có thơ và thơ...
và những lời em hát
cứu linh hồn sắp tan
khâu trái tim vỡ nát
mặc thân xác anh .
-----------------------------
viết cho chúng ta
những người quen thành lạ
vẫn là mùa hạ
nhưng không còn "chúng ta"...
-----------------------------
đừng yêu em ngàn năm
em không phải Hà Nội
yêu em trăm phần trăm
và không cần phải vội
-----------------------------
có viên kem tan hết
giữa trưa hạ nóng ran
có đơn phương kia chết
cô đơn giữa chiều tà.
-----------------------------
đến cuối cùng,
thứ ta buồn là kỷ niệm
thường là người dưng,
khi chúng ta dừng là người thương.
-----------------------------
hạ cái tôi của đôi mình
để nếm được vị tình của đôi môi...
-----------------------------
có một khu vườn nhỏ
không ai đến ghé thăm
có mối tình chưa nở
đã chẳng thể nảy mầm.
-----------------------------
va vào như cơn sóng
ồ ập đến từng làn
khi ngoảnh đầu nhìn lại
chỉ em là vỡ tan.
-----------------------------
hóa ra trong ánh mắt
rơi lẫn những hạt mưa
trong lời yêu như thật
hết thảy cũng là đùa.
-----------------------------
mệt rồi, không yêu nữa
cố cũng chẳng được gì
chân tình làm sao đủ
giữ một người muốn đi.
-----------------------------
sợ rằng khi bảo thích
họ tỏ ý làm ngơ
trái tim mình tan vỡ
họ chỉ nói mình khờ.
-----------------------------
tòa đến hồi chốt hạ
bị cáo nhận tội rồi
luật sư chịu thua thôi
thẩm phán chờ tuyên án
"cô đơn bị sát
nỗi buồn bỏ đi xa
tình yêu là vũ khí
đôi mình- kẻ hầu tòa"
-----------------------------
tôi ngày xưa ấy à
có tình yêu đẹp lắm
chẳng qua không kịp nắm
để nó đến rồi đi.
-----------------------------
người câm họ vẫn yêu đấy thôi
dù gặp đâu ai nói một lời
vì yêu không nằm trong lời nói
mà trong ánh mắt và đôi môi.
-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro