Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Nhưng dù là trường hợp nào, chỉ cần anh ta không phải kẻ ngốc đến mức khiến công việc bị trì trệ thì sao mà chẳng được. Đang mơ màng suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi vô thức hướng mắt về Trưởng phòng JugKook, người cũng đang đảo tầm nhìn quan sát xung quanh. Ngay trong khoảng khắc ấy, bốn mắt chúng tôi chạm nhau.

Không phải đơn thuần chỉ vì tôi ngồi ở hàng ghế trước, JungKook thực sự đang nhìn tôi. Tôi cố tình lảng đi, trong người dâng lên một cỗ khó chịu.

Quả nhiên là tôi bị lườm rồi.

Tôi không khỏi thở dài khi nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo của mình. Liệu tên sếp khó tính kia có băm tôi ra làm trăm mảnh không nhỉ.

Đã qua một tuần mà JungKook vẫn chẳng thèm bắt chuyện với tôi dù chỉ một câu, khiến tôi thất vọng so với viễn cảnh mà mình tưởng tượng ban đầu. Phòng Kế hoạch, trực thuộc bộ phận Kinh doanh mà tôi đang làm việc, đúng như tên gọi của nó, là thực hiện việc lập kế hoạch cho sản phẩm mới. Vì vậy tôi nhất định phải theo dõi thành quả nghiên cứu của tắt cả các nước trên thế giới. Nói thẳng ra, chẳng có gì khó nhằn bằng việc căng mắt đọc những bài nghiên cứu của các nhà phát triển sản phẩm. Tôi may mắn đã từng làm trong lĩnh vực nghiên cứu mà còn thấy thế thì không cần nói cũng biết các nhân viên khác cực khổ như nào. Công việc chính của tôi là phiên dịch, đọc hiểu các tài liệu rồi chuyển chúng thành các dữ liệu để dễ hiểu hơn.

Ngụ tại một Bộ phận Kinh doanh hào hoa tráng lệ,tôi là kẻ bị giao cho những công việc vô vị nhất.

Miệng nói vậy thôi chứ tôi vẫn khá hài lòng với công việc hiện tại. Bây giờ bắt tôi quay mòng mòng với những việc nặng nhọc, phức tạp thì thôi, cho xin đi!

Cuối tuần này là tiệc chào mừng Trưởng phòng mới. Nhưng với con người bị bác sĩ cấm tiệt rượu bia thì chẳng muốn tham dự chút nào cả. Nhưng cuối cùng, tôi lại chẳng thể không vác mặt đến.

" sao vậy, chẳng thấy cậu uống gì hết?"

Người ngồi bên cạnh tôi là Jeon JungKook!!

JungKook không phải là dạng người qua nghiêm khắc như tôi lo lắng ban đầu, cũng không phải gã vô dụng được vào công ty nhờ quan hệ với Giám đốc.

Nếu phải diễn tả bằng một câu thì chỉ có thể nói rằng " JUNGKOOK LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XUẤT CHÚNG". Chính bản thân tôi cũng tán thành cho sự thật hiển nhiên ấy.

Nếu là tôi của 7 năm về trước, gặp hoàn cảnh này, thể nào tôi cũng nghĩ " Anh thích tôi rồi à?" hay cảm thấy tự mãn về bản thân, nhưng nếu là bây giờ thì không thể.

Tôi của hiện tại, chỉ cần khoác lên mình chiếu áo sơ-mi trắng, thì nhìn ở góc cạnh nào cũng như một gã bác học điên loạn. Thân hình gầy ốm với khuôn mặt hốc hác, chỉ có đôi mắt biết cười và đôi môi dày, đỏ mọng là nổi bật. Chưa kể, mặt mũi còn bị bao phủ bởi mái tóc hồng rối tung mà tôi chẳng bao giờ thèm chải chuốt chúng.

Mà ngay cả mười năm trước tôi cũng không tưởng được một người xuất sắc, hoàn hảo vậy lại thích mình.

Nhưng nói vậy thì hạ thấp bản thân quá. Thực ra tôi từng bị gạ gẫm chẳng ít đâu. Chuyện đó kéo dài cho đến khi tôi phải nhập viện vì bệnh dạ dày do thói quen sinh hoạt không lành mạnh của mình.

" Bác sĩ không cho tôi uống"

" Một ly cũng không ư?"

" Một ly thì không sao... nhưng tôi sợ uống rồi sẽ không dừng lại được."

"Nếu vậy thì..." Nói rồi JungKook liền nhờ người phục vụ mang đến cho tôi một ly cocktail không cồn.

"Uống cái này đi, ít nhất cậu cũng sẽ có cảm giác là đang nhậu. Chứ chỉ mỗi trà ô long thì chẳng thưởng thức được gì đâu."

Đúng là chẳng ai có hứng quẩy khi chỉ uống trà và nước trái cây cả.

Tôi nói lời cảm ơn và uống cạn ly cocktail mà không hề biết chuyện gì đang đợi mình phía trước.

Thông thường, một kẻ lạc loài trong chính phòng làm việc của mình như tôi, khi nhậu nhẹt sẽ uống một cách hết sức lãnh đạm nên ít khi nào được ai mời lấy một ly. Lâu lắm rồi mới được mời như thế nên tôi không cứng đầu nữa, chấp nhận uống hết ly coocktail.

Nhưng đối với một cơ thể lâu ngày không hấp thụ cồn, thì dù đây là một ly trong phạm vi bác sĩ cho phép, cũng là quá đủ cho tôi say bí tỉ.

Tôi còn nhớ mình bước đi loạng choạng trong tình trạng say mèm. Nhớ được thêm là ai đó đã dìu rồi giúp bắt taxi ra về.

Sau đó, ý thức của tôi gần như trống trơn.

Tôi chợt tỉnh giấc.

Dù là một đứa ngủ nướng nhưng tôi cũng không phải dạng khó tỉnh giấc. Dường như ly cocktail tôi uống sau một thời gian dài đã mang đến một giấc ngủ êm ái.

Nhìn ánh nắng chiếu rọi vào phòng, tôi thầm đoán bây giờ đã quá trưa.

Nhưng chắc chắn, trong lúc tôi ngủ, đã có một người "chăm sóc" tôi rất tận tình.

Trần nhà màu trắng sạch sẽ, cảm giác khi ngủ dậy thật sảng khoái. Ga trải giường êm ái. Khi trở người, tôi chợt thấy trên đùi mình có một thứ gì đó nhơn nhớt.

Khi nhận ra hiện trạng quái đản của mình, tôi kinh hoàng bật người dậy. Trong khoảng khắc, chất dịch nhớp nhúa đó bắt đầu chảy ra càng lúc càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro