7
Hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng khi Thái Sơn và Hải Đăng có một buổi biểu diễn lớn. Không khí trong hậu trường vừa căng thẳng vừa nhộn nhịp, ai cũng tập trung tối đa để đảm bảo mọi thứ diễn ra hoàn hảo.
Phong Hào, trợ lý của Thái Sơn, bận rộn kiểm tra lại từng món đồ cần thiết. Từ trang phục biểu diễn, đạo cụ, khăn lau, nước uống, đến chút đồ ăn nhẹ, anh đều chuẩn bị cẩn thận. Đôi mắt anh luôn dõi theo lịch trình, không để sót bất cứ chi tiết nào.
Đang loay hoay kiểm tra lại, một bàn tay khều nhẹ vai anh.
"Hello!"
Chất giọng quen thuộc khiến anh xoay lại ngay. Đứng trước mặt anh là Thành An, với nụ cười tươi rói.
"Ủa bé An?!" Anh ngạc nhiên hỏi rồi cười rạng rỡ.
Thành An nhảy lên ôm chầm lấy anh như gặp lại người thân lâu ngày.
"Nay Hiếu cho em đi cùng hả?" Phong Hào thắc mắc.
"Trời, em xin dữ lắm anh ơi, chả mới chịu cho đi đó!" Thành An bĩu môi kể lể, làm cả hai bật cười.
Lúc này, Thái Sơn vừa makeup xong, từ xa đi lại với phong thái tự tin. Nó đứng cạnh anh, cất giọng nhẹ nhàng:
"Hai người nói gì mà vui thế?"
Không để Phong Hào trả lời, Thành An nhanh miệng đáp ngay:
"Nói xấu anh á!"
Thái Sơn bật cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng quen thuộc khi nhìn Phong Hào. Nó chỉnh lại cổ áo rồi hỏi:
"Hôm nay thấy outfit của em thế nào?"
Phong Hào quay sang nhìn kỹ từ trên xuống dưới. Sau vài giây ngắm nghía, anh giơ ngón cái lên, cười rạng rỡ:
"Xuất sắc luôn!"
Thái Sơn hài lòng, nở nụ cười mãn nguyện. Nhưng giây phút yên bình ấy không kéo dài lâu, vì Thành An đột ngột lên tiếng:
"Hai người yêu nhau hả?"
Câu hỏi bất ngờ khiến cả hai đứng hình. Phong Hào bối rối cười ngại, ngập ngừng:
"Khùng… khùng hả? Không… không có đâu. Ờm… anh đi tìm Gấu chút nha. Sơn cần gì thì gọi anh"
Anh vội vàng bỏ đi, để lại Thái Sơn và Thành An nhìn nhau. Thành An khoanh tay, liếc Thái Sơn đầy hoài nghi:
"Chả giấu được em đâu nha!"
Thành An không phải tự nhiên lại hỏi như thế đâu. Suốt thời gian qua, cậu đã âm thầm quan sát mối quan hệ giữa nghệ sĩ và trợ lý này. Ban đầu, cậu nghĩ đó chỉ là công việc, nhưng càng nhìn, càng cảm nhận, cậu nhận ra đây không đơn thuần chỉ là mối quan hệ nghệ sĩ – trợ lý.
Thái Sơn đối xử với Phong Hào bằng một sự quan tâm khó tả. Đôi khi, nó còn chu đáo đến mức làm Thành An ngỡ ngàng. Như lần nó nhận được đồ ăn từ đồng nghiệp, thay vì ăn ngay, Thái Sơn luôn để phần cho Phong Hào trước, dù chỉ là một món bánh nhỏ. Hay như lúc Phong Hào hơi xanh xao vì bận rộn, Thái Sơn lập tức bắt anh ngồi nghỉ, tự mình lo toan tất cả những gì cần thiết.
Nhưng điều khiến Thành An chú ý nhất chính là ánh mắt của Thái Sơn. Ánh mắt đó không hề giống cách nó nhìn ai khác. Mỗi lần ánh mắt ấy chạm vào Phong Hào, cả bầu không khí như dịu lại. Đó là ánh nhìn chứa đựng sự ấm áp, ân cần, như thể thế giới xung quanh chẳng còn ai ngoài Trần Phong Hào cả.
Trong khi đó, ở một góc khác của hậu trường, Hải Đăng và Hoàng Hùng lại có màn tương tác đầy… bất ổn.
"Hùng, đưa tôi chai nước"
Hoàng Hùng nghe vậy, không nói không rằng, đi lấy chai nước rồi đưa tận tay hắn. Nhưng khi vừa cầm chai nước, Hải Đăng lại phẩy tay:
"À thôi, tôi hết khát rồi"
Hoàng Hùng lườm hắn một cái, rồi quay về chỗ ngồi. Nhưng vừa đặt lưng xuống ghế, giọng hắn lại vang lên:
"Hùng, đưa tôi cây quạt"
Hoàng Hùng hậm hực đứng dậy, cầm quạt đưa đến. Nhưng lần này, Hải Đăng nở nụ cười nửa miệng, thích thú nói:
"Thôi không cần nữa, đang làm tóc"
Sự thản nhiên của hắn khiến Hoàng Hùng tức đến mức hai má phồng lên. Em siết chặt tay, nhìn thẳng vào mắt hắn mà không nói nên lời. "Tôi mà không làm trợ lý cho cậu là cậu không xong với tôi đâu cái đồ Đỗ Hải Đăng đáng ghét" em thầm nghĩ trong đầu. Quay ngược lại chỗ ngồi với vẻ tức không thôi. Từ ngày làm trợ lý cho Hải Đăng một ngày hắn không kiếm chuyện với em là hắn ăn không ngon ngủ không yên hay sao á. Cứ phải kiếm chuyện cho bằng được.
Dõi theo dáng vẻ tức tối của em, Hải Đăng không nhịn được mà cười. Trong lòng hắn tự nhủ"Chọc chút thôi mà cũng dễ thương"
Khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi. Thái Sơn và Hải Đăng bước lên sân khấu với phong thái chuyên nghiệp. Phong Hào và Hoàng Hùng đứng trong cánh gà, dõi theo họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trong lúc đó, Thành An đứng bên cạnh Phong Hào, vẫn không ngừng tò mò:
"Anh Hào, thật sự không có gì giữa anh và Thái Sơn hả?"
Phong Hào phì cười, xoa đầu cậu:
"Thôi mà An, không có gì hết á lo nhìn sân khấu đi. Nghệ sĩ mình sắp tỏa sáng rồi kìa!"
Thành An bĩu môi, nhưng cũng không hỏi thêm. Dù vậy, trong lòng cậu vẫn chắc chắn rằng mối quan hệ giữa Thái Sơn và Phong Hào không đơn giản chỉ là nghệ sĩ và trợ lý.
Ở một góc khác, Hải Đăng đứng chờ đến lượt mình, quay lại tìm Hoàng Hùng. Hắn thấy em đang lúi húi dọn dẹp đạo cụ, dáng vẻ chăm chỉ ấy khiến hắn bất giác cười nhẹ.
"Hùng, lát diễn xong nhớ chờ tôi. Tôi muốn nhờ chút việc"
Hoàng Hùng ngẩng lên, ánh mắt đầy đề phòng:
"Lại định kiếm chuyện gì nữa?"
Hắn nhún vai, bước đi với một nụ cười khó hiểu, bỏ lại Hoàng Hùng đứng ngẩn ngơ.
Buổi diễn kết thúc thành công, cả đội ngũ bước xuống sân khấu. Thái Sơn ngay lập tức đi tìm Phong Hào, kéo anh lại một góc:
"Anh thấy em diễn ổn không?"
"Ổn gì nữa, em xuất sắc quá rồi!" Phong Hào đáp, ánh mắt đầy tự hào.
Thái Sơn cười, rồi bất ngờ nói nhỏ:
"Cảm ơn anh vì lúc nào cũng ở cạnh với em"
Phong Hào thoáng sững người, nhưng rồi cũng cười đáp lại:
"Khùng hả? Anh là trợ lý của em thì lúc nào cũng phải ở cạnh em rồi!"
Ánh mắt Thái Sơn lóe lên chút thất vọng, nhưng nó nhanh chóng che giấu bằng nụ cười, rồi quay trở lại với đồng nghiệp.
Ở bên kia, Hải Đăng bước đến chỗ Hoàng Hùng, dúi vào tay em một hộp sữa milo.
"Cho anh đó, uống đi. Không kiếm chuyện nữa đâu"
Hoàng Hùng nhìn hắn đầy bất ngờ, nhưng cũng nhận lấy hộp sữa. Hắn đứng đó, nhìn em uống, nở một nụ cười thật nhẹ, không còn vẻ tinh quái thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro