Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 8

Part 3:

Khá ngạc nhiên về màn tập luyện của Shinichi và Ran, cả bọn không ai rời mắt khỏi từng động tác của hai người.

Dường như có một sức hút rất lớn làm ai chứng kiến màn tập luyện đó đều phải chú tâm cực độ, kể cả hai người

sáng tạo ra nó, hai vị cao thủ võ lâm: Dương Phong và Nguyệt Minh.

Mỉm cười hài lòng với màng tập luyện của Shinichi và Ran, vị tiền bối Dương Phong ra hiệu cho hai người dừng

lại để nghỉ ngơi một chút. Ông còn dặn dò thêm:

- Kiếm pháp của ta và sư đệ không theo một khuôn mẫu nào hết, vì vậy các con không cần phải tập

giống y đúc màn đấu kiếm của ta và sư đệ, các con cứ tập theo ý mình, miễn là giữ vững sắc thái của Song Long

Kiếm, lúc đầu mềm mại thu hút ánh nhìn của mọi người, làm đối thủ tưởng chỉ là một chiêu thức tầm thường mà

mất cảnh giác, đến lúc cần thiết lại làm cho nó trở nên mãnh liệt, hùng dũng như hai con rồng đang đấu tranh y

như cái tên của nó- Song Long. Các con cũng có thể tưởng tượng ra những chiêu pháp mới mẻ hoặc trong khi giao

đấu, chúng ta có thể tưởng tượng ra mình đang tập luyện, chỉ có điều, trận tập luyện này có thắng có thua, tuyệt

đối không được để tâm thần hoãng loạn. Cô bé kia đã rất khéo léo khi thổi khúc sáo cho hai con nghe, vì như vậy

đã làm tâm hồn của các con thanh thản, không còn suy nghĩ gì ngoài chuyện luyện tập cho tốt. Hãy nhớ lời ta dạy,

nó sẽ rất có ích cho con khi tham gia Đại Hội Đào Hoa kì này. Chúng ta chỉ còn một ngày nữa để luyện tập, hai

con phải cố gắng lên.

Nói xong, Dương Phong tiền bối lấy tay vỗ lên vai Shinichi và Ran, ra ý khuyến khích tinh thần hai vị đệ tử của

mình. Trong khi Shinichi thì gật đầu nhìn sư phụ, còn Ran thì lại thắc mắc vô số câu hỏi trong đầu. Đợi cho hai vị

sư phụ đi vào trong nhà, Ran kéo tay các bạn về phía mình, cô thật sự muốn giải đáp những câu hỏi chất chứa

trong đầu 2 ngày nay:

- Các cậu không thấy lạ sao? Hai người họ không biết bọn tôi là ai, cũng không hỏi các cậu bọn tôi tên

gì, thế mà tự dưng nhận chúng tôi là đệ tử, cũng chẳng thèm quan tâm chúng tôi là người tốt hay người xấu,

truyền thụ võ học nổi danh thiên hạ cho những kẻ xa lạ, tôi thật sự không hiểu sư phụ và sư thúc các cậu đang suy

nghĩ gì trong đầu.

Nghe Ran nói xong thì cả đám gật đầu lia lịa, chỉ có bọn của Shinichi thì chống cằm suy nghĩ, quả thật đúng như

cô ấy nói, tại sao sư phụ và sư thúc lại truyền tuyệt thế võ học cho những người không quen biết này chứ. Nỗi thắc

mắt càng lúc càng lớn, Kaito quyết định hỏi cho ra lẽ. Anh và mọi người cùng đi vào nhà. Sựng lại khi thấy hai

người đang uống trà, Kaito lên tiếng hỏi thay cả bọn:

- Sư phụ, sư thúc! Con có chuyện này muốn hỏi lâu lắm rồi mong hai người giải đáp cho chúng con.

Vẫn là giọng điệu lễ phép đó, Kaito khiến người nghe không khỏi động lòng:

- Có chuyện gì các con cứ nói ra, bọn ta đâu có ăn thịt các con đâu mà sợ.

Mỉm cười hiền từ nhìn cả bọn, sư thúc Nguyệt Minh đang lắng nghe câu hỏi của Kaito.

- Tại sao hai người lại dạy tuyệt thế võ học cho những cô gái người chưa từng quen biết vậy ạ?_Vừa

hỏi, cậu vừa lấy một tách trà từ từ đưa vào miệng uống ngon lành.

- Trời ạ! Tưởng chuyện gì to tát, họ là nương tử của các con, mà đã là nương tử của các con chắc chắn

không phải là người xấu, thế nên ta mới dạy cho họ võ công của mình.

- Phụt...........

Nước trà trong miệng Kaito biểu tình đòi thoát ra miệng của cậu khiến chiếc áo của Makoto ướt đẫm. Không khí

bây giờ yên lặng đến nổi có thể nghe rõ tiếng lá tre rơi xuống đất.

Mọi người ai nấy đều mở mắt to hết cỡ, miệng há ra như nhìn thấy vật thể lạ. Không ai tin vào tai mình, hai vị sư

phụ cũng ngạc nhiên không kém, tự dưng mọi ánh mắt đều hướng vào mình như chính mình là quái vật không

bằng.

- Không....không phải sao? Không phải là nương tử các con sao?_Dương Phong tiền bối mỉm cười một

cách không tự nhiên chút nào, chắc ông đã tự tìm thấy câu trả lời.

- Sao lại có thể là nương tử của chúng con được chứ? Họ chỉ là người hầu của chúng con thôi. Hai

người thật là..._Makoto vừa nói vừa lấy tay phủi phủi thứ nước mà đã may mắn thoát khỏi miệng của Kaito.

- Cái gì? Chỉ là người hầu thôi sao?_Lần này tới lượt hai vị tiền bối há hốc mồm kinh ngạc nhìn cả

bọn.

- Vậy mà cứ tưởng hai người biết thân phận của họ nên không hỏi chúng con, ai ngờ lại suy đoán tầm

bậy._Hattori nói thêm, nhìn vào hai vị sư phụ bằng ánh mắt như hai cây cung tên sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.

- Nếu không phải là nương tử thì thôi, miễn là người tốt được rồi._Dương Phong tiền bối mỉm cười

nhìn đám bạn của Ran. Các cô gái cũng cười lại bằng một nét mặt ngây thơ như chưa từng được ngây thơ.

- Sư phụ cẩn thận đấy, nếu không sẽ bị khuôn mặt nai tơ của họ gạt cho say sẩm mặt mày, lúc đó mới

biết họ chính là hồ ly chín đuôi._Shinichi liếc xéo về phía Ran, anh chàng nhấn mạnh từng chữ một sợ bọn họ

không nghe thấy.

- Được rồi, được rồi, các con tập lại một lần cho chúng ta xem nào._Vị tiền bối Nguyệt Minh rất biết

cách cứu vãn tình huống, nếu ngày không can thiệp vào chắc chắn sẽ có một trận đại chiến xảy ra.

Shinichi và Ran miễn cưỡng bước ra chuẩn bị tập thì bị hai vị sư phụ ngăn cảng:

- Ta không nói hai con, ta nói Hakuba và cô bé thổi sáo ban nãy ấy._Dương Phong vừa nói vừa hướng

ánh mắt nhìn thẳng vào Shiho.

Hơi ngạc nhiên nhưng Shiho và Hakuba cũng nhận cành tre từ Shinichi và Ran. Họ bước ra giữa sân bắt đầu thi

triển võ công. Mọi người khoanh tay chăm chú nhìn từng chuyển động của hai người. Lúc bắt đầu xuất chiêu thứ

nhất thì đã gặp một chút rắc rối do Shiho và Hakuba xuất chiêu không đều nhau, phải mất một lúc họ mới lấy lại

tình thế. Kiếm pháp đã có phần hòa hợp với nhau nhưng tính biến hóa vẫn chưa bằng Shinichi và Ran. Tuy xuất

chiêu khá nhanh nhưng những cao thủ trên võ lâm vẫn có thể biết được đường đi của kiếm để tránh. Có thể nói,

Shiho và Hakuba không hợp với kiếm pháp này.

Thấy mình có vẻ không hợp nên Shiho và Haukuba dừng lại, để các cặp sau có thể thử sức. Người thì động tác biến

hóa khôn lường nhưng lúc xuất chiêu không hợp nhau. Người thì ăn ý đến bất ngờ nhưng xuất chiêu ra lại không

có uy lực, được cái này thì mất cái kia. Thấy tụi học trò của mình có vẻ chán nản, Dương Phong tiền bối mỉm cười

hiền từ tỏ vẻ không sao ôn tồn nói với cả bọn:

- Không có gì để buồn cả, có vẻ kiếm pháp của ta không hợp với các con, trong đây, kiếm pháp của

Makoto là chuẩn nhất nhưng khi phối hợp với các cô gái khác thì lại không có uy lực, chỉ có cặp của Shinichi và

Ran là khá, vì vậy các con hãy cố gắng tập, nếu không thắng thì cũng đừng có mà buồn vì đối thủ của con không

hề đơn giản - Thiên hạ đệ nhất Kiếm Triệu Hoa Ngữ.

- Vâng ạ! Chúng con hiểu rồi._Cả bọn đồng thanh.

- Được rồi! Chúng ta nghĩ thôi, trời tối rồi.

Nói rồi hai vị sư phụ bỏ vào trong, mọi người cũng bước vào chuẩn bị bữa tối, ai cũng vui vẻ ăn cơm bỏ qua mọi

áp lực. Những nụ cười tươi luôn tràn ngập trong lúc họ ăn cơm mặc dù ngày mai sẽ đến ngày tổ chức Đại Hội Đào

Hoa, sẽ đến lúc Shinichi và Ran cho mọi người thấy thực lực của mình. Ăn và dọn dẹp xong thì ai nấy cũng trở về

phòng đánh một giấc sau một ngày luyện tập vất vả. Riêng Ran thì ra ngoài hóng gió. Cảnh vật ban đêm của khu

rừng này thật sự làm người khác bị cuốn hút, gió đêm từng cơn vẫn thổi nhưng không lạnh lắm, tiếng lá cây xào

xạc làm nên một khúc ca của tự nhiên. Âm thanh yên bình bỗng nhiên bị tiếng bước chân ai đó phá hỏng. Ran giật

mình quay về phía sau, là Shinichi, cậu ta vẫn chưa đi ngủ. Thấy vậy Ran thắc mắc quay sang hỏi Shinichi:

- Sao tối vậy cậu vẫn còn ở đây?

- Cô thì được còn tôi thì không à?

Câu nói không mấy gì thiện cảm của Shinichi làm Ran phát hỏa, không hiểu sao khi ở gần tên này thì chưa đầy 3

câu nói là lửa trong người đã phát ra không thể cứu hỏa được.

- Bộ cậu không móc họng tôi thì không chịu nỗi hay sao? Ran giương đôi mắt hình mũi tên nhìn vào

cậu.

- Tùy cô, muốn nghĩ gì nghĩ, mà sao giờ này cô còn ở đây? Định âm mưu gì à?

- Âm mưu cái đầu của cậu ấy, ngủ không được thì bảo là có âm mưu à, đầu cậu chứa cái gì mà chỉ

nghĩ xấu cho người khác thế? Vậy cậu ra đây chắc là bàn tính kế hoạch phóng hỏa giết người chắc?

Ran nhăn mặt cãi lại, Shinichi đúng là khắc tinh của cô. Đường đường là một cô công chúa cao quý mà lại để cho

người khác nói xiên nói xéo, quả thật cô không chịu được.

- Cô đoán đúng rồi đấy, tôi đang suy nghĩ làm sao có thể giết được hết hạng người mà suốt ngày

miệng nói không ngớt, chỉ biết chửi người khác là hay giống như ai đó đấy.

Shinichi cũng không chịu thua, thường ngày tính tình của anh là bĩnh tĩnh nhất trong đám, vậy mà mỗi lần gặp

Ran, hình như có thứ gì đó vô hình phá hỏng đi cái tính cách lạnh lùng và điềm tĩnh của cậu. Chính cậu cũng

không thể hiểu nổi tại sao.

- Được lắm dám nói tôi là người nói nhiều chỉ biết chửi người khác, đợi đấy, có ngày tôi sẽ đánh cho

cậu tỉnh không bằng xỉu._Ran càng lúc càng giận, cô đã không thể kiềm chế bản thân của mình.

- Hứ! Đã học hành không đến nơi đến chốn mà còn chỉnh sữa câu nói của người ta. Sống không bằng

chết mà sữa thành cái câu nghe không thể nào chói tai hơn._Shinichi dường như không bao giờ bí câu từ khi cãi

với Ran, một cô nàng ngang bướng bậc nhất.

- Cậu....._Nhưng có lẽ Ran thì khác, một mặt cô không muốn cãi với cậu ta thêm chút nào nữa, mặt

khác là đã không biết nói gì nữa. Nhưng cô cũng thông minh nói một câu cứu chữa:

- Không thèm nói với hạng người mỏ nhọn như cậu, mời cậu ra chỗ khác cho tôi luyện võ giùm.

Bị chửi mỏ nhọn, mặt mày Shinichi tái đỏ, lửa giận đã ùn ùn cháy trong người, cố giữ lại phong độ, Shinichi rút

kiếm mang theo bên người ra, ném kiếm về phía Ran, anh chỉ giữ vỏ kiếm.

- Tôi sẽ luyện cùng cô, nếu không ngày mai mà đánh với thiên hạ đệ nhất kiếm thì cô lại làm mất mặt

sư phụ của tôi.

Bị Shinichi nói thách, Ran cầm lấy kiếm, lập tức xuất chiêu về phía Shinichi, cậu cũng phản ứng ngay sau đó, hai

người bây giờ chỉ còn một mục đích, đó chính là tập luyện.

Màn đêm bao trùm tất cả mọi thứ, riêng chỉ có vùng sáng do Shinichi và Ran tạo ra làm nổi bật mọi thứ trong màn

đen không chút tia sáng này. Tiếng leng keng của kiếm khi chạm vào nhau hòa cùng tiếng gió, tiếng lá xào xạt làm

hai người càng thêm chú tâm cực độ. Shinichi đã bắt đầu ra những chiêu thức mạnh hơn, nhanh hơn, Ran cũng

không kém cạnh, cô cũng nhanh chóng phối hợp với Shinichi. Kết quả là người này thì giống như một con rồng

hùng mãnh, người kia thì lại y như con chim phụng hoàng mạnh mẽ nhưng không kém phần xinh đẹp, cuốn hút.

Cả hai theo đà đó tiếp tục tập luyện, sức công phá của nó đã lên đến đỉnh điểm khi cả hai kết thúc phần tập luyện khi chĩa mũi kiếm vào cùng một hướng.
Bùm......Bùm....Bùm....

Tiếng nổ phát ra như đâm thủng màn nhĩ của hai người, cây cối lập tức đổ ngã để trống cả một vùng trời rộng

lớn.Vẫn đứng yên như trời trồng, không nói gì cả, hai người đều câm lặng nhìn cây cối ngã sụp xuống trước mắt.

Hai người bị đánh một đòn tâm lí quá lớn, trước giờ, khi hai người tập luyện, chỉ được có cái phối hợp rất đồng đều

nhưng khi xuất chiêu chưa bao giờ phát ra uy lực lớn như vậy.

Bị tiếng nổ đánh thức, mọi người trong căn nhà tranh cũng nhanh chóng chạy đến chỗ của Ran và Shinichi. Qúa

ngạc nhiên trước thành tích mà Shinichi và Ran tạo ra, mọi người chỉ biết mĩm cười mãn nguyện và vỗ tay tán

dương cho hai người làm cho họ mặt đỏ lên vì ngượng.

- Tuyệt! Tuyệt lắm! Đây đúng là kết quả mà ta mong muốn. Tại sao các con có thể làm được nhưng

khi tập luyện lại không được vậy?_Nguyệt Minh sư thúc trên mặt vẫn không giấu nỗi niềm vui sướng.

- Chúng con cũng không biết nữa, dường như là bị khiêu khích nên mới xuất chiêu mạnh mẽ như

vậy._Ran không quên liếc sang Shinichi mang dáng vẻ hàm ý.

- Cũng không chắc! Có lẽ là do sự yên lặng hoặc cũng có thể là do không có sự xuất hiện của mọi người

nên tụi con mới chú tâm cực độ._Shinichi chuyển sang lí do khác khi thấy mọi người đang hướng ánh mắt về phía

mình.

- Dù sao đi nữa thì ta vẫn mong hai con giữ vững được tinh thần và thành tích như ngày hôm nay.

Còn nữa, về vấn đề tham dự Đại Hội Đào Hoa thì có gặp một số rắc rối._Khuôn mặt của Nguyệt Minh sư thúc nở

một nụ cười "không thể nào tươi hơn".

- "Quái lạ, rắc rối mà cười tươi như vậy sao?" Một ý nghĩ nghi ngờ hiện lên trong đầu của cả bọn.

- Là chuyện gì vậy ạ?_Kazuha lễ phép hỏi.

- Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì. Chẳng qua là ta cứ tưởng các con là phu thê nên ta thông

báo với người tổ chức đại hội sẽ có 5 cặp phu thê đến dự thay thế cho hai ta nên bây giờ không thể nói lại với họ

được. Vì vậy, khi các con đến đó, các con phải nói các con là phu thê mới được vào._Nguyệt Minh vừa nói vừa lấy

tay gãi đầu trọc lóc của mình.

- Biết lắm mà, chắc chắn là hai người cố tình không nói lại với người tổ chức đại hội rồi._Makoto

khoanh tay tựa lưng vào thân trúc nói với giọng như anh hàng biết rõ mọi chuyện.

- Hì hì, quên thôi mà, con đâu cần phải nói vậy chứ Makoto._Nguyệt Minh tiền bối nở một nụ cười

tươi rói không chút nhận lỗi của mình làm cho mọi người cũng không biết nói gì thêm.

- Không sao, được vinh hạnh làm phu quân của một cô nương xinh đẹp như Aoko đây thì có chết

cũng cam lòng mà._Câu nói hơi quá của Kaito làm mọi người như muốn nôn hết thức ăn vừa ăn xong ra khỏi

miệng nhưng có một ai đó lại thẹn thùng vì câu nói ngọt như đường của Kaito.

- Cảm....cảm ơn cậu.

Aoko ngại ngùng mỉm cười, cô không biết rằng nụ cười của cô làm trái tim ai đó tan chảy, nụ cười đó làm một

người trước đây chưa từng biết yêu là gì chết đứng, phải mất mấy giây mới có thể trở lại như cũ.

Nhận ra vẻ khác thường của bạn mình, Hakuba không quên chăm chọc:

- Haizz, biết làm sao đây, chàng thiếu gia bí ẩn của Bán Nguyệt Phủ bị mỹ nhân cảm hóa rồi.

- Ai....nói chứ. Cậu...._Kaito bị Hakuba nói đến thì mặt đỏ như chái ca chua. Cả bọn được một phen

cười thoải mái, tiếng cười vui vẻ vang lên trong đêm tối. Nỗi lo lắng của mọi người bị niềm vui lấn áp, nhưng

không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

Từng tia sáng mặt trời dần dần lóe lên sau rặng trúc, ánh sáng mặt trời ấm áp len lỏi qua từng kẻ lá tạo thành

những tia sáng xen kẻ như ánh hào quang tỏa sáng. Khung cảnh buổi sáng trong lành và bình yên dần dần hiện

lên trước mắt. gió sớm mai cũng từ từ nổi lên, những cơn gió nhẹ nhàng tươi mát thổi qua mái tóc dài và đen

mượt của các cô gái làm cho họ có một tinh thần sảng khoái sau một đêm dài trằn trọc ngủ không yên. Các chàng

trai cũng không khá hơn mấy, đến gần sáng mới chợp mắt được vì cả đêm chỉ lo nghĩ đến đại hội Đào Hoa, một

phần nôn nóng, phần còn lại là lo lắng. Mỗi người một tâm trạng khác nhau, nhưng sáng ra, trên mặt ai cũng nở

một nụ cười tươi tắn nhất có thể:

- Chúng con phải đi rồi, sư phụ ở lại mạnh khỏe, chúng con sẽ nhớ sư phụ lắm._Aoko thút thích, khuôn mặt lộ lên vẻ nuối tiếc không muốn rời xa.
- Được rồi, các con cố lên, ta ở đây nghe tin các con có thể đánh bại một cao thủ võ lâm nào đó. Các con

đi lần này không biết bao giờ mới gặp lại. Các con giữ gìn sức khỏe, chừng nào thành thân thì nói cho hai ta đến

uống rượu._Dương Phong sư phụ không quên một câu nói đùa làm cả bọn mặt đỏ càng thêm đỏ dưới ánh mặt trời

gay gắt.

Bữa tiệc nào cũng phải tàn, dù lưu luyến đến mấy cũng phải nói lời chia li, Kazuha và Sonoko không cằm nỗi nước

mắt nên khóc òa lên làm cho Shiho và Ran phải dỗ dành mãi mới chịu nín. Vì được sư phụ dạy cho kinh công nên

việc thoát ra ngọn núi này cũng không phải là chuyện khó. Mọi người chia tay trong lưu luyến, dù không muốn đi

nhưng tình thế bắt buộc, cả hai bên đều buỗn bã nói lời từ biệt.

Sau khi thoát khỏi ngọn núi, cả bọn thẳng tiến về Đào Hoa Trang, bất chợt, trong đầu Hattori lóe lên một chuyện:

- Ấy chết! Em gái tớ vẫn còn ở trong phủ của Massui.

- Đúng rồi, xém chút là quên luôn Ari, bây giờ làm sao đây, đến phủ Massui để đón Ari hay là tham

dự xong Đại hội Đào Hoa rồi mới đến đấy đưa Ari về?_Kazuha tiếp lời.

- Tớ nghĩ tham dự xong Đại Hội rồi hãy đến đó đưa Ari về sao tốt hơn, Ari vốn không hợp với những

chỗ đông người._Makoto quay sang Hattori đang không biết phải làm sao với ánh mắt vô cùng thuyết phục.

- Ừ, tớ cũng nghĩ vậy._Hattori sao một hồi suy ngẫm cũng gật đầu với ý kiến của Makoto.

- Vậy chúng ta đi tiếp.

Shinichi khoanh tay đi trước dẫn đường cho cả bọn.

Trải qua một đoạn đường khá dài, cây cối mọc quanh lối đi làm giảm nhẹ phần nào cái nắng trưa gay gắt, tiếng

chim hót hòa cùng tiếng nói chuyện rộn rã của mọi người làm cho vẻ yên tỉnh trên đường đi nhộn nhịp hẳn lên.

Có lẽ, đám người Shinichi và Ran qua sự cố lần này cũng có dịp tìm hiểu nhau nhiều hơn, cả hai bên đã thân thiện hơn nhiều so với lúc đầu gặp gỡ. Phải chăng đây là bước tiến đầu tiên của họ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: