Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 12 (1)

Chap 12: Định mệnh an bày.

Part 1: Mối tình chớm nở.

- Vậy chúng ta tiến hành kế hoạch tiếp theo để xem Hattori ca có thái độ thế nào._Tiểu Nguyệt nở một nụ cười bình thản, hai tay cô chóng cầm, dáng vẻ như đang suy nghĩ một chuyện gì đó.
- Muội lại nghĩ ra cách khác nữa à! Lần này có nguy hiểm như lần trước không?_Kazuha lo sợ hỏi.
- Lần này hoàn toàn không có chút nguy hiểm gì nhưng ngược lại, tỷ phải cố gắng chịu đựng._Tiểu Nguyệt có chút bất an nhìn Kazuha.
- Chịu đựng......?_Kazuha nhíu mày khó hiểu nhìn Tiểu Nguyệt, trong lòng cô cảm thấy có chút gì đó không yên tâm, tim cứ thế đập mạnh.
- Tỷ có biết dì của muội, bà Hayano Mina không?_ Tiểu Nguyệt nhìn thẳng vào Kazuha, khuôn mặt có chút căng thẳng.
- Tỷ từng nghe Hattori nói là mẫu thân của Ari và đồng thời là tỷ muội của mẫu hậu Hattori._Kazuha vẫn không hiểu tại sao Tiểu Nguyệt lại hỏi vấn đề này.
- Đúng vậy! Dì ấy chính là mẫu thân của Ari tỷ và là dì của muội. Muội cũng từng nghe nói Ari đã làm cho Đương kim công chúa vương quốc Hoa Lan Ran Mori và đại tiểu thư của Tuyết Hàn Viện - Aoko bị thương nghiêm trọng. Làm cho Shinichi huynh và Kaito huynh nổi trận lôi đình. Chuyện này đã chấn động toàn thiên hạ, khắp nơi đâu đâu cũng nghe nhắc đến. Tuy là dì của muội nhưng bà ta quả thật còn độc ác hơn cả con gái của mình. Bà ta hứa hôn cho muội và Hattori huynh nhầm mục đích là lợi dụng muội để hưởng phú quý và quyền lực của triều đình chứ không thương xót gì muội cả. Thế nên, muội muốn lan truyền đến tai bà ta một tin._Tiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn lại, cẩn trọng suy nghĩ chu đáo, tuy ván này không trực tiếp ảnh hưởng đến Kazuha nhưng sức ảnh hưởng và tổn thương của nó còn lớn hơn rất hiều so với ván chơi đầu tiên, vả lại, nếu ván cược này thất bại, cả cô cũng có thể trở mặt với dì của cô.
- Tin.......Tin gì?_Kazuha đã từ từ có thể suy đoán được tin tức mà Tiểu Nguyệt muốn nói với bà Hayano Mina.
- Đó chính là việc tỷ là đối thủ tranh giành ngôi vị Hoàn Hậu tương lai của vương quốc này! Sau đó thế nào dì ấy cũng sẽ dùng đủ mọi chiêu trò để làm tỷ mất mặt và không ngừng ăn hiếp tỷ. Để xem Hattori huynh sẽ đối phó thế nào với chuyện này. Một bênh là trưởng bối, một bên là tỷ. Có lẽ lần này huynh ấy sẽ khó xử đây._Tiểu Nguyệt thoát khỏi trạng thái nghiêm nghị và trở lại với một nụ cười ranh mãnh trên môi.
- Nếu như......Hattori không ra mặt bảo vệ tỷ thì sao đây? Không phải là tỷ sẽ bị dì ấy ăn hiếp tới không còn chỗ đứng trong hoàng cung này sao? Dù sao rỷ cũng là khách, nếu đắt tội đến bà ấy quả thật rất mất lịch sự, vả lại có thể gây ấn tượng không tốt với phụ hoàng và mẫu hậu của Hattori._Kazuha không ngừng lo lắng hỏi Tiểu Nguyệt, chuyện lần này so với lần trước còn khó khăn hơn rất hiều.
- Tỷ yên tâm! Chuyện này tỷ cứ giả vờ là không biết gì! Tin đồn thì cứ để muội sắp xếp, còn nếu như Hattori huynh thật sự không đứng về phía tỷ muội đành phải trở mặt với người dì này để bảo vệ tỷ! Cho dù có mất đi cái danh phận này muội cũng cam lòng! Vì hạnh phúc của hai tỷ muội chúng ta, muội hy sinh một chút cũng đáng mà! Với lại, đối với người dì này, muội cũng đã nể mặt suốt 16 năm qua rồi, đã đến lúc muội thoát khỏi sự lợi dụng của bà._Tiểu Nguyệt lại cười, lần này là một nụ cười gượng, một nụ cười trấn an Kazuha và cũng tự trấn an mình.
Kazuha cảm động vì lời nói của Tiểu Nguyệt, cô im lặng gật đầu nghe theo sự sắp xếp của cô. Trên cuộc đời này, cô lại có thêm một hảo tỷ muội nữa! Như vậy thì cô đã vui lắm rồi! Cô tự hỏi kiếp trước chắc mình tích đứa lắm cho nên kiếp này luôn được những tỷ muội tốt ở bên giúp đỡ.
Nói xong, Tiểu Nguyệt về phòng, sự yên tĩnh đến lạnh lẻo bao trùm lấy căn phòng! Bất giác cô lại nhớ đến mọi người. Không biết giờ này Ran và Aoko có hồi phục sức khỏe chưa, không biết Shiho và Hakuba cùng nhau về đến vương quốc Classical có tiến triển gì hay không? Lại còn cặp đôi nhút nhát Sonoko- Makoto, rõ ràng là quan tâm đến nhau nhưng lại vì sỹ diện mà không chịu thừa nhận tình cảm của đối phương.
Nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ giữa họ, Kazuha ngơ ngác mỉm cười. Nhưng vừa cười xong thì đầu óc như bị một đám mây đen dày đặt bao phủ và đè lên nặng trĩu. Đầu đau như búa bổ, mắt vì thế cũng hoa đến nổi không thấy rõ đường đi. Cô mệt mỏi đưa tay sờ lên trán, cảm giác nóng buốt truyền đến tay. Qủa nhiên đúng như lời Hattori nói, cô bị cảm thật rồi, không những vậy lại còn rất nặng nữa. Cả người mềm nhũn chân bước không vững, cứ lảo đảo như người say rượu. Cô cố gắng lê từng bước chân đến bên chiếc giường gỗ, uể oải thả lỏng người nằm lên trên. Cứ tưởng khi nhắm mắt lại sẽ cảm thấy đỡ hơn, không ngờ chỉ vừa mới nhắm mắt lại đã bị một cơn chóng mặt dữ dội dày vò. Mọi thứ cứ quay mòng mòng liên tục trong đầu cô, khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Cốc......cốc......
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên, cô bị âm thanh này làm giật mình. Không còn hơi sức đứng lên mở cửa, cô chỉ có thể thều thào như sắp đứt hơi:
- Vào ....đi.....cửa không khóa.
Người gõ cửa bước vào, tiến lại gần cô hơn, cô cố gắng mở to mắt nhìn nhưng đôi mắt cô như có một màng sương bao trùm, nhìn một thành mười, mờ mờ ảo ảo.
- Cô.....có phải hay không.... bị cảm rồi?_Tiếng Hattori vang lên, anh đang nhíu mày nhìn cô, cô gái này quả thật như lời anh nói, chưa gì đã nằm trên giường bệnh.
- Là Hattori......_Nhận biết được tiếng nói của anh, trong lòng cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn. Khuôn mặt trắng bệch cũng đôi môi không còn chút máu cố gắng nói thành tiếng.
Bỗng nhiên, một cảm giác mát lạnh ở trán cô, ngẩng đầu nhìn lên mới biết là tay của Hattori, anh đang sờ trán cô, khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ.
- Nóng quá...... Cô sốt luôn rồi.
- Hả? Chỉ là ngâm dưới nước một chút thôi mà......sao lại......_ Kazuha uể oải trả lời, không ngờ tình hình lại trở nên xấu thế này.
- Nằm im ở đây! Thái y sẽ đến ngay thôi!
Nói rồi, anh cho người mời thái y đến, cô nghe thấy giọng nói có chút vội vã của anh, thái độ rất nóng nảy. Trước khi cô chìm vào giấc ngủ, cô đã thấy ánh mắt anh nhìn cô thật sự chứa một điều gì đó sâu thẩm. Điều đó làm trái tim của cô cảm thấy rất ấm áp, bờ môi tái nhạt bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Tuy trời đã vào thu nhưng cái nắng giữa trưa cũng làm cho người khác cảm thấy nóng bức, khó chịu. Cả người Kazuha đổ đầy mồ hôi, nhưng cũng vì vậy mà cô đỡ nhức đầu đi nhiều. Cảm thấy phần thân dưới mình rất nặng, Kazuha cố gẳng ngưởng người lên, ập vào mắt cô không ai khác chính là Hattori, anh đang ngủ rất say. Sợ kinh động đến anh, cô nhẹ nhàng nằm xuống, cũng không quên thừ cơ hội này nhìn kỹ khuôn mặt của anh. Khi anh ngủ, bộ dạng nóng này, lạnh lùng hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại một con người tuấn tú cùng khuôn mặt cân đối hiền hòa, mang lại cho người khác cảm giác bình yên từ tận đáy lòng.
- Đừng nhìn nữa! Nếu nhìn nữa thì yêu tôi đấy! Lúc đó thì tôi không chịu trách nhiệm.
Hattori bất ngờ ngồi dậy khỏi người Kazuha, ánh mắt có phần bỡn cợt Kazuha.
- Gì chứ?.......Ai......ai thèm nhìn cậu....._Kazuha bối rối quay mặt sang chỗ khác, khuôn mặt cô đỏ bừng, đã nóng càng thêm nóng.
- Vả lại, người ta đã có vị hôn thê vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, tôi làm sao có thể thất lễ chứ!_ Trong lời nói của Kazuha có chút ghen tức, khuôn mặt phụng phịu chu môi dận dỗi.
- Ai nói với cô là tôi có vị hôn thê? Mà cho dù có đi chăng nữa có chắc là tôi cưới hay không?_ Hattori tức giận nhìn Kazuha, anh vội vàng phản bác.
- Cưới hay không là do cậu quyết định hay sao chứ? Dù gì thì Tiểu Nguyệt cũng rất tốt, ai gặp cũng phải thích ngay thôi, tôi nghĩ cậu cũng không ngoại lệ._ Kazuha dù trong lòng hết sức đau đớn nhưng miệng vẫn không thể không công nhận tài năng và sắc đẹp của Tiểu Nguyệt.
- Khi Tiểu Nguyệt bệnh, tôi không chăm sóc muội ấy tử tế như vậy._ Hattori dứt khoát nói, nhưng dù sao khi nói câu này, khuôn mặt anh có một chút đỏ, nhưng rất nhanh chóng, anh lại trở lại bình thường, không để cho Kazuha nhận ra.
- Vì tôi là khách nên cậu mới như vậy thôi! Tính tình của cậu tôi biết thừa mà!_Kazuha có chút chấn động khi nghe Hattori nói, cô vui vì cô có lẽ là người con gái duy nhất anh quan tâm đến thế.
- Tùy cô thôi! Bây giờ thì ra ăn cơm!_Không đợi Kazuha ngồi dậy, anh đã ngang ngược bế cô trên tay và "xách" ra ngoài một cách không thương tiếc. Mặc kệ tiếng la hét chói tay của cô và cái nhìn lạnh lẽo đến đáng sợ của bà Hayano Mina.
Bế Kazuha ngồi xuống cái ghế kế bên mình, Hattori đưa chén cơm sang cho cô, nhưng ánh mắt lại tìm kiếm hai người:
- Phụ hoàng và mẫu hậu đâu rồi?
- Họ sang Từ Minh Cung thăm nhị Hoàng tử! Chắc có lẽ là dùng bữa ở đó rồi. À mà cái ghế vị Tiểu thư kia đang ngồi là cho Tiểu Nguyệt cơ mà._ Bà Mina cố tình đuổi Kazuha ngồi chỗ khác trước mặt mọi người.
- Xin dì thứ lỗi! Chỗ này chỉ có mình cô gái này là ngồi được thôi._Hattori không nhìn vào mặt bà Mina, ngược lại, anh quay sang thăm dò ánh mắt của Kazuha nhìn anh. Đoán chắc thế nào cô cũng ngượng ngịu cuối gầm mặt xuống.
- Con nói sao? Tiểu Nguyệt là vị hôn thê của con, sau này sẽ là Hoàn Hậu tương lai, cô ta chỉ là khách, vả lại chỉ là một vị tiểu thư cỏn con ở vương quốc khác. Ngồi ăn cùng đã là nể mặt lắm rồi, con có chiều cô ta quá không?_ Bà Mina bị lời nói của Hattori chọc tức. Bà vừa nói vừa chỉ tay vào Tiểu Nguyệt, bộ dáng như muốn lấy lại công bằng cho Tiểu Nguyệt.
- Đúng! Tiểu nguyệt là hôn thê của con, nhưng con đã nói là lấy muội ấy đâu chứ. Mọi chuyện đều là do dì bàn bạc với phụ hoàng và mẫu hậu, thực chất chưa hề hỏi đến ý kiến của con._ Hattori bình thản nói, khuôn mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Thấy tình hình ngày càng trở nên căng thẳng, Kazuha rụt rè định đừng lên và ngồi vào chiếc ghế khác, dù sao cô cũng phải tôn trọng lời nói của bà ta, cũng phải để ý đến thân phận của Tiểu Nguyệt.
- Cô đi đâu đó?_ Hattori lạnh lùng nhìn sang Kazuha.
- Tôi..... tôi qua bên đó ngồi được rồi, mọi người không cần chỉ vì một chỗ ngồi mà cãi nhau như vậy._ Kazuha sợ sệt lên tiếng, tuy bản tính của cô bướng bỉnh nhưng khi ở đất khách quê người, cô lại trở nên nhát hơn cả thỏ.
- Đứng lại! Cô cứ ngồi ở đây! Tôi là Hoàng Tử vương quốc này, không ai có thể không tuân theo lệnh tôi._ Anh nắm chặt cánh tay của cô và kéo cô ngồi xuống, ánh mắt từ từ nhìn qua bà Mina, một ánh mắt mang theo nét nhìn đe dọa.
Bà Mina đành phải ngậm cục tức này vào bụng, cố gắng nhẫn nhịn. Kazuha khi thấy ánh mắt bà ấy nhìn mình, thân người bất giác run lên sợ hãi.
Còn Tiểu Nguyệt nãy giờ im lặng nhưng lại chú ý quan sát từng hành động, cử chỉ và sắc mặt của Hattori, rốt cuộc cô đã nhận thấy, sự quan tâm của anh đến Kazuha hoàn toàn vượt qua ranh giới của hai người bạn.
- Xin hỏi Tiểu Thư đây khi nào thì trở về Vương quốc của cô?_ Bà Mina bất ngờ bắt chuyện với Kazuha, giọng nói tức giận nhưng lại cố gắng kìm chế.
- Tiểu nữ....... chắc sẽ sớm trở về. Có lẽ khi ở đây đã gây ra nhiều rắc rối cho mọi người._ Kazuha nhỏ nhẹ nói mặc dù trong lòng không nỡ rời đi.
- Nếu biết vậy thì hay là tiếp tục ở lại đây để uống rượu mừng của Hattori và Tiểu Nguyệt. Khi tham dự xong thì hãy về._ Bà Mina cố tình chăm chọc, tin đồn về mối quan hệ giữa cô và Hattori đã sớm lọt vào tai bà. Bất cứ kẻ nào có nguy cơ ảnh hưởng đến kế hoạch của bà, cần phải nhanh chóng loại bỏ.
- Chắc là dì nghe vẫn chưa hiểu. Con đã nói là thành thân với Tiểu Nguyệt khi nào? Vả lại người thành thân với con chưa chắc là Tiểu Nguyệt._ Hattori lên tiếng bênh vực Kazuha, anh thực sự chướng mắt khi vừa phải ngồi ăn cơm vừa tham gia trận khẩu chiến này.
- Cho dù con có không muốn đi chăng nữa cũng không thể làm gì được. Quân vô hí ngôn, phụ hoàng của con đã đích thân hứa hôn cho con và Tiểu Nguyệt, muốn chối bỏ cũng không được đâu. Cho dù con có là Thái tử._ Bà Mina nở nụ cười nham hiểm thỏa mãn.
- Chuyện chưa đến lúc cuối cùng chưa biết chắc được kết quả. Đúng là con sẽ thành thân đấy, nhưng hôn thê là người nào chỉ mình con biết được thôi._ Khi nói câu này, anh không nhìn bà Mina mà khẽ quay sang Kazuha, ánh mắt sâu thẳm chứa chan một thứ tình cảm vô bờ.

- Hattori....... _ Kazuha ngẩn người khi nhìn vào ánh mắt đó của anh, trong lòng cô như có một trận động đất mạnh làm cho cả tâm trí cô rung động, niềm vui không thể diễn tả nổi.

Bị Hattori chọc tức, bà Mina mất mặt lập tức đứng phắt dậy trở về phòng, lúc rời khỏi không quên liếc nhìn lấy Kazuha một lần.
- Kazuha tỷ! Cẩn thận đấy!_ Tiểu Nguyệt lên tiếng, cô chắc thế nào bà ta cũng không dễ dàng bỏ qua cho Kazuha như vậy.
- Muội cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ cô ấy. Ta không tin dì ấy muốn làm gì._Hattori tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nếu như Kazuha có mệnh hệ gì, anh làm sao đối mặt với mọi người đây.
Mọi người trong giây phút đều trở nên im lặng, ai nấy đều có những suy nghĩ riêng, nhưng đều có chung tâm trạng bất an và lo lắng.
-" Mình tính sai rồi, cứ tưởng Hattori ca huynh ấy sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy, không ngờ..... Lần này nhất định dì ấy sẽ không tha cho Kazuha tỷ. Mình nhất định không để tỷ ấy có mệnh hệ gì, nếu không mình sẽ hối hận suốt đời."_ Ý nghĩ vang lên trong đầu Tiểu Nguyệt, cô cần phải thật sự chú ý đến Kazuha trong khoản thời gian này.
Trong phòng của bà Mina:
- Mau chóng giải quyết con nhỏ đó! Càng nhanh càng tốt. Các người làm xong rồi ta sẽ trọng thưởng hậu hỉnh._ Bà Mina dặn dò đám thuộc hạ của mình.
- Nhưng mà thưa phu nhân! Cô ta dù gì cũng là người có thân phận, nếu như cô ta chết ở vương quốc chúng ta, có lẽ sẽ gây ra hậu quả về sau đấy ạ!_ Một tên thị vệ lên tiếng, tinh thần có vẻ hơi lo lắng.
- Các ngươi cứ việc phụng mệnh hành sự! Mọi hậu quả sau này nếu có gánh cũng chỉ có Phụ hoàng và Mẫu Hậu của Hattori gánh, các ngươi không cần phải lo lắng thế! Ta sẽ dùng kế kêu ả ra ngoài, các ngươi chỉ cần chờ đợi, sau đó thì hành động. Nhất định không được sơ xót._ Bà Mina ra lệnh, sau khi đám thị vệ gật đầu tuân mệnh và đi ra khỏi phòng, bà nở một nụ cười thỏa mãn.
Do bị sốt vẫn chưa khỏi hoàn toàn, Kazuha sau khi ăn cơm xong lập tức trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi. Chỉ vừa mới thả lỏng nằm vào giường đã có tiếng gõ cửa.
- Tiểu Thư! Đây là thư của Tiểu Nguyệt tỷ gửi cho Tiểu Thư ạ! _ Một nha hoàn lễ phép đưa bức thư cho Kazuha sau đó lập tức bước ra ngoài.
" Tỉ gặp muội ở sau hồ ngay bây giờ có được không? Muội có chuyện muốn nói."
Kazuha nghi hoặc nhìn tờ giấy chỉ vẻn vẹn có hai câu, tại sao Tiểu Nguyệt lại không đích thên lại nói mà phải gửi thư? Nhưng rồi cô cũng cố gắng đứng lên và ra ngoài bờ hồ.
Hattori vì lo lắng cho bệnh tình của Kazuha nên sau khi về phòng thay y phục đã vội vã đến phòng của cô để tiện chăm sóc. Nào ngờ đi được mấy bước thì thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Kazuha bước ra khỏi phòng, anh cũng tò mò đi theo sau.
Kazuha vội vội vàng vàng đi ra phía sau hồ, Hattori cũng nhanh chóng đi theo không để cô phát hiện.
Khi đến nơi, cô nhìn xung quanh chẳng thấy ai, biết mình đến sớm nên thong thả ngồi đợi một chút, tuy nhiên trong tiềm thức lại cảm thấy có chút không ổn, rất bất an.
Đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ thì tiếng bước chân vang lên, nhưng hình như đó không chỉ là tiếng bước chân của một người. Kazuha quay đầu nhìn lại, quả không sai, cả một đám người mặc áo đen che mặt xuất hiện trước mặt cô.
Chuyện gì vậy, không lẽ trong cung canh giữ nghiêm ngặt lại có sát thủ trà trộn vào sao? Mà nếu bọn họ có tài như thế thì người mà bọn họ muốn ám sát chắc không phải là cô chứ? Cô chẳng qua là một vị khách thôi mà, trong cung này không có một chút ảnh hưởng, nếu muốn ám sát cũng phải tìm người có quyền thế hoặc là có ân oán chứ! Cô vốn dĩ không đắt tội với ai trong cung hết, à mà khoan, nói đến đắt tội thì có lẽ là có một người, nhưng chỉ là một chuyện cỏn con thế mà cô mất mạng sao?
- Các người là ai? Tại sao lại đột nhập vào hoàng cung?_ Kazuha bất an lùi xuống vài bước, khuôn mặt đầy mồ hôi.
- Nếu muốn trách thì trách cô ngu ngốc đụng phải bà ta, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự. Tuy nhiên, xem ra cô may mắn, gặp phải chúng tôi, mạng của cô sẽ được bảo toàn, nhưng chúng tôi sẽ phải làm cô biến mất khỏi đây ngay bây giờ._ Một tên che mặt cầm kiếm đứng lên phía trước nói với cô, nhìn vào mắt hắn cũng không thật sự lạnh lùng như thích khách hay sát thủ gì đó. Cách ăn nói cũng có chút nhân từ, vả lại còn phụng mệnh hành sự, chắc là thuộc hạ của ai đó trong cung. Mà người cô đắt tội ngoài bà ta ra thì chẳng còn ai hết.
- Tiểu Hắc, Tiểu Phúc! Là các ngươi đúng không?_ Hattori thông thả bước ra ngoài, chậm rãi đứng chắn trước mặt Kazuha và kéo cô ra sau lưng mình, Kazuha hoảng sợ nắm chặt áo của anh.
- Thái......Thái tử......!_ Cả hai tên đồng loạt lên tiếng, không ngờ Thái Tử đứng phía sau và đã chứng kiến hết mọi việc.
- Là do dì ta sai các ngươi đến? Ta nói cho hai người biết, là ai cũng được, bà ta có ân oán với ai ta không quan tâm, nhưng chuyện liên quan đến cô gái này...... bất cứ là ai cũng không được đụng đến!
Hattori dứt khoát, ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho hai người vô cùng hoảng sợ. Luận về thân phận, hai người họ phải nghe lời của Hattori, luận về võ công, cho dù cả hai người hợp lại cũng không đánh thắng anh. Luận về tình, bọn họ là thân cận mười mấy năm nay của Thái Tử, bọn họ một mực chung thành nên không thể không nghe theo lệnh của anh, luận về lý, nếu gây ra nguy hiểm với cô gái này nhất định sẽ kinh động đến nước láng giềng, chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Thế nên, bọn họ đành hạ kiếm xuống, quỳ trước mặt Hattori:
- Nô tài biết tội! Xin Thái Tử xử phạt!
- Các ngươi đứng lên đi! Dù sao các ngươi cũng không có ý giết cô ấy. Vả lại các ngươi cũng chỉ phụng lệnh của người khác. Ta không thể trách tội!_ Hattori cuối xuống đỡ hai người bọn họ lên.
Hattori bắt đầu giận dữ lôi tay Kazuha kéo đi về phía phòng của bà Mina, mặc kệ Kazuha la ó vì đau. Anh hung hăng đá mạnh cửa xông vào. Đôi mắt như có một ngọn lửa mạnh đến nổi có thể thiêu ruội tất cả mọi vật nơi nó đi qua.
- Dì làm vậy là sao? Tính mạng con người có thể do dì tự định đoạt sao? Dám kêu thị vệ của ta giết người con gái của ta. Dì không sợ mình mất đầu à?_ Đôi mắt vẫn không hạ đi cơn giận nhưng ánh nhìn có chút dịu xuống khi lướt qua thân ảnh của Tiểu Nguyệt. Thì ra cô cũng ở đây.
Khoan đã, anh nói là ai là người con gái của anh? Là cô à? Không thể nào, chuyện đó không thể. Nhưng mà trong tình huống này cho dù đứa trẻ ba tuổi cũng biết người anh nói đến chính là cô, là Kazuha cô.
- Cái gì? Dì sai người giết Kazuha tỷ sao? Sao dì lại làm như vậy?_ Tiểu Nguyệt bất ngờ đứng phắt dậy.
- Dì làm như vậy cũng vì con. Nếu cô ta còn một ngày nào ở đây thì ngôi vị Hoàng Hậu của con thế nào cũng bị cô ta cướp mất._ Bà Mina hết đường chối nên đành phải thừa nhận.
- Vì con? Dì đừng tưởng con là một đứa ngu ngốc, tất cả cũng là kế hoạch của dì thôi, vinh hoa phú quý dì đã có đủ hết rồi, chẵng lẽ chừng đó vẫn chưa đủ với dì sao? Tất cả mọi chuyện đều là do con và Kazuha tỷ xắp xếp, bây giờ thì con đã thấy rõ bộ mặt thật của dì.
Tiểu Nguyệt tức giận chảy thẳng ra ngoài, Kazuha muốn đuổi thoe nhưng bị Hattori hung hăng nắm lại tay. Trước khi ra ngoài, anh không quên cảnh cáo bà ta một câu:
- Chuyện này nhất định không bỏ qua.

Tại phòng Hattori:

- Kể cả chuyện té xuống hồ cũng đều là do em và Tiểu Nguyệt bày ra?_Hattori nhíu mày nhìn cô gái trước mặt.
- Vâng ạ!_ Kazuha ngoan ngoãn trả lời, cô đoán anh sẽ tức giận đến nổi hối hận vì đã cứu cô.
- Đồ ngốc! Cháng sống sao? Nếu muốn xem anh có thích em hay không thì cứ việc hỏi rõ, bày ra mấy cái trò vớ vẩn đó làm gì?_ Hattori tức giận cốc một cái rõ đau lên đầu cô.
- Phải phạt!_ Hattori thôi giận dữ, ngược lại trên mặt lại nở một nụ cười tươi rói hết sức xảo huyệt.
- Anh muốn phạt em sao cũng được._ Kazuha ngây thơ nhìn anh, anh không giận cô nữa là cô vui rồi.
- Phạt ở đây này!_ Hattori đưa tay chỉ lên môi mình, cố tình cho Kazuha thấy.
- Gì vậy.....?_ Kazuha khó hiểu nhìn anh, ánh mắt hết sức hiếu kì.
- Em không hiểu thật hay là cố tình không hiểu?_ Hattori cuối mặt xuống sát vào mặt Kazuha, hơi thở ấm nóng của anh làm mặt cô cũng nóng lên không kém.
- Em.....em hiểu rồi......_ Kazuha ngây ngốc một hồi rồi mới biết hình phạt của mình là gì. Cô đỏ mặt nhón chân lên, đôi mắt khẽ nhắm lại, khuôn mặt đỏ ửng lên vì hồi hộp. Cái miệng nhỏ chu lên chuẩn bị chạm môi vào Hatori nhưng cứ liên tục run lên làm người Hattori nóng như lửa. Bộ dáng đáng yêu này của cô anh thề là chỉ để có mình anh được thấy.
Cuối cùng môi hai người cũng dán chặt vào nhau, một nụ hôn nhẹ nhàng chứng minh cho mối tình vừa chớm nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: