Chương 8: Cánh gà
Tại nhà Tuấn Vũ
- Vũ ơi, Vũ, bà Linh đang dọn dép nhà cửa và phòng của cậu con trai quý tử, bất chợt nhặt
được chiếc khăn tay trên đầu giường anh
- Cái thằng này, thật là, lớn đầu rồi mà cái phòng để bừa bộn như thế này
- Sao thế má mì.., Tuấn Vũ từ trong nhà tắm đi ra
- Khăn của con à? bà dơ chiếc khăn lên
- Không mẹ, con dùng khăn tay bao giờ đâu ạ. Anh quay vào định đi sấy tóc nhưng bất
chợt hình ảnh cô gái người Pháp hiện ra trong đầu
- Á mẹ ơi, của con, của con ạ. Anh chàng cười nham nhở giựt luôn chiếc khăn trên tay mẹ
- Sao bảo không phải? chắc lại tắt mắt của Hải Băng hả?
- Hải Băng, cái khăn này thì liên quan gì đến con bé đó ạ?Tuấn Vũ dơ dơ chiếc khăn lên
nhìn nhìn
- Chứ không phải trên đó có biểu tượng của tập đoàn Heaven à?
- Trời ơi, tập đoàn Heaven. Mẹ tuyệt vời, bảo sao thấy quen quá đi, đúng cái " cánh gà"
của tập đoàn Heaven mà, bảo sao thấy quen quá đi mất, mẹ tuyệt vời. Anh lém lỉnh hôn lên má mẹ mình rồi đắc chí cầm theo cái khăn đi trước vẻ mặt khó hiểu của bà.
Biểu tượng " cánh gà" mà Tuấn Vũ nhắc đến chính là biểu tượng cánh thiên thần của tập đoàn Heaven thường dùng để thêu lên sản phẩm của mình.
- Êu, cháu gái, á, chị gái yêu, Tuấn Vũ phấn khích khi thấy bà Ngọc Hà cũng đang ở đó.
- Gì vậy trời, cả Hải Băng và bà Ngọc Hà đều trố mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh
- Tự nhiên nay cậu lại rảnh đến thăm đứa cháu gái này sao? Nếu không nhầm thì 2 tháng
nay cháu chưa nhìn thấy mặt cậu, lần cuối cùng là cái ngày cháu trở về?
- Good ! trí nhớ tuyệt vời, cháu cậu giỏi quá đi à. Tuấn Vũ vẫn nham nhở cười toe, trêu
đùa cô cháu gái.
- Lắm chuyện, chắc chắn có biến,
- Nè xem cái này đi, Anh chìa chiếc khăn ra cho cô xem
- Ý, cậu lấy khăn tay của cháu à? Cô dơ chiếc khăn lên nhìn, à không đúng, cái này không
phải của cháu. Cậu lấy ở đâu ra vậy?? hay là của dì?
- Không , của cậu. Tuấn Vũ giật lấy chiếc khăn.
- Của cậu? bản limitted này không phải ai cũng có, ở Việt Nam hiện chỉ có cháu và dì là có
thôi nhé, còn nữa chất liệu cái của cậu cũng khác cái của cháu nữa, lại còn là loại mới, không phải loại lụa trước hay dùng, không lẽ mới có Vip nào xuất hiện? Hải Băng nhìn bà Ngọc Hà trầm ngâm
- Chắc chắn cái này là của tập đoàn Heaven chứ?
Tuấn Vũ bặm môi chờ đợi cô cháu gái, Hải Băng gật đầu xác nhận, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ông cậu giật phăng chiếc khăn trong sự ngơ ngác mà không ngậm được mồm lại.
Trong khi đó thì cô nàng Natalia đang hắt xì liên tục mà không biết vì sao, cô nàng lẩm bẩm nguyền rủa kẻ nào đang nói xấu mình, làm cho ai đó cũng ngứa tai không chịu được.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Khánh Duy, từ sáng sớm anh đã chuẩn bị hoa và đồ cúng để ra thăm mộ mẹ anh, Hải Băng cũng đi cùng anh. Trước ngôi mộ nhỏ được cắt tỉa cỏ gọn gàng, hai người đều im lặng nhìn bức di ảnh, một người phụ nữ 30 tuổi, khuôn mặt phong trần, đôi mắt bà sáng ngời rạng rỡ.
- Bác, con và anh Bin đến thăm bác, con xin lỗi vì về một thời gian rồi giờ mới thăm bác
được
- Mẹ sẽ hiểu cho em thôi, không sao đâu. Anh vỗ vai cô, rồi nhìn xuống tấm bia mộ
- Mẹ, con mang hoa Rum mẹ thích đến cho mẹ này, phải cảm ơn Hải Băng đã đặt hoa giúp
con
- Ầy, có gì đâu, mẹ của chúng ta mà. Cô cười toe nhìn anh.
Lúc còn nhỏ, khi Tuấn Phong còn chưa về nước chỉ có Khánh Duy làm bạn với cô, bên cạnh cô, bảo vệ cô khỏi bị bọn con trai bắt nạt, mẹ anh cũng rất thích cô, coi cô như con gái. Cho đến bây giờ, anh cũng vẫn sẵn sàng bên cạnh cô, bảo vệ cô, lắng nghe cô.
Sau khi đến thăm mộ mẹ Khánh Duy, anh đưa cô đến công viên trước đây cả hai thường hay trốn đến chơi, cô ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc cây bàng già đang trong mùa thay lá, trơ trọi những cành xù xì khẳng khiu, cũng phải lâu lắm rồi cô mới quay trở lại đây, cảnh vật nơi đây vẫn vậy, chỉ là giờ nó được trùng tu cơ sở vật chất hơn, có thêm nhiều loại trò chơi hơn, chỉ còn gốc cây cũ, cái xích đu cũ, con người cũ chỉ là già đi mấy tuổi, anh khẽ đẩy xích đu cho cô, thoáng có chút giật mình nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc, trước đây anh cũng hay làm thế, cô thường tranh được ngồi còn anh sẽ là người đẩy, sau này khi Kem trở về cô lại có thêm một người tranh ngồi cùng, hai đứa 2 đầu dựa lưng vào nhau ngồi vắt vẻo, còn người đẩy vẫn là anh
- Em nhớ hồi nhỏ, em với Kem ngồi trên này, anh toàn phải đẩy cho 2 đứa em, còn có lần
Kem dốt nát ngủ gật, ngã lăn quay, haha
- Em còn nhớ ư? Hồi đó 2 đứa nghịch hơn quỷ, anh đuổi theo chết mệt luôn. Khuôn mặt
anh rạng rỡ khi nghĩ tới chuyện hồi còn nhỏ của mấy người, bất chợt tay anh trượt xuống, chạm vào bàn tay cô đang nắm trên dây xích đu, mọi thứ dừng lại, cô giật mình ngước mắt nhìn, thoáng chút bối rối, tim đập nhanh, mặt nóng bừng, cô đang hoang mang không biết phải hành xử như thế nào trong trường hợp này thì bất chợt có tiếng điện thoại vang lên, cô vội rụt tay lại, đứng ra khỏi xích đu, thầm cảm ơn người gọi đến, về phía Khánh Duy, anh cũng hơi bối rối vì tình huống này, cô quay lưng lại phía anh, anh nhìn theo tấm lưng bé nhỏ của cô, thật lòng anh muốn ôm cô vào lòng nhưng trong lòng anh biết đối với cô anh chỉ là một người anh, nhưng anh vẫn không cách nào buông bỏ, vãn chấp nhận ôm tình cảm này trong lòng không sao đặt xuống được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro