jaemin về nhà đã là chuyện của ba tiếng sau. Cậu vừa rẽ sang lối vào chung cư đã thấy Jeno đứng đợi cậu ở cửa, hai tay anh đút vào túi quần, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, cúi đầu nhìn xuống hai mũi chân đang gõ gõ vào mặt đất. Cậu bước đến, cố tình phát ra âm thanh lớn hơn một chút, thành công kéo Jeno ngẩng đầu lên nhìn cậu.
- Eunha đâu?
Jaemin đứng cạnh bên Jeno, lưng tựa vào tường, phóng đôi mắt về phía xa xa, hỏi.
- Eunha ngủ rồi.
Jeno nhìn cậu, vừa mới xong một trận đấu tiêu tốn nhiều thể lực, lại còn vướng phải chuyện thế này chắc cậu mệt mỏi lắm, là anh làm cậu mệt mỏi rồi.
- Anh đã định tìm cơ hội nói thật với em, trước đây giấu em vì biết chắc rằng nếu em biết đó là anh, em sẽ không nhận những sự giúp đỡ này.
- Anh biết chắc rằng em không muốn, vậy mà vẫn giấu em?
- Jaemin à, lúc đó thật sự cần thiết mà, em không nghĩ đến mình cũng hãy nghĩ cho Eunha nhé, lúc đó con bé thật sự phải phẫu thuật ngay.
- Chuyện Eunha cũng là anh? Anh trả tiền phẫu thuật?
Jeno không nói gì, chỉ đáp lại ánh nhìn của cậu bằng một cái cúi đầu.
- Em cứ xem như đó là một nhà hảo tâm giúp đỡ, thật sự anh cũng thường xuyên ủng hộ vào quỹ của bệnh viện, không phải vì đó là em gái em nên anh mới làm vậy. Còn việc đội bóng chiêu mộ em về, đó là chính bằng tài năng và thực lực của em, anh không hề nhúng tay vào.
- Đó là khi em chưa biết mọi chuyện đều do anh đứng sau, bây giờ em biết rồi, anh nghĩ em có thể xem như chưa có gì được sao? Em cảm giác như mình là con rối trong tay anh vậy. Bây giờ em bất an lắm, chẳng biết anh còn giấu em những chuyện gì nữa.
Jeno nắm lấy tay cậu, ánh mắt đầy sự chân thành lẫn cầu khẩn mà nói.
- Em biết anh không có ý đó mà. Anh không còn giấu em bất kì chuyện gì khác, Jaemin à.
Jaemin tin chứ, tin rằng Jeno không phải xem cậu như một con rối mà chơi đùa, nhưng Jaemin không thể kìm nén bản thân mình nói ra những câu gây tổn thương như vậy. Cậu thở dài, bỏ lại một câu cùng Jeno đứng đó.
- Em nghĩ mình cần thời gian suy nghĩ lại, anh về đi.
---
Ba ngày rồi, Jaemin và Jeno không gặp nhau, cũng không một tin nhắn hỏi thăm, không một lần gọi điện. Jaemin bảo cậu cần thời gian suy nghĩ, vậy là Jeno thật sự để cậu suy nghĩ tận ba ngày.
Jaemin có thuê một người giúp việc để chăm sóc cho Eunha những lúc cậu không thể về nhà, nhưng đột nhiên hôm nay tan học trong lớp, Eunha lại một hai đòi cậu đến đón. Jaemin cũng chiều theo, sau khi tập luyện với đội bóng xong vội vội vàng vàng chạy đến trường, lại thấy Jeno đang nắm tay Eunha đứng sẵn đó đợi cậu. Eunha thấy cậu liền vui vẻ kéo Jeno đến, đặt tay anh lên tay cậu rồi đứng sang một bên. Cô bé chống tay hai bên hông, đôi mày xinh xinh nhíu chặt lại, giọng nói non nớt xen vào mấy phần giận dữ, theo như bé nghĩ vậy.
- Anh Jeno, anh Jaemin, hai người ôm nhau đi.
Jaemin tròn mắt nhìn cô bé, lại nhận được cái nhìn "nghiêm nghị" hơn. Bé thấy hai anh không sợ rồi, phải càng hung dữ hơn mới được.
- Cô giáo Eunha dạy không được cãi nhau, ai có lỗi thì phải xin lỗi, phải ôm nhau để làm hòa.
Cả hai bật cười trước sự ngây ngô đáng yêu của cô bé, lại vô tình quay sang nhìn nhau, Jaemin kìm nén, giả vờ tắt hẳn nụ cười ngay lúc đó.
Thôi thì chiều lòng con trẻ vậy.
- Jaemin à, anh xin lỗi, anh đảm bảo sẽ không có chuyện giấu em thêm một lần nào nữa.
- Em cũng xin lỗi, vì đã nặng lời với anh.
Jeno ôm Jaemin vào lòng, lại kéo cậu ngồi xuống, ôm cả Eunha vào nữa. Dưới nắng chiều hoàng hôn đỏ thắm, có ba người ngồi giữa trời đông ôm nhau như vậy, nhưng lại chẳng ai cảm giác được lạnh lẽo, vì họ đã có nhau, đã đủ ấm áp rồi.
---
Về chuyện tin đồn ngoài kia, Jaemin quyết định không để tâm đến nữa, cậu muốn dùng thực lực, dùng phong độ trên sân bóng của mình để chứng minh cậu hoàn toàn đủ năng lực. Và thật sự, Jaemin đã thực hiện được lời hứa trong bảng hợp đồng họ kí với nhau, đưa Seoul FC giành được ngôi vô địch, và Jaemin cũng giành danh hiệu Vua phá lưới của mùa giải đó. Những tin đồn về đời tư của cậu vẫn còn đó thôi, nhưng hiện tại người ta chẳng còn quan tâm nhiều đến nữa, người ta chỉ biết rằng, Na Jaemin, một cầu thủ trẻ đầy tài năng và triển vọng, cùng trái tim đam mê luôn rực cháy với quả bóng tròn, vẫn ngày ngày miệt mài trên sân cỏ, dần hoàn thiện mình qua từng trận đấu và trở thành một trụ cột của đội tuyển quốc gia khi tuổi vừa tròn hai mươi tư.
Jeno thì vẫn thế thôi, không còn ẩn danh nữa, nhưng vẫn là một ông chủ quán cà phê, ngày ngày trông quán, đêm về giải quyết công việc ở công ty, vậy mà mọi thứ vẫn trơn tru dưới bàn tay anh. Thỉnh thoảng khi Jaemin trong kì nghỉ, anh sẽ đưa cậu cùng Eunha đi đây đi đó, như lúc này vậy. Jaemin vừa kết thúc một mùa giải thành công, và anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, tặng cậu cùng Eunha một chuyến du lịch Jeju, nơi mà Jaemin thích.
- Eunha đừng có chạy, em đi từ từ thôi kẻo té bây giờ.
Jaemin gọi với theo Eunha, cô bé lần đầu tiên được thấy biển nên phấn khích vô cùng. Cậu chạy theo, ngồi bên bờ biển nghịch nước cùng em. Jeno trong cả quá trình đó chỉ đứng sau nhìn theo hai người, khuôn miệng luôn trực diện nụ cười ôn nhu anh dành cho họ. Jaemin và Eunha quả là một điều mà anh dành tất cả may mắn cả đời mới có được.
Jeno bước đến, một tay che mắt Eunha lại, một tay ôm gọn lấy khuôn mặt Jaemin, đặt lên trán cậu một nụ hôn. Sóng biển vỗ rì rào vào bờ cát, nhẹ nhàng, bình yên, dưới ánh mặt trời đang dần lụi tắt, một tình yêu, một mái ấm mới lại bắt đầu. Jeno thì thầm vào tai cậu, nhẹ nhàng như tiếng sóng vỗ ngoài kia.
- Anh yêu em.
Eunha gở tay Jeno ra, thắc mắc nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn anh và Jaemin.
- Anh Jeno làm gì vậy ạ?
Jeno và Jaemin cùng bật cười, một người xoa đầu, một người nâng tay véo véo một bên má của em.
- Anh Jeno sợ Eunha chói mắt, nên che nắng cho em thôi.
Jeno một tay bế bổng cô bé lên, hôn chụt vào đôi má mẫm mẫm đáng yêu ấy, một tay đan chặt vào bàn tay Jaemin cả ba bước đi dưới ánh hoàng hôn rực rỡ ngày hôm ấy, trở về nơi gọi là nhà, là gia đình của họ.
- Về nhà của chúng ta thôi nào!~
Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều giản đơn như vậy, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thương cũng gọi là hạnh phúc.
Có đôi khi ta thắc mắc rằng hạnh phúc sao vẫn chưa đến với mình, rằng mình có làm gì sai đâu, rằng mình đã phạm lỗi gì, cớ sao bao nhiêu chuyện không vui cứ mãi ập đến, và chỉ ập đến một mình mình? Nhưng đừng bi quan quá nhé, đôi khi những chuyện đau lòng, bất công xảy đến với ta là điềm báo hiệu cho những niềm vui to lớn hơn, hạnh phúc hơn đang chờ ta trên đoạn đường phía trước. Vậy nên nếu để bản thân bị chút vật cản đường ấy đánh gục mà từ bỏ, chẳng phải như vậy sẽ vô tình từ bỏ luôn những hạnh phúc ở phía trước sao? Việc gì xảy đến cũng đều có lý do riêng của nó, bản thân mình cứ nỗ lực, cứ cố gắng thôi, vì nỗ lực sẽ chẳng bao giờ phụ lại lòng người.
Bàn thắng nào cũng đáng quý, nhưng bàn thắng ở phút thứ chín mươi thường giàu cảm xúc nhất.
Hạnh phúc nào cũng đáng được trân trọng, nhưng hạnh phúc đến muộn màng, đến sau những ngày khổ đau sẽ càng làm cho người ta cảm nhận rõ ràng và ghi khắc đậm sâu hơn.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro