Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tình yêu chính là lời nguyền đáng sợ nhất

Chính anh đã từ chối tôi hôm tôi ở sân bay vào đêm sau khi tôi đi công tác xa. Anh nói

-"Hôm sau, phải dậy sớm không thức khuya được. Sân bay đông người, em gọi xe đưa về vẫn được."
Nói rồi anh tắt máy dù gọi bao nhiêu lần vẫn không thấy được hồi đáp lại. Còn bây giờ, chưa đến chín giờ tối, anh ta lại lo tôi về nhà không an toàn. Đàn ông cũng thay đổi nhiều vậy sao? Chín giờ ba mươi phút, Gojo nói anh ta đã ở ngoài nhà hàng. Kết thúc liên hoan gần mười giờ, tôi vừa ra khỏi cửa đã thấy anh ta đợi bên ngoài.

-"Em uống rượu à?" Anh ta chạy lại đỡ tôi.

-"Uống ít rượu vang."

Tiểu lượng tôi kém, uống một ly thôi đã chết choáng. Gojo giúp tôi ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho tôi, khởi động xe nhưng lại quay sang ôm tôi.

-"Hoá ra đợi một người là cảm giác thế này. Xin lỗi em, trước đây anh đã để em đợi rất nhiều lần. Sau này sẽ không thế nữa."

-"Lái xe nhanh đi. Em phải về nhà ngủ." Tôi đẩy anh ta ra rồi cau mày nói

Anh cười khẽ, xoa đầu tôi
-"Tửu lượng thế này mà dám uống. Sau này, anh phải trông trừng em thật kĩ chứ để người ta bán đi cũng không hay"

Gojo như có ai đổi mất hồn, thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Quan hệ chúng tôi đảo ngược, anh ta trở thành người bám ngươi, mỗi ngày đón tôi tan sở, không tụ tập bạn bè, quyết tâm ở nhà ăn tối với tôi. Tôi nói mình phải ôn thi, không có thời gian sức lực nấu nướng, anh ta nói anh ta sẽ làm, thực sự là anh ta còn thể làm được. Mỗi ngày đi làm, anh ta đều đặn ra siêu thị để nấu ăn, đi và bếp tấp nập. Tôi tưởng Gojo không biết nấu ăn, dù gì cũng tại anh ta chưa từng nấu cho tôi bữa cơm nào. Không ngờ, tài nấu ăn của anh ta cũng không tệ, anh ta không phải không biết mà là không muốn làm cho tôi. Kane từng đăng anh ta đang nấu cháo trên vòng bạn bè, hiện giờ, Gojo sẵn sàng bộc lộ vô số tài nghệ nấu nướng của anh ta dành cho tôi.

Ăn tối xong, anh ta không để tôi rửa chén, giục tôi vào phòng ôn thi. Gojo chăm sóc chu đáo khiến tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tôi chẳng hề thấy thoải mái chỉ cảm giác áp lực tăng gấp đôi. Khi tôi làm bài, anh ta thường xuyên mở cửa phòng làm việc ra hỏi tôi có cần chút bánh ngọt không, muốn uống nước không.... thực sự anh ta đang làm phiền tôi. Vì vậy tôi thường nói dối rằng tôi phải tăng ca, mỗi ngày tám giờ mới về, thực tế sau khi tan làm tôi ở lại văn phòng học bài. Không có anh ta quấy nhiễu, cuối cùng cũng có thể học yên tĩnh.

Hôm nay, tan làm như mọi khi tôi lại lấy tài liệu ra ôn, nửa tiếng sau, toàn bộ toà nhà mất điện. Tôi chạy xuống hỏi bảo vệ, bác ấy cũng không biết sự cố ở đường dây nào, đang cho người kiểm tra. Tôi thu dọn tài liệu, chạy sang quán coffee đối diện toà nhà, gọi một ly cà phê, tôi ngồi đó hai giờ đồng hồ. Làm bài xong, tôi lại chạy về phía tòa nhà bên kia đường. Tôi nói với Gojo gần đây tôi tăng ca nên không cần anh ta tới đến nhưng Gojo vẫn đều đặn tám giờ đến đón tôi. Khi tôi về tới tòa nhà, xe anh ta vừa mở cửa. Gần đây anh ta nói rất nhiều, anh tìm đủ đề tài trò chuyện cùng tôi. Hỏi tôi công việc thế nào, ôn thi ra sao, có thuận lợi không, quan hệ với đồng nghiệp có tốt không. Cho dù tôi có đáp lại mấy câu qua loa nhưng sự nhiệt thành nhiệt tình của anh ta vẫn không giảm. Nhưng tối nay, cả quãng đường anh ta không nói một lời. Vừa hay tôi cũng có thể chợp mắt một lát.

Vào nhà, tôi đang thay giày. Rốt cuộc Gojo lại phá vỡ sự im lặng

-

"Mấy ngày nay, em không tăng ca phải không?"

Tôi sững sốt rồi thẳng thắn thừa nhận

-"Hằng ngày, hết giờ làm anh đi thẳng tới công ty đợi em dưới lầu. Lúc anh đến tầm khoảng sáu giờ ba mươi phút, anh ngồi trong xe đúng một tiếng rưỡi chờ em xuống. Hôm nay cũng vậy nhưng anh vừa đến thì toà nhà đột nhiên mất điện. Anh nhìn thấy em vội vàng chạy xuống cổng chưa kịp gọi thì em đã sang đường."

-"Anh đi sau em, nhìn em làm bài ở quán coffee đến tám giờ."

-"Ồ! Anh thấy sao không gọi em"
Tôi hơi ngượng nói với anh

-"Mấy ngày nay em không tăng ca. Em ở lại văn phòng học bài đúng không? Vậy sao em không về nhà học? Chúng ta còn chưa cưới mà em đã ghét về nhà sao? Em thà ở lại văn phòng mà không muốn gặp anh, anh còn điểm nào chưa tốt thì em nói, anh có thể sửa."

Nếu đã nói đến đây, tôi cắn cắn môi rồi dứt khoát nói với anh về tình trạng hiện tại của chúng tôi

-"Được vậy quan hệ của chúng ta- "

-" Ah!! Anh nhớ ra ngày mai phải đi công tác ở Kyoto ."
Gojo bỗng cắt ngang.

-"Ngày mai anh phải đi sớm nên phải dậy sớm có chuyện gì đợi anh về bàn sau."

Không biết có phải ảo giác không, mà tôi nhìn anh thấy ánh mắt anh có vẻ sợ hãi và né tránh.

-"Thôi được, anh sắp xếp hành lý chưa?" Tôi thở dài hỏi

-"Vẫn chưa.."

-"Vậy anh tranh thủ soạn đồ đi, Em đi tắm trước."

Trước kia, mỗi lần Gojo đi công tác tôi đều soạn đồ cho anh. Những bây giờ, tôi không còn kiên nhẫn đó nữa. Sáng sớm thấy Gojo xách vali ra cửa, tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm. Mấy ngày này, tôi không cần phải đối mặt với anh ta tôi có thể tận hưởng thời gian một mình.

Ngày thứ ba Gojo đi công tác, giữa trưa, tôi nhận được điện thoại của Matsuta, cô ta nói

-"Satoru bị cảm nặng, đang truyền dịch ở bệnh viện trung tâm."

Bởi thế, nhân lúc nghỉ trưa tại công ty, tôi bắt xe đi thẳng tới bệnh viện, nhìn sắc mặt của anh tái nhợt, dựa vào ghế truyền dịch, sắc mặt yếu ớt, nhìn qua đúng là có vẻ bệnh nặng.

-"Không phải anh bảo đi công tác sao?" Tôi đến gần anh ta.

Gojo mở mắt, ánh mắt đầu tiên là mừng rỡ sau đó là chột dạ.

-"Sao em lại tới đây, ai nói với em?"

-"Tớ nói với cô ấy."
Matsuta bê lý nước ấm từ ngoài đi vào rồi càu nhàu nói

Cô ta nhìn tôi, lời lẽ chính nghĩa
-"Rốt cuộc cô đã làm gì Satoru, hại cậu ấy có nhà mà không dám về, mấy ngày nay đều ở nhà Kento. Có loại người độc đoán như cô sao, cô thật quá đáng."

Tôi nhìn về phía Gojo
-"Anh nói đi công tác?"

Gojo không giám nhìn thẳng vào mặt tôi, giọng yếu ớt
-"Xin lỗi em! Anh nói dối, anh không có đi công tác."

Tôi hiểu, anh ta đang trốn tránh việc này, anh ta cũng ý thức được quan hệ giữa chúng tôi xảy ra vấn đề. Lần trước, anh ta vạch trần tôi nói dối tăng ca, tôi nhân cơ hội đấy định nói chuyện rõ ràng. Anh ta lại nói dối đi công tác để tránh né, thà ở nhà bạn chứ không muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi, cũng không muốn đối diện với vấn đề của chúng tôi.

-"Trốn tránh không phải là giải pháp, anh biết chúng ta cần nói chuyện mà?"

-"Được nhưng có thể đợi anh khỏi bệnh rồi nói chuyện không?"
Mắt anh đầy vẻ khẩn cầu

-"Được vậy nghe anh."
Tôi gật đầu

-"Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi làm."

-"Em không ở lại sao?"
Anh ta nhìn tôi rất đáng thương

-" Một người trưởng thành như anh không cần ra vẻ như vậy đúng không?"

Nghe câu nói này, Gojo cứng đờ người, ngẩng đầu lên nhìn vào hai tròng mắt to tròn của tôi. Từ ánh mắt tổn thương của anh ta có vẻ như anh ta hiểu, những lời này chính xác chính là những lời anh ta nói với tôi hôm tôi sốt hơn 38°. Mùa đông năm ngoái, có một lần tôi sốt tới 38.5°. Tối đó, tôi phải vào viện truyền dịch, nhìn xung quanh ai cũng có người đi cùng, chỉ có một mình tôi lẻ loi. Tôi gọi điện cho Gojo, nói anh đến bệnh viện ở với tôi. Anh lạnh như băng từ chối

-"Một người trưởng thành như em, sao phải ra vẻ như thế chứ? Chỉ cảm với sốt thôi, không có anh, em không tiêm được à?"
Bên kia vang lên tiếng nhạc rất to, Matsuta hét lên gọi

-" Satoru!!! Đến bài của cậu rồi!"
Tôi cảm giác như trái tim bị bóp nát đến vỡ vụn, tôi cảm nặng nhưng anh vẫn đang có tâm trạng đi karaoke với bạn bè. Khoảng khắc đó, như có ngàn con dao sắc nhọn đang kề sát trái tim tôi khiến nó vừa run rẩy một cách ốm yếu mà lại vừa có thêm cả những cảm giác buốt lạnh ở từng lưỡi dao nhọn. Chỉ trách tôi vô dụng, sau khi chúng tôi chiến tranh lạnh anh ta chỉ cần dỗ ngọt đã khiến tôi như tự khâu lại từng những vết cứa sắc nhọn một cách quá loa, vụng về và nhanh chóng để ở lại bên cạnh anh. Gojo hẳn lúc này cũng nghĩ tới chuyện hôm đó, yếu ớt nói ra mấy chữ..

-"Thực sự xin lỗi em!"

Những lời anh nói ra tựa lưỡi dao đâm thẳng vào tâm can tôi mà anh ta không hề hay biết, giờ đây nó quay ngược đầu dao lại đâm sâu vào trái tim anh ta, anh ta mới hiểu được một lời lẽ ác độc khiến người tổn thương lạnh lẽo suốt năm tháng. Kane bên cạnh không nhịn nổi, đau lòng nhìn Gojo

-"Cậu bị bệnh, cô ta là bạn gái mà không quan tâm, cứ thế định vứt cậu lại mà tại sao cậu còn phải xin lỗi?!!"
Matsuta ngẩng cao đầu nói to

-"Anh thấy đó, anh đâu thiếu người quan tâm."
Tôi mỉm cười nói với anh

-"Tất nhiên, tôi không phải loại người lạnh lùng như cô, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Satoru."
Matsuta gắt gỏng nói to

Tôi không có lời gì để nói, quay lưng bỏ đi. Buổi tối, Gojo không về nhà, anh ta nhắn tin nói với tôi tạm thời hiện tại vẫn sẽ ở nhà Nanami đợi hết bệnh rồi về nhà nói chuyện. Thú thật, với quan hệ của chúng tôi, tôi đã có quyết định chia tay. Hai chữ 'chia tay' nói thì dễ nhưng quyết định thì rất khó.

Tôi đồng hành bên cạnh Gojo rất lâu từ cuối năm nhất cao đẳng trường chú thuật của tôi, tính tới thời điểm hiện tại, tôi và anh cũng ở bên nhau được chín năm. Mấy năm đầu, chúng tôi thực sự yêu nhau cũng thực sự rất ngọt ngào. Dấu chân chúng tôi trải dài khắp mọi ngóc ngách ở Tokyo lẫn Kyoto. Hai thành phố lớn gắn liền với bao quá khứ tươi đẹp của chúng tôi dù bé tí hay to lớn. Mỗi cảnh đẹp đều có chúng tôi lưu lại, khung cảnh hai chúng tôi tay trong tay bên cạnh nhau bước dưới tán cây hoa anh đào thực sự đẹp. Mùa tốt nghiệp của tôi, anh giúp tôi hoàn thiện sơ yếu lý lịch, cùng nhau bước tới những hội chợ hay những quán bánh ngọt nổi tiếng. Sau đó, tôi cảm thấy nếu làm giáo viên tại trường quá mệt mỏi nên đã thử đăng ký hồ sơ vào công ty và được nhận vào làm. Dù Gojo không nỡ nhưng cũng tôn trọng quyết định của tôi mà kéo nhau lên núi liên hoan rồi tìm một căn nhà đủ cho hai chúng tôi sống với nhau. Chúng tôi cùng trang trí, dọn dẹp căn nhà thoả sức mơ tưởng tới một tương lai tốt đẹp trong đó có một gia đình nhỏ có chúng tôi và những đứa con bé bỏng.

Mọi chuyện dường như hết đỗi hạnh phúc thì cô ấy xuất hiện lại. Quan hệ của chúng tôi bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Có lẽ là khi trái tim của Gojo lại quay về bên cô ấy. Chính xác hơn là khi Matsuta Kane xuất hiện lại trong cuộc sống của chúng tôi. Thời mới vào trường, tôi đã nghe tới danh của Matsuta. Khi đó, tôi và cặp bài trùng Goge làm nhiệm vụ. Tôi nghe Geto nói anh đang theo đuổi một cô gái có tên Matsuta Kane, nhưng vì cô ấy không thường ở trường nên tôi không hề biết mặt cô ta như thế nào. Trong mắt tôi và tất cả mọi người, Gojo là người vô cùng hoàn hảo, từ nhan sắc, gia thế, sức mạnh tất cả đều hoàn hảo. Năm hai, anh đã được giao một nhiệm vụ nghe thì dễ nhưng lại rất khó khăn. Nó nguy hiểm tới nỗi anh suýt mất mạng, Geto cũng trở nên thay đổi. Tôi nghĩ, tôi thích Gojo từ sự ngưỡng mộ sau dần hoá thành yêu đến dại khờ. Nhưng người tuyệt vời như vậy tại sao không theo đuổi được Kane? Đó là bởi cô ta mãi mong muốn sự yêu chiều, muốn được tự do không bị ràng buộc bởi hai từ 'tình yêu', muốn được ai đó mãi mãi bơm tiền vào những món đồ xa xỉ cô ta thích. Cô ta sợ nếu đồng ý lời yêu của Gojo những thứ ấy dần dần sẽ bỏ cô ta mà đi. Cô ta vừa nhận được sự quan tâm của 'kẻ mạnh nhất' vừa được bước vào vô số mối quan hệ nhỏ nhặt khác một cách danh chính môn thuận. Ả ta biết đàn ông rất muốn chinh phục nếu không chinh phục được sẽ cố gắng hàng ngàn lần để đạt được thứ đó. Cô ta cũng mượn vào danh 'bạn bè thân thiết' để cho anh tia hi vọng nhưng không hề bước chân vào mối quan hệ đó dù chỉ một chút. Sau khi anh chứng kiến cô ta yêu người khác, nụ cười của anh ta cũng dần phai mờ. Ai cũng thấy cô ta rất tồi tệ đều cảm thấy bất bình cho anh nhưng ai yêu vào mà chẳng mù quáng đều sẽ bỏ qua những thứ ấy rồi nhìn vào những tia hi vọng nhỏ bé mà cô ta dành suốt năm tháng. Lúc anh sắp tốt nghiệp, bởi vì trường rất ít học sinh nên các học sinh năm nhất, năm hai làm tiệc chia tay đàn anh, đàn chị. Tôi lấy can đảm sau buổi tiệc đó tỏ tình anh, điều làm tôi bất ngờ và hạnh phúc là khi ấy anh đồng ý. Khi ấy, tôi cũng thật là mù quáng, lúc đó ánh mắt của anh luôn mang dáng vẻ khiêu khích và ngẩng người nhìn về phía Matsuta xem thái độ của cô ta. Sau khi yêu nhau, anh mới đầu còn hơi lạnh nhạt nhưng dần trở thành một đứa trẻ con, thường xuyên hay làm nũng với tôi. Tôi khá bất ngờ nhưng vẫn luôn thuận theo anh, dù sao tôi cũng vô cùng yêu thích dáng vẻ này của anh. Tôi nghĩ chắc lúc ấy anh cũng mở lòng với tôi, dần quên đi Matsuta. Cô ta lúc ấy đã bỏ đi nơi khác, chúng tôi yên bình đến năm tôi ra trường được ba năm. Cô ta quay lại với tư cách 'bạn bè thân thiết' thì lúc ấy bao hạnh phúc mà tôi mơ ước đều sụp đổ như trò chơi rút gỗ bị mất thăng bằng. Lúc ấy, Gojo thực sự bị phân tâm bởi cô ấy mà bỏ rơi tôi. Bất kể chỉ cần Matsuta gọi điện, Gojo sẽ ngày lặp tức ngó lơ tôi không lý do. Mới đầu, họ chưa vượt quá giới hạn. Nhưng tới thời điểm hiện tại, chắc lũ học trò của anh đều đã nghĩ cô ta là vợ sắp cưới của thầy mình còn tôi là ả khốn bám đuôi anh.

Nghĩ lại thì tôi thật ngu ngốc, đã lâu như vậy rồi mà chẳng hề tỉnh ngộ chia tay sớm. Giờ tỉnh táo rồi nhưng cũng muộn vì hàng tỷ kỉ niệm của chúng tôi đều mang theo khắp nơi trên hai thành phố to lớn. Thực sự mỗi khi đi qua chắc chắn tôi sẽ cảm thấy khá nuối tiếc thời thanh xuân. Tôi vốn dĩ là kẻ dễ động lòng nhưng khó quên đi một thứ nào đó, chín năm là khoảng thời gian lớn sao tôi quên được. Ngày ấy, tôi không hề hiểu câu nói "KHÔNG CÓ LỜI NGUYỀN NÀO MÉO MÓ HƠN TÌNH YÊU" bởi khi ấy tôi chẳng quan tâm nó, giờ tôi thực sự hiểu ý của nó rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro