Chap 26
Chap 26: Trêu tức
Hôm nay, một tin tức khuấy động thị trường Hongkong, đó là lô đất vàng được chính phủ đấu giá cao hơn giá thị trường 1 triệu 4 trăm ngàn.
Mà mua được lô đất này chính là con trai thứ của Lý thị, Lý Huy Trạch.
Ham EunJung rút điều khiển từ trong tay tôi, tắt TV.
Tôi quay đầu, chỉ thấy EunJung đứng ở sôfa, hạ tầm mắt xuống nhìn tôi.
Mặt tôi không chút thay đổi, nhìn thẳng Jung.
Một bên khóe miệng Jung cong lên, ngồi xuống bên cạnh.
"Tin tức này phát ra, không biết có bao nhiêu người vui thay cho Lý công tử."
Cô ta khoát một cánh tay lên thành ghế nói.
"Vậy sao?"
Tôi không muốn tranh luận vấn đề này với cô ta, hỏi lại một câu nhạt nhẽo.
Ý cười trên miệng Jung rõ ràng, nhếch mày nói: "Người làm ăn khôn khéo không bao giờ trả giá cao."
Tôi dịch ra phía sau, giữ khoảng cách với cô ta, "Chỉ cần để ý một chút ai cũng có thể thấy, giá tiền bỏ ra cho lô đất này, quá cao so với giá thị trường."
Cũng vì vậy tôi đem quyền tài sản lô đất này cho Lý Huy Trạch, còn yêu cầu hắn đem quyền khai phá tặng cho tôi.
Thực tế, tôi bây giờ chưa đủ thực lực để tiến hành đầu tư một hạng mục lớn như vậy, vốn bỏ ra quá lớn.
Mà như vậy có lẽ EunJung cũng không nghi ngờ tôi đã bỏ vốn trong đợt đấu giá.
Nguyên nhân tôi nhất định phải giành được quyền khai phá lô đất này chắc hẳn Ham EunJung còn chưa đoán được. Như vậy cũng tốt, một nửa phòng bị của cô ta đối với tôi tự nhiên sẽ chuyển sang Lý Huy Trạch.
Phải biết rằng, không được cô ta coi ra gì mà đùa giỡn là việc thống khổ đến mức nào.
Việc này, tôi đã từng nhiều lần trải nghiệm.
Tôi muốn dùng lô đất này để đổi lấy một người hợp tác có khả năng. Nhưng đối tác này, tuyệt đối không phải Lý Huy Trạch.
EunJung không biết được tôi xem tài liệu của cô ta thì tốt, nhưng nếu thực sự đã biết cũng chỉ có thể để ý đề phòng tôi cùng Lý Huy Trạch. Như vậy có thể đảm bảo cho sự hợp tác suôn sẻ giữa tôi và vị đối tác sắp tới đây.
Lúc mở máy tính của cô ta, tôi không phải không nghi ngờ Jung cài đặt phần mềm theo dõi các thao tác. Lúc ấy trong đầu đã cân nhắc, nếu cô ta cài đặt phần mềm theo dõi, như vậy tài liệu có thể là giả, nếu không phải, tài liệu này nhất định là thật.
Thực ra, hai tình huống này đối với tôi mà nói đều là có lợi vô hại.
Dù sao EunJung cũng chưa từng tin tưởng tôi, chẳng thể tìm người thế tội thì tôi đành phải tìm người chia sẻ hành vi phạm tội mà thôi.
Tôi nói xong, EunJung trầm mặc một lúc, sau đó nở nụ cười chết tiệt: "Vậy chị nghĩ rằng một khối thịt béo như vậy tôi sẽ chấp nhận chắp tay đưa cho người ta?"
Tôi cả kinh, dường như cô ta nhìn ra suy nghĩ của tôi, ý cười càng đượm.
Thấy tôi không đáp lời, cô ta tiến đến gần một chút, rướn người nhìn: "Tất cả đều là do chị phạm sai lầm. Làm sai nhất định phải trả giá."
Tôi không chịu nổi ánh mắt như đuốc ấy, miễn cưỡng cười một cái: "Tại sao nhất định phải nghi ngờ tôi?"
"......"
Jung cười nhưng không nói.
Tôi cực kì hận vẻ mặt cô ta lúc này, trong lòng chỉ muốn vùng lên hung hăng cắn chết. Nhưng thực tế, tôi chỉ có thể ép buộc bản thân làm ra vẻ thản nhiên cùng nghe lời.
"Tôi không làm gì để phải trả giá."
Tôi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt cô ta.
"Chị luôn thích nói dối." Jung nói như vậy, vươn tay vuốt má tôi, "Chị xem tài liệu của tôi."
"Tôi không có." Tôi thản nhiên nhìn cô ta, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, cô ta dựa vào cái gì mà kết luận mọi việc chắc chắn như vậy?
Tôi không tin cô ta có thể từ trong mắt tôi nhìn thấu tất cả.
Tay Jung vẫn như cũ dừng trên mặt tôi, đầu ngón tay hơi lạnh, "Tôi thật sư muốn biết, khi đó chị đuổi theo anh ta, rốt cuộc nói cái gì mà thuyết phục được một người đang trong tình trạng bị đóng băng tài chính lại có thể khai ngân phiếu khống đi đấu giá."
Tôi cười một chút, không nói lời nào.
Toàn bộ tài sản của tôi ở Mỹ đều được điều động, sau đó chuyển khoản qua ngân hàng Thụy Sĩ. Ngân hàng Thụy Sĩ trước nay giữ bí mật khách hàng vô cùng nghiêm khắc, sợ là EunJung muốn điều tra cũng chỉ vô ích.
Cô ta dường như cũng không muốn cùng tôi nói chuyện này, rút tay lại, an nhàn dựa vào sôfa.
Trong lòng tôi khẽ thở phào một hơi, muốn nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ngay lúc tôi nhắm mắt, còn chưa kịp mở ra, nghe được cô ta nói: "Đi tẩy trang."
Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, không muốn để ý đến.
"Chị có biết tôi ghét nhất đụng đến son phấn." Jung lạnh lùng nói.
Tôi vẫn nhắm mắt, trong đầu mờ mịt, nghe thấy tiếng EunJung miễn cưỡng nói: "Còn nữa, lấy áo phông trong tủ quần áo tôi thay. Chị mặc lễ phục, hơi tiền quá nồng, tôi sẽ không có hứng."
Rốt cuộc tôi không thể chịu được cách cô ta ra lệnh như vậy trừng mắt lên nghiêng đầu nhìn.
Cô ta làm bộ thản nhiên, mặc tôi trừng.
Cuối cùng, tôi vẫn bại trận, nghĩ cách từ chối: "Bây giờ đã 5 giờ, chúng ta còn phải đi dự tiệc tối."
Chủ nhân bữa tiệc tối nay là phu nhân cục trưởng cục tài chính Hongkong đương nhiệm. Vị phu nhân này đặc biệt đến mời EunJung, cô ta không thể đến muộn.
EunJung chậm chạp giơ cổ tay xem đồng hồ, "Tiệc tối 7 giờ 30 bắt đầu, thời gian vẫn đủ."
************************************************** ******
Từ sôfa đến phòng tắm, lại đến phòng ngủ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ham tổng nhẹ nhàng vui vẻ mà tôi lại xương cốt toan đau, vất vả từ trên giường xuống dưới, cả người dính dấp, đi chưa được mấy bước toàn thân xụi lơ, ngã xuống đất.
Tôi cắn chặt răng, quay đầu nhìn Ham EunJung.
EunJung nửa nằm nửa ngồi tựa đầu vào tường, chăn che khuất thắt lưng trở xuống, giống như một vị thần Hy Lạp, lạnh mắt nhìn tôi chật vật.
Cuối cùng, tôi chống người đứng lên, cố gắng bám tường đi vào phòng tắm.
Xả nước, đang tắm nửa chừng, EunJung ở bên ngoài gõ cửa.
Giọng nói cô ta lập tức ở sau cửa vang đến: "Đã 7 giờ rồi!"
Tôi không trả lời. EunJung đối với tôi như vậy, còn muốn tôi làm bạn gái đến dự tiệc, có vẻ đã đánh giá quá cao sự nhẫn nại của tôi rồi.
Nhưng cô ta sẽ không để tôi tùy hứng như vậy, tôi không trả lời, cô ta liền đơn giản đẩy cửa tiến vào.
Nghe thấy tiếng cửa mở, tôi không để ý đến, ngồi ở bồn tắm, chỉ hận mình sao có thể quên khóa cửa.
EunJung đi đến, cúi người xuống, nhúng tay vào nước.
Tay cô ta, ở dưới nước, trượt theo bụng tôi một đường xuống dưới.
Tôi kẹp chặt hai chân.
Lúc này cô ta mới ngẩng đầu nhìn: "Nếu chị không muốn đi, chúng ta tiếp tục. Chị nên biết, tôi còn chưa thỏa mãn."
Nói xong, thẳng người dậy, ngồi xuống cạnh bồn tắm, vươn tay đến, dễ dàng mở hai chân tôi.
Mặt nước trong suốt, cơ thể của tôi trong đó không chút che giấu tiến vào trong mắt Jung.
Tôi chỉ thấy hụt hơi cũng không cưỡng lại được, cuối cùng xấu hổ giữ lấy cổ tay cô ta, bị cưỡng chế di chuyển theo.
Sau đó, đầu ngón tay cô ta tiến đến hoa tâm của tôi.
Lông mi trầm xuống, khẽ xoa, bụng tôi không thể cưỡng được trở nên căng thẳng, cơ thể trong nháy mắt cứng ngắc.
Hắn trêu tức, giương mắt nhìn: "Thế nào? Có đi hay không?"
Tôi khó khăn nhắm mắt lại, ngăn cảm xúc chính mình, một lần nữa mở miệng: "3 phút sau tôi ra ngoài."
EunJung cười vừa lòng, đứng dậy hướng phía cửa, từ trên giá lấy chiếc khăn mặt, xoa xoa tay, thong thả bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro