Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

      -con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui.- Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ.
     -ngu sao đứng lại.- Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình.
     
    - bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà. - Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe doạ.
   
   - có một câu mà bà đem ra đe doạ hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi.- Nhỏ le lưỡi đáp

    - Quân tử khôn là quần tử dại. Quân tử nhại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả??- nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ nghiến răng dậm chân - bà có trả lại tui không hả cái đồ cướp giật!.

   -" Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại". Bà nghe qua chưa. - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Phương, rồi giơ cao cái tay cầm vé lên bảo - Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn.
   
    Nói xong nó bỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực tức nói:
    - Tùng Linh, tối nay, bà mà không mua bắp rang và nước, để xem tui xử bà thế nào.

Cuối cùng nhỏ Phương dù tiếc đứt ruột tấm vé đi xem ca nhạc phải vất vả chen lấn mới mua được, đang định cùng bạn  trai mới quen đi xem, cũng đành để đứa bạn thân cướp đi mà thôi.

Tùng Linh về nhà nhanh chóng ăn cơm tắm rửa rồi lên phòng nghĩ cách tối nay chuồn đi mà thần không biết, quỷ không hay. Năm vừa rồi anh trai nhỏ vì đi học đại học xa nhà, mỗi lần từ nhà đến trường cũng mất gần hai tiếng đồng hồ, cho nên đã ở lại trọ gần trường, một tuần mới về nhà một lần và như thế, phòng anh nhỏ đã bỏ không.

   Còn nhỏ cũng bắt đầu lên lớp 10, cho nên nhỏ nhân cơ hội liền vòi vĩnh anh trai đổi phòng với mình. Vốn dĩ phòng nhỏ với phòng anh trai cũng không hơn kém nhau là bao nhiêu, nhưng nhỏ biện lí do phòng mình nhỏ hơn, mà nhỏ đang tuổi phát triển có rất nhiều vật dụng cần dùng phải sử dụng phòng lớn nên nhất quyết đòi chuyển sang phòng anh trai. Ba nhỏ xem như nhỏ đang tuổi lớn nên tâm tính thất thường, cũng đồng ý cho nhỏ với anh trai chuyển phòng để yên thân, không phải nghe nhỏ vật vã khóc lóc nữa.

  Nhưng có điều ba nhỏ bắt nhỏ phải tự thân vận động, nghĩa là phải tự mình di chuyển vật dùng từ phòng này sang phòng khác và ngược lại. Vì vậy, nhỏ phải tạm biệt nào bàn, nào tủ, nào giường thân iu của mình vì không thể di chuyển nổi chúng. Nhưng nhỏ cảm thấy tất cả vô cùng xứng đáng, còn xứng đang thế nào sau này mọi người sẽ biết :3. Đây là bí mật quân sự không thể nói ra.

    Tùng Linh liền đi đến tủ quần áo, tìm ngay cái áo mà cả thế kỉ rồi nó không thèm nhìn tới nữa, sau đó dùng sức cấu xé cho nó tan nát rồi lén lút đi tìm con Kitty* thân iu của mẹ nhỏ
___________________________
Kitty: tên con chó
___________________________
 
Con Kitty thân iu của mẹ nhỏ đang nằm dài trên sofa xem...TV. Chán...

Có con chó nào sướng hơn con chí này không cơ chứ, nó còn mê xem tivi hơn cả nhỏ nữa mới ghê. Tự nó dùng chân dậm lên cái điều khiển mở tivi xem, xem chán thì tắt. Chả hiểu một sự việc tốn điện như thế mà mẹ nhỏ lại lấy làm thích thú và dung túng cho con Kitty xem tivi thoải mái, còn nhỏ thì mẹ cứ là hét ầm ĩ cả lên. Mỗi khi nhỏ phản đối thì mẹ nhỉ lại chống nạnh bảo:

  -con còn dám nói con kitty xem ti vi xong còn biết tắt ti vi, còn con thì sao hả, không ngủ quên thì cũng đứng dậy mặc kệ cái tivi đang phát rồi đi chơi. lần nào cũng như lần nào ,con còn thua cả Kitty nữa.

     Thật đúng là quá shock mà sao mẹ nhỏ lại có thể so xắn nhỏ với con Kitty như thế chứ nhỏ chỉ là lâu lâu xem ti vi rồi ngủ quên nữa đêm tỉnh dậy bo trở về phòng quên tắt tivi sáng mẹ nhỏ dậy Phát Hiện tivi vẫn đang phát thì nổi điên mắng cho Nhỏ một trận nên thân rồi còn gì, và cũng chỉ thỉnh thoảng đang xem ti vi thì nghe điện thoại của mấy đứa bạn thân rồi sốt sắng đi thay quần áo đi chơi quên tắt ti vi thôi mà .vậy mà mẹ lại mắng nhỏ thê thảm như thế.
     Nhiều lúc nhỏ nghi ngờ, không biết con Kitty là con của mẹ hay là nhỉ nữa.

Vì thế cho nên nếu như nhỏ lỡ tay làm bể cái bình hoa mới mua của mẹ nhỏ sẽ lập tức đổ thừa cho con Kitty ngay. Hay ví dụ như nhỏ có ăn vụng món nào đó mà bị mẹ phát hiện thì con Kitty sẽ làm hình nhân thế mạng cho nhỏ ngay. Hehe,Đôi khi nhỏ cũng cảm thấy mình quá ư gian xảo.

Và lần này,con Kitty lại tiếp tục bị nhỏ mang ra làm tội đồ chất vấn. Nhỏ chạy đến trước mặt ba mẹ dùng bộ mặt nếu máo khóc rống lên, tay chìa cái áo do chính mình xé rách bảo:

   -Hu hu,con không chịu đâu ,ba mẹ xem đi con Kitty nó sẽ rách cái áo mà con thích nhất rồi ,con định mặc cái áo này để đi chơi với tụi bạn vào tuần sau vậy mà...

   -thì mặc cái áo khác đi chơi có sao đâu ,đâu phải con có mỗi cái áo này đâu.-Mẹ nhỏ nhíu mày bảo.
 
   -con không chịu đâu, con muốn mặc cái áo này hà.-Nhỏ cố tỏ vẻ đau khồ luyến tiếc cái áo vô cùng.

  -ai bảo con không chịu đóng cửa phòng lại  đàng hoàng để Kitty vào phòng xé rách áo ,là lỗi của con còn trách ai nữa.- Mẹ nhỏ lườm nhỏ trách.

     Con Kitty nằm dưới chân mẹ nhỏ nghe nhắc tên mình thì ngốc đầu nhìn lên rên hừ hừ ,chả biết có phải nó đang phản đối việc nhỏ vu khống hành vi tội lỗi cho nó hay không nữa.

      Nhỏ nhìn con Kitty nói thầm: "xin lỗi em nha chịu khó đi mai chị sẽ mua bánh bù lại cho nha"!. Lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt nhỏ vẫn khăng khăng bảo:
   
     -tại mẹ cứ chiều nó riết thì có
     -Thôi được rồi ,mai ba cho tiền mua áo khác đi chơi với bạn.

     Trong bụng nhỏ mừng réo rắt nhưng vẫn cố giả vờ làm như không có chuyện gì hết. Mặt méo xẹo, vùng vằng bỏ đi lên lầu đóng sầm cửa lại.  Chỉ nghe mẹ nhỏ mắn một câu: "Kitty hư quá đi mất".

      Nếu ai biết Được chuyện này chắc chắn sẽ rất thắc mắc vì sao nhỏ phải bày trò vu khống cho con Kitty đáng iu tội nghiệp kia lắm. Tất nhiên nhỏ vu khống Kitty như vậy chính là mục đích để ba mẹ cứ nghĩ nhỏ giận dỗi ở miết trong phòng không thèm đi ra ngoài nữa.

        Đây không phải lần đầu nhỏ giận dỗi rồi ở miết trong phòng như thế cho nên ba mẹ nhỏ quen quá với việc này. Riết rồi ai cũng mặc kệ nhỏ giận dỗi ra sao thì ra.

      Và đường nhiên là nhỏ cố tình giận dỗi như thế ,lần đầu nhỏ cố ý giận nín nhịn ở trong phòng không đi ra ngoài dù ba mẹ khuyên thế nào cũng nhất quyết không ra .Như vậy vài lần ,Giống như chú chăn cừu nói dối, làm tới lần thứ ba người ta không thèm chú ý đến nữa.  Và nhỏ cứ tha hồ làm gì không ai biết hết. Thâm hiểm quá đi mất.!?

     Trở về phòng, nhỏ nhanh chóng thay đồ ,diện cho thật đẹp để đi xem ca nhạc với nhỏ Phương . Và cái lí do nhỏ nằng nặc đòi đổi sang phòng anh trai của nhỏ chính là đây.

    Ông nội nhỏ khi xây nhà cho ba nhỏ, cũng nhân tiện xây luôn cho chú nhỏ một căn gọi là giống y hệt nhau từ thiết kế cho đến diện tích và màu sắc chỉ khác nhau vị trí từ trái sang phải. Trông hai căn nhà nằm cạnh nhau cứ như hình với bóng. Mà hai căn nhà nằm rất sát vào nhau từ ban công phòng nhà này ra bàn công phòng nhà kia chỉ cách có một sải tay. Vô cùng ngắn ngủi.

    Cho nên ,nếu có gan một chút thì nhảy từ ban công này có thể sang được ban công nhà bên kia. Còn nhỏ ,nhỏ chọn cách an toàn nhất dùng một tấm ván làm cầu bắc qua.

      Chú của nhỏ ,vì tính chất công việc của một nhiếp ảnh gia cho nên rất thường xuyên đi đó đi đây, bỏ nhà trống không. Nhỏ đã lén lút chôm được một xâu chìa khóa nhà ,sau đó di chuyển từ nhà mình sang nhà chú dùng chìa khóa cứ thế mở cửa nhà chú để chuồn đi xem ca nhạc. Vậy là thần không biết ,quỷ không hay.

         Tùng Linh lôi tấm ván dưới gầm giường ra ,để có được tấm ván này và để đem được về nhà nhỏ là cả một quy trình cực kỳ vất vả mà nhỏ đã khổ công tốn sức.  Nhỏ đặt lên trên lan can của phòng nhỏ nối qua lan can của phòng đối diện nhà chú nhỏ ,cứ thế trèo lên rồi từng bước từng bước đi qua đó.

          Vừa bước được hai bức nhỏ Tùng Linh bỗng cảm thấy có gì đó , giác quan thứ sáu mách bảo nhỏ hình như có ai đó đang nhìn mình ,mắt nhỏ lập tức  đảo vòng quanh và phát hiện mục tiêu đang đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn lên.

      Nếu như nhỏ mặc quần jean, nhỏ mặc kệ tên kia nhìn đến khi chóng mặt thì thôi. Nhưng đằng này ,vì nhỏ đang mặc váy mà cái váy này cũng thuộc loại phồng cho nên theo xác suất mà nói thì chắc chắn 100 % là cái quần nhỏ bên trong của mình đã được thu vào tầm mắt của cái tên khốn đang ngẫng đầu ở bên dưới kia.

       Sau 1s thất thần, nhỏ trợn mắt nhìn cái tên bên dưới nhưng hắn ta vẫn không hề cúi đầu xuống. Mà nhỏ thì mức độ xấu hổ đòi tăng dần ,nên nhỏ quên mất chuyện chỉ cần bước đi thêm ba bước nữa là tới ban công nhà chủ nhỏ ,mãi lo túm váy khép chân che đậy lại cuối cùng nhỏ lúng túng đứng không vững trên tấm ván và bắt đầu rơi tự do xuống đến dưới.

      Nói thật thì ban công tầng một với mặt đất cũng không cách nhau bao nhiêu, nếu nhỏ dám liều mạng vẫn có thể nhảy xuống dưới mà vẫn toàn mạng như các diễn viên đóng thế ấy. Nhưng có điều nhỏ biết nạng thì còn nhưng chân có lành lặn hay không mà thôi. Khổ nhất là khi nhỏ rơi xuống, là nguyên cả thân người chạm đất chứ không chỉ có chân.

    Nghỉ rồi một chút là đầu va chạm mạch dẫn đến điên khùng hay cột sống vì bị va đập mà bị liệt ,vậy thì cả cuộc đời sau này của nhỏ không biết sẽ ra sao đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro