Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Trở về

Mọi chuyện xảy ra trên đời đều không phải ngẫu nhiên mà đều đã được sắp đặt bởi định mệnh, cái gì đến sẽ phải đến, người cần gặp sẽ phải gặp...
Sân bay Nội Bài
- Việt Nam!. Hít một hơi thật sâu, cô gái khẽ mở đôi mắt to tròn nhìn xung quanh
- Thế nào con gái? Người đàn ông trung niên khẽ đẩy gọng kính âu yếm nhìn cô con gái
- Tuyệt vời ba ạ. Con nhớ Việt Nam. Cô gái nhoẻn miệng cười mãn nguyện
- Hải Băng. Chú Dũng./ Chị, Ba. Bên ngoài phòng chờ đón người thân của sân bay. Hải
Huệ và Khánh Duy tay cầm biển và hoa đang đứng chờ Hải Băng và ba cô từ rất lâu. Nhìn thấy họ, Hải Băng mừng quýnh lên, bỏ cả vali hành lý chạy tới ôm chầm lấy cô em gái yêu quý.
- Nhớ quá đi à. Mới có 1 tháng không gặp nhau mà như 1 năm vậy kìa. Số là Hải Huệ ở
Pháp cùng chị gái nhưng cô về trước Hải Băng cả tháng trời.
- Có nhớ anh không thế?
- Ầy, anh là ai zợ? Hải Băng nheo mắt, cười cười nhìn Khánh Duy.
- Gì á? Mới có 7 năm thôi mà em quên luôn cả anh sao? Khánh Duy sụ mặt nhìn cô, dáng
vẻ của anh là Hải Băng phì cười
- Hé hé. Anh Bin. Ai mà quên anh được chứ. Trêu anh tí thui mà. Đừng giận em nhá. Nhá.
Bám lấy tay anh lắc lắc ra vẻ hối lỗi, Khánh Duy khẽ mỉm cười nhìn cô âu yếm.
- Về thôi mấy đứa, chắc mọi người ở nhà đang mong chúng ta lắm rồi. Ông Dũng khẽ lên
tiếng.
4 người cùng nhau đi về phía cửa ra ngoài, chợt Hải Băng khựng lại, đôi mắt to tròn láo liên nhìn xunng quanh như đang tìm kiếm gì đó.
- Sao vậy chị? Hải Huệ nhìn cô đầy khó hiểu
- Thằng đó đâu?
- Ai? Cả Khách Duy và Hải Huệ cùng đồng thanh.
- Kem. Nó đâu? Sao nó không đến đón em? Hay nó không biết em về? em có thông báo
với nó rồi mà? Thằng lợn này. Cô trợn mắt nghiến răng rít lên.
- À, anh Phong anh ấy... Hải Huệ ái ngại nhìn chị gái
- À, Phong bị bận việc đột xuất, nên chỉ 2 bọn anh đi đón em thôi,sẽ gặp nhau ở nhà mà,
mình về thôi, cả nhà đang đợi em đó. Khánh Duy đỡ lời giải vây cho Hải Huệ.
Hải Băng lầm bầm gì đó rồi theo chân mọi người lên xe về nhà. Khi xe vừa lăn bánh cũng là lúc chàng trai đứng sau tấm poster quảng cáo bước ra, anh khẽ đeo kính lên và nhếch mép cười rồi lên xe rời khỏi sân bay

Trên đường đi cô nàng Hải Băng luyên thuyên đủ thứ về những thay đổi của quê hương sau năm năm trở về

Tại nhà ông bà Hải, Vân ( ông bà ngoại Hải Băng )
- Cháu gái tôi, xinh đẹp quá không nhận ra nổi nữa rồi, con bé này. Bà Vân và Bà Linh ôm
lấy Hải Băng trách yêu.
- Con cũng nhớ ngoại lắm lắm ạ, con về rồi ở luôn với ngoại không đi đâu nữa đâu ạ. Cô
nàng cười ranh mãnh an ủi 2 bà ngoại của mình.
- Hô hô, ai cho đi nữa mà đi chứ. Ngoan ngoãn ở nhà thôi cháu cưng. Tuấn Vũ ngồi chễm
chệ trên ghế, vừa ăn lê vừa trêu cháu gái.
- Xí ghét cậu Vũ nhất quả đất, cháu về cũng không thèm ra sân bay đón. Ác như thú. Hải
băng chun mũi lườm xéo ông cậu. Lúc nào cũng thế, 2 cậu cháu chơi với nhau từ bé, hơn nhau có vài tháng tuổi, học mẫu giáo cùng nhau, học cấp 1,2,3 cùng nhau. Nhưng ganh ghé nhau từng tí một.
Nhân dịp Hải Băng trở về nước sau khi đi du học 7 năm, cả nhà tụ tập đông đủ, duy nhất chỉ thiếu một người. Tuấn Phong. Cậu bạn thanh mai trúc mã của cô.

Đã từ rất lâu rồi anh đã không trở về nhà, kể từ ngày anh trút bỏ bộ cảnh phục rời khỏi ngành , ba anh đã từ mặt anh, mẹ anh suy sụp.
- Cái gì? Hải Băng rít lên
- Chị, nhỏ tiếng thôi, mẹ nghe thấy giờ. Hải Huệ đưa tay lên miệng ra dấu
- Giờ nó ở đâu?
Hải Huệ lắc đầu.
- Chị định đi đâu ? Cô vội kéo tay chị gái lại, khuôn mặt lo lắng
- Tìm nó, cái thằng này..
- Chị tìm anh ấy ở đâu?
- ở đâu? ở đâu? Hải Băng khựng lại miệng lẩm bẩn trầm ngâm.- ở đâu được nhỉ? Anh Bin.
Chắc chắn anh Bin biết
Cô vội vàng gọi điện cho Khánh Duy. Nhìn khuôn mặt cô chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác, Hải Huệ không khỏi lo lắng.
Tắt máy cô vội vàng chạy ra khỏi nhà. Hải Huệ chạy theo nhưng không kịp. Cô đã lên taxi đi mất hút. Hải Huệ lo lắng đi đi lại lại , cô gọi điện cho Tuấn Phong nhưng anh không bắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #romance